Chương 215: Đến cửa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMI store
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Tên Trình Thiệu Khuê này đúng là hồ đồ, Mạc Thiên Hàm hắn là gia chủ, đương nhiên chuyện lớn trong nhà hắn phải đứng ra giải quyết chứ sao. Người ta đã nhập hộ vào nhà hắn, vậy đây chính là chuyện của hắn.

"Đúng đúng! Là ta hồ đồ!" Trình Thiệu Khuê phản ứng lại, nhanh chóng chắp tay tạ lỗi.

"Được rồi được rồi, chuyện này ngươi nghiêm túc hả?" Mạc Thiên Hàm cũng không phải kỳ thị thạch ca nhi, chỉ cảm thấy chuyện này khó làm a!

Đối với hắn tự do yêu đương là chuyện rất bình thường, nhưng thời đại phong kiến, tư tưởng khác xa thế kỷ 21.

Mạc Thiên Hàm đang nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào, nếu Trình Thiệu Khuê đã nhận định Lương ca nhi, vậy hắn cũng phải chuẩn bị cho Lương ca nhi trước, thạch ca nhi không thể sinh dục, nhưng không nói trăm phần trăm không thể sinh, chỉ là tỷ lệ vô cùng hiếm, nếu không sinh được, vậy để hài tử của hai ca ca hắn nhận làm con thừa tự cũng tốt, đều là huyết mạch Trình gia cả.

"Tiểu đệ nghiêm túc, đánh đã đánh, mắng đã mắng, đây là lần đầu tiên tiểu đệ bị đánh nghiêm trọng như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiểu đệ động tâm, không lừa Mạc đại ca, nếu tiểu đệ muốn thành thân, ca nhi toàn thành đều xếp hàng dài cho ta chọn, nhưng tiểu đệ không thích những kẻ yếu đuối đó, động một chút là mệt mỏi, kiều khí, ngày đó vừa thấy người kia liền tâm động, hắn xách một đống lớn đồ ăn, thân thể khẳng định rất khỏe, rắn chắc! Vậy sẽ không dễ bị bệnh, có thể bồi ta đến già!" Trình Thiệu Khuê nghĩ đến người kia, vẻ mặt ngượng ngùng.

Phong Tĩnh An đầy hắc tuyến, bây giờ hắn mới biết vì sao tam ca mình mỗi lần tuyển phu lại thất bại, đến tuổi này còn chưa thành gia lập nghiệp.

Mạc Thiên Hàm cũng cạn lời, "thẩm mĩ" của vị này cũng thật...

Giống như Mạc Thiên Hàm hắn không thích những ca nhi ca tử tô son điểm phấn lòe loạt, vị này chính là không thích ca nhi lả lướt kiều khí, hắn thích người cường tráng, cao lớn thô kệch!

Lương ca nhi nhìn đúng là cường tráng rắn rỏi, hắn có thể xách đống lớn đống nhỏ, làm việc nặng, nhưng tính tình hơi thẹn thùng, Mạc Thiên Hàm còn nhớ lần đầu nhìn thấy Lương ca nhi, người kia gương mặt đỏ bừng, nhìn hắn nói chuyện với người khác cũng ngượng ngùng. Mạc Thiên Hàm nghĩ lại, hình như hắn còn chưa nói chuyện lần nào với Lương ca nhi đâu.

"Cái đó, Mạc đại ca, ta, ta còn chưa biết hắn tên gì đâu?" Trình Thiệu Khuê ngại ngùng nhìn Mạc Thiên Hàm.

"Hắn họ Từ, gọi là Lương ca nhi." Mạc Thiên Hàm nhìn bộ dạng Trình Thiệu Khuê, toàn thân nổi đầy da gà da vịt, chỉ mong hắn đừng làm ra hành động như vậy nữa, nhìn thật chịu không nổi!

"Lương ca nhi? Tên thật dễ nghe!" Trình Thiệu Khuê cười ngây ngô.

Mạc Thiên Hàm và Phong Tĩnh An cùng trợn trắng mắt, đúng là xem trọng người ta nên thấy cái gì cũng tốt, ngay cả một cái tên vô cùng bình thường cũng khen hay.

Ba người còn đang nói chuyện, bên ngoài có một người xông vào, vừa nhìn thấy Trình Thiệu Khuê liền nhào tới: "Tam thiếu gia, nhanh! Nhanh đi Mạc gia trang!"

"Sao?"

"Lão thái gia mang người đi bị thương đội người Hồ cản đường, không biết người điều tra viết gì trên giấy, lão thái gia nhìn giấy một lát liền quay đầu mang người đi Mạc gia trang!"

Thì ra thương đội đi lại chặn mất đường của Trình đại tướng quân, mà ông cũng không thể cường ngạnh chen lấn người ta.

Đám người này cưỡi lạc đà, lạc đà còn cõng hàng hóa, đại tướng quân dù sao cũng phải phân biệt phải trái!

Nhưng lão đầu người ta đang nổi nóng, bây giờ còn bị chặn lại, còn không thể gây sự với đám thương nhân từ xa đến này.

Nhìn lại tờ giấy trong tay, mắt lão đầu hiện lên một đạo tinh quang.

Trên tờ giấy thế mà còn có cả lai lịch của Từ gia, và nhà Từ gia trực thuộc.

Vậy mà lại là nhà của Mạc Thiên Hàm ngày đó chưa gặp được!

Tốt lắm, cuối cùng cũng tìm được!

Quay đầu ngựa, hướng ngoại thành chạy.

Trên giấy có viết địa chỉ của Mạc gia trang, ông không đi tìm gia chủ thì tìm ai? Đúng không!

Bọn họ đông người, theo luật, đại tướng quân có thể có 1000 thân binh, lần này ông đi vội vàng nên chỉ mang theo 100 người, toàn thân mặc giáp, treo bội đao, nhìn đằng đằng sát khí!

Ra khỏi thành vốn cần kiểm tra, giống như Phong Tĩnh An vậy, cầm theo lệnh bài mới có thể cưỡi ngựa chạy như bay.

Nhưng thủ vệ vừa thấy là Thú quốc đại tướng quân nào dám cản? Trực tiếp sơ tán người dân, dọn ra một con đường để ông qua.

Nhìn đại tướng quân gấp gáp như vậy, nói không chừng là có đại sự gì, không thể bị trì hoãn!

Làm chậm trễ chuyện quân sự, ngay cả hoàng đế cũng gánh không nổi, một thủ vệ nhỏ như hắn vẫn là thôi đi.

Vì vậy vị Thú quốc đại tướng quân mang theo thân vệ, một đường thông suốt ra khỏi thành, chạy như bay trên quan đạo, lưu lại bụi bặm bay mù mịt.

Nhìn bọn họ một thân khôi giáp phi ngựa, dân chúng cũng nghĩ là có đại sự gì nên đều nhanh chóng nhường đường.

Đám người Mạc Thiên Ham nhanh chóng đi đường tắt về.

Mạc Thiên Hàm chạy như điên, trong lòng vô cùng lo lắng.

Người trong nhà không biết có bị dọa sợ không nữa.

Thu Nghiên nhìn thấy huyện lệnh còn run, nhìn thấy đại tướng quân còn không trực tiếp ngất xỉu?

Người trong nhà không có nhiều kiến thức, may mắn còn đám người từ trong cung ra, có thể kéo dài chút thời gian, hy vọng hắn về kịp, Mạc gia trang đừng bị người hủy mất.

Ba người chạy vào thôn trang, nhưng bốn phía rất im ắng!

Một trăm người tiến vào thôn trang a!

Im lặng như vậy có quỷ dị hay không chứ?

Sao một chút động tĩnh cũng không có?

Mạc Thiên Hàm càng sốt ruột, thầm nhủ nhất định không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì!

"Sao yên tĩnh vậy?" Trình Thiệu Khuê khó hiểu, nói ra một câu dọa Mạc Thiên Hàm và Phong Tĩnh An nhảy dựng, hai người hung hăng trừng mắt hắn, Trình Thiệu Khuê thấy vậy vội che miệng lại, tỏ vẻ mình sẽ không nói gì nữa.

Chờ ba người chạy tới cửa Mạc gia trang, nhìn một loạt thân vệ đứng chỉnh tề canh gác, trên eo mang bội đao!

Mạc Thiên Hàm càng thêm đỏ mắt chính là, trong viện thỉnh thoảng lại truyền đến từng trận gào rú cùng âm thanh trầm trồ khen ngợi!

Giống như có người đang chịu đại hình vậy! Trình Thiệu Khuê và Phong Tĩnh An cũng hoảng sợ, Mạc Thiên Hàm vừa nghe thấy tiếng liền vọt vào, thân vệ vốn định rút đao chặn lại, nhưng Trình Thiệu Khuê ở phía sau khoát tay, Mạc Thiên Hàm mặc kệ bọn họ, đoạt thanh đao của Phong Tĩnh An chém vào, tuy không làm người bị thương, nhưng chiêu thức của hắn làm cổ tay đám thân vệ tê dại.

Mạc Thiên Hàm vọt vào nhìn thấy tình hình trong viện, đao trong tay rớt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro