Chương 185: Hộ bộ thu lưới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Trình Chấn Hoa vọt vào, thấy không ít bao gạo bên trong, mở ra đều là gạo ngon Giang Nam, mùi thơm nức.

"Haha, thật thiếu đòn, không phải có lương thực đây sao?" Quay đầu lại gọi đám thân binh của mình: "Các tiểu tử, nhanh tới đây, giúp lão Trình ta chuyển lương thực ra ngoài!"

"Vâng!" hai ba trăm thân binh đi vào chuyển lương thực ra, xe ngựa đã chờ sẵn ở ngoài, chỉ chờ lương thực lên xe vận chuyển đi biên quan.

Bên kia Phong Kiến Phác cũng chém khóa cửa một kho lương: "Nhanh chuyển lương thực đi, lập tức đưa đến biên quan, sắp vào đông rồi, đợi đến lúc tuyết rơi thì khó đi."

Nhìn từng cửa từng cửa kho lương bị bổ ra, Tam hoàng tử cũng tuyệt vọng, bọn họ chỉ có mười kho đầu tiên là đầy! Còn lại đều là lương thực mốc meo, thật giả lẫn lộn a!

Kho lương thứ mười một là Tôn Tuấn Nghị bổ ra, đá văng cửa lớn, bên trong rơi xuống một tầng tro bụi, khác với những kho trước, ở đây chỉ có ít bao gao, còn mốc xanh mốc vàng, phủ đầy bụi, Tôn Tuấn Nghị cũng bị sặc ho.

"Chết tiệt, lão tử tìm được một kho rỗng!"

Một đám binh lính bên ngoài cười nhạo nói nhân phẩm ông không tốt!

Nhưng lúc sau mọi người đều cảm thấy không thích hợp, bởi vì Trình Chấn Hoa cũng bổ ra một kho rỗng, lương thực phía trong không phải mốc thì hư thối, thậm chí có mấy kho vô cùng sạch sẽ, bảo đảm một con chuột đi vào cũng phải ngậm nước mắt bò ra, bởi bên trong quá sạch sẽ, cái gì cũng không có!

"Đây là có chuyện gì?" Hoàng đế thấy tình cảnh như vậy, tức giận giọng cũng run: "Thôi thượng thư, ngươi giải thích cho trẫm!"

"Hoàng thượng tha tội!" Bây giờ còn giải thích thế nào? Thôi Quang Huy dập đầu liên hồi nói "Hoàng thượng tha tội"

"Người đâu!"

"Có!"

"Tra cho trẫm!" Hoàng đế tức đến khó thở: "Trẫm ở đây chờ, các ngươi mở tất cả kho lương ra cho trẫm, cân lại tất cả lương thực! Trẫm ngược lại muốn xem thử, đường đường là quốc khố, đến cùng có bao nhiêu lương thực!"

Hoàng đế hạ lệnh, các cấm vệ quân thay các tướng quân chém mở cửa kho lương, các cửa đồng thời bị mở ra, bên trong trừ bỏ những bao lương thực mốc meo hư thối không còn gì khác.

Các tướng quân cũng trợn tròn mắt, đây còn là kho lương sao?

Cuối cùng cân lên, toàn bộ kho lương vừa đủ 1000 vạn thạch, nhưng trên sổ sách rõ ràng ghi còn dư 4000 vạn thạch lương thực!

Hoàng đế nhìn sổ sách lại nghĩ tới 1000 vạn lương thảm thương kia, nhớ tới tấu chương của Vương Dật Thần, tức giận không kìm chế được, phun ra một ngụm máu liền hôn mê bất tỉnh!

Lúc này càng thêm rối loạn!

Gọi thái y gọi Hoàng thượng, thậm chí có người rối loạn hô "Cứu giá", bị cấm vệ quân bắt lại.

Nhưng Hoàng đế vừa hôn mê, các đại tướng quân lại ngượng ngùng, rõ ràng chiếm lý, lại bức Hoàng đế đến hôn mê, thật là...

Tam hoàng tử cũng xuýt bị dọa chết, Hoàng đế mà có chuyện gì, hắn liền xong đời, sau khi Hoàng đế quy thiên, Thái tử có thể thuận lý thành chương đăng cơ xưng đế!

Đến lúc đó bọn họ còn chiếm được chỗ tốt sao?

Thái tử cũng bị dọa, nhưng dù gì hắn cũng là trữ quân, lâm nguy không thể sợ, vì vậy Thái tử tuy còn trẻ, lại rất ra dáng: "Người đâu! Truyền ngự y!"

"Xin các vị tướng quân trông coi cửa, bất kỳ ai cũng không được ra vào!"

"Người nào dám gây chuyện, trảm!"

"Mọi người yên lặng!"

"Ngự lâm quân bảo vệ thánh giá! Kẻ nào dám tới gần, trảm!"

Thái tử điện hạ an bài, trấn áp được tình hình, mấy tướng quân cũng nhìn Thái tửu điện hạ khó gặp được này bằng ánh mắt khác.

Hoàng đế kỳ thực là bị tức nghẹn, sau khi Khương ngự y tới, châm cứu xong Hoàng đế liền phun ra một ngụm, cũng ổn định lại.

Vừa mở mắt ra liền thấy Thái tử đang lo lắng nhìn mình, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui mừng, ông đã mất đi tín nhiệm cuối cùng với Tam hoàng tử, ông đưa quốc khố cho hắn xử lý, hắn lại biến nó thành một kho trống rỗng, sao ông còn có thể tin tưởng giao trọng trách cho hắn? Sao còn có thể tín nhiệm hắn?

"Phụ hoàng, ngài cảm thấy thế nào?" Thái tử vừa thấy Hoàng đế tỉnh liền nhanh chạy lại nâng ông dậy.

"Bây giờ đang ở đâu?"

"Hồi phụ hoàng, còn đang ở kho lương của Hộ bộ."

"Ai." Hoàng đế thở dài: "Khởi giá hồi cung, tuyên chư vị đại tướng quân và Ngự sử giám sát Vương Dật Thần tiến cung diện thánh, phái cấm vệ quân canh gác Hộ bộ!"

"Vâng, phụ hoàng chớ giận, chúng ta hồi cung lại bàn tiếp!" đỡ Hoàng đế ngồi: "Ngài nếu lại thổ huyết, ngài nói nhi thần phải làm sao? Nhi thần đã không có cha, chẳng lẽ còn muốn mất cả phụ hoàng sao?"

Hoàng đế thấy Thái tử tức giận, nhưng cũng là vì ông, trong lòng thoải mái không ít: "Được rồi được rồi, sau này phụ hoàng không tức giận vậy nữa, đi thôi, chúng ta hồi cung."

Ngự giá hồi cung, Hoàng đế đầu tiên là gặp năm vị đại tướng quân: "Trẫm sai rồi, xin năm vị sư phó yên tâm, trẫm sẽ nhanh chóng đưa lương thực giao cho biên quan."

Hoàng đế mang bệnh còn phải xử lý chuyện này, mấy đại tướng quân cũng không dám làm to chuyện nữa, Hoàng đế còn thổ huyết đó!

"Vậy bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này mặc dù gấp, nhưng việc Hộ bộ cũng không phải nhất thời, chỉ cần có lương thực là được, Hộ bộ thì cứ từ từ tra." Tống Vũ Nghi mở miệng.

"Vâng, nhị sư phó nói đúng."

"Vậy bệ hạ nghỉ ngơi đi, chúng ta cáo từ trước."Trình Chấn Hoa làm lão sư, thấy Hoàng đế thổ huyết cũng rất đau lòng, cần bao nhiêu đồ bổ mới có thể bổ lại a!

Chờ các đại tướng quân mang theo một đám tiểu tướng quân đi, Hoàng đế lại cho truyền Ngự sử giám sát Vương Dật Thần, giao cho hắn toàn quyền phụ trách, nhất định phải tra ra rõ ràng, 3000 vạn thạch lương thực đã đi đâu!

Sau đó lại truyền thủ lĩnh cấm vệ quân, Thái tử điện hạ lấy cớ ra ngoài xem thuốc, để lại không gian tư mật cho Hoàng đế.

Hoàng đế hỏi thủ lĩnh cấm vệ quân, lúc ông hôn mê, biểu hiện của mọi người thế nào, thủ lĩnh cấm vệ quân là tâm phúc của Hoàng đế, lời hắn nói Hoàng đế vẫn có thể tin tưởng.

Thủ lĩnh cấm vệ quân ăn ngay nói thật, nói sau khi Hoàng đế hôn mê, Thái tử điện hạ một bước cũng không rời, lúc Khương thái y đến thi châm, cũng tự xắn tay áo cho Hoàng đế, Hoàng đế rất vui mừng, nếu lúc đó Thái tử tích cực xua mọi người đi, ông mới cần bận tâm, có phải Thái tử chờ không kịp muốn ông chết để lên thay ông hay không.

Dù sao làm Hoàng đế đều có bệnh đa nghi, không chỉ đề phòng thần tử, còn phải đề phòng cả nhi tử của mình.

Lại nghe nói Tam hoàng tử nhân cơ hội nói gì đó với Hộ bộ thượng thư, dù sao lúc đó Tam hoàng tử cũng không tới xem Hoàng đế trước, chuyện này thật có thâm ý.

Cuối cùng Hoàng đế hạ chiếu chỉ: Lệnh cho Ngự sử giám sát Vương Dật Thần dẫn theo mười vị Ngự sử giám sát tra rõ chuyện kho lương Hộ bộ, Hộ bộ từ Hộ bộ thượng thư đến trông coi kho lương đều cách chức!

Lại điều người từ Lại bộ qua nhậm chức, trước khi mọi chuyện kết thúc, kho lương Hộ bộ do quân sĩ Binh bộ canh giữ, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần!

Tam hoàng tử bất hiếu thất đức, lệnh giao ra chính vụ trong tay, ở nhà đóng cửa ăn năn, không có chiếu chỉ, không được ra khỏi cửa nửa bước!

Nghe nói Hoàng phu lang, cũng chính là Hoàng quý phu lang trước, bây giờ đã khôi phục tới phân vị Hoàng phu lang, nghe được tin này liền hôn mê bất tỉnh.

Nghe nói Tam hoàng tử sau khi nghe được nội dung thánh chỉ, sắc mặt liền trắng bệch, như chó nhà có tang!

Thái tử điện hạ cùng Đồng thái phó đang chơi cờ, nghe được nội dung thánh chỉ, khóe miệng liền nhếch lên: "Vẫn là đại ca nói đúng, không cần chúng ta động thủ bọn họ cũng có thể tự chơi chết mình."

Đồng Viêm Tu cũng cười, ông đề nghị: "Lúc này vừa hay nhân cơ hội rửa sạch oan khuất cho Mạc tiên phong."

"Thật sao?" Thái tử cao hứng nhìn Đồng Viêm Tu: "Hiện tại thời cơ chín muồi rồi sao?"

"Đúng vậy, bây giờ Tam hoàng tử bị cấm túc, người của hắn cũng an tĩnh lại, không ai để ý đến Phó tiên phong ở nhà giam Binh bộ."

"Tốt! Vậy xin thái phó làm chủ!"

"Điện hạ khách khí rồi, đến, chúng ta tiếp tục chơi cờ!"

Các quan viên Hộ bộ tham lam quá nhiều, sau khi Vương Dật Thần tiếp nhận thánh chỉ, mang theo mười vị Giám sát ngự sử tra án không ngừng, lần này liên lụy ra không ít quan viên, hút máu Hộ bộ đến lợi hại, chỉ bằng tòa biệt trang kia của Thôi Văn Minh đã mấy trăm vạn lượng bạc, bên trong có vô số bảo vật, còn tra ra được một sổ sách, phía trên ghi rõ ngày tháng năm, từ kho lương lấy ra bao nhiêu lương thực, bán cho lương hành nào, thu lời được bao nhiêu, chia cho những vị quan nào, chỉ có một người Thôi Văn Minh gọi là "Tam", không có họ tên, không có ghi chú gì, nhưng vị "Tam" này nhận được nhiều bạc nhất trong tất cả.

"Tam" này là ai?

Trong lòng mọi người biết rõ, nhưng Thôi Văn Minh và Thôi Quang Huy ngậm chặt miệng không chịu thú nhận "Tam" này là ai, cuối cùng mọi người Vương Dật Thần không có cách nào, cũng không thể dùng hình với bọn họ đi?

Hơn nữa Thôi Quang Huy và Thôi Văn Minh đẩy hết trách nhiệm lên người Hộ bộ đãi lang, Hộ bộ đãi lang cũng tự nhận là mình tham ô.

Vậy nên cứ báo lên như vậy, dù sao trong lòng Hoàng đế khẳng định hiểu rõ!

Cuối cùng Hoàng đế cũng không truy cứu kỹ, những người này đều do Tam hoàng nhi quản, ông có thể không rõ chuyện gì sao? Cho nên kết quả chính là Hộ bộ thượng thư bị giáng thành Hộ bộ thuộc sử, Hộ bộ đãi lang bị chém đầu, tịch thu gia sản xung quốc khố, tất cả các quan viên dưới quyền Hộ bộ đãi lang bị cách chức, tịch thu gia sản!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro