phiến ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1 (1)

Niềm vui bất ngờ giống như trứng hai lòng đỏ còn tuyệt vọng chính là hai miếng hoàng liên nhưng rất nhiều thời điểm, trên đời này vẫn có rất nhiều "niềm vui bất ngờ" tồn tại.

Khoảng hai tháng rưỡi sau, Thiệu Ly và Lý Hữu mới biết chuyện nhà bọn họ sẽ đón thêm thành viên nữa, hơn nữa không phải một mà là hai, chưa kể đã hơn ba tháng rồi.

Nếu bỏ ít tiền ra mua vé số, chắc sẽ gặp vận như đạp phân chó, trúng năm trăm vạn, hoặc là một ngày đẹp trời nào đó mua một viên kẹo cào trúng thưởng, có thể cào được một chiếc BMW thì thật sự sẽ làm Thiệu Ly kinh hỉ đến "hộc máu". Nếu thật sự có kinh hỉ như vậy, Thiệu Ly sẽ ói máu thật. Nhưng là kinh hãi đến hộc máu.

Về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là mở hộp thuốc tránh thai ra, nhìn thật kỹ, một chữ không buông tha, đắn đo cân nhắc còn nghiêm túc hơn nghiên cứu sách vở.

Xem xong rồi, mặt cậu xị xuống, ngây người hai giây, mắng "Mẹ kiếp!" rồi giơ tay lên, quăng cả hộp thuốc vào thùng rác.

Chào và hẹn vĩnh viễn không gặp lại.

Chịu thôi, cái thời buổi này cái quái quỷ gì cũng làm giả được, kẹo QQ cũng có chế từ bao cao su cũ mà ra thì làm sao có thể trông cậy vào việc dùng một viên thuốc thuốc nhỏ là bảo đản an toàn "nhân mạng"?

Thật là khờ dại.

Cậu ngồi trên sô pha, Lý Hữu đi tới, một tay vỗ về đầu gối cậu, một tay vuốt thắt lưng cậu, nói: "Nếu em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em.

Thiệu Ly nói: "Vậy thì em không muốn."

Lý Hữu: ". . ."

Chỉ cần nhìn phản ứng này của hắn, Thiệu Ly cũng đủ đoán Lý Hữu rõ ràng là khẩu thị tâm phi.

Cuối cùng Lý Hữu thở dài, nói: "Nếu anh nói anh muốn em sinh hai đứa nó ra, em có đồng ý không?"

Thiệu Ly nói: "Chốt lại vấn đề cho em luôn đi."

Lý Hữu nói: "Anh đương nhiên hy vọng chúng ta có thể có thêm nhiều con", thấy Thiệu Ly không hề vui tí nào, hắn đành nói thêm: "Điều kiện tiên quyết là em nguyện ý muốn giữ bọn nó lại. Trên cả việc có thêm đứa nhỏ, anh hy vọng em có thể hạnh phúc bên cạnh anh và Hiểu Tây."

Cái này coi như còn nghe được.

Lý Hữu lại sờ cổ cậu, nói: "Quan trọng nhất là em vui vẻ thôi."

Thiệu Ly không nói lời nào.

Sau đó cậu nói: "Tạm thời để em suy nghĩ đã."

Nói như vậy chính là còn có đường thương lượng.

Lý Hữu im lặng nhẹ nhàng thở ra, hắn lúc này cảm thấy vẫn có chút may mắn, cũng khá cao hứng, nhưng không thể thể hiện rõ ràng là rất cao hứng, nếu không sẽ hỏng việc.

Có một số việc Thiệu Ly rất hay đắn đo suy nghĩ.

Sau đó hắn hỏi cậu: "Buổi tối ăn đồ ăn Triều Châu được không?"

Thiệu Ly nói: "Đồ ăn Triều Châu? Em chưa ăn, ngon không?"

Lý Hữu nói: "Rất nhạt nhưng cực kỳ tốt cho sức khỏe."

Thiệu Ly nghe xong phất tay, nói: "Không được, gần đây khẩu vị của em nhạt đến không còn nếm ra vị gì, đổi cái khác đi."

Lý Hữu rất biết lắng nghe lời cậu, đổi thành một quán ăn tương đối bình thường nhưng nghe vẫn cảm thấy đầy đủ hương vị.

Bất quá, Lý Hữu làm việc luôn luôn rất đáng tin cậy, bữa ăn này vừa có thể thỏa mãn khao khát ăn uống của Thiệu Ly vừa không cho Thiệu Ly ăn đồ quá cay hay đồ ăn kích thích này nọ khiến ảnh hưởng đến cặp song sinh còn rất yếu ớt trong bụng cậu.

Nhưng mà tóm lại thì cả nhà đều ăn rất vui vẻ.

Mà Thiệu Ly đến lúc này hình như cũng đã hoàn toàn quên mất một điều mấu chốt là còn có một vấn đề rối rắm phải giải quyết.

Trên đường lái xe về nhà, Thiệu Ly ợ một cái thật kêu, nói: "Lần sau lại đến chỗ này ăn nha, đồ ăn rất ngon."

Lý Hữu sờ bụng cậu, cưng chiều mà gật đầu.

Thiệu Hiểu Tây hỏi: "Ly Ly, ba lại ăn đến tức bụng rồi chứ gì?"

Thiệu Ly đáp: "Ha ha, tàm tạm thôi, mới hơi hơi no."

Thiệu Hiểu Tây bĩu môi. Đối với Thiệu Ly nhà mình, bé đã không còn gì để nói, mười năm như một ngày, keo kiệt đến không thể nào chịu nổi.

Tuy nhiên, bé hôm nay thực khác thường, không hề ngồi vào trong lòng của Thiệu Ly, nói thế nào cũng không chịu nghe, nhất quyết chạy bạch bạch đến ghế sau mà ngồi, thật là nghiêm túc.

Hành động này làm cho Thiệu Ly có chút hơi đau buồn, cậu còn nghĩ rằng, không biết có phải con gái đã trưởng thành, không còn giống như trước đây, cả ngày đều đeo theo cậu, một tấc cũng không rời.

Haiz...

Năm tháng thật không hề buông tha ai hết.

Sau đó, Lý Hữu chợt nói: "Thời gian còn sớm, có thể đi dạo vài nơi."

Thiệu Ly quay đầu hỏi Thiệu Hiểu Tây: "Thế nào hả con gái, đi mua sắm chút không?"

Thiệu Hiểu Tây thoạt nhìn không hề cảm thấy hứng thú.

Thiệu Ly liền tự biên tự diễn nói: "Được, vậy đi đến khu mua sắm dạo một vòng đi." Cậu nhìn Thiệu Hiểu Tây cười hắc hắc, lộ cả hai răng nanh, rõ ràng là đang có ý xấu gì đây.

Phiên ngoại 1 (2)

Thiệu Hiểu Tây ở phía sau nhìn Lý Hữu qua kính chiếu hậu, không nói câu gì. Lý Hữu chỉ cười, lấy ánh mắt trấn an bé, lái xe về phía khu mua sắm phụ cận.

Cuối cùng bọn họ dạo hết năm tầng của khu mua sắm, mua cho Thiệu Hiểu Tây một cái áo lông, một cái quần yếm, ba lô mới, còn mua cho Lý Hữu một cái áo sơ mi, một cái cà- vạt, rồi Thiệu Ly mới mua cho mình một cái quần bò và hai bộ áo ngủ. Sau đó, Thiệu Ly làm chủ chi, phi thường khí phách mà thanh toán tiền, xách theo bao lớn bao nhỏ đi xuống dưới lầu. Dọc đường đi có đi qua khu mua đồ cho trẻ sơ sinh, tầm mắt Lý Hữu vô ý thức nhìn về hướng đó chớp mấy cái nhưng Thiệu Ly cũng không chú ý.

Kết quả, buổi tối thứ sáu, Thiệu Ly về đến nhà, đã nhìn thấy một đống thùng xếp ở phòng khách nhà mình, có đến tận sáu thùng lớn khiến cậu có chút mờ mịt.

Cậu hỏi Lý Hữu: "Mấy cái thùng này là cái gì vậy?"

Lý Hữu trả lời: "Là một số đồ bạn tặng cho, ngày mai anh cho người qua sắp xếp." Hắn cũng không hề nói đó là cái gì.

Thiệu Ly nghe xong rất thích, không nghĩ nhiều. Có đồ miễn phí đồ cho là tốt, cậu không hề thấy có gì không thích hợp, còn rất cao hứng.

Lý Hữu xắn tay áo, đi vào phòng bếp lấy đồ ăn ra, bày lên bàn.

Thiệu Ly nói: "Hôm nay anh về rất sớm nha."

Lý Hữu gật đầu, đáp: "Ừ. Không có nhiều việc lắm. Anh làm món đậu hũ cá em thích ăn nhất này."

Món này làm cũng không dễ nha.

Thiệu Ly chép miệng, có chút thèm rồi. Nhưng cậu tìm khắp nhà cũng không thấy Thiệu Hiểu Tây nên hỏi hắn: "À, con gái đâu rồi?"

"Qua bên nhà ông nội. Ông nội muốn gặp con nên bảo Lý Tường qua đón nó về học chung. Mấy ngày nữa mới về."

Thiệu Ly có chút thắc mắc: "Hả?"

Cậu không thể nào tin được chuyện Lý Tường sẽ ngoan ngoãn học bài. Cậu không thể nào hình dung được thằng nhóc Lý Tường cả ngày chỉ biết vui chơi kia mà lại ngồi ngoan ngoãn ngồi đọc sách sẽ ra cái dạng gì, tựa như cậu cũng không thể nào tưởng tượng ra chính mình trở thành tinh anh xã hội, ngồi trong văn phòng, máy lạnh mà ngồi xem báo cáo.

Điều này không phù hợp với quy luật phát triển của sinh vật, thật biết cách hành người ta. Sau đó cậu gãi đầu ha hả cười: "Thì ra, thằng nhóc Lý Tường cũng rất ham học nha, không tồi."

Lý Hữu sờ sờ tay cậu, hỏi: "Sao tay em lạnh vậy? Sao không gọi xe về?"

Thiệu Ly nói: "Không cần phải phiền như vậy, cách có mấy trạm thôi. Em đi bộ về, gió thổi nên tay mới hơi lạnh nhưng mà người em rất ấm mà."

Lý Hữu vẫn không thể chấp nhận mà chau mày, xoa xoa để làm ấm tay cậu. Hắn nói: "Anh biết rồi. Ăn cơm trước đi."

Hắn đến phòng bếp bưng thức ăn lên, cuối cùng ngay cả cơm cũng dọn xong mới bảo Thiệu Ly qua.

Điều này có chút kỳ lạ, để cho Lý đại thiếu cơm bưng nước rót như vậy, không phải là muốn Thiên Lôi dòm ngó cậu chứ?

Thiệu Ly nói: "Uầy, tự em làm được."

Lý Hữu không nói gì, đem một chén canh đưa tận tay cho cậu, rồi nhét cái thìa vào tay kia của cậu. Thiệu Ly uống một chút, hình như cảm thấy được không tồi, cuối cùng quyết đoán bưng chén canh lên uống, uống một hơi hai ngụm lớn, thực nể tình mà tặng cho Lý Hữu một ngón tay cái chỉa lên trời.

Cậu nói: "Rất ngon, có thể nấu mỗi ngày.."

Lý Hữu nhanh chóng đáp: "Được."

Thiệu Ly lại hỏi: "Này, vậy cũng chịu à?"

Lý Hữu: "Em thích gì anh cũng làm."

Quả là một người "nghiêm túc" đến nhàm chán, Thiệu Ly trong lòng ngứa ngứa, cố ý trêu hắn.

Cậu hỏi: "Vậy nếu em muốn ăn đồ ăn Pháp, Nhật Bản, rồi Mexico, Ấn Độ, anh cũng làm à?"

Lý Hữu gắp một miếng dưa leo vào chén cậu, nói: "Ừ, ngày mai anh làm."

Mẹ ơi!

Thiệu Ly cảm thấy ghế lập tức trở nên trơn nhẵn, hoàn toàn sờ không được tay ghế. Cậu cảm thấy rằng Lý Hữu hôm nay thật sự kỳ cục, rất dễ nói chuyện . Không phải nói Lý Hữu rất khó nói chuyện, mà là hắn đột nhiên biến thành như vậy, rất kỳ cục, không giống như ngày thường.

Cậu còn nghĩ: có khi nào sau khi não bị chấn động, tính tình cũng có thể thay đổi?

Không có logic nha.

Cậu nghĩ như vậy nên cũng buột miệng nói ra.

Cậu sờ đầu Lý Hữu, hỏi "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lý Hữu bắt lấy cái tay đang "quan tâm" trên trán hắn, nói: "Ly Ly, đừng quậy nữa, ăn cơm trước đi."

Thiệu Ly nói: "Công ty của anh xảy ra chuyện à?"

Lý Hữu: "Không phải."

Thiệu Ly: "Trong nhà cũng OK chứ?"

Lý Hữu: "Ừ."

Thiệu Ly: "Vậy sao anh lại trở thành thế này?"

Lý Hữu: ". . ."

Phiên ngoại 1 (3)

Thiệu Ly trét một hạt cơm lên mặt hắn, nói: "Được rồi, anh nói mau."


Lý Hữu nhìn cậu, tự tay lau hạt cơm trên mặt, không hề tức giận.

Hắn hỏi cậu: "Em không hy vọng anh đối xử với em tốt một chút à?"

"Vì cái gì?" Cậu hỏi mà không chút để ý, vô tâm vô phế, ngốc tới cực điểm, chưa kể còn nhai một miếng dưa leo phát ta âm thanh giòn tan.

Lý Hữu nhìn cậu, hít vào một hơi, lại thở hắt ra, trong tiếng nhai nuốt giòn giã của cậu, thực bình tĩnh nói: "Bởi vì em đang mang thai ."

Câu nói cực kỳ đơn giản, không hề thừa từ, thật đúng là không làm người ta sợ đến chết thì không thôi dù chuyện này đúng là như vậy. Chỉ có điều trên đời này rất nhiều sự thật đều là không thể nói với người khác, nếu không sẽ hỏng việc, giống như năm đó Nicolaus Copernicus ngu ngốc nói với người khác: "Trái Đất quay quanh Mặt Trời", kết quả không phải là bị một đám càng ngu ngốc hơn thiêu chết sao?

Lại giống khi tất cả mọi người nói Trái Đất là hình vuông, vậy mà một người lại nói đó là hình cầu không phải gọi là làm chuyện ngu ngốc thì gọi là cái gì?

Lúc này, Lý Hữu lại phạm vào bản chất "sai lầm" như vậy. Rất nhiều lúc, sự thật là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là người nghe khó chịu hay là vui vẻ thôi.

Thiệu Ly hiển nhiên không hề vui một chút nào.

Cậu thấy vừa lúng túng vừa không biết nói gì.

Cậu mặc dù rất thông minh, mồm mép cũng lanh lợi, nhưng mà khi rõ ràng biết là Trái Đất quay quanh Mặt Trời thì sao có thể giả vờ già mồm cãi láo rằng: tôi không tin, tôi sẽ tin là Mặt Trời quay quanh Trái Đất chứ.

Mẹ kiếp!

Nếu không phải thiểu năng thì còn có thể gọi là cái gì?

Thiệu Ly không phải thiểu năng mà là lời Lý Hữu nói đúng là sự thật trong phạm vi cậu nhận biết, không phải không hề bịa đặt mà là lời nói thật nhất trong các lời nói thật cho nên cậu nói không thể nói, cãi cũng không thể cãi.

Cậu tức đến mức mặt đỏ gay, mắng thầm trong lòng: Đờ mờ!

Sau đó cậu vỗ chiếc đũa trên bàn, vẻ mặt "thẹn quá hóa giận", gân cổ hỏi: "Anh nói cái gì đó?"

Lý Hữu nhìn cậu. Dĩ nhiên hắn sẽ không nói: Anh sai rồi, đáng lẽ anh không nên nói những lời này, cũng sẽ không nói: Gan lắm? Dám đập bàn trước mặt tôi? Trên thực tế, hắn nhéo tay Thiệu Ly, nói: "Mau ăn cơm đi. Em còn chưa đói à?"

Đây rõ ràng chẳng phải là lời nói hay để dỗ dành người khác. Mặt Thiệu Ly có vẻ không thể nén giận, chọc chọc cơm trong chén, có vẻ không định ăn uống gì.

Lý Hữu nhẹ nhàng hỏi: "Giận à?"

Thiệu Ly nói lớn tiếng: "Em làm sao dám."

Lý Hữu: ". . ."

Thiệu Ly: "Nhìn em làm gì? Ăn cơm đi."

Lý Hữu: "Ly Ly. . ."

Thiệu Ly: "Ăn cơm!"

Cậu rõ ràng không thoải mái, còn đang để ý sáu chữ vừa rồi của Lý Hữu.

Cũng may cậu cũng không phải là người tự mình tìm rắc rối cho mình, nên sự kiện không thoải mái này rất nhanh chìm vào lãng quên.

Cơm nước xong, xem TV một lát, Lý Hữu đem ly sữa đưa tận tay cậu, nói: "Dương Hâm hôm nay gọi điện thoại tìm em."

Thiệu Ly ngồi trên sô pha, đầu gối lên đùi hắn, vừa uống sữa vừa xem TV hỏi: "Ừ, sao anh biết?."

Lý Hữu không trả lời cậu mà hỏi: "Tìm em có việc gì?"

Thiệu Ly trả lời qua loa: "À, chỉ vì một trận bóng. Nó nói là chúng em mấy đội viên cũ hẹn chơi một trận giao hữu với trường Thập Thất."

Trận bóng?

Lý Hữu cau mày, sờ bụng cậu, hỏi: "Cậu ta tìm em đánh bóng?"

Thiệu Ly cầm quả táo đã được gọt vỏ sạch sẽ đặt trên bàn, gặm một phát, nói: "Hồi trước, em là tiền đạo trong đội bóng đó."

Tiền đạo thì phải có trách nhiệm ghi điểm.

Lý Hữu nhanh chóng nói: "Em không thể đi."

Thiệu Ly nghe xong cười rộ lên, nói: "Đó là chuyện đương nhiên, sao em có thể đi theo bọn họ làm mấy trò ngớ ngẩn đó?"

Lý Hữu gật đầu ra vẻ đồng ý.

Thiệu Ly tiếp tục nói: "Đúng là mấy kẻ ngu ngốc, không có việc lại tự tìm dây buộc cổ mình, em việc gì phải theo bọn họ mà phí thể lực như thế. Tuy nhiên, em vẫn phải đi, đi theo giúp vui thôi, mất công lại chỉ có một mình Dương Tiểu Hâm đấu với thằng nhóc Triệu Vĩ kia, rất thê thảm nha."

Sân bóng rổ chính là nơi dễ dàng làm cho người ta kích động, vạn nhất hai phương xảy ra xung đột, cãi nhau ầm ĩ rồi bắt đầu bụp nhau, xảy ra chuyện thì ai phụ trách? Mà ai có thể phụ trách chứ?

Là một cặp song sinh đó, là vợ và con của Lý Hữu hắn đó.

Lý Hữu lập tức cự tuyệt: "Không được, em không thể đi."

Lần này, hắn có vẻ vô cùng kiên quyết, chắc như đinh đóng cột, không hề cho cậu cơ hội thương lượng.

Phiên ngoại 1 (4)

Thiệu Ly đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời hắn mà còn cười pha trò, nói: "Tại sao? Em cũng chỉ đi xem thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Đừng quá lo lắng."

Cậu lúc này vẫn còn nguyện ý thương lượng với hắn cùng nhau, ý là hắn không thể quá phận, nếu không, một khi đụng đến điểm mấu chốt của cậu, phỏng chừng lại phải cãi nhau.

Lý Hữu xoa mi tâm, nói: "Ngoan ngoãn cho anh, không có trận bóng nào hết."

Thiệu Ly: "Việc này liên quan đến mặt mũi, không thể không đi."

Lý Hữu: "Cái gì."

Thiệu Ly nói: "Trường học của em lúc đó có rất nhiều mỹ nữ, đám khỉ gió đầu óc ngu si tứ chi phát triển của trường Thập Thất kia, mặc kệ nắng hay mưa, ngày nào cũng cắm cọc trước cửa trường em. Ha ha, mà thằng nhóc Triệu Vĩ kia ai không chọc lại cố tình muốn đeo bám hoa khôi trường em – mối tình đầu của Dương Tiêu Hâm. Kết quả là xảy ra xung đột, tụi em đã đánh nhau cùng cái đám đó."

Lý Hữu hừ một tiếng, nghĩ thầm thì ra là vì phụ nữ.

Hắn khó chịu hỏi: "Các em khi đó bao nhiêu tuổi?"

Thiệu Ly nói: "Cũng không lớn, hình như là lớp 11. Lúc đó, cả đám đều chỉ muốn chứng tỏ bản thân thôi."

Lý Hữu nói: "Kết quả ra sao?"

Thiệu Ly nói: "Tụi em bị trường học cảnh cáo." Cậu nói đến đây, vẻ mặt không cam lòng mà uống ừng ực ly sữa trong tay rồi nói: "Anh nói xem còn gì là công bằng chứ. Bạn học nữ của mình bị một đám khốn kiếp đùa giỡn, lại không cho tụi em trả thù à? Đờ mờ!"

Lý Hữu nghe xong không thế nào cao hứng nổi mà nói: "Không cho nói chuyện thô tục."

Thiệu Ly nhìn vào màn hình TV bên kia xoay người khinh bỉ, cậu lúc này cảm thấy hắn ta giống ba của mình hơn là tình nhân.

Sau đó, đột nhiên cậu nhớ tới cái gì đó, có chút đắc ý, chút hưng phấn, tràn trề hăng hái nói: "Có điều tụi nó cũng nhận được cảnh cáo, tụi em cuối cùng cũng diệt gọn đám đó khiến cho đám con cháu đó mặt mũi xám xịt. Đoán xem tụi em hơn tụi nó bao nhiêu điểm?"

Lý Hữu cũng không phải nguyện ý tham gia cái đề tài ấu trĩ này, thuận miệng nói: "Ba mươi."

Thiệu Ly: "Thiếu."

Lý Hữu: "Năm mươi."

Thiệu Ly: "Nhiều hơn nữa."

Cậu rõ ràng không kiềm chế được sự hưng phấn, thấy Lý Hữu dùng ánh mắt hỏi mình, kiêu ngạo nói: "Chín mươi tám! Kém hai điểm nữa là tròn một trăm. Rất có năng lực phải không?"

Khóe miệng cậu cong lên tự đắc khiến Lý Hữu đang vuốt bụng cậu chẳng biết nói gì.

Chỉ vì chuyện này mà cao hứng như vậy à?

Hắn thở dài trong lòng.

Lúc ấy, Thiệu Ly cảm thấy mũi có chút ngứa, cũng rất vô tâm, mắt không cảnh giác, thuận tiện cọ trên đùi hắn hai ba cái, lại chà chà vài cái nữa, mặt mày hớn hở nói: "Ây da, cười đến mũi cũng ngứa ."

Lý Hữu bị cậu cọ xát hai ba cái như vậy, thân thể lập tức cương cứng.

Hắn dĩ nhiên là có dục vọng với Thiệu Ly, hắn còn chưa tới mức có thể là quân tử, làm được như "tình yêu Plato" – vượt qua thể xác chỉ cần tâm hồn.

Từ lúc nhận được chẩn đoán của bệnh viện tới giờ, bọn họ đã một tuần không "vận động". Hiện tại, Thiệu Ly còn gối đầu trên đùi hắn, dụ dỗ hắn, lấy mặt ma sát đùi hắn, Lý Hữu liền chịu không nổi.

Thiệu Ly còn nói: "Ha ha, còn có chuyện càng buồn cười hơn nữa, anh đoán xem hiện tại hoa khôi của trường em đang theo ai rồi?"

Lý Hữu vừa thấy vẻ mặt gian xảo kia của cậu đã đoán được tám chín phần, tuy nhiên tinh lực của hắn rõ ràng không đặt ở đề tài này.

Thiệu Ly tự biên tự diễn tiếp tục cười, nói: "Gả cho thằng khỉ Triệu Vĩ của Thập Thất, năm đó chính là hắn đi cầm đầu quấy rầy Trần Kỳ, anh xem không phải duyên phận thì là cái gì?" Trần Kỳ chính là hoa khôi của trường cậu.

Lý Hữu đáp bừa: "Ừ." Cái thứ giữa quần của hắn càng ngày càng căng chặt.

Hắn vội nói: "Ly Ly, đứng lên đi."

Thiệu Ly: "Hả?"

Lý Hữu nặng nề hít vào một hơi, nói: "Anh đi lấy cái chăn."

Thiệu Ly: "Cho em hả? Em không lạnh mà."

Đúng là thiên đường muôn lối thì không vào, địa ngục không cửa lại xông vào.

Lý Hữu không nói gì, quyết đoán nắm tay cậu đặt lên cái nơi đã có phản ứng kia, hỏi: "Hiểu chưa?"

Lúc này, dĩ nhiên Thiệu Ly cảm giác được, hơi nghệch mặt ra. Cậu đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến độ lại hỏi "Có chuyện gì xảy ra", chỉ có mấy thằng thiếu iốt mới không hiểu.

Có chuyện gì xảy ra?

Còn có thể là chuyện gì nữa?

Phản ứng sinh lý chứ còn gì.

Sau đó, cậu lập tức nhảy dựng lên, cái loại tốc độ này làm cho Lý Hữu muốn rớt tim.

Sau đó cậu cười đểu, huých huých cánh tay hắn hỏi: "Khó chịu à?"

Lý Hữu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng sắp bốc lửa.

Hắn nói: "Em không chọc anh, anh cũng sẽ không quá khó chịu."

Thanh âm coi như bình tĩnh, tuy nhiên vẫn nhìn ra được hắn đang đè nén.

Thiệu Ly cười hề hề, cố ý gây sự nói: "Không phải là nghe xong chuyện xưa của em thì thành như vậy chứ?"

Lý Hữu hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu.

Thiệu Ly tiếp tục cười khúc khích, mãi đến lúc này, cậu mới cảm thấy sung sướng như vậy, mặc dù bây giờ có hơi muộn nhưng nhìn Lý Hữu lúng túng là cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro