Chương 164: Vận làm quan may mắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Vốn tưởng đời này của mình cũng chỉ làm tới chức huyện lệnh là cùng, không nghĩ tới a không nghĩ tới, về già còn có thể tiến thêm một bước, được làm chức phủ doãn.

Trong lòng Dương lão huyện lệnh đánh bàn tính bộp bộp: hai người kia có thể biết tin tức đầu tiên, mà bạn tri kỉ của ông ở Thiện Thủy phủ cũng chưa biết, rõ ràng bọn họ có người trong triều!

Hai người muốn làm gì ông mặc kệ, nhưng với quan viên tầng chót không chỗ dựa như ông, nếu dựa vào thế lực của họ trong triều, ít nhất trước khi về hưu, chức quan ổn định.

Mạc Thiên Hàm và Điền Kim Tùng liếc nhau, nhìn sắc mặt lão huyện lệnh biến đổi, rõ ràng là đang có tính toán.

"Chuyện này ta cũng không có hỏi thăm, hai tiểu tử ngươi là biết tin nên tới nói cho ta sao?" Dưỡng lão huyện lệnh là người thành tinh, chút động tác nhỏ của hai ngươi ông cũng nhìn ra được, lúc đầu đúng là rất kinh ngạc, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại liền bình tĩnh hơn.

"Hắc hắc, lão thúc nói đúng, lão ngài không cần bận tâm, tin tức này là từ phía trên truyền đến, nói đã định ra phủ doãn mới của Thiện Thủy phủ rồi, ta liền tò mò hỏi một tiếng, thế mà lại mà tên lão thúc ngãi."

"A, vậy các ngươi tới là?" nhìn nhìn chồng lễ vật trên bàn.

"Không phải đồ quá quý trọng, thứ nhất là chúc mừng ngài thăng chức, thứ hai cũng vì việc ngài sắp thăng chức, mấy thứ này để ngài thưởng cho cấp dưới, sau khi nhận chức cũng có thể bày làm vật trang trí trong nhà." Mạc Thiên Hàm nói nhẹ nhàng, ý chính là mấy đồ này để ngài dùng giữ thể diện.

Dương lão huyện lệnh tuy làm quan ba mươi năm, nhưng vẫn là hai bàn tay trắng, không đến nỗi nghèo khổ, nhưng cũng chỉ đủ bốn người nhà họ sinh sống, lương của ông cũng chỉ bằng một nhà nông giàu có, ngẫu nhiên bỏ túi cũng không nhiều, bởi vì đây đều là phạm pháp, Dương lão huyện lệnh có nguyên tắc của mình, cho nên nhà họ không đói chết cũng không sung túc, bình bình đạm đạm.

"Đúng đúng, lão thúc ngài yên tâm, ngài nhậm chức ta khẳng định không thể để ngài mất mặt." Điền Kim Tùng cũng mở miệng khuyên ông.

Trong lòng cũng rất bội phục vị lão thúc họ hàng xa này, dù sao không phải ai làm quan ba mươi năm cũng có thể duy trì tỉnh táo.

Nghe vậy lão huyện lệnh cũng hiểu được, thì ra hai tiểu tử này sợ mình nghèo rớt mồng tơi, không thể xã giao với những người mang tin tức đến.

Trong lòng xẹt qua chút ấm áp, bây giờ người có thể làm tới bước này không nhiều.

Lúc ngươi thăng quan, người ta không tới cầu việc mà sợ ngươi mất mặt, mang tin tức tới cho ngươi trước không nói, còn suy nghĩ cho ngươi, nhớ lại thái độ vừa rồi của mình có chút không đúng: "Được rồi được rồi, lão thúc đã biết, hai ngươi không có việc gì thì nhanh về đi, chuyện này chờ công văn gửi tới lại nói được không? Miệng ngậm chặt chút, đừng để người khác nắm được nhược điểm."

Sợ hai tiểu tử này không biết nặng nhẹ, lan truyền khắp nơi, nếu chuyện này là thật thì tốt, nếu chỉ là nghe đồn, ông liền mất hết hết mặt mũi!

"Hiểu rõ hiểu rõ, hôm nay chỉ tới đưa tin cho ngài thôi." Điền Kim Tùng biết ông còn chút băn khoăn, cũng không vội vàng.

"Vậy tiểu tử cùng Điền Kim Tùng trở về đây, mấy ngày nay ngài chú ý chút."

Hai người không trông mong nhiều, chủ yếu tới đưa tin trước nhắc nhở lão huyện lệnh, xong việc liền điệu thấp rời đi.

Về nhà, Mạc Thiên Hàm lại cùng Thu Nghiên âu yếm một lúc, mới nói với cậu: "Nghiên nhi, tướng công muốn ra ngoài một chuyến, phải mấy ngày mới về."

"Đi đâu?" Thu Nghiên ăn bánh táo, hỏi Mạc Thiên Hàm, cậu bây giờ không rời được đồ ăn vặt a.

"Đi Thiện Thủy phủ" Đưa Thu Nghiên ly nước nguội, ăn điểm tâm nhiều sẽ khô miệng.

"A?" Thu Nghiên mở to mắt, Thiện Thủy phủ.

"Tướng công đi xem thử cửa hàng, muốn mở một tiệm lương thực ở Thiện Thủy phủ." Cái này là nói thật.

"A, vậy mang nhiều bạc chút, ra ngoài không thể không có bạc..." Thu Nghiên không ăn điểm tâm nữa, bắt đầu lải nhải "kinh ra cửa" giống như mình rất có kinh nghiệm vậy, kỳ thật ngay cả huyện thành cậu cũng không đi nhiều được không.

Bên kia, chờ hai người đi rồi, Dương lão huyện lệnh một mình ngồi trong thư phòng, lão phu lang của ông tiến vào, thấy ông ngồi ngốc, trước mặt một đống lễ vật, không khỏi có chút khẩn trương, nhẹ nhàng đẩy đẩy ông: "Lão Dương, có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều đồ thế này? Ai đưa tới?"

Phu lang Dương lão huyện lệnh chỉ nghe có khách tới, nhưng lúc này không thấy khách đâu, lại thấy đống đồ này, chẳng lẽ khách đi nhanh vậy?

"A" Dương lão huyện lệnh lấy lại tinh thần, thấy phu lang có chút lo lắng nhìn mình, nhanh chóng an ủi: "Không có việc gì không có việc gì, phu lang a, tướng công của ngươi phỏng chừng muốn có vận lớn."

"Vận lớn?" lão phu lang cười: "Ngươi nha, chính là con mọt sách, cả ngày toàn nói chuyện sách vở, quan trường nhân mô cẩu dạng, ngươi cũng không có cái tâm kia, mắt thấy sắp về hưu, lại còn vận lớn? Ngươi còn có thể thăng quan chắc? Đừng nói chuyện cười a"

Hai người thành thân sắp 40 năm rồi, lão phu lang tự nhận hiểu rõ vị tướng công chính trực có chút cổ hủ này, nhưng ông rất thích tình tình này của bạn già, năm đó khó khăn thế nào ông cũng không từ bỏ, quả nhiên như ông mong muốn, hai người cùng hai hài tử an an tĩnh tĩnh sống, hiện giờ tôn nhi tôn tử cũng có rồi, còn so đo cái gì nữa.

Các ca ca đệ đệ gả cho hào môn, có mấy người có thể chết già? Có mấy người trong nhà không có trắc thất tiểu thị.

"Phu lang nói đúng rồi!" Dương lão huyện lệnh muốn khoe khoang với phu lang mình: "Đợi mấy ngày nữa, chờ nghe tin tức tốt a!"

Lão phu lang không tin, quay đầu mở ra một hộp quà, bên trong thế nhưng là một cuộn vải tốt nhất, đủ để hai phu phu họ may hai bộ y phục, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, dọa lão phu lang nhảy dựng: "Lão gia, ngươi làm gì đó? Mấy thứ này ai tặng? Muốn ông làm việc lớn gì sao?"

"Mấy thứ này đều là hai tiểu bối hiếu kính, phu lang cứ dùng đi." Dương lão huyện lệnh thấy sao cũng được, nhưng nghĩ tới nếu mình thật sự thăng quan, đến địa phương như Thiện Thủy phủ nhậm chức, lần đầu không thể mặc đồ quá keo kiệt, những người đó là thương nhân, đa số đều là gia tộc, sẽ xoi xét ông.

"Lão gia, nhiều đồ như vậy,đây là ngài muốn làm gì?" Lão phu lang có chút sốt ruột, đôi mắt đỏ lên, lão gia nhà ông già rồi sẽ không hồ đồ chứ?

"Phu lang đừng gấp đừng gấp, đây không phải ta đòi, là tiểu tử Điền Kim Tùng hiếu kính, còn cả Mạc tiểu tử, ngươi có quen, chính là có người phu lang chân có tật kia, có nhớ không? Ngươi còn khen người ta biết đau phu lang." Dương lão huyện lệnh vừa thấy người này muốn khóc liền nhanh chóng hống hống, đều sắp bảy tám mươi tuổi rồi, còn khóc nhè như con nít.

"Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta." Lão phu lang thấy ông không chút gấp gáp, phỏng chừng là có chuyện tốt thật, không khóc nữa, chờ ông giải thích.

Ông tin tưởng ánh mắt của mình, Mạc Thiên Hàm và Điền Kim Tùng cũng không phải người lỗ mãng.

"Ai, việc là thế này...."

Dương lão huyện lệnh đem việc từ đầu tới cuối nói cho phu lang nhà mình, cuối cùng nhìn ông đồng dạng kinh ngạc: "....Sự việc là như vậy, chúng ta chỉ cần chờ xem phía trên có công văn tới không là biết."

"Này, này là thật sao?" Lão phu lang có chút không thể tin được.

"Thật thật giả giả, chúng ta cứ chờ xem đã, không phải, coi như hai tiểu tử kia ngứa da trêu đùa lão phu, chờ lão phu lột da chúng, nếu là thật, mấy thứ này cũng đủ để chúng ta ứng phó, đúng rồi, đến lúc đó phải tiếp một nhà nhị tiểu tử tới ở cùng, thời kỳ này, không thể mặc kệ chúng bên ngoài! Nghe nói vị trí này, người phía trên tranh giành gay gắt, không nghĩ tới bọn họ trai cò đánh nhau, làm lão phu ngư ông đắc lợi, phỏng chừng có nhiều người hận chết lão phu!" Dương lão huyện lệnh tính toán một phen, ra được kết luận.

"Được được, ta phái người đi đón." Lão phu lang cùng lão huyện lệnh trải qua nhiều năm mưa gió như vậy rất hiểu ông, xoay người ra ngoài tìm lão bộc trong nhà, đi nhà nhị tiểu tử ở Thiện Thủy phủ, nói ông bệnh nặng, để tất cả mọi người nhanh chóng trở về.

Đại tiểu tử ở Thịnh Kinh, quanh năm suốt tháng không về được mấy lần, chức quan thấp, ngày trôi qua cũng không tốt, nhà nhị tiểu tử ở gần, cũng là người hiếu thuận, vừa nghe nói cha bệnh nặng, liền mặc kệ sinh ý trong tiệm, đóng cửa mang theo phu lang cùng hài tử trở về.

Kết quả lo lắng chạy vào nha môn, phát hiện lão cha đang khỏe mạnh đứng ở cửa đợi mình.

"Cha, đây là có chuyện gì?" phu phu hai người khó hiểu nhìn ông.

"Đi vào, để phụ thân nói cho các ngươi biết." Lão phu lang không giải thích, mà đi phòng bếp chuẩn bị cơm, việc giải thích để lão gia làm là được.

Phu phu hai người ở thư phòng nghe xong ngọn nguồn đều vì phụ thân cao hứng, cũng hiểu sao cha phải lừa bọn họ trở về, dù sao bọn họ cũng là thương nhân bình thường, một khi phụ thân nhậm chức, sẽ bị rất nhiều người chú ý đến, cũng sẽ có nhiều người mang mục đích tiếp cận bọn họ, để bị người lợi dụng, không bằng thừa dịp chưa ai biết, tránh ở đây, nơi này là an toàn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro