Chương 97: Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm rồi, hay là chưa từng làm gì, vấn đề này có khó trả lời như vậy sao?"

Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng hỏi, nhìn nghiêng qua, trên mặt tuấn tú mang theo ý cười nhợt nhạt, dáng người chắp tay đứng ở trong bụi hoa, gần như vậy, lại xa như vậy.

Văn Tắc lăng lăng nhìn hắn, nửa ngày, mới há mồm, lại một chữ cũng nói không nên lời.

Tim của ông nhảy bang bang, chuyện cũ đã qua rất nhiều năm, lại một lần nữa mở ra, không nghĩ tới lại là phương thức trực tiếp như vậy.

Mặc Lâm Uyên thấy biểu hiện lần này của ông, đột nhiên liền biết đáp án, hắn hơi nhíu mày, "Cho nên, ngươi thực sự đã làm chuyện không nên làm?"

Văn Tắc rùng mình, vội vã quỳ xuống, bất quá trong lòng ông không sợ, bởi vì tiên Hoàng Hậu đã chết nhiều năm, dù là hiện tại muốn truy cứu, cũng truy cứu không tới trên đầu của ông, dù sao, đến người liên quan cũng không còn.

Mặc Lâm Uyên thở dài, "Ngươi đã muốn quỳ, liền quỳ ở đó nói rõ cho Trẫm."

Hắn dừng một chút, đơn giản bổ sung thêm một câu, "Không luận lợi ích quan trường, hiện tại Trẫm hỏi ngươi, chỉ là muốn biết càng nhiều chuyện năm đó, về Mẫu Hậu của trẫm."

Cũng không biết câu nào của Mặc Lâm Uyên làm xúc động tâm hôn của Văn Tắc, ông thấy bốn bề vắng lặng, lại có loại xúc động muốn kể rõ toàn bộ.

Hơn nữa, năm đó mơ hồ lưu lại nghi vấn, ngày hôm nay, ông cũng muốn xác nhận.

"Bệ Hạ muốn biết, đến tột cùng là quá khứ của tiên Hoàng Hậu, hay là muốn biết thứ khác?"

"Vậy phải xem ngươi, nói như thế nào."

Văn Tắc nhìn chằm chằm Mặc Lâm Uyên, lại phát hiện mình thực sự vô pháp từ trên gương mặt tuấn tú trước mắt nhìn ra tâm tình gì, ông cúi đầu, trầm mặc chốc lát mới nói.

"Bệ Hạ, thần có tội, nhưng lúc đó, giữa thần cùng tiên Hoàng Hậu, thật sự là bất đắc dĩ mới xảy ra cử chỉ quá phận, chuyện này, ngoại trừ tiên Hoàng Hậu, không có bất kỳ người nào biết."

Ông đây là thừa nhận mình và tiên Hoàng Hậu có quan hệ riêng, Mặc Lâm Uyên không tin Mẫu Hậu mình là một người hồng hạnh vượt tường, nên hắn bất thiện nhìn chằm chằm Văn Tắc hỏi.

"Ồ, ngươi trái lại nói một chút, là tình huống bất đắc dĩ gì?"

Văn Tắc chỉ một bên lương đình, Mặc Lâm Uyên hừ một tiếng, trước một bước đi vào, một lát sau, hai người ngồi đối diện, ở giữa cách bàn đá lạnh như băng.

"Ngươi nói đi."

Hai con ngươi vựa sâu lại vừa tĩnh lặng của Mặc Lâm Uyên, không một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào ông.

Trên mặt Văn Tắc, chỉ còn lại cảm xúc hiếm hoi ít khi thể hiện ra cùng với một nụ cười giả tạo, nhìn thật kỹ, giống như đang đau thương cùgn hoài niệm.

"Thực ra lúc tiên Hoàng Hậu còn là khuê nữ, thần đã quen biết nàng ấy, nàng ấy là nhất đẳng quý nữ đô thành người người muốn cưới, lúc đó, thần cũng không ngoại lệ."

Mặc Lâm Uyên không thể phủ nhận, "Tiếp tục."

"Trước đây thần muốn cầu thú, hơn nữa nàng cũng không phải toàn bộ không có hảo cảm với thần, nhưng cuối cùng nàng vẫn là cự tuyệt, thần không cam lòng, lại vài lần tới cửa, rốt cuộc không thể thành công, bởi vì là nữ nhi thái phó, nhất định phải vào cung."

Văn Tắc thở dài, "Đúng như dự đoán, cùng năm Hoàng Đế đại hôn, nàng ấy được phong làm Hoàng Hậu, nàng ấy sớm đã biết số phận của mình, nên từ vừa mới bắt đầu, sẽ không có nghĩ tới cho người khác bất cứ cơ hội nào, hơn nữa khi đó, tiên Đế hâm mộ nhan sắc của nàng ấy, đối với nàng ấy cũng rất tốt, nàng ấy càng thêm khăng khăng một lòng, thế cho nên sau này ta vài lần cầu kiến, nàng ấy đều không gặp."

"Nàng là tiểu thư khuê các điển hình, hiền lương thục đức, tiên Đế có thể lấy được nàng ấy, thật sự là phúc khí, nhưng bởi vì nàng ấy rất được cưng chìu, bị Quý Phi đương thời đố kỵ, ở trong một lần săn bắn, Quý Phi âm thầm độc thủ với nàng ấy."

"Bởi vì thần nhiều năm không cưới, chính là vì vẫn một lòng với nàng ấy, thấy nàng ấy gặp nạn, tiên Đế lại vẫn còn đang bận trấn an những quan viên phi tần khác, trước một bước đi cứu nàng ấy, ai biết được, sau khi cứu được nàng ấy, lại phát hiện nàng ấy còn trúng tình độc, nên bất đắc dĩ, mới cùng thần từng có cử chỉ quá phận."

Mặc Lâm Uyên vẫn rũ mắt nghe, cũng không biết tin hay là không tin, chỉ là để Văn Tắc nói tiếp.

Văn Tắc thấy hắn trầm mặc, vinh nhục không sợ, không khỏi cũng có chút cảm khái.

"Chuyện về sau, Bệ Hạ chắc đã biết, thần mang theo nương nương trở về, liền thấy vẻ mặt của tiên Đế không đúng, hơn nữa có Quý Phi ở một bên thêm mắm thêm muối, tiên Đế càng thêm hoài nghi, chỉ tiếc, Văn gia thế lớn, hắn không nhúc nhích được Văn gia, liền giận chó đánh mèo lên Hoàng Hậu, Hoàng Hậu chợt thất sủng, tâm tình tự nhiên hậm hực không ngớt, bất quá thần cùng nàng ấy sớm có ước định, quên đi chuyện trong rừng, nàng ấy vì tính mạng của gia tộc, cũng chỉ có thể giấu hết thảy trong bụng, mà cũng không lâu sau đó, liền phát hiện mang thai, mang thai Bệ Hạ ngài."

Văn Tắc lại cười khổ nói, "Trước đây thần không phải là không có hoài nghi tới, sau này đi hỏi nàng ấy, nàng ấy một mực chắc chắn sau khi hồi cung, nàng ấy đã uống thuốc ngừa thai, nên tuyệt đối sẽ không có mang thai hài tử của thần, nói ngài tất nhiên là huyết mạch hoàng tộc, vì vậy, thần cũng liền chặt đứt loại ý nghĩ không thiết thực này."

Sau khi ông nói xong, tiếp đó là sự trầm mặc hồi lâu, Mặc Lâm Uyên nhắm mắt lại, khó trách hắn từ nhỏ thì không được cưng chìu, Hoàng Đế luôn luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, thì ra là như vậy.

Hoài nghi lại không có chứng cứ, muốn động người lại không động được, lúc Mặc Thế Văn còn nắm quyền lợi, cũng đã rất uất ức.

"Nghe ý tứ của ngươi, ngươi đối Mẫu Hậu trẫm, là có tình." Mặc Lâm Uyên dùng ngón tay gõ bàn đá một cái, "Nên đây cũng là nguyên nhân trước đây ngươi giúp Thái Hậu đối phó Mặc Thế Văn, nghe nói ngươi cái gì cũng không muốn, chỉ cần Mẫu Hậu."

Mặc Lâm Uyên nói thế, trong mắt tràn ra một tia sát khí, "Như vậy, người chân chính bức tử bà ấy, là ngươi."

Mặt của Văn Tắc, thoáng chốc trắng bệch!

Ông có chút hốt hoảng giải thích, "Mặc Thế Văn là không che chở được nàng ấy!"

Dưới tình thế cấp bách, ông cũng không tiên Đế này, tiên Đế kia nữa, "Mặc Thế Văn không che chở được nàng ấy, nếu là nàng ấy đi theo thần, còn có thể bảo mệnh!"

Mặc Lâm Uyên lạnh lùng nói, "Ngươi chỉ cần nói cho Trẫm biết, trước đây lúc Mặc Thế Văn hạ dược Mẫu Hậu, đưa đến trước mặt ngươi, ngươi có khi dễ bà ấy hay không!"

"Ta!" Văn Tắc lần đầu tiên tự xưng "Ta" trước mặt Mặc Lâm Uyên, hơn nữa sắc mặt vô cùng khó coi.

Mặc Lâm Uyên thấy vẻ mặt của ông, cười lạnh một tiếng, đứng dậy, "Như vậy, ngươi còn muốn nói cái chết của bà ấy không có liên quan gì với ngươi? Ngươi đến tột cùng là thích bà ấy, hay là muốn giữ lấy bà ấy, Trẫm không quan tâm, bất quá ngươi không tư cách nhớ đến bà ấy."

Văn Tắc há mồm, tựa hồ muốn nói cái gì, Mặc Lâm Uyên lại vung mạnh tay lên.

"Được rồi, thứ Trẫm muốn biết đều đã biết, thời gian không còn sớm, sẽ không lưu Thừa Tướng lại dùng bữa đâu."

Văn Tắc lại không lập tức đứng dậy, ông chần chờ chốc lát, âm thầm nắm chặt tay nói, "Chẳng biết Bệ Hạ hỏi chuyện này, là nguyên nhân gì?"

Mặc Lâm Uyên cười như không cười nhìn ông một cái, "Ngươi không tư cách hỏi Trẫm vấn đề này."

Nói xong, Mặc Lâm Uyên trước một bước phất tay áo bỏ đi, hắn rời đi không lâu, Văn Tắc mới đi khỏi, Mặc Lâm Uyên đi ngang qua góc khuất, đã bị Dạ Mộc đuổi kịp.

Nàng lộ ra một bộ vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn, "Hành động ngày hôm nay của ngươi, là có âm mưu gì?"

Mặc Lâm Uyên cả kinh, hoàn toàn không có ổn trọng như trước mặt Văn Tắc.

"Ngươi đều nghe được? Ngươi nghe trộm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro