Chương 28: Lần đầu tiên giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Tiêu Yến, khóe miệng hơi giơ lên cười lạnh. "Dương cô nương, lâu rồi không gặp!"

Dương Tiêu Yến hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng, lạnh nhạt nói. "Ngươi cho là chỉ bằng ngươi có thể ngăn cản ta sao?" Chu Chỉ Nhược khẽ nhếch miệng, cười nói. "Ngươi có thể thử xem." Không khí lập tức khẩn trương lên, làm ta cũng không dám thở mạnh, gắt gao lôi tay Mạc Thanh Cốc.

Chu Chỉ Nhược nở một nụ cười lạnh, đột nhiên ra tay, Dương Tiểu Yến cũng không cam chịu yếu thế liền nghênh đón, hai người rất nhanh lao vào giao chiến. Chưởng phong chà xát làm tung bay cỏ cây bốn phía, Mạc Thanh Cốc lập tức ôm lấy ta, nhảy ra xa.

Động tác của Chu Chỉ Nhược không thành thạo bằng Dương Tiểu Yến nhưng khi đánh ra chưởng thì mang theo vô số uy lực, mỗi một cái đều như mang theo sức nặng một tấn giáng xuống. Dương Tiểu Yến cước bộ nhanh nhẹn cũng không dám đối kháng ngay mặt, hai người một người lực đạo mạnh mẽ, một người thân pháp linh hoạt, theo thời gian trôi qua, Dương Tiểu Yến rốt cuộc rơi vào thế yếu.

"Phanh" một tiếng, Dương Tiểu Yến từ trên không trung ngã xuống. Máu từ trong miệng nàng chảy ra, Mạc Thanh Cốc vội buông ta ra, chạy tới nâng nàng dậy.

"Mạc Thất Hiệp, ngươi muốn che chở cho nàng sao?" Chu Chỉ Nhược lạnh nhạt hỏi.

Mạc Thanh Cốc kéo Dương Tiểu Yến ra phía sau, đối Chu Chỉ Nhược liền ôm quyền. "Hi vọng Chu chưởng môn, thủ hạ lưu tình." Chu Chỉ Nhược biến sắc, nói "Nếu như Mạc thất hiệp đã có ý muốn nhúng tay vào, vậy đừng trách ta vô tình." Vừa dứt lời, hai tay chộp thành trảo liền phóng tới hướng Mạc Thanh Cốc. Tim ta lập tức muốn nhảy dựng lên tới cổ họng rồi, thật tốt, Mạc Thanh Cốc né tránh được trảo đó.

Hai người chiến đấu không biết bao nhiêu hiệp, ánh mắt Chu Chỉ Nhược đột nhiên sắc bén, gió thổi tóc của nàng bay lên, chỉ thấy hai tay nàng linh hoạt, làm ta nhìn muốn hoa cả mắt. Chợt thấy nàng một chưởng chụp được Mạc Thanh Cốc, tốc độ quá nhanh, Mạc Thanh Cốc không né tránh kịp nữa, một chưởng bắt trúng bả vai. Lúc ấy chợt nghe thanh âm xương cốt bị bẻ gãy, ta cũng không biết tự lượng sức nữa lập tức vọt tới, ôm lấy Mạc Thanh Cốc.

"Lâm sư tỷ, ngươi tránh ra, hôm nay họ Dương này, nhất định là bị ta giết rồi." Chu Chỉ Nhược quát lạnh.

Ta nhìn về phía Dương Tiểu Yến một cái, ta biết Mạc Thanh Cốc không thể mặc kệ nàng, mà ta cũng không thể mặc kệ Mạc Thanh Cốc. Ta ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Chỉ Nhược, ta chỉ biết dựa vào tình cảm giao hảo giữa ta và Chu Chỉ Nhược để xin tha cho họ. "Chỉ Nhược, thả bọn họ đi, được không?"

"Lâm sư tỷ, ngươi biết điều đó không có khả năng." Chu Chỉ Nhược cự tuyệt gọn gàng.

Ta khẽ cắn môi, cố gắng suy tư, bi ai phát hiện phía mình không có lợi thế. Ta nhặt kiếm lên, thanh kiếm chỉ thẳng vào Chu Chỉ Nhược. "Chu chưởng môn, ngươi phải biết rằng con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người."

Chu Chỉ Nhược nhíu mày. "Lâm sư tỷ, ngươi cũng biết ta không muốn giết ngươi." Kiếm của ta cũng không có buông. "Vậy ngươi thả bọn họ đi" Chu Chỉ Nhược nhìn bọn hắn, lại nhìn ta, cảnh cáo nói. "Lâm sư tỷ, lần này ta thả bọn họ, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu." Nói xong, tung người đi mất.

Ta biết, câu nói kia, cũng là cảnh cáo đối với ta, cũng là cho thấy ân ân oán oán của ta cùng Chu Chỉ Nhược thậm chí Nga Mi xem như hoàn toàn chấm dứt rồi, lần sau, nàng sẽ không nương tay nữa.

Ta có cảm giác mình đi một vòng thật lớn, nhưng rốt cuộc lại trở về điểm xuất phát ban đầu.

Ta đi tới đỡ lấy Mạc Thanh Cốc, bờ vai của hắn trật khớp, cần lập tức quay về chữa trị, bằng không, toàn bộ cánh tay đều có thể bị phế đi. Khuôn mặt hắn tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa. Dương Tiểu Yến cũng bị trọng thương rất nặng, nàng thậm chí không thể đứng lên, mặc dù như thế, cặp mắt kia vẫn chăm chú nhìn Mạc Thanh Cốc, ngẫu nhiên cũng liếc nhìn ta vài lần.

Ta đỡ Mạc Thanh Cốc đến ngồi dưới tàn cây, đi tìm một ít mộc côn, cây mây. "Ta muốn chữa thương cho ngươi, đợi lát nữa sẽ rất đau ngươi cố chịu nha." Mạc Thanh Cốc gật đầu, ta khẽ cắn môi, tay cầm lấy cánh tay hắn kéo mạnh, xương cốt kêu vang rắc rắc. Mạc Thanh Cốc cắn chặt môi, sắc mặt xám trắng, thân mình cũng có chút run run rất nhỏ. Làm như vậy vài lần nhưng cũng chưa hoàn toàn thành công, muốn cánh tay hắn hồi phục hoàn toàn cần phải đem chân khí đả thông toàn bộ kinh mạch, nếu không cũng chỉ uổng công mà thôi.

Mạc Thanh Cốc bị đau đến muốn ngất đi rồi, Dương Tiểu Yến ở một bên tức giận mắng. "Ngươi là một nữ nhân nhẫn tâm, đã vậy mà ngươi còn ra tay được à?" Ta chán nản ngồi ở trên cỏ, mắt nhắm lại, không được, ta không thể để cho cánh tay của tiểu Thất bị phế. Nhưng mà, ta đã không còn nội lực, Dương Tiểu Yến bị trọng thương căn bản không thể vận công. Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ trời cao muốn như thế sao? Không, ta không thể khoanh tay chịu trói như vậy, mụ mụ nói qua, vận mệnh này, ngươi nhược nàng liền cường, ngươi cường nàng liền yếu.

Chuẩn bị tốt tâm lý, ta mở mắt ra, nhìn màn đêm sắp buông xuống, đôi mắt Mạc Thanh Cốc hiện lên vẻ lo lắng đau lòng. Lòng ta đột nhiên tràn đầy đau xót, dùng sức chớp chớp, cười nói. "Đừng lo lắng, ta sẽ chữa khỏi của ngươi." Mạc Thanh Cốc gật đầu, Dương Tiểu Yến ở một bên hừ lạnh một tiếng.

Ta xử lý vết thương của Dương Tiểu Yến một chút, giúp nàng cùng Mạc Thanh Cốc đứng dậy rời đi.

***********************

Trời dần dần tối sầm, đứng ở đầu đường căn bản không nhìn thấy được cuối đường. Ta giúp hai người bị thương, nên di chuyển rất khó khăn. Ta cả kinh, phía trước hình như xuất hiện tiếng vó ngựa. Ta hoảng loạn lên, không biết làm gì. Muốn đẩy hai người bị thương vào trong một bụi cỏ, nhưng suy tính hết thảy đều đã chậm, đội nhân mã đã xuất hiện trước mặt chúng ta, thứ mà ta sợ hãi nhất quân Nguyên đã xuất hiện.

Ta vội cúi đầu, giúp Mạc Thanh Cốc chậm rãi đi, Dương Tiểu Yến vừa rồi đã bị ta đẩy ra phía sau lùm cây, hiện tại tình huống này ta đã bất chấp nàng. Một cước đạp nàng về phía bụi cây luôn.

"Đứng lại!" Một tiếng hét lớn vang lên, ta cả kinh, đè tư tưởng chạy trốn xuống thong dong quay đầu lại.

Đó là một hán tử tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt thô cuồng, trên mặt đầy râu ria. Ánh mắt sắc bén lướt qua ta và Mạc Thanh Cốc. Đột nhiên tay đánh một trảo về cánh tay bị thương của Mạc Thanh Cốc, Mạc Thanh Cốc hét thảm một tiếng, ngã xuống. Ta vội đỡ lấy hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hán tử kia, đẩy tay hán tử kia ra. "Ngươi làm gì vậy, buông hắn ra!" Hán tử thô lỗ đẩy Mạc Thanh Cốc ra, Mạc Thanh Cốc hoảng hốt ngã xuống trên người của ta.

Hán tử kia lại vươn tay ra kéo ta, đem ta kéo vào trong lồng ngực của hắn, làm mùi mồ hôi dơ bẩn trên người hắn xông vào mũi ta. Ta dùng sức giãy dụa, lại bị ôm chặt hơn. Bàn tay thô to của hán tử sờ soạng người ta, ta gấp đến độ muốn khóc lên.

Mạc Thanh Cốc khó khăn đứng lên, lung la lung lay. Tay không bị thương cầm kiếm, đâm tới hướng hán tử kia. "Buông nàng ra!" Hán tử kia cười hắc hắc, hướng ta tới trước mặt đỡ kiếm, Mạc Thanh Cốc kinh hãi, vội mang kiếm lùi về. Sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng, trên trán những giọt mồ hôi lớn tuôn như mưa. Hắn hít một hơi thật sâu, rút kiếm lại lần nữa đâm tới, hán tử kia ôm ta, xoay người, làm cho thanh kiếm đâm về phía ta, Mạc Thanh Cốc lại nhanh chóng thu hồi về.

Nước mắt mơ hồ tuôn đầy hai mắt ta. Tay của ta gắt gao nắm chặt, móng tay bấu vào trong da thịt. Mắt ta sáng ngời, có rồi, ta nhớ được trong túi áo của ta có một chút phấn nhuyễn gân, mặc dù không có hiệu quả gì đối với người có võ công cao cường, nhưng chắc cũng đủ đối phó với tên này.

Ta thừa dịp hán tử kia không chú ý, đưa tay vào túi áo, nắm thuốc bốt trong tay. Lúc này, hán tử kia đang ôm ta xoay tròn, hình như hắn muốn trêu đùa Mạc Thanh Cốc. Ta tính toán, hiện tại đúng là gió Tây Bắc, ta thừa dịp trục bánh xe biến tốc này, làm bộ như bị hụt chân, thân mình thuận thế ngã sang. Hán tử kia sửng sốt vài giây, ta che mũi tay lại vung lên, cực kỳ nhanh lui lại vài bước, trong nháy mắt hoàn thành vài động tác.

Hán tử kia ngã xuống đất, ngay sau đó, những người khác cũng đều ngã xuống. Bọn họ té trên mặt đất, hung hăng nhìn chằm chằm ta, miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng ngay cả khí lực đi cũng không có.

Quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh Cốc, hắn cũng quỳ rạp trên mặt đất, hữu khí vô lực. Ta đi qua dìu hắn, toàn bộ thân thể hắn đều dựa trên người ta, ép ta tới thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Ta biết đi như vậy sẽ không đi được xa, một khi đám quân Nguyên này hồi phục chúng ta sẽ không còn may mắn như vậy nữa. Ta khẽ cắn môi, buông Mạc Thanh Cốc ra, nhặt một thanh kiếm lên. Mạc Thanh Cốc suy yếu nói. "Để ta làm". Ta quay đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu, ta hít sâu một hơi, bước đi đến trước mặt hán tử kia, hán tử kia sợ hãi nhìn chằm chằm ta, muốn lui về phía sau lại như thế nào cũng không nhúc nhích được. Lòng ta cố vượt qua, một kiếm đâm, đồng thời răng rắc một tiếng, thời khắc này trong lòng ta đã xuất hiện một lỗ lớn.

Tận đến lúc giết toàn bộ tất cả binh lính, ta nhìn những thi thể lạnh băng này nằm trên mặt đất thì cảm thấy đây như một giấc mộng đáng sợ. Ta biết đây không giống với lúc trước. Trên người của ta tất cả đều là máu, lửa nóng lửa nóng, cháy sạch làm ta đau nhức. Ta nâng Mạc Thanh Cốc dậy, ta nghĩ nét mặt ta bây giờ nhất định thực dọa người, ta không dám nhìn vào mắt Mạc Thanh Cốc, ta sợ hãi, sợ hãi ta sẽ nhìn thấy cảnh làm ta đau lòng trong mắt hắn.

Ta giúp Mạc Thanh Cốc đi vào bụi rậm lúc trước ta đẩy Dương Tiểu Yến vào, ta mới phát hiện sau lùm cây kia có một cái hố sâu, ước chừng ba thước, mà Dương Tiểu Yến đang nằm mê man ở bên trong. Miệng hố bóng loáng ngay cả dây leo cũng không có. Ta rất rõ ràng, lấy năng lực hiện tại của ta không có cách nào cứu nàng, huống chi hiện tại, cũng không biết là nàng chết hay sống. Sau khi ta phát giác ra, lòng ta lạnh như băng ngay cả một chút độ ấm đều không có.

Ta đỡ Mạc Thanh Cốc định rời đi, Mạc Thanh Cốc có chút kháng cự. "Nhưng mà nàng. . . . . ." Ta nghe thấy giọng nói của mình lãnh khốc mà vô tình. "Ta không cứu được nàng, nếu cứ ở lại đây, e rằng toàn bộ ba người chúng ta sẽ bị giết hết." Ta kéo Mạc Thanh Cốc, rời đi.

Dọc theo đường đi Mạc Thanh Cốc không nói một lời, ta cũng chẳng muốn đoán tâm tư của hắn, ta cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. Đây là lần đầu tiên ở cái thế giới này, ta cảm thấy mệt. Chúng ta cũng không có đi đường lớn, trái lại, ta giúp hắn đi vào hướng sâu trong rừng. Đêm nay, chúng ta phải tìm một nơi che gió che mưa dù là một hang động cũng tốt.

Màn đêm ngày càng dày đặc, chúng ta đi trong rừng cũng không nhìn thấy đường nữa, Mạc Thanh Cốc đã muốn lâm vào trạng thái hôn mê, ta chỉ còn cách đặt hắn để ở trên lưng kéo đi.

Rừng núi ẩm ướt, xen lẫn tiếng các loại động vật. Ta như là một Mộc Đầu Nhân, hoảng hốt chạy bừa, nghiêng ngả lảo đảo đi tới. Cũng may, trên đường không gặp phải độc xà hay động vật nguy hiểm gì.

Cũng không biết đi bao lâu, cây cối dần dần rất thưa thớt, còn có thể nghe được thanh âm ào ào của dòng suối, ta vội vã đi nhanh hơn ra khỏi núi thấy một thác nước đang ào ào đổ xuống, ta đứng ở bờ sông nhìn quanh bốn phía, phía trước có chút ánh sáng hình như có người sinh sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro