Chap 13+14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 13

Nếu khi đang đi trên đường mà gặp cảnh một thằng con trai định giở trò với một cô gái, bạn sẽ làm gì? Nếu là tôi, tôi chắc chắc sẽ xuống đập thằng kia một trận, nếu là 2 thằng, tôi cũng sẽ đập nốt, cơ mà 3 thằng thì còn phải xem xét lại, có thể là phải gọi thêm anh em, nhưng tóm lại là tôi cũng phải hy sinh vì nghĩa, bởi một điều, tôi ghét nhất loại con trai đi bắt nạt con gái, huống hồ là định làm trò xằng bậy. Thế nhưng, tôi chẳng thể nào ngờ được, ngày hôm nay, ngay tại chính cái nơi mà tôi đã từng nghĩ là an toàn nhất, cô bạn bé nhỏ của tôi, đã thực sự, thực sự phải trải qua sự tủi nhục đó. Cũng may là tôi về kịp, mọi chuyện vẫn chưa quá nghiêm trọng, nhưng tôi không chắc, Vi mập có thể vượt qua được nỗi ám ảnh đó hay không, em ấy còn ngây thơ lắm...

2 thằng khốn kia co giò chạy mất để lại tôi đang đứng phỗng tại trận và nhìn người tôi yêu nhất trên đời đang thút thít rơi lệ. Vi mập là một cô bé đáng yêu, em ấy luôn khóc thật to khi bị trêu đùa và khi gặp chuyện, em ấy bé nhỏ cũng thật nhiều. Vi không bao giờ khóc to hay gào khóc khi trải qua một chuyện buồn nào đó, em ấy luôn không muốn làm phiền đến mọi người xung quanh mà tự mình vượt qua những chuyện đau thương đó. Thế nhưng, khi ở cạnh tôi, Vi mập mới bộc lộ cảm xúc của mình, cái thứ cảm xúc dường như đã dồn nén quá lâu ở trong lòng em ấy. Ngay lúc này đây, cô bạn đáng yêu của tôi ngồi gục mặt và khóc ở góc tường, như một sinh linh bé nhỏ bị bạc đãi, em ấy khóc một cách đáng thương và tội nghiệp.

Tôi tiến lại gần, cúi người xuống và định ôm em ấy vào lòng, cơ mà Vi mập vẫn yếu ớt đẩy ra trong tiếng khóc không ngớt:

- Đừng mà... huhuhu... buông ra... đừng chạm vào tôi... huhuhu...

Những câu nói của Vi mập thốt lên như những mũi dao đâm thẳng vào tôi, trái tim tôi đau đớn, từng đợt, từng đợt. Tôi ôm em thật chặt vào lòng, hôn lên tóc em, mặc cho em thỏa sức khóc trong lòng tôi, ngày hôm nay, tôi không muốn em nhớ lại nó nữa, một ngày mà em đã phải chịu không biết bao nhiêu là chuyện, tôi xin lỗi:

- Đừng khóc mà, anh xin lỗi, không sao đâu, có anh đây rồi, đừng sợ, đừng khóc nữa...

- Huhuhuhu... sao người ta... lại làm vậy... với em... huhuuh

Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt tôi cũng đã ướt đẫm. Từ nhỏ đến giờ, tôi khóc rất nhiều, thế nhưng tôi chưa từng khóc vì một người con gái nào cả, và tôi cũng chẳng muốn khóc vì một người nào nữa không phải em. Vi mập khóc nức nở, tay vẫn níu chặt lấy tôi:

- H ơi... huhuuhu...

- Ngoan, nín đi, anh thoa thuốc cho, nghe lời anh, không có khóc nữa...

Tôi lau nước mắt cho Vi mập, dìu em ấy lên ghế còn tôi lo dọn dẹp mớ chiến trường cũng như chuẩn bị thuốc để thoa chân cho Vi mập. Cô bạn nhỏ của tôi đang ngồi trên ghế và ôm chặt lấy con mèo bông tôi tặng, hệt như một đứa trẻ. Nhìn hình ảnh đó, chẳng hiểu sao nước mắt tôi cứ trực trào ra, tại sao ông trời lại nỡ đối xử với một cô bé đáng yêu như vậy, tại sao không phải là tôi, tại sao lúc nào cũng là em ấy? Từng câu hỏi cứ như muốn đánh nhau loạn xạ lên trong đầu. Càng nghĩ tôi càng tức giận nhiều hơn, tôi chỉ muốn băm 2 thằng khốn kiếp kia thành trăm mảnh, thù này không trả, tôi thề không làm người nữa.

Cắn răng thật chặt những mong có thể nhịn đi cơn giận dữ kia, việc quan trọng của tôi trước mắt là luôn ở bên cạnh Vi mập và bảo vệ cho em ấy. Những lúc như thế này, em ấy rất cần tôi và thực sự chỉ có tôi mới có thể khiến em ấy thực sự an tâm phần nào. Tôi bưng một chậu nước ấm lên để rửa lại vết thương cho Vi mập, sau đó thoa thuốc rồi băng lại cho em ấy. Vi mập vẫn sụt xịt khóc, chẳng hiểu vì đau hay vì sự ám ảnh ban nãy. Thế nhưng, tôi vẫn phải cố gắng mỉm cười trấn an, nếu tôi không làm vậy, rất có thể em ấy sẽ nghĩ quẩn mà làm điều gì đó dại dột:

- Hì hì, xong rồi, chơm anh cái phần thưởng coi!

Vi mập bẽn lẽn chồm tới và thơm má tôi một cái, vừa khóc vừa cười:

- Vừa khóc vừa cười ăn mười cục... ấy nha, thôi ngoan ngồi chờ thuốc khô rồi anh cõng lên phòng!

Tôi vừa tính đưng dậy bưng các thứ vào trong thì Vi mập kéo tay tôi lại với ánh mắt tha thiết:

- H ơi... em sợ lắm... hức!

Tim tôi lại nhói một lần nữa, em có biết là em như vậy khiến tôi rất đau lòng hay không:

- Thôi không sao đâu, anh đây mà, ai đụng vào cục bột của anh là không xong đâu, đừng khóc, ngoan!

Em ấy nằm ngả đầu lên ngực tôi, nhắm mắt như muốn ngủ hoặc là vì em ấy không muốn nhớ lại những chuyện ghê tởm đã xảy ra. Vi mập của tôi rất tội nghiệp, em ấy đã phải trải qua không biết bao nhiêu là chuyện. Với một cô gái mạnh mẽ chưa chắc đã vượt qua nổi, đằng này, cục bột của tôi chỉ là một cô bé 5 tuổi trong lốt người lớn, em ấy chẳng biết gì về những chuyện đó và chưa đủ sức đối mặt với nó. Nếu hôm nay không có tôi, không biết, chuyện gì xẻ sảy ra nữa. Vi mập ôm tôi thật chặt, bởi vì, hơn ai hết, chỉ có tôi, chỉ một mình tôi mới khiến em cảm thấy an tâm và được che chở:

- Vi à, anh kể chuyện cho em nghe nha?

Vi mập nhỏ nhẹ:

- Dạ...

- Hồi anh còn bé, anh thích chọc phá người khác lắm, nhất là mấy đứa bạn trong lớp. Cơ mà anh lại hay khóc nhè, cứ mỗi lần ba quát một tiếng thôi là anh đã nức nở rồi, thậm chí là còn chưa kịp đánh nữa kìa. Ba anh cũng đã dặn rằng không được chọc phá bạn bè nữa để cô giáo gọi điện về nhà...

Vi mập vẫn nằm im và chăm chú lắng nghe:

- Thế rồi, có một lần, năm đó anh học lớp 8. Trong lúc nói chuyện với mấy đứa bạn, có một thằng nhóc nó lôi tên ba mẹ anh ra và trêu. Lúc đó anh đi đánh nhau nhiều nên cũng biết chút võ thực chiến với lại ham đánh nhau lắm, haha. Anh nện cho thằng oắt kia một trận mặc cho biết là sẽ bị làm bản kiểm điểm thôi, rồi...

Cục bột bé nhỏ có vẻ cũng đã nguôi ngoai đi một chút và chú tâm nhiều hơn đến câu chuyện dài đằng đẵng của tôi:

- Rồi sao nữa ạ?

Tôi mỉm cười nhìn em ấy, hôn nhẹ lên tóc em rồi tiếp tục câu chuyện của mình:

- Rồi sau đó thầy chủ nhiệm gọi điện về nhà nói với gia đình. Lúc đó ba anh tức giận lắm, ông chửi mắng anh thậm tệ, nhưng lúc này anh lì đòn với lại nghe chửi quen rồi nên anh không sợ mấy. Ba anh sau đó cũng đánh anh nhưng anh không khóc, cũng không nhận sai. Thế rồi, anh nhìn qua góc tường, thấy mẹ anh đang khóc rất nhiều, mẹ khóc vì lo cho đứa con trai út. Sau đó thì mẹ anh chạy tới che chắn cho anh và xin ba đừng đánh anh nữa. Chẳng hiểu sao lúc đó, anh khóc rất to và nhận lỗi ngay lập tức...

Hít một hơi dài, tôi kết thúc câu chuyện:

- Kể từ ngày hôm đó, anh nhận ra rằng, mặc dù bản thân mình bị tổn thương nhưng những người yêu thương mình còn đau đớn hơn mình gấp bội phần. Anh tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ khiến ba mẹ phải buồn hơn nữa. Và ít nhiều đến bây giờ, anh cũng đã làm được. Cục bột của anh cũng phải làm được, biết chưa nào?

Tôi đưa ngón tay ra và Vi mập cũng móc ngoéo với tôi, nở nụ cười đầu tiên từ nãy đến giờ:

- Dạ... em hứa... em hông có khóc cho H lo nữa...

Tôi ôm chặt Vi mập vào lòng, tôi muốn bảo vệ em mãi mãi, cô bạn nhỏ của tôi:

- Không nghĩ đến chuyện hôm nay nữa, bỏ qua hết đi, hãy coi như một tai nạn nhỏ, nó không ảnh hưởng gì hết. Em đừng khóc nữa, em khóc anh đau lắm, ở đây này!

Nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy, tôi đặt lên tim mình:

- Dạ vâng, hức, em hông nghĩ nữa, em xin lỗi...

- Đã bảo không khóc mà, cái con bé này, hì hì...

Tôi hôn lên má em ấy rồi như thường lệ bế em lên phòng ngủ, hy vọng giấc ngủ này sẽ khiến cho em quên đi những chuyện buồn của ngày hôm nay, một ngày dài thật dài. Dù sao thì ngày mai cũng sẽ là một ngày mới, một ngày mới có thể sẽ đem đến cho chúng ta nhiều niềm vui, vậy sao không cất những nỗi buồn đã qua lại phía sau, vì tương lại vẫn đang chờ đón. Dù ngày mai có ra sao, thì ra sao cũng chẳng sao mà, haha.

Tôi bế Vi mập lên phòng rồi chuẩn bị giường nệm cho em ấy ngủ. Còn tôi, tôi vẫn giữ cái trách nhiệm làm gối ôm cho em ấy:

- Ái khanh hông cho em ôm hả, em nghỉ chơi ái khanh đó... - Vi mập lại mếu, nhưng lần này là mếu vui thôi

Nhận ra sự thay đổi tích cực về mặt cảm xúc của Vi mập, tôi nhanh nhẹn đến nằm bên cạnh em ấy, để cho em ấy ôm chặt lấy tôi và nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt này cớ sao cả trong lúc ngủ cũng đáng yêu như thế. Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên môi khiến em ấy cười tủm tỉm.

Chẳng biết có phải vì lời hứa với tôi hay không mà kể từ hôm đó đến tận bây giờ, Vi mập không khóc nhiều như vậy trước mặt tôi nữa, có thể là cục bột của tôi đã lớn, đã biết nghĩ cho người khác, hoặc cũng có thể là em ấy đã nhận ra được rằng, bên cạnh tôi, em ấy sẽ luôn là một tảng kim cương to bự, tôi sẽ luôn che chở và bảo vệ cho em ấy, là nơi mà em ấy sẽ cảm thấy sự an toàn và bào hiểm tuyệt đối, vì hơn tất cả, tôi thương Vi mập của tôi nhất trên đời, thật luôn, tôi thề đấy.

Chap 14

Tôi muốn ngủ thật sâu, giá như chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa để tôi không phải đối mặt với cái cõi đời ô trọc và nhiều phiền toái như thế này. Tôi chẳng phải lo sáng nay đến lớp có bài tập gì hay không, cũng chẳng phải bận tâm ngày mai sẽ có bài kiểm tra gì hay khi nào thì thi kết thúc. Cơ mà tôi lại không muốn để Vi mập một mình để em ấy phải chứng kiến quá nhiều sự khủng khiếp đó và phải một mình đối mặt với chúng, tôi không nỡ. Và rồi, tôi mở mắt tỉnh dậy, buổi sáng hôm nay nó vẫn trong lành như bao ngày, nhưng hôm nay, chúng tôi trở lại trường học với một học kì mới, và hơn nữa, là rất nhiều chuyện rắc rối cần phải đối diện.

Chỉ tối hôm qua thôi, Vi mập bé bỏng của tôi đã phải trải qua một cú sốc lớn về mặt tinh thần, dẫu nó chưa gây ra tổn hại gì về thân thể, thế nhưng với một đứa con nít thì sốc tinh thần đã là quá sức chịu đựng, tôi níu kéo em ấy lại đã là may lắm rồi chứ quên hẳn đi thì chắc rất khó. Chẳng thế mà đêm qua ngủ, thỉnh thoảng Vi mập lại đẩy tôi ra, miệng liên mồm kêu khóc:

- Đừng chạm vào tôi... đừng chạm vào tôi...

Chẳng biết sáng nay em ấy có nhớ không nhưng tôi thì đau lắm đây này, em ấy đá trúng bụng tôi mấy lần làm tôi phải chặn cái gối ở giữa.

Và hôm nay, chúng tôi sẽ phải đối mặt với thằng Đ lùn tại lớp. Chẳng biết hai thằng khốn có liên hệ gì với nhau hay không mà chúng nó thay nhau gây rắc rối cho tôi, cứ hết thằng này ra tay lại đến thằng kia gây chuyện, mà chuyện thì càng lúc càng nghiêm trọng. Nghĩ đến thằng Phúc cối, tôi thật sự không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình nữa, tôi chỉ muốn tự tay chặt nát cái đầu của nó ra hàng nghìn mảnh, cũng may là Vi mập của tôi chưa bị tổn hại gì quá nghiêm trọng, bằng không tôi nghĩ tôi thực sự sẽ giết nó, bất kể là tôi có phải vào tù hay không, tôi sẽ giết nó như một con ngóe.

Tôi ngồi dậy và định thần lại thì thấy Vi mập đang ngồi bên cạnh, quần áo đã thay xong xuôi, duy chỉ có quần là quần thể dục để có thể xắn cao lên, không chạm vào vết thương. Em ấy đang ngồi ôm con mèo Doraemon của tôi tặng, phồng má và lấy tay chọc chọc con thú bông liên hồi:

- Hây da, hây da, xùy xùy!

Con mèo tôi mua có loa bên trong, cứ chọc vào bụng nó là nó sẽ nói. Có vài câu thoại bằng tiếng Nhật trong đấy, tôi nghe cũng chẳng hiểu khỉ khô gì nhưng Vi mập thì vẫn thích thú lắm, cứ tí lại cười. Tôi chạy tới ngồi phía sau và ôm Vi mập khiến em ấy giật thót người:

- Aaaaa...

Tôi ngơ ngác:

- Aaa con khỉ, ai làm gì mà aaa, lại đây, chơm miếng coi, nhanh!

Tôi lại bắt đầu chỉ trỏ liên tục lên mặt để Vi mập làm theo. Đó là thói quen mỗi sáng của tôi cho đến tận ngày hôm nay:

- H chơm em miếng đi, chơm má thôi!

Tôi cũng cúi xuống hôn má Vi mập một cái rồi chạy tót vào phòng vệ sinh thay đồ.

6h15, tôi và Vi mập đã có mặt tại phòng của lớp tôi. Tôi có thói quen đi học sớm nên Vi mập cũng ảnh hưởng lây, chính xác là dù có muốn hay khôn thì Vi mập vẫn phải đi theo tôi bởi vì tôi không chở thì em ấy sẽ phải ở nhà, mà Vi mập thì không muốn nghỉ bất kì một buổi học nào cả, học sinh ngoan ngoãn mà.

Như thường lệ, tôi và em ấy đến sớm, thế nên cũng kéo xuống căn tin ăn bát mì. Mì ở căn tin thì không đa dạng mấy, chỉ có hai ba loại, xúc xích này, chả này với xíu mại nữa. Cơ mà nước dùng được nấu từ xương nên ăn kiểu quái gì cũng ngon cả. Sau này ở nhà tôi cũng mua một lốc mì rồi nguyên liệu y như vậy, căn bản là không có cái nước xương nên ăn chán lắm. Tôi gọi cho tôi một tô mì và Vi mập thì ăn bánh mì Sandwich, chăm sóc da mặt kĩ lắm nên không muốn mọc mụn, đúng là đồ con gái:

- Ăn xúc xích hông, há mồm nà!

Tôi gắp một mẩu xúc xích lên và đưa cho Vi mập khiến em ấy đỏ mặt:

- Thôi, kì lắm!

Tôi nạt:

- Không ăn vứt đi này, nhanh!

Thấy tôi có vẻ bực mình, Vi mập đành bí xị há miệng ra nhai nhỏ nhẹ. Em ấy lúc nào cũng đòi tôi không được ngại mà phải thể hiện tình yêu mọi lúc mọi nơi, cơ mà mỗi lần tôi thể hiện thì em ấy lại ngại, thật không thể hiểu nổi bọn con gái, nói một đằng rồi làm một nẻo, có khi làm mà chẳng thèm nói luôn ấy chứ.

Ăn uống xong xuôi, tôi lại cõng Vi mập lên trong tiếng suýt xoa của cơ số học sinh trong trường. Vi mập thì tựa cằm lên vai tôi nhai kẹo nhóp nhép. Một buổi sáng căn bản là hạnh phúc của hai đứa chúng tôi.

Thế nhưng, tôi không thể nào giữ được bình tĩnh khi vừa đặt Vi mập xuống và chuẩn bị ngồi thì thằng Đ lùn đến. Phản ứng của tôi lúc đó cứ như Nhiếp Phong khi bị ma nhập ấy, tức giận lên một cái là không thể kiềm chế lại được nữa. Nhanh như chớp tôi nhảy khỏi chỗ ngồi và nhảy tới đá thật mạnh và ngực thằng lùn khiến nó văng ra ngoài cửa lớp trong tiếng la hét của đám con gái và sự hốt hoảng của bọn con trai. Mấy thằng to con thì chạy ra giữ tôi còn mấy thằng còn lại giữ thằng lùn kia, cơ mà giữ nó làm cái chó gì, cái loại đó thì dám đánh tôi chắc, chỉ giỏi bắt nạt con gái chứ được cái chó gì. Máu nóng không nguôi, tôi cứ như con thú chỉ muốn nhảy bổ vào và đập chết cái thằng chó đẻ kia. Mặc kệ cho đám lớp bên cạnh hay thậm chí là đám lớp tôi bàn tán, tôi vẫn tức giận không chịu nổi. Tôi giả vờ ngồi im để bọn ngăn cản mất đề phòng rồi lại đấm một cú vào mặt thằng lùn khiến nó tóe máu. Ngay lúc ấy, Vi mập đã đứng bên cạnh và kéo tay tôi lại. Và cũng như Nhiếp Phong có Mộng, chỉ có Vi mập mới khiến tôi dừng lại cái cục tức này. Tôi nghiến răng rồi dìu em ấy về chỗ, mắt vẫn lườm thằng lùn khiến nó sợ xanh mặt.

Cũng may cho nó là đang ở trong trường, bằng không tôi đập nó chết tươi luôn chứ không phải là ngồi băng bó như vậy đâu. Bọn con gái, không, toàn thể mấy đứa trong lớp, cũng giống như tâm lý chung, thằng nào bị đánh thì thằng đó là nạn nhân, bọn nó quay sang trách móc tôi, riêng chỉ có một số thằng đi đá bóng và đám con gái đi xem với My mập thì biết chuyện nên đứng ra nói đỡ cho tôi. Tôi thì đếch muốn phải giải đáp cho cái bọn ngu học này, tôi chỉ muốn vả cho lùn kia vài cái nữa:

- Đ có sao không, kệ cái thứ giang hồ đó đi, ông làm gì nó mà nó đánh ông vậy?

- Đúng đó, đi học thì bỏ thói côn đồ đi nghe bạn!

- Cái thứ đó thì nói làm gì, đánh người ta kiểu đó thì biết học hành ra sao rồi, bài kiểm tra toàn nhờ làm hộ chứ gì, hứ!

Vô vàn lời chỉ trích nhằm về phía tôi, trong khi đó, tôi vẫn phải ngồi im vì Vi mập ôm chặt cánh tay tôi lại để tôi không manh động nữa, My mập cũng như đám con gái kia thì bắt đầu nhận thấy sự giả dối của thằng lùn, thế nên cả đám lúc này mới lên tiếng bênh vực tôi, chính xác là bảo vệ công lý đó mà:

- Mấy con kia không biết cái gì thì im mẹ đi, cái thằng đó mà tội cái gì, bữa đi đá banh nó nhằm tụi tui nó đá đó, biết cái gì mà bênh, ông H ổng đỡ cho tụi tui mấy lần đó.

- Mấy đứa lớp mình thì chỉ kiểu đạo đức giả thôi My ơi, nó bênh vậy chứ trong lòng nó nghĩ gì ai biết, có khi đang chửi cái thằng lùn kia cũng không chừng, xí!

Và một cuộc cãi vã giữa các thành viên trong lớp nổ ra một cách ác liệt. Vì tiết đầu tiên là tiết chào cờ cơ mà sân trường ướt nên hoãn. Bọn lớp tôi lại được dịp cãi nhau loạn xạ, đứa thì bênh Đ lùn, đám còn lại bênh tôi, thành ra chia hai phe mà cãi lộn. Đúng lúc đó, tôi đập bàn một cái thật mạnh rồi đứng lên giải thích, à không chỉ là giải quyết cái đám cãi lộn này chứ chả việc quái gì tôi phải giải thích cả, tôi làm đúng:

- Thôi đừng cãi nhau nữa, chuyện của ai người đó tự biết. Tao chỉ nói với mày, thằng chó kia, lần nào tao gặp mày tao sẽ đập mày lần đó, mày gọi luôn hai thằng bạn mày lên đây để tao đập luôn, mấy thằng súc vật!

Thằng Đ lùn mặt xanh như tàu lá chuối, sợ sệt rõ nhưng ỷ lớp đông người nên vẫn giả vờ kênh mặt lên làm phách, mặt thì máu me tùm lum rồi cũng chưa chừa:

- Ờ rồi sao, tao thách mày đấy, đ* m*...

Tôi nói rồi ngồi xuống ngay, nó thích nói lại cái gì tôi không quan tâm. Cơ mà lúc cái mặt thằng kia vừa kênh kiệu lên thì có một cái guốc từ đâu đập thằng vào đầu nó khiến nó la oai oái còn đám bên cạnh thì hoảng hốt:

- Aaaa, đm đứa nào... aaaa... đau quá... má...

Tôi đang định quay lại nhìn thì thấy My mập đang lạch bạch chạy lên nhặt cái guốc về, mỉm cười lém lỉnh:

- Cho mình xin cái guốc, tiếc quớ, hông ai đỡ cho bạn ồi, xin lỗi nha, hì hì!

Tôi bật cười vì trò đùa của My mập. Trong tình huống này, người phải double sợ là thằng lùn kia kìa, My mập cũng chẳng phải dạng vừa đâu, cái khu em ấy ở cũng toàn tai to mặt lớn cả, mà My mập là hot girl của xóm thì thằng lùn kia cũng chả dám động tay động chân vào đâu. Tôi thì lại càng không. Thật ra tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này một mình vì đã làm phiền ông anh tôi mấy lần rồi, tôi cũng không muốn ba mẹ tôi biết chuyện nữa, tôi đã hứa là không đánh nhau nữa rồi mà. My mập chạy qua chỗ tôi rồi đưa tay lên ý định đập tay ăn mừng vì pha phối hợp ban nãy. Tôi cũng cười tươi rồi đưa tay lên Hi 5 với em ấy:

- Em yêu bữa nay giỏi ta, hahaaa!

- Chứ sao, My mà, My lúc nào chẳng giỏi, hì hì!

Thằng lùn thì vừa được đám kia đỡ dậy, ngay khóe mắt của nó cũng rách một miếng, máu chảy ra khiến đám con gái la hét inh ỏi, một số thằng bạn thân của nó trong lớp thì cởi áo băng lại cho nó, đám còn lại thì ngồi im thin thít vì... sợ. Chắc hẳn bọn nó cũng chỉ cãi nhau cho kiểu phong trào thôi, chứ đụng vào đánh nhau đổ máu thế này cũng sợ vãi mật ra. Mấy đứa ban nãy cãi nhau với My mập cũng ngồi im, quay hết mặt lên giả vờ học bài. Trong khi đó, Vi mập thì đang bí xị mặt, cầm miếng giấy xé lên xé xuống, như kiểu giận mà không dám nói ấy. Thấy thế, tôi tựa cằm lên bàn rồi liếc nhìn em ấy, mặt đầy hối lỗi:

- Cục bột giận anh hả, anh xin lỗi, tại anh bực quá thôi mà, hì hì!

Vi mập chẳng nói gì, chỉ quay sang đánh yêu tôi một cái rồi lại trút bực mình lên tờ giấy tội nghiệp:

- Hôi mà, chơm miếng không giận nữa nghen, lát về anh mua kem cho, ha?

Chẳng đợi Vi mập đồng ý, tôi hôn nhẹ lên má em ấy giữa lớp. Tôi chẳng ngại gì cả, tôi vẫn luôn làm thế mà, với lại lúc này cũng chẳng có đứa nào dám nhìn tôi đâu, có khi tôi điên lên tôi đập luôn không biết chừng:

- H hâm, H đừng có đánh người ta nữa, em hông sao mà, lỡ H bị người ta đánh thì sao... ? – Vi mập kéo dài từng chữ ra, nghe như lời oán trách, mà đúng là oán trách thật

- Anh xin lỗi, anh hứa không đánh nhau trong lớp nữa, không giận nữa nghe, cười coi, cho chơm anh cái nè!

Tôi đưa má ra nhưng Vi mập không thèm, em ấy chu môi lên rồi lấy tập vở ra chuẩn bị cho tiết học sau. Tôi cũng lật đật tìm sách vở, và rồi tôi thật sự đứng hình khi tin nhắn từ Phúc cối tìm tới, một tin nhắn mang nhiều ẩn ý cũng như gợi mở cho tôi nhiều điều, thậm chí điều đó có thể khiến tôi trải qua một rắc rối to lớn hơn, nhiều lần...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#voz