Chương 206: Đoàn viên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMI store
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

"Tướng công!" Thu Nghiên ôm hài tử nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Thiên Hàm.

"Ừ, là ta." Mạc Thiên Hàm ném dây cương cho Trần Lôi, chính mình liền nhảy lên xe ngựa, đá giày đi liền cọ tới bên Thu Nghiên và hài tử.

"Nào, Ưu ca nhi để phụ thân ôm một cái."

"???" Ưu ca nhi trừng mắt nhìn Mạc Thiên Hàm, thời gian dài không gặp sợ là không nhớ rõ Mạc Thiên Hàm, suy nghĩ một lúc lâu mới vươn tay ra muốn ôm.

Mạc Thiên Hàm vui vẻ ôm tiểu bảo bối của mình, tiểu gia hỏa lớn lên không ít, nặng hơn rất nhiều! Mạc Thiên Hàm bất giờ ôm bé cũng không thấy sợ hãi như lúc mới sinh.

Để tiểu gia hỏa ngồi trong ngực, hắn trộm hôn Thu Nghiên một cái, Thu Nghiên lập tức đỏ mặt trừng mắt nhìn: "Hài tử đang ở đây, đứng đắn một chút!"

"Hắc hắc." Mạc Thiên Hàm cười ngốc: "Không nhịn được, mà hắn nhỏ như vậy biết gì đâu! Không sợ!"

Thu Nghiên lại trừng mắt một cái, nhẹ nhàng ghé vào ngực Mạc Thiên Hàm.

"Nghiên nhi, trên đường đi có khỏe không?" Ngửi ngửi mùi hương thanh mát trên người cậu, cùng mùi sữa trên người tiểu gia hỏa, làm Mạc Thiên Hàm rất dễ chịu, cũng an tâm hơn.

"Rất tốt, nhiều người đi cùng như vậy, sao có thể không tốt? Nhưng mà tướng công ở đây có khỏe không? Có mệt nhiều không? Các đồng liêu đối với ngươi có tốt không?" Thu Nghiên cầm lấy một bàn tay của Mạc Thiên Hàm không thả, đây là tướng công của cậu, vì cậu, cho dù đã làm tướng quân cũng phải tự mình cải tạo xe ngựa cho cậu, vẫn luôn là vị tướng công sủng ái mình như lúc đêm động phòng hoa chúc.

"Tất cả đều tốt, ta bây giờ cũng không có thực quyền, không cần đi nha môn đăng ký, cũng không phải đi làm, a, ta đã chuẩn bị một thôn trang, có 2000 mẫu ruộng thượng đẳng, 500 mẫu ruộng cạn trung đẳng, hai hồ cá, 50 hộ tá điền, mỗi năm thu được hai thành lương thực, đủ cho cả nhà chúng ta sinh hoạt, tướng công còn mở một tiệm lương thực trong thành, sau này có thể để làm của hồi môn cho Ưu ca nhi." Mạc Thiên Hàm ôm một lớn một nhỏ nói chuyện tương lai.

"Tiểu Hoàng đệ đệ cũng tặng chúng ta rất nhiều đồ, còn có 40-50 người hầu ở nhà chờ gặp mặt đương gia phu lang a"

"A?" Thu Nghiên kinh ngạc: "Bao nhiêu người hầu?"

"Bốn năm mươi người."

Thu Nghiên trừng lớn mắt: "Sao, sao lại nhiều như vậy?"

"Ừ, theo phẩm cấp của tướng công có thể dùng chừng này người hầu."

"A" Vừa nói vậy Thu Nghiên liền ngồi dậy sửa sang đầu tóc, còn hỏi Mạc Thiên Hàm: "Tướng công nhìn tóc Nghiên nhi có loạn không? Y phục nhìn được chưa? Lên đường gấp gáp, có thấy bẩn không?"

Mạc Thiên Hàm bị cậu chọc cười: "Tốt tốt, ngươi là đương gia phu lang mà, cho dù mặc đồ như khất cái cũng không ai dám nói gì."

"Nói bậy!" Thu Nghiên vỗ nhẹ hắn một cái: "Nếu để mất mặt trước mọi người, sau này ở nhà sẽ không có uy nghiêm!"

"Ai nói? Nhà ta chỉ có một phu lang là ngươi, sau này cũng không có người thứ hai, ta không để ý, ngươi là chính mình là được, đừng khẩn trương, bọn họ rất dễ sống chung, cũng rất lợi hại. Người tướng công an bài cho ngươi, không cần sợ, ai dám chê cười, sau lưng nói xấu ngươi, liền kéo ra đánh, nhà ta không giữ loại người không an phận." Mạc Thiên Hàm thấy hai người còn chưa thân thiết đủ, cậu đã khẩn trương lên, tự nhiên mình phải làm chỗ dựa cho phu lang mình.

"Hừ! Tướng công toàn nói mê sảng!" Thu Nghiên vẫn rất khẩn trương, Lưu sao sao truyền cho cậu không ít việc quản lý, trạch đấu,... làm Thu Nghiên chưa gặp người đã khẩn trưởng.

"Không nói bậy, đừng sợ, cứ xem như người một nhà là được, haha, phu lang ta tốt nhất, không không, phải nói là phu nhân của ta tốt nhất!"

Mạc Thiên Hàm trêu ghẹo làm Thu Nghiên bớt khẩn trương hơn, sư phụ từng nói, trong nội trạch, được lão gia sủng ái là quan trọng nhất, bây giờ nhà bọn họ trắc thất hay tiểu thị đều không có đâu!

Hai người nói chuyện một lát liền tới nơi, Mạc Thiên Hàm đưa hài tử cho Thu Nghiên, chính mình xuống xe ngựa trước, thấy bốn hàng người đứng trước cửa, vô cùng cung kính nhìn chiếc xe ngựa đầu tiên này, bên trong khẳng định là đương gia phu nhân tương lai.

Mạc Thiên Hàm cười cười, vén màn xe lên, Thu Nghiên ôm Ưu ca nhi ra, vừa ngẩng đầu lên liền hoảng sợ, hai tiểu ca nhi thanh tú tiến lên hành lễ: "Dục ca nhi, Mẫn ca nhi gặp qua phu nhân, phu nhân khỏe, lão gia khỏe, tiểu ca nhi khỏe!"

"Tướng công?" Thu Nghiên nhìn Mạc Thiên Hàm cầu cứu.

"A, đây là hai ca nhi từ nhà tiểu Hoàng đệ đệ tới, phụ trách chiếu cố ngươi và hài tử." Mạc Thiên Hàm nhanh chóng giải thích.

"A, được được." Thu Nghiên định hành lễ, lại cảm thấy không thể hành lễ, Dục ca nhi và Mẫn ca nhi nhìn ra cậu xấu hổ, một trái một phải đỡ Thu Nghiên, Thu Nghiên ôm Ưu ca nhi, bốn hàng người đứng trước cửa cung kính hành lễ: "Cung nghênh phu nhân hồi phủ."

Mạc Thiên Hàm chảy xuống ba vạch đen, mỗi ngày đều thế này, khẳng định Thu Nghiên không thích.

Quả nhiên Thu Nghiên ôm Ưu ca nhi muốn lui lại phía sau, may mà Cổ sao sao và Lưu sao sao xuống xe ngựa, đứng sau Thu Nghiên, Lưu sao sao duỗi tay đỡ cậu để cậu không lui lại, nhỏ giọng nói: "Đi thẳng vào trong, đây là nhà ngươi mà."

Thu Nghiên chớp mắt, được Mạc Thiên Hàm dẫn vào, sau đó một đám người cũng theo vào.

Mạc Thiên Hàm thấy Thu Nghiên ôm hài tử không dễ, liền duỗi tay nhận lấy hài tử: "Hai người đỡ phu nhân đi, tiểu ca nhi để ta ôm, Nghiên nhi, sao sao, nhạc sao sao, đi xem nhà chúng ta một chút!"

Người một nhà đều cười to: "Đúng đúng, nhìn thử nhà chúng ta một chút!"

Bố cục ở đây làm mọi người được mở rộng tầm mắt, mọi người đều rất hài lòng.

Nhà chính là chỗ ba người Mạc Thiên Hàm ở, sương phòng phía đông để Lưu sao sao và Cổ sao sao ở, Lam ca tử và Khang ca nhi cũng ở đó bồi hai người.

Tịch ca nhi và Nhạc ca nhi cùng Mẫn ca nhi và Dục ca nhi ở sương phòng phía tây.

Tuy là sương phòng nhưng cũng có sân viện riêng, như vậy cũng tốt cho thanh danh của ca nhi chưa xuất giá.

Trần Lôi vẫn làm tổng quản, cùng ba người Vương Thụy ở phía đông tiền viện, còn lại Mạc Thiên Hàm cũng không hỏi đến, giao hết Trần Lôi, thu chi trong nhà cũng giao cho lão quản sự tiểu Hoàng đệ đệ đưa tới, vị này nhìn rất khôn khéo, ngay cả Trần Lôi cũng cung kính gọi một tiếng "Chu lão", vị quản sự này tên Chu Cường.

Buổi trưa phòng bếp đưa thức ăn tới, bây giờ Mạc Thiên Hàm có người ăn cùng, vô cùng cao hứng.

Hậu viện ăn cơm xong, tiền viện mới được ăn, sau khi Mạc Thiên Hàm biết liền đuổi mấy ca nhi bưng thức ăn cho bọn họ ra ngoài dùng bữa, bọn họ có tay chân, không cần người ở bên cạnh hầu hạ.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Thu Nghiên liền thở ra: "Ai, nhà giàu trôi qua cũng đủ mệt."

"Tiểu ngốc tử, đây mới là một thôn trang nhỏ, nếu là hào môn thật, càng nhiều quy củ hơn." Lưu sao sao cười gắp thức ăn cho cậu.

"Trước kia sao sao từng ở hào môn sao?" Mạc Thiên Hàm vô tâm hỏi, nhưng lại làm Lưu sao sao mất đi tươi cười: "Sao sao từ đó chạy ra mà, còn nguyên nhân, đảm bảo các ngươi không muốn biết."

"Thực xin lỗi sao sao." Mạc Thiên Hàm hối hận, hắn khơi lại nỗi đau của ông, ngoài việc xin lỗi cũng không biết làm gì.

"Không sao, đều đã qua rồi, bây giờ ta chỉ muốn nhìn tiểu đồ đệ của mình sống tốt!"Lưu sao sao bật cười: "Ta còn chờ Ưu ca nhi trưởng thành a!"

"Đúng đúng, sư phụ còn muốn nhìn Ưu ca nhi xuất giá mà!" Thu Nghiên cũng gắp đồ ăn cho Lưu sao sao: "Món này ăn ngon, sư phụ ăn đi."

Cổ sao sao cũng an ủi: "Không nghĩ nữa, bây giờ chúng ta chỉ cần hưởng phúc thôi!"

"Đúng vậy đúng vậy, nhạc sao sao nói đúng, hai vị bây giờ chỉ cần hưởng phúc thôi!" Mạc Thiên Hàm an ủi.

Đồ ăn cũng không xa xỉ, một nồi cơm, một tô canh gà, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa thịt xào, rau trộn và rau xanh, đủ cho mọi người dùng.

"Đi ngủ một giấc đi, nhìn Ưu ca nhi cũng mệt rồi" ăn cơm xong, Cổ sao sao ôm Ưu ca nhi một lát mới để Thu Nghiên ôm bé đi nghỉ, ông cùng Lưu sao sao cũng về phòng.

Mạc Thiên Hàm cũng về phòng ngủ, lâu rồi mới được ngủ cùng phu lang và hài tử, ngủ đến an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro