Chương 237: Phủ Thú quốc đại tướng quân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

"Rất tốt!" Mạc Thiên Hàm nhìn Thu Nghiên bận rộn sửa sang cho mình, trán cũng đổ cả mồ hôi, vừa ngọt ngào vừa đau lòng, đây chính là phu phu a!

"Ừm, không tồi, từ từ đã!" Thu Nghiên xoay người cầm lấy miếng ngọc bội trên bàn trang điểm, đeo lên hông Mạc Thiên Hàm: "Tốt rồi, lúc này mới được chứ."

Trang phục của Thu Nghiên phức tạp hơn Mạc Thiên Hàm một chút, áo gấm quần gấm lót bông, còn có áo ngoài cùng áo dài, áo khoác, sau đó là áo choàng, giày ống cao lót bông, thêm một tầng lông thỏ thật dày, chỗng lạnh giữ ấm, đây là giày Mạc Thiên Hàm thiết kế cho cậu, bởi vì mặc kệ bảo dưỡng thế nào, bên chân tật của Thu Nghiên đến mùa đông đều rất lạnh, hắn biết đây là do máu không lưu thông được, vậy nên bình thường rất chú ý đến vấn đề giữ ấm, sợ bị đông lạnh mà cậu cũng không biết.

Đồ trang sức hôm nay là đôi ngọc trâm dẫn đến tranh trấp ngày đó, búi tóc song nha đồng tâm, hai bên hai hạt ngọc rũ xuống, khuôn mặt nhỏ của Thu Nghiên đỏ bừng.

Ngoại trừ cái này thì không đeo thêm gì khác, Thu Nghiên không thích trên đầu cài đầy đồ, Mạc Thiên Hàm cũng không thích, cảm giác giống như bán trâm cài vậy!

Mạc Thiên Hàm giúp cậu mang mũ, bao tay, khăn quàng cổ, Thu Nghiên lại biến thành dáng vẻ tròn vo, đây là tạo hình mùa đông cố định của cậu.

Hôm nay muốn đi đáp lễ, vì vậy cả nhà già trẻ lớn bé đầu bận bận rộn rộn, Mạc Thiên Hàm tuy chỉ là tướng quân tiên phong nhỏ, còn là tướng quân để đó chưa dùng đến, nhưng tính đến phẩm cấp, ra ngoài có thể mang theo bên người hai mươi thân binh, Thu Nghiên thì được một nửa phẩm cấp của tướng công, có thể có mười người hầu đi theo.

Nhưng tính tổng ca nhi ca tử trong nhà ra mới được hơn 20 người, phải có người lưu lại trông nhà, chiếu cố Ưu ca nhi, vì vậy Thu Nghiên chỉ mang theo Dục ca nhi cùng Mẫn ca nhi, cũng may trong nhà có Cổ sao sao toạ trấn, tin tưởng Ưu ca nhi có thể thành thật hơn nhiều.

Mạc Thiên Hàm cũng chỉ mang theo 10 tiểu tử cường tráng, trong đó có 6 xa phu, hai xa phu phụ tuỳ thời thay thế, hai người còn lại là Trần Thiết và Vương Thuỵ.

Có thể nói là hành trang đơn giản.

Sáu cỗ xe ngựa, cỗ đầu tiên cho Thu Nghiên, cỗ thứ hai là hai phu phu Từ gia, cỗ thứ ba cho Dục ca nhi cùng Mẫn ca nhi, cỗ thứ tư là huynh đệ Từ Kim Dương Từ Kim Liễu, cỗ xe ngựa thứ năm là quà đáp lễ, hai thất vải, bốn hộp bánh lễ, đều là một vài đồ vật bình thường, chỉ có hai thứ ngoại lệ, một là khối ngọc bội Kê huyết thạch Lương ca nhi đưa cho Trình Thiệu Khuê, một là bộ trang sức Thu Nghiên chọn cho Lương ca nhi để đưa Tân chính quân bái lễ, ba vòng tay mã não, Lương ca nhi, Trình gia thiếu phu nhân cùng Trình gia nhị phu nhân mỗi người một cái, đại biểu ý tứ đều là người một nhà.

Hôm qua đã để người đến phủ đại tướng quân báo trước hôm nay sẽ đến đáp lễ, vì vậy còn chưa đến nơi, đã thấy Trình Thiệu Khuê chờ sẵn ở cổng thành, dù hắn biết Lương ca nhi sẽ không cùng tới.

Mạc Thiên Hàm từ xa đã trông thấy Trình Thiệu Khuê một thân da gấu đen ngồi trên lưng ngựa, hướng về phía bọn họ không ngừng vẫy tay, trong lòng không khỏi phun tào, ngươi nói ngươi lớn lên to khoẻ như vậy, sao còn muốn mặc một thân y phục da gấu a? Nhìn chẳng khác gì thổ phỉ!

"Mạc đại ca!" Trình Thiệu Khuê giục ngựa tiến lên, làm lễ với Mạc Thiên Hàm, khuôn mặt tươi cười đến xuân phong đắc ý.

"Ừ, đi thôi, đến phủ đại tướng quân!" Mạc Thiên Hàm vỗ vỗ bả vai hắn,hai người giục ngựa đi song song.

Tiến vào trong thành, bởi vì người đông nên tất cả đều xuống ngựa, xa phu cũng xuống dưới dắt ngựa đi.

Tiến vào đường Chu Tước, người ở đây tuy qua lại nhiều nhưng rất trật tự ngay ngắn, dù sao cũng là nơi tập trung nhiều phủ đệ, từng nhà đều có quy củ.

Phong cách phủ Thú quốc đại tướng quân giống y như chủ nhân, trước cổng lớn đặt hai con sư tử đá uy vũ khắc hoa văn tinh tế, đại môn mở rộng khiến Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên đều có chút khiếp đảm, dù sao cũng là lần đầu tới phủ đệ của đại quan.

Tấm hoành to lớn, phía trên là sáu chữ "Phủ Thú quốc đại tướng quân" kim quang sáng lạng, đúng thật là kim quang sáng lạng, bởi vì Trình Thiệu Khuê nói: "Đây là vàng thật, năm đó tiên hoàng ngự tứ, tổ phụ liền để người làm vàng ròng xung quanh."

"Chẳng may có người trộm thì làm sao?" Thu Nghiên ngây thơ hỏi một câu.

"Yên tâm, dưới bầu trời này, người dám đến trộm khả năng còn chưa sinh ra." Mạc Thiên Hàm trộm nói với phu lang nhà minh

Tiểu phu lang đáng thương của hắn còn chưa biết sự lợi hại của vị đại tướng quân kia đâu!

Với cái tính khí đụng cái là chém của lão yêu tinh kia, ai dám tới nơi này trộm a!

Tiến vào đại môn là trung môn, đã sớm có người đợi sẵn, chính là hai người đến hạ sính lễ ngày đó, Trình Thiệu An cùng phu lang của hắn Trương Đồng, hai phu phu ý cười doanh doanh nhìn khách đến: "Mạc tướng quân, Mạc phu nhân, Từ tiên sinh, Từ gia phu lang."

"Thiếu tướng quân, thiếu phu nhân!"

Mọi người đáp lễ, lúc này mới đi qua trung môn thẳng đến phòng khách, nơi đó vẫn còn hai vị trưởng bối cần đến bái kiến.

Trình đại tướng quân cùng Tân chính quân là trưởng bối của Trình Thiệu Khuê, những người đến hôm nay không có người nào cùng bọn họ ngang hàng, vì vậy không đứng ở trung môn nghênh đón, trực tiếp ngồi trong phòng khách chờ là được.

"Tiểu tử Mạc Thiên Hàm."

"Tiểu tử Từ Trường Hưng."

"Mạc thị Thu Nghiên."

"Từ thị Lưu Hoa."

"Gặp qua Trình đại tướng quân, gặp qua Tân chính quân." Bốn người đồng thời tiến lên làm lễ cùng hai vị trưởng bối.

"Tốt tốt, mau đứng lên!" Tân chính quân nhìn thấy hai tiểu phu lang trên mình khoác áo choàng, có thể thấy được đều là gia đình hoà thuận, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, ông sợ nhà nhạc gia của Trình Thiệu Khuê giống các nhà khác, nội trạch không yên, như vậy ca nhi từ đó ra cho dù phẩm hạnh tốt, cũng khó tránh khỏi sẽ không mưa dầm thấm đất, mang theo chút tính tình vào cửa.

"Đây là lễ vật Lương ca nhi đưa cho chính quân, hy vọng ngài có thể thích!" Từ gia phu lang tiến lên đưa ra bộ trang sức được cẩn thận chọn lựa kia.

Sao sao bên người Tân chính quân lập tức nhận lấy đưa đến trước mặt Tân chính quân: "Ừm, không tồi không tồi, ai nha, còn là thuý ngọc thượng hạng!" Nói xong liền cầm lên một cây trâm đưa cho sao sao khác bên cạnh: "Nào, giúp ta đeo thử!"

"Vâng, phu nhân!" Sao sao nhận lấy cây trâm nhỏ cài lên đầu Tân chính quân, có thể thấy được vô cùng hợp với bộ trang sức san hô đỏ hôm nay Tân chính quân mang, thật đúng là "Trong vạn hồng có chút xanh."

"Thế nào?" Ngẩng đầu hỏi người bên cạnh.

"Rất xứng!" Sao sao là người hầu theo Tân chính quân từ nhỏ, tình cảm cùng Tân chính quân tất nhiên bất đồng với người khác, lời hắn nói Tân chính quân tự nhiên tin tưởng.

"Không tồi không tồi, Lương ca nhi có tâm!"

Thấy Tân chính quân được dỗ vui vẻ, Trình đại tướng quân lập tức ngồi không yên: "Của ta đâu?"

Ách?

Tất cả mọi người đầu đầy hắc tuyến, đặc biệt là Tân chính quân!

"Có, nhưng cái này phòng chừng chính quân cùng các sao sao đều không hứng thú, chi bằng đại tướng quân chúng ta đến thư phòng?" Mạc Thiên Hàm vừa thấy Tân chính quân trừng mắt nhìn Trình đại tướng quân, đã nghe Trình Thiệu Khuê nói đến một vài việc thú vị của Trình gia bọn họ, nên nhanh chóng mở miệng muốn mang đại tướng quân đi thu phòng trước.

"Tốt tốt, để bọn họ nghịch mấy thứ kia, chúng ta đi thư phòng, nói một chút cho ta nghe về cái địa hoả long của ngươi!" Trình đại tướng quân đứng dậy lôi kéo Mạc Thiên Hàm cùng Từ Trường Hưng.

"Cái lão đông tây này!" Tân chính quân bất đắc dĩ, nhưng cũng biết bọn họ thương lượng đều là chính sự, địa hoả long kia nhà bọn họ cũng đã làm một cái, thật sự ấm áp, nếu có thể mang đến Hàn Thành, cũng coi như tạo phúc cho bá tánh nơi đó.

"Tổ ma sao, để bọn họ đi đi, chúng ta vừa hay đến hoa đình, Đồng nhi tự mình làm bánh ngọt, muốn mời Thu ca tử cùng Hoa ca tử nếm thử!" Trương Đồng là người khéo léo, từ việc xử lý phủ tướng quân ở biên cương đâu vào đấy là có thể nhìn ra, tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, khiến Trình tướng quân cùng thiếu tướng quân đều rất yên tâm về hậu phương, một lòng chống địch.

"Đúng đúng, đi thôi, hôm nay tới, liền nếm thử tay nghề của Đồng ca tử, bánh ngọt này chính là đặc sản của Hàn Thành a!" Tân chính quân hiểu ý phu lang tôn tử, thay vì ở phòng khách một đống người mắt to trừng mắt nhỏ, không bằng đến hoa đình uống trà ăn điểm tâm, còn có thể tán gẫu, mọi người thân cận nhau chút.

Nói thế nào sau này cũng thành nửa người trong nhà, không cần phải luôn làm giá, lại nói ông cũng không phải người như vậy.

Thiếu phu nhân đỡ Tân chính quân, Từ gia phu lang đỡ Thu Nghiên, một hàng người đi theo phía sau, mênh mông cuồn cuộn từ phòng khách đến hoa đình.

Bốn phía hoa đình bày đồ cổ ngọc khí, bể cá lồng chim, cùng đủ loại đồ vật bất đồng có chút anh khí của phủ đại tướng quân, Thu Nghiên rất thích địa phương như vậy.

Không xa hoa, lại thanh nhã.

Giữa hoa đình có đặt một cái bàn bát tiên, phía trên đã bày sẵn bốn khay điểm tâm.

"Mau đến đây ngồi xuống, chân của ngươi?" Tân chính quân lúc này mới phát hiện, chân của vị tiểu phu lang này tựa hồ có chút không nhanh nhẹn!

"A, một chân của Nghiên nhi không quá linh hoạt, khiến ngài chê cười rồi." Thu Nghiên cũng không che giấu, dù sao tướng công đã nói, chỉ cần hắn không chê là được!

Tân chính quân ngẩn ra một lúc, sau lập tức khoát khoát tay: "Nga nga, không sao, ai mà chẳng có chỗ không ổn, ngay cả ta, không phải cũng có mồ hôi chân sao? Đúng không?" Nói ra khuyết điểm của bản thân mình.

Chọc cho mọi người trong phòng đều bật cười.

"Người đến rồi sao?" Lúc này ngoài cửa lại tiến vào một vị phu nhân, tuổi thoạt nhìn không lớn, trong tay cầm khay, phía trên còn có hai đĩa điểm tâm nóng, theo sau là hai tiểu thị bưng trà nóng cùng ly.

"Cần ca tử đến đây!" Thiếu phu nhân gọi vị này lại: "Đây là Tôn Cần nhà nhị đệ, Cần ca tử, vừa nãy hắn đi xem điểm tâm, không ra đón mọi người."

Vị này tính tình hoạt bát, gặp mặt cũng không câu nệ, đặt trà bánh xuống nói: "Về sau đều là người một nhà cả, nếm thử bánh ngọt tẩu ca làm đi, ta vừa rồi thừa dịp hắn ra ngoài tiếp mọi người đã trộm ăn mấy miếng, đúng là rất ngon, nhưng muốn bỏng cả lưỡi!" Nói xong còn duỗi duỗi đầu lưỡi, tinh nghịch lại đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro