Chương 33: Đi nhìn lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng, chính là như vậy!

Nhưng nàng phải làm sao mới tìm được đây? Dạ Mộc nghĩ muốn nát óc, đoạn này trong sách chỉ nói sơ lược, duy nhất để nàng nhớ kỹ, chính là người kia cuối cùng bị Mặc Lâm Uyên giết, một đao đâm vào ngực, nhưng ở phía dưới ngực của người kia, có một vết sẹo rất sâu, giống như là lúc nhỏ lưu lại.

Nhưng nàng cũng không thể xem ngực từng người được.

Bất quá có đầu mối còn hơn không, làm một đứa nhìn lén cũng sẽ tốt hơn là không làm gì!

Nghĩ muốn làm liền đi làm, ban đêm, Dạ Mộc len lén chạy ra khỏi phòng!

Mấy tháng này, nàng đã đem đường đi nước bước trong tướng quân phủ thuộc nằm lòng rồi, trước mắt, tướng quân phủ có bốn chỗ đi không được, một, bên ngoài phủ: Dạ Lệ mời một vị cao thủ tọa trấn, trừ phi có sự chấp thuận của ông ta, hoặc là võ công cao hơn cao thủ kia, bằng không đều không thể đi ra ngoài.

Hai: Bảo tàng: Sau khi có được bảo tàng, Dạ Lệ để đại tướng tâm phúc của mình thủ ở đó, phàm là người tới gần liền giết!

Ba: chỗ ở của Dạ Thiên: Lúc này Dạ Thiên tuyệt đối hận nàng tận xương, mà tính cách hắn hay kích động, bên người có một cao thủ vô cùng lợi hại bảo hộ, Dạ Mộc mới không thèm qua đó chịu chết.

Bốn, chính là chỗ ở của Dạ Lệ.

Hạ quyết tâm, Dạ Mộc liền định ra kế hoạch lục soát bước đầu, hơn nữa mấy tháng này, nàng vì bảo vệ mình, trong ngoại công Vô Thượng Tâm Kinh, nàng luyện rành nhất chính là Quy Tức Pháp, chỉ cần nàng bất động, cho dù đối phương là cao thủ cũng rất khó phát hiện ra, bởi vậy, nàng vẫn tương đối an toàn.

Vạch ra đường đi lục soát xong, nơi đầu tiên Dạ Mộc đi là phòng Thủy Đường, đó là nơi bọn hạ nhân tắm, nhưng mà hạ nhân thân phân thấp kém, người có phẩm cấp sẽ không đi vào trong đó.

Trong phòng Thủy Đường này có không ít người, hạ nhân đều vào lúc các chủ tử ngủ mới rảnh sang đây xử lý vệ sinh cá nhân, nên đây là thời điểm náo nhiệt nhất.

Dạ Mộc trốn ở trên nóc nhà, trong lòng kiến thiết tâm lý một phen.

Nàng đã là người trưởng thành rồi, nhìn sẽ không bị mụn mắt đâu! Nàng là vì cứu người! Ừm, vì cứu người!

Nghĩ đến Mặc Lâm Uyên bị đưa đi Thái Úy phủ, chuẩn bị làm xằng làm bậy, Dạ Mộc cắn răng, mở một mảnh ngói trên mái, nhất thời, một mảnh ** trắng bóng hiện ra ở trước mắt, con mẹ nó, nàng không thuần khiết nữa rồi!

Mà bên kia, Lưu Thái Úy đem tất cả những công vụ có thể đẩy xuống đều cho lui hết, không kịp chờ đợi chạy ra phòng khách, bởi vì vật nhỏ hắn tâm tâm niệm niệm ngày hôm nay rốt cục tới tay!

Nhưng hắn không biết là, ngày hôm nay Dạ Lệ lúc rời đi, đã thuận tay giúp Mặc Lâm Uyên một việc nhỏ, cho hắn loại thuốc làm người ta không lên được, nên dù là hắn ta qua đó, cái gì cũng không làm được, nhiều lắm là ôm ôm hôn hôn.

Nhưng Mặc Lâm Uyên sẽ cho hắn ôm ôm hôn hôn sao?

Cửa gỗ khắc hoa bị đẩy ra vội vàng, một vị niên thiếu an vị ở ngoại thất của gian phòng, đẩy cửa ra là có thể thấy.

Trên bàn bày rượu và thức ăn, niên thiếu tự rót tự uống, ngoại bào lụa mỏng màu trắng bao phủ bởi ánh nến, để cả người hắn có vẻ càng mơ hồ hơn.

Niên thiếu tuổi không lớn lắm, nhưng dáng người cao thon, cử chỉ thong dong thanh nhã, nhất là bị ánh nến rọi sáng, kinh diễm tuyệt luân.

Nghe được thanh âm, mắt phượng của Mặc Lâm Uyên hơi nghiên, liếc nhìn qua, chỉ nhìn một cái, đã làm Lưu Thái Úy có loại cảm giác nửa người mềm nhũn! Những dung chi tục phấn ngày xưa, lúc này hắn một người cũng không nhớ rõ, duy nhất nhớ rõ chính là đôi mắt phượng đuôi hơi nhếch lên quạnh quẽ này, để hắn không tự chủ được mà ngừng thở.

"Ngoan nha" nửa ngày, Lưu Thái Úy mới tìm được thanh âm của mình, thận trọng bước vào bên trong gian phòng, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào niên thiếu, môi vô ý thức đóng mở, "Ngươi, ngươi làm ta nhớ chết đi được!"

"Ha" Mặc Lâm Uyên nghe vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười này thực sự là để hồn của Lưu Thái Úy mất luôn.

"Thật không?" Hắn híp mắt một cái, câu thần nói, "Ta cũng, rất muốn gặp ngươi."

Ngày đó bị kẻ này vũ nhục, thiếu chút nữa bị kẻ này giết chết. Vừa nghĩ tới Dạ Mộc cũng bởi vậy mà thấy lúc hắn chật vật nhất, hắn không lúc nào không nghĩ đến kẻ trước mắt này, hôm nay, rốt cuộc được như ý nguyện.

"Thực sao?" Lưu Thái Úy quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, hắn vội vã đóng cửa lại, phân phó bên ngoài nói: "Mặc kệ nghe được động tĩnh gì, cũng không cho phép vào!"

Sau đó vội vã tiến lên chỗ Mặc Lâm Uyên, Mặc Lâm Uyên ly bưng rượu vẫn không nhúc nhích, lãnh quang lành lạnh hiện ra trong chén, đêm, còn rất dài.

Không phải, không phải, không phải! Những người này đều không phải!

Dạ Mộc mạo hiểm chạy đến phòng của hạ nhân tìm, cũng may nàng bây giờ còn có chút thân thủ, nhân lúc người khác ngủ say, len lén mở vạt áo ra kiểm tra, tuy có chút mạo hiểm, nhưng không làm kinh động bất luận kẻ nào, nhưng duy nhất để nàng phiền tái chính là, chính là nàng tìm mấy canh giờ, các loại ngực không biết nhìn bao nhiêu rồi, nhưng không có ai là người nàng muốn tìm cả!

Dạ Mộc nhíu nhíu mày, ra khỏi gian nhà hạ nhân cuối cùng, nhưng vừa lúc đó, nàng nghe được động tĩnh không giống bình  thường, vội vã trốn ở sau một sơn giả, núp đi.

Chỉ chốc lát sau, một hắc y nhân từ trên nóc nhà rơi xuống, hắn rõ ràng bị trọng thương, cước bộ nặng nề không nói, lúc rơi xuống còn suýt nữa ngã sấp xuống.

Rất nhanh, phía sau hắn có một người đuổi tới, nhưng hắn đã chạy hết nổi rồi, đột nhiên thấy giả sơn, trước mắt hắn sáng ngời, cũng chui vào!

Dạ Mộc bởi vì luôn quan sát đối phương, thấy hắn chạy tới chỗ của mình, vội vã tránh vào trong sơn giả. Trong sơn giả này có không gian cũng thật lớn, có ánh trăng xuyên thấu qua khe chiếu vào, là một nơi tốt để làm chuyện này nọ.

Hắc y nhân kia không hề phát hiện, sau khi đi vào vẫn không nhúc nhích, rất nhanh, một nam nhân mặc áo gai từ nóc nhà nhảy xuống.

"Kỳ quái, rõ ràng trúng ma phí tán, vì sao còn chạy nhanh như vậy?"

Hắn vừa nói xong, đột nhiên một nam nhân cầm đại đao cũng đuổi đến, chính là Dạ Lệ!

"Tôn lão, thích khách đâu?"

"Tướng quân!" Tôn lão đầu quỳ một gối,, "Người đến tuy rằng võ công thua ta và ngài, nhưng là khinh công trác việt, đuổi tới đây đã mất dấu."

Trong sơn giả, hắc y nhân kia nghe vậy thở nhẹ nhỏm một cái thật dài, những ngay lúc này, Dạ Lệ đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, "Ai ở đó!"

Cả người hắc y nhân kia căng thẳng, vừa định xông ra, một đôi tay nhỏ tay đột nhiên từ phía sau lưng vươn ra, gắt gao níu lại đưa hắn, kéo vào bên trong!

Chờ giây lát, Dạ Lệ không có phát hiện bất luận động tĩnh gì, cho là người nọ thực sự không ở nơi này, mà trong sơn giả Dạ Mộc đè một người trên mặt đất, hai tay gắt gao che cái miệng của hắn, ngưng thần nín thở.

Nam nhân bị nàng ngồi lên vẫn không nhúc nhích, duy nhất lộ ra ngoài là một đôi mắt kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng làquen biết nàng!

"Xuỵt!" Dạ Mộc thấp giọng, "Ngươi bất động, ta bất động, chúng ta tạm thời hợp tác?"

Nửa ngày, cảm giác được người dưới tay gật đầu, lúc này Dạ Mộc mới cẩn thận buông tay ra, bất quá một mực đề phòng gia hỏa này phản .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro