Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lương Bách Dương không phải chưa từng gặp qua kẻ phách lối nhưng chưa từng gặp ai phách lối như Lâm Nhàn.

Nhiều khi, chuyện vi phạm hợp đồng bên ngoài xác thực phạm pháp. Nhưng trên thực tế không phải ai cũng có tư cách truy cứu. Bạn cầu người khác, cũng phải có thái độ của người cầu.

Bạn không quyền không thế, thì phải chịu bi ai của kẻ yếu thế.

Gia cấp trong giới giải trí phân chia tương đối rõ ràng, người có địa vị chính là tiền bối, là chị, là anh, còn có, còn những người có quyền, có thế, có tài nguyên, tóm lại, bạn tiến vào liền phát hiện, dường như ai ai cũng có thể chèn ép bạn.

Lâm Nhàn cũng vậy, cô đến từ nông thôn.

Không tiền, không quyền, không thế, không có tài nguyên, cô không có gì cả.

Bạn muốn để cô ấy đấu cùng người khác? Lương Bách Dương có thể cười đến rụng răng, đúng vậy, coi như Hữu Nguyên bên anh ta làm trái với hợp đồng, Lâm Nhàn cô ta kiện nổi à?

Cho nên, nghe Lâm Nhàn nói, Lương Bách Dương chỉ cảm thấy ngây thơ. Tuổi còn nhỏ, mới vào giới này, còn chưa biết hai chữ "tàn khốc" viết như nào.

Anh ta mang theo dáng vẻ trách trời thương dân, cảnh cáo mà hỏi Lâm Nhàn: "Ông chủ của tôi cô muốn gặp là gặp à?"

Lâm Nhàn cũng cảm thấy thật buồn cười: "Tôi mặc dù từ nông thôn đến nhưng xã hội hiện tại còn cười dân quê cũng rất buồn cười. Buồn cười nhất chính là, kẻ cười dân quê cũng là dân quê."

"Lương Bách Dương, anh sinh ra ở nông thôn, tiền đi học đều không có. Trong nhà còn có sáu đứa em, anh có thể tốt nghiệp đại học là dựa vào sự giúp đỡ của Kim Thiện Lâm. Vào được công ty này cũng là nhờ chị ta. Đừng thấy anh bây giờ ở công ty này cao cao tại thượng, nhìn rộng ra, hai chúng ta đều giống nhau."

Lương Bách Dương nghe xong sững sờ, đoạn quá khứ này, Lâm Nhàn làm sao mà biết?

"Coi như không nói quá khứ, chúng ta nói về hiện tại. Anh có thể thi đậu đại học tốt, nghiên cứu sinh, tiến sĩ, một đường học lên, trở thành tinh anh của xã hội. Mà tôi cấp 3 bỏ học, đến phía bắc làm công, ngồi xổm trước trụ sở đài truyền hình ăn cơm hộp, trình độ không ra sao cũng không có kinh nghiệm xã hội. Anh đã cho rằng anh và tôi không giống nhau? Đều là làm công cho người ta, cho dù chức vị của anh cao thì cũng là người làm công."

Lương Bách Dương: ". . . Còn rất biết nói chuyện, cùng những điều Kim tỷ nói qua giống nhau, chị ấy nói cô rất lợi hại. Theo tôi điều tra thì cô là một người rất nhát gan, yếu đuối. Có thể thấy rất nhiều người không hiểu rõ cô. Mặc dù cô nói dường như rất có đạo lý nhưng cô đến cùng vẫn không hiểu, chúng ta không giống nhau. Xã hội này chính là như thế, luôn luôn sàng lọc chọn ra người ưu tú chưa từng dừng lại."

"Thật sao? Vậy chúng ta chẳng mấy chốc sẽ giống nhau." Lâm Nhàn đứng dậy, từ trong túi lấy ra một tập văn kiện: "Chờ đến lúc chúng ta gặp nhau trên tòa án, anh sẽ nhận ra, trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng."

Lương Bách Dương: "Cô muốn kiện tôi?"

Lâm Nhàn lắc đầu: "No no no, tôi không muốn kiện anh, tôi muốn kiện toàn bộ công ty của anh!"

Lương Bách Dương: ". . ."

Trong văn phòng yên tĩnh một lúc lâu, Lương Bách Dương đột nhiên ngẩng đầu cười to: "Ha ha ha ha ha, Lâm Nhàn ơi là Lâm Nhàn, cô vẫn quá ngây thơ. Có đôi khi, coi như cô muốn kiện, nhưng mà...có rất nhiều chuyện không phải bản thân quyết định là được."

Anh từ bàn làm việc đứng dậy, cầm tập văn kiện đi đến bên người Lâm Nhàn: "Trước tiên không nói về hợp đồng này, lúc tôi đưa cô hợp đồng đã chú thích rõ đây là hành vi cá nhân, cô không kiện nổi công ty tôi. Lại nói, kiện tôi với kiện công ty tôi không giống nhau cô biết không? Công ty của tôi cùng công ty của các cô có hợp tác thương nghiệp, cô muốn kiện tôi? Đừng nói quản lý của cô, ông chủ của cô có đồng ý không?"

Lâm Nhàn liếc xéo Lương Bách Dương, Lương Bách Dương tự nhận thắng chắc, vỗ vỗ vai cô: "Giữa người và người, không phải đơn thuần. Mọi người đều có quan hệ dây mơ rễ má, mà cô chỉ là một sợi tơ trong đó, kéo không nổi cả mạng nhện ."

Lâm Nhàn đưa tay sờ một phần văn kiện khác trong túi, đây là báo cáo tài vụ mấy năm gần đây của Hữu Nguyên, cũng có thể nói là khẩu súng đè vào huyệt thái dương của Hữu Nguyên.

Mà cô nếu muốn kiện Hữu Nguyên, tự nhiên sẽ không dùng cái hợp đồng nhỏ kia của cô tới chế trụ.

Lâm Nhàn cô không đánh khi không cầm chắc phần thắng, cô dám đến, tất nhiên là có chiêu chế trụ đối thủ. Huống chi, cô cũng không quan tâm!

Nhưng. . . cô làm gì để kẻ ngốc trước mặt này hiểu đây?

"Đây không phải Lâm Nhàn sao?"

Một giọng nam trầm thấp đột nhiên xuấ hiện, Lâm Nhàn sững sờ, quay đầu nhìn sau lưng.

Chỉ thấy Văn Sóc ngồi xe lăn xuất hiện ở cửa ra vào, anh mặc tây trang đen, trên đùi đặt một cái chăn. Cười khẽ, thần sắc mang theo sự cao cao tại thượng.

Lâm Nhàn sững sờ: ". . ."

Văn Sóc điều khiển xe lăn vào văn phòng, sau đó hỏi Lâm Nhàn: "Sao cô lại ở đây?"

Trực giác mách bảo Lâm Nhàn rằng Văn Sóc biết nguyên nhân mình ở đây, nhưng cô vẫn phối hợp nói: "Bọn họ muốn giải ước với tôi."

"A ~" Văn Sóc dường như rất giật mình, anh quay đầu nhìn Lương Bách Dương, cười hỏi: "Còn có chuyện tốt như vậy?" Vừa nói, anh lại nhìn về phía Lâm Nhàn: "Tôi nhớ tiền lương quảng cáo này của cô là?"

Lâm Nhàn: "78 ngàn tệ."

Văn Sóc cười lắc đầu: "Cũng không cao lắm." Anh lại nhìn Lương Bách Dương: "Chẳng qua phí bồi thường vi phạm hợp đồng 780 ngàn tệ cũng không thấp, không biết bên anh trả khoản tiền này như nào?"

Lương Bách Dương sững sờ: "Văn, Văn tổng?"

Văn Sóc: "Ừm?" Văn Sóc ngẩng đầu nhìn về phía Lương Bách Dương, chỉ là bị anh nhìn một cái Lương Bách Dương đã không thể động đậy.

Văn Sóc còn ra vẻ mặt thành thật hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Lương Bách Dương: ". . ."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Nhàn bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại ấm áp. Cô không phải không thể tự bảo vệ mình, nhưng cảm giác được người khác che chở, thật là quá tốt.

Cô rất mạnh, rất mạnh, rất mạnh. Mạnh đến nỗi cô bảo vệ người khác đã thành thói quen của cô.

Bởi vậy, Văn Sóc đột nhiên mang theo dáng vẻ bảo hộ xuất hiện, khiến Lâm Nhàn thấy đến cuối cùng thì mình vẫn được thiên vị.

Văn Sóc thấy Lương Bách Dương không nói lời nào, liền nhìn về phía Lâm Nhàn: "Đi thôi! Theo tôi lên lầu."

Lâm Nhàn vui vẻ, chuyện này, nàng nhận mệnh.

Lâm Nhàn bỏ xuống văn kiện trong tay, sau đó tiến lên đẩy Văn Sóc đi.

Lương Bách Dương lúc này thật hoảng, thời điểm ký hợp đồng này, là để chuẩn bị hủy đi Lâm Nhàn, căn bản không cho cô cơ hội sinh cơ. Lâm Nhàn láo loạn, cũng là việc nhỏ. Nhưng Văn Sóc có thể là đến công ty gặp Lý tổng, gặp Lý tổng rồi kể cái chuyện này, Lương Bách Dương hắn có thể có quả ngon để ăn à?

Nếu phải bồi thường tiền, 780 ngàn tệ này khẳng định là mình trả. Trong những năm nay, 780 ngàn tệ hắn vẫn có, bồi thường tiền là việc nhỏ, chủ yếu công việc của hắn cũng sẽ bởi vì chuyện này mà bị liên lụy.

Lâm Nhàn là tiểu nhân vật, kiện cũng không thắng nổi mình. Nhưng Văn Sóc không như vậy, Nhất Giai Dịch Gia dù là miếu nhỏ, nhưng Văn Sóc cũng là đại thần, kiện ai cũng có sức nặng.

Nghĩ thông suốt những điều này, Lương Bách Dương lập tức có chút kinh hoảng.

"Văn tổng ngài chờ một chút." Anh ta tranh thủ thời gian đuổi tới.

Văn Sóc cũng không dừng lại, Lâm Nhàn đi theo phía sau hắn, vịn vào tay vịn của xe lăn.

Lương Bách Dương cũng chỉ có thể theo sát Văn Sóc, nghiêng người chạy theo: "Văn tổng, chuyện này chúng ta thương lượng lại cho tốt được không. Số tiền này tôi bồi thường, anh đừng nói với Lý tổng được không? Anh thấy có được không?"

Văn Sóc rất nhanh đã tới trước thang máy, xe lăn rốt cục cũng ngừng lại.

Nghe lời Lương Bách Dương, anh quay đầu nhìn người đàn ông chịu khuất phục hỏi: "Anh nghĩ mình là ai mà dám mặc cả với tôi?"

Ánh mắt như nhìn rác rưởi, loại khí chất bẩm sinh của bậc bề trên, cho dù anh phải ngồi xe lăn, nhưng vẫn đủ để Lương Bách Dương cảm thấy mình nhỏ bé và hèn mọn.

Cửa thang máy mở, Lâm Nhàn đẩy anh đi vào.

"Văn tổng!" Lương Bách Dương ở ngoài cửa hô.

Nhưng cửa thang máy vẫn đóng lại không thước tiếc, Văn Sóc nhấn thang máy đi lên sau đó nói với Lâm Nhàn: "Nếu trong công việc xảy ra vấn đề, vì sao không tìm công ty?"

Lâm Nhàn: ". . . Quen rồi."

Văn Sóc: ". . . Lương Bách Dương vừa rồi phải nghĩ cách đuổi hắn khỏi Hữu Nguyên. Hắn lòng dạ nhỏ nhen, cho hắn cơ hội, chính là tổn thương chính mình. Cô. . . có nghĩ tôi như vậy rất tàn nhẫn?"

Lâm Nhàn cúi đầu nhìn anh, có thể trông thấy lọn tóc giữa trán bay.

"Không hề nha!"

Văn Sóc nhìn khuôn mặt phản chiếu trên cửa thang máy, cong môi cười.

"Cảm ơn anh đã đến."

Nghe lời này, Văn Sóc lạnh lùng nói: "Tôi cũng không phải đến vì cô, tôi tới bàn công việc."

Lâm Nhàn cười, bàn công việc vì sao phải ghé qua văn phòng của Lương Bách Dương?

Nhưng Lâm Nhàn không nói gì, chỉ hỏi: "Anh có uống thuốc tôi đưa cho không?"

Văn Sóc kéo khóe miệng: ". . . Chân tôi không đau."

Lâm Nhàn: "Cũng không nhất định đau chân mới phải uống. . ." Nàng nửa ngồi trước mặt Văn Sóc, vẻ mặt thành thật nói: "Đau răng. . . Cũng có thể uống nha!"

Văn Sóc nhìn vào mắt cô, trắng đen rõ ràng, như hồ nước trong phản chiếu hình ảnh của anh. Hầu kết anh nhấp nhô, cuối cùng nói một chữ: "Được."

Lâm Nhàn cười. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro