Chương 2: Thú Sủng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Thú Sủng?

Mở mắt lần nữa, Y Linh thấy bản thân đã trở nên trần truồng không mảnh vải, cơ thể đang nằm trong một dòng suối ôn tuyền, xung quanh cây cối rậm rạp. Y Linh thẫn thờ, cô đã vào game rồi sao?

Loay hoay leo lên bờ, Y Linh nhìn thấy một bộ quần áo cũ được gấp ngay ngắn nằm một bên trên tảng đá.

Khom người nhặt quần áo lên, Y Linh nhanh chóng mặt vào người.

"Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ mặt quần áo, phần thưởng cho bạn là một cây dao!"

Bên tai vang lên âm thanh của hệ thống, cùng lúc, một cây dao củ xì xuất hiện trước mặt Y Linh.

Nâng tay cầm cây dao, T Linh nhíu mày. Đây là làm gì?

Chợt lúc này bên tai lại vang lên âm thanh của hệ thống.

"Chào bạn, chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng đầu tiên của hệ thống, hiện tại xin mời bạn dừng lại một chốc để hoàn thiện thông tin thân phận của nhân vật. Xin bạn chọn họ cho mình!"

Y Linh liền mở miệng nói: "Họ Nguyễn"

"Xin bạn chọn tên nhân vật cho mình"

".... An An"

"Chào Nguyễn An An, thân phận hiện tại của bạn là.... Vào một ngày trời đầy mưa gió, sấm chớp "đùng đùng" Từ phía Nam, một đám hắc y nhân cả người be bết máu ôm một đứa bé chạy vào khu rừng Mộc Lâm, sau khi bọn chúng rời đi, trong khu rừng liền vang lên tiếng khóc kinh thiên của một đứa trẻ. Từ đó, trong khu rừng không có người ở này đã có một người. Đứa trẻ kia có tên là Nguyễn An An." Hệ Thống im lặng.

".... Chỉ vậy thôi sao?" Y Linh chán nản hỏi.

Hệ thống trả lời: "Trên cổ của An An tiểu cô nương có một sợi dây chuyền ngọc, cô nương hãy giữ kỷ, sau này nó sẽ giúp cô nương tìm được người thân của mình."

Y Linh thò tay lên cổ sờ sờ, sau đó phát hiện thật sự trên cổ mình có sợi dây chuyền bằng ngọc. im lặng một phút, Y Linh nở nụ cười. Cô cảm thấy có chút hứng thú với game này rồi đó. Đúng là game rất có độ sâu!

Bởi vì thân hình trong game mới bốn tuổi, Y Linh không thể làm được gì. Hỏi hệ thống nhờ giúp đỡ thì chỉ nhận được câu trả lời cô nương nên tự lực cánh sinh. Cuối cùng Y Linh chỉ có thể cắn răng tự mình tìm việc để làm.

Y Linh nhớ đến lúc mới vào trò chơi có nhận được nhắc nhở, không được để bản thân bị đói, nếu không sẽ chết. Y Linh rất quý trọng sự sống, vì vậy việc đầu tiên cô muốn làm là tìm thức ăn.

Cầm cái dao trên tay, Y Linh đi phăng phăng vào rừng. đi một hồi, Y Linh nhìn thấy một đám gà rừng đang "cuốc..cuốc..." kiếm ăn. Y Linh mừng rỡ, dùng toàn lực cầm dao chạy phăng vào đám gà chém tới tấp. Có điều làm Y Linh thất vọng rồi, thấy có người đến đám gà rừng liền chạy tán loạn. Cái dao của Y Linh chém vào không khí rồi rơi xuống đất.

Nhìn đám gà rừng chạy mất không còn một con, Y Linh chán nản ôm gối ngồi xổm trên mặt đất. Chính là lúc này, trước mặt Y Linh liền xuất hiện một cái tròn tròn trắng trắng nằm chỏng trơ trên đất. Y Linh run rẩy cầm nó lên. Đúng rồi, nó nhỏ, tuy rằng nhỏ hơn bình thường nhưng Y Linh vẫn nhận ra. Là trứng gà... là trứng gà nha. Có đồ ăn rồi!

Y Linh mừng rỡ. Cô cẩn thận cầm lấy trứng gà sau đó đứng lên đi một vòng tìm kiếm, xem xem có còn cái trứng nào không. Có đều tìm một hồi lâu vẫn không thấy có cái trứng nào. Xem ra là mấy con gà kia không có đẻ bậy, còn cái trứng gà này là vì con gà kia thấy cô tính chém nó nên nó sợ quá vô ý rặng mạnh nên mới lòi ra cái trứng này.

Y Linh gật gù, coi bộ chắc là như vậy. (TG: bó tay với chị)

Có trứng rồi vậy tạm thời không lo đói chết. Y Linh nghĩ muốn tìm lửa để nấu trứng. Có đều ở đây, trên tay cô ngoại trừ có con dao ra thì không còn cái gì khác, muốn tìm lửa? tìm ở đâu a.

Y Linh nhớ đến, người cổ xưa dùng đá để tạo ra lửa, vì vậy, cô liền hí hửng bắt tay vào việc tạo ra lửa.

Qua một lúc lâu, bàn tay nhỏ nộn nộn của Y Linh đã bị rộp một lớp da, thế mà một tia lửa cũng không nhìn thấy. Y Linh chán nản quăng hai viên đá đi. Ảo não đứng lên bất lực ngẫn đầu nhìn trời.

Chợt nhớ đến dòng suối ôn tuyền khi nãy mình vừa ngâm người, Y Linh mắt mở to bừng bừng sức sống. Đúng rồi, cô có thể để trứng gà vào dòng suối, mặc dù nước không nóng nhiều nhưng có thể làm chín trứng a. Dù không chín nhiều nhưng chín tái là có thể ăn được rồi.

Thế là Y Linh nhanh nhẹn trở lại dòng suối ôn tuyền khi nãy.

Ngồi trên bờ, Y Linh gãi cằm chờ đợi. Cô hơi lo lắng, dù sao cũng phải tạo ra lửa, chứ nếu không cô lấy gì mà nấu ăn đây, trứng còn có thể ngâm trong dòng ôn tuyền, nhưng nếu là thịt sống... đừng nói ngâm có đốt lửa nướng cũng phải mất vài giờ mới chín.

Đang lúc ngơ ngẩn, Y Linh bỗng nhiên nhìn thấy một vài viên đá mà xanh lam nằm rải rác dưới chân mình. Bổng dưng Y Linh bật thốt "A... mình thế nào lại quên, đâu phải cứ hễ đá là đánh ra lửa đâu, còn phải tuỳ loại nữa. A đây mới là đá đánh ra lửa nè, trời ơi mình ngốc thật, đã học qua rồi vậy mà lại quên mất"

Y Linh tự nói tự nghe xong liền hồi hợp lượm vài viên đá có màu xanh lam dưới chân mình lên, sau đó dùng sức hung hăng đánh vào nhau. Thật sự... tia lửa được xẹt ra.

Y Linh mừng rỡ chạy qua chạy lại lượm về một đống lá khô cùng với cành cây khô. Cô gom nó lại một đống, sau đó cẩn thận đem hai viên đá kia đến gần đống lá khô rồi đánh mạnh. Tia lửa xẹt ra, Y Linh đánh chừng mười cái cuối cùng đống lá khô cũng bốc cháy.

Y Linh mừng rỡ đứng lên nhảy tưng tưng vài cái, ha ha ha... cô đã có thể tự tạo ra lửa rồi. Quả nhiên cô rất tài giỏi nha.

Vì sợ lửa tắt nên Y Linh vội vàng chạy đi tìm cành khô về, lấy đá ngăn một vòng xung quanh đống lửa để phòng lửa cháy lan. Y Linh bỏ vào vài nhánh cây to. Cuối cùng cũng thành công giữ được đống lửa.

Có lửa, việc đầu tiên là phải nướng trứng. Không thể ngồi chờ được, cô đã đói rồi.

Đi nhanh xuống suối, cẩn thận cầm cái trứng gà từ trong nước ra, Y Linh đem nó lên đặt lên tảng đá trong đống lửa để nướng. Thế nhưng lúc này bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Đây là trứng sủng vật, cô nương không thể sử dụng thao tác này!"

Y Linh hoảng hồn, sau đó là tức giận. Đây là đang chơi cô sau? Có trứng lại không thể nướng ăn, vậy cô phải ăn cái gì a. Có biết cô đói lắm rồi không.

Y Linh tức giận định ném cái trứng, ai ngờ lúc này bỗng dưng cái trứng "Rắc" một cái, từ trong trứng nhỏ có một cái đầu nhỏ xíu ngoi lên.

Y Linh giật mình, cô vội vàng bỏ cái trứng xuống đất rồi nhảy ra xa quan sát.

Cái trứng nhúc nhích vài cái, sau đó bể ra làm hai. Lúc này Y Linh mới nhìn thấy hình dáng con vật nhỏ kia.

Thân hình hơi giống con gà có đều dài hơn một chút, có hai cánh, hai chân, chính là cái mỏ nó dài hơn mỏ gà, cái chân mặt dù nhỏ xíu nhưng vẫn nhìn thấy móng vuốt sắc bén. Điều quan trọng ở đây... màu sắc của nó là màu xanh ngọc, đúng vậy, trừ cái mỏ màu vàng và cái chân màu vàng thì toàn thân của nó chính là màu xanh ngọc sáng bóng. À, còn có hai đám lông nhỏ nhỏ giống hai cái lỗ tai ở trên đầu nó là màu đỏ.

Nhìn vào con vật gà không phải gà chim không phải chim này, Y Linh không hiểu sao có chút thích thú. Có lẽ vì màu lông của nó. Đúng vậy, màu yêu thích của cô là xanh và đen.

Con vật vừa mới chui ra khỏi vỏ xong liền ngơ ngác đứng đó. Cái đầu dáo dác nghiên tới nghiên lui. Đợi đến khi nhìn thấy Y Linh, con vật kia liền đập cánh phạch phạch điên điên chạy về phía Y Linh.

Đang chạy vài bước, bỗng dưng con vật nhỏ kia đứng lại, đầu nhỏ nghiêng qua một bên giống như đang suy nghĩ, rồi đảo ánh mắt tròn nhỏ xíu long lanh nhìn Y Linh một cái. Vật nhỏ quay đầu lại, lẹp xẹp chạy về cái trứng của mình. Sau khi đến chỗ vỏ trứng, cái mỏ vàng óng ánh của nó mở ra to, nhìn qua thật giống như cây kéo.

Vật nhỏ há mồm cắn chặt cái vỏ trứng rồi quay đầu chạy trở về chỗ của Y Linh.

Y Linh mắt loé sáng, con vật nhỏ này thật là linh tính.

Vật nhỏ chạy tới chân Y Linh liền để cái vỏ trứng qua một bên, sau đó cọ cọ đầu vào chân Y Linh, hành động này giống như làm nũng.

Y Linh nhìn thấy vậy liền ngồi xuống, đưa tay ra cẩn thận nâng vật nhỏ lên.

"Ngươi là con vật gì vậy?"

Con vật nhỏ nghe Y Linh nói chuyện liền há mồm cắn vào ngón trỏ của Y Linh một cái. Y Linh hô lên một tiếng đau.

Máu chảy ra, vật nhỏ liền dùng mỏ dài nhọn hoắt của mình mổ mổ. Trong lúc Y Linh còn ngơ ngác thì trong đầu vang lên tiếng nói trẻ con thật non nớt.

"Chủ nhân, ta là thần điểu dị cổ. Nhờ chủ nhân ủ ấm cho ta nên ta mới được sinh ra. Nay ta nguyện đi theo chủ nhân, phò trợ chủ nhân làm nghiệp lớn"

Y Linh chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt. Miệng cô há to nhưng không thể nói nên lời. Cuối cùng Y Linh liền tóm gọn thốt lên một câu. "Game này.... Quá thần kỳ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro