cuoi vo xung hi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cưới vợ xung hỉ

Tác giả: Tống Vũ Đồng

Edit: Bilundethuong

Tình trạng:Hoàn

Giới thiệu

Mình làm tiếp phần về nhị thiếu gia Lôi Dương đây, ai đọc thấy được thì thank một tiếng nhé để có tinh thần làm típ nhé (Bilun)

À vẫn như quy định cũ ai muốn mang đi đâu thì nói với tui một tiếng nhé thêm nữa là các bạn nhớ ghi rõ nguồn cung cấp. Thanks!!!

Nghe nói, nhị thiếu gia Long điền gia tộc bệnh tính kì quái, phải cưới một cô vợ để xung hỉ!

Không nghĩ tới hắn bệnh nan y, thế nhưng tuấn nhan làm cho nàng không nhịn được mà tim thì đập mạnh mặt thì đỏ bừng.

Một nam nhân đẹp trai như vậy, nên có được những thứ tốt nhất trên đời vì sao số mệnh lại đen đủi như vậy?

Tuy rằng nàng là vì báo đáp công ơn cha mẹ nuôi dạy suốt 21 năm qua, tự nguyện gả đi…nhưng mà dù sao Lôi dương cũng phải dựa vào một người có số mệnh tốt thì mới có thể thay đổi số mệnh bản thân được chứ!

Như vậy, nàng nếu như gả cho hắn, hắn sẽ không phải chết?

Không thể tưởng tượng được nàng phải gả cho hắn làm xung hỉ lão bà cho Phong gia, vóc dáng yêu kiều nho nhỏ, lại bộ dạng trẻ trung đáng yêu, liếc mắt một cái là được chú ý!

Mỗi ngày nhìn nàng chắc không đến nỗi phiền chán, khi nhàm chán thì có thể chơi một chút.

Hơn nữa Phong Linh kia lại phi thường cố gắng chăm sóc hắn.

Nghĩ đến rời xa hắn, lại sợ hắn bởi vậy mà phát bệnh, quả nhiên là khó được thuận mắt hắn a!

Ngay cả cố ý không nghĩ yêu trong lòng, đều khó kìm lòng nổi nghĩ nhiều đau trong nàng một chút….

Chương 1.1

Chuyện là, tình cảm vợ chồng Phong gia luôn luôn mặn nồng, không hiểu vì sao hôm này một ngày mùa tràn đầy nắng ấm giữa trưa lại nổi lên một trận cãi vã ầm ĩ.

“Tôi không đồng ý, tuyệt đối không thể nào” phu nhân Phong gia, cung là chủ vợ của chủ nhân Phong gia Phong Cảnh – Cao Giai Lệ, nghe vậy biến sắc, rất giống với trạng thái của người có bệnh tâm thần!!!

“Tôi cũng không đồng ý, nhưng là bát tự hợp vô cùng (ngày tháng năm sinh ấy), Phong điền gia có tìm một vài vị cao nhân xem xét, nói con gái chúng ta có mệnh vượng phu, là một lương duyên không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn có thể làm cho nhị thiếu gia của nhà Long điền thoát khỏi tai ách.”

“Tôi mặc kệ, tuyệt đối không thể nào gả Vân Vân cho một người sắp chết như vậy” Cao Giai Lệ có điểm không kiềm chế được cao cao giọng, bất an trong lòng không ngừng nổi lên.

Bà rất hiểu tình tình chồng mình, ông là một người đàn ông ai có ân với mình tất sẽ báo ân, Long điền nhã tử hơn hai mươi năm trước vô điều kiện giúp ông vượt qua được cơn khó khăn, chuyện này ông vẫn canh cánh trong lòng, nay con trai ruột của Long điền nhã tử mắc bệnh nặng, cấp bách muốn tìm một người vợ xung hỉ, họ vừa điện thoại đến đây, ông liền ngoan ngoãn đem ngày sinh tháng đẻ của con gái Vân Vân nói cho họ biết.

Bây giờ thì hay rồi, tưởng như sắp chết lại không chết, nàng nữ nhi mệnh cách lại cùng con trai thứ hai của Long điền nhã tử một chữ “Hợp” to tướng hiện ra, Long điền nhã tử vui sướng không thôi, hi vọng khẩn trương cho hai người thành hôn, hơn nữa còn phái người từ Nhật bản đến Đài loan để đón người, nói là muốn gặp con dâu tương lai trước khi cưới, cũng là muốn nàng nhìn thấy mẹ chồng tương lai.

Bây giờ là thời đại gì, thế nào lại còn cưới vợ xung hỉ? Quả thực là khó hiểu đến cực điểm.

Chuyện chồng bà muốn báo ơn bà không xen vào, nhưng đừng có đem con gái bà mang thai khổ cực gần mười tháng trời nhúng vào… Chuyện là, bà lấy chồng đã lâu, thử qua mấy trăm loại phương pháp nhưng vẫn không có thai, cuối cùng đành phải nhận một đứa con nuôi về, không nghĩ tới vừa nhận con được mấy tháng sau bà liền mang thai…đứa con này không dễ mà có, dù có nói gì đi nữa bà cũng không bao giờ chấp nhận gả con gái đi dễ dàng như vậy mà làm quả phụ được!

“Bà xã à, mọi người đều nói Vân Vân mệnh tốt vô cùng, không chừng có thể làm con người ta trở nên khỏe mạnh được, tôi nghe nói vị nhị thiếu gia Lôi dương này thường ngày ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phi phàm, tính cách lại tốt, nhà Long điền từ trên xuống dưới đều xem hắn là bảo bối. Thêm nữa, Long điền gia tộc lại gia tài lớn, lại không có đàn ông nối dõi, chồng của Long điền nhã tử là Lôi Minh Viễn tuy rằng không tính là ở rể, nhưng vẫn ở tại Long điền gia, quản lý sự nghiệp của nhà Long điền, hiện nay bọn họ chỉ có hai con, sau này….”

“Đủ rồi! Nhà họ Phong chúng ta không thiếu tiền” Phong gia tuy rằng gia thế kém xa Long điền gia tộc, nhưng mà tiền có cả đời này tiêu cũng không hết, cần gì phải bán cả con gái?

“Bà xã, cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, nếu cứu được, con gái chúng ta cưới được một người chồng tốt, nếu không cứu được, dù sao đối phương bệnh nặng không thể trở thành vợ chồng thật sự với con gái mình, con gái chính là chỉ gả đi trên danh nghĩa, nếu thật sự không được…ai, sau một thời gian có thể tái giá, cũng không bị người ta nói gì, tôi nghĩ…”

“Nghĩ cái quái quỷ gì? Ông tự đi mà báo đáp ân tình, đừng động đến Vân Vân” Cao giai lệ lại một lần nữa ngắt lời ông “Nói gì đi nữa tôi cũng không cho Vân vân thay ông báo ân, đi gả cho một người sắp chết, muốn báo ân, ông tự mình đi mà báo”

“Nếu tôi có thể báo, thì sớm đã báo rồi, còn để đến giờ phút này làm gì? Hơn hai mươi năm qua, Long điền nhã tử đều không bao giờ nhắc tới chuyện ân nghĩa này với tôi, nếu không phải con trai bà ấy đang vào tình thế nguy kịch, thì sẽ quyết không bao giờ mở miệng đề nghị với tôi, Bà xã, tôi bây giờ rất khó xử, nếu như mệnh số không hợp cho dù, cố tình…ai, như vậy, tôi sao từ chối được?”

Trong lúc Phong gia đang không khí nặng nề, thì có một âm thanh kiên định trong trẻo từ góc phòng truyền tới

“Con thay Vân Vân gả đi” Đó là giọng của con gái, cũng là con gái nuôi bọn họ: Phong Linh.

Phong cảnh cùng Cao giai lệ ngạc nhiên, không nghĩ tới đối thoại của hai người bị người thứ ba nghe thấy, nhưng lại là con gái nuôi yêu quý của bọn họ.

Sự xuất hiện của nàng, như là ánh sáng cuối đường hầm, làm người ta vui sướng muốn nhảy cẫng lên, toàn cảnh như sáng lên.

Tuy rằng, bọn họ cũng thực sự yêu thương đứa trẻ năm đó mà bế về, tuy rằng bọn họ cũng đối xử với nàng như con gái ruột của mình suốt hơn hai mươi năm qua, nhưng, bây giờ là thời khắc đặc biệt, lòng người luôn có sự thiên vị, cho dù có một giấy ngắn ngủi chần trừ, đều có thể nhìn thấy một chút thiên vị đó.

“Không được” Phong cảnh là người đầu tiên khôi phục thần trí, lý trí cuối cùng cũng có thể chiến thắng tình cảm.

Cùng lúc đó, lại thấy Cao giai lệ cảm động thốt ra.

“Con thực sự muốn thay em gái gả đi sao? Phong Linh?” Cuối cùng cũng không uổng công nuôi dưỡng yêu thương đứa con này a.

“Con nguyện ý” Phong linh mỉm cười gật gật đầu, mái tóc búi lộ ra ngũ quan thanh tú, tạo nên một cảm giác ôn nhu độc đáo.

“Không được” Phong cảnh lại một lần nữa lên tiếng.

Cao giai lệ quay đầu lại, lạnh lùng trừng ánh mắt nhìn chồng “Ông rốt cục là làm sao vậy? Nói muốn báo ân người ta, bây giờ có đứa con gái đồng ý gả đi, ông sao lại không chịu?”

“Điều đó không giống nhau! Tôi là đem ngày sinh tháng đẻ của Vân Vân nói cho họ” Phong linh là cô gái được ôm từ cô nhi viện về, căn bản không có ngày sinh tháng đẻ chính xác, cho nên lúc trước Long điền nhã tử hỏi ngày sinh tháng đẻ của con gái mình, ông đương nhiên là đem bát tự con gái mình nói ra.

“Tôi mặc kệ, nếu ông thực sự muốn đem con gái gả đi để báo ân, thì phải là Phong Linh, nếu không, ông tự mình nghĩ ra cách mà từ chối hôn sự này đi.”

“Cái bà này sao có thể như vậy? con nào mà chả là con…bà…”

“Ba, con thật sự là muốn gả đi mà” Phong linh vội vàng đứng lên ngắt đi sự cãi vã của ba mẹ nàng “Hãy gả con đi, cứ cho là….Linh linh báo đáp công ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm qua của ba mẹ đi”

“Phong linh, con đang nói cái gì vậy?” Phong cảnh khiếp sợ không thôi nhìn nàng.

Cao giai lệ cũng vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ rằng Phong linh biết mình không phải là con ruột của họ…sao lại vậy? bà đối xử thiên vị rõ ràng như vậy với nàng sao?

Hơi làm cho ba mẹ ngạc nhiên, Phong linh có vẻ trấn định phi thường, ngược lại thản nhiên cười nói: “Lúc trước đây, con có một ngày con đi đến phòng tìm ba mẹ, nghe thấy ba mẹ đang nói chuyện, nên con biết. Tuy rằng, con khó có thể chấp nhận được sự thật mình không phải con ruột ba mẹ, nhưng mà, hai người thực sự đối với con rất tốt”

“Phong linh” Phong cảnh mắt ươn ướt, nói không nên lời.

Phong linh đi lên phía trước, hai tay nhẹ nhàng mà ôm lấy ba ba, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dấu trong lòng ông.

“Con yêu ba, ba biết không? Khi con biết mình không phải do ba mẹ sinh ra, con liền tự hứa với chính mình, nếu có một ngày có thể báo đáp công ơn của ba mẹ, con điều gì cũng đều nguyện ý…ba, cứ gả con đi, thật sự không sao đâu. Tuy rằng con không có bát tự để xem xét, con vừa đến ba mẹ liền có em gái con, mệnh của con chắc chắn là mệnh tốt, tin con đi, ba ba.”

Đây là số mệnh của nàng, một khi đã như vậy, nàng nên dũng cảm đối mặt…

Chương 1.1

Chuyện là, tình cảm vợ chồng Phong gia luôn luôn mặn nồng, không hiểu vì sao hôm này một ngày mùa tràn đầy nắng ấm giữa trưa lại nổi lên một trận cãi vã ầm ĩ.

“Tôi không đồng ý, tuyệt đối không thể nào” phu nhân Phong gia, cung là chủ vợ của chủ nhân Phong gia Phong Cảnh – Cao Giai Lệ, nghe vậy biến sắc, rất giống với trạng thái của người có bệnh tâm thần!!!

“Tôi cũng không đồng ý, nhưng là bát tự hợp vô cùng (ngày tháng năm sinh ấy), Phong điền gia có tìm một vài vị cao nhân xem xét, nói con gái chúng ta có mệnh vượng phu, là một lương duyên không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn có thể làm cho nhị thiếu gia của nhà Long điền thoát khỏi tai ách.”

“Tôi mặc kệ, tuyệt đối không thể nào gả Vân Vân cho một người sắp chết như vậy” Cao Giai Lệ có điểm không kiềm chế được cao cao giọng, bất an trong lòng không ngừng nổi lên.

Bà rất hiểu tình tình chồng mình, ông là một người đàn ông ai có ân với mình tất sẽ báo ân, Long điền nhã tử hơn hai mươi năm trước vô điều kiện giúp ông vượt qua được cơn khó khăn, chuyện này ông vẫn canh cánh trong lòng, nay con trai ruột của Long điền nhã tử mắc bệnh nặng, cấp bách muốn tìm một người vợ xung hỉ, họ vừa điện thoại đến đây, ông liền ngoan ngoãn đem ngày sinh tháng đẻ của con gái Vân Vân nói cho họ biết.

Bây giờ thì hay rồi, tưởng như sắp chết lại không chết, nàng nữ nhi mệnh cách lại cùng con trai thứ hai của Long điền nhã tử một chữ “Hợp” to tướng hiện ra, Long điền nhã tử vui sướng không thôi, hi vọng khẩn trương cho hai người thành hôn, hơn nữa còn phái người từ Nhật bản đến Đài loan để đón người, nói là muốn gặp con dâu tương lai trước khi cưới, cũng là muốn nàng nhìn thấy mẹ chồng tương lai.

Bây giờ là thời đại gì, thế nào lại còn cưới vợ xung hỉ? Quả thực là khó hiểu đến cực điểm.

Chuyện chồng bà muốn báo ơn bà không xen vào, nhưng đừng có đem con gái bà mang thai khổ cực gần mười tháng trời nhúng vào… Chuyện là, bà lấy chồng đã lâu, thử qua mấy trăm loại phương pháp nhưng vẫn không có thai, cuối cùng đành phải nhận một đứa con nuôi về, không nghĩ tới vừa nhận con được mấy tháng sau bà liền mang thai…đứa con này không dễ mà có, dù có nói gì đi nữa bà cũng không bao giờ chấp nhận gả con gái đi dễ dàng như vậy mà làm quả phụ được!

“Bà xã à, mọi người đều nói Vân Vân mệnh tốt vô cùng, không chừng có thể làm con người ta trở nên khỏe mạnh được, tôi nghe nói vị nhị thiếu gia Lôi dương này thường ngày ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phi phàm, tính cách lại tốt, nhà Long điền từ trên xuống dưới đều xem hắn là bảo bối. Thêm nữa, Long điền gia tộc lại gia tài lớn, lại không có đàn ông nối dõi, chồng của Long điền nhã tử là Lôi Minh Viễn tuy rằng không tính là ở rể, nhưng vẫn ở tại Long điền gia, quản lý sự nghiệp của nhà Long điền, hiện nay bọn họ chỉ có hai con, sau này….”

“Đủ rồi! Nhà họ Phong chúng ta không thiếu tiền” Phong gia tuy rằng gia thế kém xa Long điền gia tộc, nhưng mà tiền có cả đời này tiêu cũng không hết, cần gì phải bán cả con gái?

“Bà xã, cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, nếu cứu được, con gái chúng ta cưới được một người chồng tốt, nếu không cứu được, dù sao đối phương bệnh nặng không thể trở thành vợ chồng thật sự với con gái mình, con gái chính là chỉ gả đi trên danh nghĩa, nếu thật sự không được…ai, sau một thời gian có thể tái giá, cũng không bị người ta nói gì, tôi nghĩ…”

“Nghĩ cái quái quỷ gì? Ông tự đi mà báo đáp ân tình, đừng động đến Vân Vân” Cao giai lệ lại một lần nữa ngắt lời ông “Nói gì đi nữa tôi cũng không cho Vân vân thay ông báo ân, đi gả cho một người sắp chết, muốn báo ân, ông tự mình đi mà báo”

“Nếu tôi có thể báo, thì sớm đã báo rồi, còn để đến giờ phút này làm gì? Hơn hai mươi năm qua, Long điền nhã tử đều không bao giờ nhắc tới chuyện ân nghĩa này với tôi, nếu không phải con trai bà ấy đang vào tình thế nguy kịch, thì sẽ quyết không bao giờ mở miệng đề nghị với tôi, Bà xã, tôi bây giờ rất khó xử, nếu như mệnh số không hợp cho dù, cố tình…ai, như vậy, tôi sao từ chối được?”

Trong lúc Phong gia đang không khí nặng nề, thì có một âm thanh kiên định trong trẻo từ góc phòng truyền tới

“Con thay Vân Vân gả đi” Đó là giọng của con gái, cũng là con gái nuôi bọn họ: Phong Linh.

Phong cảnh cùng Cao giai lệ ngạc nhiên, không nghĩ tới đối thoại của hai người bị người thứ ba nghe thấy, nhưng lại là con gái nuôi yêu quý của bọn họ.

Sự xuất hiện của nàng, như là ánh sáng cuối đường hầm, làm người ta vui sướng muốn nhảy cẫng lên, toàn cảnh như sáng lên.

Tuy rằng, bọn họ cũng thực sự yêu thương đứa trẻ năm đó mà bế về, tuy rằng bọn họ cũng đối xử với nàng như con gái ruột của mình suốt hơn hai mươi năm qua, nhưng, bây giờ là thời khắc đặc biệt, lòng người luôn có sự thiên vị, cho dù có một giấy ngắn ngủi chần trừ, đều có thể nhìn thấy một chút thiên vị đó.

“Không được” Phong cảnh là người đầu tiên khôi phục thần trí, lý trí cuối cùng cũng có thể chiến thắng tình cảm.

Cùng lúc đó, lại thấy Cao giai lệ cảm động thốt ra.

“Con thực sự muốn thay em gái gả đi sao? Phong Linh?” Cuối cùng cũng không uổng công nuôi dưỡng yêu thương đứa con này a.

“Con nguyện ý” Phong linh mỉm cười gật gật đầu, mái tóc búi lộ ra ngũ quan thanh tú, tạo nên một cảm giác ôn nhu độc đáo.

“Không được” Phong cảnh lại một lần nữa lên tiếng.

Cao giai lệ quay đầu lại, lạnh lùng trừng ánh mắt nhìn chồng “Ông rốt cục là làm sao vậy? Nói muốn báo ân người ta, bây giờ có đứa con gái đồng ý gả đi, ông sao lại không chịu?”

“Điều đó không giống nhau! Tôi là đem ngày sinh tháng đẻ của Vân Vân nói cho họ” Phong linh là cô gái được ôm từ cô nhi viện về, căn bản không có ngày sinh tháng đẻ chính xác, cho nên lúc trước Long điền nhã tử hỏi ngày sinh tháng đẻ của con gái mình, ông đương nhiên là đem bát tự con gái mình nói ra.

“Tôi mặc kệ, nếu ông thực sự muốn đem con gái gả đi để báo ân, thì phải là Phong Linh, nếu không, ông tự mình nghĩ ra cách mà từ chối hôn sự này đi.”

“Cái bà này sao có thể như vậy? con nào mà chả là con…bà…”

“Ba, con thật sự là muốn gả đi mà” Phong linh vội vàng đứng lên ngắt đi sự cãi vã của ba mẹ nàng “Hãy gả con đi, cứ cho là….Linh linh báo đáp công ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm qua của ba mẹ đi”

“Phong linh, con đang nói cái gì vậy?” Phong cảnh khiếp sợ không thôi nhìn nàng.

Cao giai lệ cũng vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ rằng Phong linh biết mình không phải là con ruột của họ…sao lại vậy? bà đối xử thiên vị rõ ràng như vậy với nàng sao?

Hơi làm cho ba mẹ ngạc nhiên, Phong linh có vẻ trấn định phi thường, ngược lại thản nhiên cười nói: “Lúc trước đây, con có một ngày con đi đến phòng tìm ba mẹ, nghe thấy ba mẹ đang nói chuyện, nên con biết. Tuy rằng, con khó có thể chấp nhận được sự thật mình không phải con ruột ba mẹ, nhưng mà, hai người thực sự đối với con rất tốt”

“Phong linh” Phong cảnh mắt ươn ướt, nói không nên lời.

Phong linh đi lên phía trước, hai tay nhẹ nhàng mà ôm lấy ba ba, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dấu trong lòng ông.

“Con yêu ba, ba biết không? Khi con biết mình không phải do ba mẹ sinh ra, con liền tự hứa với chính mình, nếu có một ngày có thể báo đáp công ơn của ba mẹ, con điều gì cũng đều nguyện ý…ba, cứ gả con đi, thật sự không sao đâu. Tuy rằng con không có bát tự để xem xét, con vừa đến ba mẹ liền có em gái con, mệnh của con chắc chắn là mệnh tốt, tin con đi, ba ba.”

Đây là số mệnh của nàng, một khi đã như vậy, nàng nên dũng cảm đối mặt…

Chương 1.2

Tháng 7 ở Kyoto, trời nóng dị thường.

Sân nhà Long điền đại thụ che mát, gió mấy lững lờ, có phần làm giảm đi cái nóng bức oi ả này.

Một người đàn ông mặc trang phục màu trắng, nhàn nhã một nam tử cao lớn, mười phần thảnh thơi phơi nắng ở trong sân, đôi chân thon dài theo chiếc ghế gấp khúc lại gác qua nhau, chân không đi dép thuận thế dừng ở thanh ngang chắn ghế, hai tay chắp ngang qua ngực, khuôn mặt tuấn tú bị cuốn tạp chí văn học hững hờ che đi, chỉ lộ ra mái tóc đen bồng bềnh bị làn gió nhẹ ngẫu nhiên mà bướng bình thôi lay.

Nam tử này nghe nói bị bệnh nặng, đang dưỡng bệnh, lại dưỡng thập phần u nhàn, bên cạnh ghế nằm là một cái giá vẽ, vẽ phong cảnh Nam dương sắc thái không bị cản trở, giá vẽ trên ghế chống, bên cạnh nữa là cái bàn màu lam thủy tinh bên trên là đĩa hoa quả, trong phòng lại truyền đến bản nhạc cổ điển Baroque từ đàn dương cầm, phong cảnh hoa lệ lãng mạn của ngày hè xung quanh là hoa cỏ lung linh, nhẹ nhàng mà lay động, làm cho người ta không muốn dời đi.

Thật là một hình ảnh du nhàn đầy hạnh phúc a, làm cho hồng trần thế tục trở nên diễm lệ hơn.

Có điều, trong khung cảnh hồng trần thế tục này, nếu người ta biết dưới gốc cây đại thụ là một nam tử đang nằm ngủ, lại là người bị bệnh nặng, đích thị là nhị thiếu gia Lôi dương, chỉ sợ cũng không còn hâm mộ cái hạnh phúc đó nữa.

Nghe được tiến bước chân bước tới, nhanh mà thanh thản, từ âm thanh này truyền đến, Lôi dương không cần mở mắt cũng có thể nhận ra là người bạn học kiêm bạn thân, bây giờ lại là bác sĩ riêng của hắn, lại đại danh đỉnh đỉnh, thiên tài y sư của Nhật bản Vũ Trạch Du.

“Cậu tới rồi à” Lôi dương miễn cưỡng lên tiếng chào, khuôn mặt kia vẫn lười biếng hướng ra gặp người, nói là phơi nắng, khuôn mặt lại không phơi nắng, phơi nắng đen thì không giống người bệnh a (anh này thủ đoạn gớm)

“Ừ” Vũ trạch du cũng một thân y phục trắng, quần lửng, lộ ra một ít lông chân xù xù gợi cảm, đến Long điền gia ở như là nhà mình, thoải mái tự nhiên, nửa điểm cũng không giống bác sĩ thiên tài.

Con người mang trong mình hai dòng máu Trung Nhật này thật sự dễ hiểu.

Nói ra thì, đơn giản là, chính là một thiếu niên tìm tới nghe đâu là một học sinh mới chuyển đến tìm một bác sĩ, chủ định là muốn người này giúp hắn giả bệnh để lừa gạt người, thiếu niên này vốn tìm bác sĩ, nhưng lại có trò giỏi hơn thầy, bác sĩ thiên tài phong hào bất hĩnh, thiếu niên tử lại đương nhiên đổi lại, sau đó đem hắn trở thành bác sĩ đảm đương cho bệnh tình của mình.

Lại nói, danh y nổi tiếng nhất nhật bản Vũ trạch hạo nhi cũng chính là cha của Vũ trạch du, cùng dược giới y học Nhật bản phong làm bác sĩ thiên tài, hai vị danh y này đối với bệnh của hắn đều không có cách, chắc hẳn nghĩ như vậy, mẹ hắn Long điền nhã tử cũng chỉ đau lòng mà mong cứu chữa, tìm đến thật nhiều thầy bói rồi đạo sĩ, Nhật bản, Trung quốc, Đài loan đều có, cuối cùng tất cả đều đưa ra ý kiến muốn hắn lấy một cô vợ để xung hỉ, nếu không bệnh tình khó qua.

Chậc chậc chậc, thật đúng là chuyện đáng buồn, nếu không phải vì giúp anh hai Lôi lạc thuận lợi trở thành người thừa kế gia nghiệp tập đoàn Á thái, nếu không phải làm cho mẹ cam tâm tình nguyện buông tay, hắn cũng không cần phải đồng vì một lời nói dối mà đồng ý lấy một cô vợ để xung hỉ vào cửa.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, anh hai Lôi lạc kết hôn cũng đã hơn một tháng, cũng đã hơn nửa tháng trở thành người nối nghiệp tập đoàn Á thái, ngoài hôn sự của Lôi nhị thiếu gia hắn, thì mọi việc vẫn là trời yên biển lặng a.

Nghĩ vậy, khuôn mặt Lôi dương đều là ý cười.

Lôi nhị thiếu gia nhà Long điền đang bệnh sắp chết, nghe đồn muốn cưới một tân nương để xung hỉ, chỉ sợ sự việc ồn ào xuyên cả cả biển cả mà chuyển hướng đến khắp các quốc gia, khằng định trên đời này chẳng có cha mẹ nào đồng ý gả con gái mình, trừ phi đối phương tham tiền của nhà Long điền.

Trời này muốn tham tiền cũng không dễ dàng, ngày sinh tháng đẻ phải đưa qua mấy vị đạo sĩ kia, căn bản chính là nan càng thêm nan, nếu không, hắn sao có thể yên bình mà nằm đây phơi nắng vẽ tranh dưới gốc cây a?

“Cậu như vậy thật tốt qua ha?” Vũ trạch du vươn tay giật lấy cuốn tạp trí trên mặt Lôi dương, đi đến một tảng đá lớn ngồi xuống, cầm trong tay phẩy phẩy quạt.

“Sao vậy? ngưỡng mộ tớ sao?” Liếc đôi mắt, Lôi dương nheo nheo lại một đôi mắt đẹp mê người lại.

“Tớ việc gì phải ngưỡng mộ một người suốt ngày hành động lén lút chứ?” Vũ trạch du đạm mạc đáp lại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Anh thật sự là một chút cũng không ngưỡng mộ Lôi dương, nhưng lại là thương hại hắn.

Đi chơi cũng phải lén lút, tìm sự phụ luyện võ cũng phải lén lút, đi dạo phố bình thường như người trên đường cũng phải lén lút, không chỉ thế, ngay cả trên người bởi vì tập võ bị thương, còn phải nói dối cha mẹ là vết xưng do chứng bệnh hiếm có, không những thế còn có chứng thiếu máu khiến chóng mặt hoa mắt, có khi thân thể yếu một chút còn có thể giả bộ trưng ra những âm thanh mệt mỏi…thật sự là quỷ quái mà!

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như gặp sự cố, việc Lôi dương giả bệnh bị phát hiện, thì danh tiếng y thuật của cha con họ chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, chính vì vậy, anh mới có thể bị Lôi dương quản chế, mang tiếng là bạn bè tốt, căn bản chính là kẻ thù không đội trời chung thì đúng hơn…

“Cậu nói như thế làm tớ thương tâm quá a” Lôi dương vừa cười, nét cười điềm đạm, nhìn không ra nụ cười này là thật lòng hay giả dối.

Vũ trạch du kinh chậc một tiếng “Cậu thật sự là đáng thương”

Nói thật ra, quen biết Lôi dương nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc hắn đối với anh trai Lôi lạc là tình yêu vô cùng bao dung, Vũ trạch du chưa từng thấy qua Lôi dương đối với người ngoài nhìn thấy bộ dáng “Làm cho người ta thấy được” tình cảm. Cũng nói Lôi dương là con người lạnh lùng, hay nói đúng hơn là hắn đem tình cảm chôn kín trong lòng, như là sợ người khác nhìn thấy nội tâm mình.

Cho nên, muốn thấy hắn vì ai mà thương tâm? Thật muốn đợi cho thiên hạ sáng mắt.

Anh có thể cam đoan, bản thân mình cũng không phải là đối tượng làm cho Lôi dương cảm thông.

Lôi dương cũng không vì chính mình phản đối lại, ánh mắt đã thích ứng với ánh nắng mặt trời bên ngoài, đôi mắt đen sâu thâm trầm nhìn về phía Vũ trạch du “Lúc ở đại sảnh, có phải đã nghe thấy chuyện gì hay ho?”

Vũ trạch du gật gật đầu “Ừm đùng” Ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào cuốn tạp chí trên tay, không phải chữ Nhật, là chữ Trung quốc, có điều điều này cũng không làm khó anh được, anh có thể dễ dàng đọc chúng.

“Chuyện gì?”

“Là việc chọn người để cưới vợ xung hỉ cho cậu đã có người đồng ý”

Lôi dương nửa nằm nửa ngồi trên ghế bố không tự chủ nháy mắt lăn xuống đất, hết hẳn vẻ tự tại, ngược lại giống như người ngớ ngẩn: “Cậu nói lại xem nào”

“Tớ nói là đã tìm được vợ cho cậu, nghe nói chút nữa sẽ đến đây gặp cậu” Vũ trạch du dường như không có việc gì, vẫn chuyên tâm xem tạp chí.

“Đợi…một chút” Lúc này đừng nói là tao nhã nói, Lôi dương nhất thời biến thành một con sư tử xổng chuồng, thân hình cao lớn bỗng dưng đứng thẳng lên, đi tới giật lấy cuốn tạp chí trên tay Vũ trạch du “Sao có thể được? Ai muốn lấy tớ? Là người cha mẹ nào tham tiền đem gả con gái mình cho một người sắp chết?”

Mới vừa rồi còn không chú ý gì đến cảnh xung quanh, trong nháy mắt đột nhiên lại nghe thấy hung tin….

“Không rõ lắm” Vũ trạch du nói xong, tay vươn đến bắt mạch cho Lôi dương, đây là công việc anh phải giả bộ làm.

“Cậu nhất định biết, mẹ tớ không thể nào không nói với cậu, thậm chí còn có khả năng hỏi ý kiến của cậu nữa” Lôi dương cũng rất phối hợp cho anh bắt mạch, dù sao thì không có việc gì làm để cho bác sĩ thiên tài này bắt mạch cũng tốt, bằng không nhiều việc làm của hắn từ trước đến nay hóa thành công cốc sao?

“Ừ thì, bộ dáng coi như là trong sáng đáng yêu”

“Cậu đã gặp?” Không thể nào “Lúc nào chứ?”

“Vừa mới ở đại sảnh a. Cậu gần đây có thấy không thoải mái chỗ nào không? Khí có cảm giác không tốt, bị cảm à? Thức ăn không hợp à?” Không ý thức được mặt Lôi dương đang biến sắc, Vũ trạch du vừa bắt mạch vừa hỏi.

“Này, Vũ trạch tiên sinh, ý của cậu là cô ấy đã ở nhà tớ? cậu cũng gặp qua cô ấy? mà sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết?”

Vũ trạch du tỉnh bơ nhìn hắn liếc mắt một cái “Tớ vừa mới đến”

Ý tứ là, thông báo tin tức ngay như vậy còn chưa nhanh sao?

Lôi dương thân mình tựa nhẹ vào thân cây, bàn tay thon dài nhẹ vuốt ngược mái tóc, ngẩng mặt lên trời, mắt khẽ khép lại, phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng.

“Tớ có thể nói không sao?”

“Bỏ qua chuyện này, tiếp đó không phải là tốt sao?” Long điền nhã tử yêu con đến sốt ruột, vội vã muốn tìm một tân nương làm cô dâu xung hỉ, khả năng không từ thủ đoạn.

“Khả năng không tìm thấy người thích hợp tiếp”

“Cậu nghĩ không tốt?” Vũ trạch du nhíu mày “Bệnh của cậu là giả, tiếp tục làm như thế này e không phải là biện pháp tốt, tớ cũng không muốn phải giả bộ với cậu cả đời, cậu nên biết sự nhẫn nại của tớ rất giới hạn.”

“Chậc, không phải cậu muốn tống người bạn thân thiết của mình vào nấm mồ hôn nhân chứ?” Thật là một con người vô tâm không chịu được.

“Đây là kế của cậu, bây giờ trách móc thật buồn cười” Không hiểu anh ở đây cùng hắn cãi cọ làm gì? Từ đầu đến cuối việc này không phải do Lôi dương bày trò sao? Chẳng lẽ không nói đùa sao? Xem ra, Lôi dương cũng không giống người như vậy.

“Đúng vậy, buồn cười cực kì, tớ xem ra nên nhận thức một chút, tự mình nên ra đại sảnh nghênh đón vợ sắp cưới của mình, thất lễ cũng không hay” Nói xong, đôi chân dài như muốn bước đi.

“Nhanh chóng như vậy muốn đi gặp người sao?”

“Đây là tự nhiên, tuy nói là tớ đồng ý lấy vợ, cũng phải xem mặt mũi của đối phương như thế nào chứ”

“Đừng quên cậu đang bệnh nặng, nên nằm trên giường bệnh gặp người ta” Vũ trạch du nhịn không được nhắc nhở.

Nghe vạy,chần chừ một chút, Lôi dương dơ tay đảo đảo mái tóc.

Đúng vậy, hắn là một người đang mang bệnh nặng, ai da, vẫn là nên ngoan ngoãn trở về phòng nằm trên giường dưỡng bệnh, có lẽ người ta thấy bộ dạng hấp hối của hắn sẽ thay đổi chủ ý.

Chương 1.3

Kết quả là, tính toán trước của Lôi dương hiển nhiên bị thay đổi.

Đứng trước cửa là một nữ sinh chừng 20 tuổi, giống như một sinh viên đại học nhỏ bé, nói nàng là nhỏ, là vì vóc dáng của nàng không cao, bộ dáng thanh tú, cái mũi nhỏ, đôi mắt rất đẹp, rõ ràng tràn đầy e lệ, lại giả bộ kiên cường, mái tóc ngắn mà xinh đẹp, làm cho cả người nàng phát ra khí chất tươi mới thoát tục, đôi mày loan, lại mang theo nàng một tia bướng bỉnh cùng đáng yêu.

Đáng yêu cực kì.

Hắn liếc mắt qua một cái vừa ý.

Trong đầu không hiểu sao lại nảy lên ý định muốn trêu chọc nàng, hơn nữa là muốn nghe giọng nói của nàng.

Lôi dương xem xét người xong, rồi mới khẽ nhắm mắt lại khẽ hừ một tiếng.

Long điền nhã tử bước lại gần giường con, thấy con giống như không vừa lòng với bộ dáng của con dâu tương lai, lòng có chút nóng nảy, hai tay vụng chộm đẩy Phong linh một cái, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói gì đi, đừng giống như là tượng gỗ, sau đó chính mình lặng lẽ dời khỏi phòng, đem không gian trả lại cho hai người kia bồi dưỡng tình cảm.

Dáng người nhỏ nhắn của Phong linh bị mẹ chồng tương lai đẩy, thiếu chút nữa đụng vào giường, lộ ra khuôn mặt nóng bừng, lại có chút bất an.

“Cái kia….gọi tôi là Phong linh, Lôi nhị thiếu gia”

Không có người thèm để ý nàng.

“Lôi nhị thiếu gia…”

Vẫn là không có ai thèm để ý nàng.

Phong linh ngẩng mặt, đem ánh mặt lo sợ nhìn lên giường, muốn đem ánh mắt nhìn rõ Lôi dương một chút.

Vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa hồn phách bay đi, bởi vì không biết khi nào mắt Lôi dương lại mở, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, hại nàng đem ánh mắt dấu đi.

“Chuyện kia…” Tai nàng đỏ bừng, bị bắt gặp làm chột dạ làm cho nàng càng cảm thấy hoảng loạn cùng bối rối.

“Chuyện gì?”

“Hả?” Hắn lại cùng nàng nói chuyện. Không nghĩ tới, tiếng nói cùng tuấn mạo của Lôi nhị thiếu gia lại giống nhau, tuấn mị vô cùng. Phong linh nhìn hắn, lại có một chút xíu choáng váng.

Khuôn mặt đẹp như vậy, vì sao lại bệnh tật hủy hoại chứ?

Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, mặc dù Lôi nhị thiếu gia cũng không phải là hồng nhan, nhưng khuôn mặt đẹp như vậy nên được những thứ tốt nhất trên đời, có điều nói đi cũng nói lại, trên thực tế, ngoại trừ bệnh nan y, hắn cái gì cũng có được tốt nhất, không phải sao?

Ở trong một căn phòng đẹp, trước sân có cỏ bình, có người hầu hạ, có cha có mẹ, ăn thứ tốt nhất, ngủ giường tốt nhất, mặc quần áo tốt nhất, muốn cái gì đều có.

Cho nên ông trời mới muốn hắn chết sớm sao?

Nghĩ vậy, hốc mắt Phong linh đỏ lên, nội tâm đúng là thập phần khổ sở.

Có thể như vậy sao? Nếu như lời thấy tướng số nói là sự thật, hắn thực sự cần lấy một người vợ có mệnh tốt mới có thể sống xót, như thế, nàng nếu như gả cho hắn, hắn không phải sẽ chết sao?

Một đôi mắt sáng ngời mang theo nước mắt, cứ như vậy chằm chằm nhìn hắn.

Đã quên sợ hãi, đã quên e lệ, ý chí kiên định lúc trước đơn thương độc mã một mình đến Nhật bản trong nháy mắt có chút dao động.

Phong linh cắn phiến môi hồng, cũng vẫn thẳng tắp mà chằm chằm nhìn Lôi dương.

“Tôi hỏi cô muốn nói cái gì?” Lôi dương than khẽ, mồm đã chịu mở miệng, không đành lòng nhìn thấy nàng hành hạ phiến môi hồng kia.

Giờ phút này, hai tròng mắt đẹp của Lôi dương mang một ý cười ôn nhu, giống như trong núi sâu phát hiện ra luồng gió, gió làm kinh động, dễ dáng làm chạm vào mi mắt nàng, làm cho lòng nàng có chút rung động.

“Anh thích tôi sao?” Lời nói không hiểu sao bất giác phát ra không chủ ý.

Đến khi nàng chính mình nghe thấy lời nói của mình nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng lên một mảng. Nàng thật ra là muốn hỏi hắn tại sao lại nhìn nàng lâu như vậy, có vừa lòng không? cảm thấy nàng có thể là vợ hắn không? Nếu không hài lòng, hãy để cho nàng mau chạy khỏi nơi đây, như vậy mới là kết cục tốt đẹp, nàng cũng không cảm thấy áy náy.

Lại không nghĩ rằng, lời nói ra lại thành ra như vậy…

Giờ phút này đầu nàng bất động, căn bản không thể tự hỏi, không thể nói chuyện, không thể tự mình thanh minh một chút gì.

Không khí trong phòng yên lặng, giống như chỉ có tiếng gió vù vù thổi, phiêu phiêu bay bay, cứ như vậy bay thẳng vào lòng hắn.

Lôi dương mi gian, đáy mắt tất cả đều là ý cười.

Thật sự là…..rung động a….

Cô gái này thoạt nhìn thì nhu nhược ngược lại lại rất kiên cường a, còn dám trước mặt hắn, công khai nói những lời thân mật như vậy nói ra a.

Thật sự là cảnh thú vị a.

“Thích”

Hả? Phong linh lăng lăng nhìn hắn

Càng ngây người ra.

Hắn nhìn lại càng vừa ý

“Chính là em, tiểu nữ tử” Lôi dương nở một nụ cười chết người không cần đền mạng ra với nàng “Chúng ta lập tức thành hôn đi”

Con người yêu kiều nhỏ nhắn đáng yêu, bộ dáng ngơ ngác không hiểu sao lại đi vào mắt hắn, mỗi ngày nhìn nàng chắc hẳn không chán, nếu chán có thể đem ra chơi đùa một chút…

Đi đâu mà tìm được một bà xã như vậy chứ?

Hết chương1.3

Chương 2.1

Hôn lễ của Lôi nhị thiếu gia, đơn giản đến không chịu được, công này là do Vũ trạch du khuyên nhủ hắn, hơn nữa Lôi dương suất xắc hành động, lấy cớ là bệnh nặng không thể xuống giường hành lễ được, thế này mới làm cho Long điền nhã tử đồng ý tổ chức một lễ cưới đơn giản, tham gia hôn lễ cũng chỉ là người nhà Long điền cũng những người quen thân thiết.

Dinh thự Long điền ở Kyoto, ước chứng hai ngàn mét vuông, cây cối xum xuê, mang phong cách của Trung quốc cổ xưa, chia làm nhiều gian phòng, Long điền nhã tử cùng Lôi minh viễn ở gian phía bắc, con cả Lôi dương ở gian phía tây, con trai nhỏ Lôi dương ở gian phía đông, một cô gái mồ côi cha mẹ sống nhờ Long điền gia Phúc sơn lị tử sống ở gian phía nam.

Mỗi một gian chỉ có một cửa ra vào nho nhỏ, trước phòng có sân, khu trung gian là dinh thự sinh hoạt chung của gia đình, đại sảnh để tiếp khách, phòng bếp, nhà ăn, phong dự tiệc, phòng tổ chức hôn lễ thập phần đơn giản, nhưng dinh thự Long điền lại tràn ngập một không khí vui vẻ, thứ cần có đều có, không cần có cũng có, chỉ là cây cối trong đại sảnh rộng lớn đều được trang hoàng giấy đỏ, đèn đỏ, ước trừng kéo dài vài trăm mét, càng không nói đến những lẵng hoa được gửi đến chúc mừng hôn lễ của Lôi nhị thiếu gia, chỉ sợ làm cho người làm nhà Long điền sắp xếp mấy ngày mới xong.

Trên hành lang là hàng đèn lồng đỏ chạy dài một loạt, mỗi một khung cửa đều được treo đèn, quang cảnh thanh lệ, mỗi một ngọn đèn đều lay động trước gió đêm, làm cho người ta có cảm giác giống như là ánh trăng ở bên trong, tạo cảm giác cổ kính nhu tình.

Nếu không phải Phong Linh chắc chắn mình sinh ra ở thời hiện đại, nhìn đã cảm thấy, bàn ghế đỏ, váy cưới cô dâu màu đỏ kiểu cổ, ở cửa sổ lại đầy sắc đỏ của đèn lồng, thật nghĩ là mình bị xuyên qua thời gian trở về thời cổ đại, gả cho một đại nhân làm tân nương tử.

Phong linh nghĩ vậy, cúi đầu cười ra tiếng, không biết tại sao, lại cười, ánh mắt nhưng lại cười ra lệ, nàng nhanh chóng lấy tay lau đi, lại phát hiện càng lau càng không được…Nghĩ đến sau hôn lễ phải rời xa ba mẹ, nghĩ đến bản thân mới 21 tuổi, còn một năm nữa mới tốt nghiệp đại học, từ hôm nay trở đi lại thành con dâu nhà người ta, nghĩ đến tương lai sắp phải đối diện, trong phút chốc làm cho nàng rối loạn cực kì.

Vốn nghĩ rằng, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng cho đến bây giờ mới phát hiện thực ra nàng chưa có chuẩn bị tốt chút nào.

Tuy rằng, nàng rất thích Lôi nhị thiếu gia, khi nhìn thấy trên mặt hắn đáy mắt có ý cười, tâm không khỏi rung động, nhưng mà….Phong linh lại dùng lực hít sâu một cái, như là muốn nuốt nước mắt vào trong, không nghĩ rằng càng cố gắng lại càng không thể, tất cả đều lộn xộn không kiềm chế được.

Nàng rất nhớ nhà, rất nhớ ba, rất nhớ mẹ, cũng nhớ đến tiểu yêu tinh hay cãi cọ với nàng em gái Vân vân…Vân vân hôm nay không có tham dự hôn lễ của nàng, có phải là sợ thân phận bị bại lộ không? nàng cũng không có thời gian để mà suy nghĩ nữa.

Tuy rằng hôn lễ rất đơn giản, cũng rất long trọng, bởi vậy từ sớm đến muộn, hiện tại nàng cảm thấy mệt mỏi cùng cô đơn. Dinh thự của Long điền lớn đến nỗi khiến nàng có thể lạc đường, chỉ gian nhà của Lôi nhị thiếu gia cũng đến vài trăm mét vuông chứ không ít. Hiện tại nàng chỉ có một mình…”Không nghĩ rằng anh cưới phải một yêu tinh hay khóc nhè” Lôi dương hai tay tao nhã khoanh trước ngực, đứng ở cạnh cửa không biết từ lúc nào. Trên người vẫn là y phục hôn lễ tây trang trang trí thủ công, mái tóc ngắn có hỗn độn một chút, mang theo tư vị lơ đãng khó kiềm chế.

“Hử?” Nghe được tiếng động. Phong linh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lôi dương kia dáng vẻ thản nhiên, đứng bật dậy khỏi giường, hai tay lau lau mặt, giống như là muốn che dấu, làm cho người ta không phát hiện nàng đang khóc, hướng về phía hắn cười một cái.

“Anh đã về rồi à?” Rõ ràng cười rất ngọt ngào, nước mắt lại không ngừng rơi, thoạt nhìn bộ dáng làm cho người ta có cảm giác đau lòng đối với cô dâu nhỏ.

Khuôn mặt Lôi dương buồn bã, không giải thích được là gặp phải cái loại tâm tình quái quỷ gì, tóm lại là, rất muốn vươn tay ra ôm lấy nàng mà vỗ về an ủi một chút…Mà hắn cũng lập tức làm như vậy.

Phong linh bất chợt bị ôm chặt, hai tay cũng không dám ôm lại hắn, cứ như vậy ngơ ngác đứng chân chân, để yên cho hắn ôm.

Bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực Lôi dương.

Gần thế, cảm giác được lồng ngực Lôi nhị thiếu gia vững trãi cùng ấm áp.

Mặt của nàng bất chợt đỏ bừng, trong lòng bối rối càng nhanh…nhất định là do cảm giác sai lệch sinh ra, cảm thấy Lôi nhị thiếu gia căn bản là không có bệnh, trên người hắn căn bản không ngửi thấy mùi thuốc, chỉ có ấm áp cùng ôn nhu, trên người hắn còn mang theo một hương vị rất đặc biệt, dễ chịu, là một vị của một nam nhân.

“Mọi người bên ngoài đông như vậy, anh không ở lại tiếp khách sao?” Phong linh thử nói chuyện, có một chút tách ra khỏi thân nhiệt bên cạnh.

Lôi dương không nói chỉ ôm nàng.

“Lôi nhị thiếu gia…Em không thở được” Tuy rằng nàng thích hắn ôm đột ngột như vậy, nhưng là, lại làm cho nàng cảm giác hoảng hốt.

Nghe vậy, Lôi dương buông nàng ra, thấy nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt xinh đẹp cũng không dám nhìn hắn một cái, vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu, tâm như bị cái gì dụ dỗ, có điểm khó hiểu.

Rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu nha đầu này sao cúi đầu? sao lại vậy? rõ ràng nàng khóc nhưng lại cười. Tất cả những điều ấy trong mắt hắn đều là đáng yêu, không phải là quái lạ thì là cái gì?

Phong linh không dám nhìn hắn, nhưng là nàng biết hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, cả người thân nhiệt như là bị nấu chín, lại cũng không dám động đậy.

Thời gian qua một lúc lâu, nàng rốt cục chịu không nổi, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà chạy ra khỏi phòng này, Lôi dương rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện “Anh là người bệnh, không uống rượu được”

“A…thực xin lỗi…” Nàng hỏi phải một vấn đề quan trong, đầu lại càng cúi thấp hơn.

“Có phải em muốn chạy đi?”

“Hả?” Phong linh bỗng ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên nhìn hắn.

Hắn làm sao mà biết được? Hắn đọc được ý nghĩ của nàng sao? Cho nên hắn mới biết nàng nghĩ cái gì chứ?

Nhìn nàng xem hắn giống như thần thánh, Lôi dương khóe miệng nở ra một ý cười “Có phải thắc mắc vì sao anh biết suy nghĩ của em?”

Phong linh ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Bởi vì…ánh mắt của em nói lên điều đó, nó không che dấu được” Hắn cười to, sảng khoái cười nhạo nàng.

Mặt của nàng càng đỏ hơn, lại không tức giận, cúi đầu, hai tay muốn cởi áo sơmi của hắn ra.

“Làm gì vậy?” Hắn bắt lấy tay nàng trước ngực mình đang động thủ.

Phong linh ngẩng đầu lên liếc hắn một cái “Trước khi ngủ phải tắm rửa không phải như vậy sao?”

“Cho nên, ý em là muốn tắm giúp anh?”

“Đương nhiên, đây là việc em phải làm, có thể bỏ tay ra chưa? anh nắm tay em như vậy, em không cởi áo giúp anh được.”

Vẻ mặt Lôi dương hơi hơi trầm xuống, tiếng nói khàn khàn: “Em ở trong phòng giúp anh cởi quần áo, anh nghĩ chuyện đầu tiên phải làm tuyệt đối không phải là tắm (Thế ý anh là làm gì? B-). Nàng là đầu đất sao? Ai!!!

“Không thì làm cái gì?” Lời vừa nói ra, Phong linh dường như nghĩ ra điều gì lập tức đỏ mặt. Nhưng mà không đúng a, không phải hắn bị bệnh nên không thể làm cái kia a…Tầm mắt lơ đãng liền hướng hắn nhìn qua, nhìn không ra nguyên cớ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại phát hồng “Chuyện kia….mẹ có nói qua anh đang bệnh nặng, không thể mệt nhọc, cho nên bà không yêu cầu em vì Lôi gia sinh người nối dõi tông đường…”

“Vì vậy…” Hắn buồn cười chờ đợi.

“Cho nên em nghĩ chuyện kia…hôm nay sẽ không…ý của em là…” Nàng một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có a! Từ lúc nàng quyết định gả cho Lôi gia xung hỉ đến giờ, hoàn toàn không nghĩ rằng Lôi nhị thiếu gia cùng nàng có chuyện sinh hoạt vợ chồng.

“Em cho là, hôm nay anh sẽ không kéo em lên giường, đúng không?” Hắn nói hộ nàng, nhìn thấy nàng có vẻ như sắp cúi mặt đến chạm sàn rồi.

“Thực xin lỗi, em nghĩ là…”

“Cho rằng anh không có cả khả năng ôm được em?”

Ai…Phong linh cả người ngồi xổm xuống, đem toàn bộ mặt nàng dấu đi.

Hết chương

Note: đố mọi người biết đêm tân hôn của anh chị này có xảy ra

Chương 2.2

Nàng là một tiểu thư mới có 21 tuổi đầu nha, làm thế nào mà chịu nổi lời nói trắng trợn của Lôi nhị thiếu gia chứ, không nghiêm chỉnh gì cả. Nàng căn bản không có mặt mũi nào nhìn hắn, càng không thể cùng hắn công khai bàn luận vấn đề đó được, đơn giản là nên làm con rùa đen rụt đầu còn hơn.

“Này” Hắn lười biếng kêu nàng.

Nàng giả chết trên mặt đất, hắn không muốn nàng cứ cúi mặt làm hắn không nhìn được mặt nàng.

“Chuyện gì?” Đầu không ngẩng vẫn là không ngẩng.

“Anh hơi chóng mặt” Hả? Phong linh cả kinh, nàng không có nghe sai chứ?

“Anh sắp té xỉu rồi, mau tới đỡ anh” Lôi dương một tay giơ ra, mày rậm nghiêm túc, thoạt nhìn thật không thoải mái a.

Lúc này, Phong linh không còn do dự, lo lắng đứng hẳn lên, chạy đến bên cạnh thân hình cao lớn của hắn dung hai tay nâng hắn, hai tròng mắt lo lắng theo dõi khuôn mặt đang thống khổ của hắn.

“Anh có sao không? có cần uống thuốc không? Thuốc để ở đâu?” Nàng khẩn trương liên tục hỏi hắn, đối phương lại không rên một tiếng, làm cho nàng càng khẩn trương “Lôi nhị thiếu gia, hay là em đi gọi bác sĩ Vũ trạch tới đây nhé? Anh nhất định là ban ngày mệt mỏi quá, đều là do em không tốt, mau, em giúp anh lên giường nằm nghỉ một chút, rồi đi nói cho mẹ, gọi điện cho bác sĩ vũ trạch”

Lôi dương xoay mình một cái, hai tay đem ôm nàng vào lòng, ánh mắt sáng ngời lên nhìn nàng “Không sao đâu. Nếu một ngày nào đó anh thật sự không tốt, em có khóc không?”

“Lôi nhị thiếu gia…”

“Gọi anh là Dương, anh là chồng em, chí ít thì bây giờ là như vậy, đừng gọi anh là thiếu gia” Hắn mỉm cười sửa lại lời nàng “Nào, gọi thử cho anh xem nào”

Phong linh ngượng ngùng nhìn hắn, nhìn thấy miệng hắn ôn nhu cười cổ vũ, nhẹ nhàng mở miệng gọi một tiếng “Dương…anh không phải đầu choáng váng sao?” Còn có thời gian mà để ý nàng gọi hắn như thế nào sao?

“Khỏe rồi”

“Khỏe rồi?”

“Sau này anh vừa kêu đau đầu một tiếng, là em phải chạy lại ngay ôm anh một cái, ta sẽ khỏe ngay” Lôi dương nhắm mắt lại, khẽ tựa cằm vào vai nàng. Chính là khi ôm nàng, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người nàng, cảm thấy tiếng tim đập mạnh của nàng…hắn biết, lòng nàng vì hắn mà rung động, ít nhất giờ phút này là vậy, thật sự là tốt đẹp cực kì.

Hắn sống cùng nàng, liệu có sao không?

Mặc dù có điểm nguy hiểm…bởi vì hắn hoài nghi chính mình làm Liễu Hạ Huệ được bao lâu [Liễu Hạ Huệ 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào] (Thông tin này bí lấy từ wikipedia, ý là anh LD nhà ta không biết có thể chịu đựng được cảnh suốt ngày đụng chạm mà chả sơ múi được gì ý ạ – Bilun

Nhưng mà hắn cũng không muốn buông tay a, thời điểm vừa nhìn thấy nàng lần đầu tiên, chỉ biết rằng bản thân rất lưu luyến.

Chỉ cần nàng ôm hắn là hắn có thể hết choáng váng sao?

Phong linh đương nhiên biết chuyện đó là không thể nào, nhưng mà, nghe được hắn nói như vậy, niềm vui trong lòng nàng bỗng nhiên muốn bay vụt ra ngoài.

“Nếu đúng là như vậy, em sẽ ở bên cạnh anh cả đời, không phải là anh vĩnh viễn sẽ không chết?” Lôi dương tâm vừa động, nâng khuôn mặt nàng lên, khuôn mặt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm “Em sợ anh chết sao? Hay là em hi vọng anh mau chóng chết đi nhanh một chút?!” Hắn đương nhiên biết câu nói kia của nàng là chân thành, lại cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, chính là muốn thưởng thức khi nàng bị trêu đùa.

Nghe vậy Phong linh lập tức hoang mang lắc đầu, tay che đi miệng hắn, cũng không nghĩ làm như vậy sẽ thất lễ, càng không nghĩ đến hành động như vậy là quá thân thiết, chính là vì quá khẩn trương mà hành động như vậy.

“Không phải như thế! Em đồng ý lấy mạng sống mình đổi cho anh, thật đấy! Nếu anh thực sự vì em mà chết, em sẽ áy náy cả đời…” Lôi dương khuôn mặt chợt sáng bừng, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang che miệng hắn của nàng “Vì em mà chết, là có ý gì?”

“A…” Xong rồi! Nàng như thế nào lại lỡ miệng?! phong linh khóc không ra nước mắt a!

“Nói mau!”

Nàng cắn môi, nước mắt thật sự đã rơi xuống “Em được gả cho nhị thiếu gia, là thật lòng muốn giúp anh khỏi bệnh, cho nên…nếu Lôi nhị thiếu gia chết đi, chứng tỏ là vận mạng của em không tốt, là do em….hại chết…”

“Đủ rồi, không cần em nói hươu nói vượn nữa!” Lôi dương phiền muộn ngắt lời nàng “Về sau, không được nói những lời như thế này nữa. Anh sẽ không chết, cho dù thực sự có chết, cũng không phải là do em hại chết, một ngày nào đó em sẽ hiểu, tất cả cũng không như trong tưởng tượng của em đâu!” Nói xong, Lôi dương quay đầu định đi, một bàn tay lại không ngừng kéo hắn lại –

“Lôi nhị thiếu gia…” Bị hắn lại trừng mắt, Phong linh vội sửa lời, gọi hắn một tiếng “Dương, anh muốn đi đâu? trời khuya rồi”

“Anh đi tắm”

“Để em giúp anh” (Bí: thích thế còn gì)

“Không cần, anh không phải bệnh đến nỗi không thể tự tắm rửa” Nói xong, Lôi dương định bỏ tay nàng ra, nàng lại nhanh chóng kéo lại “Em…”

Nàng không giám nhìn hắn đang có điểm tức giận trong mắt, tự nhiên vòng tay từ đằng sau ôm chặt thắt lưng của hắn, mặt chôn chặt trên lưng hắn mà nói: “Em nhất định phải giúp anh, cho dù không thể giúp anh có người nối dõi tông đường, ít ra, những việc một người vợ nên làm, có thể làm gì, em đều có thể giúp anh làm…Xin anh đồng ý, không được từ chối em….đây là thỉnh cầu duy nhất của em, được không (Bí: quá được ý chứ đồng ý đi anh Dương). Nếu không, nàng làm sao có thể thanh thản lương tâm? Cho dù nàng bị gả đi đầy thua thiệt cũng được, dù chuyện gì xảy ra, nàng cũng muốn ở bên cạnh hắn.

Hắn nghĩ, hắn nhất định là điên rồi nên mới đồng ý chịu cho nàng tắm cho hắn. (Bí: điên như vậy ai chả muốn hi hi ).

Tuy rằng khuôn mặt của nàng so với trứng tôm còn đỏ hơn, đáng yêu đến nỗi làm cho hắn rất muốn cười trộm.

Mặc dù nàng thật sự muốn chăm sóc hắn cẩn thận, thực là làm cho hắn cảm động.

Nhưng, nàng thực sự không phải một cô gái dịu dàng cẩn thận, tay giúp hắn cởi quần áo, cả người đều như dính chặt lấy hắn, bộ ngực mềm mại như là muốn dụ dỗ hắn cứ cọ cọ vào lồng ngực hắn, làm hắn không thể không phát huy ý kiềm chế trước nay chưa từng có, lại chạy tới vòi nước lạnh, muốn giải tỏa ức chế nhưng vẫn không làm giảm được thứ khó chịu đang trào dâng trong lòng….Lại nghĩ tới nàng đối với hắn là “Phục vụ”. Không hài lòng, khi hắn chạy tới vòi sen lạnh, ủy khuất trong lòng khiến hắn đứng cắn môi khó chịu. Rõ ràng là do nàng hại mà, lại khiến hắn phải chịu đựng như thế này.

Cho dù bây giờ hắn đã nằm trong bồn tắm lớn ấm áp, nhắm mắt dưỡng thần, không, phải nói là “Cố giữ cho tâm ổn định” cố gắng hưởng thụ việc nàng giúp hắn kì lưng, kì chân, kì cọ cả thân thể. Lại vẫn như cũ không thể xem nhẹ đôi tay mềm mại kia, thỉnh thoảng ở trên người hắn trượt qua trượt lại làm hắn nổi bản nàng đàn ông…Còn nữa, áo nàng lại ướt đẫm làm lộ ra cả nội y bên trong, thỉnh thoảng lại tiến gần người hắn…ai, cho dù từ từ nhắm hai mắt, Lôi dương vẫn là nhịn không được phát ra một trận thở dài áp lực.

“Được rồi, em ra ngoài đi”. Hắn từ từ nhắm hai mắt đuổi nàng. Còn bị nàng sờ xoạng như vậy nữa, hắn nhất thời sẽ trở thành cái thứ nam nhân bởi vì không thể phát tiết dục vọng mà chết ngất ở bồn tắm mất.

Nghe vậy, tay Phong linh đang kì cọ lưng hắn dừng lại, có điểm khổ sở nhìn hắn. Hắn vẫn nhắm mắt lại, không thèm nhìn nàng một cái, miệng vẫn lạnh lùng mím lại, giống như là đang giận nàng, nhưng mà, rốt cục là hắn giận cái gì chứ? Nàng thực lòng muốn giúp hắn tắm rửa, nàng trước kia chưa từng tắm qua cho ai…”Có phải em làm gì không tốt? Anh nói cho em biết được không? Em sẽ sửa.” Hai tay nắm chặt khăn mặt, Phong linh nửa quỳ ở trước bồn tắm lớn không chớp mắt nhìn Lôi dương.

“Em làm thực sự tốt lắm, nhưng mà, em có vẻ không muốn” Nhẹ than một tiếng, Lôi dương thật sự có một nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không nói nên lời.

“Em không hề không muốn”. Còn có khả năng là rất muốn, tự nhiên biến thành một con sói lai dê a.

“Nhưng mà…anh có vẻ đang tức giận”

“Anh không tức giận”

“Nhưng mà…” nàng nên làm như thế nào mới có thể làm cho hắn vừa lòng đây?

Hết chương 2.2

Chương 2.3

Phong linh cắn môi, đầu gối quỳ trên mặt đất đã muốn run lên, chỉnh hai chân cũng không giống chính mình.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng chịu ủy khuất như vậy, tuy rằng là con nuôi, nhưng là ba mẹ nuôi đối với nàng thực sự không tệ lắm, nước dâng đến tay, cơm dâng đến miệng, chỉ cần Vân vân có, nhất định nàng cũng sẽ có, nếu không phải do nàng nghe lén thấy ba mẹ nói chuyện, nàng căn bản không thể phát hiện ra mình được nhận nuôi từ bé.

Nàng luôn luôn kiên cường lạc quan, mặc kệ gặp phải đả kích suy sụp gì, nàng đều hết sức mình tươi cười đối mặt, tự nói với bản thân tất cả đều không vấn đề gì…Nhưng là bây giờ, nàng lại có chút cảm thấy tủi thân.

Không phải là bởi vì phải quỳ ở đây phục vụ tắm rửa cho một nam nhân, mà bởi vì….vì sao? nàng có điểm khó lý giải.

Nàng lạ bị hắn làm hư sao? Bởi vì thói quen hắn cười với nàng, thói quen hắn dịu dàng đối với nàng, cho nên, không chịu được khi hắn đối xử lạnh lùng với nàng?

Có lẽ, hắn không phải cố ý, hắn chính là mệt mỏi. Hắn là người bệnh a, nàng sao lại quên chứ a? nàng nên sáng suốt một chút, dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn của nàng a!

Nghĩ vậy, nàng bỗng dưng mỉm cười, sau khi lấy lại tinh thần, lại không phát hiện Lôi dương đã mở mắt ra, đang dùng một loại ánh mắt mị lực mê ly nhìn nàng…nàng kinh ngạc nhìn hắn, không, là bị hắn nhìn, con ngươi thâm thúy kia không biết là có ý gì, nhưng không hiểu sao lại làm cho tâm nàng hoảng loạn, bối rối. Một loại trực cảm con gái nói cho nàng biết…mau chạy trốn! Nếu không sẽ bị nam nhân này nuốt chửng mất!

Loại trực giác này thật mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi làm nàng không thể bỏ qua.

Nghĩ đến thân, hai chân căn bản không thể động đậy, theo bản năng dùng hai đôi tay chống vào bồn tắm muốn đứng dậy, lại mềm nhũn, nàng kinh hô một tiếng, đầu gối của nàng khuỵu xuống thiếu chút nữa lại ngã nhào, chuyện kì lạ đã xảy ra…nàng không bị ngã xuống, mà là bị một đôi cánh tay lớn kéo vào bồn tắm, cứ như vậy ngã nhào vào khuôn ngực ấm áp rộng lớn đầy nam tính.

“A!” nước nóng bắn lên mặt nàng, nàng theo bản năng ôm chặt lấy thân hình trước mặt mình, lúc ổn định lại cảm thấy một trận chấn kinh dọa tâm.

“Em có sao không?” Lôi dương bình tĩnh lên tiếng hỏi. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, và thường luyện võ mà có một thể lực tốt, với vừa cách đây vài giây kia, hắn chỉ sợ không đúng lúc mà ôm lấy nàng.

“Vâng…” Nàng gật gật đầu, sau một phút chấn động nhưng lại phát hiện mình đang ở trong lồng ngực trần của hắn.

Không đúng…hình như không chỉ ở trong lồng ngực mà thôi, chân của nàng cũng chạm vào cái gì của hắn trong bồn tắm…nàng vừa nghĩ tới liền đỏ mặt, có cái gì ở đó…cái kia…ôi trời ơi! Nó, nó, nó…thê nhưng sao lại tự nhiên lớn hơn! Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

“Thưởng thức xong rồi sao?” Tiếng nói càng thêm khàn khàn, Lôi dương quả thật sắp bị nữ nhân này tra đến mức sắp chết… hiện tại làm sao bây giờ?

Hắn là không phải muốn giữ cái phong độ quân tử, giữ cái ý định ban đầu là sẽ buông tha nàng sao? hắn có thể sao?

“Hả?” Nàng bị câu hỏi của hắn dọa đến, cả người vội vàng từ bồn tắm đứng lên…”Lại đây” Một cánh tay lớn từ phía sau tiến đến ôm lấy thắt lưng nàng.

Nàng có điểm sợ, nhưng mà cũng không dám làm trái ý hắn, chậm rãi xoay người, sợ hãi nhìn đôi mắt sáng có điểm dị thường kia.

Bồn tắm này lớn, hai người bên trong cũng không nhất định phải chạm vào đối phương, nhưng mà nam nhân này lại cố tình chen chúc lại gần nàng…”Em sợ anh?” Hắn rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi: Nàng là nên sợ hắn, như vậy về sau mới có thể khôn ra mà tránh xa hắn.

“Không…sợ” Nàng kì thật không phải sợ hắn, mà là sợ ánh mắt của hắn lúc này…

“Nha đầu nói dối”

“Em thật sự không sợ anh”

“Phải không? biểu hiện kia đâu phải như thế”

Bàn tay to lớn của hắn kéo nàng lại gần hơn, đem toàn bộ thân hình nhỏ nhắn của nàng dựa sát vào người hắn, làm cho nàng càng dựa sát vào cái nơi mẫn cảm của hắn đang tăng nhiệt.

“A!” Nàng kinh hô ra tiếng, bởi vì cùng hắn thân mật tiếp xúc chặt chẽ như vậy, làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng cảm giác nóng bừng như sắp bị thiêu cháy.

Còn có, nàng cảm nhận được cái thứ cứng rắn thật lớn, rất giống với cái nàng vừa thấy…trời ạ, nàng không thể còn muốn đi xuống!

Phong linh hai tay che khuôn mặt, bộ dáng xấu hổ muốn chết, chẳng những không làm cho hắn giảm bớt ham muốn của mình, mà càng làm người ta thêm động tình.

“Biết cái kia thể hiện điều gì không?” Lôi dương ghé mối sát tai nàng, dịu dàng nói nhỏ: “cái đó thể hiện anh muốn ôm em, một loại khát vọng khi nam nhân muốn nữ nhân…có sợ không?” nàng hô hấp khó thở cùng gương mặt đỏ bừng, càng nhìn lại càng làm cho hắn chấn động, rõ ràng muốn dọa cho nàng chạy đi, lại phát hiện tay của chính mình đang ôm chặt, cẳn bản là không muốn buông người ta ra…rõ ràng là nước nóng, thân nhiệt hắn cũng nóng, phong linh kêu nhỏ thân hình lại hơi run run.

Cho dù nàng chưa bao giờ hiểu được quan hệ nam nữ, cho dù hiện tại bây giờ kinh nghiệm của nàng bằng không, cũng không thể là nàng không biết, bản thân mình khi bị nam nhân này ôm như vậy, tâm cùng thân thể lại phát sinh dục tính.

Nàng mong muốn hắn ôm nàng trong lòng, sâu một chút, lại làm càn một chút…mong muốn cũng sắp phải chết rớt!

Nhưng mà hình như ý định nam nhân này là tra tấn nàng, không muốn tiến hành bước tiếp theo…”Không sợ” Thanh âm run run cất lên, nàng nửa điểm cũng không thừa nhận mình sợ nam nhân này, ngược lại mở lớn hai mắt ra nhìn hắn chằm chằm xem xét “Ôm em được không? anh mau ôm em đi!” Thật sự là…nha đầu to gan lớn mật a.

Khuôn mặt Lôi dương càng trầm.

Nàng thật sự là không sợ hắn? Hay là, nàng căn bản là một cô gái ngốc nghếch không biết hoan ái nam nữ rốt cục là chuyện gì?

Nam nhân có thể đơn thuần vì muốn một nữ nhân mà ôm nữ nhân, nữ nhân nào?

Nàng khéo khi cả thương hắn hay không cũng không rõ, lại chủ động mở miệng muốn hắn hôn nàng?.

Nàng sẽ hối hận…nhưng mà, tay hắn một chút cũng không nghe theo lý trí sai bảo, tay giơ lên, đem gáy nàng ôm vào lòng, hôn nàng thật sâu.

Hết chương 2.3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zvkloolz