Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công tác xử lý hoàn tất, tôi cùng Lý Đỗi Đỗi bắt đầu mặt đối mặt dò xét nhau.

Anh ta ngồi trên ghế salon, đuôi heo cong cong phi thường mê hoặc, tôi ngồi ngắm cái đuôi của anh ta đến ngẩn người.

"....... Cô nhìn cái gì?"

Thanh âm âm trầm của Lý Đỗi Đỗi vang lên làm tôi nổi cả da gà da vịt, trong nháy mắt đã hoàn hồn, nhìn thẳng vào mắt Lý Trư Trư:
"A?" Tôi giả vờ mỏi mắt, đưa tay dụi dụi, "Không có, anh vừa nói gì cơ?"

"Đi lấy cho tôi cái khăn bông."

"Ừm..."

Tôi thành thành thật thật đi vào nhà vệ sinh, cầm khăn bông của Lý Đỗi Đỗi đi ra: "Phải làm gì tiếp?"

Lý Đỗi Đỗi trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng coi như cực kì bất đắc dĩ, quay đầu lại mà không buồn nhìn tôi: "Buộc ở trên lưng."

"A......"

Tôi cầm khăn tiến đến bên cạnh Lý Đỗi Đỗi, anh ta ngồi yên, không hề có ý định di chuyển thân mình. Nhưng nếu cứ ngồi im như vậy thì tôi sao có thể buộc khăn vào thắt lưng cho anh ta? Khi tôi đang định mở mồm bảo anh ta nhấc mông lên, thì bỗng hiểu được tại sao... Lý Đỗi Đỗi vì lí do gì lại muốn tôi buộc khăn lên lưng như vậy.

Là vì........

Anh ta đang lõa ----- thể nha.

Cho nên vừa rồi, hai móng trước quy quy củ củ được anh ta đặt trước ngực, không phải là do kiêu ngạo, mà là để che giấu...

"Cái..."

Tôi lên tiếng, định bày tỏ quan điểm của mình, Lý Trư Trư liền đứng lên, bốn chân nhỏ giẫm trên mặt đất, anh ta không nhìn tôi, tôi cũng hắng giọng một tiếng, không nhìn anh ta, mò mẫm giúp anh ta buộc khăn lên lưng.

Khăn bông có thể che khuất thắt lưng của Lý Trư Trư, nhưng chiếc khăn lại bị đuôi làm phồng lên trông như một cái lều.

Ừm, một độ cong phi thường vi diệu.

Tôi quyết định li khai ánh mắt: "Lý Đỗi Đỗi, nếu như chúng ta không thể nghĩ ra biện pháp, thì cứ thử đánh thức nữ thần Kim Hoa đi. Xem ra trước mắt không còn cách giải quyết nào khác cả."

Lý Đỗi Đỗi trầm tư một lúc: "Được."

Rốt cuộc anh ta cũng đồng ý cho tôi ra khỏi cửa! Tôi sung sướng vạn phần: "Để tôi lên tầng gõ cửa cho!"

Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi, sau đó là một giây trầm tư, như thể đang nghĩ xem nên quyết định thế nào:
"Cùng đi." Anh ta từ trên ghế salon nhảy
xuống, bốn chân chạm đất, chiếc khăn cũng kéo lê trên mặt đất, khi anh ta cuốc bộ thì chân sau cũng không ngừng giẫm vào chiếc khăn, nhìn có vẻ hơi cồng kềnh.

"Nếu không... Để tôi ôm anh lên, anh cứ đi thế này thì khó lắm."

Lý Đỗi Đỗi vẫn như cũ trầm mặc, dường như đang cân nhắc giữa tầm quan trọng của tôn nghiêm và sinh mạng. Tôi cảm thấy nếu để cho anh ta nghĩ tiếp thì có khi mười ngày sau cũng chưa được ra khỏi nhà. Vì vậy tôi trực tiếp khom lưng, bắt lấy hai chân trước, "Hò dô" một tiếng, bế Lý Trư Trư lên ôm vào lòng.

Con heo này... À, Lý Đỗi Đỗi này, so với tưởng tượng của tôi thì nặng hơn một chút.

Tôi nhẩm thầm, anh ta có lẽ khoảng mười lăm cân*, có hơi nặng tay: "Sau này anh định ăn gì?" Nghĩ đến thể trọng, tôi theo bản năng liền nghĩ tới vấn đề này, sau khi thốt ra mới phát hiện Lý Đỗi Đỗi dường như có chút trầm mặc.

*15 cân Trung Quốc = 7,5 cân.

Anh ta nằm trong lòng tôi, toàn bộ cơ thể heo con đều cứng ngắc.

Tôi cho rằng sau khi anh ta hoàn hồn trở lại, nhất định sẽ mắng chửi tôi thậm tệ, cho nên liền vội vàng giải thích: "Tôi thuận mồm hỏi thôi, không hề có dù chỉ nửa phần bất kính với anh."

Nhưng sau khi tôi giải thích xong, Lý Đỗi Đỗi cũng không có thái độ gì, anh ta chỉ xoay đầu lại, mũi heo dài sượt qua ngực tôi, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt khá phức tạp, thật sự là một ánh mắt ngoài ý muốn.

Giống như đang nhìn tôi, hoặc như xuyên qua tôi để nhìn một điều gì khác, tôi không hiểu được.

Nghĩ đến hình hài quái dị lúc này của Lý Đỗi Đỗi, lại nói lúc bình thường còn chẳng mấy ai hiểu được tâm tình của anh ta, tôi liền bình tâm trở lại.

"Đi ra ngoài đi." Lý Đỗi Đỗi nói.

Nghe được lời "đặc xá", tôi như tử tù trốn khỏi đại đao, kích động đi ra mở cửa, cúi đầu liếc nhìn bậc thềm, rồi lại di di cái đế giày một cách hào hứng, để cho thật sạch sẽ rồi mới bước một bước ra ngoài, chính thức bước ra khỏi phòng của Lý Đỗi Đỗi.

A!

Tự do!

"Lên tầng." Mệnh lệnh ngắn ngủi của Lý Đỗi Đỗi cứ nối tiếp nhau mà đến, tự do ngắn ngủi của tôi cũng cứ thế mà tiêu tan.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để tôi hài lòng một lúc lâu, tôi ôm Lý Đỗi Đỗi lên cầu thang: "Anh có chìa khóa nhà nữ thần Kim Hoa sao? Làm thế nào để gõ cửa khi cô ấy đang bất tỉnh?"

"Cửa nhà cô ấy chưa bao giờ khóa."

Tiếng nói của Lý Đỗi Đỗi vừa dứt, tôi đẩy cửa nhà nữ thần Kim Hoa, quả nhiên chỉ đang khép hờ. Không chỉ là không khóa, ngay cả đóng cũng chưa đóng chặt.

Tôi ôm Lý Đỗi Đỗi đi vào phòng của nữ thần.

Trong nhà rất sạch sẽ, sạch sẽ... vô cùng đơn giản.

Phòng khách cái gì cũng không có, chỉ có một cái giường lớn, mà cái giường này lại đặc biệt nổi bật, cao đến nửa người tôi, phía trên phủ chăn bông mềm mại, hầu như cả người nữ thần đều chìm vào đó, mái tóc màu vàng óng ánh rơi tán loạn trên chăn như lông vũ, khiến cô ấy nhìn như một thiên thần đang ngủ say.

Cô ấy nhắm mắt, da dẻ vô cùng mịn màng, hô hấp vừa nhẹ lại vừa ấm, yên bình giống như đứa trẻ đang ngủ say. Phải đánh thức một mỹ nhân như vậy thực sự khiến người ta không đành lòng. Nhưng con heo trong ngực tôi hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Lý Trư Trư từ trong lòng tôi đạp nhẹ một cái, trực tiếp nhảy lên giường của nữ thần Kim Hoa, sau đó một chân chọc vào mặt nữ thần:
"Dậy đi."

Nữ thần không phản ứng chút nào.

Lý Đỗi Đỗi lại chọc vào mặt cô ấy mấy cái. Nữ thần như cũ không chút sứt mẻ.

"Cô đến gọi."

Vì vậy tôi ghé vào bên tai, "Nữ thần?" Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy, lần đầu không được nên tôi gọi lớn tiếng hơn, thẳng cho đến khi gọi khản cả giọng, phối hợp với Lý Trư Trư dùng móng heo chọc vào mặt, nữ thần thế mà đến lông mi cũng không them nhíu.....

Tựa như... đã chết.

"Hình như..... Không gọi được."

"Hai người đang làm gì đấy?" Ở cửa là Lý Bồi Bồi mang theo đôi mắt ngái ngủ mông lung, cô ấy ngáp một cái, "Không thấy phiền à, ngày hôm qua đã không ngủ rồi, thế mà còn thức đến tận hôm nay."

"Đây không phải là... Đang nghĩ biện pháp sao..." Tôi quả thực đã cố gắng đánh thức nữ thần quá nhiều lần nên sinh ra mệt mỏi, giọng nói hữu khí vô lực, mi mắt chớp một cái, cũng muốn giống như nữ thần nằm lỳ ở trên giường để ngủ.

"Kim Hoa không phải đã nói rồi sao?" Lý Bồi Bồi nói, "Nếu như nhận được một nụ hôn từ tình yêu đích thực thì anh ấy có thể trở về."

Mấu chốt là biết đi đâu tìm cái tình yêu đích thực này đây!

Trong lòng tôi mệt mỏi thở dài một hơi.

Quay đầu nhìn Lý Trư trư, Lý Trư trư cũng không chọc nữ thần nữa, anh ta lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, âm điệu trở nên có chút không vui: "Đi về nghỉ."

"Không nghĩ biện pháp nữa à?"

"Ngày mai lại nói."

Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu, lại ôm Lý Trư Trư đi ra khỏi cửa, lúc ngang qua Lý Bồi Bồi còn nghe cô ấy huýt sáo một tiếng:
"Lần trước không thành công có thể là do mục đích của hai người đã được thể hiện quá rõ, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc biến Lý Đỗi Đỗi trở về, đâu có đúng với yêu cầu về một tình yêu đích thực? Nếu không lần sau hai người thử thật bình thản, nhìn nhau đầy thâm tình, rồi trao nhau một nụ hôn đắm đuối, có khi nào lại được?"

Đối diện với một con heo nhỏ, sau đó hôn một cái thật đắm đuối sao?

Độ khó của việc này, có phải là cũng quá cao rồi không?

Tôi và Lý Đỗi Đỗi không hé răng, trầm mặc đi xuống lầu, một lần nữa trở lại căn phòng của Lý Đỗi Đỗi. Tôi thực sự mệt không chịu được, sau khi đặt Lý Đỗi Đỗi xuống đất, tôi đổ rạp xuống ghế salon, nói: "Tôi chợp mắt một chút", rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này cảm giác như rất sâu, mà cũng rất kì quái.

Tôi nằm mơ.

Trong mơ Lý Đỗi Đỗi vẫn ở bên cạnh nhìn tôi, sau đó anh ta mở miệng nói chuyện với tôi.

Trong ấn tượng của tôi, ngoại trừ lúc mắng người, Lý Đỗi Đỗi chưa từng nói nhiều như vậy. Mà một đêm này, anh ta ở bên tai tôi không ngừng nói, tính ra còn nhiều hơn cả từ khi tôi gặp anh ta đến nay.

Kì quái là, tôi rõ ràng biết anh ta đang nói, cũng vẫn nghe được giọng nói của anh ta, thế nhưng lại không nghe rõ anh ta nói gì.

Rì rầm rì rầm, rì rầm rì rầm.

Anh ta nói một đêm, tôi ở trong mơ cũng nói một đêm: "Tôi nghe không rõ! Tôi nghe không rõ!"

Thẳng đến khi tôi tự tỉnh lại: "Tôi nghe không rõ!"

Tôi mở mắt ra, trong phòng ánh sáng mờ mịt, chắc cũng sắp hừng đông, mặt trời còn chưa mọc, nhiệt độ lúc này có hơi thấp, mà Lý Đỗi Đỗi ở trong quan tài, truyền ra từng tiếng ngáy đều đặn.

Đều bắt đầu từ khi Lý Đỗi Đỗi biến thành heo.

Nghe tiếng ngáy vang vọng cả phòng của anh ta, tôi ngồi trên ghế salon, dở khóc dở cười.
Thảo nào... Nghe không rõ!

Sau khi tỉnh ngủ, tôi cũng khó ngủ lại, vào bếp lấy chút đồ ăn ra, nghĩ đến Lý Đỗi Đỗi chắc cũng sắp tỉnh, nên tôi làm thêm cho anh ta một ít. Tôi làm mấy món ăn mất nửa tiếng, tự mình ăn mất nửa tiếng, lại thêm nửa tiếng rửa bát, trời đã sáng choang, tiếng ngáy của Lý Đỗi Đỗi vẫn chưa dừng lại.

Vì vậy tôi lại ngồi vào bàn của mình, lướt Weibo một tiếng, đọc bình luận một tiếng, vẽ truyện một chút mất một tiếng, rất nhanh đã đến bữa cơm trưa, Lý Đỗi Đỗi vẫn ngủ say vô cùng, một dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.

Đến trưa, tôi không nhịn được đi vào phòng Lý Đỗi Đỗi, nhẹ nhàng đẩy anh ta một cái, bốn chân ngắn ngủn của Lý Trư Trư tròn một đống nằm trong cái quan tài đen như mực, lại còn ngáy khò khò, trông anh ta lúc này vô cùng phong cách, quả thực khiến tôi không kiềm chế nổi cơn buồn cười.

"Lý Đỗi Đỗi, anh nên rời giường đi thôi! Hôm nay chúng ta không phải tìm biện pháp sao? Anh định ngủ luôn à?"

Lý Đỗi Đỗi không có bất kì phản ứng nào.

Tôi không thể làm gì khác hơn là lại đi ra ngoài, lên mạng tìm kiếm tư liệu về loài lợn, sau đó phát hiện... loài động vật khi ngủ cần một khoảng thời gian vô cùng dài.

Thì ra sau khi biến thành heo, thực sự mọi mặt sẽ trở nên giống heo nha.

Tôi thở dài một tiếng, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, là mẹ tôi nhắn tin tới: "Con đã sắp xếp xong thời gian chưa?"

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi trong nhà, bỗng nhiên mắt sáng ngời, lập tức nhắn tin cho mẹ: "Xế chiều hôm nay con sẽ về."

Sau khi nhắn tin, tôi tìm kiếm khắp nơi, rốt cục ở bên cạnh quan tài tìm được chiếc nhẫn vàng của Lý Đỗi Đỗi, nhét nhẫn vào người, sau đó bế Lý Trư Trư còn đang say giấc nồng lên. Anh ta vẫn không tỉnh, tôi rất vui vẻ mở cửa nhà ra, đứng ở cửa do dự chốc lát, sau đó bước ra ngoài.

Tôi ôm Lý Đỗi Đỗi đến trước cửa nhà Vệ Vô Thường, gõ cửa phòng anh ta.

Rất nhanh, Vệ Vô Thường liền tới mở cửa: "Tô cô nương."

"Đại tướng quân, tôi có chuyện này cần nhờ anh một chút, hôm nay anh đưa tôi về nhà một chuyến được không?"

Vệ Vô Thường sửng sốt, nhìn tôi một chút, lại nhìn con heo trong ngực tôi một chút, sau đó gật đầu: "Tô cô nương có việc, tại hạ tất nhiên không thể chối từ."

Được rồi, tôi có một dự cảm rằng ngày hôm nay sẽ vô cùng ổn thỏa, bất kể là phần tử xấu trên lý thuyết của Lý Đỗi Đỗi kia muốn giết tôi, hay là Lý Đỗi Đỗi sau khi tỉnh lại muốn giết tôi, tôi hôm nay, đều không chết được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro