Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni thở một hơi dài, cuối cùng cũng đã ngồi trên xe, một tiếng cuốc bộ mệt chết đi được, Kim Trân Ni vốn được nuông chiều từ bé có chút không chịu đựng nổi. Cô tùy ý lấy ra một hộp thuốc lá tinh xảo, rút một điếu, châm lửa, bên trong xe nhanh chóng tràn ngập khói, cô có chút xuất thần nhìn Lâm Trí Tú đang chuyên tâm lái xe, cảm giác sau khi quay về, khoảng cách giữa cô cùng Lâm Trí Tú khó khăn lắm mới gần hơn một chút sẽ lại trở thành xa.

"Lâm Trí Tú, cô không hút à?" Kim Trân Ni hỏi, cô còn nhớ Lâm Trí Tú trước đây rất nghiện thuốc lá, nhưng mấy ngày nay lại tuyệt nhiên không thấy cô ấy hút lần nào.

"Tôi cai rồi." Lâm Trí Tú lãnh đạm trả lời, có thể là bởi vì rất lâu rồi không ngửi lại mùi khói thuốc, cho nên hiện tại có chút chán ghét.

"Lâm Trí Tú, cô vì sao lại thay đổi chứ?" Kim Trân Ni hiếu kỳ hỏi, ngay cả thuốc cũng không hút, Lâm Trí Tú quả nhiên càng ngày càng trở thành người đàng hoàng.

"Không vì sao cả, trong ấn tượng của tôi, cô dường như là không hút thuốc, từ lúc nào lại bắt đầu hút thuốc vậy?" Lâm Trí Tú thuận miệng hỏi.

"Cô quả nhiên không nhớ, điếu thuốc đầu tiên là cô đưa cho tôi." Kim Trân Ni nhìn Lâm Trí Tú nói, bởi vì Lâm Trí Tú, Trân Ni mới học hút thuốc, đến khi học xong, người khởi xướng kia lại từ bỏ, Kim Trân Ni cảm thấy có chút châm biếm.

"Không ấn tượng, sau này đừng hút, khó coi chết đi được." Kỳ thực Kim Trân Ni khi hút thuốc có nổi lên vài phần dáng dấp cùng tư thái của dân chơi, thế nhưng Lâm Trí Tú chính là không thích Kim Trân Ni hút thuốc, Lâm Trí Tú cầm điếu thuốc vẫn còn đang kẹp giữa hai ngón tay của Trân Ni đem quẳng ra ngoài.

"Thật sao? Tôi còn nghĩ mình đã học rất khá." Kim Trân Ni ngược lại phản ứng như không có gì, chỉ là nghiền ngẫm nhìn Lâm Trí Tú, Lâm Trí Tú hiện tại có vài phần phẩm chất như lão gà mái.

"Không có việc gì học, lại đi học hút thuốc, vô vị!" Lâm Trí Tú liếc mắt nhìn Kim Trân Ni một cái rồi làm như không có việc gì tiếp tục lái xe.

Kim Trân Ni nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Lâm Trí Tú, như trước ngạo mạn, suốt 3 năm trời cô một mực chờ Lâm Trí Tú quay lại cầu xin mình, thế nhưng Lâm Trí Tú nhất định cũng sẽ không quay đầu, quật cường kiêu căng đến làm cho người ta tức giận. Nếu lần này không phải là tự Kim Trân Ni kiên quyết bám lấy, quan hệ giữa hai người thực sự như Lâm Trí Tú nói, về sau sẽ là người xa lạ. Thế nhưng Kim Trân Ni vẫn là không một chút hối hận về quyết định của 3 năm trước, nếu để cô phải chọn lần nữa, cô nhất định vẫn lựa chọn làm như vậy.

"Lâm Trí Tú, cô từng hận tôi sao?" Chuyện 3 năm trước đây, ắc hẳn đã đả kích Lâm Trí Tú rất lớn, bằng không cô ấy sẽ không thay đổi nhiều như thế này.

"Tiểu công chúa, cô vẫn còn định bám lấy tôi sao?" Lâm Trí Tú nói sang chuyện khác, chuyện quá khứ giờ như một giấc mộng đã qua, cô không muốn nhắc lại nữa, tiếp tục bàn chuyện hận hay không hận thực không có ý nghĩa.

"Không được sao? Cô thực sự rất chán ghét tôi à?" Kim Trân Ni hỏi ngược lại.

"Có chút chán ghét." Lâm Trí Tú thành thật trả lời, bất quá so với trước đây tốt hơn nhiều, Lâm Trí Tú vẫn nhớ kỹ mình trước đây không muốn thấy Kim Trân Ni nhiều đến mức nào.

Kim Trân Ni mỉm cười, vờ như cô căn bản không thèm để ý, thế nhưng trong lòng lại có loại cảm giác nghèn nghẹn, sau đó Kim Trân Ni im lặng không nói gì nữa, bên trong xe an tĩnh đến mức làm cho Lâm Trí Tú có chút không quen.

Lâm Trí Tú muốn tìm đề tài mới để nói chuyện, thì lại chứng kiến Kim Trân Ni đưa lưng về phía mình mà nhìn ra ngoài cửa sổ, qua kính xe, Lâm Trí Tú lơ đãng thấy được khuôn mặt của Kim Trân Ni, nét mặt tựa hồ như là u buồn, vô duyên vô cớ làm chi lại có cái bộ dạng muốn chết không muốn sống này chứ? Lâm Trí Tú trong lòng thầm nghĩ. Cũng không buồn tìm chuyện để nói với Kim Trân Ni nữa, bên trong xe lại tiếp tục một trận trầm mặc.

Xe rốt cuộc cũng vào nội thành, Kim Trân Ni đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong giỏ xách lấy ra chiếc điện thoại, vừa mở nguồn lên đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ cùng 9 tin nhắn chưa đọc.

Lâm Trí Tú thấy Kim Trân Ni cầm điện thoại, mới nhớ đến "Đúng rồi, lúc ở nhà tôi, sao lại không thấy cô tiếp điện thoại, chẳng phải luôn có không ít người muốn tìm cô sao?"

"Tôi tắt điện thoại." Kim Trân Ni ngữ khí rất hờ hững nói.

"Nga!" Lâm Trí Tú bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt mình dường như bị người ta dội vào một gáo nước lạnh, trong lòng mơ hồ hờn giận, cũng rất lãnh đạm đáp lại một tiếng, không hề chủ động nói chuyện.

Kim Trân Ni đeo lên một tai phone, tầm mắt vẫn đặt ở khuôn mặt có phần đóng băng của Lâm Trí Tú, cô thế nào lại quên mất Lâm Trí Tú là một quỷ hẹp hòi.

"Ông nội, có chuyện gì sao?" Kim Trân Ni hỏi.

"Tiểu Ni, mấy ngày nay sao lại không gọi điện thoại về nhà?" Kim Chấn Thiên có chút quở trách hỏi.

"Con có chuyện cá nhân cần giải quyết, hơn nữa cũng không phải chuyện quá quan trọng nên mới không nói, sợ làm phiền ông nội nghỉ ngơi a." Kim Trân Ni làm nũng nói.

"Đứa nhỏ này, giao thừa không trở về nhà, bố con cũng chiều theo con, cũng không quản con!" Kim Chấn Thiên sủng nịch nói.

"Ông nội mới là thương tiểu Ni nhất, ông nội là tốt nhất!" Kim Trân Ni không quên nói vài lời nịnh nọt Kim Chấn Thiên.

"Nếu biết ông nội này là tốt nhất, thì mau chóng về nhà cho ta nhìn một cái. Còn nữa, nếu đã về nước, ông muốn sắp xếp cho con trở về tổng công ty làm việc, giờ cũng đã đến lúc rồi." Kim Chấn Thiên nói vào trọng tâm đề tài.

"Dạ, cũng tốt, có điều tuổi của con dường như còn hơi trẻ." Kim Trân Ni biết rõ các ca ca bắt đầu có hành động, cũng tốt, cô hiện tại cũng muốn quay về nước.

"Ông nội sẽ đào tạo con tốt nhất, tối nay quay về nhà đi, ta đã lâu không gặp con, bố con cùng mấy bác còn có các ca ca, tất cả đều đông đủ chỉ thiếu một mình con."

Kim Trân Ni có chút ngao ngán thở dài, chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà có phải lâu lắm đâu, bất quá xem ra ông nội đúng là vì mình không ở nhà mà già thêm vài tuổi rồi, nếu còn không về, đoán chừng sẽ bị mấy vị ca ca hận đến chết.

"Con biết rồi, nói sau nhé ông nội, con cúp máy trước, có điện thoại gọi đến a." Kim Trân Ni ngắt điện thoại với Kim Chấn Thiên, tiếp một cuộc gọi khác.

"Có chuyện gì sao?" Kim Trân Ni hỏi.

"Cậu tắt điện thoại, Nhan tìm không được cậu, muốn hỏi lúc nào cậu trở lại?" Bên kia thanh âm ôn nhu hỏi.

"Ông nội đã điều tôi về tổng công ty, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại."Kim Trân Ni nhàn nhạt trả lời, cô nhìn Trí Tú, Lâm Trí Tú biểu tình vẫn không hề thay đổi, có chút lãnh ngạo.
"Nhan cũng sẽ lập tức về nước, khi đó không sợ không thấy NiNi ." Bên kia thanh âm có chút vui mừng, làm cho Kim Trân Ni đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, bởi vì chính cô căn bản không nhớ nổi cô gái này.

"Nhan, tôi nghĩ chúng ta vẫn là nên..." chia tay đi, câu nói phía sau còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang.

"NiNi, yên tâm Nhan lập tức về nước, ngày mai là có thể thấy cậu, NiNi, Nhan rất nhớ cậu!" Ngữ khí yêu thương sâu sắc làm Kim Trân Ni không nỡ nói nên những lời tàn nhẫn bị cắt ngang vừa rồi. Một người liên tục chờ mình trong suốt 1 tuần khi mình tắt máy, ngay khi vừa bật máy đã lập tức gọi điện thoại, cũng đủ biết trong thời gian đó, cô ấy đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho mình, được một người lặng lẽ yêu, có lẽ cũng không phải là hạnh phúc, mà là gánh nặng.

"Không cần như thế, nếu không có việc gì, tôi cúp máy đây!" Kim Trân Ni cúp điện thoại, có lẽ ban đầu vẫn là nên nghe lời Lệ Sa.

"Tình nhân gọi đến, sao lại lạnh nhạt như thế a?" Lâm Trí Tú hiếu kỳ hỏi.

"Mắc mớ gì tới cô?" Kim Trân Ni nhíu mày hỏi, cô không thích cùng Lâm Trí Tú bàn luận vấn đề tình nhân hiện tại của mình.

"Đang ăn trong bát, còn nhìn trong nồi, thật không phải thói quen tốt." Lâm Trí Tú không chút kiên nể nói, rõ ràng là người đã có nhân tình, lại còn muốn có thêm mình làm tình nhân, người tâm tình trăn hoa như vậy, hẳn là nên tống vào chuồng heo mới phải.

"Cô dựa vào cái gì mà nói tôi ăn trong bát, nhìn trong nồi, nếu không phải cô..." Kim Trân Ni phẫn nộ nói, nếu không phải vì Lâm Trí Tú, tôi lúc trước thế nào lại cùng Hà Nhan mơ hồ phát sinh quan hệ, vậy mà cái tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện còn ở nơi này nói lời châm biếm.

"Tôi thế nào chứ?" Lâm Trí Tú khó hiểu trước biểu tình phẫn nộ của Kim Trân Ni. Dù sao chuyện Kim Trân Ni đa tình dối trá, cũng không phải lần đầu tiên mình biết, cớ gì lại phản ứng quá khích như thế!

"Dừng xe!" Kim Trân Ni thét lên, cô chán ghét chết Lâm Trí Tú!

"Này, chỗ này không thể dừng xe được!" Cái con người điên khùng này, không thấy biển báo cấm dừng xe sao?

"Tôi bảo cô dừng xe!"Kim Trân Ni hướng Lâm Trí Tú rống lên, Lâm Trí Tú trong lòng tức giận đến đỉnh điểm, cái đồ chết tiệt này, cô nghĩ cô là ai hả!

Lâm Trí Tú tức giận ngừng xe bên vệ đường, mở cửa xe, "Tốt nhất là đừng gặp lại!" Lâm Trí Tú lạnh lùng nói một câu, thô bạo đạp ga, đem Kim Trân Ni quẳng ở phía sau.

Lâm Trí Tú trên xe cũng vô cùng bốc hỏa, Kim Trân Ni thực sự là không hiểu ra làm sao, bất quá chỉ nói cô ấy có một câu thôi mà, cớ gì lại hướng mình phát hỏa như thế, Kim Trân Ni nghĩ rằng cô ta vẫn còn là kim chủ của mình sao? Kim Trân Ni chết tiệt, tốt nhất là đừng xuất hiện, bằng không đừng nghĩ mình sẽ diện sắc mặt hòa nhã tiếp đãi, Lâm Trí Tú trong lòng oán hận nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro