Chương 1: Trò trốn tìm cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò trốn tìm cô độc I
- Giết thời gian -

"... Thật nhàm chán".

    7 giờ 21 phút, thời điểm này lúc nào ở nhà cũng chỉ có mình tôi. Nằm trong căn phòng trống vắng, tôi thốt ra một câu như vậy.
    Tất nhiên, chẳng có ai để mà đáp lại cả.
    Bố mẹ tôi đều đi làm từ rất sớm, bởi vậy, đến khi tôi cũng phải rời nhà đến trường thì trong nhà sẽ chẳng còn ai.
    Điều này tôi đã biết rất rõ từ 3 năm về trước.

"... Lại nữa à?".

    Dù trong phòng không có lấy một bóng người, tôi vẫn nói như thể sẽ có ai đó nghe được vậy.
    Tuy nhiên, giọng nói của tôi cũng chỉ lặng lẽ tan vào không trung để rồi biến mất không một dấu vết.
    Mấy ngày gần đây, tôi thường hay cảm giác được ánh mặt của một ai đoa nhìn chằm chằm vào mình.
    Thế nhưng khi quay đàu nhìn, tôi lại chẳng thấy một ai cả.
    Thứ duy nhất đập vào mắt tôi chỉ là cánh cửa của phòng vệ sinh tôi vẫn thường sử dụng nằm ở cuối hành lang.
    Tiếng cọt kẹt vẫn thường xuyên phát ra từ cánh cửa cũ kĩ đó, giờ lọt vào tai tôi lại trở thành những âm thanh vô cùng quái dị.
    Phải chăng đây chính là nỗi sợ hãi?
    Đó là tất cả những gì lướt qua tâm trí tôi vào lúc đó.
    Tuy nhiên, nếu so với việc thực sự gặp phải con người và những sinh vật kì lạ, hay so với vô số những trải nghiệm kì bí mà tôi nghe qua trước đó thì có vẻ như sự việc lần này chả có chút đáng sợ nào.
    Sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, mấy ngày gần đây tôi đã bị nỗi sợ hãi này làm cho mỏi mệt.
    Thế nhưng, cùng lúc đó, nó lại trở thành chất kích thích đầy cám dỗ khiến cuộc sống của tôi càng trở nên thú vị hơn.
  
"Đây là lần đầu tiên mình trải qua một việc thế này...".

    Mỗi lần nghĩ đến điều này là thứ cảm giác trước giờ chỉ đến cùng với nỗi sợ, một cảm giác hưng phấn tột cùng lại dân trào trong tôi.
    Trí tò mò của con người quả thật là không thể xem thường.
    Hai cảm giác đối lập đang hòa trộn trong tâm trí khiến cả một đứa như tôi cũng có thể cảm nhận được sâu sắc cái gọi là khoái cảm của sự sợ hãi.

    __ Khi phân tích về bản thân mình trên thang điểm 100, mỗi người đều có một mặt khác nhau mà họ cho mình đạt điểm tuyệt đối.
    Đối với tôi, đó chính là "sự bi quan".

"... Đi đây".

    Đứng trước bậc thềm, tôi thì thầm một mình những từ này.
    Câu thần chú nho nhỏ này là thứ mà tôi tạo ra để có thể vượt qua thêm một ngày đầy tẻ nhạt nữa.
    Cơn mưa bắt đầu giáng xuống từ bầu trời đầy mây, thấm ướt con đường nhựa và tạo ra vài vũng nước nhỏ.
    Những âm thanh hỗn tạp của thành phố dường như cũng rút đi, nhường lại chô cho tiếng mưa rơi nặng hạt.
    Để không phải chạm mặt với bất cứ ai, tôi vừa đi vừa cúi gầm mặt xuống giả vờ nghịch chiếc điện thoại trên tay.
    Nhưng làm như vậy khiến tôi nhìn thấy hình ảnh của chính bản thân mình phản chiếu trong một vũng nước đọng trên đường.
    Một mái đầu bù xù và một đầu mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Hai thứ trên kết hợp với một bộ đồng phục đã đươc là ủi gọn gàng càng khiến cho vẻ ngoài tối tăm của tôi trở nên nổi bật.
    Nhàm chán, cả thế giới này, cả cuộc sống thường nhật này, tất cả mọi thứ đều đã quá mức nhàm chán.
    Một thế giới như vậy, ai đó hãy đến phá hủy giúp tôi đi!

- Còn Tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro