Cười lên cô bé của tôi-P2 1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1:

Đã qua một thời gian dài, kể từ khi tôi và em quen biết nhau, chính xác từ cái lúc em ngơ ngác bước vào lớp cho tới bây giờ thì đã là hơn 2 năm, quãng thời gian mà tôi và em được trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Tôi biết hạnh phúc không bao giờ là vĩnh cửu, thứ bất tử chỉ có thể là tình yêu, tình yêu tôi dành cho em cũng giống như ánh mặt trời hướng tới trái đất, ấm nóng và vĩnh cửu.

Trong mắt tôi, em vẫn luôn là một cô bé, em có thể lớn lên theo thời gian, em hoạt bát, em chững chạc hơn, thế cơ mà, khi ở bên tôi, em xuất hiện với tâm hồn của một đứa trẻ, nhõng nhẽo và dễ thương biết nhường nào. Nhiều lúc tôi hỏi, không rõ tới khi nào, em mới ra dáng một người lớn đây? Và hầu như mọi lần, em đều vùng vằng vùi đầu ôm lấy tôi và giấu nhẹm đi câu trả lời. Có lẽ vẫn còn lâu, rất lâu nữa, phải không Vivi?

Nhớ ngày xưa, bất cứ lúc nào tôi cũng muốn ở bên cạnh để che chở và bảo vệ cho em, nhưng bây giờ bị bám dữ quá, thành ra tôi cũng ngán, lâu lâu phải xa nhau một chút để hiểu và quan tâm nhau nhiều hơn. Cơ mà hoàn cảnh đưa đẩy, rút cục thì tôi và Vivi cũng vẫn phải dính nhau như đôi sam, bất chấp giông tố.

Nhắc tới bão bùng, tôi xin bắt đầu cuốn nhật ký hồi ức của mình vào thử thách đầu tiên mà hai đứa dính phải ngay trong kì nghỉ hè. Thực sự thì trong năm cuối cấp nay chúng tôi gặp không biết bao nhiêu là biến cố, thậm chí là tan vỡ, thế nhưng… à thôi, cứ kể hiện tại đã.

Buổi chiều hôm ấy, một buổi chiều nóng bức và oi ả. Nếu là như thường lệ, sau một giấc ngủ trưa dài và màn banh bóng khởi động sức khoẻ, Vivi cũng nhảy lên lưng tôi và bắt tôi cõng đi tắm biển. Theo như kịch bản định sẵn, tôi và em sẽ rồng rắn kéo nhau ra nghịch cát vài phút trước khi lao đầu vào những con sóng xanh thẳm, thế nhưng hôm nay do một số lý do không mấy chính đáng, tôi không thể dẫn em đi chơi được. Nói là vậy, nhưng thực ra thì cũng là bỏ chơi cái này sang chơi cái khác. Số là nhà thằng Phương gay bữa nay tổ chức ăn uống gì đó nhân dịp em gái nó đậu vào lớp 10 trường chuyên, hầu như cả đám lớp tôi đều được mời tới mặc dù chẳng mấy liên quan. Tôi và Vivi dĩ nhiên là nằm trong số đó, hẳn là hàng đầu tiên trong danh sách khách mời, vì một lý do đơn giản… nhà nó gần nhà tôi. Và vì quá gần, nên tôi quyết định cuốc bộ, vừa tập thể dục, vừa dạo mát, một công đôi việc. Thế mà Vivi dường như lại không hưởng ứng cho lắm, dù đã thay đồ xong xuôi các kiểu:

- Thôi, em không đi đâu, mỏi chân lắm!

Cái mặt nhõng nhẽo này tôi quen hơn cả cái mặt của mình, thế nên bỏ ngoài tai tất cả, tôi lạnh lùng đứng dậy bước ra ngoài, chẳng thèm ngoái lại nhìn phía sau vì biết chắc rằng, thể nào cô nàng cũng phải lò dò đi theo:

- H ơi, chờ em với!

Vivi líu ríu bám theo sau, một chốc sau thì nhảy hẳn lên lưng tôi, cười tít:

- Em mỏi chân, hì hì!

Tôi đang vui, vì lâu lắm mới được họp mặt bạn bè, thế nên cũng thoải mái rước cái của nợ này thêm một đoạn nữa, chứ bỏ giữa đường không khéo mấy ngày nữa không có cơm mà ăn. Đi được một lúc, trời lúc này cũng đã tối dần, chúng tôi băng qua bên vỉa hè và bất ngờ đi ngang qua một toán thanh niên bặm trợn, áng chừng muốn lũ trẩu tre hết chuyện làm nên kiếm cớ gây sự khi bọn nó chủ động xô ngã tôi xuống đất rồi lớn tiếng quát tháo:

- Đi *éo nhìn đường hay sao thằng nhóc?

Vivi bé nhỏ giật mình, hai tay bấu chặt vào người tôi. Mấy thằng ranh con nhìn Vivi trối chết, phần nhiều lý do khiến tụi nó nhắm đến tôi có lẽ chính là vì bên cạnh tôi có một cô bé mà tôi thường gọi là "hồng nhan hoạ thuỷ", quá xinh xắn và trắng trẻo này. Một thằng mặt mũi quái đản, tay chân xăm trổ bước lên, cười mỉm:

- Cô bé cho anh xin số nha, rồi anh tha cho đi!

Vivi sợ hãi thấy rõ, em nhăn nhó và bối rối đến tội nghiệp, loay hoay không biết làm sao. Giữa tình thế ấy, bản lĩnh đàn ông trỗi dậy, đùa thôi, thực ra cũng phải cắn răng mà làm. Tôi nghênh mặt, vòng tay kéo Vivi rồi ôm chặt lấy. Xét cho cùng, sau gần 3 năm vật vã, tôi cũng đã nắm hết những thế võ căn bản của Triệt Quyền Đạo, bao gồm cả màn 1 chọi 4 như hiện nay, tôi cũng không ngại mấy, chỉ sợ liên luỵ Vivi, thế nên tôi cũng cố gắng tỏ vẻ hoà hoãn hết mức với gương mặt cười không thể tươi hơn:

- Em còn vài trăm trong túi, các anh có lấy thì em đưa chứ đừng đụng đến cô bé!

Thằng đầu sỏ nhìn mặt tôi đầy ngạc nhiên, chắc ban nãy nó nghĩ tôi chỉ là một thằng nhát gan, không hiểu sao giờ lại hổ báo thế:

- Đâu dễ dàng như vậy chú em!

Nó tiến tới túm lấy cổ áo tôi vặn ngược:

- Một là mày đưa cái Iphone cho tao rồi muốn đi đâu thì đi, hai là ở lại rồi ăn đòn!

Tôi mỉm cười, hoá ra cũng chỉ là một lũ lưu manh vườn, chặn đường cướp của. Con Iphone của tôi đã nhảy lên một số, tức là 4, đây là phần thưởng sau một năm học hành "chăm chỉ" từ ông bác tôi, hiện đang làm việc ở bên Mexico. Gì chứ tôi quý nó ngang sinh mạng mình, nhận thấy tình hình đã đạt mức không thể chấp nhận, tôi vén tay áo, đang tính lao lên tặng mỗi thằng một đấm thì Vivi hét lên từ phía sau:

- Số của tui nè, mấy người đừng làm gì H nha!

Trong khi mấy thằng mãnh còn đang sướng định vồ vập tới để bám lấy Vivi thì tôi đã nhanh chóng gạt phắt những suy nghĩ ngu ngốc ra khỏi đầu tụi nó. Vâng, tôi quý cái Iphone ngang tính mạng thì tôi yêu Vivi hơn cuộc đời mình, vì em tôi sẵn sàng làm tất cả. Tôi kéo em ra đằng sau rồi đưa cho nó cái điện thoại không cần tính toán:

- Đây, cầm lấy rồi đi đi, tránh xa người yêu tao ra!

Nó mỉm cười khoái trá rồi đưa tay lên vuốt má Vivi:

- Cô bé có cậu bạn trai tốt đấy, ráng mà giữ đi, haha!

Và đời lắm chuyện bất ngờ, không phải cứ xăm trổ đã là người xấu mà cũng không hẳn ăn mặc bảnh bao thì mới tốt, thằng giang hồ vườn này tuy có hơi háo sắc cơ mà vẫn còn chút tình người, có thể nó cảm động… vì tình yêu của hai đứa tôi không biết chừng vì ngay sau đó, nó quay lại trả cái Iphone cho tôi rồi kéo đồng bọn đi thẳng:

- Chúc 2 đứa hạnh phúc, lần sau đi cẩn thận nhé!

Tôi và cả em đều ngẩn mặt ra, miệng lẩm nhẩm:

- Bọn này điên à?

Thế nhưng mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, tức là tôi và em đều không bị hư hại hay nguy hiểm gì, thế nên hai đứa vẫn tiếp tục đi, cơ màpha làm anh hùng ban nãy của tôi đã khiến cô nàng cảm động khóc thét, ôm chầm lấy tôi giữa đường giữa xá:

- Huhu, H ơi, em sợ quá!

Tôi cũng dừng lại, vuốt ve mái tóc em:

- Sao mà khóc? Nín ngay!

- Sao H làm vậy?

Tôi nhún vai thắc mắc:

- Làm vậy là làm gì?

Vivi nức nở:

- Sao H lại đưa điện thoại cho người ta, mắc tiền lắm!

Tôi véo má cô bé, hình như lâu lắm rồi tôi chưa làm vậy:

- Ơ hay cái con điên này, tôi mà không đưa điện thoại thì tụi nó lấy cô đi luôn đấy!

- Nhưng mấy ổng chỉ xin số thôi mà! – Vivi nhăn nhó đưa tay xoa xoa

Tôi cáu, đưa tay cốc đầu cô bé:

- Không có số má gì hết, anh không thích đứa nào đụng vào người yêu của anh, vậy thôi! Đi lẹ lên, trễ giờ!

Vivi lần này không mè nheo, cũng chẳng buồn cãi, ánh mắt em sáng ngời vẻ hạnh phúc:

- Dạ, hihi!

Con gái vẫn thật khó hiểu, nhờ?

Hai đứa dắt nhau tới nhà Phương gay, mọi thứ đã sẵn sàng. Hôm nay có vẻ nhà nó mời nguyên dòng họ hay sao mà đông không tả nổi, những người mới vào thậm chí còn không có chỗ mà đứng, tiêu biểu là chúng tôi. Cũng may là do tôi… đẹp trai quá nên ngay khi vừa xuất hiện, Phương gay đã đon đả xách mông ra rước, miệng mồm tía lia. Lũ con gái lớp tôi thì nhao nhao hết cả lên vì cảnh tượng nam cõng nữ lãng mạn như phim Hàn Quốc vừa nãy, bọn nó thi nhau xúm vào chọc khiến Vivi đỏ bừng mặt vì xấu hổ còn tôi thì nở phồng mũi và khoái chí. Mẹ thằng Phương gay ưu ái dành cho con trai và con gái hai khu vực rộng rãi để tiếp bạn. Vì rằng mục đích của buổi tiệc ngày hôm nay là mừng em gái nó đậu lớp 10 thế nên tôi và Vivi cũng cố gắng len lỏi chạy qua chúc em nó vài câu cho phải đạo, vì dù sao thì cũng mang tiếng… ăn chực rồi:

- Su, anh chị chúc mừng mày, ráng học giỏi hơn thằng anh mày nha! – Tôi tiến tới và đưa ly Pepsi ra chúc.

Nhỏ Su – em gái thằng Phương cũng tươi cười nhấc ly của nó lên và trả lễ, dù gì thì tôi với nó cũng khá là thân sau bao lần tôi qua nhà thằng Phương chơi, không ăn nằm gì đâu nhé:

- Em cảm ơn anh chị, tất nhiên là em giỏi hơn ổng rồi, hihi!

Nhỏ Su cười, bé Vi cười, tôi cũng cười, và thêm một vị khách "có mời mới tới" đang ngồi bên cạnh nó đang nhìn tôi và… nhăn nhở. Nụ cười chẳng có tí gì gọi là "xã giao", nó giống như kiểu… cười tình hơn. Trong khoảnh khắc, tôi hy vọng rằng mình đã nhìn nhầm và thầm mong là tôi đang mắc chứng hoang tưởng, thế nhưng số phận éo le, lúc ế thì không thấy gái nào, tới khi có người yêu rồi thì "bị thích". Và đây cũng là nguyên nhân gây ra bao nhiêu sóng gió về sau, ít nhất thì cũng khiến tôi và Vivi lần thứ… hai cảm thấy sợ mất nhau đến nhường nào, nhưng… à lại nữa, từ từ mới tới, hiện tại thì chưa, em ha?

Chap 2:

Điếng hồn sau pha vừa rồi, tôi cố gắng quay mặt ra sau thật nhanh, nắm tay Vivi kéo đi như thể một lời khẳng định rằng tôi đã có người yêu rồi. Thế nhưng nếu tôi nhớ không sai thì lúc ấy, cô bé với ánh mắt biết cười kia vẫn giữ im một dáng vẻ như ban nãy, nó khiến tôi thực sự nổi da gà và ám ảnh suốt buổi tối hôm ấy. Tôi chỉ sợ Vivi phát hiện ra, em lại buồn, em khóc, mà tôi thì không bao giờ muốn em khóc cả, huống hồ lại là khóc vì tôi, khi đó tội lỗi lại càng chồng chất, sông nước nào mà rửa hết được.

Vivi thì vẫn ngây thơ như thế thôi, vẫn ngốc nghếch và vẫn tin tưởng tôi một cách tuyệt đối, em mỉm cười nghĩ rằng tôi hối hả vì… đói. Cũng vì niềm tin quá đỗi lớn lao ấy mà tôi không bao giờ muốn dính dáng tới một người con gái khác, tôi có thể cam đoan rằng mình sẽ không bao giờ yêu một ai khác, thế nhưng không có gì đảm bảo Vivi lại không buồn khi thấy tôi như vậy. Tôi muốn cười khẳng khặc ngay lúc ấy vì suy nghĩ "sợ sệt" khi được con gái để ý, thật là không ổn, chẳng lẽ tôi lại bị nhiễm… thằng Phương gay rồi sao?

Sau khi thoát ra một chỗ kín và đảm bảo rằng sẽ không bị nhìn thấy, tôi mới kéo Vivi ngồi xuống và… thở hổn hển. Cô bé lấy tay lau mồ hôi ở hai bên má cho tôi, cười tít:

- Hihi, làm gì mà hùng hục vậy, H khùng!

Vâng, và một lần nữa, tôi lại muốn khóc, tôi muốn khóc vì vẻ mặt đáng yêu ấy khi nhìn tôi, ánh mắt hạnh phúc và tràn ngập niềm vui, tôi thực sự muốn huỵch toẹt hết cho em ngay lúc này vì pha vụng trộm ban nãy, thế nhưng dù sao thì cũng đang là nơi nhiều người và chưa chắc gì cô bé ban nãy đã thích tôi, dù sao cũng mới nhìn một phát thôi mà, nhỉ:

- Vi ngốc!

Vivi nhăn mày, bĩu môi, khi không lại bị chửi, cô bé không bất ngờ mới là lạ:

- Ứ ừ, tự nhiên H kêu em ngốc, em có làm gì đâu! – Em giận dỗi tặng cho tôi một cái đánh yêu vào bả vai

Tôi vẫn không muốn giải thích, chỉ mỉm cười sau khi gắp cho em vài món vào chén:

- Vi ngốc lắm, cực kì ngốc, haha!

- Hứ, nghỉ chơi với H luôn, H đáng ghét! – Vivi nói rồi nhưng vẫn nhận lấy chén thức ăn từ tay tôi và vẫn ngồi tựa vào vai tôi để… nhăn nhó.

Bữa tiệc diễn ra trong không khí chan hoà tình thương và ngập tràn niềm vui, gương mặt ai nấy cũng rạng ngời mặc dù 90% trong số họ không liên quan đến nhỏ Su và gia đình Phương quắn. Tôi thì sau một hồi ảo tưởng sức mạnh thì cũng quẩy nhiệt thành, hai lũ nhóc học sinh trong nhà là quá nhiều để không gian có thể yên tĩnh, ăn uống no say mọi thứ thì đám lớp tôi và lũ nhóc lớp nhỏ Su cùng hùa vào và hát Karaoke, nhún nhảy quên đời, dĩ nhiên là có cả cô bé ban nãy, tôi bắt gặp ánh mắt ấy trong lúc tôi cố gắng nhìn xem bài hát sắp tới là gì, một ánh mắt tuyệt đẹp, long lanh và huyền ảo. Xét cho cùng thì em ấy cũng không thua kém gì so với Vivi nhà tôi, cơ mà không thể nào dễ thương bằng, tôi cam đoan là vậy. Tôi thì cũng hơi lo vụ vừa rồi nên không dám ra hát, chỉ ngồi nói chuyện với Vivi, em thì tính nhút nhát, thế nên cũng chỉ nằm im đọc sách. Ngồi mãi chẳng sao, cơ mà tôi vừa đứng lên một cái là có chuyện, nãy uống nước quá trớn, tôi hốt hoảng bưng một bụng nước kiếm nhà vệ sinh, khi vừa mới bước ra thì có một bàn tay gõ nhẹ vào vai:

- Anh ơi!

Và tôi giật bắn người khi kẻ vừa làm tôi hết hồn không ai khác là cô bé hồi nãy:

- Có gì… không em? – Tôi run rẩy

Cô bé lại dùng đôi mắt biết nói ấy mê hoặc tôi:

- Anh tên là gì vậy ạ? Em tên Kim Ngân!

Chưa bao giờ mà tôi lại bối rối như lúc này, ngày xưa trước Vivi hay nhỏ Huyền cũng vậy, tôi toàn là thằng dẻo mỏ, thế mà giờ với một cô bé lại khiến tôi im thin thít:

- À, ờ… anh tên H! Còn em?

Như thường lệ mỗi khi làm quen, tôi trả lời nhanh nhẩu mà quên mất rằng bé Ngân đã tự giới thiệu trước ban nãy:

- Hihi, anh ngộ thật, em nói em tên Kim Ngân rồi mà!

Tôi gãi đầu gãi tai:

- Ủa, vậy… vậy hả? Thế em có gì muốn nói… với anh à?

Bé Ngân lại cười, và tim tôi lại muốn nhỏ lệ, tôi từng hứa rằng ngoài Vivi ra tôi sẽ không chứa thêm một người con gái nào khác trong ấy nữa, tôi đã làm y như vậy trong 2 năm nay, nhưng rồi ngay lúc này, sự tự tin đó của tôi không hiểu sao bay đi đâu mất. Tôi luống cuống, hồi hộp và không kém phần lo sợ, cứ như lần đầu hẹn hò bạn gái vậy. Nhắc tới hẹn hò, hình như tôi cũng chưa tặng cho Vivi một buổi hẹn hò nào thực sự thì phải, chúng tôi toàn ở bên nhau cả ngày nên việc đó dường như không mấy cần thiết, thế nhưng là con gái, Vivi chắc cũng tủi thân mặc dù em không nói ra. Nói gì thì nói, bằng mọi giá sắp tới tôi phải tặng cho "vợ bé nhỏ" một buổi hẹn ra trò mới được.

Nhưng ngay lúc này thì tôi vẫn ở trong thế bí, ấp úng không biết làm gì khi bất ngờ được một cô bé hết có nụ cười sức đáng yêu chủ động bắt chuyện. Kim Ngân sau khi khúc khích trước vẻ bối rối của tôi, em cũng nghiêm chỉnh trở lại và vào việc chính:

- Anh cho em xin số được không, vài bữa em mời anh đi uống nước!

Tôi trước giờ vẫn vậy, nhanh nhảu và đoảng, chưa rõ sự tình thế nào nhưng tôi vẫn lôi ngay Vivi ra làm bình phong:

- Xin lỗi em anh… có người yêu rồi!

Và khoảnh khắc ấy, tôi ước gì mình có ngay một cái hố để chui xuống khi cô bé bât cười trả lời:

- Hihi, em biết rồi, thì em chỉ muốn rủ anh đi chơi thôi, hay anh sợ "chị nhà" không cho?

Kim Ngân nói và nhấn mạnh hai từ "chị nhà" khiến tôi tự dưng thấy quê quê và nhột ở sống lưng, không lý nào ban nãy nhìn tôi như vậy mà giờ lại bảo là không có ý gì, thế nhưng dù sao thì tôi cũng thở phào nhẹ nhõm và móc cái Iphone xém bị cướp ra và lưu số của cô bé lại. Kim Ngân hỏi han tôi vài ba câu ngoài lề rồi cũng chạy biến đi cùng bạn bè, bỏ lại tôi với cái mặt ngu không thể hỏi và một lương tâm vô cùng cắn rứt.

Tôi lò dò bò tới bên Vivi rồi gục đầu lên vai em một cách vô cùng mệt mỏi, tôi luôn thích thú mỗi lần làm như vậy, mặc dù là con trai thì theo lẽ thường tôi mới là người phải tặng vai miễn phí, cơ mà con trai với con gái bình đẳng, ai chẳng có những lúc yếu mềm, tìm được một người tựa vào âu cũng là một niềm hạnh phúc. Và thật may mắn là cô gái bé nhỏ của tôi vẫn luôn luôn là người thấu hiểu tôi nhất, mỗi lần tôi tựa vào em tức là lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, những lúc ấy, Vivi lắm chuyện không hiểu sao chạy trốn đâu mất, để lại một người con gái biết lắng nghe, biết cảm nhận và thương tôi vô cùng. Cô nàng khẽ đưa tay lên xoa nhẹ má tôi, cười mím chi khi tôi vừa tính mở mồm thú nhận màn đối thoại ban nãy:

- Em biết rồi, H ngốc!

Tôi đơ mặt ra, không biết bây giờ thì đứa nào mới là ngốc đây?

Thực sự thì Vivi là một cô gái nhạy cảm, có những chuyện tôi không bao giờ phải nói ra nhưng bằng sự bí hiểm ấy, em vẫn biết tường tận mọi việc. Em luôn cho tôi một khoảng trời riêng để tôi có thể tha hồ thả hồn, tha hồ tự do và làm những gì tôi thích, chỉ cần tôi luôn dành một mảnh trái tim cho em là đủ rồi. Khi yêu nhau, Vivi cũng chẳng bao giờ kiểm soát tôi, cũng chẳng bắt tôi làm cái này, làm cái kia. Em luôn tôn trọng sở thích cũng như cuộc sống của riêng tôi, em không cần tôi phải làm ngơ trước những cô gái khác, em cũng không bắt tôi rêu rao với mọi người rằng tôi là người yêu của em, Vivi chỉ cần tôi không lừa dối em, không lén lút nhắn tin với người con gái khác sau lưng em và khi được hỏi, tôi phải luôn dõng dạc hướng về phía em và nói rằng: "Cô ấy là người tôi yêu".

Đã có lần Vivi nói với tôi rằng, em muốn mãi mãi sống như một đứa trẻ, có thể cười giòn tan khi vui, khóc nức nở khi buồn và hét ầm lên mỗi khi giận, biết dễ dàng quên và dễ dàng tha thứ. Tôi cũng không ngần ngại ôm lấy em và hạnh phúc nói rằng, tôi yêu em vì em như thế.

Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng màu hồng, có khi hôm nay thế này nhưng ngày mai lại thế khác, điều quan trọng nhất là chúng ta phải học cách thay đổi chính bản thân mình để có thể phù hợp với nó. Cơ mà ngay lúc này thì tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật rằng, Kim Ngân có vẻ là đã thích tôi. Tôi hoàn toàn tin vào điều này khi nhận được một tin nhắn từ cô bé:

- Em thích anh!

Không thể nói rằng tôi không sướng khi có một cô gái xinh xắn để ý tới mình, thế nhưng ngay lúc này, tôi chỉ thấy tâm hồn ngập tràn tội lỗi, tôi quay sang nhìn người tôi yêu và lẩm bẩm:

- Anh xin lỗi, Vi ơi!

Chap 3:

Tình yêu vốn luôn khó hiểu, có thể bất ngờ tiến tới và vội vã ra đi. Tôi không chắc có một người nào giải thích được tại sao họ lại yêu, tại sao họ biết yêu và tình yêu trong họ quan trọng như thế nào? Ai cũng có thể yêu, từ trẻ con cho tới người già, thế nhưng, vào mỗi lứa tuổi, tình yêu của họ là khác nhau, tạo nên sự muôn màu, muôn vẻ cho cuộc sống. Tình yêu trẻ con thì không bao giờ có một tí ti ông cụ nào gọi là lợi dụng, thế nhưng cũng dễ tan vỡ nhất, hẳn rồi, lúc mà một trong hai đứa không còn kẹo nữa thì tất nhiên là… chia tay. Lớn lên một chút con người ta bắt đầu biết tính toán thiệt hơn mặc dù trong tình yêu thì nhiều lúc chẳng có gì để mà so đo cả. Và tôi thì đang ở trong cái giai đoạn cực kì khổ sở đó đây. Tôi đang đứng trước một ngưỡng cửa tưởng chừng như vô cùng dễ giải quyết nhưng thực ra thì hơi bị rắc rối. Dù tôi có thể dõng dạc tuyên bố rằng người yêu của tôi là Vivi và tôi chỉ yêu một mình em ấy, thế nhưng đâu có gì ngăn cản được bé Ngân tiếp tục cầm cưa rượt tôi chạy toé khói. Đau đầu nhất là phải ăn nói thế nào để vẫn giữ được tình cảm nhưng kết thúc được chuyện vớ vẩn này, tôi không muốn thế một chút nào cả.

Tối hôm ấy, về nhà, tôi có tâm sự với Vivi, suốt thời gian đó, cô nàng chỉ ngồi chăm chú lắng nghe, lâu lâu lại gật gù rồi thi thoảng lại cười khúc khích sau khi tôi tiết lộ những suy nghĩ vô cùng chân thực của mình. Quanh đi quẩn lại, Vivi có vẻ không mấy bận tâm đến vấn đề đó vì em tin tưởng tôi tuyệt đối, hơn nữa, Kim Ngân rút cục cũng chỉ là một cô bé mà thôi. Tôi sau đó cũng về nhà nằm gọi điện hỏi chuyện một lần cho ra nhẽ, dù đúng dù sai, mọi thứ cũng nên rõ ràng:

- Sao em thích anh được, mình mới gặp nhau có một lần mà?

- Mấy lần anh và anh Phương đón nhỏ Su đi học về em nhìn thấy anh rồi! – Kim Ngân trả lời ngay sau vài giây

Tôi lại càng thắc mắc tợn, vậy thì thích ở điểm nào:

- Thấy thôi chứ chưa tiếp xúc sao biết?

- Hì hì, em thích cách nói chuyện của anh, vui vẻ và thoải mái.

Tôi gằn giọng:

- Em đang đùa anh đúng không? Tại anh thì cũng có bạn gái rồi, em thích anh thì anh cũng không…

- Thì em sẽ chờ, anh đồng ý không? Hihi

Kim Ngân cười, tôi nghĩ rằng lúc này, nếu mà cô bé đang đứng trước mặt tôi thì không biết là tôi có thể tự chủ được hay không nữa, thiệt tình là từ bé tới giờ tôi chưa thấy cô gái nào có nụ cười hút hồn đến thế, Vivi cười cũng đẹp cơ mà chưa đủ để so sánh với bé Ngân. Mới lớp 10 thôi mà cô bé sở hữu vóc dáng người mẫu, chỉ có cái "tội" là… hơi cao quá mà thôi. Có lẽ em ấy để ý tôi vì tôi cao hơn em… vài phân chăng?

Mặc dù mồm thì nói vậy chứ trong thâm tâm tôi cũng đang đắn đo dữ lắm, tôi cảm thấy căm hận bản thân mình hơn lúc nào hết. Mở miệng ra là hứa hẹn này nọ với Vivi mà giờ mới gặp một cô gái khác xinh đẹp hơn là mắt mũi không còn là của mình. Vivi lần này lại có những hành động dửng dưng và vô cùng khác lạ. Nếu bình thường khi thấy tôi chỉ cần liếc nhìn người con gái khác là cô bé đã nức nở lên rồi, đẳng này lại đứng nói chuyện hồi lâu rồi cả xin số các kiểu mà Vivi vẫn tỉnh bơ như không, có lẽ nào là em đang để cho tôi tự suy nghĩ và quyết định? Nếu đúng như vậy, tức là em đã đặt hết niềm tin vào tôi, nếu ngay lúc này tôi phản bội lại niềm tin ấy thì chắc chắn tôi không bao giờ dám đối mặt với em được nữa. Tôi hít một hơi dài, dõng dạc qua điện thoại cắt ngang câu nói gì đó của Kim Ngân mà tôi nghe chưa thủng:

- Ngân à, có thể em biết anh lâu rồi nhưng anh thì chưa, hơn nữa anh và người yêu anh đã bên nhau 3 năm nay rồi, anh không muốn phản bội lại cô ấy, thế nên… anh xin lỗi em!

Kim Ngân thoáng bối rối giựt ngược:

- Nhưng mà…

- Em là một cô bé rất đáng yêu, anh thề rằng vẫn còn vô số thằng con trai tốt hơn anh mọi mặt đang xếp hàng chờ em ngoài kia. Em có thể xem anh là anh trai, anh sẽ hết lòng thương yêu em như một đứa… em gái, đồng ý không?

Ngay khi vừa dứt câu, tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, có vẻ đã lâu lắm rồi tôi chưa thực sự làm được điều gì đó dũng cảm như vậy. Mặc dù có hơi chút giống phim Hàn Quốc nhưng lúc này tôi không thể nghĩ ra một cách nào hoàn hảo hơn. Từ chối một cô gái đáng yêu - công việc mà đến những thằng hot boy công tử nhà giàu còn thấy tiếc chứ huống hồ là một thằng người phàm mắt thịt và chẳng có điểm gì nổi trội như tôi. Thế nhưng, trước khi Vivi trả cho tôi hai đứa con thì tôi sẽ không bao giờ nghĩ tới một người con gái nào khác, còn sau đó dĩ nhiên sẽ là… công chúa nhỏ của chúng tôi, phải chứ?

Cơ mà điều khiến tôi còn ngạc nhiên hơn đó là việc Kim Ngân cười như *** nẻ ở đầu dây bên kia ngay khi tôi đang sung sướng và tự hào vì quyết định mang tính "lịch sử" của mình:

- Hihi, em đồng ý. Chúc mừng anh, nói thật là em cũng… thích anh đó, anh trai ngốc của em!

Và rồi cô bé cúp máy, và tôi lại một lần nữa… đơ. Cũng lâu lắm rồi tôi chưa rơi vào tình trạng như thế này. Thập phần khó hiểu với những gì mà Kim Ngân vừa nói, thực sự… thích tôi, vậy nãy giờ chúng ta đang nói chuyện gì với nhau vậy cà? Tôi lăn qua lăn lại trên giường với những dòng suy nghĩ cứ liên tục bay nhảy trong đầu. Tôi có một cái tật, khi gặp phải một sự việc chưa được giải thích, tôi sẽ bằng mọi giá tìm mọi cách lật hết cái bí mật ấy lên thì mới an tâm nhắm mắt… ngủ được. Ngay lúc này cũng vậy, mọi chuyện tưởng như đã rõ ràng thì lại bất ngờ khó hiểu. Đúng là đã không đụng thì thôi, hễ con gái xuất hiện là y như rằng tôi muốn phát bệnh, ôi, nghiệp chướng!

Trong lúc tôi còn đang dằn vặt đoán đủ đường thì Vivi gọi điện tới, và như thường lệ thì tôi vẫn nhấc máy nghe một cách… uể oải:

- Gì dạ?

Vivi cười:

- H ngốc, hihi!

Tôi bắt đầu cáu, chẳng hiểu sao hôm nay ngày gì mà nãy giờ tôi toàn bị chửi, đã vậy còn cười chọc quê nữa chứ, thật không thể chịu được:

- Nè nè, tui đang bực đó nha, đừng có giỡn, khùng lên là oánh đòn á!

Cô nàng vẫn chẳng tỏ vẻ gì sợ sệt, trái lại còn ngọt ngào hơn trước khiến tôi nổi hết cả da gà:

- H ngốc qua đây với em đi, em muốn kể chuyện này!

Tôi ậm ừ rồi thay đồ phóng nhanh qua nhà Vivi, tôi lắc nhẹ đầu cho những khúc mắc nãy giờ tạm rớt ra, có gì thì mai lại tiếp tục nghĩ, trước mắt tôi phải qua dạy dỗ con bé này cái đã, hôm nay nói tôi "ngốc" không biết mấy lần rồi.

Tôi tới nơi, dắt xe và khoá cửa nẻo cẩn thận rồi lồm cồm bò lên phòng. Vừa lên tới nơi thì Vivi từ trong chạy vụt ra và… ôm chầm lấy tôi, mỉm cười hạnh phúc:

- Em yêu H nhiều lắm!

Nếu như hành động này là của 2 năm trước, có thể tôi sẽ sướng phát điên mà quên hết tất cả, thế nhưng bây giờ lại khác, tôi đã quá quen với những trò nghịch ngợm và những phút giây "ấm đầu" khó hiểu của con bé "nhà tôi", thế nên tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đưa tay kéo Vivi ra ngoài:

- Điên à? Tự dưng gọi tôi qua đây nói vớ vẩn, ăn đòn nhe!

Vivi bĩu môi:

- Ứ, em nói thiệt mà, H không tin em hả?

Tôi nhún vai:

- Thì tôi biết vậy rồi, cần gì nói nữa, không yêu tôi mà yêu thằng khác thì lúc đó mới có chuyện đấy! Sao? Nói lý do nghe coi! Không lọt tai là xác định ha bạn!

Cô bé dụi đầu vào ngực tôi, cười tít mắt rồi kéo tôi lên giường ngồi:

- Thì từ từ người ta kể, ngốc!

- Đừng có dùng từ đó nữa, muốn ăn tát hông?

Tôi vung tay doạ nạt, thế nhưng cô nàng vẫn cười tươi như hoa, chẳng chút e sợ:

- Em xin lỗi!

Đang trong một bầu không khí yên lặng thanh bình, chợt nghe 2 từ "xin lỗi", tim gan tôi như muốn nhảy hết cả ra ngoài, chân tay run lẩy bẩy vì sợ rằng điều mà Vivi sắp tiết lộ sẽ khiến tôi đau tim mà chết. Thế nhưng, vẻ mặt vui cười kia lại phủ định cho tôi biết rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu:

- Sao mà xin lỗi, yêu thằng khác rồi hả? – tôi bỡn cợt

Vivi nhăn nhó:

- Hông có mà, tại vì…

- Vì sao nói nhanh đi! – Tôi hối

Em lại ôm lấy tôi, lần này ôm chặt lắm, áng chừng không muốn tôi phản ứng:

- Chuyện Kim Ngân ý!

Tôi hơi nhột sống lưng mặc dù ban nãy đã phũ phàng từ chối:

- Kim Ngân? Kim Ngân thì liên quan gì mà xin lỗi?

Vivi hơi cúi mặt xuống, lí nhí. Nhìn cái vẻ mặt này thì tôi chắc đến 96,69% là mới nói dối tôi gì đây:

- Thật ra… em nhờ bé Ngân… thử lòng H á!

Tôi giật bắn cả người, lại thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra ban nãy Kim Ngân nói vậy là vì chuyện này, có nghĩa là Vivi nhờ em ấy thử lòng xem tôi có chung thuỷ hay không, và may mắn làm sao, trong tình huống đó vì nói chuyện qua điện thoại nên tôi vẫn làm chủ được bản thân mình, chứ mà mặt đối mặt thì chắc không có chuyện từ chối xảy ra đâu, ai lại từ chối một gương mặt thiên thần như thế chứ.

Lại ngược về quá khứ một chút, nếu như thời điểm Vivi bày trò thử lòng tôi là lúc mới quen nhau, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại đóng sập cửa rồi bỏ về vì điều đó chẳng khác nào một sự xúc phạm với tình yêu mà tôi dành cho em. Thế cơ mà bây giờ, sau hai năm ròng rã dính lấy nhau, chắc hẳn cả hai chúng tôi đều có những lúc cảm thấy chán, cũng lo sợ sự mai một của tình yêu, và một khi em đã thử, chứng tỏ em vẫn còn yêu tôi, thế nên tôi còn gì để mà giận nữa, vợ ha?

Chap 4:

Người ta thường nói "giận quá mất khôn", nhưng với trường hợp của tôi, thì phải là "yêu quá hoá ngu" mới đúng. Bọn bạn tôi suốt ngày cằn nhằn rằng, kể từ khi yêu em, tôi đâm ra dại gái hẳn, làm gì cũng phải nghĩ đến em trước tiên, làm gì cũng sợ em buồn, em lo, em khóc. Cơ mà các bạn cứ thử tưởng tượng nếu bạn có một cô người yêu đáng thương, suốt ngày ngoài nhõng nhẽo với mình ra thì không còn gì khác để làm, các bạn có lo cho cô ấy không? Tôi đã từng đem câu hỏi này đi hỏi đám bạn của mình, kết quả là đa số những đứa tôi không thân nói "có", còn những đứa tôi thân thì lại nói "không". Vì bạn thân luôn muốn chơi chó, nên tôi sẽ nghe theo… bạn thường, tức là có. Nói thì nói vậy, nhưng bạn ra bạn, người yêu ra người yêu, không bao giờ có thể so sánh hai thứ đó với nhau được. Tôi thấy nực cười khi lên mạng lâu lâu lại bắt gặp những status kiểu như "Đừng vì chữ gái mà đ*i lên chữ bạn"… Ừ thì công nhận cũng có nhiều thằng vì mê gái mà ảnh hưởng tới cuộc sống, làm bạn bè cũng như gia đình lo lắng, thế nhưng Vivi chẳng bắt tôi lúc nào cũng ở bên cạnh em, cái đó do tôi tự nguyện, hơn nữa, tôi đã hứa với nhạc mẫu sẽ chăm sóc Vivi "suốt đời" mà, mẹ nhỉ?

Buổi tối hôm ấy, hai đứa chúng tôi như tìm thấy nhau sau bao ngày xa cách mặc dù thực tế thì chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau. Tôi thấy yêu em nhiều hơn, gương mặt, mái tóc và đôi mắt ấy, tất cả dường như rất mới mẻ, mới mẻ như cái cách mà chúng ta gặp nhau rồi bám lấy nhau vậy. Tình yêu cũng giống như một món ăn vậy, để lâu thì nó sẽ nguội, mà nguội thì phải hâm nóng, tôi nhận ra điều này cũng từ ngày hôm đó và sau này, tôi luôn khắc cốt ghi tâm, lâu lâu tôi lại dẫn Vivi đi ra ngoài "hẹn hò" để hâm nóng lai tình cảm, âu cũng là một cách để hai đứa gắn bó với nhau hơn. Tôi không biết mọi người khác thế nào, nhưng với tôi, việc đó đã khiến hai đứa càng thương và hiểu nhau nhiều hơn, đến bây giờ đã ngót 5 năm nhưng tình yêu vẫn chưa hề phai nhạt.

Ấy chết tôi lại lỡ tiết lộ tương lai mất rồi. Quay trở lại với lúc đó, ngay sau khi Vivi vừa kể hết mọi chuyện xong, như một kịch bản lập sẵn, tôi nhéo má em kèm theo gương mặt giận dữ:

- Giỏi lắm ha, lừa anh cơ đấy!

- Em xin lỗi mà, H đừng mắng em! – Vivi bĩu môi làm mặt tội

Tôi cau có:

- Không mắng, đánh đòn thôi, nằm sấp xuống coi!

Vivi quậy thì quậy thật, cơ mà ngoan lắm, dù mặt mũi cô bé lúc này đang tỏ vẻ lo lắng, thế nhưng khi nghe tôi nói, em vẫn nằm ngay ngắn trên giường, cắn móng tay ra chiều sợ hãi:

- Huhu, em biết lỗi rồi, H đứng đánh em đau lắm!

Tôi nghênh mặt, nói giọng mỉa mai:

- Nói anh nghe xem, Vi nhờ bé Ngân lúc nào thế, sao anh không biết?

Cô nàng thành thật trả lời, chắc sợ bị đánh, nhìn mặt em lúc ấy rất tội nghiệp, cơ mà lỡ đóng vai ác rồi nên tôi vẫn… ác thôi:

- Thật ra em với bé Ngân có quen nhau trước rồi, nhà em ý ở ngay khúc chợ á, em đi chợ thấy mặt Ngân hoài. Hôm đó trời mưa nên em với bé Ngân trú mưa nên cũng ngồi nói chuyện rồi thân nhau. Lúc chiều H chạy sang chúc Su thì hai chị em có cười với nhau rồi… H… tưởng bở thành ra em… nhờ Ngân đó!

Đến nước này thì tôi tự dưng mới thấy buồn cười với bản thân mình, hoá ra là em ấy không có cười với tôi, em ấy cười với bạn gái tôi kìa. Công nhận độ hoang tưởng của tôi cũng gần max rồi cũng nên, thiệt là nhục quá đi mà. Đành rằng bị lừa một quả rồi thôi, ai ngờ chính vì cái màn ăn dưa bở nên mới sinh ra mọi chuyện, âu cũng chỉ vì mê gái thôi mà, đừng giận tôi em nhé vì ít ra tôi cũng không có bị… gay!

Chuyện tưởng chừng như rất nhỏ, xong rồi lại thành ra to, cuối cùng vẫn hoàn bé. Sống trên đời nhiều khi không phải lúc nào sự thật cũng được hiểu một cách chính xác, có thể chuyện xảy ra không quá nghiêm trọng, tuy nhiên cái chính là người trong cuộc hiểu và chấp nhận nó như thế nào, thái độ của mỗi chúng ta vừa là nguyên nhân nhưng cũng là biện pháp giải quyết vô cùng hiệu quả, điều khiển được cảm xúc thì bạn đã hạnh phúc hơn người khác rất nhiều lần rồi. Kéo Vivi lại gần, đặt lên môi em một nụ hôn, hạnh phúc đâu dễ tìm kiếm, có nó rồi thì phải nắm chặt thôi. Một thử thách nữa đã qua mặc dù là do chính chúng tôi tạo ra, nhưng có hề gì khi chính nhờ nó, tôi và em lại hiểu nhau, thông cảm và trân trọng nhau nhiều hơn. Hít một hơi dài, chỉ hai ngày nữa là đến năm học mới, năm cuối cùng trước khi chúng tôi đủ lớn, đủ trưởng thành và có thể quyết định nhiều thứ cho tương lai của mình. Chào nhé, hè ơi!

"Tùng, tùng, tùng…….."

Cái tiếng trống trường "nghiệt ngã" ấy lại vang lên báo hiệu một năm học mới đã tới, đã chẳng còn bồi hồi nữa khi đây là lần thứ 12 trong đời tôi "được" trải qua cảm giác "sung sướng" và "thiêng liêng" này. Mà nói cho cùng, ngay từ bé, tôi đã không thích ngày khai giảng rồi, hoạ may những năm cấp 2 được về sau khi khai giảng, tôi mới cố ngậm đắng nuốt cay, đội mưa đội nắng mà nghe hết bài phát biểu dài hơi của các cấp lãnh đạo cũng như các nhà hảo tâm, à nhầm, các vị đại diện hội phụ huynh chứ. Chém thì chém thế, nhưng dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng trong đời học sinh tôi được tham dự buổi lễ như thế này nên tôi vẫn thức dậy với một tâm trạng vô cùng thoải mái và dễ chịu. Tôi không uể oải lết từng bước vào nhà vệ sinh, cũng chẳng buồn đá đít ông anh tôi một cái nữa. Tôi nhanh chóng thay đồ rồi chạy vù xuống dưới, dắt xe các thứ.

Dường như chưa bao giờ mẹ tôi thấy tôi đi học mà với một bộ mặt "khác thường" như vậy, bà tiến tới áp tay lên trán tôi, thì thầm:

- Tao nhớ là trên phòng có hai cái giường mà, không lẽ tối hôm qua mày ngủ không mắc màn à?

Tôi cười hả hể, chưa bao giờ tôi bị chửi mà lại vui như vậy, tâm trạng tốt quả là một cái gì đó rất hay:

- Chắc vậy mẹ ơi, hehe. Thôi con đi học đây, sáng nay trường con khai giảng!

Mẹ tôi ậm ừ nhưng rồi sực nhớ chuyện gì đó, bà gọi tôi lại:

- Mẹ có mua mấy hộp xôi đấy, đi sớm không kịp ăn thì mang theo, mang cho bé Vi một hộp nữa nghe chưa!

Tôi nhanh nhẹn vào bếp lôi ra hai hộp xôi to tướng rồi leo lên xe phóng tới, lẩm bẩm:

- Nhạc mẫu ơi, con tới với mẹ đây!

Tôi qua rước Vivi rồi đèo em lên trường thật sớm. Hai đứa tôi nắm tay nhau rảo bước trên sân trường trước bao ánh mắt ngưỡng mộ cũng như ghen tị của phần lớn những đứa FA hoặc thậm chí cả những đứa đã có người yêu. Lớp chúng tôi vẫn ngồi ngay ở vị trí đó, cái khu vực gần sát sân khấu và bên cạnh cây bàng già ngày ấy, đột nhiên trong lòng tôi nôn nao khó tả. Cũng vào ngày này hai năm trước, tôi đã gặp em, người con gái đã cướp đi sự tự do và trả lại cho tôi niềm hạnh phúc. Đột nhiên, tôi muốn sống lại những cảm giác của ngày ấy, cái ngày mà lần đầu tiên tôi biết thế nào là rung động. Dù sao thì đây cũng đã là lần cuối cùng trong đời học sinh rồi, tội gì mà không thử.

Nhác thấy nhỏ Huyền đang lững thững bước vào từ phía đằng xa, tôi đưa cặp cho Vivi xách vào rồi từ từ chạy tới trước mặt nó:

- Lùn ơi!

Nhỏ Huyền tỏ vẻ ngơ ngác, hơi lùi lại phía sau vì tiếng gọi rợn tóc gáy vừa rồi:

- Ông bị khùng hả, tự nhiên nói cái giọng thấy ớn!

Tôi nhõng nhẽo, công nhận tởm thật:

- Dẫn tui vô lớp đi, tui mới tới chưa biết lớp mình ở đâu?

Nhỏ Huyền thường ngày lí sự lắm mà không hiểu sao bữa nay nó "ngu" lạ, nói thế mà cũng chưa hiểu. Chẳng lẽ tôi điên thật hay sao:

- Là sao? Ông bị hâm à? Tui đi đây!

Nói rồi nhỏ Huyền rảo bước vào trong với chiếc cặp xách ngang vai cùng cái áo khoác trên tay, tôi từ từ đi theo sau lưng nó, í ới gọi:

- Dẫn tui vô lớp hả, Huyền tốt ghê! Haha!

Lần này nó không quay mặt lại nữa, chỉ cắm đầu đi thằng, tuy nhiên tôi vẫn đủ tinh tế để nhận ra rằng nhỏ Huyền đang khúc khích cười:

- Đồ hâm!

Và như bổn cũ soạn lại, sau khi tò tò đi theo nhỏ Huyền vô lớp, tôi cũng tiến tới gần gốc cây bàng và ngồi ngay sau lưng thằng Huy, chỉ khác là hôm nay, có một con nhỏ cũng xách cặp sang ngồi cạnh tôi, là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy. Thế nhưng vì muốn nhập vai hoàn hảo, tôi không ngần ngại hy sinh cả người yêu mình:

- Cô lên kia ngồi đi, lúc này tôi chưa quen cô, lát nữa vô lớp mới quen, đi đi, nhanh!

Vivi bĩu môi rồi lầm lũi bỏ lên trên, thấy cũng tội mà thôi mặc kệ. Và như các bạn đã biết, sau giờ chào cờ là đến phần trực nhật cất ghế, chẳng hiểu trời xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay tôi cũng nằm trong nhóm trực, không chần chừ, tôi chạy tới đưa cặp cho nhỏ Huyền trước ánh mắt khó hiểu của đám bạn trong lớp, ngay sau đó thì tụi nó quay qua hỏi Vivi cơ mà cô bé tâm lý không trả lời:

- Xách dùm cái cặp lên dùm tui nha!

Nó lắc đầu, cười mỉm, ôi cái nụ cười say đắm ngày nào:

- Ừa, đồ khùng!

Tôi chạy tới hớn hở bá vai bá cổ đám còn lại và bắt đầu khiêng từng chồng ghế vào kho, tuy hơi mệt nhưng tóm lại vẫn rất là vui. Sau đó là màn lên lớp, tôi cố gắng dừng lại ở cửa lớp và chờ đợi Long cô cô trờ tới tặng cho một cái cốc vào đầu. Và người tính y như trời tính, một lát sau má Hà cũng đến trước cửa lớp, nhưng thay vì cốc đầu, cô lại nhéo tai tôi một cú rõ… yêu:

- Lại nhìn gái rồi hả ông tướng, đi vô đi!

Tôi cười hềnh hệc như thằng ngốc:

- Dạ, hehe!

Và mọi chuyện tiếp diễn với màn lấy cặp của tôi từ tay nhỏ Huyền, sau đó tôi nhảy vô chỗ ngồi rồi chăm chú ngắm Vivi như ngày xưa. Và đoạn kịch hay của tôi dập tắt ngay khi thằng Đạt nhảy tới chộp cổ tôi từ phía sau:

- Lát đi ăn sáng không ông bạn?

Đang cao hứng tự dưng bị phá đám, tôi đâm ra bực mình, gạt phắt tay nó qua một bên, giọng hậm hực:

- Hư hết rồi, tại mày đấy, cái thằng khỉ này!

Và dĩ nhiên là sau đó thằng Đạt mặt mâm ngày nào đứng gãi đầu trong ngơ ngác còn Vivi thì được một trận cười như địa chủ được mùa:

- Hihi, đáng đời, H hâm, H hâm!

Tôi giận dỗi chống cằm quay đi, và đột nhiên thấy nóng trong người khi trước mắt tôi là một cảnh tượng vô cùng trớ trêu, thằng Phương quắn đang cò kè tán tỉnh… Kim Ngân. Dù đã tự hứa sẽ coi bé Ngân là em gái nhưng tôi cũng không thể không thốt lên:

- Á đù!

Chap 5: Có khi nào bạn phải trải qua cảm giác như

tôi hay chưa? Mặc dù tôi không phải là

người yêu của bé Ngân và cũng chẳng

phải là ba mẹ của em ấy, thế nhưng khi

tôi thấy bé Ngân đi cùng với một thằng

con trai khác, trong trường hợp này là thằng Phương quắn, bỗng dưng tôi cảm

thấy vô cùng khó chịu, cảm giác như bị

phản bội vậy. Thế nhưng sự thật rành

rành trước mắt rằng bé Ngân chỉ mới

quen tôi được vài ngày, hơn nữa tôi cũng

đâu có quyền gì ngăn cấm em đi chơi với người khác, còn chưa kể, tôi đã hứa với

Vivi điều gì rồi? Tình thế của tôi lúc này thật chẳng khác là

mấy so với hai năm trước, cũng yêu người

này, để ý người kia và tăm tia người nọ,

chỉ khác là hồi trước thì có 3 đối tượng

còn giờ chỉ có 2, mà 1 trong 2 người đó

thì tôi đã "cưới hỏi" đàng hoàng. Trong lúc tôi vẫn đang mải mê chống cằm suy

nghĩ và có chút ghen tị với Phương quắn

khi nó được sánh bước cùng người đẹp

thì Vivi gục đầu lên vai tôi, thỏ thẻ: - Bé Ngân dễ thương ghê ha! Tôi giật nảy mình, tưởng như mất cả… 2

cái hồn luôn: - Nói… tầm bậy gì đó, les à? Em bĩu môi, vòng tay qua khoác lấy tay

tôi: - Đừng có nhìn người ta nữa, em buồn đó! Tôi chột dạ, quay hẳn vào trong, cũng ngả

đầu qua một bên, tính hôn lên tóc Vivi

một phát cơ mà tôi cũng đủ tỉnh táo để

nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lớp học,

thế nên chỉ thì thầm an ủi: - Rõ rồi, vợ tôi! - Xí, cái tật háo sắc mãi không bỏ! – Vivi

thè lưỡi Dù mồm thì nói thế chứ trong tâm trí tôi

cũng đang hoảng loạn lắm, cũng may là

khối 10 học buổi chiều, thằng Phương

quắn xem ra không có nhiều cơ hội tiếp

xúc với bé Ngân. À chết, đã nói không tơ

tưởng rồi mà sao tôi vẫn cứ thấy nôn nao thế nào ấy, thực lòng tôi không muốn

phản bội Vivi bé nhỏ đâu, thật đấy! Chung

quy lại thì trai thấy gái đẹp vẫn phải rung

động, còn việc có bị dắt mũi hay không lại

là một chuyện khác. Gái đẹp ngắm thì

sướng mắt thật đấy nhưng tôi cam đoan là phải đến 69% con trai không dám yêu

một cô gái quá xinh đẹp, có lẽ là vì một sự

đánh đồng kinh điển từ lâu nay, đó là

"đẹp thì hư". Còn nữa, gái đẹp thì thường

chảnh và kén chọn, chẳng hạn như tôi có

một cô em gái cũng thuộc hàng hot girl trong trường, thế cơ mà bao năm nay vẫn

chưa có người yêu, mặc dù vừa xinh đẹp

vừa học giỏi. Mỗi lần tôi hỏi thì nó kêu là

nó vẫn đang chờ… bạch mã hoàng tử đến,

loại bình dân thì nó không thèm. Những

lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bụng mà cười sặc sụa, chẳng hiểu con bé này nó có đọc

truyện cổ tích mỗi tối hay không mà lậm

không chịu được. Túm cái váy lại thì gái

đẹp vừa khó cưa vừa khó yêu, thôi thì làm

lơ cho tụi nó ngậm tăm chờ tới già vậy. Suốt buổi học hôm ấy, tôi vặn óc tìm đủ

mọi cách để thằng Phương không… cưa

cẩm bé Ngân, nếu bị hỏi, tôi sẽ lấy lý do

rằng tôi lo cho… em gái, chỉ em gái thôi vì

tôi là người đã có "gia đình" rồi. Vivi từ

đầu đến cuối chỉ ngồi im và vẩn vơ nghĩ ngợi điều gì đó, thật tình là tôi chưa bao

giờ nghĩ là em cũng có những lúc lơ đễnh

trong giờ học, chắc em đang chú tâm một

việc gì đó quan trọng lắm, và rất có thể

việc đó liên quan mật thiết tới… tôi. Cũng

phải, dù rằng tôi khá là cứng khi thẳng thừng từ chối Kim Ngân vài bữa trước,

thế nhưng trước màn ngắm gái "chăm

chú" khi nãy, Vivi liệu còn có thể tin tôi

được nữa hay không? Nếu như là những cô gái bình thường, ắt

hẳn họ sẽ lồng lộn lên khi bạn trai mình

có những ý nghĩ dính dáng tới một người

con gái khác. Thế nhưng Vivi của tôi

không phải vậy, cô bé hiền lành và có

phần… cam chịu, chưa bao giờ em đòi hỏi tôi phải làm cái này, làm cái kia, cũng

chưa bao giờ em tỏ ra cáu kỉnh mỗi lần

tôi thân mật với những người con gái

không phải em. Trong trường hợp như

thế, Vivi đáng thương của tôi chỉ im lặng

và… khóc, em chẳng nói gì với tôi, thậm chí vẫn tỏ ra quan tâm tôi như mọi ngày,

em muốn giấu những tâm sự vào trong

tim, nhưng trái tim quá đỗi nhỏ bé ấy làm

sao có thể chứa chất hết những nỗi niềm

của em? Thế nên, chẳng phải vô cớ mà tự

dưng bây giờ, tôi đã biến thành một thằng nhạy cảm, tôi luôn biết lúc nào cần

làm gì và nắm bắt chính xác tâm trạng

của em. Tôi sẽ đến và dành tặng cho em

một bờ vai, bờ vai tuy không rộng nhưng

đủ vững chắc để che chở và bảo vệ cho

em, người con gái mà tôi yêu nhất trên đời. Trưa hôm ấy, tôi quyết định làm một điều

gì đó thật đặc biệt để xin lỗi Vivi về

những việc làm của tôi mấy bữa nay,

những việc làm đã khiến em bận tâm và

buồn tủi, đồng thời khẳng định vững chắc

một điều rằng, tôi sẽ vẫn yêu cái bóng hình bé nhỏ ấy, mãi mãi. Sau khi chở Vivi về nhà, tôi chạy vù ra

tiệm tạp hoá đầu hẻm mua một bông

hồng và một chiếc thiệp, kèm theo một

chiếc nơ bé bé xinh xinh. Cơm nước xong

xuôi, Vivi bỏ lên phòng nằm trong khi tôi

ở dưới và thực hiện kế hoạch của mình, chẳng hiểu sao mỗi lần nghĩ đến gương

mặt hạnh phúc của em là bao nhiêu mệt

mỏi trong người tôi cứ tan biến đi đâu

mất, tình yêu quả là thứ phép thuật diệu

kỳ mà ai cũng muốn trải qua trong cuộc

sống. Tôi gọi con Bi béo vào, Bi béo ngày xưa bây giờ đã phổng phao trở thành một

chàng… chó dũng mãnh và vô cùng… đẹp

trai, nhìn cu cậu chẳng khác gì một chú

sói phiên bản nhân hậu. Dường như hiểu

rõ những gì mà tôi đang tính làm, Bi béo

nằm im và không giãy giụa khi tôi gắn cho nó chiếc nơ màu hồng thật xinh vào

cổ, sau đó cho cu cậu ngậm bông hoa với

tấm thiệp vào mồm. Nói là dễ vậy chứ

thực ra phải mất gần nửa tiếng thì con Bi

mới ngoan ngoãn ngậm hai cái thứ không

phải xương kia vào mồm. Tôi tức tốc bế nó lên phòng, mở cửa rồi thả cho cu cậu

tự đi vô. Trong thiệp, tôi không viết gì quá

dài dòng, chỉ một câu ngắn gọn nhưng ẩn

chứa trong đó là bao nhiêu nỗi niềm cũng

như tấm lòng: "Không được buồn đâu đấy,

em còn nợ anh 2 nhóc đó, nhớ trả nghe chưa?" Và tôi biết những gì mình làm đã thành

công mỹ mãn khi chỉ vài giây sau, Bi mặt

ngu cũng thè cái lưỡi dài ngoằng thất

thểu chạy ra và ngay sau đó, Vivi xuất

hiện cùng cái gương mặt nhăn nhó thưở

nào: - H kì cục quá! Tôi cũng bĩu môi theo: - Sao mà kì cục, định giấu con của tôi đi

đâu à? Vivi thè lưỡi trước khi bước tới và ôm lấy

tôi: - Để từ từ… người ta… trả, ghét! Mấy

người cũng nợ tui đó nha! Tôi cười, mấy bữa rồi tôi chưa vui như lúc

này, trừ nụ hôn hôm bữa ra thì còn lại

toàn là nghĩ ngợi vớ vẩn và thiểu não về

bé Ngân: - Cái gì cơ? - Một bộ váy cô dâu! Tôi vòng tay ôm lấy em và hôn nhẹ lên mái

tóc ấy: - Ừa, tặng cô thêm một chiếc nhẫn kim

cương ha? Vivi cười tít mắt, cũng phải… 3 ngày rồi

tôi chưa thấy em vui vẻ như vậy: - Dạ, hihi! Cả buổi chiều hôm đó, bằng lời hứa của

mình, tôi chiều chuộng Vivi hết mức có

thể. Em khát nước, tôi è cổ đi rót, em đói

bụng, tôi phóng ra ngoài mua đồ ăn, ngay

cả khi em… mỏi cổ, tôi cũng tự biến mình

thành cái gối để em nghiêng đầu tựa vào. Tuy mệt thì có mệt nhưng tôi vẫn rất vui,

tôi vui khi em đang cười tít mắt vì tôi.

Sống trên đời đôi khi cần phải biết hy

sinh, hy sinh để người mà mình yêu

thương hạnh phúc, điều đó chẳng những

không xấu mà lại còn tốt hơn nhiều so với những gì mà chúng ta tưởng. Nhưng làm

việc gì cũng phải có mức độ vừa phải, cái

gì quá cũng không tốt, một khi mà bạn

trở thành một người con trai suốt ngày

chỉ biết hy sinh, hy sinh và hy sinh cho

người yêu thì khi ấy, người ta gọi bạn là "dại gái" chứ không phải là "ga lăng". Buổi tối, sau khi vật vã với đống bài tập

Toán ngày mai, tôi cũng cố dùng hết chút

sức lực của mình để nằm thẳng cẳng lên

giường rồi với tay lấy cái điện thoại đang

reo ầm ĩ. Lại là Kim Ngân, hình như cô bé

vẫn muốn làm khổ tôi thì phải, sau bao nhiêu lần như thế, tôi có thể chắc chắn

rằng tôi đã có một chút động lòng, thế

nhưng như đã nói, tôi nhất quyết không

bao giờ làm điều gì có lỗi với Vivi, không

bao giờ. Nói cho nghiêm trọng thế thôi

chứ bây giờ việc tôi cần làm vẫn là… nghe máy: - Alo, anh nghe! Bé Ngân cười, hẳn là nụ cười hút hồn ấy: - Em có chuyện muốn hỏi ý kiến anh được

không ạ? Tôi hơi hồi hộp, hy vọng là em ấy không

đề cập gì đến chuyện giữa chúng tôi: - Nói đi cô bé! - Hì, dạ, theo anh nếu em yêu người hơn

tuổi thì có tốt không? Thú thật là với các bạn lúc đó tôi nghĩ

ngay đến thằng Phương quắn, dù gì thì

em nó cũng cần một chỗ dựa, điều đó sẽ

càng tốt hơn khi nó cũng sẽ giúp tôi

không còn tơ tưởng gì Kim Ngân nữa, âu

cũng là một công đôi việc. Thế nên, tôi không ngần ngại mà đáp ngay, không hay

biết những lời tôi sắp nói có ảnh hưởng

rất lớn đến tương lai cũng như tình yêu

của mình: - Ừ… anh nghĩ là nên, bạn trai hơn tuổi thì

chững chạc hơn, có thể chiều em hơn và

hơn hết là có người yêu thì có thêm một

chỗ dựa, quá là tốt ấy chứ! Lần này, Kim Ngân vẫn cười, chẳng biết

tôi có lại hoang tưởng hay không nhưng

tôi cảm thấy nụ cười lần này của cô bé có

phần khác biệt hơn, nó như một lời thổ lộ.

Kim Ngân nhẹ nhàng đáp, giọng em nghe

tràn đầy tâm sự: - Hihi, em cũng nghĩ thế, anh ngốc ngủ

ngon ạ! Cho đến khi đầu dây bên kia chỉ còn là

những tiếng "tút, tút" vô nghĩa, tôi vẫn

không sao thoát khỏi những dòng suy

nghĩ vu vơ về câu trả lời ban nãy, nó thực

sự khiến tôi lại phải bận tâm: - Mình nói vậy có gì sai không ta?

Chap 6: Sáng sớm hôm sau, khi vừa có mặt ở cửa

lớp học, thằng Phương quắn đã lù lù xuất

hiện và kéo tôi ra ngoài sau khi nhờ vả

Vivi xách cặp dùm vào trong. Bộ mặt

thằng gay hôm nay có vẻ sáng sủa hơn

mọi ngày, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua mà tôi thấy nó đến lớp

sớm, chắc chắn là phải có chuyện gì hệ

trọng và tôi chắc cũng là một trong những

người có liên quan tới việc đó. Xuống tới căn tin, nó niềm nở kéo ghế ra

cho tôi và sau đó phóng vào trong bưng ra

2 tô mì thơm điếc mũi cộng thêm 1 chai

Sting dâu đỏ lòm đầy khiêu khích. Nó đặt

hết mớ thực phẩm xuống bàn rồi lau đũa

cho tôi các thứ, sau đó, bằng vẻ mặt không thể đểu cáng hơn, Phương quắn

đon đả: - Tao biết hết rồi! Tôi giật nảy mình: - Biết gì? - Thì chuyện mày với Kim Ngân ấy! – Nó

liếc mắt nhìn tôi Bằng linh cảm của một người nhạy cảm,

tôi ước chừng rằng những chuyện nó sắp

nói ra chẳng có gì to tát vì thực sự thì

giữa tôi và bé Ngân cũng làm quái gì có

chuyện gì: - Nói nghe coi, bố mày quên rồi! Nó đưa tay hối thúc tôi ăn mì ngay cho

nóng, sau đó ngồi rót nước ra ly rồi tiếp

tục câu chuyện còn bỏ dở: - Có phải nó hay nói chuyện với mày lắm

đúng không? Tim tôi chẳng rõ vì sao mà đột nhiên đập

thình thịch, không lý nào cảm giác này là

cảm giác… tội lỗi: - Ừ thì… cũng có nói chuyện sơ sơ! - Thế ẻm có nói gì về tao không? Hoá ra thằng ôn con này định mua chuộc

tôi để làm "ông tơ bà nguyệt" cho nó,

nhưng tóm lại thì cũng ổn thôi, dù sao thì

mục đích của tôi cũng là phải gán ghép

hai đứa lại cho bằng được, bất chấp trong

thâm tâm tôi cũng tiếc hùi hụi ra đấy: - À, hôm qua bé Ngân có hỏi tao có nên

yêu người hơn tuổi không, chắc em nó

đang nói tới mày đấy! Vừa nghe thấy tin tốt lành từ tôi, tức là

"anh trai bất đắc dĩ" của bé Ngân, thằng

Phương quắn đã nhảy cẫng lên và gào

thét súng sướng, hẳn là mấy bữa nay nó

cũng cực khổ cưa cẩm lắm, nay có kết quả

mỹ mãn, không vui mới là lạ: - Rồi mày nói sao? – Phương quắn thúc

giục Tôi thản nhiên ngồi rung đùi đáp, tay,

miệng và bụng vẫn hoạt động hết công

suất: - Thì tao cũng biết là mày thích em nó nên

tao nói là nên! - Rồi ẻm nói gì nữa không? – Vừa nói

Phương quắn vừa với tay lấy cho tôi một

mớ giấy lau miệng Nhận thấy có thể bòn rút thêm của thằng

hám gái này một vài lần nữa, tôi giả vờ

nói ngu ngơ: - Tao đang thèm kẹo mút quá, giá mà có

vài cây Chyps thì ngon nhể? Phương quắn chẳng nói chẳng rằng, nó

đứng phắt dậy rồi chạy thằng vào căn tin,

vài giây sau thì trên mặt bàn đã đầy ắp

kẹo, xanh, đỏ, tím, vàng, đủ màu sắc cả,

nhìn sơ sơ cũng phải tới… 15 cây. Nhìn cái

đà này thì chắc chắn là nó mê bé Ngân đến quên luôn cả đường về nhà rồi, tôi

mới từ từ trút hết "chiến lợi phẩm" vào

túi áo, nhẹ nhàng đáp: - Hế hế, mày cứ yên tâm, em nó cười tươi

lắm, còn cảm ơn tao nữa, chắc nó cũng

thích mày rồi! Thằng Phương lúc này thì khỏi phải nói,

mặt mũi nó cứ như vừa dính phải bùa mê

thuốc lú, nó ngồi cười khằng khặc giữa

căn tin, bỏ mặc cho bao nhiêu ánh mắt từ

những đứa xung quanh rót vào. Trong khi

thằng bạn thân thiết vẫn đang quay cuồng trong mơ hồ, tôi lẳng lặng đứng dậy rồi

vọt thằng lên lớp, không quên đưa tay với

lấy chai sting còn hơn một nửa, bé Vi

thích uống sting lắm. Mọi chuyện cứ thế diễn ra theo đúng một

kịch bản trong vài tuần tiếp theo, ngày

nào cũng thế, thằng Phương cũng lết cái

xác lên với bộ vẫn hớn hở và tươi cười,

cũng điên điên dại dại, tình yêu đúng là kì

diệu, yêu vừa vừa thì không sao chứ yêu mãnh liệt quá cũng có ngày bạn bị khùng

luôn không biết chừng, và thằng gay lớp

tôi là một ví dụ. Suốt từ đầu đến cuối giờ

học, nó cứ ngồi thừ mặt ra, thỉnh thoảng

lại cười khúc khích một mình, nhỏ Hằng

ngồi kế bên ban đầu thì tưởng nó không sao, nhưng vài ngày sau thì cũng bỏ của

chạy lấy người trước màn thể hiện quá

phấn khích ấy. Thầy cô giáo bộ môn cũng

nhắc nhở mấy lần, cơ mà mặt thằng này

vẫn trơ lì ra như tượng gỗ, nó có biết sợ là

gì đâu. Tôi thì còn nhiều việc hơn để làm, thế nên

không rảnh mà quan sát nó tới tối. Tình

hình là mấy hôm nay "nhà tôi" có kiểu

buộc tóc mới, một nhúm đuôi gà ở phía

sau, còn đằng trước rẽ mái sang hai bên,

trông đễ thương không chịu được. Thằng Phương ngồi một mình mà điên đã đành,

đằng này tôi lại được ngồi ngay sát người

tôi yêu, không điên cũng uổng. Tôi chống

cắm ngắm Vivi không chớp mắt khiến cho

một lúc sau em lại phải quay sang thè

lưỡi rồi cốc đầu tôi một cái rõ… yêu: - Pleu, nhìn người ta hoài! Lo chép bài đi

kìa! - Người ta, người ta nào, ai là người ta? –

Tôi quay ngang quay dọc vờ như đang tìm

kiếm cái đứa tên là "người ta" Vivi bĩu môi, hếch mũi lên như muốn

phản bác: - Xí, ghét, suốt ngày chọc em! Tôi cười, tay thọc xuống dưới… gầm bàn

và "sột soạt" bóc vỏ kẹo. Sau đó thì đưa

lên mớm cho Vivi: - Nào, há miệng ra, anh thương! Cô nàng tít mắt cười, Vivi ít khi muốn vi

phạm trong giờ học, cơ mà chắc tại được

khen nên sướng quá hoá liều luôn: - Hihi, cám ơn H! Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi nếu như

không có một sự kiện bất ngờ xảy ra vào

buổi chiều hôm ấy, khi lớp tôi có giờ thể

dục vào tiết 2, tức là trước giờ ra chơi của

khối… 10. Sau khi ngủ ngáy hả hê tại nhà,

tôi cũng mắt nhắm mắt mở đóng vai "hoàng tử" lượn tới "cung điện" để rước

nàng "công chúa" đáng yêu của tôi đi học.

Hôm nay, nhờ cái kiểu tóc quá ư là yêu ấy

của bé Vi, tâm trạng tôi đột nhiên tốt hẳn

lên, tôi cũng hát, cũng cười, cũng phóng

nhanh như mấy thằng trẻ trâu thưở nào, cũng may là vẫn bảo toàn được tính mạng

trước khi tới nơi. Thật ra thì mọi chuyện cũng chẳng có gì

quá đặc biệt trong suốt giờ học thể dục

của lớp tôi chiều hôm ấy ngoài giây phút

mà tôi nhận ra Vivi đang mặc một chiếc

quần quá ư là… bó. Tất nhiên là với tính

khí của mình, tôi không thể nào mà quay mặt làm ngơ. Y như người lớn dạy dỗ trẻ

con, tôi kéo Vivi ra một góc rồi mắng cho

một tràng khiến cô nàng mếu máo cả

buổi, lý do Vivi đưa ra là vì quần cũ giặt

chưa khô nên em phải mặc chiếc quần

mới mà nhạc mẫu mua cho. Còn về Phương quắn, chẳng biết hôm nay

nó và Kim Ngân có xảy ra xích mích gì hay

không mà chiều nay mặt mũi nó sầu thảm

hẳn, không còn phơi phới hớn hở như lúc

trước nữa. Nhận thấy tình hình có vẻ

không khả quan, tôi lò dò bước đến và tra hỏi: - Ê sao đấy cu, mặt như đưa đám thế,

buồn *** à? Nó quắc mắt, tính chửi tôi gì đó nhưng rồi

lại buông xuôi: - Tạch rồi mày ơi! - Tạch? Tạch cái gì? Lô hử? Lần này trước sự trêu ngươi thái quá của

tôi, nó cũng không kiềm được cơn xúc

động mà quát tướng lên: - Lô đề cái con m* mày, giỡn nhây à? Tôi vuốt dọc lưng nó nhằm hạ hoả thằng

bạn nóng tính này: - Chú cứ bĩnh tõm, có gì nói anh nghe, anh

giải quyết tất! Phương quắn thở dài, tôi cá là chuyện này

có liên quan đến Kim Ngân đây: - Thì mấy bữa nay tao cưa cẩm bé Ngân,

thấy nó cũng vui vẻ, lại còn cười với tao đủ

kiểu nữa, thì tao nghĩ là ăn chắc rồi, thế

nên lúc sáng nay sau giờ học mới tỏ tình,

ai ngờ nó từ chối, nhục vãi đái! Tôm bụm miệng nãy giờ, thế nhưng tôi

mà cười lúc này thì dù đang trong giờ học

và "vợ" tôi đang ở đây cũng không có gì có

thể đảm bảo chắc chắn cho cái mặt hay

hàm răng thân yêu cả, thế nên tôi cố gắng

nín… sung sướng vào trong mà đóng một vai thê thảm không kém: - Thế con nhỏ nó nói gì? - Thì nó kêu là nó chỉ xem tao như anh

trai thôi, hơn nữa tao lại là anh trai của

bạn nó thế nên nó không thích! Vâng, cái màn anh trai kinh điển này

không biết đến bao giờ mới có thể kết

thúc đây, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi

cũng tự hào vì là người đầu tiên tự biến

mình thành "anh trai" mặc cho bữa đó chỉ

là một màn kịch. Tôi an ủi thằng Phương quắn hồi lâu, xem chừng nó vẫn còn thất

vọng lắm, cũng phải thôi, ôm mộng cho

lắm vào, giờ trèo cao té đau, nhìn cái mặt

nó chắc vài tháng cũng chưa nguôi được. Tiết học cuối cùng thì cũng kết thúc, tranh

thủ vài phút, tôi chạy vù vô toa lét để giải

quyết "nỗi buồn", cơ mà ngay khi tôi vừa

bước tới gần chân cầu thang, bé Ngân

xuất hiện với một gương mặt vô cùng

"hắc ám". Tình thế quả thực éo le, gặp đâu không gặp lại ngay trước cửa… nhà

vệ sinh. Nhưng thôi không sao, dù gì tôi

cũng bước ra được một khúc rồi, hy vọng

em ấy không nghĩ vớ vẩn. Và quả thật là

có vẻ như bé Ngân đang có một điều gì đó

muốn nói, trông cô bé như đang muốn khóc. Tôi mỉm cười và chủ động bắt

chuyện trước nhằm xoá đi không khí có

phần nặng nề: - Ngân hả, đi đâu vậy cô bé? Thế nhưng, dường như em ấy không nghe

những lời tôi nói hoặc có thể là có nghe

nhưng bỏ ngoài tai. Kim Ngân từ từ bước

tới, tát tôi một phát nổ đom đóm mắt rồi

chạy vụt đi, tay vẫn đưa lên quẹt nước

mắt trông rất tội nghiệp, y như Vivi của tôi ngày xưa: - Huhu, em ghét anh! Trong khoảnh khắc, tai như ù đi, mắt nhìn

không rõ, tôi đưa tay lên xoa vào phần má

trái vẫn còn nóng hổi của mình, trái tim

tôi dường như lại muốn cất lên tiếng nói

nói, tiếng nói của một kẻ đứng trước

những ngã ba của cuộc đời, của tình yêu. Lúc này, tôi chỉ muốn đuổi ngay theo Kim

Ngân, đứng trước mặt cô bé và từ tốn cất

lên một câu rằng: - Làm ơn, xin đừng… yêu tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro