Chương 209: Về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMI store
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Mạc Thiên Hàm vừa thấy Thu Nghiên lấy mặt mình so so với chén canh, bộ dạng vô cùng đáng yêu, lập tức cười to: "Haha, phu lang nha, mặt của ngươi còn không to bằng chén canh của người ta!"

"Tướng công!" Thu Nghiên lúc này mới thấy mình có chút ấu trĩ, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên.

"Được được, tướng công không cười nữa, nào, nếm thử xem, xem hương vị thức ăn của người Hồ thế nào?" không dám cười nữa, kẹp một miếng sườn dê, bỏ xương liền cho vào chén Thu Nghiên.

Thấy Thu Nghiên ăn, Mạc Thiên Hàm liền hỏi: "Ăn ngon không? Không ăn được cũng không sao, dù sao đây cũng là hương vị của người Hồ, chúng ta có thể ăn không quen."

Thu Nghiên nuốt xuống, thấy Mạc Thiên Hàm khẩn trương nhìn mình liền cười cười: "Ăn ngon lắm, tướng công cũng ăn đi." Nói xong liền gắp một miếng cho Mạc Thiên Hàm.

"Vậy là tốt, tướng công cũng nếm thử xem." Mạc Thiên Hàm ăn thử, ừm, không tồi, ngoài giòn trong mềm, hương vị rất thơm, uống thử miếng canh, nồng đậm mùi tiêu nhưng ăn cùng bánh nướng và thịt dê rất hợp.

"Ăn ngon không tướng công?"

"Rất ngon, haha, có một hương vị khác."

"Ừm!"

Hai người đi lại nhiều giờ cũng khá đói bụng, Thu Nghiên ăn được một nửa bánh nướng, mấy miếng sườn dê, uống ít canh, Mạc Thiên Hàm cũng ăn không ít nhưng cuối cùng vẫn còn thừa, nhìn thật lãng phí!

Tiểu nhị phỏng chừng từng gặp nhiều tình huống thế này, nhanh chóng lấy một hộp đựng thức ăn tới: "Đóng gói mang về, làm nóng lại chút là ăn được."

"Được, không lấy canh, lát nữa còn đi dạo, chỉ lấy bánh nướng và sườn dê thôi." Mạc Thiên Hàm không muốn mang nước đi đi lại lại xóc nảy.

"Vâng!" tiểu nhị nhanh chóng đóng gói thức ăn lại, rất có nhãn lực đưa hộp cho Mạc Thiên Hàm cầm, không thấy vị phu nhân này đang khoác áo choàng sao, đồ vật cũng do vị hán tử này xách, nhìn quan hệ không giống phu nhân cùng người hầu, rõ ràng là hán tử này yêu thương phu lang.

Mạc Thiên Hàm nhận lấy, xách cũng những đồ ban nãy mua được, một tay đỡ Thu Nghiên ra cửa.

Hai người ở chợ phía tây dạo một vòng, thấy cửa hàng nào thú vị liền vào xem thử, Thu Nghiên thích cái gì Mạc Thiên Hàm không chút do dự mua ngay, những đồ Mạc Thiên Hàm thích Thu Nghiên cũng mua ngay, nhưng có một số món Thu Nghiên không cho Mạc Thiên Hàm mua.

Ví dụ như những đồ vật linh tinh như khăn tay túi thơm, chỉ có mình có quyền làm cho tướng công, bên ngoài làm có đẹp hơn cũng không cho tướng công mang!

Thu Nghiên rất kiên quyết!

Dạo xong địa phương của người Hồ, Thu Nghiên mới phát hiện đã là buổi chiều, mà trên tay tướng công không chỉ bao lớn bao nhỏ, mà trên lưng cũng treo một cuộn thảm lông dê, nghe nói được vận chuyển từ dị quốc tới.

Thu Nghiên lè lưỡi : "Tướng công, để Thu Nghiên cầm một ít đi."

"Không, người ở đây rất nhiều, ngươi cầm đồ đi lại sẽ khó khăn, chúng ta tới chỗ để xe ngựa, hôm khác có thời gian lại đi dạo tiếp. Hôm nay cũng không đi xem mọi người Từ chưởng quầy nữa." Mạc Thiên Hàm đề nghị.

Mạc Thiên Hàm không phải không thích dạo phố cùng Thu Nghiên, nhưng người thật sự quá đông, hắn còn phải cầm đồ, sợ Thu Nghiên xảy ra chuyện gì.

"Vâng, chúng ta về nhà thôi!" Thu Nghiên cũng hơi mệt, cậu chưa từng đi dạo lâu như vậy, còn chưa đi hết chứ.

Thiện Thủy phủ tuy lớn, cũng chỉ là một phủ thuộc Giang Nam, sao có thể so với Kinh thành?

Hai người dạo một ngày còn chưa đi hết chợ phía tây!

"Tướng công, Kinh thành thật thú vị!" Thu Nghiên vừa cùng Mạc Thiên Hàm trở về chỗ để xe ngựa, vừa ríu rít  nói chuyện, hôm nay cậu gặp rất nhiều người Hồ, tóc vàng tóc đỏ, mắt xanh, thậm chí còn được ăn đồ ăn của người Hồ.

"Ừ, đây mới là chỗ kinh doanh của người Hồ, phía sau còn rất nhiều chỗ chưa đi, hôm nào rảnh chúng ta lại đi." Mạc Thiên Hàm kéo xe ngựa ra, để đồ lên trên, nói chuyện cùng Thu Nghiên, hắn nhìn ra được cậu bây giờ đang rất cao hứng.

"Haha, hai ngày nữa lại đi, mang mọi người sư phó và sao sao đi." Thu Nghiên muốn dẫn mọi người đi kiến thức nơi này một chút.

"Tốt tốt, cùng đi!" Mạc Thiên Hàm cười đồng ý.

Đỡ Thu Nghiên lên xe ngựa, tính ra khỏi thành về nhà, đột nhiên chiếc xe ngựa bên cạnh có người dùng giọng điệu khinh thường nói: "Thật là loại người nào cũng có, vừa nhìn là biết ca tử nông thôn, cho rằng chợ phía tây là chợ giống ở nông thôn sao?"

Mạc Thiên Hàm vừa nghe liền tức giận, Thu Nghiên là phu lang của hắn, cho dù là ca tử nông thôn thì có sao? Không tới phiên người ngoài tới quản!

Quay đầu liền thấy một ca tử trung niên được tiểu thị đỡ xuống xe ngựa, thấy Mạc Thiên Hàm nhìn mình còn kinh ngạc một chút, Mạc Thiên Hàm cũng mặc kệ hắn là ca tử, thấy hắn không mặc áo choàng liền phản kích lại: "Chỉ có người không được hán tử yêu thương mới u oán như vậy."

Ca tử kia nghe xong liền tức giận đỏ mắt, Mạc Thiên Hàm mặc kệ hắn, buông màn xe xuống che Thu Nghiên lại, nhanh chóng vung roi cho ngựa chạy, cũng không thèm quay đầu lại.

"Phu nhân bớt giận bớt giận." tiểu thị biết tính tình phu nhân nhà mình, từ sau khi lão gia bị giáng chức, phu nhân càng ngày càng nóng nảy, thấy ai cũng muốn châm chọc hai câu, lúc này bị một hán tử không quen biết nói như vậy, khẳng định muốn phát hỏa lớn.

"Tên này là ai? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy! Đáng giận, ta phải nói với chính quân, để hắn làm chủ." Khuôn mặt hắn vặn vẹo, nhìn rất đáng sợ.

"Về sau chúng ta gặp lại lại nói, phu nhân ngài xem ,bây giờ có phải chúng ta nên đi xem lễ vật cho chính quân không? Ngày mai chính là sinh thần của chính quân!" Thịnh Kinh lớn như vậy nào dễ gặp lại? Trước phân tán sự chú ý để phu nhân nguôi giận đã.

"Đúng đúng, nhanh đi chọn lễ vật, sinh thần của chính quân phải xử lý cho tốt, để cho người khác biết địa vị của chính quân trong phủ hoàng tử." Ca tử trung niên được tiểu thị đỡ đi cửa hàng trang sức nổi danh ở chợ phía đông.

Ca tử này là ai? Hắn là chính phu lang của Hộ bộ thượng thư đã bị giáng chức Thôi Quang Huy, nhạc cha của Tam hoàng tử.

Sau khi Thôi Quang Huy bị giáng chức, Tam hoàng tử cũng nhìn chính quân của mình không vừa mắt, phủ Tam hoàng tử không chỉ có chính quân, sườn quân và sườn phu lang nhiều vô kể, vị sườn quân đang được sủng ái bây giờ, xuất thân từ phủ doãn Bình Giang ở Tây Bắc, hiện tại vị sườn quân này là người có xuất thân cao nhất.

Việc này sao có thể không làm thân gia của chính quân tức giận cho được?

Tam hài tử bây giờ còn chưa có hài nhi, nếu sườn quân có thai, sinh một tiểu tử, không phải là tát vào mặt chính quân sao?

Nhà bọn họ mất chức quan, nếu địa vị chính quân hoàng tử cũng mất, vậy Thôi gia liền xong đời!

Hoàng phu lang ở trong cung bây giờ cũng là tự thân khó bảo toàn, nghe nói Hoàng đế đã gần nửa năm không lật thẻ bài của hắn, ba bốn tháng không thèm nhìn mặt, thành đề tài thảo luận trong cung.

Mà Đông cung lại nhận được hoàng ân rộng lớn, Thái tử điện hạ xuân phong đắc ý.

Tam hoàng tử còn chưa được giải trừ cấm túc, bây giờ không dám làm ra động tác gì.

Ai, nhân sinh khó dò mà!

Bên kia Mạc Thiên Hàm thở phì phò điều khiển xe ngựa, Thu Nghiên rụt rè vén màn xe lên: "Tướng công, Nghiên nhi làm ngươi mất mặt rồi." Cậu hôm nay có chút đắc ý, đã quên nhưng gì phu sự dạy.

"Không có!" Mạc Thiên Hàm vừa nghe giọng Thu Nghiên hơi ấm ức liền càng thêm khó chịu! Hắn tức giận không phải nghĩ Thu Nghiên làm hắn mất mặt .

"Phu lang của ta là ca tử nông thôn thì sao? Ta liền hiếm lạ phu lang mình đó! Người ngoài không được phép nói phu lang của ta! Ca tử kia khẳng định là một oán phu! Áo choàng cũng không khoác còn dám nói phu lang ta! Hừ, nếu không phải nhìn hắn lớn tuổi, tướng công còn muốn nói mấy câu nữa!"

"Được rồi mà tướng công, kỳ thực Nghiên nhi cũng không tốt, không có nhiều kiến thức." Thu Nghiên nghe Mạc Thiên Hàm nói liền an tâm, cũng thành thật thừa nhận mình không có nhiều kiến thức.

"Không có nhiều kiến thức không sao, chúng ta là người nơi khác đến đây, không chỉ ngươi, ngay cả tướng công không phải cũng ít kiến thức sao? Đúng không? Nếu hắn vừa sinh ra đã biết thiên văn địa lý, ta liền bội phục sát đất." Mạc Thiên Hàm nói làm Thu Nghiên cười không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro