Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Y Lợi Minh đứng ngoài cửa, chỉ thấy Lâm Nhàn đem ipad ném lên giường, sau lấy ra một chiếc điện thoại màu lam đó từ hộp chuyển phát nhanh khác.

Y Lợi Minh liếc mắt liền nhận ra đây là kiểu mới nhất mới ra tuần trước, giá bán trên web giờ là 13000 tệ.

Anh ta rốt cục nhịn không được hỏi: ". . . Cô trúng số à?"

Lâm Nhàn: "Tôi đây là nghĩ thoáng, anh còn có việc gì sao?" Cô vừa nói vừa lắp sim điện thoại. Sau đó tiện tay mở một gói hàng khác.

Y Lợi Minh dời mắt, có chút hả hê nói: "Phía trên thông báo cô tới công ty."

Lâm Nhàn dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn Y Lợi Minh, sau đó nhẹ nhàng cười: "Tôi nhớ công ty của chúng ta đổi chủ tịch đúng không phải không?"

Này là do hôm Lâm Nhàn nhìn thấy trên một cuốn tạp, công ty Nhất Giai Dịch Gia, là một công ty nhỏ. Chủ tịch trước là nữ, tên Văn Giai Dịch. Nhưng tuần trước, Văn Giai Dịch đột nhiên chuyển tất cả cổ phần trong tay ra, chủ tịch hiện tại mới từ nước ngoài trở về.

Y Lợi Minh đối với việc này rõ ràng, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều với Lâm Nhàn, bởi vậy chỉ tùy tiện gật đầu.

Lâm Nhàn nói: "Được rồi, tôi hiện tại thay quần áo rồi đi cùng anh."

Nói xong, Lâm Nhàn lại mở một hộp chuyển phát nhanh, lấy ra một bộ đồ thể thao màu lam.

Nó mới tinh, nó rực rỡ. . .

Y Lợi Minh: ". . . Cô có thể đổi bộ đồ khác không?"

Lâm Nhàn: " Không đổi."

Y Lợi Minh: ". . ."

***

"Văn tổng, chuyện là như vậy. Không biết, anh có thể giúp tôi giải quyết chuyện này không."

Trong văn phòng vang lên giọng nữ thanh nhã. Mà chủ nhân giong nói chính là người đại diện của Tập Doanh—— Kim tỷ.

Kim tỷ tên thật Kim Thiện Lâm, bởi vì có địa vị cao, ít người gọi thẳng tên.

Lúc này, ngồi đối diện Kim tỷ là một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng. Anh cúi đầu vuốt cây bút máy trên bàn, nghe xong Kim tỷ nói, người đàn ông mới ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Kim tỷ liền mỉm cười đáp lại, cô biết người đàn ông này họ Văn, tên Sóc. Là con thứ Văn Gia, vừa mới tiếp quản công ty.

Văn Sóc không vội đáp ứng, từ tốn hỏi: "Giải quyết như thế nào?"

Kim tỷ mỉm cười: "Đây là người của Văn tổng, tôi tin tưởng Văn tổng sẽ có biện pháp buộc cô ấy đi vào khuôn khổ."

Văn Sóc cũng cười: "Tôi mới tiếp quản công ty, tình huống trong công ty còn chưa rõ ràng."

Kim tỷ: "Văn tổng nói đùa, ngài giờ đã là người phụ trách công ty. Tin tưởng Lâm tiểu thư cũng không dám chống lại ngài, huống chi, tôi nguyện ý lấy chương trình tạp kỹ bên này ra trao đổi, một bên là minh tinh tuyến 18, một bên là tài nguyên tốt, Văn tổng hẳn biết nên chọn cái nào." Kim tỷ tin tưởng, Văn Sóc coi như không phải người tài trong phương diện này, cũng sẽ bên nào giá trị hơn. Một tài nguyên tốt, có khả năng đem một minh tinh tuyến 18 nâng thành tuyến 2. Mà giới giải trí, có vô số minh tinh tuyến 18.

Văn Sóc cười, anh gõ nhẹ mặt bàn, phát ra tiếng vang có quy luật. Anh nhàn nhạt nói: "Cũng là không phải là không thể thử một lần."

Kim tỷ đứng dậy: "Vậy tôi liền chờ tin tức tốt của Văn tổng."

Thời điểm cô quay người ra bên ngoài, liền trông thấy Văn Sóc từ sau bàn đi ra. Giờ cô mới nhìn rõ, Văn Sóc ngồi trên xe lăn.

Mà lúc này anh đang điều khiển xe lăn tiễn Kim tỷ, Kim tỷ ánh mắt lóe lên, rất nhanh liền thu hồi tâm tư.

Chờ Kim tỷ rời đi, ngoài cửa liền xuất hiện một ông lão, theo sau là một cô gái trẻ.

Ông lão cung kính cúi đầu, nói: "Vị này là thư kí Kiều, tôi từ chỗ cô ấy biết được, biểu tiểu thư mở công ty này vốn là hào hứng chơi đùa. Không có đặt tâm tư vào đó, trong công ty không có ngôi sao lớn nào, cũng không có tài nguyên tốt."

Văn Sóc: "Nói như vậy, đem người họ Lâm kia ra trao đổi sẽ có tài nguyên tốt nhỉ?"

Ông lão nhìn về phía thư kí Kiều, thư kí Kiều tiến lên một bước, nàng đeo mắt kính đen, vẻ mặt thành thật gật đầu: "Công ty thành lập không lâu, chỉ có mấy nhóm nam nữ, Sevendays Girlgroup đã là nhóm có chút danh tiếng trong công ty. Công ty năm ngoái có một ảnh hậu, năm nay còn xuất hiện một nam đỉnh lưu. Đều là người mới, công ty vận hành không đủ, tiếng tăm đều giảm sút."

Văn Sóc gật đầu: "Lâm Nhàn thì sao?"

Kiều Bí Thư: "Đã bị vứt bỏ, từ khi Senvendays thành lập, nàng là người không có danh tiếng nhất. Mà người này vô cùng tiết kiệm, một chút đều không nỡ tiêu tiền. Giao tiếp đối ngoại không tốt, tự nhiên cũng bị các thành viên khác chèn ép. Trong cái vòng luẩn quẩn này, cô ấy đối với công ty không có bất kỳ giá trị nào, ngược lại công ty mỗi tháng còn phải trả tiền lương."

Văn Sóc cười lạnh: "Hiển nhiên là đáng bị vứt bỏ."

Kiều Bí Thư: "Đúng vậy, bởi vì danh tiếng nhóm nhạc nữ càng ngày càng vô dụng. Cho nên công ty quyết định tách họ ra, chú yếu bồi dưỡng Tiêu Trọng Vi cùng Ông Quân Ngưng. Vì thế, cần kiếm một đợt nhiệt, nở mày nở mặt bước ra solo. Hết thảy kế hoạch đang diễn ra thật tốt, mấy ngày trước đây, Lâm Nhàn không biết vì cái gì, đột nhiên như bị điên một mình náo loạn họp báo."

Văn Sóc dựa vào xe lăn, nhớ tới ngày đó cũng chính là thời điểm anh tới công ty, ngoài hiếu kì, cũng vì muốn hiểu rõ công ty anh liền xem buổi phát song trực tiếp kia.

Lại thấy một trò hay, không thua kém gì Văn gia chơi đùa.

Văn Sóc là con thứ Văn gia, tháng trước, Văn gia lão gia tử qua đời. Tài sản của lão gia tử lập tức bị tất cả mọi người Văn gia nhìn chằm chằm. Mà Văn Sóc không được sủng ái nhất, không đến lượt phân chia, nhưng vì ngăn chặn người ngoài đàm tiếu, Văn gia chia cho hắn công ty Văn Giai Dịch dùng để chơi.

Nhất Giai Dịch Gia chỉ là cái công ty chị họ dùng để chơi đùa, mà Văn Sóc bị ép kế thừa.

Tuy là bị ép, Văn Sóc cũng không phản đối, tiếp nhận công ty, triệt để ra khỏi Văn Gia.

Bây giờ, nghe thư kí phân tích tình huống công ty, chỉ là cái vỏ rỗng? Còn có nữ tinh minh phiền toái kia, hôm nay vừa đi làm, anh liền bị người đại diện kim bài của công ty lớn tìm tới.

Hôm nay, cũng quá đầy đủ đấy.

Văn Sóc cảm thấy rất thú vị, tâm tình tốt liền phân phó: "Gọi Lâm Nhàn tới gặp tôi."

Thư kí Kiều: "Vâng.

***

Thời điểm Lâm Nhàn đến công ty, là giờ cơm trưa. Trong công ty không có nhiều người, cô đi ngang qua cũng không gặp người nào.

Người đón cô là thư kí Kiều, nhận được tin từ Y Lợi Minh biết Lâm Nhàn sắp đến nên chờ ở đại sảnh. Không ngờ lại thấy Lâm Nhàn mặc quần áo thể thao.

Thư kí Kiều: ". . ." Thú vị đấy.

Lâm Nhàn lần đầu tiên thấy thư kí Kiều, vô cùng lễ phép chào hỏi: "Chào thư kí Kiều, tôi là Lâm Nhàn."

Thư kí Kiều đưa tay: "Nghe danh đã lâu."

Lâm Nhàn bắt lại, cười nói: "Đều là hư danh thôi!"

Thư kí Kiều: ". . ." Cô đừng coi là thật a! ! !

Y Lợi Minh ở một bên nhìn thư kí Kiều vẻ mặt nghẹn lại, trong lòng không hiểu sao có chút thoải mái.

Ba người một đường đi, rất nhanh liền tới văn phòng chủ tịch.

Thư kí Kiều gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nam mạnh mẽ: "Vào đi"

Thư kí Kiều liền dẫn hai người vào.

Đây là lần đầu Lâm Nhàn thấy Văn Sóc, anh ngồi sau bàn làm việc cúi đầu nhìn máy tính, phía sau là cửa số tủy tinh sát đất, bên ngoài có thể thấy từng tòa cao ốc.

Buổi trưa ánh nắng chỉ có thể chiếu một ít nơi bên trong cửa kính, trong phòng mở điều hoà mát mẻ lại dễ chịu.

Văn Sóc giương mắt nhìn Lâm Nhàn, mày kiếm tinh mâu, mũi cao môi mỏng, tướng mạo tuấn dật, vô cùng đẹp mắt, Lâm Nhàn cảm thấy dáng dấp Văn Sóc rất tốt.

Mà với Văn Sóc, Lâm Nhàn cũng hấp dẫn ánh nhìn như vậy. Hoặc là nói, trong nháy mắt khi thấy Lâm Nhàn, trong lòng anh liền lộp bộp một tiếng, nhưng nếu phải giải thích nguyên nhân thì chắc là do cô mặc đồ thật độc đáo.

Dù sao, tại nơi làm việc cơ hồ không có ai mặc nguyên bộ đồ thể thao màu lam. Nhưng không thể không nói, người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, dưới sự phụ trợ của bộ đồ thể thao rộng rãi, còn có thể mi thanh mục tú đẹp mắt.

Hay là, đồ thể thao để giảm bớt vẻ đẹp, càng them vẻ thanh thuần.

So với lúc thấy cô trong video, nhìn đẹp hơn. . .

"Cô chính là Lâm Nhàn?"

Lâm Nhàn cười tiến lên: "Là tôi, chào Văn tổng."

Văn Sóc nhíu mày, này không phải rất ngoan sao? Hắn lại nhìn về phía thư kí Kiều, thư kí Kiều hiểu ý, quay người nói với Y Lợi Minh: "Chúng ta ra ngoài đi!"

Chờ văn phòng chỉ còn hai người, Văn Sóc mới nói với Lâm Nhàn: "Cô biết vì sao tôi gọi cô tới đây không?"

Lâm Nhàn lắc đầu.

Văn Sóc cười lạnh: "Cô biết, cô rước thêm phiền phức cho công ty đấy à?"

Lâm Nhàn tiếp tục lắc đầu.

Văn Sóc ngón tay gõ mặt bàn, thế là, Lâm Nhàn liền nhu thuận ngồi xuống ghết xoay đối diện anh.

Văn Sóc: ". . ." Tôi không có bảo cô ngồi!

Nhưng mà, Văn Sóc không kêu cô đứng dậy, chỉ có thể nói tiếp: "Cô biết buổi sáng tôi gặp ai không?"

Lâm Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía Văn Sóc, sau đó mặt kỳ quái nói: "Anh có thể. . . nói thẳng đáp án được không? Buổi sáng tôi cũng không đi theo anh, làm sao biết anh đã làm gì vào buổi sáng?"

Văn Sóc nghẹn lời: ". . ."

Lâm Nhàn: "Còn có nha! Vì sao các anh chỉ mua một hộp cơm?"

Văn Sóc sững sờ: "? ? ?"

Lâm Nhàn cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, nói: "Rõ ràng anh hẹn gặp mặt vào giờ cơm trưa."

Văn Sóc cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, 11 giờ 50 phút, anh nhất thời vậy không cách nào phản bác: ". . . Cô...vẫn chưa ăn cơm à?"

Lâm Nhàn chỉ vào hộp cơm trước mặt anh nói: "Anh cũng chưa ăn nha!"

Thế là, Văn Sóc ma xui quỷ khiến liền đẩy hộp cơm về phía trước: "Vậy cô ăn đi!"

Lâm Nhàn đưa tay tiếp nhận: "Cảm ơn."

Văn Sóc: ". . ." Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro