Chương 133: Bổ quá....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

"Tiểu tử ngươi đã cho phu lang ăn cái gì? Sao cơ thể lại sung khí như vậy?" Khương Khải bắt mạch, tự nhiên biết thân thể đã được điều dưỡng tốt, chính là tốt quá mà tị.

"Linh chi, mấy ngày trước ngủ không ngon, năm ngoái còn nhờ ngài làm cho hai cây châm cài an thần để mang, còn có nhân sâm."

"Ăn bao nhiêu?"

"Không nhiều, một ngày hai miếng linh chi hầm canh gà, cách một ngày một rễ nhân sâm nấu canh, uống một bát, đều ăn như vậy." Để biểu thị không nhiều, Mạc Thiên Hàm còn lắc lắc một ngón tay, bởi vì uống nhiều canh, Thu Nghiên sẽ không ăn được cơm, vậy nên hắn thật sự một ngày chỉ để Thu Nghiên uống một bữa.

"Này còn không nhiều? Là quá nhiều rồi!" Khương Khải bị Mạc Thiên Hàm chọc cười: "Tiểu tử thúi, biết ngay ngươi cho phu lang ăn đồ đại bổ nguyên khí, khí huyết thịnh vượng, máu lưu thông quá nhanh, dưỡng không được thai, tiểu tử ngốc nhà ngươi ngừng nhân sâm lại, linh chi mài thành bột uống, đừng cho vào trong canh uống, thật lãng phí a."

"A?"

"A cái gì mà a, ngươi dưỡng y nguyên khí quá thịnh, sao có thể có hài tử được? Về sau, ăn đồ bổ máu, ăn một ít táo tàu, cao gì đó thì cho vào trong canh uống."

"Vâng vâng!" Mạc Thiên Hàm liên tiếp gật đầu, hắn trước kia chỉ biết cơ thể hư nhược không chịu được bổ, còn không biết mình mình hết sức dưỡng cho Thu Nghiên, dưỡng đến quá bổ.

"Mùa hạ thời tiết nóng nực, ngươi còn cho y ăn nhân sâm, cái này không được, đổi, đổi thành uống chút trà đại mạch, đồ tốt cho bao tử, còn có thể tiêu thực." Ông nhìn ra Thu Nghiên có chút chán ăn, chắc là bị Mạc Thiên Hàm cho nhiều đồ bồ.

Lão ngự y đoán đúng rồi, Mạc Thiên Hàm cố gắng dưỡng bổ thân thể cho Thu Nghiên, đồ ăn đổi đến đa dạng, đều muốn đút vào miệng nhỏ của Thu Nghiên.

Làm hại Thu Nghiên vừa đến giờ cơm liền không muốn ăn.

"Vâng vâng, vậy hôm nay còn uống không?" Hắn hôm nay hầm canh gà nhân sâm.

"Uống nha! Mang đến lão phu uống cho!" Lỹ đại phu cười to, ông trước kia hiếm lạ nhân sâm Mạc Thiên Hàm đào được, trước Mạc Thiên Hàm còn bán cho ông mấy cây, nhưng sau này Mạc Thiên Hàm không thiếu tiền, liền giữ lại cho Thu Nghiên bồi bổ, mặc kệ Lý đại phu dây dưa thế nào cũng không bán!

"Giờ thì hay rồi, xem ngươi còn giấu nhân sâm không! Thế nào? Bán cho lão phu một đôi?"  Lý đại phu bắt đầu đánh chủ ý lên những cây nhân sâm lúc chuyển nhà Mạc Thiên Hàm đào ra.

"Không bán!" Lúc hắn dọn đi, liền đào hết nhân sâm với linh chi hắn phát hiện trên núi, lúc dọn nhà, phu phu Lý đại phu đến giúp đỡ, rất không khéo, vậy mà lại bị Lý đại phu nhìn thấy!

Từ đó về sau, Lý đại phu luôn để mắt đến những đồ này của Mạc Thiên Hàm.

"Tướng công!" Thu Nghiên kéo tay áo Mạc Thiên Hàm, Lý đại phu rất chiếu cố nhà bọn họ, nếu nhân sâm trong nhà không dùng đến, thì cho lão đại phu a.

"Ừ, yên tâm, bán, là không thể nào!" Mạc Thiên Hàm vô cùng chắc chắn, làm Lý đại phu tức trừng mắt: "Tặng lão ca ngài hai đôi, thì có thể."

Lý đại phu một hơi bị Mạc Thiên Hàm làm nghẹn, lên không được xuống không xong , lão đầu "hừ" một tiếng: "Tiểu tử thúi, chỉ biết chọc ta!"

Còn tưởng là kết giao phải một cái bạch nhãn lang, kết quả Mạc Thiên Hàm tự nhiên tặng mình hai đôi, không sai không sai! A? Không đúng a!

"Hàm tiểu tử, ngươi mới nói cái gì?"

"Tặng lão ca ngài hai đôi a!"

"Không phải hai cái rễ?"

"Ngài không muốn đôi sâm ?"

"Muốn!"

"Này không phải được rồi sao!"

"Ai nha, Mạc tiểu tử không tồi không tồi!"

Lý đại phu cao hứng, Khương Khải cũng nhìn sư đệ mình cùng Mạc Thiên Hàm hồ nháo, quan hệ giữa hai người rõ ràng là bạn vong niên!

"Sư huynh ta nói cho ngươi biết, nhân sâm của Mạc tiểu tử là đồ tốt, hắn đều cho phu lang ăn, người khác nhìn một chút cũng không được, đôi nhân sâm kia chính là thượng phẩm , ta xem chắc chắn!"

"Thật?" Khương Khải vốn cho rằng nhân sâm cũng chỉ như vậy, ông ở hoàng cung nhìn thấy rất nhiều, nhưng mà nhân sâm đôi, ông còn chưa thấy mấy lần.

Xong! Sư huynh đệ cùng một cái đức hạnh, nói đến vấn đề dược liệu, hai người đều si mê, ở một bên khe khẽ nói nhỏ.

"Tướng công?" Thu Nghiên vừa thấy bộ dạng Lý đại phu, liền biết bệnh "nghiện dược" của ông tái phát, không khỏi buồn cười.

"Ngoan, trước trở về phòng, tướng công đã nhờ mọi người Lưu sao sao mang thức ăn của ngươi lên, ngươi hôm nay ăn cùng bọn họ nha, tướng công ăn cùng mọi người Lý đại phu." Ca tử không ăn cơm cùng ngoại nam, vậy nên Mạc Thiên Hàm nhân lúc hai lão đầu tán gẫu quên hắn, liền dìu phu lang vào phòng.

"Thế nào rồi?" Lưu sao sao thấy Mạc Thiên Hàm dìu Thu Nghiên vào, nhanh chóng hỏi, ông vô cùng quan tâm đến thân thể của tiểu đệ tử mình, hơn nữa phu phu hai người ân ái, cũng nên có hài tử mới phải.

"Không việc gì, ha ha, chính là tiểu tử cho Nghiên nhi bổ quá, lão ngự y nói, không để Nghiên nhi uống canh nhân sâm nữa, đổi qua ăn táo đỏ, đại mạch, bổ máu là được."

"Vậy thì tốt vậy thì tốt!"

"Ngài với Nghiên nhi ở trong này ăn đi, ta ra ngoài bồi lão ngự y."

"Được, ngươi nhanh đi đi."

"Tướng công phải cảm tạ lão ngự y thật tốt."

"Tướng công biết rồi, phải ăn cơm ngon nha." Niết niết tay Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm lúc này mới quay người ra ngoài, trực tiếp đến phòng bếp, thuận tiện để Trần Lôi mời hai lão đại phu đi phòng ăn ăn cơm.

Trần Lôi mời hai vị lão đại phu đến phòng ăn, bên trong đã bắt đầu lên món: "Nhanh tới, món này phải nhân lúc nóng ăn, ha ha, tay nghề của tiểu tử, xin lão ngự y đừng ghét bỏ."

Khương Khải còn chưa nói đâu, Lý đại phụ đã dành trước: "Không chê không chê, Hàm tiểu tử, đôi sâm đâu nhanh cầm đến đây! Vị này một khắc cũng không đợi được a."

"Đôi sâm đã đóng gói xong rồi, đợi ăn xong sẽ cầm đến cho ngài."

"Không được hồ nháo!" mặc dù Khương Khải cũng muốn nhìn đôi sâm trước mới, nhưng cảm thấy có chút quá phận, nên ông còn phải quản sư đệ mình một chút.

"Hắc hắc...."Lý đại phu từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, trừ sư bá, chỉ sợ người sư huynh này, vậy nên bị Khương lão ngự y trừng mắt, liền không dám nháo nữa.

Đợi khi Mạc Thiên Hàm mang món lên, hai vị này mới dời lực chú ý, bắt đầu nghiên cứu món ăn trên bàn.

"Đây là cái gì?" nhìn thấy đồ trong bình, nhịn không được hỏi.

"A?"

"A?"

"Món này là dùng sườn non rửa sạch, chần qua nước sôi, vớt ra, ngâm nấm với trà khô trong nước ấm một lúc, rửa sạch, gừng thái nhỏ, để riêng. Cho nước vào nồi đun nóng sáu phần, cho sườn đã chần, gừng thái sợi xào trên lửa nhỏ một lúc rồi cho vào nồi, thêm nấm hương. Đun sôi, cuối cùng rửa sạch ngô, cắt miếng nhỏ, cho vào nồi nấu chín, thêm chút muối, đun thêm một lúc, tắt bếp. Món canh này bổ phổi, rất thích hợp uống vào mùa xuân, vốn dĩ món này là bồi bổ cho phu lang ta, bây giờ thì ba chúng ta uống."

Khương thái y: "...Thật lợi hại."

Lý đại phu:" ...Thật cầu kỳ."

Hai người cả đời chưa từng vào bếp nấu canh qua, nhìn Hàm tiểu tử người ta, đối với Thu ca tử quả thực không còn gì để nói.

Tiếp theo, hai lão đầu mới được kiến thức qua trù nghệ đầu bếp năm sao của Mạc Thiên Hàm, một mâm thức ăn đặc sắc được mang lên: "Đây là cái gì?"

"Thịt thăn chay xào chua ngọt!"trong nồi vẫn còn rau, Mạc Thiên Hàm cũng không giải thích, trực tiếp xoay người đi vào phòng bếp.

"Thịt thăn chay là cái gì?" Lý đại phu hỏi lão sư huynh hiểu biết nhiều của mình.

"Nếm thử xem!" Khương Khải cũng không biết, dứt khoát nhấc đũa lên gắp một miếng, mùi vị rất ngon, nhưng nói là thịt, lại không giống? Không giống mùi vị của thịt a!

"Đến, củ đậu muối tiêu."

"Diếp cá trộn măng xanh."

"Cá phi lê tía tô"

"Thịt muối nấu măng chua"

"Gà nấu với gạo nếp ngưu bàng."

Bảy món, vốn dĩ Mạc Thiên Hàm chuẩn bị sáu món, ba người ăn là đủ, nhưng giờ thêm một món canh sườn của Thu Nghiên, liền trực tiếp ra vườn rau hái chút lá cải, làm món rau trộn giấm, bưng lên thành tám món ăn.

"Ngươi đây là làm một bàn dược thiện a!" Khương Khải ở ngự y viện lâu như vậy mà còn có thể sống đến thoải mái, chủ yếu vì ông am hiểu điều dưỡng, khai phương thuốc, đa phần đều là dược thiện, lúc này nhìn thấy một bàn đồ ăn của Mạc Thiên Hàm, lập tức liền biết.

"Vâng, đều là chút hương vị sơn dã, dược liệu thì hái tươi mới, cho ngài nếm thử món mới mẻ" Mạc Thiên Hàm rất khiêm tốn, hắn đây là gãi đúng chỗ ngứa, biết lão ngự y thích dược liệu, yêu quý dược liệu, còn thích ăn măng, tám món này, liền có hai món măng, măng non và măng xuân.

"Không tồi không tồi, tiểu tử có tâm!" Khương Khải vô cùng cao hứng, bàn dược thiện này của Mạc Thiên Hàm, làm lão nhân rất vui vẻ.

"Món thịt thăn chay xào chua ngọt này làm thế nào?" Lý đại phu cảm thấy mòn chua chua ngọt ngọt này, phu lang của ông khẳng định thích ăn, nhưng ông không biết làm, viết lại công thức để về thử nghiên cứu chút.

"Rất rắc rối, lão ca ca ngài khẳng định không làm được." Mạc Thiên Hàm trực tiếp cự tuyệt, nếu để Lý đại phu về thử, phòng bếp nhà ông chắc chắn phải đổi.

"Đây là cái gì? Lão phu vậy mà không nếm ra được?"

"Dùng đậu phụ làm thành thịt chay, ăn rất giống thịt, nhưng không phải món mặn, mùa xuân ăn ít món mặn mới tốt, dễ có đờm.". Mạc Thiên Hàm ở thế giới trước đã mở mấy nhà hàng dưỡng sinh, đối với những đồ dưỡng sinh này, sợ là không ai hiểu bẳng hắn. 

"Có lý!"

"Rau diếp cá tính mát giải độc, nấu với măng non rất tốt, đều là đồ giải độc, mùa xuân bệnh độc khá nhiều, món này ăn giờ là thích hợp nhất, ngài nếm thử tay nghề của tiểu tử." Đưa cho Lý đại phu đôi đũa: "Hôm sau đợi Lý phu lang tới, ta sẽ chỉ ông ấy cách làm, trở về làm cho lão ca ngài ăn, mùa xuân ăn cái này là ngon nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro