Chương 259: Tâm lý học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*

Mạc Thiên Hàm có chút không rõ, Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì?

Đưa một người không bối cảnh không chỗ dựa như hắn thả vào nơi tập trung đám con cháu quyền quý, lại cho cái quan hàm, gì mà "Đông cung cấm vệ quân Bắc đại doanh chỉ huy tướng quân", hắn có thể chỉ huy được những người đó?

Một bên tự hỏi một bên hàn huyên khách sáo, cả đường thong thả.

Nói đến bên kia, Thái tử điện hạ vừa xong đại triều liền nghe nói chuyện nhậm chức của Mạc Thiên Hàm, liền hỏi thái phó Đồng Viêm Tu: "Thái phó, này là có ý gì? Mạc đại ca, không, Mạc tướng quân mới đến, trực tiếp tiến vào cấm vệ quân còn chưa nói, lại còn đến thẳng đông cung làm tướng quân chỉ huy? Đám tiểu tử kia có thể phục sao?"

Đồng bọn của mình mình biết, từ nhỏ hắn đã theo chân đám bọn họ đọc sách chơi đùa, thậm chí là luyện kiếm, tuy là con cháu nhà quyền quý nhưng lại không ỷ thế hiếp người, đều có bản lĩnh, nhưng chính vì có bản lĩnh, ở địa bàn Đông cung này, ngoại trừ Thái tử điện hạ, bọn họ không phục ai, người nào người nấy tâm cao khí ngạo thiên chi kiêu tử, lại nói bọn họ có bản lĩnh để kiêu ngạo.

Mạc Thiên Hàm một người xuất thân không cao, lại tới quản chế bọn họ, tất nhiên sẽ không có ai chịu phục, khẳng định sẽ kiếm chuyện!

Bản lĩnh của đại ca cậu rõ ràng, nhưng đám người kia cũng không phải ăn chay, hai bên ai bị thương Thái tử đều không muốn!

"Điện hạ đừng gấp, chuyện Mạc tướng quân là bệ hạ ra khẩu dụ, mà Tôn đại tướng quân cũng đồng ý, có nghĩ nhiều cũng vô dụng, nhưng ta thấy Mạc tướng quân nếu thật là người có bản lĩnh, hẳn có thể trấn được đám tiểu tử kia, như vậy cũng tốt, tương lai làm trợ lực cho ngài."

"Nhưng bọn họ liệu có đánh nhau không?" Thái tử điện hạ không phải người đơn thuần, năm đó cậu cũng từng tham gia quân ngũ, tuy chỉ ngắn ngủi một tháng, nhưng chuyện quân doanh cậu vẫn hiểu một chút, lão binh không phục tân tướng, chuyện đối nghịch với thượng cấp rất nhiều, đó là nơi vũ lực cao nhất.

"Đánh là nhất định, nhưng phải xem Mạc tướng quân đánh thế nào!" Đồng Viêm Tu cười tủm tỉm uống ngụm trà, vẫn là vũ tiền xuân của Đông cung uống ngon!...

Lại nói Mạc Thiên Hàm bên này, sau khi đến ngoài thành Thịnh Kinh, cũng không trực vào thành, mà là vòng qua đi cửa bắc, bốn cổng thành đều có quân doanh đóng quân bảo hộ, cổng phía đông là đại doanh của Tả võ vệ, cổng tây là địa bàn của Hữu võ vệ, cổng nam là của Long hổ vệ, cổng bắc tương đối đặc thù, là doanh địa của Thiên ngưu vệ, nhưng vì cổng Bắc giáp với dãy núi Côn Luân, còn là phương hướng hoàng lăng, nên một nửa nơi này đươc chia cho Cấm vệ quân làm doanh trai.

Quân doanh của Thiên ngưu vệ nằm gần cổng thành Bắc, mà địa bàn của Cấm vệ quân lại gần với hoàng lăng, cũng chính là ngay dưới chân dãy Côn Luân, dựa Lục đầu phong.

Lục đầu phong chính là sáu ngọn núi nhỏ tương đối thoải, núi không cao lại khá nguy hiểm, trong đó còn có tuyết trên đỉnh Côn Luân sau khi tan ra thì hình thành con sông Khôn Hà, địa hình dễ thủ khó công.                                                                             

Đến đại môn, hai cấm vệ quân cáo từ rời đi.

Tuy nói Đông cung cấm vệ quân cũng là Cấm vệ quân, nhưng khác với địa phương Mạc Thiên Hàm được phân phối đến, các cấm vệ quân trong cung sẽ không tùy tiện thay phiên, để đề phòng gian tế lẻn vào dò thám, vì vậy cấm vệ quân đều cố định thành ba đội nhân mã.

Mà "Cấm vệ quân" của Mạc Thiên Hàm, tuy cũng thuộc về cấm vệ quân, nhưng không cần thay viên công tác, dù sao cũng là con cháu nhà quyền quý, ngươi để hài tử nhà người ta đi làm bảo an còn chưa tính, còn muốn người ra canh cửa, vậy cũng thật quá phận!

Cho nên ngày thường, nhóm cấm vệ quân của Đông cung đều ở quân doanh huấn luyện, Thái tử điện hạ thường xuyên đến nhìn bọn họ, hoặc là ở lại quân doanh mấy ngày, không quên tổ huấn mà Thái tổ hoàng đế lập ra.

Cũng là cùng các nòng cốt quân đội tương lại liên lạc chút tình cảm, dù sao không có gì thâm hậu hơn tình cảm cùng nhau lớn lên.

Mà các cấm vệ quân này, ở nhà cũng không phải được nuông chiều từ bé.

Ngay cả Phong Tĩnh An độc đinh ba đời, từ nhỏ cũng ăn không ít khổ, nếu không đã không được một thân võ nghệ như vậy.

Cửa quân doanh đều có người canh gác, sáu người đứng chỉnh chỉnh tề tề, không chút nhúc nhích, Mạc Thiên Hàm dẫn người đi qua trước mặt cũng làm như không thấy, bởi vì vừa rồi bọn họ thấy đây là người cấm vệ quân đưa tới!

Vào viện, đập vào mắt chính là một giáo trường cực lớn, phía trong đứng đầy cấm vệ quân dưới quyền Mạc Thiên Hàm, một đám "quân nhị đại" có phẩm cấp trong người.

Người tuy nhiều nhưng lại không ầm ĩ, Mạc Thiên Hàm đối với điểm này tương đối vừa lòng, nhưng chờ đến lúc tiến vào liền cảm thấy không quá thích hợp, quá an tĩnh, bọn họ cứ như không khí, không một ai liếc mắt nhìn một cái.

Đây là kháng nghị trong im lặng?

Mạc Thiên Hàm tròng mắt vừa chuyển, trực tiếp mặc kệ đám người này, mang theo 22 thân binh của mình tiến thẳng vào lều trướng, một lều trướng thế này phân làm hai phần, phía sau là chỗ nghỉ ngơi, có 30 bộ phục sức thân binh cùng bội đao, Mạc Thiên Hàm để mọi người đi thay đồ.

Phía trước là nơi nghị sự, chỗ chủ vị có một cái bàn, một ghế thái sư, hai bên hai dãy ghế, giữa mỗi cái ghế có đặt một bàn vuông nhỏ, là tiêu chuẩn bố trí trong quân doanh.

Bên ngoài không ai tiến vào lều lớn, Mạc Thiên Hàm cũng không cho người ra ngoài gọi người đến yết kiến, trước tiên chậm rãi quan sát tình hình.

Thấy tướng quân từ trong lều trướng nhìn ra ngoài, thân binh đứng gần nhất thay xong chế phục liền nói.

"Lão gia, y phục này mặc thật nhẹ!" hộ vệ này được chọn từ trong nhóm nông hộ, lôi kéo quần áo mới cho Mạc Thiên Hàm xem, thuận tiện biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình.

"Không được gọi lão gia, phải gọi là tướng quân!" Một hộ vệ khác thì không thầy dạy cũng hiểu, còn biết trong quân doanh không thể kêu 'lão gia'.

"Được rồi được rồi, gọi gì về sau lại sửa, hiện tại mọi người cứ theo tư thế luyện tập ở nhà, mang quân tư đàng hoàng, đừng để mất mặt xấu hổ, nếu bị người bắt thóp, đừng trách bản tướng quân xử trí theo quân pháp!"

"Xin tướng quân yên tâm, đến lúc đó đừng nói ngài, chính chúng ta cũng không có mặt mũi gặp người!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Hơn hai mươi người sôi nổi bày tỏ thái độ, bọn họ đều là người được Mạc Thiên Hàm dựa theo phương thức của mình huấn luyện ra, tuy hiện tại trong mắt Mạc Thiên Hàm, nhiều nhất chỉ được xem là dân binh, nhưng kỹ xảo cùng kỷ luật cao hơn thời đại này rất nhiều, bọn họ kỷ luật nghiêm minh, không giống đám đại đầu binh bên ngoài còn đang ngây ngốc xếp hàng thị uy, căn bản là muốn chơi đại đao trước mặt Quan Công!

Thứ như tâm lý học, Mạc Thiên Hàm kiếp trước nghiên cứu không ít, từ khi tham gia quân ngũ chấp hành nhiệm vụ đến sau này mạo hiểm kinh thương, có thể so với người ở thời không này mạnh hơn nhiều!

Nếu bọn họ không phục, muốn ra oai phủ đầu, vậy mình cũng thuận tiện dạy bọn họ một khóa!

Tên khóa chính là "Tâm lý học".

"Ừm, vậy hiện tại mọi người đứng đúng cương vị của mình, bất luận phát sinh chuyện gì, cứ giống như ngày bình thường, không có mệnh lệnh, ai cũng không được nhúc nhích!" Mạc Thiên Hàm Hàm chỉ huy hơn hai mươi người đứng thành hai hàng, hắn thì ngồi ở chủ vị, phía sau một phải một trái là Vương Kỳ cùng Trần Thiết, như hai môn thần giữ cửa, đứng im không nhúc nhích bảo hộ Mạc Thiên Hàm, Mạc Thiên Hàm cầm lấy danh sách trên bàn, lật từng cái tên xem thử.

Danh sách rất rõ ràng tỉ mỉ, bao gồm chiều cao, thể trọng, quân tịch, quê hương, tuổi tác, tên họ người trong nhà, thành tích huấn luyện bình thường, rồi lực cánh tay bao nhiêu thạch, lực chân bao nhiêu thạch vân vân.

Chỉ là Mạc Thiên Hàm thấy còn chưa đủ hoàn thiện, hồ sơ quân nhân kiếp trước do với cái này kỹ càng hơn nhiều!

Mấy người ở phần đầu, nhìn họ tên cùng quan hệ trong nhà, đều là hậu duệ gia tộc nổi danh!

Như vị phó tướng kia, tên Tôn Kính Nghiệp, thuộc gia tộc Tôn đại tướng quan, một gia hỏa từ nhỏ bất hảo, lớn lên rất biết đánh nhau.

Trên danh sách nói hắn "Lực cánh tay năm thạch, lực chân ba thạch, mạnh mẽ hơn người."

Nghe nói cả doanh trại người có thể đánh thắng hắn không vượt quá năm.

Ừm, là một người mạnh mẽ!

Mạc Thiên Hàm vuốt cằm suy tư, đại khái vị trí này vốn thuộc về người tên Tôn Kính Nghiệp này, dù sao tướng quân tiền nhiệm cũng rất xem trọng hắn, nhưng lại bị một tướng quân "từ trên trời xuống" như mình chiếm mất vị trí, một phó tướng dưới tình huống không có tướng quân, chính là thay mặt quản lý toàn doanh, hiện tại bên ngoài nhiều người đứng thị uy như vậy, hẳn là vì vị phó tướng này?

Không thể không nói, Mạc Thiên Hàm thật sự đoán đúng!

Tôn Kính Nghiệp người này, luôn tâm cao khí ngạo, xem Tôn đại tướng quân là mục tiêu nỗ lực cả đời, lại nói hắn đúng là thiên tư thông minh, còn có thể chịu khổ, luyện ra được một thân bản lĩnh!

Vốn tiền nhiệm tướng quân được điều đi nơi khác, ghế tướng quân nơi này liền trống, Tôn Kính Nghiệp vốn cho rằng mình nắm chắc, hơn nữa hắn cùng Thái tử điện hạ rất quen thuộc, tộc thúc nhà mình lại quản lý cấm vệ quân, trong lòng đã sớm làm tốt chuẩn bị tiếp nhận nơi này, kết quả sáng sớm hôm nay lại hạ điều lệnh, tân tướng quân một canh giờ sau sẽ đến!

Tân tướng quân?

Lúc đó chính hắn liền ngốc!

Thời điểm phản ứng lại thì không biết là tư vị gì!

Vốn tưởng mọi chuyện dễ như trở bàn tay, kết quả lại bị người nhìn chê cười!

Hắn không phục!

Nhưng đạo lý quân lệnh như núi hắn vẫn rõ, chỉ đành cùng một vài người đồng dạng không phục, đến ra oai phủ đầu với tân tướng quân!

Quân doanh 1800 người, không nói đều quen biết, nhưng lại quen mặt, nói một tiếng, đều là xuất thân cùng một doanh, để một ngoại nhân đến quản, ai cũng không muốn!

Mọi người ăn nhịp với nhau, mỗi đội đứng nửa canh giờ, để cho tân tướng quân nhìn xem, nếu tân tướng quân kém cỏi không bằng người, vậy sau này chỉ sợ không có chỗ cho hắn đứng!

Mọi người đều có xuất thân, ai sợ ai?

Nếu tân tướng quân này thật sự có bản lĩnh, vậy lấy ra, để bọ họ chịu phục mới được!

Nhưng không nghĩ tới tân tướng quân sau khi tới, lại không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cứ như vậy thong thả ung dung, trước mắt bao người, bình tĩnh mang theo thân binh của mình tiến vào màn trướng!

Nửa ngày cũng không thấy động tĩnh.

Không phủ đầu, không thăng trướng, cũng không truyền gọi!

Phải gọi bọn họ là 'ba không' a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro