Chương 154: Chuyển hộ tịch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

"Tướng công làm sao vậy?" mơ mơ màng màng để Mạc Thiên hàm lau tay lau mặt cho mình, bản thân thì duỗi cổ nhìn mọi người đùa giỡn.

Sau khi rửa tay lau mặt xong, lại mang giày lên, giày của Thu Nghiên bây giờ đều là Lưu sao sao cùng Cổ sao sao đặc chế, tránh trơn trượt tránh rét, rất thích hợp cho Thu Nghiên mang.

"Điền Kim Tùng cùng Hương ca tử muốn thành thân, hôn thư đã làm xong, hộ tịch cũng chuyển qua rồi, Điền Kim Tùng đang cao hứng ôm tiểu Hổ." nhẹ nhàng nâng Thu Nghiên dậy, Mạc Thiên Hàm thật cẩn thận, hắn nghe nói, lúc ca tử có không thể đi nhanh, sẽ làm thai không ổn định, phải chậm rì rì mới tốt.

"Thật sao?" đôi mắt Thu Nghiên sáng lên, mấy ngày nay mọi người đều lén lút nghị luận về việc này, Hương ca tử là người tốt, nếu vẫn luôn phải chăm sóc tiểu Hổ một mình, thực rất vất vả, còn lãng phí tuổi trẻ, mà Điền Kim Tùng mọi người đều biết, cũng hiểu rõ phần tâm tư này của hắn, nhìn góa hán tử này ân cần với Hương ca tử, bọn họ đều ngầm cao hứng.

Có phải thật tâm hay không bọn họ đều nhìn ra được, không giống những tên đăng đồ tử muốn chiếm tiện nghi trước kia.

"Ừ, có muốn ra ngoài xem thử không? Bây giờ chắc mọi người đang ở phòng khách." Đỡ người đi chậm ra ngoài, thuận tiện đề nghị.

"Được, Nghiên nhi muốn đi phòng khách!" Thu Nghiên lúc này rất có tinh thần, được Mạc Thiên Hàm đỡ đi phòng khách, quả nhiên mọi người đều đang ở đây.

Phòng khách này rất tốt, lúc trước vì có thể để trong nhà mát mẻ, làm hai cửa sổ phía sau, lúc này gió lùa vào, vô cùng thoải mái.

Mọi người đang thương lượng nên tổ chức tiệc thành thân thế nào.

Lúc Mạc Thiên Hàm đỡ Thu Nghiên vào, Điền Kim Tùng đang ôm tiểu Hổ, Hương ca tử bị Lưu sao sao kéo tay ngồi một bên, cúi đầu, mọi người cười tủm tỉm nhìn Điền Kim Tùng.

"Thế nào? Khi nào mời rượu?" Mạc Thiên Hàm vừa vào liền thấy Điền Kim Tùng đang khẩn trương ôm tiểu Hổ, nhanh chóng giúp huynh đệ kiêm đối tác của mình giải vây.

"Ngày mai là lễ nạp thái, hôm sau liền mời rượu ở lầu ba Tân Tiên Thưởng, thế nào?" Điền Kim Tùng thấy Mạc Thiên Hàm đến vô cùng hoan nghênh.

(lễ nạp thái: hồng ma ma đem ý định muốn kết thông gia của nhà trai đến thưa chuyện với nhà gái)

Hắn đang lo không biết làm thế nào với những người chống lưng cho Hương ca tử.

Từ chỗ Mạc Thiên Hàm biết được chút sự tình của dàn nhạc, biết những người này đối với Hương ca tử cùng tiểu Hổ mà nói, không phải người nhà lại thân hơn người nhà.

Cho nên đối với bọn họ, Điền Kim Tùng xem như nhà ngoại của Hương ca tử mà đối đãi, tư thế như tam đường hội thẩm này làm Điền Kim Tùng sợ hãi, Mạc Thiên Hàm thay hắn giải vây hắn rất vui mừng.

"Không ra làm sao!" Mạc Thiên Hàm nhìn mọi người Lưu sao sao liền biết họ không thích kiểu mời rượu như Điền Kim Tùng nói.

"A?" Điền Kim Tùng há hốc mồm, lầu ba Tân Tiên Thưởng cũng là nơi có cấp bậc ở tiểu huyện thành này, như thế nào còn không được?

Nếu không phải biết bọn họ không thích yến tiệc xa hoa, Điền Kim Tùng càng muốn đi Khách Nhã Cư mở tiệc, để mọi người đều biết Điền Kim Tùng hắn thành thân.

"Không đi Tân Tiên Thưởng, ở nhà làm mấy bàn, tìm đầu bếp trù nghệ tốt tới nấu, người gia đình tụ họp là được, để mọi người đều biết ngươi cưới Hương ca tử làm kế phu lang là được." Mạc Thiên Hàm hiểu ý mọi người Lưu sao sao, vốn xuất thân không cao, còn gả cho một tướng công giàu có như Điền Kim Tùng, lần thứ hai xuất giá làm kế phu lang, Hương ca tử khẳng định không thích phô trương.

Quả nhiên Mạc Thiên Hàm nói xong, mọi người Lưu sao sao đều nhất trí gật đầu, Hương ca tử cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Này....ách.... được, nghe ngươi." Điền Kim Tùng định phản đối, thấy Mạc Thiên Hàm trừng mắt nhìn mình, hai người hợp tác lâu, tự nhiên biết đây là có ý gì, liền lập tức ngậm miệng, không dám nói ra suy nghĩ của mình.

"Nghe Mạc tiểu tử là được, Điền lão bản, Hương ca tử của chúng ta là người số khổ, bây giờ ngươi không chê, cưới hắn vào làm kế phu lang, cũng là phúc của hắn, hy vọng Điền lão bản đối tốt với hắn và tiểu Hổ." Lưu sao sao thân là sư phó, tự nhiên là lấy thân phận trưởng bối nói hai người sắp thành phu phu này.

"Vâng, nhạc sao sao nói đúng, tiểu tử nhất định đối tốt với hắn và tiểu Hổ, tương lai tiểu tử còn nhờ vào tiều Hổ dưỡng lão mà." Điền Kim Tùng xem Lưu sao sao như trưởng bối.

"Sao? Thật sự?" Lưu sao sao thấy Điền Kim Tùng gọi mình nhạc sao sao rất vui mừng, cũng nghe ra ý trong lời Điền Kim Tùng, dưỡng lão, chỉ có đích trưởng tử mới có thể làm vì song thân mình, nếu không có đích tử, liền chuyển thứ tử qua dưới danh nghĩa chính thất, cũng được gọi là trưởng.

"Vâng, tiểu tử không lừa nhạc sao sao, Hương ca tử bây giờ là thương tịch, mà ta cùng tiểu Hổ đều là nông tịch, cửa tiệm trong nhà đều đã chuyển đến dưới danh nghĩa Hương ca tử, như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận quản túi tiền của tiểu tử." Nói xong còn cười cười: "Mà ta và tiểu Hổ đều là nông tịch, điền trang trong nhà đều dưới danh nghĩa ta, tiểu Hổ là đích trưởng tử của ta, tương lai muốn khảo công danh cũng dễ dàng."

"Tốt tốt." Lưu sao sao sao còn có thể nói không tốt? Hán tử thành tâm như vậy, Hương ca tử không gả cho hắn còn muốn thế nào?

"Nhạc sao sao, ta cũng đem hộ tịch của Nghiên nhi đổi thành nông tịch." Mạc Thiên Hàm thấy họ nói đến vấn đề hộ tịch, hắn cũng dứt khoát nói ra: "Nghiên nhi thuộc nông tịch, thương tịch trong nhà đều treo dưới danh nghĩa Nghiên nhi, về sau mua ruộng đất cũng là thuộc danh nghĩa Nghiên nhi."

"Tướng công?" Thu Nghiên giật mình, nhà bọn họ không thể so sánh với Điền lão bản, người ta có gia sản, tộc nhân đông đúc, khác hai người họ đều là bá tánh bình dân, cậu không nghĩ tới tướng công sẽ đem tất cả gia sản chuyển đến danh nghĩa cậu, một khi bọn họ có chuyện gì, tướng công liền không thể tranh giành với cậu.

Dù sao hộ tịch đều treo dưới danh nghĩa cậu!

"Chuyện này sớm đã tính tốt, lần này vừa hay cùng Điền lão bản đi huyện nha, tìm lão huyện lệnh làm giúp, phu lang a, về sau tướng công đều phải dựa vào ngươi nuôi sống!"

"Tiểu tử thúi này!" Cổ sao sao cười lau nước mắt, một tia không yên tâm cuối cùng cũng buông xuống, ngay cả gia sản cũng đưa hết cho Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm đã biểu lộ rõ tâm tư của mình.

"Phu lang, tướng công cũng phải dựa vào ngươi nuôi sống!" Điền Kim Tùng hướng Hương ca tử nói, một phòng người đều cười to.

Cuối cùng quyết định ngày hôm sau lễ nạp thái tổ chức một yến tiệc nhỏ ở trong viện của Điền Kim Tùng, mời mấy vị trưởng bối Điền gia cùng mọi người nhà Mạc Thiên Hàm, phu phu Lý đại phu, hàng xóm đều là người của mình, trừ Mạc Thiên Hàm ra, ai cũng tưởng là hàng xóm bình thường, bởi vì không giao thiệp nhiều nên cũng không mời, nhưng Lưu sao sao nhắc tới nhà đã từng tốt bụng thu lưu bọn họ, lão bản là người khá tốt, lúc bọn họ biểu diễn, có người không đứng đắn đều để chưởng quầy mời đi, cho nên mời cả ông, còn có đến hay không thì phải xem người ta có thời gian không.

Mạc Thiên Hàm vui vẻ đi theo Điền Kim Tùng chuẩn bị hỉ yến, bị Từ chưởng quầy phái người mời tới tiệm: "Lão bản, đại công tử Lâm gia lại tới nữa!" dù sao cũng là lấy tiền lương của lão bản, Từ chưởng quầy cảm thấy mình ăn mệt một lần, về sau không thể lại phạm phải sai lầm này nữa.

"Hắn tới làm gì?" Mạc Thiên Hàm không nghĩ đến Lâm Chí Thu còn tới tìm hắn, phối phương cũng bán rồi, còn tới làm gì?

A? Không đúng, đệ đệ hắn cũng đã tới, hơn nữa mình còn bán cho hắn cái phối phương.

"Không nói, nhưng mà lão bản, mấy hôm trước trong tiệm nhập một số lượng đậu quý, phát hiện vỏ trấu, may mà kiểm tra kỹ càng không để bọn họ thực hiện được, nhưng mà đồ vật sau đó nhập mua, đều ít nhiều có chút không thích hợp, lão bản, bây giờ làm sao?"

Lần trước ăn thiệt, Từ chưởng quầy liền vô cùng cẩn thận, mới qua mấy tháng, lại phát hiện một ít lương thực không phải có vỏ trấu thì là cát đá, may mà vẫn luôn cảnh giác, không để người lừa gạt, nhưng lần này đồng hương của ông tới tìm, nói lão bản của họ muốn gặp lão bản của ông.

Vừa nghe việc giống như lần trước, Từ chưởng quầy thông minh, trực tiếp phái người đi tìm Mạc Thiên Hàm, xem thử ý tứ của lão bản.

"Ta biết rồi, phái người đi hẹn thời gian, để ta gặp hắn, việc trong tiệm ngài lưu ý một chút, mấy hôm nay trong nhà có việc, ta không tới được."

"Được, lão bản có việc cứ làm, trong tiệm ta thay ngài trông chừng." Từ chưởng quầy hiểu lão bản nhà mình, phu lang lão bản có, lão bản đã hai bảy hai tám rồi mới có hài tử, sao không khẩn trương được, cho nên ông liền không làm phiền Mạc Thiên Hàm, trừ phi có chuyện, tỷ như hiện tại, phải để lão bản ra mặt.

Sau khi về nhà, Mạc Thiên Hàm nghĩ nghĩ, hắn bên này có lý, chờ gặp mặt Lâm Chí Thu hắn cũng không tin với kinh nghiệm kiếp trước của mình không nói tốt mọi chuyện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro