Chương 172: Vạn dân tán.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Tháng tân dậu, phủ doãn Thiện Thủy phủ Vương Dật Thần hết nhiệm kỳ vào Kinh báo cáo công tác, cùng ngày, phủ doãn đời kế tiếp của Thiện Thủy phủ, huyện lệnh huyện Kính Thủy Dương Tùng Hạc chính thức tiếp nhận nha môn phủ doãn, nhậm chức phủ doãn Thiện Thủy phủ.

Buổi sáng cùng ngày Dương lão huyện lệnh, nga, hiện tại phải gọi là Dương phủ doãn, tiếp nhận công văn cùng quan ấn, bởi vì Dương phủ doãn mới chuyển đến, trong nhà còn có chút loạn, liền cáo từ trở về thu thập.

Vương Dật Thần nhìn nha môn phủ doãn mình đã ở năm năm, trong thời gian ngắn cảm xúc ngổn ngang, năm đó hắn rời Kinh đến đây nhậm chức, kỳ thực cũng là muốn tránh xa tranh đoạt trữ vị.

Năm đó Tam hoàng tử thành niên ra cung xây phủ, hậu cung có Hoàng quý phu lang, trữ vị của Thái tử tuy nhìn vững chắc, nhưng hắn thấy ngày sau sẽ không yên ổn, Tam hoàng tử nếu tìm một phu lang nhà có thế lực, thể nào cũng sẽ cùng Thái tử tranh giành.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, năm đó chiến trường bất lợi, Kim Thượng tự mình thân chinh, Thái tử điện hạ dẫn theo mười vạn quân tiên phong cơ hồ toàn quân bị diệt, nếu nói việc này không có công lao của Tam hoàng tử, hắn tuyệt đối không tin.

Nhưng bước đi này của Tam hoàng tử vô cùng ngu xuẩn, chọc giận những lão tướng của quân bộ. Từ đó về sau, Tam hoàng tử một chút binh quyền cũng không có, ngay cả Kim Thượng cũng bất mãn, cho dù Tam hoàng tử làm gì cũng vô pháp chạm vào trữ vị.

Bởi người có thể không màng đến an nguy quốc gia, không thể trở thành vua một nước.

Muốn hắn làm vua, quân bộ là nơi đầu tiên dám làm phản.

Nhưng đầu năm nay Tam hoàng tử cùng thế lực Hộ bộ của hắn vẫn tới tìm mình gây phiền toái, nếu không phải Dương lão huyện lệnh nhắc nhở, mình đúng là bị mắc bẫy, đồng liêu gửi thư cho hắn nói từ sau khi hắn đưa lương thực vào Kinh, những châu phủ nhận được lệnh chinh lương cũng học theo, ngay trước mặt nghiệm lương, mà lệnh chinh lương cũng không giao lại cho Hộ bộ.

Sau đó Kim thượng ở trên triều, miễn cho bảy tỉnh Giang Nam bọn họ nộp lương năm nay, nghe nói bây giờ kho lương của Hộ bộ không thể tùy tiện tới gần, chỗ này không có quỷ, ai tin?

Bây giờ hắn phải về Kinh, không biết tình hình thế nào, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, còn lá thư hôm trước, rốt cuộc là ai bày mưu cho Điền Kim Tùng, gửi tới một phong thư làm hắn không hiểu ra sao? Tin tức bên trong thật có thể tin sao? Trong Kinh nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, sao có thể khẳng định chức ngự sử giám sát sẽ là của hắn? Trừ phi là Kim thượng, nhưng thánh tâm khó dò, ai biết Kim thượng đã nhắm chúng người nào hay chưa.

Nghĩ tới liền nhức đầu!

"Lão gia, có thể đi rồi." Quản gia bẩm báo cho Vương Dật Thần, những người khác trong gia đình mấy ngày trước đã xuất phát, lúc này chỉ chờ phủ doãn mới đến bàn giao lại là có thể lên đường hồi Kinh.

"Đi thôi" Vương Dật Thần nhìn nhìn đại môn phủ nha, xoay người ra ngoài, nơi này sẽ trở thành một phần quan trọng trong ký ức của hắn, hoặc là nói, một nơi hắn từng nhậm chức.

Hai người không phải đi từ đại môn, mà đi từ cửa bên hông phủ nha, lúc tới mới phát hiện cửa hông bị khóa, Vương Dật Thần nhíu mày: "Sao lại khóa lại?"

"Ai, là lỗi của tiểu nhân, quên mất hôm nay lão gia mới đến, e là lúc này hậu viện đều là gia quyến của người ta, chúng ta không tiện đi cửa hông xuyên qua, lão gia, chúng ta vẫn là đi cửa chính đi." Quản gia nhanh chóng giải thích, mấy ngày nay ông cũng rất vội, quên mất việc này.

Vương Dật Thần lúc này mới nhớ, cửa hông còn phải đi qua hậu viện mới ra ngoài được, nơi đó là chỗ gia quyến quan viên ở, bây giờ hắn đã rời chức, gia quyến đã hồi Kinh trước, đâu còn ai ở hậu viện!

Hai người họ là hai hán tử, đúng là không tiện tiến vào hậu viện nhà người ta.

"Vậy đi cửa chính thôi." Vương Dật Thần quay trở lại, từ đại môn phủ nha đi ra.

Thời tiết hơi âm u, mưa thu lất phất, càng tăng thêm nỗi buồn ly biệt.

Vừa ra khỏi cửa, Vương Dật Thần cùng quản gia liền phát hiện không thích hợp.

Phía trên xe ngựa đột nhiên xuất hiện một cái dù rất lớn, nhìn không biết có bao nhiêu miếng vải treo phía trên, nhìn giống như kiệu hoa vậy, xanh xanh đỏ đỏ.

Bốn phía có rất nhiều người vây quanh, thấy hắn ra, gia đinh cũng run rẩy, quản gia nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Quản gia, không biết!" Gia đinh khóc không ra nước mắt: "Tiểu nhân đang chờ thì các bá tánh liền vây lại đây, còn gắn một đồ vật như vậy lên xe ngựa của lão gia."

"Vương đại nhân ra rồi!" Không biết ai hô to một tiếng, tất cả bá tánh đều giơ tay lên.

Hoa bay đầy trời, Vương Dật Thần gặp qua không ít việc lớn, nhưng nhìn tình hình trước mắt cũng không hiểu ra sao, không biết các bá tánh tụ tập lại làm gì.

Lúc này, đại môn phủ nha mở ra, Dương phủ doãn thế nhưng đã thay một thân y phục khác đứng đó: "Phủ doãn Thiện Thủy phủ Dương Tùng Hạc thay mặt quan viên toàn phủ cùng hương thân phụ lão cung tiễn Vương Dật Thần đại nhân."

"Cung tiễn đại nhân!" một đám người chắp tay thi lễ.

"Đại nhân!" một vị lão giả được người đỡ lên phía trước: "Đại nhân làm quan tạo phúc cho dân, vì đại nhân treo vạn dân tán, phía trên có tên và dấu tay của chúng ta, chúng ta hy vọng chiếc ô này có thể một đường che mưa chắn gió cho đại nhân, để đại nhân bình an hồi Kinh."

Vương Dật Thần lúc này liền ngốc!

Vạn dân tán, hắn trước nay cũng chưa từng nghe qua, bao đời lịch sử, cũng không có quan viên nào hết nhiệm kỳ, còn được bá tánh địa phương đưa cái này!

"Vương đại nhân?" Dương phủ doãn thấy Vương Dật Thần ngẩn người liền kéo kéo vạt áo hắn, Vương Dật Thần giống như bị phỏng, mặt trướng đến đỏ bừng: "Dương, Dương đại nhân!"

"Ngài xem, đây là bá tánh tín nhiệm ngài, ngài đừng làm các bá tánh thất vọng."

"Không, sẽ không!" Tuy Vương Dật Thần đạm mạc, nhưng cũng bị làm cho cảm động.

Trong làn mưa thu nhỏ, Vương Dật Thần vẻ mặt kích động đi lên phía trước xe ngựa, hắn không lên xe, mà đi bộ từ phủ nha đến cửa thành, bá tánh đứng đầy hai bên đường, ngay cả mưa gió cũng không thể dập tắt ngọn lửa kích động trong lòng hắn.

Loại trận thế này, ngay cả binh lính thủ thành cũng bị kinh động, Dương phủ doãn phái người tới giải thích, vị Phó tổng binh này mới yên tâm, hắn nói mà, lúc này đang thái bình thịnh thế, sao dân chúng lại vô cớ gây chuyện được? Đem tin báo lên, sau lại mang theo tất cả quan binh canh ở cửa cùng tiễn Vương Dật Thần, phủ doãn có được lòng dân như vậy, thật hiếm thấy.

Xe ngựa của quản gia đã không ngồi được nữa, vốn Vương Dật Thần một xe, quản gia một xe, bốn người hầu một xe, nhưng bá tánh không ngừng ném đồ vật lên xe, không phải đồ quý trọng gì, chỉ là thịt khô, trái cây, cá khô, rượu gạo, có mấy nhà nông trồng hoa còn lấy mẫu đơn gắn lên xe....

Ngươi một món ta một món, tuy đồ không lớn, nhưng người rất nhiều, chỉ một lát đã đầy xe, người khác thấy hết chỗ, lại ném vào trong chiếc xe ngựa khác, chờ đến lúc Vương Dật Thần đi tới cửa thành, đồ vật đã đầy ngắc hai xe.

Phó tổng binh thấy vậy, hào khí nói: "Vương đại nhân yên tâm, để ta chuẩn bị cho ngài một cỗ xe ngựa khác vào Kinh."

Vì vậy Vương Dật Thần không thể từ chối vị phó tổng binh này, để một cỗ xe ngựa cho bốn người hầu ngồi, hắn cùng quản gia ngồi chung một chiếc khác.

Mãi đến xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành Thiện Thủy phủ, hắn vẫn có chút kích động, hai má đỏ bừng, mắt lóe tinh quang.

Vạn dân tán a!

Vinh dự, tuyệt đối vinh dự!

Đây là vinh dự của hắn!

Vô cùng vô cùng tôn quý!

Chiếc dù vạn dân này so với thành tích đánh giá quan viên mỗi năm, càng có thể chứng minh chiến tích của hắn!

Chiếc dù vạn dân này so với bất kỳ lời nói nào trên triều càng mạnh hơn, càng có thể trợ giúp hắn ngồi ở vị trí ngự sử giám sát!

Phái thanh lưu lấy hắn đứng đầu, càng có thể để Kim thượng lau mắt mà nhìn!

Những quan viên cùng về báo cáo công tác đợt này hoàn toàn không thể so sánh với hắn!

Cho dù thế lực phía sau bọn họ có mạnh thế nào cũng vô dụng!

Chỉ có hắn mới được lòng vạn dân như vậy!

Kích động xong, Vương Dật Thần mới hiểu phong thư kia sao dám khẳng định như vậy, chức ngự sử giám sát sẽ được định cho hắn, thì ra đây chính là nguyên nhân.

Cầm một quyển sách lật ra, một chữ Vương Dật Thần cũng nhìn không vào, trong lòng âm thầm tính toán một chút, thế lực này tuy không biết là ai trong triều, nhưng rất rõ ràng, bọn họ không có ác ý với mình, ngược lại còn giúp đỡ mình, mà thế lực này thực lực không nhỏ, có thể kích động vạn dân Thiện Thủy phủ tới làm việc này, tuy không hẳn mọi người đều bị kích động, nhưng cũng phải khoảng 5000 người.

Mặc kệ sau này thế nào, bây giờ danh thanh quan của hắn sẽ đứng nhất trong triều, dù ai sau này cũng không thể hủy bỏ thành tích của hắn.

Bên ngoài đã có ánh nắng mặt trời, nhìn những mảnh vải bay bay trong gió, vạn dân tán nhìn như chiếc ô chắp vá, chi chít tên cùng dấu tay.

Dù không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ che chắn cho xe ngựa của Vương Dật Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro