Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh thất, Lam Trạm chặn Ngụy Vô Tiện ở trong góc, di chuyển tay lên xuống, Ngụy Vô Tiện tựa vào vách tường, hai tay ôm cổ Lam Trạm, nếu như không ôm cổ Lam Trạm, y sợ mình đứng không vững.

"Lam Trạm......"

Chờ Lam Trạm chặn y lại, hôn đủ rồi, sờ đủ rồi mới buông y ra, nhẹ nhàng nói bên tai: "Buổi tối ở trong phòng chờ ta."

Ngụy Vô Tiện đành phải gật gật đầu, nói: "Ta biết rồi, ngươi đi mau đi!"

Tuy rằng hạ nhân không dám buôn chuyện, nhưng ở trong linh thất bị Lam Trạm chặn lại, làm cho y cảm thấy vô cùng xấu hổ, mà Lam Trạm trong khoảng thời gian này lại càng ngày càng quá đáng hơn, không kiêng nể gì.

Lam Trạm đi rồi, Ngụy Vô Tiện tiếp tục ở trước giường bệnh của lão tông chủ thổi Thanh Tâm Âm.

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc thổi, không dám sai một âm, đột nhiên, một nha hoàn phát hiện mí mắt lão tông chủ giật một cái, mấy người họ kích động chạy đi mời đại phu.

Không bao lâu, lão tông chủ hôn mê gần năm tháng, tỉnh rồi .

Lão tông chủ tỉnh lại, nhất thời trong Linh Thất lập tức chật ních thân quyến các phòng, ở trong Linh Thất líu ríu thì thầm.

Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người Lam gia như vậy, nhiều người quá, đem kế phu nhân y chen đến cạnh cửa.

Kỳ thật, đại đa số người Lam gia đối với kế phu nhân Ngụy Vô Tiện này đều bảo trì thái độ nhắm mắt làm ngơ, dù sao chỉ là một người không quyền không thế, được đưa vào vì xung hỉ.

Mãi cho đến buổi chiều, mọi người Lam gia tản đi, trong Linh Thất chỉ còn lại có Lam Trạm và Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện mới được gọi đến trước giường lão tông chủ, được giới thiệu cho lão tông chủ.

"Xung hỉ?" Lão tông chủ vừa mới tỉnh, còn có chút suy yếu, ông nghe được vì xung hỉ cho ông mà cưới vào cửa một kế phu nhân, liền giương mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái.

Ngụy Vô Tiện thận trọng kêu một tiếng: "Phu quân......"

Không ai chú ý tới, trên mặt Lam Trạm co quắp một chút.

"Lúc ấy dùng hết phương pháp người cũng không tỉnh, liền nghĩ tới xung hỉ, cũng là mọi người cầu trời phù hộ!" Lam Khải Nhân nói.

Lão tông chủ gật đầu với Ngụy Vô Tiện, tỏ vẻ đã biết.

Sau đó Lam Trạm và Lam Khải Nhân đi ra ngoài, chỉ để Ngụy Vô Tiện ở trước giường chăm sóc lão tông chủ.

Ngụy Vô Tiện bận rộn đến tối mới từ Linh Thất trở lại chỗ ở của mình.

Vừa vào cửa đã thấy Lam Trạm sắc mặt không tốt nửa nằm trên giường trong phòng.

"Sao mới về? Lại đây! "Lam Trạm nói.

Ngụy Vô Tiện đi tới, ngồi bên cạnh Lam Trạm: "...... Lam Trạm, hôm nay ta mệt rồi, ngươi đừng đùa ta."

"Ta sao làm phiền ngươi, ngươi có phải cảm thấy lão phu tỉnh rồi, ngươi nhiều hơn một lựa chọn, đối với ta rất mất mặt sao?"

"Ta không có!"

"Vậy sao trễ như vậy ngươi mới trở về, hạ nhân trong Linh Thất đều chết hết rồi sao, ngươi ở trong đó lâu đến như vậy!"

"Ta đây làm kế phu nhân của cha ngươi, cha ngươi vừa mới tỉnh, ta cũng không thể lắc đầu liền rời đi!"

"Vậy ta nói cho ngươi biết, lão phu đối với mẫu thân ta tình cảm sâu đậm, đây là vì ông hôn mê, ngươi mới có thể vào cửa, cho nên ngươi cũng không cần hy vọng người có thể có gì với ngươi!"

Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, nói: "Ngươi có điên không, ta hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy người, ta hy vọng vào cái gì!"

Lam Trạm muốn ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, Ngụy Vô Tiện bị Lam Trạm nói tâm tình không tốt, liền né tránh: "Đừng chạm vào ta!"

"Giận sao? Ngươi về muộn như vậy ta còn chưa tức giận đâu!"

Tâm tình Lam Trạm cũng không tốt lắm, buổi chiều ở Linh Thất nghe được Ngụy Vô Tiện gọi lão tông chủ "Phu quân", trong lòng hắn liền đột nhiên không thoải mái.

Ngụy Vô Tiện trên danh nghĩa là phu nhân của lão tông chủ, Ngụy Vô Tiện ở Linh Thất chăm sóc cũng là việc nên làm, nhưng mà, Lam Trạm cảm giác rằng Ngụy Vô Tiện đã bị cướp đi.

"Ngươi tức giận cái gì? "Ngụy Vô Tiện nói.

Lam Trạm đưa tay nắm cằm Ngụy Vô Tiện nói: "Cho dù lão già tỉnh, nam nhân của ngươi cũng là Lam Trạm ta."

"......"

"Ngươi nhớ kỹ, ngươi là của ta."

Ngụy Vô Tiện đánh rơi tay Lam Trạm, nói: "Chúng ta chỉ là giao dịch, cái gì của ngươi của ta, ta cũng không có bán mình cho ngươi!"

"Hừ, chẳng phải ngươi đã cho ta rồi sao? "Lam Trạm không cho là đúng.

"...... Ít nhất trong lòng ta không có ngươi!"

"Vậy trong lòng ngươi có ai? Người kia là ai?! "Lam Trạm kéo Ngụy Vô Tiện qua, để y nhìn mình.

"Không có ai! Ta chỉ nói là ta không thích ngươi mà thôi!"

"Nguỵ Vô Tiện! Ngươi muốn ta tức chết phải không?! Mặc kệ trước kia trong lòng ngươi có ai, ngươi đều quên hắn cho ta, hiện tại, nam nhân của ngươi là Lam Trạm ta, ngươi cả đời này cũng chỉ có thể là người của Lam Trạm ta!"

Bởi vì buổi tối không thoải mái, Lam Trạm cũng không còn hứng thú, tự mình trở về Tĩnh Thất nghỉ ngơi.

Hắn cả đêm ở trên giường trằn trọc ngủ không được, trong lòng giống như bị đá tảng đè, không thở nổi.

Trời vừa mới sáng, Lam Trạm liền gọi ám vệ của mình tới, dặn dò: "Các ngươi đi Vân Mộng tra cho ta, Ngụy Vô Tiện ở Vân Mộng có người thân hay không, tra rõ cho ta!"

Một đêm hôm qua, hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng, hắn đối với y, có thể đã sớm vượt qua phạm vi yêu thích, cho nên hắn tham lam muốn Ngụy Vô Tiện, là muốn toàn bộ y, muốn Ngụy Vô Tiện thể xác và tinh thần đều thuộc về hắn.

Hắn không thể chịu đựng được trong lòng Ngụy Vô Tiện có người khác, Ngụy Vô Tiện nói trong lòng mình không có hắn, người trong lòng Ngụy Vô Tiện là ai, hắn muốn tìm cho ra, hắn muốn nhìn xem mình so với người kia rốt cuộc kém chỗ nào.

Lão tông chủ tỉnh, Ngụy Vô Tiện không cần lại đi Linh Thất thổi Thanh Tâm Âm, thế nhưng y mỗi buổi sáng đều đi Linh Thất vấn an lão tông chủ.

Sau cùng là kế phu nhân của lão tông chủ, cho dù hữu danh vô thực, chuyện nên làm vẫn phải làm.

Lão tông chủ từ khi tỉnh lại vẫn đối với Ngụy Vô Tiện không lạnh không nhạt, chỉ là trong phòng có thêm một người.

Buổi sáng hôm đó, lúc Lam Trạm tới thăm lão tông chủ, vừa vặn Ngụy Vô Tiện từ phòng ngoài bưng canh thuốc đi vào, còn chưa vào nội thất, Lam Trạm đã nghênh đón, chặn Ngụy Vô Tiện ở cạnh cửa.

"Sao lại để phu nhân tự mình bưng thuốc tới đây, các ngươi đều chết cả rồi sao?" Lam Trạm lớn tiếng nói với hạ nhân đứng ở một bên, hạ nhân cúi đầu lui về sau vài bước không dám nói gì.

"Tự ta muốn làm thôi, thiếu tông chủ đừng phạt bọn họ!"

"Giao cho ta đi, kẻo làm bỏng ngươi......"

"Có khay làm sao có thể làm bỏng ta, ngươi tránh ra, cha ngươi nên uống thuốc!"

"Ta bưng qua cho cha ta uống, coi như ta tận chút hiếu tâm. "Lam Trạm ham muốn chiếm hữu, chính là không muốn Ngụy Vô Tiện quá gần phụ thân mình.

"...... "Ngụy Vô Tiện thấy Lam Trạm vẫn dây dưa, len lén liếc mắt một cái, nói:" Nếu thiếu tông chủ muốn hiếu tâm như vậy, thuốc của phu quân liền giao cho thiếu tông chủ!"

Nói xong đẩy khay trong tay về phía Lam Trạm, Lam Trạm đưa tay, khi đụng tới khay, cũng không vội nhận lấy, ngược lại lớn mật vuốt ve tay Ngụy Vô Tiện không buông, đầu ngón tay xẹt qua mu bàn tay y.

"Ngươi làm gì vậy? "Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng hỏi, cũng may Lam Trạm thân hình cao lớn, vừa vặn chắn cho Ngụy Vô Tiện, trong phòng nhìn sang bên này, nhìn không ra cái gì.

Lam Trạm khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai y: "Ngươi gọi phu quân thật là thuận miệng."

"Lam Trạm, xin ngươi đấy, đừng làm rộn nữa, để cha ngươi thấy được......"

"Người nhìn không thấy......"

Cho dù thấy được, phụ thân hắn cũng sẽ không quản, nhiều năm như vậy, ngoại trừ mẫu thân, Khôn Trạch khác ở trong mắt phụ thân hắn đều là "Người chết", Ngụy Vô Tiện là tiểu phu nhân khi ông hôn mê, người khác thay ông cưới vào, không tác động được cảm xúc của ông.

Chỉ cần Lam Trạm không làm gì quá đáng, phụ thân hắn sẽ chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Ngụy Vô Tiện lại kích động không thôi, lúc lão tông chủ hôn mê y còn cảm thấy xấu hổ khi bị Lam Trạm chặn lại ở Linh Thất, huống chi hiện tại lão tông chủ đã tỉnh.

Cho dù Ngụy Vô Tiện không có tình cảm với lão tông chủ, nhưng dù sao thì vẫn còn có lễ nghi liêm sỉ quản thúc, không dám quá càn rỡ.

"Lam Trạm, xin ngươi, đừng như vậy...... "Ngụy Vô Tiện cúi đầu, nhỏ giọng cầu xin.

"Được, lần này tha cho ngươi... Tối nay ta đi tìm ngươi, ngươi cũng phải gọi ta vài tiếng phu quân..." Lam Trạm nhìn Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, mỉm cười buông lỏng tay Ngụy Vô Tiện ra, tiếp nhận khay bưng đến bên giường lão tông chủ.

"Phụ thân, uống thuốc đi. "Lam Trạm nói với lão tông chủ.

Ngụy Vô Tiện tiến lên, đỡ lão tông chủ dậy, lão tông chủ nhìn Lam Trạm nói: "Việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi, con tông vụ bận rộn không cần luôn ở chỗ ta..."

"Vâng, hài nhi biết rồi! "Lam Trạm cung kính nói.

Lão tông chủ uống thuốc xong, liền không nói gì nữa, chỉ nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, lại nhìn Lam Trạm, ánh mắt ông lóe lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro