Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị sao thế! Sao lại để xảy ra chuyện này? May là không có gì nghiêm trọng, lỡ như chị xảy ra chuyện gì thì sao?

- Em đang giận, đang lo lắng cho chị đấy hả?

- Em chỉ còn một mình chị, không lo lắng cho chị thì lo lắng cho ai bây giờ!

- Chị đã không làm được gì cho em....vậy mà còn để em lo lắng cho chị.  Chị đúng là....

- Chị đừng nói vậy. Nếu hôm đó Chị không xuất hiện thì có lẽ em đã không được ngồi ở đây.

Nó cũng chỉ biết thở dài trước đứa em của mình. Dù nó muốn lạnh lùng nhưng với tính cách của cậu nhóc lại khiến nó không thể lạnh lùng được.

- Em đã chuẩn bị hết chưa, sắp tới là sinh nhật của thống đốc đấy.

- Mọi thứ đã xong hết rồi chỉ cần thực hiện thôi.

- Tốt lúc đó chúng ta sẽ đi Việt Nam còn những người trong bang chúng ta sẽ đưa về từ từ

- Vâng!

Vừa vào nhà nó thấy cậu con trai nhỏ ngồi xem tivi mà mặt mày thì nhắn nhỏ vừa thấy nó cậu bé liền bỏ lên phòng.

- chắc thằng bé giận chị lắm vì cả đêm qua chị đâu có về.

- Haizz....Đúng là đau đầu thiệt mà.

Nó cũng bước lên lầu, vào phòng thả người xuống chiếc giường êm ái mặc kệ cậu con trai đang nhìn. Dannie thấy nó lấy tay lay lay hai bên thái dương thì bước đến nằm một bên.

- mẹ mệt lắm hả? Tại sao tối qua không mẹ không về chứ?

- Mẹ có nhiều việc phải làm nên đêm qua ở lại công ty. Mẹ xin lỗi đã không nói cho Dannie của mẹ biết.

Nó nhổm người dậy hôn lên trán cậu bé.

- Lần sau đừng làm như thế nữa nhé!

Nó cũng chỉ biết gật đầu.

- Bây giờ mẹ sẽ ngủ nên con đừng kêu mẹ dạy nhé. Mẹ sẽ dậy lúc nào mẹ muốn.

Cơn đau lại kéo đến khiến nó chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ sẽ cho nó tìm kiếm được một chút gọi là bình yên. Sẽ không phải lo lắng về bất cứ ai về bất cứ điều gì chỉ có một mình nó và cuộc sống vốn dĩ yên bình.

Thời gian vẫn cứ trôi, dòng người vẫn hối hả tấp nập hàng ngày nó vẫn theo quỹ đạo của mình. Cố gắng giải quyết mọi việc trong vòng một tháng bây giờ nó đã có mặt tại sân bay Việt Nam. Cả sân bay nhốn nháo khi có sự xuất hiện của nó người mà cả thế giới ai cũng biết đến, bên cạnh là một chàng trai phong độ chững chạc và rất đẹp trai, trên tay nó là một cậu bé với gương mặt vô cùng dễ thương nó đã cho người đứng quanh sân bay nếu không có sự đồng ý của nó thì chẳng ai có được một tấm ảnh về nó. Nhanh bước lên xe và đến ngôi biệt thự mới, không phải ở nơi trung tâm thành phố hay tấp nập người. No chọn một ngôi nhà ở khu phố yên tĩnh và một căn biệt thự nổi bật vì những hàng cây xanh và các loài hoa sặc sỡ màu sắc. Cũng may Tháng 10 này Hà Nội đang bước sang thời tiết se lạnh nên sẽ không khó để thích nghi ở môi trường mới. Phải đi một đoạn đường khá dài có lẽ cậu bé rất mệt đến đã ngủ trên tay nó.

- Hôm nay không cần làm gì cả, mọi người sẽ bắt đầu công việc vài ngày mai.

Nó lên phòng nhẹ nhàng đặt Dannie xuống giường rồi nó cũng leo lên giường ngủ luôn.

______8.00 pm Night Club______

Hằng ngồi ở quầy bar uống hết chai rượu này đến chai rượu khác. Hắn muốn quên đi nó nhưng càng uống nỗi nhớ càng dai dẳng........Đứng dậy ra khỏi Bar với tâm trạng không mấy tỉnh táo........Đi đến những nơi những con đường mà cả hai từng qua, đôi lúc hắn đã tự hứa sẽ quên nó nhưng chẳng khi nào hắn làm được. Lý trí bảo....phải quên vì nó đã là quá khứ.....nhưng trái tim hắn.....lại không muốn quên đi cái quá khứ đó và thế một lần nữa.....lý trí.....thất bại trước con tim......Hắn cứ thế lang thang cho đến khuya không trở về ngôi biệt thự, hắn đến căn hộ của mình để tìm sự yên tĩnh. Giấc ngủ đưa thẳng vào giấc mơ đẹp giấc mơ có nó. Hắn cầm tay nó đi qua những gì tươi đẹp nhất của cuộc sống. Giấc mơ đẹp bất kỳ ai cũng muốn chìm đắm trong đó, chẳng tỉnh lại sẽ tốt hơn vì cuộc sống vốn dĩ rất đau khổ, chỉ riêng giấc mơ sẽ hội tụ lại những gì đẹp nhất mặc dù mọi người vẫn biết tất cả chỉ là ảo tưởng.
            ______________________

•Đợi chờ là hạnh phúc........
              Hay kết thúc của niềm tin!!!!
• Đến với nhau là cả đoạn đường dài                  
                     vất vả........
• Vậy mà chỉ cần lùi một bước,
        quay lưng lại đã thành người xa lạ
• Quan trọng đến mấy......cứ cách xa.....
    Rồi cũng trở thành không quen biết
• Yêu thương đến mấy.....cứ im lặng....
           Rồi cũng sẽ nhạt nhòa!!!!!
              _______________________

- Tên đó tối quakhông về nhà sao?

- Em đã vào phòng anh ấy rồi .ọi thứ vẫn còn nguyên.

- Không về cũng không thèm gọi báo một tiếng muốn người khác lo lắng hay sao.

- Đại ca có người báo rằng đã nhìn thấy một người giống chị hai ở sân bay vào tối qua.

John khẽ nhíu mày rồi chỉ vào cuốn tạp chí để trên bàn.

- Người này sao?

- Đúng, là người này!

- Cậu có biết cô ấy ở đâu không?
           _______________________

- Đúng là chủ tịch của tập đoàn lớn mạnh ngay cả ngôi nhà cũng khác hoàn toàn.

Một chiếc xe Ferrari đậu trước ngôi nhà toàn cây xanh, những con mắt trong chiếc xe đều hướng thẳng về phía ngôi nhà.

Rin vội nhắn tin cho nó.

" Chị về Việt Nam sao không báo cho em "
" Chị cũng định báo cho em biết đây vì tối qua mệt quá "
" Thôi khỏi, em đang ở trước nhà chị này cùng mấy người kia nữa "
" Sao họ biết được "
" Có người báo đã nhìn thấy chị ở sân bay. Giờ chị tính sao "
" Còn tính gì nữa bây giờ là phải diễn tiếp thôi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro