Chương 39: Đại hội xét xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn thấy Chu Chỉ Nhược, trên mặt Dương Tiểu Yến trong nháy mắt hiện lên vẻ bối rối. Rất nhanh, nàng lại trấn định như lúc ban đầu. Tống Thanh Thư vui mừng kêu một tiếng. "Chỉ Nhược". Chu Chỉ Nhược coi như là không nghe thấy, lông mi cũng không hạ xuống.

Dương Tiểu Yến lạnh nhạt nói. "Chu Chỉ Nhược, chuyện của Cái Bang mà ngươi cũng muốn quản sao?" Lông mày Chu Chỉ Nhược chau lên. "Ta chỉ là không quen nhìn thấy có người mơ ước ngôi vị bang chủ Cái bang, còn bày ra bộ mặt giúp người làm niềm vui." Đệ tử Cái Bang phía dưới nhất thời ầm ĩ lật trời.

Chu Chỉ Nhược cười nhẹ, sắc mặt Dương Tiểu Yến biến đổi, kêu lên. "Chu Chỉ Nhược, ngươi đừng ngậm máu phun người." Chu Chỉ Nhược nghiêng qua liếc mắt nhìn nàng một cái. "Có phải ngậm máu phun người hay không, ta nghĩ các huynh đệ Cái Bang đều có thể phân biệt." "Đúng, chúng ta nghe Chu chưởng môn." Cũng không biết là ai ở phía dưới quát lên, nhất thời nổi lên một mảng lớn tiếng phụ họa.

Dương Tiểu Yến giận run người, căm hận nói. "Chu Chỉ Nhược, xem như ngươi lợi hại." Xoay người muốn đi, Chu Chỉ Nhược lạnh lùng quát. "Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy." Nói xong, giương tay nâng người đánh tới, bên cạnh Dương Tiểu Yến chợt lóe, cuối cùng là nàng hoảng sợ tránh qua.

Hai người đánh vài hiệp, Dương Tiểu Yến dần dần không địch lại, trúng một chưởng té trên mặt đất. Đột nhiên, một bóng người ngăn ở trước mặt Chu Chỉ Nhược, ta ổn định nhìn lại, đúng là Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn.

Ta thấy thân mình mỏng manh của Chu Chỉ Nhược run lên, nụ cười của nàng mang theo một tia thản nhiên chua xót. "Trương Vô Kỵ, ngươi tưởng rằng có thể ngăn cản được ta sao?" Trương Vô Kỵ nâng Dương Tiểu Yến dậy, nhìn Chu Chỉ Nhược khuyên nhủ. "Chỉ Nhược, ta biết là ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng. . . . . ." Chu Chỉ Nhược lạnh lùng quát. "Ngươi câm miệng lại!" Chu Chỉ Nhược vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Lỗ trưởng lão một cái, Lỗ trưởng lão hiểu ý gật đầu. Chu Chỉ Nhược khẽ cười nói. "Đây là việc của Cái Bang, ta cũng chẳng qua là không quen nhìn mới ra tay, Trương giáo chủ muốn hỏi không phải là ta, mà hẳn là Sử bang chủ của Cái Bang." Nói xong, nhẹ nhàng lôi ta rời đi.

Ta không biết sau đó thế nào, nghe nói, Trương Vô Kỵ cùng Cái Bang bởi vậy mà kết ân oán.

******************

Trời mới vừa tờ mờ sáng, phía trước và phía sau Thiếu Lâm tự, mái phải hiên trái, khắp nơi đều chật ních các anh hùng hảo hán. Vào bên trong Đại Hùng bảo điện, nhìn thấy Võ Đang, Nga Mi, Minh giáo đều ở đây, bước vào đầu tiên ta liền thấy được Mạc Thanh Cốc, hắn đang khoanh tay đứng ở bên trái Du Liên Chu. Thần sắc hình như có chút mệt mỏi, giữa lông mày nhăn lại lộ vẻ u sầu. Trong đại điện, mọi người Minh giáo đang tranh chấp cùng chúng tăng Thiếu Lâm tự thật là lợi hại, thấy chúng ta đến, cũng chỉ làm cho bọn họ dừng lại nửa khắc. Có mấy hòa thượng Thiếu Lâm tiến lên khom người chào Chu Chỉ Nhược, dẫn nàng đi thẳng đến chỗ đứng của Nga Mi. Chỉ một cái ghế dựa, mời nàng ngồi xong, mới lui về.

Không thể không nói, địa vị khác nhau, đãi ngộ này chính là trời kém đừng. Nhìn thấy ta, mắt Mạc Thanh Cốc sáng một chút, vẻ u sầu giữa lông mày cũng không thấy rồi, trạng thái cả người hắn thay đổi một trời một vực. Ta nhìn thấy hắn cúi đầu, nói một câu gì đó cùng Du Liên Chu, Du Liên Chu quay đầu nhìn về ta, mỉm cười gật đầu. Mạc Thanh Cốc chạy vội tới trước mặt ta, hắn gắt gao bắt lấy bờ vai của ta, có chút kích động nói. "Ngươi, ngươi đi đâu? Ngươi có biết ta rất lo lắng hay không."

Ánh mắt của hắn hiện đầy tơ máu, lòng ta ở một khắc này tràn đầy ấm áp. Ta nhẹ giọng bật cười, hoảng sợ, bất đắc dĩ, bất lực, thậm chí thầm oán mấy ngày qua, chợt đột nhiên biến mất, bầu trời của ta lại một lần nữa nhiều mây chuyển trong xanh.

Mạc Thanh Cốc kéo ta tới phía Du Liên Chu đang đứng, Du Liên Chu hơi nghiêng đầu, cười nói. "Đã trở lại là tốt rồi." Ta gật đầu. Mạc Thanh Cốc vẫn lôi kéo tay của ta, không có buông ra, tay áo rộng thùng thình, mười ngón tay của chúng ta đan vào nhau. Ta len lén giương mắt nhìn hắn, hắn nhìn không chớp mắt, vẻ mặt chính trực nhìn chằm chằm trong đại điện. Nếu không phải mười ngón đan nhau, truyền đến cảm giác ấm áp làm người ta an lòng, ta thực hoài nghi đây có phải là ảo giác của ta hay không. Ta đùa dai dùng móng tay cấu tay hắn, lông mày Mạc Thanh Cốc hơi nhíu, biểu tình vẫn là không có biến hóa, tay lại cầm tay ta thật chặt.

Phía sau, Thiếu Lâm tự cùng Minh giáo đàm phán hình như xuất hiện một ít tình huống, chỉ nghe Chu Tuần điên cuồng hét lớn một tiếng. "Giáo chủ dài dòng cùng mấy con lừa trọc đó làm gì, trực tiếp giết đi là được." Lời này của hắn vừa nói ra, chúng tăng Thiếu Lâm tự nghe được đều thay đổi sắc mặt. Một gã cao tăng phẫn nộ quát. "Trước mặt Phật tổ, há lại cho gian tặc ma giáo nhà ngươi làm càn!" Nói xong ra kiếm đâm tới, Chu Tuần điên cuồng cười lạnh nói. "Thật đúng là đệ tử Phật Môn." Một mặt nói một mặt còn cố ý lấy mắt ngắm trộm tượng Phật đứng sừng sững nguy nga trước điện kia.

Đang lúc giương cung bạt kiếm, nghe được một giọng nói. "Chư vị anh hùng hào kiệt đến Thiếu Lâm ta đều để tham gia đại hội xét xử, Thiếu Lâm ta sao có thể đem Tạ Tốn kia giao cho ngươi Minh giáo các người được, như vậy chẳng phải là không một lời giải thích sao đối với các vị anh hùng không ngại đường xa đến đây?" Ta bình tĩnh nhìn lại, đúng là hòa thượng Viên Chân kia. Lời nói của hắn rất nhanh được chúng hào kiệt phụ họa.

Minh giáo tuy rằng người người công phu không kém, nhưng đối mặt toàn bộ tinh anh võ lâm, cũng không thể không cân nhắc mà làm.

"Đây là đại hội xét xử, vì sao không thấy kia Kim Mao Sư Vương? Hay là Thiếu Lâm tự các ngươi muốn độc chiếm sao?" Trong đám người một người cao giọng hỏi. Viên Chân nói. "Mấy vị anh hùng bình tĩnh chớ nóng, Thiếu Lâm tự chúng ta đã mời mọi người, nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng. Xin mời đi theo ta."

Chúng ta đi theo Viên Chân đi tới phía sau núi Thiếu Lâm tự, đến một mảnh sân rộng rãi thì Viên Chân dừng lại, nói. "Tạ Tốn ở phía trước, nếu như các vị có bản lĩnh có thể mang Tạ Tốn ra, Thiếu Lâm ta tuyệt không ngăn trở." Lời này của hắn vừa nói ra, giống như là thả một bầy sói đang đói khát ra, thả một khối thịt béo. Nhóm quần hào nhất thời mắt hiện lục quang, xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Trên đất trống có một cái lỗ tròn như miệng giếng cổ, trên hố có 3 cao tăng ngồi xếp bằng, nhìn thấy mọi người ngay cả mắt cũng chưa nâng lên. Ta nghĩ, đây chính là "Kim Cương Phục Ma trận" rồi.

Một người thư sinh bộ dáng tiêu sái đứng dậy. "Ta tới!" Hắn chắp tay hướng ba cao tăng. "Đắc tội" Chỉ thấy thân hình hắn vừa động, lao tới hướng ba người kia, đột nhiên nghe được"Phanh" một tiếng, hắn bị nặng nề ném ra, nhổ một ngụm máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Mọi người đều kinh hãi, rốt cuộc không ai dám tiến lên. Trương Vô Kỵ tiến lên từng bước nói. "Vãn bối Trương Vô Kỵ, tiến đến lĩnh giáo." Bạch Mi Ưng Vương lấy một tay túm hắn lại, nói. "Giáo chủ, hãy để cho thuộc hạ đi trước thử xem." Trương Vô Kỵ lo lắng nói. "Ngoại công, hãy để cho ta. . . . . ." Bạch Mi Ưng Vương trầm giọng nói. "Vô Kỵ, ngươi đứng đầu một giáo, nhận trọng trách Minh giáo, sao có thể tùy ý mạo hiểm." Dương Tiêu cũng nói. "Giáo chủ, hãy để cho Bạch Mi Ưng Vương đi trước xem chiêu số đi." Nghe Dương Tiêu nói như thế, Trương Vô Kỵ cũng đành phải gật đầu.

Bạch Mi Ưng Vương không nói hai lời, liền phi thân đánh tới hướng ba cao tăng. Chỉ thấy, một cao tăng trong đó phi thân lên, ngăn Bạch Mi Ưng Vương tấn công. Mặc kệ Bạch Mi Ưng Vương tiến công từ nơi nào, đều bị chắn trở về. Ba cao tăng hợp thành một đạo chặt chẽ như thiên la địa võng, trải qua thời gian khoảng một khắc, Bạch Mi Ưng Vương đã có chút lực bất tòng tâm. Ta thấy Ân Ly đứng ở phía sau Chu Chỉ Nhược gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Đang nghĩ tới, Bạch Mi Ưng Vương đã đánh tiếp một lần, cao tăng kia tiến gần tập kích của hắn, như kiểu quỷ mị hư vô lập tức liền vây quanh Bạch Mi Ưng Vương."Ngoại công, cẩn thận!" Trương Vô Kỵ kêu to, liền phi thân tới hỗ trợ, lại bị một cao tăng khác chặn lại. Mắt thấy, chưởng thế hung hăng sắp đánh về phía Bạch Mi Ưng Vương. Đột nhiên thấy được một bóng dáng màu trắng xẹt qua, hướng cao tăng kia đánh một chưởng. Cao tăng bị chấn động lui về phía sau hai bước, vẻ mặt không dám tin.

Bóng trắng kia đứng lại, hóa ra là Chu Chỉ Nhược, ta không nghĩ tới nàng lại hỗ trợ. Trên mặt nàng không chút gợn sóng, vẻ mặt lạnh nhạt, Bạch Mi Ưng Vương hướng nàng chắp tay nói. "Đa tạ Chu chưởng môn cứu giúp." Chu Chỉ Nhược nói. "Ưng Vương, không cần phải khách khí." Trương Vô Kỵ nhìn thấy Chu Chỉ Nhược vui vẻ, bước lên phía trước chào hỏi. "Chỉ Nhược, cám ơn ngươi khẳng khái trợ giúp ta." Chu Chỉ Nhược thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nói. "Trương giáo chủ, ta chỉ là muốn cứu gia gia của Ân Ly, không liên hệ gì tới ngươi." Trương Vô Kỵ ngẩn người, hỏi. "Chỉ Nhược, ngươi còn hận ta sao?" Chu Chỉ Nhược không có phản ứng lại, phi thân trở lại chổ ngồi.

Trương Vô Kỵ đỡ Bạch Mi Ưng Vương qua một bên, chuẩn bị tiến lên ứng chiến. Dương Tiêu nói. "Giáo chủ, ba người này các tọa nhất phương, đã hình thành một trận nghiêm mật, trận pháp kia thiên biến vạn hóa, thuộc hạ quan sát lâu như vậy, vẫn không thể nhìn ra sơ hở ở nơi nào. Công phu của giáo chủ tuy mạnh, cũng khó mà chống đỡ được một lúc cả ba người, không bằng cho thuộc hạ trợ giúp giáo chủ một tay." Trương Vô Kỵ gật đầu. Trương Vô Kỵ hướng ba người kia chắp tay. "Vãn bối đắc tội" cùng Dương Tiêu, tiến đánh một hướng. Ba cao tăng đều nhún người nhảy lên, tốc độ kia nhanh như tia chớp. Chỉ thấy nhiều bóng dáng bay tán loạn trong vòng tròn. Ta thấy các nhân sĩ võ lâm khác đều nhìn xem sợ hãi than liên tục, bộ dáng Mạc Thanh Cốc cũng khẩn trương vạn phần. Ta cùng các nhân sĩ võ lâm quan sát trận chiến này mấy lần vẫn là bất phân thắng bại.

Ta kéo kéo Mạc Thanh Cốc, hỏi. "Bên nào sẽ thắng?" Mạc Thanh Cốc lo lắng nói. "Ba vị cao tăng kia cũng không biết là dùng trận pháp gì, càng đánh càng lợi hại, Vô Kỵ cùng Dương tả sứ căn bản chưa chiếm được một điểm thượng phong nào. Tiếp tục như vậy, không đầy một nén nhang, Vô Kỵ bọn họ sẽ đại bại." Ta cả kinh nói. "Lợi hại như vậy?" Mạc Thanh Cốc gật đầu. Du Liên Chu ở phía trước quay đầu nói, "Đây là tuyệt học của Thiếu Lâm tự, Kim Cương Phục Ma trận." Mạc Thanh Cốc cả kinh nói. "Kim Cương Phục Ma trận?" Lại nhìn ra ngoài một hồi, mới lẩm bẩm nói. "Xem ra hết ngày hôm nay không người nào có thể cứu Kim Mao Sư Vương ra." Du Liên Chu cũng gật đầu.

"Ta tới giúp ngươi" Theo một tiếng quát nhẹ, một đạo bóng dáng vàng nhạt cũng gia nhập cuộc chiến. Chiến đấu lại kịch liệt, ba người phân biệt công kích ba phương hướng, ba cao tăng đành phải một người ứng phó một người, thế cục hình như từ từ có chiều hướng nghiêng về đám người Trương Vô Kỵ bên này. Đột nhiên, ba cao tăng kia, trao đổi góc độ, chợt nhanh chợt chậm, chợt xa chợt gần. Hay thay đổi, xuất quỷ nhập thần, khiến cho đám người Trương Vô Kỵ không có một thân khí lực, lại không chỗ xuống tay.

Ở một lần sau khi bị bức lui, Dương Tiêu kéo Trương Vô Kỵ lại, có chút suy yếu nói. "Giáo chủ, đây là trận pháp tiêu hao dần, sớm hay muộn chúng ta cũng sức cùng lực kiệt rồi ngã xuống." Dương Tiểu Yến cũng gật đầu nói. "Mấy con lừa trọc ngu ngốc này công lực quá thâm hậu, chúng ta lại không chống đỡ nổi. Nếu như hơi có sơ xuất, chúng ta chẳng những không cứu người ra được, còn có khả năng bỏ mạng tại đây." Trương Vô Kỵ không tự chủ đem ánh mắt dời về phía Chu Chỉ Nhược, Dương Tiêu cũng nhìn lại đây, nói. "Giáo chủ, ta thấy vừa rồi Chu chưởng môn nhận một chưởng không chút nào vô sự, nếu như có thể mời được Chu chưởng môn hỗ trợ, kia. . . . . ." Trương Vô Kỵ gật gật đầu, đi đến trước mặt Chu Chỉ Nhược, cúi mình vái chào thật sâu, nói. "Chỉ Nhược. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, đã bị Chu Chỉ Nhược cắt đứt. "Tại sao ta phải giúp ngươi, nhưng là. . . . . ." Câu nói này của nàng vừa nói ra, làm cho mọi người Minh giáo lo lắng, buồn bực. Ánh mắt nàng xẹt qua trên thân bọn người Trương Vô Kỵ, cười yếu ớt nói. "Ta muốn ngươi hoàn thành lời hứa cùng ta, sau trận này chúng ta cử hành hôn lễ còn dang dở trước kia."

Ta có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đến nay nàng vẫn không có buông tay sao? Nhưng mà ở trong mắt của nàng ta không nhìn ra chút toan tính nào, cũng không có thấy hận ý mãnh liệt, nàng thực bình tĩnh như thể chỉ nói một câu thăm hỏi sức khỏe bình thường.

Trương Vô Kỵ do dự, hắn nhìn đám người Dương Tiêu, lại nhìn Triệu Mẫn cách đó không xa đang nhìn hắn, thời gian rất lâu đều không có phản ứng. Dương Tiêu thúc giục. "Giáo chủ, hôn lễ kia vốn là ngươi nợ Chu chưởng môn, hiện tại đúng là thời cơ đã đến." Bạch Mi Ưng Vương cũng khuyên nhủ. "Vô Kỵ, ngươi còn do dự cái gì? Chu chưởng môn có điểm nào không tốt hơn yêu nữ kia chứ." Hắn liếc mắt nhìn tới chỗ Triệu Mẫn đang đứng một cái.

Thấy Triệu Mẫn cũng đã tới, Trương Vô Kỵ có chút hoảng, gật đầu loạn xạ. Khóe miệng Chu Chỉ Nhược nhếch nhẹ. "Trương giáo chủ, đừng có nói rồi đổi ý, bằng không. . . . . ." Những lời này của nàng còn chưa nói hết, trên mặt cũng thủy chung mang theo ý cười, trong mắt lại là một mảnh lạnh như băng. Giúp đỡ Bạch Mi Ưng Vương, Ân Ly xen mồm hung ác nói. "Vô Kỵ ca ca, nếu ngươi lại làm chuyện có lỗi với Chu tỷ tỷ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, hừ!"

Chu Chỉ Nhược cười cười. "Châu nhi, ngươi chiếu cố gia gia của ngươi cho tốt đi." Giọng nói phân phó, liền đứng dậy bay đến chỗ đám người Trương Vô Kỵ đang bị vây trong Kim Cương Phục Ma trận. Ân Ly gật đầu, giúp đỡ Bạch Mi Ưng Vương ngồi xuống ghế ngồi của phái Nga Mi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro