Chương 263: Kết quả dạ tập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*

Nửa đêm, giờ hợi, 23 con người tập hợp, lặng yên không một tiếng động tiến tới doanh địa cấm vệ quân, bởi vì đêm khuya là thời điểm người ta mệt mỏi nhất, cho dù được xưng là cấm vệ quân tinh nhuệ, binh lính canh gác cũng ngáp ngắn ngáp dài, đầu gục lên gục xuống.

Vương Thuỵ một thân công phu linh hoạt, lại được Mạc Thiên Hàm chỉ dạy thêm, hiện tại có thể nói là một mình chống đỡ một phương.

Mang theo đội nhân mã của mình, yên lặng mò lên trạm gác, thấy chỉ có một người canh, xung quanh là các toà nhà hình tháp rắn chắc, người canh gác ăn mặc dày dặn, đúng lúc mơ màng, bỗng bị người bịt kín miệng, thanh đao được bọc một tầng vải đặt lên cổ, nhẹ gõ một cái, bên tai vang lên giọng nói: "Hiện tại là thời gian diễn tập, ngươi đã tử vong, không được phép phát ra âm thanh, đến khi diễn tập kết thúc mới có thể sống lại, nghe hiểu thì gật đầu!"

"....."

Lính gác trợn mắt, cứ vậy bị phán tử vong?

Nhưng bất đắc dĩ đang bị người che miệng!

Chỉ có thể gật đầu ý bảo nghe hiểu, lúc này mới được thả ra, quay đầu muốn nhìn thử là vị nào "làm thịt" mình, kết quả vừa nhìn thấy, lập tức bị doạ, mắng nhỏ một tiếng: "Ta nói a huynh đệ, trên mặt ngươi vẽ thứ gì vậy? Còn từng gạch từng gạch, nhìn quái dị!"

"Đây là ngụy trang, ngươi không hiểu, nghe đây! Hiện tại nơi này do ta canh gác, ngươi đã chết, nhanh chóng lăn qua một bên thành thật đợi đi!" Người này đẩy lính gác qua một bên, cắm ba cây mũi tên không đầu vào bên cạnh.

"Ngươi đang làm gì?" Lính gác tò mò nhỏ giọng hỏi.

"Đặt tín hiệu cho người phía sau, đúng rồi, ngươi đã chết, nhanh gỡ đồ vật trên người xuống, ta còn phải tước vũ khí!" Dứt lời liền gỡ hết đao cùng cũng tiễn trên người lính gác xuống!

Lính gác bĩu môi, không cần nhắc đi nhắc lại chuyện hắn đã chết được không? Quá mất tự tôn!

Trạm canh gác bị chiếm giữ, Mạc Thiên Hàm mang theo người đi về phía đội ngũ tuần tra, bắt đầu động thủ từ người cuối cùng, bởi vì bọn họ là tổ đông người nhất, đúng nhân số tuần tra, một chọi một, đều là che miệng xong mới nói chuyện, đám tiểu tử này cũng là người có tôn nghiêm, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nói "chết" lập tức không ai lên tiếng, mang theo tâm lý "xui xẻo không thể chỉ có mình", nếu mình "chết", người khác cũng nên "có nạn cùng chịu" mới phải?

Vì vậy đội tuần tra cũng toàn diệt!

Lúc sau đám người "chết" trợn mắt há mồm nhìn nhau, ngoại trừ 6 người canh gác, còn thêm 17 người bị bắt, lặng yên không một tiếng động, như một đội quân u linh.

Nếu không phải chính tai nghe bọn họ nói chuyện, thật đúng là cho rằng nửa đêm gặp ma!

Mạc Thiên Hàm làm một thủ thế phức tạp, khiến người khác nhìn hoa mắt tróng mặt, chỉ người một nhà mới có thể xem hiểu, đây là chiến lược tác chiến!

Cuối cùng Mạc Thiên Hàm giơ ngón tay cái lên, cong lại đốt đầu tiên, ý là hiểu chưa?

Những người khác cũng giơ tay lên, nắm lại, lộ ra mu bàn tay, ngón tay hơi cong, tỏ vẻ minh bạch, Mạc Thiên Hãm vung tay lên, một đám u linh lập tức tản ra, sáu người một tổ, chia nhau tiến vào lều trại, "tóm" người ra.

Trướng ngủ của quân binh Cấm vệ quân không giống những quân binh khác, bọn họ 6 người một lều, lều dày dặn ấm áp, nhưng cũng có điểm trừ, chính là cách âm!

Đều nhét từng tầng bông dày, bên ngoài đánh la, bên trong căn bản không nghe thấy gì!

Huống chi đám người Mạc Thiên Hàm hành động lặng yên không một tiếng động như vậy?

Còn đang ngủ đến thơm ngọt, đã bị người bịt miệng, ở bên tai nói một hồi, khiến bọn họ phải ủ rũ tự nhận mình "đã chết"!

Mạc Thiên Hàm sợ để người bên ngoài bị lạnh hỏng, sau khi giải quyết sáu màn trướng, liền đem các "thi thể" đưa vào trong lều.

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dưới ánh lửa phập phồng, đều nhìn thấy dấu hiệu màu trắng đại biểu "bỏ mình"!

Doanh trướng vô cùng nhiều, đám người Mạc Thiên Hàm bận rộn hơn nửa đêm, mới giải quyết xong toàn bộ người ở đây.

Lúc trời dần sáng, 17 người gom lại một chỗ vẫn lặng yên không tiếng động, hiện tại trong doanh địa này, chỉ còn một người duy nhất chưa "bỏ mình", chính là phó tướng quân Tôn Kính Nghiệp, hắn là phó tướng, trong người có phẩm cấp, đương nhiên sẽ ngủ một mình một lều.

Mạc Thiên Hàm ra hiệu, mọi người lập tức tản ra, trốn ở khắp nơi, Mạc Thiên Hàm mang theo Vương Thuỵ cùng Trần Thiết đứng ở giáo trường.

Tôn Kính Nghiệp vừa sáng đã dậy, hắn đêm qua không cởi áo giáp, vì không tiện mặc lại, trực tiếp rời giường là có thể ra ngoài, lúc này trong phòng đã sớm đặt một chậu rửa mặt nóng hổi, hắn rửa mặt xong, sửa sang lại một chút, liền xốc lên rèm trướng đi về phía giáo trường.

Đừng nhìn hắn quân nhị đại xuất thân huân quý, nhưng gia tộc không phải người kiêu căng, từ nhỏ đã rèn luyện cho bọn họ năng lực tự lập, việc này vô cùng hữu dụng, ít nhất lớn lên không giống đám ăn chơi trác táng chân chính, chỉ biết chơi bời lêu lổng, một đám phế vật.

Đi trên đường, Tôn Kính Nghiệp vẫn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào mới để Mạc Thiên Hàm thua không quá thê thảm, cho nên không chú ý đến xung quanh im ắng, chờ đến lúc hắn cảm thấy không thích hợp, đã đến giào trường, nhìn thấy Mạc Thiên Hàm cùng hai đội trưởng đội thân binh.

"Mạc tướng quân?"

"Tôn phó tướng."

"Sớm như vậy tới tới rồi!" Có chút xấu hổ chào hỏi.

Mạc Thiên Hàm cười: "Không còn sớm, đã tới được nửa ngày."

"À à, vậy, chúng ta bắt đầu thôi?"

"Bắt đầu?" Mạc Thiên Hàm cười tủm tỉm nhìn Tôn Kính Nghiệp: "Không phải đã kết thúc sao?"

"Hả?" Tôn Kính Nghiệp nhíu mày: "Đã kết thúc?"

"Đúng vậy!"

"Sao ta không biết?" Tôn Kính Nghiệp có chút tức giận, tuy trước đó mình không đúng, nhưng cũng không thể xem như trò đùa như vậy? Nói xong là xong?

"Bởi vì ngài cũng đã bỏ mình!" Vương Thụy chỉ chỉ áo giáp của Tôn Kính Nghiệp: "Ngực ngài trúng 5 đao, chân trúng hai đao! Có vết trắng, không tin ngài tự mình xem!"

Tôn Kính Nghiệp nghe vậy, lập tức cúi đầu nhìn người mình, quả nhiên có dấu màu trắng, rất dễ thấy, buổi sáng hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sau vẫn luôn bận suy nghĩ, căn bản không để ý trên người, chỉ xử lý một chút tóc tai mặt mũi mà thôi!

"Này, này? Chuyện này không có khả năng!"

Hắn cho dù ngủ sâu thật, nhưng cũng không thể không chút cảnh giác như vậy!

Huống hồ bên ngoài còn có hơn 1000 người!

Bọn họ còn có người tuần tra và canh gác!

"Không có gì không có khả năng, đô úy, giáo úy, quân sĩ, tổng cộng là 1800 người, trong đó hôm nay là ngày nghỉ của 20 người, 2 người trong nhà có việc xin nghỉ về thăm người thân, toàn doanh còn lại 1778 người, trong đó, đô uý bốn người, giáo uý 18 người, thêm ngươi phó tướng một người, toàn bộ 'bỏ mình'" Nói xong vỗ tay một cái, những người còn lại xốc mành trướng lên, đám người 'đã chết' lục tục đi ta, trên người đều mang theo dấu vết màu trắng bất đồng.

Một đám người hạ mắt, xoa xoa tay, bất đắc dĩ nhìn Tôn Kính Nghiệp, không phải bọn họ không đấu, mà là căn bản không có cơ hội, đã bị buộc "bỏ mình".

"Này, đây là có chuyện gì!?" Tôn Kính Nghiệp run run ngón tay chỉ, hôm nay không phải đã định trước sẽ thắng? Sao lại biến thành toàn bộ bỏ mình?

"Là thế này, ở trên chiến thư viết, bắt đầu từ giờ tý hôm nay, đến giờ tý ngày mai kết thúc, cho nên, chúng ta giờ tý một khắc, bắt đầu tiến hành dạ tập quân doanh, đầu tiên xử lý trạm canh gác, đổi thành người của chúng ta làm tín hiệu, sau đó đến đội tuần tra, cuối cùng là màn trướng của các quân sĩ, xong đến giáo uý, đến đô uý và cuối cùng là phó tướng, ừm, các ngươi toàn đội bỏ mình!"

"Các ngươi gian lận!" Tôn Kính Nghiệp tức giận chỉ vào Mạc Thiên Hàm, cứ vậy mà phán bọn họ toàn diệt sao?

Nực cười!

"Không phải chứ!" Mạc Thiên Hàm dùng tay ấn xuống ngón tay Tôn Kính Nghiệp: "Trên chiến thư viết rõ thời gian cùng địa điểm, quy tắc cũng rõ ràng, mặc kệ thủ đoạn, chỉ cần một bên toàn bộ bỏ mình, bên đó chính là thua, chúng ta đúng giờ xuất phát, trong thời gian quy định khiến tất cả người của ngươi 'tử vong', sao có thể nói là gian lận?"

"Chúng ta,....Các ngươi...!" Tôn Kính Nghiệp ngươi ngươi ta ta cả nửa ngày, không tìm ra được lời phản bác, mặt càng ngày càng đỏ.

Tức giận!

"Ngươi là quân nhân, cầm lên được bỏ xuống được!" Mạc Thiên Hàm nghiêm mặt đứng ở trên giáo trường, nhìn đám người bị phán 'bỏ mình' bên dưới: "Các ngươi cũng vậy! Hiện tại là diễn tập, nên các ngươi còn sống, nếu thật sự lên chiến trường thì sao? Binh vô thường thế, thuỷ vô thường hình*, chúng ta là hạ chiến thư định thời gian, nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu là thời điểm đối địch thật sự, đối phương sẽ cho các ngươi định thời gian sao? Sẽ nói rõ quy tắc? Ta nói cho các ngươi biết, sẽ không!"
(*: Người dụng binh cũng giống như thế nước chảy, luôn vô định, vô hình tuỳ cơ ứng biến, không có quy định và mô hình làm mẫu. Nếu như có thể tùy theo tình hình của địch mà biến đổi theo để giành thắng lợi thì đó chính là cái được gọi là "dụng binh như Thần")

Mạc Thiên Hàm tiến lên hai bước, nhìn đám tiểu tử héo rũ phía dưới: "Chiến tranh là gì? Chính là không từ thủ đoạn giành được thắng lợi!"

Tôn Kính Nghiệp cũng héo, hắn bỗng nhớ tới chính mình thật đúng là không cẩn thận xem xét quy tắc kia, hơn nữa những lời Mạc Thiên Hàm nói, đủ để bọn họ phải cẩn thận suy nghĩ.

Thấy người phía dưới không ai lên tiếng, con nhím kia cũng đặc biệt thành thật, Mạc Thiên Hàm đánh người ta một cái, hiện tại nên đưa một trái táo ngọt: "Các ngươi phục không?"

Người phía dưới đồng loạt gật đầu, có thể không phục sao?

Người ta 23 người, bọn họ hơn 1000 người, kết quả là bị người diệt gọn, còn là dưới tình huống không kịp phản ứng!

"Rất tốt! Biết đạo lý đã đánh cuộc thì phải chịu thua, các ngươi có nhận người tướng quân là ta không?"

"Nhận!" Trả lời vô cùng vang dội, sự thực bày ra trước mắt, vị tướng quân trước mặt này chính là danh xứng với thực!

Không hổ là người năm đó có thể phá tan vòng vây của đội quân mười mấy vạn dị tộc, thủ đoạn quả nhiên lợi hại!

Ngay cả Tôn Kính Nghiệp trong nội tâm cũng thầm bội phục Mạc Thiên Hàm.

"Ừm, vậy có muốn giống như các thân vệ, học một chút những thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, cùng kỹ xảo lặng yên không một tiếng động?"

"Muốn".

Lần này, âm thanh trả lời càng thêm vang dội!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro