Chương 306: Ngũ cốc phong thục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
*Ngũ cốc phong thục: ngũ cốc được mùa, bội thu.

Lan phu lang chính là cha Tứ hoàng tử, nghe vậy liền đứng lên đáp: "Đây là một mảnh hiếu tâm của hắn với phụ hoàng, ta ngăn cản thì không tốt, nếu hắn muốn tẫn hiếu, ngài cứ để hắn tẫn hiếu đi, đều đã trưởng thành, cũng nên biết hiếu nghĩa."

Một đám người theo sau phụ hoạ, nhưng Tứ hoàng tử vẫn chưa quên ý định ban đầu: "Phụ hoàng ngài xem, thọ lễ nhi thần đều đem ra rồi, vậy của Thái tử ca ca đâu?"

Hoàng Đế nghe xong cũng rất khó xử: "Thọ lễ của Thái tử ca ca ngươi không tiện mang ra, phụ hoàng chỉ có thể nói thứ này trước nay chưa từng có."

"Nếu không thể lấy ra, vậy nói một chút đi, nhi thần vô cùng hiếu kỳ a!" Tứ hoàng tử thập phần tò mò nói.

Kỳ thật hắn đây là muốn nhân tiệc mừng tiết Vạn Thọ ganh hơn thua cùng Thái tử điện hạ, sau khi Tam hoàng tử rơi đài, hắn liền được triệu về kinh, hắn ở ngoài cũng không có bao nhiêu trợ lực, dù sao thì khởi điểm quá thấp, cha ở trong cung thì bị hoàng phu lang áp chế lợi hại, nhưng hiện tại bất đồng, hoàng phu lang bị biếm lãnh cung, Tam hoàng tử thì cấm túc, này không phải trời cao muốn chiếu cố hắn sao!

Một khi đã như vậy, hắn còn khách khí cái gì?

Vừa trở về liền nghe nói chuyện của xưởng giấy, tiền lời khả quan, lại có mối quan hệ rộng, chính là hai thứ hắn hiện tại cần nhất, kết quả tìm được người tên Lưu Chính này, chính là nội thị đầu tiên đầu nhập Tứ hoàng tử, hắn để Lưu Chính đi xử lý vấn đề cổ phần, kết quả Lưu Chính bị Thái tử điện hạ bắt tại trận không nói, còn bị đánh chết tươi ở viện thu mua, không biết thì thôi, này còn không phải tát vào mặt hắn sao!

Sau lại thấy Thái tử điện hạ cùng các vị Đại tướng quân quân bộ giao tình không cạn, thường xuyên cùng ra cùng vào, ngày đó còn mang theo Hoàng đế đi đâu không rõ, sau khi trở về Hoàng đế rõ ràng phi thường cao hứng, còn điều động một đội ngự lâm quân, về phần đi nơi nào, đã xảy ra chuyện gì, hắn tra hỏi thế nào cũng không có kết quả, ngụm khẩu khí này hắn nghẹn đến hỏng, hôm nay thế nào cũng phải xả ra!

"Phụ hoàng!" Thái tử điện hạ thấy Hoàng đế vừa không muốn nói ra bí mật căn cứ thực nghiệm, lại không thể bác bỏ vấn đề của Tứ hoàng tử, đang tiến thoái lưỡng nan, thân là trữ quân, hắn đương nhiên phải đứng ra giúp quân phân ưu!

"Thái tử ca ca rốt cuộc muốn nói rồi sao?" Tứ hoàng tử không đợi Hoàng đế mở miệng, đã gấp không chờ nổi lên tiếng, hỏi xong liền hối hận, lời này hẳn nên để Hoàng đế nói mới đúng.

Quả nhiên, sắc mặt của Hoàng đế cùng các vị hoàng thân quốc thích đều có chút không thích hợp, nhưng Tứ hoàng tử mới 20 tuổi, chỉ vừa thành niên, người ngoài cũng chỉ xem như đứa nhỏ không hiểu chuyện mà thôi

Thật đúng là trách tội không được.

Thái tử điện hạ ngược lại rất có phong độ: "Phụ hoàng, nhi thần hôm qua đã nói qua, lễ vật kia là trữ quân thiên triều, là Hoàng thái tử đưa cho Hoàng đế bệ hạ, đó là vì nước vì dân, vì thiên hạ xã tắc, cũng là việc một trữ quân nên làm." Nói phi thường có đạo lý nhưng một chữ cũng không nhắc đến cùng là lễ vật gì!

"Hiện tại là gia yến, là mừng thọ cho phụ hoàng, nhi thần thân là nhi tử sao có thể không có lễ vật?" Dứt lời liền nhận lấy hộp gỗ trong tay nội thị: "Phụ hoàng mời xem, đây là thọ lễ của nhi thần".

Hộp gỗ không lớn, phù điêu bách tử trên mặt cũng thực quen mắt, nếu Thu Nghiên ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc: "Này không phải thọ lễ ta chuẩn bị cho tiểu Hoàng đệ đệ sao!"

Đáng tiếc, Thu Nghiên không ở đây, cũng không ai biết bên trong là thứ gì.

Không ai biết cũng không đại biểu không ai muốn xem thử đồ vật bên trong, Tứ hoàng tử chính là người đầu tiên khơi mào: "Phụ hoàng mau mở ra nhìn xem, Thái tử ca ca tặng nhất định là thứ tốt nhất, có giá trị liên thành a!" Giọng điệu mang theo ghen ghét.

Lời này cũng đặc biệt xảo quyệt, nếu đồ vật Thái tử đưa không tốt, vậy thật đúng là chê cười, xưởng giấy của ngươi tiền hoa hồng nhiều như vậy, sao có thể chỉ dùng đồ bình thường lừa gạt phụ hoàng!

Nếu là thứ giá trị xa hoa, vậy ngươi chẳng phải ăn xài phung phí tiêu tiền như nước sao, tương lai dù kế vị cũng là một cái...

Hừ hừ!

Trong lòng Tứ hoàng tử không ngừng đánh bàn tính.

Hoàng đế kỳ thật cũng không muốn mở ra, bởi vì ông nhìn ra được, Tứ tiểu tử đây là cố ý khó xử Thái tử!

Nhưng trên tiệc mừng thọ, trước mặt bao nhiêu người, ông cũng không tiện phản bác.

"Tứ đệ nói phải, phụ hoàng, ngài mở ra nhìn xem, xem thử có hợp tâm ý hay không?" Thái tử điện hạ vân đạm phong khinh cười cười, dáng vẻ đã định liệu trước.

Biểu hiện của Thái tử ngược lại khiến Hoàng đế cảm thấy rất ấm áp, cách làm của đứa nhỏ này mới là tư thái của trữ quân một nước, là dáng vẻ của trung cung đích tử, lại nhìn Tứ hoàng tử, tự mãn nhỏ nhen, hùng hổ doạ người, một chút cảm động trong lòng cũng biến mất.

Trắc thất thật sự không thể so với trung cung, ngay cả xử lý sự tình cũng tệ như vậy!

Bất quá nhìn dáng vẻ Thái tử một bộ nắm chắc, vậy ông liền mở ra nhìn xem, trong lòng quyết định, cho dù là không phù hợp tâm ý cũng nhất định phải nói tốt!

Có lẽ thời thế không tốt, Tứ hoàng tử lúc này đã hoàn toàn mất đi đế tâm mà không biết.

Tấn công công đem hộp gỗ đặt lên ngự án, mở nắp hộp lộ ra đồ vật bên trong, hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vội vàng dâng lên đặt trước mặt Hoàng đế: "Bệ hạ, ngài xem!"

Hoàng Đế thấy Tấn công công vẻ mặt kinh hỉ, cho rằng là đồ vật gì đó quý trọng, kết quả cúi đầu xem thử, bên trong thế nhưng chia thành năm ô vuông nhỏ, mỗi ô đặt một loại cây nông nghiệp, còn là loại đã trưởng thành.

Hoàng đế cầm ra một hạt lúa vô cùng tròn trịa no đủ: "Đây là lúa xuân Giang Nam?"

Thái tử điện hạ tươi cười hàm súc nói: "Hồi phụ hoàng, trong tay ngài đúng là lúa xuân Giang Nam năm nay, bông lúa phía trên là lúa thu Giang Nam, đại mạch bên trong là vùng Đông Bắc mới thu hoạch, bông ngô lấy từ cánh đồng ở Tây Bắc, bông gạo thì từ phía Hàn Thành đưa tới, nhi thần biết Phụ Hoàng vẫn luôn lo lắng chuyện tuyết tai đầu năm ngoái, đành phải thu thập tình huống sinh sản của trời nam đất bắc đến trong hộp gỗ nhỏ này, để phụ hoàng nhìn thấy vụ mùa bội thu mà an tâm, trời phù hộ đại triều chúng ta, ngũ cốc phong thục!"

"Trời phù hộ đại triều chúng ta, ngũ cốc phong thục!" Mọi người đồng loạt theo sau Thái tử điện hạ quỳ lạy, hô vang khẩu hiệu, không còn cách nào, một chiêu này của Thái tử đúng là chạm vào tâm Hoàng đế bệ hạ, người thời đại này đều rất thành thật, có miếng ăn tuyệt đối sẽ không hai lòng,  vậy nên người cầm quyền phi thường coi trọng nông nghiệp, suy cho cùng ai chẳng muốn giang sơn ổn định.

Huống hồ, ngũ cốc được mùa đại biểu Hoàng đế có đức, thiên hạ thái bình, năm trước tuyết tai cực lớn, còn xảy ra ngay tại Thịnh Kinh, Hoàng đế hạ chiếu tự thỉnh tội, chuyện này đối với danh vọng của Hoàng đế trong dân gian là đả kích rất lớn, hiện giờ được mùa, những bất mãn bất bình trong lòng dân chúng tự nhiên sẽ tiêu tán.

Ngươi nói Hoàng đế có thể không cao hứng sao?

Hợp lòng dân chính là những gì mọi người mong đợi!

Nghe quần thần ca tụng công đức, long nhan của Hoàng đế cười đến xuân phong đắc ý, càng cảm thấy Thái tử võ có thể an bang văn có thể định quốc, quan trọng nhất là Thái tử đối với phụ hoàng ông đây cung kính thân cận, so với đám hoàng tử sợ sệt nhưng lại muốn ở trước mặt ông thể hiện, biểu hiện của Thái tử quả thật vô cùng tốt!

Hoàng đế miệng cười, mọi người khen tặng, Thái tử anh minh, một bức tranh mừng thọ hoà thuận vui vẻ, không ai nhìn đến khuôn mặt xanh mét cố làm ra vẻ vui mừng của Tứ hoàng tử, phía dưới tay lại nắm chặt thành quyền, biểu hiện tâm tình hiện tại. Có lẽ có người chú ý tới, cũng có lẽ mọi người đều chú ý tới, nhưng ai sẽ để ý tới hắn đây? Muốn làm Đông cung đích tử xấu mặt, kết quả lại khiến chính mình bêu xấu, một thứ tử nho nhỏ, nhà ngoại không có thực lực, lại vọng tưởng Đông cung chi vị? Chính hắn trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, các hoàng thân quốc thích càng là ngoài cuộc tỉnh táo!

Một bữa tiệc mừng thọ kết thúc, lễ vật của Đông cung được đặt trên cùng, Hoàng đế đặc biệt ban thưởng cho Đông cung rất rất nhiều đồ vật, làm cho tiền triều hậu cung mọi người vô cùng hâm mộ, đương nhiên, ghen ghét không phải không có, nhưng căn bản không dám biểu hiện ra ngoài, Đông cung, dù sao cũng là trữ quân.

Nghe nói, Tứ hoàng tử trở về quăng vỡ n bộ chén trà....; nghe nói, hoàng thượng cũng không ghé qua tẩm cung của Lan phu lang nghỉ ngơi....; nghe nói, sinh thần ngày đó Hoàng đế một mình ở lại trung cung độc tẩm....

Những "nghe nói" này, làm Tứ hoàng tử vốn dĩ dã tâm bừng bừng khí thế kiêu ngạo trở về lập tức nhỏ đi rất nhiều, bởi vì một loạt hành động của hắn trong khoảng thời gian này không có một cái nào thành công!

Vô luận là tìm mọi cách kiếm tiền hay xây dựng mạng lưới quan hệ, thậm chí là gây khó dễ cho Đông cung, đều không thể nào như nguyện, ngược lại còn làm mất đi sự sủng ái của thánh tâm.

Thái tử nghe xong những lời đồn này chỉ thờ ơ cười cười, trên tay cũng không ngừng lại, dáng vẻ thản nhiên.

"Điện hạ ngài không để ý sao?" Đồng Viêm Tu thấy vậy không khỏi tò mò.

Tứ hoàng tử trước đó còn từng khiêu khích qua, chẳng lẽ Thái tử điện hạ không tức giận?

"Thái phó, nếu bổn cung để ý, chẳng phải quá xem trọng hắn sao?" Thái tử cười đến vân đạm phong khinh: "Hắn, có tư cách gì tranh với bổn cung?"

"Tam hoàng tử ít nhất còn có một người cha biết tính kế, một đệ đệ càn quấy, một cữu cữu cùng nhạc phụ làm Hộ bộ thượng thư, không phải cũng bị đánh lui sao?"

Tứ hoàng tử có cái gì?

Cha hắn Lan phu lang không được sủng ái, Hoàng đế một năm cũng không đến tẩm điện của hắn được mấy lần, lại không có huynh đệ đồng bào, nhà ngoại thì càng không cần nhắc tới, cũng chỉ là một phủ doãn châu phủ ở Tây Ninh, không có thực quyền! Còn tiền? Vẫn là thôi đi, cho dù liều mạng gom góp nhiều nhất chỉ được mấy chục vạn lượng, có thể làm ra chuyện gì?

Không quyền không tiền không thế, một cái ba không!

Còn dám cùng hắn tranh?

Dựa vào cái gì? Chỉ bằng một cái thân phận hoàng tử hay sao?

Đồng Viêm Tu nghe Thái tử nói xong không khỏi sửng sốt, lúc sau mới nhẹ nhàng cười cười: "Là lão thần lo lắng nhiều rồi! Điện hạ nói phải!"

Thái tử ngược lại nhân cơ hội đi một chuyến đến Mạc gia trang, mang theo rất nhiều tạ lễ đến cho Thu Nghiên, Thu Nghiên còn buồn bực hỏi hắn: "Tới là được rồi, mang theo nhiều đồ vật như vậy làm gì?"

"Đây là tạ lễ, đồ vật tẩu ca chuẩn bị lão đầu nhà ta thực thích, hắn cao hứng ta liền nhẹ nhàng, vậy nên muốn đa tạ tẩu ca a!" Tiểu hoàng đệ đệ cười tủm tỉm nói.

Nếu không phải có phần lễ vật này, hắn đúng là khó đối phó tràng diện lúc đó, bất quá, ai bảo mình vận khí tốt đâu, có một tẩu ca thuần phác như vậy!

Hừ, muốn cùng ta đấu? Liền chơi chết Tứ hoàng tử nhà ngươi!

Tiểu Hoàng đệ đệ âm u nghĩ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro