Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mịa kiếp tên kia, nếu cậu dám làm điều gì thất lễ với tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Chẳng hiểu sao Tuấn chợt bật cười, cậu ta không tiến lại gần tôi nữa mà ngồi ngay xuống vị trí giường cậu ta đang quỳ ở đó. Cũng cách xa tôi một đoạn, khá an toàn. Nhưng ngay lập tức tôi muốn tự vả vào mồm mình một cái, khoảng cách giữa hai chúng tôi rút ngắn lại khi Tuấn túm lấy cổ chân tôi kéo lại gần phía cậu ta.

"Tôi nghĩ chuyện năm đó chúng ta có chút hiểu lầm." Tuấn mở lời trước.

"Hiểu lầm gì chứ? Cậu cắm cho tôi một chiếc sừng cao 2 mét trên đầu rồi giờ muốn ngồi đây thanh minh sao? Đừng có mơ." Tôi bĩu môi, thái độ đầy coi thường.

Chẳng hiểu sao khi nghe thấy câu nói đó của tôi, Tuấn phản ứng lại ngay lập tức: "Cắm sừng? Tôi làm vậy bao giờ?"

Tôi đang nhìn vào mắt Tuấn để xem xem rốt cuộc là đang giả vờ đóng kịch hay thật sự không hiểu những điều tôi nói. Nhìn đi nhìn lại phản ứng này, lẽ nào cậu ta không biết gì sao?

"Này nói rõ xem sao cậu bảo tôi cắm sừng cậu? Vụ việc này như thế nào?" Có vẻ Tuấn không đủ kiên nhẫn nữa, giục tôi tường thuật lại toàn bộ sự việc.

Đến nước này rồi giấu diếm có tác dụng gì, chi bằng nói nhanh cho nhẹ nợ.

"Bây giờ thực sự tôi không  rõ liệu có phải cậu đang giả ngốc hay không nữa." Tôi thở dài một cái rồi bắt đầu kể. "Cậu nhớ cái Bảo Chân học lớp A1 năm đó không? Chính là người giúp đỡ cậu cắm cho tôi chiếc sừng to tướng đó."

"Trong lúc kể cậu đừng khịa tôi được không?" Tuấn nhăn mày tỏ vẻ khó chịu trước mấy lời đả kích của tôi. Thôi được rồi nể tình cậu ta chăm sóc tôi lúc ốm, tôi tạm gạt cảm xúc khó chịu trong lòng sang một bên để kể lại câu chuyện năm đó.

"Năm ấy trận bóng rổ thi đấu giao lưu với các trường diễn ra và đội cậu đã thắng trở thành quán quân. Lúc đó tôi vì có viẹc đột xuất trong nhà nên không thể đến cổ vũ cậu được. Trong lòng cảm thấy rất có lỗi khi đã hứa rồi lại thất hứa nên cuối giờ xong việc tôi có tạt qua cổ vũ tinh thần cậu. Ai ngờ hôm đấy nhận được món quà khiến tôi hoảng hốt sắp rụng tim luôn. Đứng ở ghế dành cho người xem nhìn xuống thì thấy cái Chân vòng tay qua cổ cậu, hai người hôn một lúc lâu đến mức cả sân bóng vang lên tiếng "ồ" xong còn hô to tên hai người các cậu chứ."

"Mịa kiếp, lúc đó tôi đẩy cậu ta ra ngay rồi. Cậu có nhìn thấy không?" Tuấn vội giải thích.

Nghĩ lại thì khi chứng kiến cảnh đó và nghe thấy tiếng hò reo của mọi người tôi quay lưng bỏ đi luôn. Thế là ôm cục tức trong lòng mấy ngày liền.

"Này cậu hét lên làm gì? Không chỉ có mỗi chuyện đó đâu. Vài hôm sau cái Chân còn lượn lờ trước mặt tôi khoe cái vòng cổ mà cậu coi như bảo bối đấy. Thử nói xem yêu cậu lâu như vậy cậu không gỡ vòng đưa tôi một lần nào thế mà hôn hít nó có một lần đã đưa vòng cho nó. Cậu dám sau lưng tôi chim chuột với cái Chân, cắm cho tôi cái sừng to như vậy."

Nói đến đây không hiểu sao tôi không kìm được nước mắt mà ngồi khóc thút thít. Tôi muốn đánh cho bản thân một trận quá, sao bánh bèo vô dụng vậy, động tí là chảy nước mắt.

Tuấn thấy tôi khóc, vội đưa tay lên lau nước mắt cho tôi. Nước mắt tèm lem dính đầy khuôn mặt, chắc giờ tôi xấu lắm. Huhu lại để cậu ta thấy sự xấu xí của tôi rồi.

Đợi tôi khóc chán chê cuối cùng chỉ còn tiếng nấc nghẹn, Tuấn mới cầm tay tôi lên, hai bàn tay cậu ấy bao trọn lấy bàn tay tôi. Cậu ấy từ tốn nói:

"Cậu đúng là ghen vào mất khôn mà. Vòng tôi không cho ai động vào sao cậu ta có được. Đấy chắc chắn là đồ giả rồi, vòng bạc tôi vẫn đeo ở đây đã tháo ra lần nào đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro