Chương 211: Nhất kiến chung tình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMI store
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Hai người rảnh rỗi đi tới khu lương thực ở chợ phía tây.

"Sao lại tới đây? Ngươi muốn mua dầu ăn hả?" Trình Thiệu Khuê liếc mắt hỏi, nhà bọn hắn đều là đám thô lỗ, đâu ra biết đi mua dầu!

Ở nhà chỉ có sao sao phong bếp mới cùng tổng quản đi mua dầu!

Đây là đang muốn chê cười Phong Tĩnh An giống như ca tử!

"Ngươi mới mua dầu về nhà...ặc...!" Phong Tĩnh An đang muốn nhảy dựng lên, lại thấy tam ca nhà mình hai mắt thẳng tắp!

"Ai nha, tam ca?" Phong Tĩnh An khua tay trước mặt Trình Thiệu Khuê: "Sao vậy? Si ngốc cái gì? ai?"

"Phong Tĩnh An!" Trình Thiệu Khuê rống một tiếng dọa Phong Tĩnh An nhảy dựng: "Sao?"

"Tam tẩu ca tương lai của ngươi!"

"Cái gì?" Phong Tĩnh An kinh ngạc trừng lớn mắt.

Không trách Phong Tĩnh An kinh ngạc, hắn hiểu rõ tình huống Trình gia, bốn tiểu tử hai ca nhi, hai ca ca đầu đều đã lấy phu lang, hai ca nhi cũng gả ra ngoài rồi, chỉ có tam ca này, không biết hắn nghĩ thế nào hay trong lòng đã có người, rõ ràng là thư ký Binh bộ, quan ngũ phẩm, lại chướng mắt tất cả ca nhi ở Thịnh Kinh này, bây giờ đã sắp 25 tuổi, nếu còn không thành thân, sang năm sẽ bị quan phối.

Đủ mất mặt a!

Đường đường là tôn tử của Thú quốc đại tướng quân, lại bị quan phối?

Vậy thể diện của phủ tướng quân đều mất hết! Nhưng tính tình tam ca ương ngạnh, trong nhà ép buộc đủ kiểu, chính là không thành thân!

"Tẩu ca tương lai của ngươi!" Trình Thiệu Khuê vẻ mặt hưng phấn nhìn lương hành kia: "Đi, chúng ta vào xem."

"Ai nha, Tam ca? Tam ca từ từ đã!"

Trình Thiệu Khuê vọt vào lương hành, nãy hắn thấy người kia vào đây, vào mới phát hiện cửa hàng này mới khai trương, tiểu nhị đang xếp lương thực lên kệ.

"Khách nhân, ngài muốn mua gạo hả?" lương hành đa số đều bán gạo thơm của Giang Nam, bột mì cũng có, nhưng không tốt bằng nhà khác, cho nên tiểu nhị giới thiệu hàng ngon ở chỗ mình.

"Không mua gạo, ta hỏi ngươi một chút, ca nhi vừa tiến vào đây là ai?" Trình Thiệu Khuê vừa mở miệng liền vào thẳng vấn đề, làm Phong Tĩnh An theo sau trợn trắng mắt.

Thầm nói tam ca a tam ca, ngươi có thể kiềm chế chút không. Thẳng thắn như vậy, người ta không lấy chổi đuổi ngươi là tốt lắm rồi!

Quả nhiên ánh mắt tiểu nhị nhìn hai người liền thay đổi: "Hai vị khách quan, chỗ này là lương hành, không phải hoa lâu." Ngụ ý chính là chỗ chúng ta không có ca nhi chưa lập gia đình, hai vị muốn ca nhi, có thể đến hoa lâu!

"Không phải, chính là ca nhi vừa cầm đồ vật đi vào!" Trình Thiệu Khuê cắn chặt không buông.

"A?" tiểu nhị càng sửng sốt, vừa nãy? Vừa có một ca nhi tiến vào thật, chính là Lương ca nhi! Đệ đệ ruột của chưởng quầy nhà họ, quản lý ăn uống của bọn họ!

"Biết thì nhanh nói cho ta, ta có việc tìm hắn!" Trình Thiệu Khuê không hổ là người Trình gia, kế thừa tính tình nóng nảy.

"Vị khách nhân này, chỗ này của chúng ta không có ca nhi, ngài đi nhà khác xem thử đi." Tiểu nhị không muốn nhiều lời với hắn, muốn đuổi người.

Đây là Kinh thành, dưới chân thiên tử, hắn không tin có người dám cưỡng đoạt ca nhi trên đường!

Không nghĩ tới Trình Thiệu Khuê lại là tên hỗn thế ma vương!

Cũng không thể trách Trình Thiệu Khuê, người ta 25 tuổi mới lần đầu nhất kiến chung tình, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Một tiểu nhị lương hành cũng dám đấu với hắn? Chán sống mà!

"Lão tử rõ ràng tận mắt nhìn thấy hắn vào đây!" Trình Thiệu Khuê nổi nóng, túm lấy cổ áo tiểu nhị: "Hôm nay ta nhất định phải hỏi được người là ai!"

"Tam ca, tam ca, bình tĩnh chút! Bớt giận bớt giận!" Phong Tĩnh An nhanh chóng an ủi, tư thế này còn muốn cưới ca nhi nhà người ta, cũng không sợ bị đá ra ngoài.

"Người đâu nhanh tới! Có người muốn gây chuyện!" một tiểu nhị hô to, khiến một đám người ở hậu viện chạy lên.

Trong đó còn có lão bản của cửa hàng này!

Lão bản là ai?

Mạc Thiên Hàm!

Hắn đang tính toán sổ sách với chưởng quầy nhà mình, kế hoạch thu mua lương thực vụ thu, nhập thêm chút gạo mới, đủ bán đến lương thực vụ chiêm sang năm.

Hai người đang bàn bạc liền nghe bên ngoài ầm ĩ, mấy tiểu nhị cũng bỏ việc xuống chạy nhanh ra hỗ trợ!

Một tiểu nhị chạy tới cáo trạng, có người gây phiền toái!

Mạc Thiên Hàm buồn bực, nhà mình mới đến đây, sao đã có người muốn gây chuyện rồi?

Đây là thói đời gì a!

Kết quả chạy ra, ha!

Còn là người quen!

Chỉ thấy Trình Thiệu Khuê túm cổ áo tiểu nhị không bỏ, hình như đang muốn phát hỏa.

Bên cạnh có một người trẻ tuổi đang đứng, một đám tiểu nhị vây quanh hai người, ồn ào nhốn nháo giảng đạo lý với Trình Thiệu Khuê.

Mà Trình Thiệu Khuê còn đang một bộ dầu muối không ăn!

"Kính Sơn!" Mạc Thiên Hàm vừa lên tiếng, mọi người liền yên tĩnh lại.

Trình Thiệu Khuê vừa thấy Mạc Thiên Hàm liền ném tiểu nhị trong tay ra, lớn tiếng chào hỏi: "Mạc đại ca!" sau lại nhìn nhìn xung quanh: "Sao ngươi lại ở đây?"

Mạc Thiên Hàm dở khóc dở cười: "Đây là cửa hàng nhà ta, ngươi nói xem?" mới một tháng không gặp, sao tên này vẫn táo bạo như vậy.

"Thật?" vừa nghe thấy cửa hàng này là của Mạc Thiên Hàm, mắt Trình Thiệu Khuê liền sáng lên: "Mạc đại ca, ngươi nhất định phải giúp ta!" nắm lấy tay Mạc Thiên Hàm không buông, hận không thể treo trên người hắn.

"Dừng dừng!" Mạc Thiên Hàm chịu không nổi hắn nhiệt tình như vậy, nhanh chóng ngăn lại tên gia hỏa này: "Ngươi sao lại đến tiệm của ta gây chuyện vậy?"

Vừa nói làm Trình Thiệu Khuê cũng ngượng ngùng đỏ mặt, vô cùng xoắn quýt, không dám hé răng nửa lời, nhìn một hán tử cao 2m làm bộ dạng như vậy, Mạc Thiên Hàm thật nhìn không nổi!

Nhìn qua Phong Tĩnh An ôm bụng cười to, cuối cùng Mạc Thiên Hàm lôi hai người vào hậu viện, để các tiểu nhị thu thập chút tiếp tục kinh doanh.

Từ Trường Hưng cũng theo ra cùng, thấy là người quen của lão bản liền thôi, xem như mình xui xẻo, kéo đám tiểu nhị ra ngoài trông của tiệm, để lão bản có chỗ nói chuyện.

Đợi Phong Tĩnh An cười xong, Mạc Thiên Hàm vẫn chưa biết Trình Thiệu Khuê muốn làm gì, vẫn là Phong Tĩnh An nói: "Mạc đại ca, ta tên Phong Tĩnh An, tự Tử Dạ, ta giống tam ca đều kêu ngài Mạc đại ca đi, haha, hôm nay vốn muốn đi tìm lễ vật tới nhà ngài bái phóng, kết quả ở đây gặp được một ca nhi, tam ca đối với hắn nhất kiến chung tình, thấy hắn vào lương hành của ngài liền nhanh chóng theo vào, kết quả không thấy ca nhi kia, ngài xem, có phải nhà ngài có ca nhi mới ra ngoài mua đồ về không? Tam ca thật vất vả mới động tâm, dù sao, huynh đệ cũng phải tới giúp a!"

Mạc Thiên Hàm nghe xong cũng ngốc luôn, ca nhi?

Ở đây có thể gọi là "ca nhi", vậy cũng chỉ có Lương ca nhi, đệ đệ của Từ chưởng quầy, nhưng Lương ca nhi là một "thạch ca nhi" a!

"Không phải, cửa hàng nhà chúng ta thật sự không có ca nhi, chỉ là phòng bếp có một vị thạch ca nhi, là đệ đệ ruột của Từ chưởng quầy nhà ta, ngươi, muốn gặp sao?" Mạc Thiên Hàm hỏi thử.

Thạch ca nhi không thể có con, tới đây lâu như vậy Mạc Thiên Hàm cũng biết đặc điểm của các ca nhi ca tử. Ca nhi chưa từng có chuyện phòng the, trên trán sẽ có một chu sa hình nụ hoa, trở thành ca tử nụ hoa sẽ mở ra, mà thạch ca nhi lại là một nụ hoa nửa mở, chỉ cần nhìn trán là biết có phải thạch ca nhi hay không.

Vừa nghe Mạc Thiên Hàm nói xong, hai người đều ngẩn ra.

Trình Thiệu Khuê không nghĩ tới người mình xem trọng lại là một thạch ca nhi.

Phong Tĩnh An cũng không nghĩ tới, ca nhi tam ca nhất kiến chung tình lại là một thạch ca nhi không thể sinh dục.

Nhìn bộ dạng Trình Thiệu Khuê, Mạc Thiên Hàm cũng hết cách, thật đúng là tạo hóa trêu người a!

"Hắn, thật là thạch ca nhi?" Trình Thiệu Khuê chưa từ bỏ ý định.

Mạc Thiên Hàm không muốn lừa hắn, gật gật đầu: "Chưởng quầy nhà ta là đại ca của hắn, về sau tới đây liền nhập vào hộ tịch nhà ta, thành người một nhà, ca ca hắn là người khôn khéo, tẩu ca đối xử với hắn cũng tốt, tuy không thể sinh dục, nhưng cũng không cần lo ăn mặc, ai, cái đó, hắn cũng không thích hợp với ngươi, ngươi vẫn là đi xem thử ca nhi nhà khác đi."

Không chỉ gia thế chênh lệch, chính là thân phận "thạch ca nhi" của Lương ca nhi cũng khó có thể nhận được sự đồng ý của phủ Thú quốc đại tướng quân.

Phong Tĩnh An nhìn bộ dạng của tam ca mình liền nhanh chóng an ủi: "Đúng đó tam ca, ngươi mà không có hài nhi, khẳng định người trong nhà sẽ không đồng ý, thiên hạ nhiều ca nhi như vậy, nói không chừng sẽ gặp được người càng thích hợp hơn!"

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Phong Tĩnh An cũng không tin tưởng lắm, tam ca là người cố chấp, đã nhận định cái gì thật khó buông bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro