Chap 1 : Hôn nhân không tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn nhân là chuyện cả đời, đừng để một phút nông nổi mà đánh mất bản thân. Có những chuyện một khi đã trót mắc sai lầm thì vĩnh viễn cũng không cách nào làm lại được nữa, lúc đó, ngoại trừ trong lòng tràn ngập hối hận ra người ta còn có lựa chọn nào khác không?

Thảo thường sắm vai "chuyên gia" trong lĩnh vực hôn nhân gia đình, không ít lần cô gặng hỏi Vân:

"Mày hạnh phúc thật không? Hôn nhân không tình yêu có hạnh phúc thật á? Tao cóc bao giờ tin."

Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, Vân và Thảo là đôi bạn tri kỉ, hai đứa ở gần nhà nhau, chơi thân với nhau từ hồi cấp 1, đến tận bây giờ khi cả hai đã có gia đình nhưng vẫn thích cả ngày quấn lấy nhau, hễ có chuyện gì là kể, phàm là công to việc lớn tới đâu cũng nhất định phải bàn bạc với nhau.

Đến cả Vũ cũng phát bực!

Mà Vân chẳng bận tâm, bởi vì, cô đã bao giờ quan tâm đến cảm xúc của anh

Chưa hề...!

"Em có chồng rồi thì giành thời gian cho gia đình, đừng suốt ngày ra ra vào vào với cái Thảo nữa. Không khéo người ta lại nghĩ em với nó tụ tập nói xấu nhà chồng thì không hay lắm đâu."

Nhà có hai chị em dâu với nhau, chị Nụ năm nay đã ngoài 30 tuổi nên chững trạc hơn so với Vân. Chị là người giản dị, chịu thương chịu khó nên rất được lòng mọi người, nhất là bố mẹ chồng cô. Ông bà hay khen chị khéo ăn khéo nói, đảm đang việc nhà cửa nên nhà chồng chị có dâu như chị là tốt phúc lắm.

Còn Vân, lắm lúc cô thấy mặc cảm tự ti, vì biết bản thân còn vụng về, không so được với chị Nụ. Vì vậy thỉnh thoảng vẫn bị bà Xuân tỏ thái độ ra mặt.

Nhất là khi, mọi người vẫn còn ở chung, chuyện mâu thuẫn vụn vặt giữa mẹ chồng-nàng dâu là điều không thể tránh khỏi.

Trưa nay chị Nụ bị ốm, bà Xuân vừa ngồi xuống bàn ăn đã căn dặn, "Cái Nụ mấy hôm nay hình như làm việc quá sức hay sao ấy, mặt mũi cũng hốc hác đi nhiều, thôi thì chị Vân chịu khó vậy, sáng mai dậy sớm phụ mẹ làm ít đậu, dạo này đang buôn bán đắt..."

"Chị đừng nghĩ mẹ thiên vị, đứa nào mẹ cũng đối xử như nhau thôi. Nhà mình nhiều việc nên mỗi đứa bớt chút thời gian giúp mẹ mỗi việc, là mẹ mừng rồi, không dám đòi hỏi gì nữa..."

Bà Xuân vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát cho chị Nụ, nhưng đến lượt Vân thì bà dừng lại, chẳng biết là cố ý hay vô tình. Vân cũng lờ đi, mẹ chồng cô có thiên vị hay không thì bà tự biết, bà gọi thân mật chị Nụ như con đẻ, con cô bà luôn gọi là "chị" , cô nghe cảm thấy lạnh nhạt, nhưng cô ngại phải góp ý với bà. Sợ bà lại cho là cô xét nét, để ý mẹ chồng.

Cô không có ý kiến, chỉ thành khẩn nhận lời : "Con làm được mà mẹ, chị Nụ mệt thì để chị ấy nghỉ ngơi."

Trước khi trở thành vợ Vũ, thành con dâu của bà, quá khứ của cô không ai là chưa từng được nghe kể.

Cô không có mấy tình cảm với Vũ, nhưng vì anh bám dai như đỉa. Tối nào cũng đến nhà cô chơi thành ra chai mặt, dần dần bố mẹ cô có thiện cảm với anh, không lâu sau thì bắt cô phải cưới gấp. Cô năm nay đã 28 tuổi , mà quan niệm của người nhà quê ấy mà, nhà có con gái giống như có quả bom nổ chậm, chỉ muốn đuổi đi thật nhanh. Vì vậy lúc được bố mẹ Vũ đến nhà xin phép cho Vân và con trai họ qua lại, tìm hiểu nhau thì bà Hương hết sức vui mừng.

Tuy là nhà quê nhưng người ta cũng phân biệt giàu nghèo cả thôi. Nhà Vũ có cả một cơ ngôi đồ sộ, trước kia ông Huân, tức bố chồng Vân là giám đốc một công ti xuất khẩu may mặc có tiếng trong toàn tỉnh. Bây giờ vì tuổi cao nên mới quyết định nhường lại chiếc ghế giám đốc cho con trai. Anh bận tối ngày, có hôm đi từ sáng sớm đến tận khuya mới về, Vân tuy là vợ nhưng cô tỏ ra khá hờ hững, cũng chưa khi nào nghi vấn anh thường xuyên về muộn vậy liệu có bồ nhí ở bên ngoài?

Nhà Vân thì kinh tế không thể sánh bằng nhà Vũ. Bố cô là thành viên của hội cựu chiến binh, vì lúc trước tham gia kháng chiến mà bị cụt mất một chân, kinh tế trong nhà hầu như là do một tay mẹ cô xây dựng. Bà mở quán ăn sáng ngay tại ngã tư đối diện với bưu điện thị trấn, vì được cái thổ hợp phong thuỷ nên nói chung cũng làm ăn được, có đồng ra đồng vào.

Trước khi lấy Vũ, Vân từng là phóng viên của báo Tuổi Trẻ, cô làm trên Hà Nội được hai năm. Nhưng cũng không biết tại sao tất tần tật khoảng thời gian đó của cô, lúc về quê cả xã đều biết?

Họ đồn ầm lên chuyện cô có người yêu. Cô đâu phủ nhận, vì sự thật đúng là vậy.

Cô bị người ta bỏ rơi, vì đau khổ nên mới về quê! Không sai, cô về là để quên anh, quên lời hứa giữa họ, quên cả tình yêu đã từng dành trọn cho anh.

Cô và Vũ kết hôn được 3 tháng, quan hệ duy nhất một lần chính là đêm tân hôn, anh vì say rượu nên làm càn, cô là vợ nên chỉ đành âm thầm chịu đựng.

Đêm nay, chính là lần thứ hai.

Vũ luồn tay vào trong áo lót của Vân, bàn tay nóng như lửa không ngừng sờ soạng trên làn da mềm mại của cô, cô nghe thấy anh thở gấp, môi ẩm ướt di chuyển từ mang tai đến cần cổ trắng ngần. Do dự, Vân chợt đẩy Vũ ra.

Anh cau mày khó chịu, rõ là đã bị cô làm cho mất hứng.

"Lần **o nào cũng vậy. Bực mình!"

"Muộn rồi anh còn đi đâu?"

"Đi chơi gái, cô như vậy thằng nào chịu nổi?"

Vũ hậm hực bỏ ra ngoài.

Vân khẽ thở dài. Chuyện đó với Vũ, dù đã rất cố gắng nhưng cứ đến lúc quan trọng là cô lại sợ hãi, sống chết cự tuyệt anh.

Căn phòng rộng rãi giờ chỉ còn lại một mình, hai chiếc gối, Vân ôm một chiếc vào người, nhìn hộp bao cao su mà Vũ cố tình vứt lại sau khi đã lấy một cái mang theo mình.

Anh thường xuyên mua bao cao su, dĩ nhiên không phải dùng với cô, mà để phục vụ nhu cầu sinh lí của bản thân, với mấy con phò hay đại loại như vậy.

Kì lạ, cô không ghen, không giận, không hờn. Chỉ cầu anh có chơi cũng biết chừng mực, kẻo mang bệnh về nhà.

Mấy đám đàn ông thường nhận xét Vân là một người thoải mái, không o ép hay tạo áp lực cho chồng, để anh tự do ra ngoài, thích chơi gì thì chơi, làm gì thì làm, về lúc nào cũng được....

"Này Vũ, mày không sợ vợ à? Tối nào cũng bia ôm"

Vũ cười khẩy:

"Sợ cái mẹ gì? Cô ta có bao giờ quan tâm đến sự sống chết của tao?" Diễn vòng tay ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng, tay trượt xuống đùi cô ta vuốt ve, mỗi lần cô ta vặn vẹo hay cố tình cọ cọ ngực vào người anh, là anh lại khoái chí nhét vào khe cho cô ta một đồng hai trăm, cao hứng thì là 500k.

Anh Vũ thoáng thật! Bọn em cầu còn chẳng được, thế mà có người còn chê. Thật không biết chừng mực.

Quả đúng là mấy con "đĩ", cho được tí tiền là liền hiện nguyên hình hồ li tinh, Vũ trong lòng tự biết rõ nhưng đang đà sướng, anh cũng chẳng buồn bóc mẽ, tiếp tục uống rượu, tiếp tục hôn hít, sờ soạng.

Rồi, anh bất giác nhớ hương vị cơ thể của vợ anh. Vân, anh biết là cô chưa bao giờ yêu hay cần anh. Cô yêu Huy, thằng đó anh không biết là người thế nào, mặt mũi ra sao, chỉ biết trong điện thoại của cô vẫn còn lưu tên của hắn. Trương Gia Huy, anh cũng muốn ghen, muốn nổi điên, nhưng anh sợ nếu thể hiện tất cả những điều đó ra bên ngoài, anh sẽ mất cô mãi mãi.

Cho nên, anh lặng lẽ chịu đựng cô đơn. Lặng lẽ quan sát cô từ phía sau, hi vọng một ngày nào đó, cô có thể quay lại nhìn anh một lần, để biết là anh yêu cô nhiều đến thế nào?

"Nhẹ thôi anh.... anh làm gì....mà hứng quá vậy?"

Vũ càng nhớ Vân, càng phát tiết trên người đàn bà kia. Những lời nói dâm đãng, những tiếng rên rỉ của cô ta không làm anh thích thú, đến khi cô ta ngủ thiếp đi, anh ngồi dậy mặc quần áo, hút hết một điếu thuốc, đặt bên cạnh cô ta một xấp tiền, rồi bỏ đi.

"Em muốn có con với anh, được không Vũ?"

Ngu gì? Vũ chưa bao giờ có suy nghĩ một con đĩ điếm nào đó có tư cách đẻ con cho anh, cũng không biết chừng, bọn nó tưởng anh là cái mỏ vàng, muốn nắm được chìa khoá sở hữu, cũng là chủ ý hay, tiếc là, anh ghét sự ràng buộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro