Chương 87: Bốn năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người của Chung gia bị tức đến chết khiếp, nhưng Hoàng Đế rõ ràng đứng về phía địch nhân, bọn họ cũng không tiện làm lớn chuyện này, tóm lại cũng chỉ là một tì thiếp mà thôi.

Nhưng thù này bọn họ sẽ nhớ kỹ, Hoàng Đế không cho thế gia mặt mũi như thế, bọn họ tuyệt đối sẽ ở nởi khác, tìm về!

Chuyện này coi như lắng xuống, nhưng hoàng tộc cùng thế gia lại có tai hoạ ngầm, trong mấy năm kế tiếp, lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Bốn năm , loại mâu thuẫn này gần như đã đến mức như  tuốt vỏ.

Một ngày kia.

Giữa núi xanh um tươi tốt, có một tiểu Loli chạy ra, nàng mặc tăng bào chỉ trong miếu mới có, hơn nữa còn là loại may theo số đo.

Có khách hành hương lên núi kỳ quái nhìn nàng, trên núi này còn có lưu một nữ đệ tử?

Mà Dạ Mộc không để ý ánh mắt của những người khác, chui vào phía sau núi đã không thấy tăm hơi.

"Vô Thanh, Vô Thanh, ta lại đến rồi!"

Thời gian bốn năm này, khuôn mặt như khắc họa của Vô Thanh càng thêm ôn nhu, lúc hắn rũ mắt xuống, đuôi lông mày nhướng lên càng phát ra xinh đẹp, lúc hắn mở mắt, con ngươi trong suốt càng thêm rõ ràng, không ít khách hành hương đều là tới vì gương mặt này của Vô Thanh, mặc dù biết hắn là một hòa thượng, vẫn không thể khống chế con mắt mơ ước của bản thân.

Nghe được thanh âm của Dạ Mộc, Vô Thanh vốn đang cùng một vị lão giả chơi cờ, nghe vậy không khỏi hai mắt sáng ngời, ván cờ này cũng có chút hạ không nổi nữa.

Đối phương cười ha ha, ông biết Vô Thanh có một vị bằng hữu còn thân cận hơn muội muội, cũng sẽ không quấy rầy nữa.

"Hôm nay tới đây thôi." Lão đầu đứng dậy, "Cờ lưu lại đó, lần sau lão phu trở lại."

"A di đà phật, bần tăng phái người tiễn ngài xuống núi."

Dạ Mộc vừa vào cửa, liền thấy một lão đầu thấp bé đi ra, nàng cười cười với đối phương, liền đi vào, "Vô Thanh, ngươi xem đây là cái gì! Kinh Phật Tây Vực tiến cống, bản độc nhất đó!"

Vô Thanh vừa nghe, đưa tay tiếp nhận, hai mắt hơi chiếu sáng, hiển nhiên có chút yêu thích không buông tay, "Sao ngươi nghĩ đến tặng ta mấy thứ này?"

Hắn đối với Dạ Mộc, xưng hô rõ ràng tùy ý hơn rất nhiều.

Dạ Mộc nói, "Còn không phải bởi vì thấy ngươi lật hết sách trong tàng thư các rồi sao, không còn sách xem nữa, sẽ cảm thấy buồn chán lắm? Dù sao thứ này, ta và Hoàng Đế ca ca cũng không xem!"

Dạ Mộc một mảnh hảo tâm, Vô Thanh cũng liền đón nhận, dẫn nàng tới nội thất.

"Hôm nay mới giữa tháng, sao ngươi đã tới rồi?"

Vốn nàng đều là đủ tháng mới tới, mỗi tháng cũng sẽ đến ở vài ngày, ở đây cũng coi như là cái nhà thứ hai của Dạ Mộc.

Nói đến đây một, Dạ Mộc có chút lo lắng, nàng cau mày rầu rĩ nói rằng.

"Ta cảm giác hình như ta bị kích động nhanh hơn rồi"

Nàng thở dài, "Dù là ta đánh gãy kinh mạch, không bao lâu nó có thể phục hồi như cũ, hơn nữa sáng sớm hôm nay ta thức dậy, phát hiện hết thảy trước mắt đều là những cái bóng màu đỏ, tình huống của ta có khả năng chuyển biến xấu rồi."

Dạ Mộc nói để Vô Thanh không cười được nữa, cầm sách ở trong tay, cũng cảm thấy như nặng nghìn cân, Dạ Mộc biến thành cái dạng này, đều là do hắn, bởi vì ý nghĩ sai lầm của hắn trước đây.

"Ngươi đi theo ta."

Hắn dẫn Dạ Mộc vào bên trong, cùng nàng ngồi xếp bằng ngồi đối diện nhau, sau đó nét mặt nghiêm túc nói cho nàng biết, "Tình huống của ngươi, có liên quan đến sát khí chưa giải phát của ngươi, Tịch Diệt thần công vốn chính là công pháp tà ác không ngừng giết người, hút ngoại lực, ngươi vẫn luôn áp chế nó, nó tự nhiên sẽ phản phệ." Huống chi, trước đây còn bị hắn thúc đẩy, sát khí trong cơ thể Dạ Mộc chồng chất càng thêm nặng.

"Vậy làm sao bây giờ?" Trong lòng Dạ Mộc đau khổ, nếu như có thể, nàng cũng không muốn luôn phải làm gãy hai khí mạch của bản thân, thực sự rất thống khổ.

Cô Thanh thận trọng nói, "Chờ thêm chút nữa, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp chữa tốt cho ngươi."

Kỳ thực, loại tình huống này của Dạ Mộc, nếu là có thể không để cho nàng ngừng giết người, bộc phát sát khí trong cơ thể ra, cũng không có việc gì, có lẽ hắn có thể tìm mấy người giống như hắn, người tu luyện công pháp chí thuần chí thiện, cùng nhau hóa nội lực cho nàng, cũng có thể.

Chỉ là người tu luyện công pháp giống hắn thập phần hiếm, hắn vẫn không tìm được. Đương nhiên biện pháp tốt nhất vẫn là chỉ có một, chính là huỷ bỏ võ công, làm một phế nhân.

Nhưng Vô Thanh nghĩ thầm, Dạ Mộc thà rằng chịu đựng thống khổ tự đoạn kinh mạch, cũng không tự phế võ công, có thể võ công đối với nàng mà nói rất trọng yếu đi.

Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu chợt lóe lên, Vô Thanh bắt đầu chuyên tâm khai thông nội lực cho Dạ Mộc, sau một lát, Dạ Mộc mê man ở trong ngực hắn, chờ lúc nàng tỉnh lại, trước mắt những cái bóng màu đỏ, sẽ biến mất.

Nhìn mặt bị mồ hôi làm ướt nhẹp của nàng, Vô Thanh nhịn không được sờ sờ cái trán của nàng.

Bốn năm ở chung, nữ hài nho nhỏ, đã bất tri bất giác đi vào lòng hắn, hắn chưa từng có muội muội, đối Dạ Mộc tự nhiên có một loại yêu thích, đồng thời, cũng không lúc nào không hối hận về sai lầm trong quá khứ, nếu là có thể làm lại, hắn sẽ không vì giết Mặc Lâm Uyên, mà làm ra chuyện sai trái như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, Vô Thanh thật sâu cau mày, bên trong thiện phòng an tĩnh, chỉ có một ngọn đèn đàn hương đang thiêu đốt.

Chờ Dạ Mộc ở trên núi nghỉ ngơi thật tốt vài ngày sau, trở lại hoàng cung, lại phát hiện hoàng cung đã đi vào giới nghiêm.

"Đây xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng có chút kỳ quái hỏi Văn Phong vẫn luôn theo nàng, bốn năm qua, không chỉ có Mặc Lâm Uyên vẫn luôn làm bản thân trở nên lớn mạnh, tam đại thế gia và Thái Hậu cũng không có nhàn rỗi, hao tổn thực lực năm đó, cũng đang từ từ khôi phục.

Văn Phong thở dài, "Cũng không có gì, là Thái Hoàng Thái Hậu hồi cung."

Dạ Mộc sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, Thái Hoàng Thái Hậu quả thực nên trở về rồi, ở ngoài cung thực sự không giống ai, chỉ là trở về thì trở về, thanh thế lớn như thế, xem ra lại muốn sinh sự.

Quả nhiên, còn chưa tới cửa Chiêu Dương đại điện, đã thấy thị vệ đen nghìn nghịt.

Trong đại điện, thời gian không có lưu lại nửa điểm vết tích ở trên mặt Triệu Vân Cầm, bà ta vẫn xinh đẹp như trước, mang theo một ít dáng dấp bén nhọn.

"Bệ Hạ, trước đây Ai Gia sinh bệnh mới rời cung tĩnh dưỡng, hôm nay khỏi rồi nên trở về, ngươi sẽ không có chuyện không chào đón chứ?"

Ngồi ở vị trí đầu, Mặc Lâm Uyên đã mười lăm tuổi khẽ cười.

Bốn năm, hắn vì ngồi vững ngôi vị Hoàng Đế, không giờ phút nào ngừng làm bản thân trởn nên lớn mạnh, hiện tại, hắn đã không phải là Ấu Đế trước đây gặp phải vấn đề khó, thì cần lục bộ cùng bàn bạc, mà là khí thế nội liễm, Đế Vương nhân từ và khôn ngoan.

Sự trưởng thành của hắn có thể dùng mắt mà nhìn thấy rõ, bách quan đều cho rằng Mặc Lâm Uyên có thiên bẩm, nên gặp phải vấn đề khó, luôn có thể nghĩ đến một số chủ ý nghe cũng chưa từng nghe, lại đặc biệt dễ dùng, mà Mặc Lâm Uyên lại luôn luôn cười, lắng động và chiều sâu bày ra vô cùng nhuần nhuyễn trên người thiếu niên một mười lăm tuổi như hắn, lại đặc biệt hài hòa.

"Hoàng Tổ Mẫu nói gì vậy? Người muốn quay về, Trẫm đương nhiên hoan nghênh."

Dù sao trong bốn năm này chính tích của hắn bày ra ở đó, Thái Hậu muốn giống như trước đây, lấy lý do Hoàng Đế tuổi nhỏ, xử lý không tốt quốc sự, cướp giật chính quyền, là không thể nào.

Triệu Vân Cầm hiện tại cũng biết Mặc Lâm Uyên còn càng thêm khó đối phó hơn năm đó, lúc này, nhìn thấy Dạ Mộc tiến đến, bà ta không khỏi híp mắt một cái, lập tức nở nụ cười.

"Nghe nói Hoàng Đế rất thích tiểu nha đầu này? hoàng đế nhưng phải chú ý một chút, muội muội ruột của mình không thương, thương một dã nha đầu không biết nhặt từ đâu, Mẫu Hậu ngươi biết được thì thương tâm bao nhiêu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro