CHƯƠNG 68-69: NÓNG LÒNG KIẾM TÌM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 68-69: NÓNG LÒNG KIẾM TÌM.

Gần một năm hành hạ dằn vặt lẫn nhau thì ra chỉ vì hiểu nhầm ngu ngốc ấy, mà Tô Thần nhiều lần thanh minh giải thích lại bị hắn ác ý coi như bị cậu lừa dối. Điều khiến hắn ân hận nhất chính là không chủ động điều tra tìm hiểu sự thật, nhất mực khẳng định em ấy lừa dối mình, một nam nhân quật cường như vậy, sao lại cam tâm tình nguyện chịu đựng yêu cầu tàn nhẫn, vũ phu của hắn...

Hắn ngẩng đầu lên, hung hăng nhắm chặt hai mắt, thì ra Tô Thần thực sự rất yêu mình.

Suy nghĩ này làm khó chịu trong lòng Tiếu Nam càng trở nên mãnh liệt, thì ra hắn sống ba mươi năm trên cõi đời này mới biết đến mùi tình yêu, thật muốn hét đầy sung sướng nhưng song song với đó là một niềm bất an thấp thỏm xé rách tim hắn, Tô Thần sẽ tha thứ cho hắn sao? Sẽ bỏ qua tất cả khi bị đối xử như vậy?

Dí chặt điếu thuốc, Tiếu Nam tận lực bảo trì trầm tĩnh đi vào khu nhà trọ của Tô Thần, gõ cửa thật lâu vẫn không thấy ai trả lời, hắn cau mày lấy điện thoại gọi cho đối phương, lại nhận được thông báo tắt máy.

Chậm rãi ngồi lại vào trong xe, hắn trầm tư cầm di động trong tay mà suy nghĩ Tô Thần có thể đi đến nơi nào?

Bây giờ đã là gần tối, có lẽ nào em ấy đã tìm được công việc mới nên đang trên đường về? Nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, ánh mắt cũng trở nên vội vã, lập tức khởi động xe đến Mị Sắc.

Khi Duyệt Dạ thấy hắn cũng không biểu lộ chút ngạc nhiên nào, trái lại trên mặt hiện lên chút đắc ý nho nhỏ, phảng phất như được bí mật gì mà nam nhân chưa biết.

"Tô Thần không đến đây sao?" Tiếu Nam đi thẳng vào vấn đế, không hề vòng vo lảm nhảm.

Tiếu ý bên môi Duyệt Dạ ngày càng đậm: "Anh ấy đi rồi."

"Ý gì?" Đôi mắt lam lạnh lẽo nheo lại, nguy hiểm mơ hồ hiện hữu trong đáy mắt.

Duyệt Dạ móc trong túi quần ra một chùm chìa khóa xe, giơ cao lên trước mặt hắn: "Anh ấy để lại cho tôi cái này."

Tiếu Nam sửng sốt, thấy chữ S quen thuộc trên đồ vật kia hắn biết chính là chiếc Suzuki của Tô Thần.

"Cậu ấy đang ở đâu?"

Duyệt Dạ có chút vui mừng khi chứng kiến cảnh nam nhân bối rối, ngữ khi còn châm chọc: "Thời gian anh ấy ở bên, anh không quý trọng, anh ấy đi rồi tìm được về cũng vô dụng thôi, a..."

Cái cằm thon gọn của Duyệt Dạ đột nhiên bị hung hăng bóp chặt, cho dù dưới ngọn đèn huyễn sắc trong quán bar lúc này thần sắc hung ác của hắn vẫn hiện lên rõ ràng: "Nhanh nói cho tôi cậu ấy ở đâu, nên nhớ sự kiên trì của tôi rất hữu hạn."

"Anh cho là anh ấy sẽ nói cho tôi sao?" Đáy mắt Duyệt Dạ hiện lên tia bi thương nồng đậm, không nhớ lại nỗi sợ hãi khi nhận được lá thư cùng chiếc chìa khóa này.

Lá thư Tô Thần gửi cho Duyệt Dạ, à không nó căn bản không thể gọi là thư, chỉ là vài câu nói ngắn ngủi mà thôi, ngoại trừ nói xe lưu lại cho hắn, còn lại là ý cậu sẽ không quay trở lại Bắc Kinh nữa, nói cậu muốn đến một nơi để thực hiện ước mơ của mình. Thế nhưng không nói đến nơi nào, cũng như nguyên nhân tại sao cậu phải rời đi, một chữ cũng không hề nhắc đến.

"Biển người mênh mông, không thể đòi hỏi lúc nào có thể gặp lại nhau, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được nữa,..."

Tiếu Nam chăm chăm nhìn vào đôi mắt u buồn của hắn, chậm rãi buông tay ra, sau đó xoay người biến mất sau cánh cửa.

"Người có được lại tùy ý dẫm đạp, các anh sẽ không bao giờ đến được với nhau đâu, không bao giờ,...."

Phía sau truyền đến thanh âm của Duyệt Dạ, gần như chớp một cái liền biến mất sau thứ âm thanh hỗn loạn của quán Bar. Tiếu Nam đi bộ ra ngoài cửa, môi mỏng không tự chủ được mím chặt.

Trong lòng tựa như có gì đó đang bóp chặt lấy, đau đớn theo từng nhịp thở tràn ra ngoài, chạng vạng những ngày mùa thu, lạnh lẽo thế nhưng vô ý tràn vào trong cả áo khoác ấm, Tiếu Nam đứng ở cửa gọi một cuộc điện thoại:

"Tôi muốn tìm một người, Tô Thần, giới tính nam, 30 tuổi, có một em trai tên là Tô LY, học khoa tiếng Anh đại học MD."'

Liên tục tìm kiếm một vòng vẫn không thấy người đâu, Tiếu Nam phái người theo dõi Tô Ly mấy ngày vẫn không thấy Tô Thần xuất hiện một lần, nôn nóng chờ đợi trong lòng ngày càng lớn.

Rốt cuộc có thể đến chỗ nào! Mới một tháng ngắn ngủi mà thôi, em ấy sao có thể biến mất nhanh như vậy?

Vuốt vuốt tấm thẻ ra vào Tô Thần để lại trên bàn làm việc của mình, hắn nắm chặt tay mình lại, lông mày không tự chủ cau lên. Ngày đó khi trở lại phòng làm việc, hắn liếc mắt đẫ thấy tấm thẻ này, cũng hiểu được đây là tín hiệu "chấm dứt" cậu để lại, bất an như sóng cuộn lập tức dâng trào, nếu như đối phương thực sự muốn giấu đi hành tung, nói như vậy hắn sẽ có thể không được gặp lại cậu?

Chưa bao giờ hắn có cảm giác phiền muộn đến như thế, thói quen có người ấy bên cạnh, nhìn cậu sợ hãi khóc lóc trong lòng mình, nhìn cậu mím môi chịu đựng , nhìn cậu ẩn nhẫn động tình, nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào khi hai người gần gũi thể xác, Tiếu Nam lúc này mới ý thức được trong lúc bất tri bất giác cả người hắn đều ngập tràn suy nghĩ về Tô Thần.

Lần cãi nhau kia, Tiếu Nam còn nhớ rõ Tô Thần nói yêu hắn, nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ cậu vì Tần Bách mà nói những lời ngon ngọt làm vui lòng mình mà thôi. Hiện tại hắn đã suy ngẫm lại, đó chắc chắn là lời yêu chân thật từ trái tim Tô Thần, bị hắn cưỡng ép uy hiếp nhiều lần vẫn âm thầm chịu đựng tất cả thậm chí còn muốn truy đuổi tình yêu, đó không phải là tình yêu đích thực sao? Chỉ là cậu đã quật cường như vậy cuối cùng vẫn bị hắn làm tổn thương sâu sắc đến mức phải gục ngã, sau cùng không còn cách nào khác ngoài triệt để buông tay!

"Chết tiệt, tôi rốt cuộc đã làm nên chuyện gì thế này?"

Tiếu Nam hung hăng nện bàn tay xuống mặt bàn thủy tinh, dường như chẳng thèm để ý gì đến đau đớn nữa, bởi bi thương đau nhức trong tim hắn lúc này còn gấp vạn lần nỗi đau thể xác mang lại. Hắn không hiểu nổi tại sao mình có thể làm ra những chuyện ngu ngốc như thế, lời nói cay độc, hành động vũ phu, tất cả đả thương Tô Thần đến không còn một giọt máu nào. Hắn ân hận, hắn thực sự ân hận rồi, lần đầu tiên nếm trải mùi yêu cũng là lần đầu tiên cảm nhận được phiền muộn sâm đậm như vậy.

Hắn lảo đảo đi đến tủ rượu phía sau quầy bar, nhanh chóng lấy một chai whisky, không cần đến cốc chỉ cần ngửa đầu uống xuống từng ngụm lớn như thể muốn đem phiền muộn chôn sâu dưới men rượu nhưng kết quả lại trước ngược phiền muộn chua xót thậm chí còn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn đến một tủ rượu trong góc phòng, phút chốc nheo mắt lại tỉ mỉ nhìn vào, chỉ chốc lát trong căn phòng vang lên tiếng cười trầm thấp:

"Em vẫn không bỏ được tôi đâu."

Hội nghị đang diễn ra vô cùng nghiêm túc lại bị gián đoạn, là điện thoại Ân Úc đột nhiên vang lên.

"Có việc hỏi cậu." Giọng nói đầu dây bên kia có chút khác lạ: "Hai giờ chiều nay, Orendo café."

Tạp chí thương nhân đặt ở góc bàn, đều là hai nam tử xuất sắc làm người ta chú ý, một người thần tình lãnh khốc bất biến, một người tuấn mĩ đào hoa phi thường.

"Cậu ta chạy rồi." Đôi mắt mắt đào hoa của Ân Úc lúc này hừng hực lửa giận, thần sắc vô cùng khoa trương.

Tiếu Nam liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Tô Thần cũng chạy."

"Cái gì?!" Ân Úc gầm lên một tiếng: " Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên được, bọn họ chắc chắn có kế hoạch trước."

Tiếu Nam gật đầu, sắc mặt trầm đen: "Không sai, em ấy còn mang theo một chai rượu quý của tôi nữa."

Ánh mắt Ân Úc có chút cổ quái nhìn hắn, hắn đang thắc mắc sao không thấy vẻ mặt thương xót rượu quý của Tiếu Nam, ngược lại nhìn thấy sự hưng phấn lạ lùng trong đôi mắt hắn.

Hắn lắc lắc ý muốn mình tỉnh lại, có khi bị choáng váng nên hoa mắt: "Mọi chuyện đã rất rõ ràng, người của cậu bắt cóc người của tôi."

"Này? Sao không nghĩ người yêu của cậu gây nên chuyện này?"

"An Tuần không thể suy nghĩ được như thế."

An Tuần chắc chắn không nghĩ được kế hoạch như vậy, một người yêu tiền đến chết sao có thể bán đi phòng ở của mình? Tuy rằng tầng một vị thế không đẹp lắm, nhưng giá bất động sản mỗi ngày một tăng cao! Chỉ có tài năng của Tô Thần mới có thể lập ra được kế hoạch lớn mật như vậy, vừa chu đáo mà lại chặt chẽ, An Tuần chắc có lẽ là sự việc ngoài ý muốn trong kế hoạch rời khỏi Tiếu Nam lần này.

"Có khi nào cậu đã đánh giá quá thấp cậu ta." Tiếu Nam phản bác cho có lệ vậy thôi chủ mưu đã rành rành trước mắt rồi, hắn âm thầm nắm chặt cái bật lửa trong tay, Tô Thần sẽ mang An Tuần cùng đi sao? Hắn vốn tưởng đây chỉ là cuộc chạy trốn đơn thuần mà thôi?

Nếu như Tô Thần cùng An Tuần đi với nhau, như vậy mục đích em ấy lấy thùng rượu đỏ chưa chắc đã muốn mình biết nơi tìm được.

Mâu quang nhất thời trầm xuống, tâm tình vừa buống lỏng của Ân Úc liền trở nên nóng nảy, ngữ khí cũng thêm vài phần châm chọc: "Với tình cảm của hai người đó trong thời gian qua làm sao đủ để bó trốn. Đại khái không thể chỉ trong một tháng bồi dưỡng lên đi?"

"Cậu muốn chỉ trích tôi lại nghĩ tôi không phát hiện ra sao? Cậu nên hú ý đến điều này?" Ân Úc vốn nín nhịn cơn giận dữ trong lòng, lại bị lời nói Tiếu Nam trêu chọc đến mức muốn bùng nổ.

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Tiếu Nam cũng biết được hắn đang mượn cá chém thớt, nghênh đón ánh nhìn hung ác của Ân Úc, hắn vứt bật lửa đặt trên bàn, tận lực làm ngữ khí của mình trở nên nhàn nhã hơn để bàn chuyện: "Tình nhân thôi mà, tìm một chút là được."

Nhưng không nghĩ đến An Úc lại lạnh giọng tuyên bố: "Muốn kết thúc cũng phải để tôi làm."

"Cậu động tâm." Tiếu Nam bộc lộ suy nghĩ của mình, hai người cùng cười khổ bởi bọn họ đều như nhau, mất đi người mình yêu mới hiểu được người đó quý giá như thế nào.

Ân Úc sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống: 'Tìm được An Tuần, tôi phải cho cậu ta biết ai mới là chủ nhân chân chính mới được."

Thật lâu sau khi Ân úc rời đi Tiếu Nam vẫn ngồi xuất thần ở quán cà phê, băng lam ngập tràn sương mù mờ mịt cùng điếu thuốc hút giở giữa hai ngón tay, mà trong lòng hắn cũng không biết tại sao mờ mịt ấy lại xuất hiện, dày đặc đến như vậy.

Chỉ khi một người mất đi một người quen thuộc bên cạnh, thì hắn mới có thể hiểu ra rằng thì ra mình luôn nhớ mong, không thể quên được được họ.

Từ một đêm mê loạn kia, vị đạo tuyệt vời của Tô Thần tựa như độc dược thẩm thấu vào từng tế bào bên trong hắn. Cho dù xa cách một năm, lại ở địa phương hỗn độn mùi vị như ở Mị Sắc hắn vẫn ngửi được hương thơm ngọt ngào khiến người ta phải sôi trào máu thịt kia.

Sau nhiều lần chứng kiến cậu hay lui tới đó, hắn lặng im bất động chờ đợi, quả nhiên rất nhanh liền gặp lại nam nhân quật cường đến đáng yêu như mèo con cắn người, mà hương vị ngọt ngào đã lâu trong nháy mắt khơi gợi lên lửa nóng dục vọng. Trong một năm dục vọng chưa được thỏa mãn phát tiết, nếu không phải vì Tô Thần nhạy bén sợ rằng hắn đã ra tay ngay trong phòng vệ sinh Mị Sắc hôm ấy .

Cậu liều mạng chạy trốn nằm trong dự liệu của hắn, cậu quả thực có tài khiêu chích khiến người khác không chịu đựng nổi phải tham gia cuộc chơi, thế là hắn âm thầm điều tra tất cả mọi chuyện liên quan đến Tô Thần, cũng biết được cậu là nhân viên một phân bộ dưới tay mình, kế hoạch trong nháy mắt được lập nên.

Lần hội thưởng nhân viên là một cái bẫy, khi Tô Thần bước vào hắn biết cậu đã sập bẫy, nhưng cuối cùng con mồi mà hắn mong đợi lại không giãy giụa như ý muốn, nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn chịu nhục nhã của cậu, rõ rang rất vừa ý hắn trái lại khiến hắn sinh ra phẫn nộ, tức giận vô cớ.

Vì người yêu là Tần Bách, Tô Thần có thể chấp nhận mọi thứ, thậm chí tình nguyện bị một nam nhân khác thượng, Tiếu Nam biết chắc đây sẽ là điều kiên tốt nhất, là phương án khả thi nhất cho kế hoạch hắn đưa ra.

Đại khái từ khi nào đó, hắn vô tình ép buộc Tô Thần tại nhà của cậu cùng Tần Bách, không hiểu sao khi làm như vậy ưu phiền trong lòng hắn lại tiêu tan đi một ít,

Hắn từng chút một tiếp xúc với con người ấy, hắn phát hiện ra ngoài mị lực khiến người ta mê mẩn, nội tâm cậu còn có sợ hồn nhiên ngây thơ dù đã lăn lộn thương giới gần 10 năm, rõ ràng chính mình khuất nhục bị ép buộc vẫn không tình nguyện đi mua điểm tâm cà phê cho hắn. Cậu luôn nghĩ một đằng làm một nẻo, nét mặt làm ra vẻ lạnh lùng nhưng thực chất nội tâm rất yếu mềm.

Lúc quay về căn nhà ấy, nhìn cậu thống khổ lau đi những vết thương hằn sâu trên người, hắn biết, hình bóng Tô Thần này trong lòng hắn sẽ không bao giờ xóa đi được.

Kế tiếp là đối phó với Trang Diệp, mặc dù không ngoài dự liệu của Ân Úc, nhưng nguy hiểm tiềm tàng cũng không nhỏ, nguyện vọng thuận lợi được thỏa mãn khiến Tiếu Nam vô cùng vui sướng, hắn cảm thụ chút hư vinh sau khi Tô Thần biết được chuyện này.

Tiếu Nam ở trong thương trường nhiều năm đã hình thành một thói quen, đó là không dùng chung bất cứ thứ gì với người khác, nếu như chỉ là trò tiêu khiển thì không nói, nhưng Tô Thần không thể coi là trò chơi tiêu khiển đơn thuần được.

Duyệt Dạ, Tần Bách, những người này vốn không cần tự hắn đối phó, nhưng theo tính cách của Tô Thần, sẽ khó tránh khỏi nảy sinh nhiều chuyện. Cho nên hắn đã âm thầm nhẹ nhàng dứt khoát giải quyết, chặt đứt hết mọi mối nguy hiểm, chỉ để lại duy nhất một còn đường, vô luận Tô Thần không cam tâm tình nguyện, chỉ có thể dựa vào ngực mình.

Cà phê đã nguội lạnh, hơi nước cũng không còn, Tiếu Nam mang theo một thân ám thuốc quay lại Phong Thượng, trợ lý đã đợi hắn trước phòng làm việc được một lúc.

"Điều tra xem gần đây có nhà đấu giá nào bán rượu Kanohi 1910 như ở trong hầm rượu không?"

Trợ lí hơi kinh ngạc, không biết Tiếu Nam xuất hiện từ lúc nào, nhưng thấy sắc mặt không tính là tốt của hắn cũng không dám thắc mắc gì nhiều.

Tiếu Nam dưỡng thần tựa người vào ghế sô pha mềm mại rộng lớn, hy vọng mục đích Tô Thần đưa chai rượu đi là đúng như suy nghĩ ban đầu của hắn,..

Bất luận như thế nào hắn sẽ tìm đươc cậu.

Ba ngày sau, Tiếu Nam ấn nút trả lời điện thoại Ân Úc, qua giọng nói có thể thấy kiên trì của đối phương gần như tiêu hao không còn gì, nếu không tìm được An Tuần, tiếp theo sợ rằng hắn sẽ sống mãi trong dằn vặt hối hận.

Mà hắn từ lúc nhận được tin tức kia, trong lòng liền không giữ được bình tĩnh.

Paris....

Tô Thần em thực sự muốn trốn anh đến một nơi xa thế ư?

Phiên đấu giá ở Fnac rất đúng giờ diễn ra, Tô Thần đã sớm nói cho An Tuần thời gian diễn ra buổi đấu giá, An Tuần còn cho rằng bọn họ sẽ có ngày rơi vào cảnh đầu đường xó chợ !!

Phiên đấu giá dự định mười giờ sáng bắt đầu, Tô Thần nghĩ đại khái khi đó đầu óc người ta chưa quá tỉnh táo, sẽ dễ xung động ra giá chăng?

Đêm qua cậu cùng An Tuần chưa hề chợp mắt, trời vừa sáng đã vội ra khỏi nhà, ở cửa Fnac có rất nhiều ngưởi nổi tiếng, cho nên cũng không ai thèm chú ý đến họ.

Lúc bóng lưng Tô Thần biến mất sau cánh cửa, góc đường đối diện với Fnac xuất hiện hai bóng người to lớn, thon dài, cho dù tận lực cúi đầu, nhưng dung mạo anh tuấn cùng khí chất bất phàm vẫn như cũ khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn.

"Thực sự là cậu ấy!" Trong mắt Ân Úc sáng lên, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng An Tuần tựa hồ so với trước có chút thay đổi, trong nụ cười đã có vài phần tự tin ẩn hiện.

Tiếu Nam khẽ gật đầu : ' Cậu ta ở chỗ nào chắc cậu biết rồi, lúc sau tôi cùng cậu phân công nhau hành động.'

Loại 'việc nhỏ' bắt người này tuy rằng dễ, nhưng Tiếu Nam và Ân Úc không khỏi lo lắng khi lần đầu tiên gặp phải, trước đây có người khác làm cho, họ không cần nhúng tay vào.

Tiếu Nam dựa người vào chiếc ghế màu xám lạnh, châm một điếu thuốc chậm rãi hút lấy, cổ áo gió màu vàng hơi hơi mở rộng, lộ ra cổ áo len bên trong, đôi chân thoi dài được bọc lấy bằng quần âu cắt may tinh xảo, trên chân còn mang một đôi giày màu nâu hưu nhàn, hắn dường như rất giống người đang nghỉ dưỡng nếu không thấy lôn mày nhíu lại.

Trong vòng một giờ, hắn đã bị làm phiền bảy lần, năm lần mỹ nhân, 2 lần nhan viên dễ nhìn.

Hắn đang muốn kiên trì muốn chờ đến hết phiên đấu giá lại bị tiếng chuông điện thoại trong tay làm phiền, lập tức nhận lấy, thấp giọng đáp lại : "Đúng vậy sao, tôi đã biết".

Thu lại đường nhìn, màu lam đẹp đẽ của nam nhân gắt gao nhìn thân ảnh vừa đi đến cửa, không chút chần chờ, hắn lập tức bước theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro