Chương 157: Hẹn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Mạc Thiên Hàm buổi chiều đi bộ đến Tân Tiên Thưởng, lên lầu ba, lúc này không phải giờ cơm nên trong đại sảnh cũng không đông khách, lầu ba cũng chỉ có một phòng đang mở cửa.

Bên trong trừ Lâm đại công tử còn có cả gã sai vặt lần trước, tuy chưởng quầy của tửu lâu Bình Thuận rất không cao hứng việc đại công tử không hẹn người ở tửu lâu nhà mình, lại hẹn đến Tân Tiên Thưởng ăn.

Nhưng cũng không dám ngăn cản, lần trước để đại phòng tra ra Mạc Thiên Hàm, Lâm Chí Thu liền hoài nghi chưởng quầy, hắn cảnh giác sao còn dám hẹn người gặp ở đó?

"Đại công tử, đã lâu không gặp." Trước khi vào cửa thái độ lạnh nhạt, vừa vào cửa liền mang lên gương mặt tươi cười thân thiện, làm Lâm Chí Thu đang làm mặt lạnh không biết nên nghênh đón thế nào, lãnh đạm không được, nhiệt tình cũng không được.

"Mạc lão bản khỏe." Cuối cùng nghẹn họng khô cằn nói một câu.

Mạc Thiên Hàm trong lòng cười lạnh, ta một người kiếp trước kiếp này cộng lại cũng bảy mươi tuổi, còn không chơi được tên mao đầu tiểu tử nhà ngươi.

"Haha, nhờ phúc nhờ phúc." Vô cùng thân thiện ngồi xuống, rót cho Lâm đại công tử một chén rượu.

"Nào nào, mời đại công tử một chén." Mạc Thiên Hàm cố ý làm loạn bầu không khí nặng nề trong phòng.

Ngươi không phải cố ý làm ra bầu không khí trầm trọng tiếp đãi ta sao? ta liền phá! Ngươi muốn giả vờ lạnh mặt, ta liền càng nhiệt tình, chơi chết ngươi!

Lâm Chí Thu nghẹn họng, lên không được xuống không xong, vô cùng "khó chịu".

Nhưng dù sao hắn cũng là người tâm tư kín đáo, đừng nhìn mới hai mươi tuổi đầu, ở đại trạch Lâm gia trạch đấu từ nhỏ đến lớn, trải qua tình huống nào cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, lần này vốn rất tức giận, nhưng thấy Mạc Thiên Hàm như vậy lại có chút không chắc chắn.

Nếu Mạc Thiên Hàm chột dạ khẳng định sẽ không nhiệt tình như vậy, nhìn thấy mình cũng không dám chào hỏi, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?

Lúc này tiểu nhị đưa đồ ăn lên, không phải giờ cơm nên Lâm đại công tử chỉ chọn vài món, đồ ăn mang lên rất nhanh.

Mang đồ xong tiểu nhị ra ngoài liền đóng cửa lại, bên ngoài treo biển có khách, phòng ngừa có người xông vào quấy rầy khách bên trong dùng cơm.

Lâm đại công tử một bụng khí không động, Mạc Thiên Hàm cười haha dùng cơm, tiểu tử bên người có ánh mắt. Rót cho Mạc Thiên Hàm một chén rượu, lại rót cho công tử mình chén rượu, xong liền đứng phía sau Lâm Chí Thu nhẹ nhàng quạt quạt cho hắn.

Ăn được một nửa, Lâm Chí Thu liền nhịn không được nữa, hắn tới có việc hỏi, mà Mạc Thiên Hàm chỉ đến nơi hẹn, mục đích hai người không giống nhau!

"Mạc lão bản"

"Lâm đại công tử"

"Hôm nay hẹn Mạc lão bản đến có chuyện muốn hỏi rõ ràng, xin Mạc lão bản nói thật."

"Không thành vấn đề! Lâm công tử đã mở miệng, Mạc mỗ tất nhiên sẽ nói."

Lúc này giống như lần đầu bọn họ gặp mặt vậy.

Lúc đó Lâm Chí Thu một bộ vân đạm phong khinh, nắm thanh danh của tiệm lương thực không bỏ, muốn cưỡng bách phối phương trong tay Mạc Thiên Hàm, tuy phối phương không phải gì ghê gớm, nhưng Mạc Thiên Hàm nuốt không trôi việc này.

Bây giờ thì ba mươi năm Hà đông ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển, làm Lâm đại công tử nếm thử tư vị của Mạc Thiên Hàm lúc trước.

"Nghe nói Mạc lão bản lại có phối phương khác bán ra." Nói tới cái này Lâm Chí Thu liền bất mãn, lúc trước Mạc Thiên Hàm nói không có phối phương khác, hắn liền tin, ai ngờ tên ăn chơi trác táng kia của đại phòng cũng lấy được phối phương.

Sao hắn có thể không tức giận!

"À à" Mạc Thiên Hàm một bộ hiểu ra, sau liền làm mặt tức giận tố khổ với Lâm Chí Thu: "Nói thật, vị đệ đệ kia của ngài không thể bằng ngài được."

Những lời này nói ra, sắc mặt Lâm Chí Thu tốt hơn không ít, Mạc Thiên Hàm nói đúng, làm hắn nghe rất thoải mái.

Mọi người đều biết đích công tử của Lâm gia Thiện Thủy phủ không bằng đại công tử ưu tú.

"Hôm đó ta về nhà liền thấy có người tới, nghe quản gia nói là Lâm công tử, ta còn tưởng ngài tới, vào cửa nhìn mới biết không phải ngài! Là một thiếu gia chưa từng gặp qua, nói là công tử Lâm gia, mới đầu ta tưởng là người ngài phái tới, nhưng nghe ý tứ của hắn liền biết không phải."

"Hắn nói cái gì?" Lâm Chí Thu khẩn trương hỏi, bây giờ đại phòng rất phòng bị hắn, ngay cả nơi chọn để mở tửu lâu hắn cũng không biết, chỉ mong có thể từ chỗ Mạc Thiên Hàm nghe rõ đầu đuôi để hắn còn chuẩn bị.

"Hắn nói hắn biết ngài mua được phối phương thịt chó từ ta, hỏi ta có bán không?"

"Vậy ngươi liền bán cho hắn!" Lâm Chí Thu tức giận nhìn Mạc Thiên Hàm, mắt muốn phun lửa.

"Sao có thể chứ!" Mạc Thiên Hàm nhanh chóng phủ nhận.

"Không bán?" không thể nào! Bên kia đã bắt đầu chuẩn bị mở tửu lâu, sao có thể không mua được phối phương? Hoài nghi nhìn Mạc Thiên Hàm.

"Bán, nhưng trước kia ta đã cùng ngài nói xong rồi, đã bán cho ngài sẽ không lại bán cho người khác, cho nên phối phương thịt chó một chữ ta cũng không nói."

"Vậy ngươi bán phối phương gì cho hắn?" Nhíu mày, Lâm Chí Thu bị Mạc Thiên Hàm lừa có chút khó chịu.

"Phối phường thịt bò Hoài Nam"

"Thịt bò Hoài Nam? Không phải nói không còn phối phương nào sao?" tên thịt bò này hắn chưa từng nghe qua, không biết hương vị thế nào, quan trọng nhất là sợ đoạt mất sinh ý của hắn.

"Cái này không phải của ta, là nhạc sao sao nhà ta, tiền bán được đều cho ông dưỡng lão, Mạc mỗ tuyệt đối không lừa gạt đại công tử." Mạc Thiên Hàm nghĩ kỹ trước rồi, nhà hắn bây giờ có người già, vấn đề này có thể đẩy lên người các trưởng bối, Lâm Chí Thu cho dù âm ngoạn cũng không thể đi tìm lão sao sao nhà họ kiểm chứng đi?

"Vậy sao không bán cho ta?" Sớm biết có cái phối phương này, mặc kệ thế nào hắn nhất định phải mua được trước.

"Đại công tử a, ngài nghĩ lại xem, thịt bò có thể tùy tiện lấy ra được sao? Ngay cả Tân Tiên Thưởng, mì thịt bò cũng mắc hơn mì Dương Xuân mười lăm lần đó!" Mạc Thiên Hàm kêu oan, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ cớ tốt rồi.

Nói rất hay, hắn đây là đang muốn tốt cho "bằng hữu" nha!

"A?" Lâm Chí Thu cũng nghĩ tới vấn đề mấu chốt.

"Nếu không phải huynh đệ kia của ngài ép, ta cũng không muốn bán cho hắn, thịt bò không dễ có, làm ăn nhỏ thì không đủ tiền vốn, làm ăn lớn tiền "phí giết trâu bò" một năm cũng là số không nhỏ!"

"Cũng đúng" Lâm Chí Thu không giống tên ăn chơi trác táng Lâm Chí Xuân, không có bất kỳ hiểu biết gì với thương nghiệp, sau khi Lâm Chí Thu tiếp xúc cửa hàng trong nhà liền tính toán cẩn thận, giảm bớt phí tổn, mới làm địa vị hắn nâng lên, cũng làm cho những lão thế hệ trước trong gia tộc để mắt tới hắn.

"Cho nên cái này không phải việc tốt, chờ đệ đệ ngài bán không lời không lỗ tự nhiên sẽ từ bỏ, ngài lấy được phối phương liền để tửu lâu mình bán." Mạc Thiên Hàm đề nghị, cùng bán mới tốt, chờ lúc đó hắn liền có thể làm bọn họ xong đời!

"Giống như Tân Tiên Thưởng sao?" Lâm Chí Thu cũng nghiên cứu về Tân Tiên Thưởng, một ít cách làm ở đây hắn cũng để tửu lâu Bình Thuận học theo, nhưng đa phần đều không thành công.

"Đúng vậy, ngài xem món ăn Tân Tiên Thưởng đi, món này." Lấy đũa chỉ vào đĩa gỏi gân bò đắt nhất: "Món này dùng thịt bò, không biết phối phương của ai nhưng mà rất đắt, lần trước ta cùng phu lang đến ăn, năm mươi đồng một đĩa!" giá là Điền Kim Tùng định, đối với dân chúng mà nói là rất cao.

"Đúng là rất đắt." Lâm Chí Thu rất hiểu giá cả trên thị trường, tửu lâu Bình Thuận thịt bò cũng tầm giá này, nhưng bên đó chính là bò kho, mà không phải gỏi rau trộn, mùa đông còn đỡ, mùa hạ ai cũng thích ăn rau.

Hắn cũng muốn làm gỏi bò nhưng hắn không có phối phương, đầu bếp nghiên cứu thế nào cũng chưa làm ra được, thậm chí có mấy lần cho chó ăn còn bị tiêu chảy, dọa đầu bếp không dám thí nghiệm bừa nữa, không cẩn thận để người ta ăn chết liền xong đời.

"Cho nên hoặc là họ mở một tửu lâu lớn, như vậy cần không ít tiền đâu, hoặc là cũng tửu lâu khác cùng nhau bán!"

"Không tồi không tồi, nếu bọn họ bán trong tửu lâu của ta, ta sẽ giúp đỡ đệ đệ mình!" Lâm Chí Thu nghe tâm tư liền chuyển động, nhiều năm trạch đấu làm hắn ngửi được chút mùi vị thắng lợi, dứt khoát không nói chuyện này nữa, cùng Mạc Thiên Hàm uống rượu ăn cơm.

Mạc Thiên Hàm cũng giả bộ hồ đồ, không tiếp tục đề tài này, cùng Lâm Chí Thu ăn ăn uống uống.

Khó được ăn chùa một một bữa, Mạc Thiên Hàm tận lực ăn ăn mấy món đắt, Lâm Chí Thu ngượng ngùng không gắp thêm, vì vậy Mạc Thiên Hàm ăn đến tâm viên ý mãn, trong tiếng cảm tạ của Lưu Chí Thu, ra khỏi tửu lâu Tân Tiên Thưởng.

Một đường ngâm nga về nhà....

Chỉ cần đem việc này lừa gạt qua là được, dù bọn họ trở về trạch đấu thế nào cũng không liên quan đến một "người ngoài" như hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro