Chương 106: Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao chứ? !" Dạ Mộc khiếp sợ nhìn hắn.

Vô Thanh tự nhiên mà nói, "Bởi vì, có người, đã định trước không nên được sinh ra."

Khi nói lời này hắn lại nở một nụ cười, nhưng Dạ Mộc lại cảm thấy trong nụ cười của hắn thật bi ai.

Hắn mang theo Dạ Mộc muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng Dạ Mộc lại ngừng lại.

"Là bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu?"

Vô Thanh đưa lưng về phía Dạ Mộc.

"Kỳ thật ta cùng Hoàng Đế trước đây thật lâu đã biết, trước khi Hoàng Đế hồi cung, Thái Hoàng Thái Hậu thường xuyên đến tìm ngươi, lắng nghe Phật pháp."

Nghe đến đây, Vô Thanh cầm theo đèn lưu ly màu trắng, chậm rãi quya người lại, một khắc này, hắn cao ngạo lại xa cách, áo lam bồng bềnh, phảng phất như một khắc sau liền phải biến mất trong không khí.

"Vậy các ngươi vì sao trước nay không nói? Các ngươi không sợ, ta là người của Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó làm chuyện xấu đối các ngươi sao?"

Dạ Mộc lắc đầu, "Lo lắng đương nhiên là có, nhưng về sau, tình trạng thân thể của ta không phải không thể rời ngươi được sao? Mà lại nhiều năm như vậy, ngươi cũng không xuống tay với ta, cho nên ta cùng Hoàng Đế đều cảm thấy, ngươi hẳn là một người tốt."

Vô Thanh nghe xong hồi lâu, đột nhiên nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Đại khái, ta thật là người tốt đi."

"Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi." Vô Thanh lần nữa quay mặt bước đi, thanh âm xa xa truyền đến, "Chẳng qua ta cùng Thái Hoàng Thái Hậu, không phải là loại quan hệ các ngươi tưởng tượng."

Dạ Mộc sửng sốt một chút, không biết nói thế nào, liền nghe giọng nói của Vô Thanh, lại một lần nữa khôi phục sự ôn nhu.

"Chờ một chút ta sẽ giúp ngươi khai thông nội lực, chẳng qua ngươi hôm nay không thể đi Thiên Thụ Tự, quên nói cho ngươi, hôm nay Thiên Thụ Tự, đầy khách rồi."

"Hả, phòng ta thường ở cũng bị người khác chiếm rồi?" Dạ Mộc lên án nhìn hắn.

"Đúng." Trong mắt Vô Thanh hiện lên ý cười.

Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn một chút trời, "Giờ ta hồi cung sẽ bị mắng, nếu không ta cùng ngươi chen chút ở với ngươi?"

Dù sao Vô Thanh là hòa thượng, không sợ hắn cầm thú.

Nhưng Vô Thanh lại lắc đầu, "Ngươi nếu là cùng ta chen chút, có lẽ sẽ chết thảm hại hơn."

Hắn dường như không giống đang nói đùa, Dạ Mộc cổ co rụt lại, sợ rồi.

Ban đêm, đã rất muộn, lúc này hoàng cung sớm đã khóa lại rồi , người bình thường là tuyệt đối vào không được.

Dạ Mộc vụng trộm đi đến bên ngoài hoàng cung, thị vệ đều biết nàng, liền vội vàng đem nàng từ cửa nhỏ đi vào.

"Dạ tiểu thư, ngài làm sao muộn như vậy còn trở về?"

Một người thị vệ có chút hiếu kỳ hỏi.

Dạ Mộc không ngại mà nói, "Thiên Thụ Tự hôm nay khách hành hương quá nhiều không có chỗ ở, ta cũng chỉ có thể trở về."

Thị vệ kia gật gật đầu, đột nhiên lại nói một câu, "Vậy ngài buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, nghe nói Bệ Hạ hôm nay phát cáu, ngài cũng đừng đi chọc ngài ấy."

"Cái gì?" Dạ Mộc quay đầu nhìn hắn, "Hoàng Đế nổi giận rồi? Vì cái gì mà nổ giận?"

Thị vệ kia sờ sờ đầu, "Không rõ lắm, ngài dù sao cách xa một chút là được."

Dạ Mộc gật gật đầu, cám ơn hắn, sau đó liền hướng nội cung mà đi.

Nàng bước đi thật nhanh, chỉ chốc lát sau liền đi tới cung đạo cách chỗ mình ở không xa, nhưng mà, mắt nàng nhìn thấy cung điện Mặc Lâm Uyên ở vậy mà đèn đuốc sáng trưng, muộn như vậy, hắn làm sao còn chưa ngủ?

Dạ Mộc hiếu kì, liền tạm thời đem lời khuyên của thị vệ đại ca quên mất, len lén chạy tới.

Còn chưa đến gần, liền thấy bên ngoài quỳ một đám người,bất ngờ Văn Phong cũng ở trong đó!

Dạ Mộc vội vàng đi đến bên người Văn Phong hỏi hắn, "Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Gặp rắc rối rồi?"

Văn Phong nhìn thấy Dạ Mộc cũng rất kinh ngạc, "Tiểu thư, ngươi hôm nay làm sao trở về rồi?"

Dạ Mộc nói, "Thiên Thụ Tự hết chỗ rồi! Ta vốn là muốn cùng Vô Thanh hòa thượng chen chút ở ké, viện tử hắn rất lớn, nhưng mà Vô Thanh hòa thượng không chịu, ta cũng chỉ có thể trở về "

Văn Phong nhẹ nhàng thở ra, "Vẫn may là hắn không có đáp ứng "

"Cái gì?"

"Không, không có gì." Văn Phong nói, "Tiểu thư, ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi, Bệ Hạ ngài ấy hôm nay tâm tình không tốt."

Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn về phía trong cung điện bên trong, bởi vì có trùng điệp cửa che chắn, nàng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy lặng ngắt như tờ.

"Vì sao tâm tình không tốt?"

Văn Phong liếc nàng một cái, còn không phải là bởi vì ngươi! Ngươi nói ngươi đi xem bệnh thì xem bệnh, tại sao phải cùng hòa thượng người ta đi ra ngoài chơi? Chơi cũng thì cũng thôi đi còn chơi đến rất vui vẻ, vui vẻ cũng thì cũng thôi đi, trước đó ngươi còn một mực trốn tránh Bệ Hạ, Bệ Hạ có thể không tức giận sao?

Đương nhiên Văn Phong không dám nói như thế, hắn lắc đầu, "Ngài vẫn là đừng đi chọc ngài ấy."

Một người hai người đều kêu nàng đừng đi, Dạ Mộc tự nhiên là đoán được cái chuyện chỉ sợ liên quan đến nàng.

Nàng nghĩ một lát, không để ý đến sự ngăn cản của Văn Phong, đi vào.

Cả tòa đại điện quả nhiên không có một ai, tất cả mọi người đều quỳ ở bên ngoài, nhưng đèn đuốc sáng trưng, đi đến cuối cùng, chính là chỗ Mặc Lâm Uyên làm việc.

Dạ Mộc cẩn thận đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Mặc Lâm Uyên đang cúi đầu trên án viết cái gì đó, không có ngẩng đầu dậy.

Hắn không buộc quan, tóc đen như mực thật dài rủ xuống, nổi bật lên ngũ quan càng thêm lãnh tình kia, hai hàng lông mày khẽ cau lại xéo lên thái dương, rõ ràng có chuyện phiền lòng, mắt phượng buông xuống, lông mi thật dài trong ánh nến chiếu rọi tựa như hai thanh bàn chải nhỏ, môi mỏng mím chặt, mà lại chỉ mặc một kiện áo trong, bên ngoài khoác lên một kiện long bào màu vàng.

Dạ Mộc trước đó tới lui trốn tránh hắn, nhưng hôm nay sau khi đi ra ngoài chơi một chuyến, tâm tình tốt lên nhiều, cũng cảm thấy nàng cùng Mặc Lâm Uyên giao tình nhiều năm như vậy, không nên cứ trốn tránh hắn, liền tiến đến, dù sao Mặc Lâm Uyên hẳn là sẽ không làm gì nàng đâu?

Nghĩ đến đây, nàng giống như trộm, lén lén lút lút tới đi.

"Ngươi còn biết trở về?"

Giọng nói thanh nhã không phân biệt được có tức giận hay không, Mặc Lâm Uyên không ngẩng đầu lên, nhưng là Dạ Mộc lại cảm giác đối phương đã khóa chặt nàng.

Dạ Mộc ngồi thẳng lên, cười giả lả nói, "Khẳng định phải trở về chứ, nhưng mà Bệ Hạ, ngươi làm sao còn không nghỉ ngơi?"

Mặc Lâm Uyên ngẩng đầu, lúc này mới nhìn nàng một cái.

"Hôm nay chơi đến vui vẻ ha?"

Khóe miệng của hắn hơi nâng lên, rõ ràng đang cười, ánh mắt lại không có chút dao động nào.

"Chơi cả ngày, có phải là mệt mỏi rồi?"

Mặc dù thanh âm của hắn rất ôn nhu, nhưng mà Dạ Mộc vẫn là cảm nhận được một tia uy hiếp, giống như bị thợ săn để mắt tới vậy, trên lưng phát lạnh lông tóc đều dựng lên.

Nhưng lúc này, nàng lại giả vờ như không có chuyện gì bước tới gần, mặc dù tới gần hắn một bước, áp lực liền sẽ trở nên lớn thêm một chút, nhưng nàng trên mặt một thần thái bình thản, thật giống như không có cảm giác được nguy hiểm vậy.

"Hôm nay đúng là chơi có chút mệt, ta vốn còn muốn ngày mai mới trở về, chẳng qua Thiên Thụ Tự hết chỗ ở rồi."

Nàng thành thật như vậy, ngược lại làm cho Mặc Lâm Uyên ngạc nhiên, hắn dừng bút, lại một lần nữa hỏi.

"Hôm nay chơi vui vẻ?"

Dạ Mộc đứng ở bên cạnh hắn, "Vui vẻ chứ! Chẳng qua có một chút tiếc nuối!"

"Tiếc nuối cái gì?"

Dạ Mộc đưa tay, đem lá bùa cầu phúc bình an đặt lên trên long án, thanh âm êm dịu mấy phần, "Hôm nay hội chùa rất náo nhiệt, ta cùng Vô Thanh hòa thượng đi, chẳng qua có chút tiếc nuối, bởi vì ta phát hiện, lâu như vậy rồi, chúng ta vậy mà chưa có lần nào ra ngoài chơi cho đã một bữa."

Mặc Lâm Uyên hơi sững sờ, nhìn chằm chằm lá bùa cầu húc bình an trước mắt, "Đây là cho ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro