Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại chỗ ở của mình, đem Lam gia thị nữ đều nhốt ở ngoài cửa, Ngụy Vô Tiện nhoài người trên bàn, rốt cuộc không nhịn được nữa khóc lên.

Y bị buộc gả đến Lam gia, khả năng không bao lâu nữa sẽ làm quả phu, vốn cho rằng như vậy đã đủ thảm rồi, thật không ngờ ông trời còn không buông tha y.

Là một kế phu nhân vừa mới gả vào, không quyền không thế, sao lại đi trêu chọc một ma đầu như Lam Trạm?

Ngụy Vô Tiện lại đanh đá, gặp phải loại chuyện này, vẫn còn hoảng loạn, giữa lúc nhất thời, hoàn toàn không có chủ ý.

Tuy rằng trong lòng còn nhiều điều miễn cưỡng, ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện vẫn ngoan ngoãn đi linh thất thỉnh an lão tông chủ.

Vừa vặn lúc đi, gặp thứ đệ Lam Khải Nhân của Lam tông chủ, mặc dù nói Ngụy Vô Tiện là bởi vì xung hỉ bị cưới vào cửa, nhưng những gì nên xưng hô khi năm tới đến vẫn cần phải xưng hô cho đúng.

Lam Khải Nhân vẫn gọi Ngụy Vô Tiện một tiếng "Đại tẩu".

Một tiếng này Ngụy Vô Tiện toàn thân rùng mình một cái, thật sự chịu không nổi một người so với cha mình còn lớn hơn gọi y là "Đại tẩu".

Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười cười, đáp lại, "Chào tiểu thúc..."

Sau đó, Lam Khải Nhân đã nói, bởi vì sinh thần bát tự của Ngụy Vô Tiện hợp với Lam gia, hợp lão tông chủ mới để cho y vào cửa xung hỉ, cho nên, vẫn hy vọng Ngụy Vô Tiện có thể bầu bạn với lão tông chủ nhiều hơn.

Nghĩ đến, đã làm linh vật xung hỉ, đương nhiên phải đặt ở chỗ lão tông chủ mới được.

Còn nói, y không cần phải làm gì khác, chính là Lam gia có thủ khúc<<Thanh Tâm Âm>>, có tác dụng thanh tâm ngưng thần trừ tà, hy vọng Ngụy Vô Tiện có thể học thổi khúc nhạc này, biết đâu phần nào có thể giúp được cho lão tông chủ.

"Nhưng mà...... Ta không thể! "Ngụy Vô Tiện nói.

"Cái này cũng không sao......"

"Phu nhân không cần lo lắng! "Một thanh âm trong trẻo vang lên.

Hai người ngoái đầu nhìn, là Lam Trạm mang theo một thân phong lưu đi tới.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Trạm nhất thời liền cảm thấy không tốt.

"Chào thúc phụ!" Lam Trạm hành lễ trước với Lam Khải Nhân, sau đó lại nói với Ngụy Vô Tiện, "Vong Cơ thuở nhỏ học tập âm luật, rất có thành tựu, đã là vì phụ thân có thể sớm ngày bình phục, Vong Cơ nguyện ý dạy phu nhân học Thanh Tâm Âm."

"Nếu Vong Cơ con bằng lòng dạy thì tốt rồi, như vậy, đại tẩu người đi theo Vong Cơ học đi."

"... Ta... ta... có thể đổi người dạy không... "Ngụy Vô Tiện lắp bắp nói.

"Sao vậy? Âm luật của Vong Cơ là tốt nhất ở Lam gia, hơn nữa đây cũng là một chút hiếu đạo của nó."

"Phu nhân yên tâm, Vong Cơ nhất định tận tâm tận lực dạy dỗ"

"............"
Lam Trạm và Lam Khải Nhân, ngươi một câu ta một câu liền quyết định việc này.

Nói xong chính sự, Lam Khải Nhân lại nhìn lão tông chủ một chút, đến khi rời khỏi, lúc đi tới cửa, lại nghĩ nghĩ gì đó, nói với Lam Trạm đi ra tiễn ông, "Tuy rằng đại tẩu tuổi còn nhỏ, nhưng sau cùng đã gả cho phụ thân con, con vẫn nên gọi người một tiếng Khôn phụ."

"...... Gọi phu nhân là được rồi. "Lam Trạm nói.

Lam Khải Nhân thấy thế, liền nghĩ đến, từ khi mẫu thân Lam Trạm qua đời, lão tông chủ vẫn chưa tái giá, cũng đã mười mấy năm rồi, đột nhiên cưới vào một kế phu nhân nhỏ tuổi như vậy, trong lòng Lam Trạm không thoải mái cũng là điều dễ hiểu, ông cũng không nói gì thêm.

Lam Trạm trở lại trong phòng, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngồi trước giường lão tông chủ, hỏi, "Phu nhân bình thường có nhạc cụ quen dùng hay không? Ta bảo hạ nhân đi chuẩn bị."

"Sáo đi, ta trước kia có học qua sáo."

"Được, ta bảo hạ nhân lấy mấy cái lại đây, người chọn một cái dùng."

Không bao lâu, đã có hạ nhân đưa tới sáo và nhạc phổ, Ngụy Vô Tiện từ trong đám sáo đó chọn ra một cây sáo gỗ mun để sử dụng.

Để không quấy rầy lão tông chủ nghỉ ngơi, hai người đi ra ngoài phòng, phân biệt ngồi xuống.

"Phu nhân, bắt đầu đi. "Lam Trạm nói.

Ngụy Vô Tiện mở nhạc phổ ra, thổi lên, y vốn không biết khúc nhạc này, còn thỉnh thoảng phải chú ý Lam Trạm, thổi bập bẹ.

"Âm thứ tư sai rồi..."

Ngụy Vô Tiện thổi lại lần nữa.

"Đoạn thứ hai lạc nhịp rồi......"

Lại thổi lại.

"Phá âm rồi......"

Lam Trạm hết cách, đứng dậy đến gần Ngụy Vô Tiện, muốn bắt đầu chỉ đạo.

Ngụy Vô Tiện thấy hắn đi tới, giống như một con mèo nhỏ xù lông, lập tức kêu lên, "Ngươi muốn làm gì!"

"Ngươi hoảng cái gì, tư thế cầm sáo của ngươi sai rồi... "Lam Trạm đi tới phía sau Ngụy Vô Tiện, đưa tay cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện, sửa lại tư thế của y.

"Ngươi đừng chạm vào ta! Bị người ta nhìn thấy! "Ngụy Vô Tiện muốn tránh tay Lam Trạm, vặn vẹo trong lòng Lam Trạm hai cái.

"Ngươi đừng lộn xộn, ta dạy ngươi học sáo quang minh chính đại, ta dạy ngươi tử tế, ngươi cũng phải học cho tốt."

"Vậy ngươi cũng đừng chạm vào ta, ngươi đứng sang một bên đi!"

"Ngươi xem ngươi thổi sai đến mấy lần rồi, ta chỉ ngươi đúng một lần, ngươi học xong, ta cũng không cần ở đây nhìn ngươi nữa , ngươi cảm thấy ta rất nhàn sao? Ta còn có rất nhiều tông vụ cần phải xử lý"

"Cũng không phải ta bảo ngươi dạy, ngươi có chuyện riêng, ngươi làm việc của ngươi là được rồi!"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi nước đổ đầu vịt có phải hay không, nói để cho ngươi học tốt, ngươi lại có thái độ này!" (Lam Trạm chửi như mẹ chửi con vậy :)) )

Lam Trạm đột nhiên nghiêm giọng nói, Ngụy Vô Tiện có chút hoảng, muốn cho người khác biết y không tận tâm, đối với y cũng không có kết quả tốt.

"Ngươi hung dữ như vậy làm gì, ta sẽ học mà...... Ngươi, ngươi buông ta ra trước đi......"

"Ha, ngươi sợ cái gì? "Lam Trạm cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Ngụy Vô Tiện," Cho dù ta không phải là người, còn có thể làm gì ngươi ở trước giường bệnh của phụ thân sao? Ngươi yên tâm."

"...... Ngươi thật sự chỉ muốn dạy ta thổi khúc nhạc? "Ngụy Vô Tiện hỏi, muốn xác nhận lại một lần.

"Nếu không thì sao, nhanh lên đi, chúng ta như thế này bị người khác nhìn thấy cũng không hay."

Ngụy Vô Tiện gật đầu, Lam Trạm tự tay dạy tư thế, thổi một khúc hoàn chỉnh.

Khúc nhạc này ngoại trừ có thể thanh tâm ngưng thần, chủ yếu nhất là có thể phòng ngừa lão tông chủ vĩnh viễn rơi vào mộng cảnh, cho nên Lam Trạm cũng không dám qua loa, nhất định phải bảo đảm Ngụy Vô Tiện một âm cũng không thể sai.

Học cả một buổi chiều, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng có thể thổi một cách hoàn chỉnh, Lam Trạm cũng giống như hắn nói đi làm việc khác. Mấy ngày sau, Lam Trạm bận rộn, Ngụy Vô Tiện cũng không gặp hắn mấy lần.

Không có Lam Trạm bên cạnh, Ngụy Vô Tiện thả lỏng rất nhiều.

Lại qua vài ngày, Giang Yếm Ly cũng được đưa về bên cạnh Ngụy Vô Tiện, ở Lam gia xa lạ có thể xem như có người quen rồi, tâm tình Ngụy Vô Tiện phấn chấn hẳn lên.

Hiện tại Ngụy Vô Tiện chỉ cần ở lại chỗ lão tông chủ cho tới trưa, thổi xong Thanh Tâm Âm, buổi chiều liền có thể tự do hoạt động.

Y liền mang theo Giang Yếm Ly đi dạo khắp nơi, buổi chiều hôm đó vừa hay dạo qua chuồng ngựa ở hậu viện, nhìn thấy con ngựa trắng của Lam Trạm, nghĩ đến chính là nó chở mình đưa về, nhất định phải cưỡi nó.

Đám mã nô đưa mắt nhìn nhau, không dám quyết định, liền nói: "Kế phu nhân, con ngựa này chỉ để cho thiếu tông chủ cưỡi..."

"Vậy sao, ta đây nhất định phải cưỡi nó! "Nói xong liền dắt bạch mã ra ngoài.

Đi tới trường đua ngựa, Ngụy Vô Tiện trèo lên lưng ngựa, bạch mã kia quả nhiên không cho người cưỡi, hất đầu hất đuôi muốn quăng Ngụy Vô Tiện xuống.

"A!!! "Cả trường ngựa liên tục thét chói tai.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi làm gì vậy!"

Không biết Lam Trạm đi tới trường đua ngựa lúc nào, đang một tay cầm dây cương, một tay xoa lưng ngựa, trấn an bạch mã.

Ngụy Vô Tiện vừa mới ở trên lưng ngựa thiếu chút nữa bị hất xuống, bị dọa không nhẹ, đang thở hổn hển, bình phục tinh thần.

Lam Trạm thấy như vậy, cũng không tiện làm khó y, liền nói: "Nếu ngươi muốn cưỡi ngựa, trong chuồng nhiều ngựa như vậy, ngươi cưỡi con nào mà không được?"

"... Vì sao không thể cưỡi nó, ta phải cưỡi nó! "Ngụy Vô Tiện có chút khóc lóc om sòm.

"Như thế nào?"

"Ai bảo nó lúc trước đuổi theo ta, ta sẽ cưỡi nó!!!"

Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện vậy mà lại ghi thù bạch mã, Lam Trạm không khỏi bật cười, liền xoay người lên ngựa, ngồi ở phía sau Ngụy Vô Tiện, trên yên ngựa nho nhỏ miễn cưỡng chen vào hai người, thắt lưng mông hai người gắt gao dán sát vào nhau.

Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Ngươi đi xuống đi! Nhiều người nhìn như vậy!"

Trong trường ngựa, mã nô đều làm như không nhìn thấy, ai bận việc nấy, có người còn trực tiếp chạy đi, chỉ có Giang Yếm Ly mở to hai mắt nhìn hai người, hết sức kinh ngạc.

Lam Trạm cũng không để ý Giang Yếm Ly, nói với Ngụy Vô Tiện, "Ngươi không phải muốn cưỡi nó sao, nói cho ngươi biết, nó gọi là Đạp Vân, là tọa kỵ riêng của ta, nó chỉ nhận ta cũng chỉ cho ta cưỡi."

"...... Ngươi muốn làm gì?"

"Đi! Ta dẫn ngươi cưỡi một vòng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro