Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Nhàn gia cảnh nghèo khó, năm cô 17 tuổi, bố cô gặp tai nạn ở công trường qua đời. Một năm sau, mẹ cô phát hiện mắc bệnh ung thư gan, cái này khiến gia đình vốn đã không khá giả lại càng nghèo khó hơn.

Sau khi tốt nghiệp trung học năm 18 tuổi, Lâm Nhàn chuyển tới Bắc thượng làm công. Thời điểm nghèo nhất, cô dựa vào bánh bao trắng cùng nước máy cũng có thể chịu đựng sống tiếp.

Tất nhiên, những cái này không là gì so với những điều xảy ra trong thế giới xuyên nhanh.

Giống như bây giờ, có thể thoải mái mua hàng online, đối với Lâm Nhàn, là điều trong mơ cũng không dám nghĩ tới.

Trước khi ngủ, cô nhận được cuộc gọi từ em gái Lâm Thanh.

Cô bé ngập ngừng, do dự một hồi vẫn nói: "Chị ơi, tiền thuốc của mẹ không đủ."

Lâm Nhàn mở ra bảng, đổi một khoản tiền, sau đó nói với Lâm Thanh: "Bây giờ chị chuyển tiền qua cho em."

"Dạ", Lâm Thanh im lặng một lúc lâu mới nói: "Chị, em...em đã nói chuyện với giáo viên. Em không tham gia thi đại học!"

Nghe lời này, Lâm Nhàn híp mắt: "Có ai nói gì với em à?"

Lâm Thanh: "Không có."

Lâm Nhàn liền nói: "Vậy thì tập trung ôn thi đi, cái khác em không cần lo. Kiểm tra xem đã nhận được tiền chưa?"

Đối với Lâm Nhàn, cô dùng hết toàn lực trở về, không phải vì không bỏ được mẹ và các em à?

Sau một lúc im lặng,Lâm Thanh đột nhiên hoảng sợ hét lên: "Nhiều như vậy? Chị ơi, chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Lâm Nhàn ánh mắt nhu hòa đi, cười nói: "Em cứ yên tâm, mọi chuyện giao cho chị. Còn có, chị gửi chuyển phát nhanh cho mẹ, bên trong có một hộp thuốc, là chị mua, em dựa theo dặn dò trên đó cho mẹ uống."

Lâm Thanh trực giác cảm thấy Lâm Nhàn nói chuyện có chút khác biệt, không ôn nhu giống như trước, lại tự tin hơn.

Trong vừa mừng trong lòng, lại lo lắng đây là do chị gái giả vờ.

Mở miệng muốn an ủi: "Chị, chuyện trên mạng. . ." Ăn nói vụng về không biết nói thế nào.

"Chuyện trên mạng em không cần để ý." Lâm Nhàn ngắt lời: "Em là học sinh, chú ý học tập là được. Chuyện của chị, tự chị xử lý được."

Cúp điện thoại , Lâm Nhàn liền đi ngủ. Cô tốn 100 nghìn điểm tích lũy đổi hộp thuốc này, công dụng lớn nhất là chữa bách bệnh.

100 nghìn điểm tích lũy làm 4637 đau lòng mất ngủ một đêm.

***

Không giống với Lâm Nhàn lúc này nằm ngủ ngon, bên kia Tập Doanh lại vì chuyện trên mạng mà ngủ không được.

Không ít người hô hào Lâm Nhàn đưa ra chứng cứ trong tay, mọi người muốn nhìn chứng cớ gì có thể khiến cho Lâm Nhàn phách lối như vậy.

Fan của Tập Doanh không cảm thấy thần tượng của mình có thể có bất cứ nhược điểm gì trong tay Lâm Nhàn.

Bây giờ, Tập Doanh đang nổi như vậy, công ty sau lưng Tập Doanh tất nhiên muốn tận lực bảo vệ cô.

Ngày hôm sau, Lâm Nhàn vừa rời giường, cửa phòng bị gõ.

Ký túc xá của Lâm Nhàn ở chung với ba người khác trong đội, là một căn hộ hai tầng. Phòng Lâm Nhàn ở lầu một, phòng nhỏ, nhưng ánh sáng tốt.

Lâm Nhàn không có nhiều đồ, bởi vì nghèo, ở nhà còn có chuyện cần dùng tiền, trong tủ cũng chỉ hai bộ quần đơn giản thay đổi, đáng thương không giống một minh tinh xinh đẹp chút nào.

Nhưng bởi vì là 18 tuyến, có vẻ như chuyện đương nhiên.

Trong đội danh tiếng của Lâm Nhàn là thấp nhất, thu nhập mỗi tháng cũng kém so với những người khác. Đương nhiên, Lâm Nhàn cũng nhàn hơn họ. Không giống các thành viên khác, thường xuyên phải bay tới các địa phương khác nhau, thời gian ở nhà ngược lại ít.

Sáng sớm liền gõ cửa như vậy, đúng là hiếm có.

Lâm Nhàn mở cửa, quả nhiên không phải thành viên trong nhóm, đứng ngoài cửa là Y Lợi Minh.

Y Lợi Minh là một người đàn ông tướng mạo nhã nhặn, lần đầu tiên gặp mặt, thường sẽ cho người ta cảm giác rất hòa nhã. Lúc Lâm Nhàn vừa ra xã hội, chính bởi vì lớp ngụy trang này của Y Lợi Minh, ký tên của mình vào hợp đồng bất bình đẳng.

Hợp đồng 20 năm, tiền bán mình.

Lúc này Y Lợi Minh ở ngoài cửa vẫn mang theo nụ cười hiền hòa.

Lâm Nhàn đã không ăn bộ dạng này, nàng mặc bộ đồ thể thao màu lam, lười biếng dựa vào khung cửa ngáp một cái. Y Lợi Minh liếc mắt, hắn không biết một cô gái tại sao thích mặc quần áo thể thao đến vậy, lại còn là màu lam.

Kỳ thật, Y Lợi Minh không biết, bởi vì quần áo thể thao là đồng phục lớp mười hai của Lâm Nhàn. Chỉ khi mặc đồng phục, Lâm Nhàn đáng thương mới không thấy khác biệt với các bạn học.

Cho nên, Lâm Nhàn rất thích đồng phục. Còn bây giờ, Lâm Nhàn thích mặc nó, chỉ bởi vì quần áo thể thao dễ dàng vận động, cũng dễ dàng chạy trốn.

"Làm sao vậy, Lợi Minh ca?"

Lâm Nhàn thuận miệng hỏi, sau đó đi qua trước mặt anh ta, đối diện là phòng bếp. Cô rót chén nước, sau đó dựa vào bàn nhấp một ngụm. Hiển nhiên, cô cũng không có ý giúp Y Lợi Minh rót một ly.

Y Lợi Minh nhịn xuống, cười nói: "Tập Doanh muốn gặp em."

Lâm Nhàn nhẹ nhàng cười một tiếng, liếc nhìn Y Lợi Minh, không lên tiếng.

Y Lợi Minh nhíu mày: "Cô có ý gì?"

Lâm Nhàn dứt khoát kéo ghế, sau đó ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Kêu cô ta tới gặp tôi."

Y Lợi Minh: "Hả?"

"Tôi mặc kệ anh cùng cô ta có giao dịch gì, nhưng các người phải hiểu một đạo lý. Hiện tại, là ai đang cầu xin ai?"

Y Lợi Minh cười lạnh: "Cô thật sự cho rằng tôi không có cách nào bắt ép cô?"

Ngón cái tay phải Lâm Nhàn ma sát ly thủy tinh, hỏi: "Anh tính giết tôi à?"

Y Lợi Minh: "???" Cái kia thực sự không cần thiết.

Lâm Nhàn cũng kỳ quái: "Đã như vậy, làm sao anh ép được tôi?"

Y Lợi Minh: ". . ." Trước kia, chỉ cần hắn nói một câu, Lâm Nhàn liền yên lặng cúi đầu nghe.

Bây giờ, đột nhiên nói gì cô cũng đáp một câu, Y Lợi Minh phát hiện không theo kịp.

Nhưng hắn không phải lần một lần hai đối phó Lâm Nhàn, bởi vậy, lưu loát lấy điện thoại ra nói: "Tháng này không phát tiền lương cho cô."

Lâm Nhàn mặc dù công việc không nhiều, nhưng mỗi tháng có tiền lương căn bản 3000 tệ. Nhiều khi, ba ngàn tệ này chính là tiền cứu mạng cô.

Cho nên, Y Lợi Minh biết, đây là uy hiếp lớn nhất đối với Lâm Nhàn.

Nhưng mà, người bình thường sẽ thỏa hiệp, hôm nay cũng lấy điện thoại ra, lạnh nhạt nói: "Biến."

Y Lợi Minh: "???" Thấy Lâm Nhàn biểu tình bình tĩnh nhấn một dãy số, hắn tò mò hỏi: "Cô tính gọi cho ai? Thông đồng được với ông chủ nào hả?"

Lâm Nhàn gật đầu: "Ừm, 12333."

Y Lợi Minh: "Hả? Cái gì?"

Lâm Nhàn: "Chính là ông chủ trong miệng anh đấy! Đội giám sát cụ lao động."

Y Lợi Minh: ". . ."

Trung Quốc có câu tục ngữ, nghèo khó sợ ngang tàn, ngang tàn sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ kẻ không muốn sống.

Trước kia Lâm Nhàn nghèo, sợ Y Lợi Minh ngang ngược. Hiện tại, Lâm Nhàn vừa lỗ mãng vừa không muốn sống.

Y Lợi Minh tiếp tục ngang ngược, cũng chỉ có thể đem tiền lương chuyển cho cô.

Trước khi đi, còn nói một câu: "Cô lợi hài, chính mình hẹn người ta đi."

Lâm Nhàn uống một ngụm nước, nhìn đi chỗ khác: "Muốn gặp hay không."

Y Lợi Minh nghẹn lời, thỏa hiệp nói: ". . . Tôi hẹn."

***

Lâm Nhàn cùng Tập Doanh chân chính gặp mặt là hai ngày sau, trên mạng độ hot đã giảm.

Nhưng mà trong giới, chuyện này vẫn là chủ đề nóng hổi. Trong diễn đàn đủ loại lời đồn, thậm chí không ít người đã tung tin đồn nhảm của Tập Doanh. Dựa theo hướng này, sợ là có người ganh ghét Tập Doanh, đang đối phó với cô!

Bởi vậy, chứng cớ trong tay Lâm Nhàn có chút trọng lượng. Rơi vào trong tay chính mình, dù sao so với bị đối thủ mua được cũng tốt hơn.

Tập Doanh trong lòng mặc dù bực bội, nhưng vẫn duy trì lễ phép hỏi thăm: "Chúng ta cũng đã 2 năm không gặp nhau."

Không giống với Tập Doanh đầy khí thế mang theo Kim tỷ đến đây, Lâm Nhàn một thân một mình, vẫn như cũ mặc áo trắng cùng quần thể thao màu lam, dáng vẻ lười biếng, tác phong tùy ý.

"Cô có yêu cầu gì?" Kim tỷ lấy ra một xấp tiền, sau đó đẩy đến trước mặt Lâm Nhàn: "Cô cứ việc nói."

Lâm Nhàn cầm lấy tiền nhìn một chút, ném xuống bàn, nhìn về phía Tập Doanh hỏi: "Là ai kêu cô hại tôi?"

Tập Doanh: "Tôi là người được công chúng chú ý, chỉ là một đợt scandal thôi."

Lâm Nhàn biết Tập Doanh sẽ không dễ dàng nói, bởi vậy lấy điện thoại di động ra đặt trên bàn, cô thao tác mấy cái đơn giản, điện thoại di động phát ra tiếng nhạc.

"Tình yêu của ta ~ thiên thần nhỏ ~, bay đến ~ cánh cửa trái tim ~~~ "

Rất nhanh, trong không gian an tĩnh, vang lên giọng hát ngũ âm thiếu khuyết của Tập Doanh. Một bài hát vui vẻ, ngọt ngào, quả thực là bị nàng hát thành bài hát trong tang lễ.

Âm thanh cứng đờ ấy, trường độ kéo dài run rẩy cùng giọng hát giả tạo khiến lỗ chân lông con người ta cũng muốn phát run. . .

Kim tỷ hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tập Doanh: ". . ." Cái này mà bị thả ra, đây mới thực sự là lí do cô bị loại ở vòng bán kết đi.

Tập Doanh: ". . ."

Lâm Nhàn nhấn tạm dừng, sau đó nhìn Tập Doanh "hiền lành" cười một tiếng: "Nhớ ra là ai muốn hại tôi à?"

Tập Doanh: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro