Chương 1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hồi phủ

Vân Thiên Đại lục.

Thiên Khải kinh đô.

Trời vừa đổ mưa, con đường nhỏ ở ngoại ô kinh thành thật sự lầy lội không chịu nổi.

Một chiếc xe ngựa đơn giản vượt qua nơi lầy lội này, hướng phía Bắc mà đi. Trong xe ngựa, ẩn ẩn truyền đến hai đạo thanh âm bất bình.

"Thật sự quá đáng giận, sáu năm trước bọn họ đem tiểu thư đuổi ra khỏi Phượng gia, hiện tại xảy ra chuyện liền nghĩ đến người."

"Hơn nữa, Phong Nguyệt lâu đưa đến tin tức, bọn họ đón tiểu thư trở về là vì muốn tiểu thư thay thế một nữ nhi khác của Phượng gia gả cho một ngốc tử xung hỉ!"

"Chúng ta vì sao phải trở về chứ?? Phượng gia đối với người như vậy, người cần gì phải quan tâm sống chết của bọn họ??"

"Đám người Phượng gia này, thật sự đáng chết."

Kẻ xướng người họa, thực ra là hai nữ tử diện mạo thanh tú. Hai người đều mặc y phục nha hoàn, trên đầu vãn búi tóc đơn giản. Các nàng một trái một phải ngồi trong xe, trên mặt tràn đầy phẫn hận.

Hai người còn đang muốn nói tiếp, nữ tử ngồi giữa vốn luôn tựa vào một bên nghỉ ngơi rốt cuộc hơi hơi mở mắt.

Nữ tử một thân bạch y đơn giản, tóc đen tùy ý phân tán, chỉ dùng một cây trâm đơn giản đem ba ngàn tóc đen vãn lên. Nàng khẽ dựa vào một bên xe ngựa, mi như thanh sơn đại, sóng mắt lưu chuyển, trên dung nhan tuyệt sắc hiện lên vài phần trêu tức.

"Điềm đạm một chút. Không phải chỉ là trở về Phượng phủ thôi sao? Lại nói, cả ngày đều ở Phong Nguyệt lâu cũng không có gì vui. Ta đây là cho các ngươi đổi một hoàn cảnh vận động mới, không được sao?"

"Nhưng chúng ta thay tiểu thư cảm thấy không đáng a! Đám người bên ngoài kia dám đem tiểu thư nói thành phế vật, người quái dị ....." Tử Lan lầu bầu.

Phế vật? Người quái dị?

Tiểu thư nhà nàng nếu là phế vật cùng người quái dị, vậy trên thế gian sẽ không có người nào là thiên tài mỹ nữ.

"Bọn họ thích nói như thế nào, liền để bọn họ nói như vậy là tốt rồi. Dù sao miệng cũng là ở trên người bọn họ, dù có nói đến rách miệng, ta cũng sẽ không thiếu một miếng thịt."

Phượng Sở Ca tùy ý nhấc lên một lọn tóc, lười nhác nói.

Tử Lan cùng Bích La nghe tiếng, ào ào giật khóe môi. Tiểu thư nhà các nàng, khi nào thì trở nên ôn nhu như vậy? Trước đây, chỉ cần có người dám nói xấu tiểu thư, tiểu thư chẳng phải sẽ khiến cho bọn họ chết rất có "phong cách" sao??

Thấy Phượng Sở Ca không muốn nói chuyện, hai nha hoàn cũng yên tĩnh lại.

Phượng Sở Ca dựa vào một bên, xuyên qua mành kiệu nhìn cảnh tượng bên ngoài, không khỏi nheo mắt.

Sáu năm a....

Nàng xuyên không tới Vân Thiên Đại lục này cũng đã sáu năm ....

Sáu năm trước, Phượng Sở Ca mười tuổi bởi vì trong thân thể không có một tia linh lực, trở thành sỉ nhục của toàn bộ Phượng gia, cuối cùng bị Phượng gia trục xuất khỏi gia môn, để nàng tự sinh tự diệt.

Mà hiện tại, bởi vì Phượng gia đắc tội một Đại gia tộc khác – Vân gia, Vân gia lại hướng Phượng gia tạo áp lực yêu cầu đem nữ nhi Phượng gia gả cho ngốc tử bị bệnh nguy kịch của Vân gia xung hỉ. Phượng gia bị ép quá mức, lúc này liền nghĩ tới Phượng Sở Ca.

Chỉ nghỉ tới đó, Phượng Sở Ca không khỏi chậc chậc vài tiếng.

Thật đúng là bi ai a...

Ai có thể nghĩ tới, đường đường Phượng gia đích nữ, thế nhưng lại lưu lạc tới như vậy. Hơn nữa, châm chọc nhất là Phượng gia đích nữ Phượng Sở Ca thật sự từ năm mười tuổi bị trục xuất khỏi gia môn kia, không lâu sau đó đã chết ở vùng hoang vu dã ngoại. Hiện tại trong thân thể này, là linh hồn của Đệ nhất sát thủ đén từ Thế kỷ 21.

Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Đột nhiên, Lục Trúc đang đánh xe phía trước giật mạnh dây cương, xe ngựa không hề báo trước dừng lại.

"Sao lại thế này?"

Tử Lan xô vào trên xe ngựa, đau đến kinh hô ra tiếng.

"Tiểu thư, nơi này có một tiểu hài tử."

Phượng Sở Ca nhấc mành kiệu nhìn lại, quả thực, trên mặt đất phía trước có một bóng dáng nho nhỏ đang nằm.

Thật nguy hiểm, đứa nhỏ cách con ngựa chỉ còn một chút khoảng cách, nếu là ngựa lại tiến thêm một bước, có lẽ liền đạp lên người hắn rồi.

.

Chương 2: Nàng, muốn chết!

Phượng Sở Ca nhảy xuống xe ngựa, nhìn đứa bé trên mặt đất.

Đứa bé gắt gao nhắm chặt mắt, gương mặt nhỏ nhỏ trắng bệch. Hàng mi thật dài hơi cong, che khuất ánh mắt hắn. Rõ ràng là một hài tử nhìn qua tầm năm, sáu tuổi, nhưng trên người lại khoác một kiện hắc sắc lưu kim trường bào của người lớn. Dười trường bào rộng rãi, hắn nhìn càng có vẻ gầy yếu bất lực.

"Tiểu thư, đứa bé này ....."

Lục Trúc nhìn thế nào đều cảm thấy đứa bé này có chút quỷ dị. Rõ ràng khi đó nàng đánh xe về phía trước cũng không nhìn thấy có người, thế nhưng trong nháy mắt, đứa bé này liền xuất hiện ở đây....

Phượng Sở ca tiến về phía trước một bước, thăm dò thấy hơi thở của hắn mỏng manh, nàng liền ôm lấy hắn, từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược cho hắn ăn vào, lại nói, "Trước cứu người, những chuyện khác nói sau đi."

.

Tới gần chạng vạng, mấy người rốt cuộc cũng tới Phượng gia.

Phượng gia không hổ là một trong Thiên Khải quốc Tứ địa gia tộc, bên trong đình đài lầu các, núi đá lởm chởm, nơi nơi đều trang hoàng khí phái.

Sau khi nhập phủ, có nha hoàn liền đi lên nghênh đón.

Phượng Sở Ca đi theo phía sau nàng, một đường cong cong vòng vòng, cuối cùng đi đến một tiểu thiên viện độc lập ở tận cuối phia Nam. Đây là một tiểu viện cực kỳ cũ nát, trong sân cỏ dại phủ đầy, trong phòng càng là vì đã lâu không có người ở, nơi nơi đều giăng đầy mạng nhện.

"Để cho chúng ta ở nơi này?" Tử Lan nhìn bốn phía, nhíu mày hỏi.

Nha hoàn dẫn đường nhìn mấy người Phượng Sở Ca, cười lạnh, "Trong phủ nhiều người, nơi nào còn có phòng trống cấp cho người không liên quan? Có thể cho các ngươi ở nơi này đã xem như không sai rồi."

Tử Lan cùng Bích La vừa nghe, tức giận đến muốn nổ tung. Rõ ràng là bọn họ cầu tiểu thư trở về, hiện tại thế nhưng đối đãi các nàng như vậy. Thật sự khinh người quá đáng!

"Tiểu thư tốt xấu gì cũng là Phượng gia đích nữ, ngươi một cái nô tỳ cũng dám dùng thái độ như vậy đối với tiểu thư?"

Nha hoàn kia không nghĩ tới đối phương còn có thể cùng nàng nháo, nổi giận, "Không phải chỉ là một phế vật bị đuổi khỏi gia tộc thôi sao? Muốn cái gì? Thực cho rằng bản thân là tiểu thư Phượng gia sao? Nếu không phải bởi vì Nhị tiểu thư không đồng ý gả đến Vân gia, ngươi cho là ngươi còn có cơ hội trở về sao? Chỉ là một phế vật mà thôi, là ta, ta liền đâm đầu vào cột chết đi, nơi nào còn mặt dày sống như vậy. Hừ! Dù sao còn sống cũng là mất mặt xấu hổ, còn không bằng chết đi."

Nha hoàn nói xong, trên mặt đều là thần sắc hèn mọn.

Phượng Sở Ca đứng ở một bên, trong tay ôm đứa bé vừa cứu về. Nàng đưa tay dò xét hơi thở của đứa nhỏ. Tốt lắm, lúc trước cho hắn ăn viên đan dược kia đã có tác dụng rồi, cơ thể hắn cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa. Nghe được nha hoàn kia nói xong, nàng nhẹ kéo khóe môi, cười nhạt, "Tử Lan, nghe thấy sao? Nàng ..... muốn chết."

Tử Lan nghe được lời Phượng Sở Ca nói, mâu quang vi thiểm. Thân ảnh của nàng nhanh chóng di chuyển, chỉ chợt lóe một chút liền tóm được nha hoàn kia.

"Ngươi .... Ngươi muốn làm gì?" Tới lúc nha hoàn kia phản ứng kịp, liền phát hiện bản thân bị Tử Lan chế trụ, hai cánh tay bị Tử Lan giữ chặt phía sau.

"Không phải ngươi muốn đâm đầu chết sao? Ta tới giúp ngươi nha." Tử Lan trừng mắt nhìn, tay mạnh dùng chút lực, đem nha hoàn kia hướng cây cột bên cạnh đánh tới.

"Phanh –"

Một thanh âm lớn kịch liệt vang lên.

Tử Lan hiện tại đã tu luyện tới Đại Linh sư kỳ. Mà một kích vừa rồi, nàng dùng hết 5 phần lực đạo. Nha hoàn kia cơ hồ không kịp kêu một tiếng liền mất đi hơn thở.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Phượng Sở Ca nhìn người nằm trên mặt đất, quét mắt nhìn Tử Lan, "Lần sau xuống tay nhẹ một chút, ngươi xem, cây cột đều sắp bị ngươi đập hỏng rồi, hư hao vật phẩm công cộng là không có đạo đức!"

.

Chương 3: Có người? Vậy đuổi ra đi!

Phía sau, ba thị nữ ào ào run rẩy một trận.

Hiện tại trong mắt tiểu thư, mệnh của nha hoàn kia còn không đáng giá bằng cây cột này đâu!

"Tiểu thư, chúng ta hiện tại ở đâu? Sẽ không phải thật muốn ở lại địa phương rách nát này chứ?"

Phượng Sở Ca nhẹ nhíu chân mày, "Đi theo ta -----"

Quanh co khúc chiết vài vòng, rốt cục tới một nơi, mấy người dừng lại. Trước mắt tứ phía lầu các hoàn thủy, khung cảnh tao nhã lịch sự. Phượng Sở Ca chỉ vào ba chữ to "Lâm Thủy Các" nói khẽ, "Liền ở lại nơi này đi!"

"Nhưng là ... bên trong có người...."

"Có người? Vậy đuổi ra đi! Đồ của Phượng Sở Ca ta, ai cũng đừng nghĩ đoạt!" Thời điểm nàng nói lời náy, đáy mắt lộ ra chút hàn ý.

Lâm Thủy các này, là lúc trước khi Mẫu thân của Phượng Sở Ca – Kiến Đức Công chúa gả vào Phượng gia, được hoàng đế đặc biệt sai người kiến tạo, tặng cho mẫu thân nàng. Thế nhưng, sau khi Kiến Đức công chúa mất, Lâm Thủy các đã bị Nhị phu nhân cướp đi.

Lúc đó, Phượng Sở Ca mới bảy tuổi.

Sau khi Kiến Đức công chúa mất, đối với hành vi của Nhị phu nhân, phụ thân Phượng Triêu Dương của nàng đều nhắm một mắt mở một mắt. Chính vì như vậy, sau bảy tuổi, nàng luôn bị mấy mẹ con Nhị phu nhân khi dễ.

Cho đến năm mười tuổi, triệt triệt để để bị đuổi khỏi Phượng phủ -----

Phượng Sở Ca đứng tại chỗ, trí nhớ trong đầu cứ thế kéo đến.

Thời điểm nàng xuyên vào thân thể này, Phượng Sở Ca liền thề, nhất định phải thay thân thể này đoạt lại hết thảy thuộc về nàng.

Môi nàng hơi cong, khẽ nhếch, "Chúng ta đi vào ------"

Trong Lâm Thủy các, Phương Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết đang cùng nhau đánh cờ.

"Tỷ, đừng lo lắng, phụ thân nói rồi, sẽ đem cái phế vật ở bên ngoài kia kéo về gả cho cái ngốc tử sắp chết ở Vân gia kia. Không sai biệt lắm, hôm nay là về tới rồi." Một nữ tử hoàng y xinh đẹp cười nói.

Bên cạnh, đạm lam y nữ tử nghe được, nhẹ nở nụ cười. Nụ cười vừa xuất hiện, gương mặt tinh xảo kia càng làm cho người ta đui mù. Nạng mím môi, khẽ cười nói, "Phế vật kia đến thời điểm mấu chốt cũng là có chút tác dụng ......"

Hai người đang nói, bên ngoài, một nha hoàn vội vàng đi vào ------

"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, bên ngoài ..... phế vật kia đến." Dưới sự dạy dỗ của Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết, nha hoàn cũng phun ra hai chữ "phế vật".

Hai người đang chơi cờ nghe tiếng, đưa mắt nhìn nhau, ào ào nở nụ cười.

"Mới nhắc tới, nàng liền trở lại đâu? Bất quá, thật sự không biêt xấu hổ, lại dám tới nơi này của chúng ta? Ta đi ra ngoài xe một chút."

Thời điểm Phượng Sở Ca rời đi Phượng gia cũng đã bị mấy mẹ con Nhị phu nhân khi dễ ba năm rồi. Trong ba năm kia, nàng bị tra tấn rất nhều, hơn nữa khi đó tuổi còn nhỏ, thời điểm đó cũng nhìn không rõ dung mạo chân chính của nàng. Bên ngoài đều đồn đại, Phượng Sở Ca dung mạo xấu xí vô cùng, bởi vậy, khi Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết nhìn đến tuyệt sắc nữ tử đứng bên ngoài, nhất thời đều kinh ngạc sửng sốt.

Ngoại nhân đều truyền, Phượng gia có Lưỡng tuyệt.

Một là mỹ mạo thiên tài tam tiểu thư Phượng Thanh Uyển, một là xú nhan phế vật Phượng Sở Ca.

Luôn luôn tự nhận mỹ mạo Phượng Thanh Uyển, sau khi nhìn đến dung nhan của Phượng Sở ca, đáy mắt tràn đầy ghen ghét.

Thật hiển nhiên, dung mạo Phượng Sở Ca căn bản không thể ở dưới nàng.

Phượng Thiển Tuyết khôi phục tinh thần, đánh giá Phượng Sở Ca. Không nghĩ tới, sáu năm không gặp, Phượng Sở Ca sẽ lột xác thành như vậy.

Đáy mắt lóe lên ghen ghét, Phượng Thiển Tuyết lại nở nụ cười. Xinh đẹp thì như thế nào? Đến cùng cũng chỉ là cái phế vật!

Ở Vân Thiên Đại lục, người không có linh lực, không thể tu luyện, vĩnh viễn chỉ có thể bị người phỉ nhổ.

.

Chương 4: Các ngươi có thể cút!

"A, phế vật, nhiều năm như vậy không thấy, ngươi vậy mà lại có chút nhân dạng a..." Phượng Thiển Tuyết cười lạnh, "Bất quá .... chỉ dựa vào một cái túi da còn chưa đủ, người không thể tu luyện, vĩnh viễn đều không thuộc về bản thân."

"Xem ra ngươi đối với "không thuộc về bản thân" lý giải được rất sâu. Chẳng lẽ, người là loại này sao?" Phượng Sở Ca cười nhạt nói.

Phượng Thiển Tuyết không nghĩ tới Phượng Sở Ca sẽ đáp lại. Ở trong trí nhớ của nàng, Phượng Sở Ca chính là nhát như chuột, cho tới bây giờ cũng không dám cùng các nàng chính diện tranh cãi qua.

"Phế vật, ngươi thế nhưng mắng ta không phải người?"

"Ngươi nói cái gì liền là cái đó đi." Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, hướng trong Các nhìn hai cái, mặt không biểu cảm tiếp tục nói, "Hai vị, mấy năm nay làm phiền các ngươi thay ta trông giữ Lâm Thủy các, hiện tại ta đã trở về, cũng sẽ không lại làm phiền các ngươi, mau dọn dẹp một chút, nhanh rời đi thôi."

"Ngươi nói cái gì?" Nghe được lời của Phượng Sở Ca, Phượng Thiển Tuyết sửng sốt, chợt ý thức được Phượng SỞ Ca là đang đuổi các nàng đi, nhất thời phát ra tiếng hét chói tai.

"Quả thật loại "không thuộc về bản thân" đều nghe không hiểu tiếng người .... Ta nói ..... Các ngươi, có thể cút -----" Phượng Sở Ca kéo dài thanh âm, trong giọng nói tràn đầy đều là lãnh ý.

Phượng Thiển Tuyết cùng Phượng Thanh Uyển đứng tại chỗ, hai người liếc nhau, trong mắt đều là không dám tin.

Phế vật này, cũng dám nói với các nàng như vậy?

Thật sự là phản rồi!

"Phượng Sở Ca, ngươi cho ngươi là ai? Dựa vào cái gì muốn chúng ta rời đi ...." Phượng Thiển Tuyết lạnh lung cười ra tiếng.

Thế nhưng còn không chờ nàng nói xong, Phượng Sở Ca liền nheo mắt lại, môi đỏ mọng khẽ mở, "Đuổi -----"

Tử Lan, Bích La, Lục Trúc mấy người sớm đã nhìn hai người kia không vừa mắt. Hơn nữa, lúc trước Phong Nguyệt lâu tra xét tin tức liên quan đến Phượng phủ, các nàng càng là hận không thể đem hai người kia đánh đến chết. Vừa nghe Phượng Sở Ca ra lệnh, ba người lập tức phi thân tiến lên.

Ba người các nàng, Tử Lan là Đại Linh sư, Bích La cùng Lục Trúc thực lực mặc dù kém Tử Lan, nhưng cũng đêu đã bước vào Linh sư kỳ.

Vân Thiên Đại lục, thực lực vi tôn.

Tu luyện giả căn cứ linh lực cao thấp có thể chia thành cách cảnh giới: Linh Giả, Linh Sĩ, Linh Sư, Linh Tông, Tinh Tướng, Linh Tôn, Linh Quân, Linh Thánh. Ở mỗi một cảnh giới lại chia thành: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp và Đại kỳ.

Phượng Thiển Tuyết là thiên tài Phượng gia, hiện tại mười ba tuổi, đang là Đại Linh sĩ.

Thường ngày, nàng luôn lấy thiên phú tu luyện của bản thân làm tự hào, lúc này, nhìn đến quanh thân Tử Lan toát ra khí thế, Phượng Thiển Tuyêt đồng tử mãnh co rụt lại.

Tử Lan mấy người một chút cũng không quản Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết vồn không phải đối thủ của các nàng, chỉ chốc lát đã bị đánh cho chạy trốn xung quanh, hình tượng gì đó đều là mây bay.

Nha hoàn bên cạnh thế nhưng cũng thật có nhãn lực, thấy tình huống nơi này không đúng, lập tức vụng trộm chạy ra ngoài .....

Phượng Sở Ca nhìn nha hòa chạy đi mật báo cũng không có ngăn cản.

Người càng nhiều .... mới càng thêm náo nhiệt a....

Thừa dịp các nàng đánh nhau, Phượng Sở Ca phi thân tiến vào Lâm Thủy các, tìm một căn phòng trống thanh tĩnh, đem tiểu hài tử đặt nằm trên giường. Đợi hết thảy hoàn thành, nàng xoay người, rời phòng.

Phượng Sở Ca không có nhìn thấy, ngay thời điểm nàng xoay người, đứa bé nằm trên giường liền mở mắt. Trong đôi đồng tử được khảm trên gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt. khoảnh khắc đó, mơ hồ lóe lên một đạo tử sắc quang mang ....

.

Chương 5: Đánh người chuyên đánh mặt.

Thời điểm Phượng Sở Ca đi ra ngoài, tình huống đánh nhau bên ngoài đã rất kịch liệt.

Tử Lan mấy người quả thật là không ra tay thì thôi, ra tay liền đánh đối phương đến kêu cha gọi mẹ.

Hiện tại, Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết làm sao còn có dáng vẻ lúc trước? Hai người, y phục đều bị xé rách, tóc cũng hỗn đỗn bay lung tung trên đầu, nhìn qua quá mức chật vật.

Tử Lan mấy người không vội giết đối phương, thế nhưng lại giống như chơi mèo vờn chuột, chậm rãi đùa bỡn các nàng.

Phượng Sở Ca tựa vào một bên, nhìn Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết, môi khẽ câu, cười nhẹ ----

Phượng Thanh Uyển, Phượng Thiển Tuyết, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Khi xưa các ngươi khi dễ thân thể này, cũng không chỉ có như vậy.

...

Cách đó không xa, đột nhiên truyền tới một trân tiếng bước chân dồn dập, ồn ào. Hiển nhiên, người tới không chỉ có một.

Phượng Sở Ca đứng thẳng thân mình, đáy mắt lộ ra một chút trêu tức, nhìn về phương hướng truyền tới thanh âm.

Rất nhanh, mấy thân ảnh liền xuất hiện trong tầm mắt, cầm đầu là một nam một nữ. Trung niên nam tử khoác thanh sấc trường bào, trên gương mặt chữ quốc lại thật sự có vài phần nghiêm túc. Bên cạnh, trung niên phụ nhân một thân xiêm y hoa lệ, tuy rằng tuổi lớn, nhưng không che giấu được nét đẹp khi còn trẻ.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn nơi này, Phượng Triêu Dương cùng Nhị phu nhân ào ào kinh sợ.

"Dừng tay! Tất cả đều dừng tay cho ta! Đây là đang làm cái gì?" Nhìn bộ dáng chật vật của hai nữ nhi, Phượng Triêu Dương gầm lên.

Tử Lan mấy người chính là mặc kệ bọn họ, các nàng chỉ nghe mệnh lệnh của Phượng Sở Ca.

Trận đánh trước mắt, càng ngày càng nghiêm trọng. Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết càng lúc càng chật vật. ....

Phượng Triêu Dương rốt cuộc nhớ tới lời nha hoàn tới bẩm báo, hắn đưa mắt nhìn quanh tứ phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người bạch y nữ tử.

"Phượng Sở Ca! Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Vừa trở về liền gây chuyện. Ta cho ngươi biết, nếu không muốn trở về, liền cút ra ngoài cho ta!"

Thời điểm Phượng Triêu Dương nói lời này cũng đã tức giận đến mức râu tóc dựng lên, cánh tay chỉ hưởng Phượng Sở Ca cũng run rẩy, đủ thấy hắn phẫn nộ đến thế nào.

Phượng Sở Ca hơi hơi hạ mắt, nghe được lời nói của hắn liền nâng lên mí mắt

"Phượng gia chủ .... Ngươi đoán đúng rồi! Ta thật sự không nghĩ trở về đây."

Đôi đồng tử sáng ngời nâng lên, thẳng thắn đối diện hai mắt của Phượng Triêu Dương. Nơi đáy mắt, hàn ý xuất hiện, thế nhưng khiến Phượng Triêu Dương giật mình hoảng sợ.

Phượng Triêu Dương vốn chưa từng cẩn thận nhìn Phượng Sở Ca một lần, lúc này thấy bộ dáng của nàng, trong lòng liền đại chấn. Vạn vạn không nghĩ tới, phế vật xấu xí năm đó lại có dung mạo tuyệt sắc đến như vậy.

Nếu sớm biết nàng sẽ trưởng thành như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết đem nàng gả cho ngốc tử kia. Chỉ cần dung mạo này, cho dù là phế vật, giá trị cũng sẽ không dừng lại ở việc gả cho ngốc tử sắp chết kia của Vân gia.

Phượng Sở Ca không biết Phượng Triêu Dương đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn đôi mắt hắn lóe lên tính toán liền biết hãn cũng không có hảo tâm.

Trận đánh bên cạnh còn đang tiếp tục, Phượng Sở Ca câu môi, quát nhẹ, "Ngừng ---"

Tử Lan mấy người còn đang muốn đánh tiếp, nhưng nghe thấy mệnh lệnh của Phượng Sở Ca cũng đành phải dừng tay.

"Cha – người phải thay chúng ta làm chủ a!! Phế vật này lại dám đối xử với chúng ta như vậy. Còn muốn đem chúng ta đuổi ra khỏi Lâm Thủy các. Cha! Nương! Hai người nhất định phải giáo huấn phế vật này thật tốt a." Phượng Thanh Uyển khóc náo tiến tới. Vì vừa mới đánh nhau, trên mặt của nàng trái một khối, phải một khối sung đỏ.

Không sai! Tử Lan mấy người chính là cố ý!

Trước đó Phượng Sở Ca đã ra lệnh, không cần đem các nàng đánh chết hay tàn phế gì đó. Vì thế, Tử Lan mấy người liền liên tiếp hướng trên mặt Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết đánh.

Người xưa đã nói, đánh người không đánh mặt, nhưng các nàng chính là thích như vậy!

.

Chương 6: Đòi lại tất cả.

Các nàng chính là càng nhìn tỷ muội hai người càng khó chịu.

Hừ! Trước đây lại dám ở bên ngoài bịa đặt tiểu thư của các nàng là người quái dị, vậy các nàng liền khiến bọn họ chân chính trở thành người quái dị.

Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết khóc lóc nhào vào bên cạnh Nhị phu nhân. Nhị phu nhân nhìn hai bảo bối nữ nhi của bản thân bị đánh thành như vậy, đau lòng không thôi.

"Lão gia, người nên thay bọn họ làm chủ a.... Nàng ta vừa trở về liền khiến trong phủ náo thành như vậy, sau này còn thế nào nữa??" Vừa nói, Nhị phu nhân vừa hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca.

Ở trong mắt Nhị phu nhân, Phượng Sở Ca giống như một cái xương cá mắc tại yết hầu, khiến nàng lúc nào cũng muốn nhổ đi. Bởi vì, Phượng Sở Ca là do Kiến Đức công chúa sinh ra, cũng là đích nữ chân chính. Sự tồn tại của Phượng Sở Ca, không lúc nào không nhắc nhở Nhị phu nhân, nàng bất quá chỉ là tiểu thiếp mà thôi. Hài tử nàng sinh ra đều chỉ là thứ xuất.

Năm đó, Kiến Đức công chúa là do Hoàng đế tứ hôn, gả cho Phượng Triêu Dương. Cũng bởi vậy, nên sau khi Kiến Đức công chúa mất đi, Phượng Triêu Dương cũng không được phép đem Nhị phu nhân phù chính. Không cần biết trong phủ chỉ có mình Nhị phu nhân là nữ chủ nhân, Nhị phu nhân, vính viễn chỉ là tiểu thiếp .....

Càng nghĩ, Nhị phu nhân càng hận Phượng Sở Ca thấu xương.

Nhiều năm như vậy, Nhị phu nhân luôn luôn nghĩ cách giết Phượng Sở Ca, thế nhưng không nghĩ tới, mỗi lần nàng đều thoát được.

Nhị phu nhân nhìn hai hài tử biến thành như vậy, hai mắt đẫm lệ, "Lão gia .... Người nhìn một chút, khuôn mặt như hoa như ngọc của Thanh Uyển nếu để lại dấu vết không thể chữa khỏi, vậy phải làm thế nào? Hiện tại Tam Vương gia tâm hệ Thanh Uyển, nếu vì nguyên nhân này mà bị trì hoãn, vậy phải làm sao a??"

Phượng Triêu Dương thần sắc lạnh lùng.

"Phượng Sở Ca, hoặc là ngươi trở về tiểu viện của ngươi, hoặc là cút ra khỏi Phượng phủ." Phượng Triêu Dương muốn nói, chính là tiểu viện rách nát mà lúc trước nha hoàn kia đưa các nàng tới.

"Phượng gia chủ, ta hiện tại không phải là đang đứng ở viện của ta sao??" Phượng Sở Ca hai tay vòng trước ngực, dựa vào cây cột bên cạnh, không chút để ý nói.

"Viện của ngươi? Ngươi đừng quên, từ sáu năm trước ngươi đã bị đuổi khỏi Phượng gia của ta."

"Không phiền Phượng gia chủ nhắc nhở. Chính là ...... Viện này, là mẫu thân lưu lại cho ta, các ngươi dùng cũng đủ lâu, hiện tại là thởi điểm nên "vật quy nguyên chủ" rồi."

Lời vừa nói ra, Nhị phu nhân mấy người sắc mặt liền biến đổi, Phượng Triêu Dương cũng không nghĩ tới, người đã từng nhát gan yếu đuối, cho dù bị khi dễ cũng không dám nói gì, hiện tại lại to gan đến vậy.

"Phượng Sở Ca, ngươi quả nhiên có bản lĩnh. Cũng dám ngỗ nghịch ý ta?" Phượng Nhật Quang lại tức giận đến dựng râu.

"Ta cũng không có ngỗ nghịch Phượng gia chủ ngươi, ta chẳng qua là muốn lấy lại tất cả của ta thôi! Giống như lời Phượng gia chủ ngươi mới nói, ta sớm đã bị đuổi khỏi Phượng gia, đã không còn là người của Phượng gia nữa, Phượng gia các ngươi cũng không cần phải thay ta bảo quản mấy món đồ này." Phượng Sở Ca nói xong, quay đầu nhìn lầu các, khẽ nhếch môi, "Lâm Thủy các, là mẫu thân ta lưu lại cho ta. Trừ nó ra, hồi môn trước kia của mẫu thân, các ngươi cũng nên chuẩn bị thật tốt, ta đều muốn mang đi ..."

Phượng Sở Ca vừa nói, tầm mắt liền dừng ở trên tay Nhị phu nhân. Một đôi vòng tay óng ánh trong suốt, chẳng phải là thứ lúc trước Kiến Đức công chúa từ hoàng cung mang tới sao?

Phượng Sở Ca mâu quang chợt lóe, đột nhiên phi thân lên ---

"A ----" một đạo tiếng thét vang lên.

Nhị phu nhân không dám tin nhìn tay của mình. Mới vừa rồi, nàng chỉ cảm thấy tay đau đớn, nhìn lại một lần liền phát hiện cái vòng tay bản thân thích nhất đã không còn .....

Mà vòng tay kia, lúc này đang nằm trong tay Phượng Sở Ca, được nàng thưởng thức ....

.

Chương 7: Hỗn chiến

Tốc độ của nàng rất nhanh, cơ hồ không có ai nhìn thấy đến cùng nàng hành động như thế nào. Bên cạnh, Trừ Tử Lan, Bích La, Lục Trúc ba người, không có ai không cả kinh trừng mắt.

Tốc độ như vậy, là cái một phế vật nên có sao?

Nhị phu nhân không chú ý được cái khác, chỉ nhìn chằm chằm cái vòng tay trong tay Phượng Sở Ca, trong lòng như chảy máu.

Chính tại giờ phút này, Phượng Sở Ca giống như lại phát hiện gì đó, nhẹ "Di" một tiếng, sau đó lại phi thân tiến lên, lập tức từ trên đầu Nhị phu nhân nhổ xuống một cây trâm cài, "Cây trâm này, hình như cũng là hồi môn của mẫu thân ----"

Trâm cài tóc bị rút đi, một phần tóc không có gì giữ lại liền cõa tung xuống. Nhị phu nhân đứng tại chỗ nhìn Phượng Sở Ca, hận không thể lập tức giết nàng.

Phượng Sở Ca lại giống như không phát giác, chính là lắc lắc món đồ trên tay, "Đa tạ phu nhân qua nhiều năm như vậy vẫn thay ta bảo quản mấy thứ này .... Yên tâm, qua một lát, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, đem mấy thứ này đều lấy đi, sẽ không làm phiền phu nhân cùng hai vị tiểu thư lại thay ta bảo quản. Phải rồi! Nếu các ngươi đã bỏ đi hoặc làm hư một vài thứ, yên tâm, đến lúc đó ta sẽ làm một danh sách, các ngươi bồi thường đủ số cho ta là được."

Lời vừa xuất ra, mẫu nữ ba người kia nghe mà muốn hộc máu.

Phượng Triêu Dương tinh tế đánh giá Phượng Sở Ca, sau khi tra xét không thấy nửa điểm thực lực của Phượng Sở Ca liền bỏ đi ý niệm trong đầu. Khi nãy, trong một khoảnh khắc, Phượng Triêu Dương cho rằng, Phượng Sở Ca có khả năng tu luyện linh lực. Thế nhưng .... Hắn vẫn không cảm giác được nửa điểm thực lực của Phượng Sở Ca. Không tra xét được thực lực của đối phương, chỉ có hai trường hợp. Một là, Phượng Sở Ca thật sự không thể ngưng tụ linh lực. Còn trường hợp khác chính là, thực lực của Phượng Sở Ca xa xa cao hơn bản thân hắn.

Hiện tại, Phượng Triêu Dương là trung cấp Linh Tông.

Phượng Triêu Dương nhận định, dù thế nào, thực lực của Phượng Sở Ca cũng không có khả năng cao hơn trung cấp Linh Tông.

Như thế, có thể yên tâm .....

"Phượng Sở Ca, ta coi như đã nhìn rõ, ngươi hôm nay chính là tới làm loạn!"

"Ta sao có thể tới làm loạn? Phượng gia chủ thật sự đánh giá ta quá cao rồi, đã nói bản cô nương hôm nay tới là để lấy lại những thứ thuộc về ta!" Phượng Sở Ca một chút cũng không để Phượng Triêu Dương vào mắt, bộ dạng không thèm để ý kia lại kích thích rất lớn tới Phượng Triêu Dương.

Càng nhìn, Phượng Triêu Dương lại càng chịu không nổi.

"Phượng Sở Ca, phế vật nghiệt nữ ngươi, hôm nay ta liền vì thế nhân trừ hại!" Dứt lời, quanh thân Phượng Triêu Dương dâng lên khí thế cường đại.

Thấy Phượng Triêu Dương tính toán muốn động thủ, Tử Lan mấy người lập tức tiến lên.

Tuy biết dựa vào thực lực của tiểu thư, đối kháng với Phượng Triêu Dương là không có nửa điểm vấn đề, nhưng là hiện tại, thực lực của tiểu thư còn không thể dễ dàng bại lộ như vậy. Dễ dàng lộ ra như vậy, chơi không vui....

Ba người tiến lên vây công.

Trong lúc bọn họ đánh nhau, Phượng Sở Ca từ ngón tay trút ra một chút linh lực, dựa vào khí thế Tử Lan tản ra, thừa hỗn loạn mà xen vào.

"Phanh----" Một đạo thanh âm kịch liệt vang lên, khí thế của Tử Lan cùng Phượng Triêu Dương va chạm một chỗ, nhất thời xuất hiện vô tận hỏa hoa. Phượng Triêu Dương cũng bị đánh trúng, lui về sau hai bước ...

Bên này đánh nhau, bên kia, Phượng Sở Ca đứng một góc, giống như không chút để ý mà xem diễn. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy phía sau có động tĩnh ....

Người phía sau, cơ hồ dùng tám phần lực đạo hướng nàng tập kích.

Khóe môt khẽ câu, vẽ một đường cong lạnh lẽo, ngay tại lúc người nọ muốn đánh lên thân thể nàng, quanh thân Phượng Sở Ca dâng lên một vòng bảo hộ.

"Phanh ----"

"A ---"

Từ phía sau đánh lén tới, lúc này, tất cả công kích của Phượng Thanh Uyển đều bị phản xạ ngược lại. Vòng bảo hộ hình cung đem toàn bộ lực đạo nàng xuất ra tụ lại một chỗ. Phương hướng chuẩn xác, tất cả lực đạo đều đánh vào trên mặt Phượng Thanh Uyển....

.

Chương 8: Tứ tiểu thư khí phách.

Tiếng kêu bén nhọn vang vọng giữa không trung.

Cũng chính lúc này, trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng đậm.

Phượng Thanh Uyển chỉ cảm thấy trên mặt truyền tới từng trận đau nhức, thân thủ chạm tới đều là máu tươi, nàng sợ tới mức kêu to ....

"A! Mặt của ta!"

Theo thanh âm của nàng, Nhị phu nhân cũng Phượng Triêu Dương đều nhìn qua. Một cái liếc mắt, làm cho bọn họ nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Phượng Thanh Uyển lúc này, cả khuôn mặt giống như bị nổ tung, huyết nhục mơ hồ, cơ hồ không nhìn rõ được ngũ quan.

Máu tươi, tiếp tục chảy xuống.

Nhìn thấy máu, Phượng Thanh Uyển rốt cuộc chịu không nổi, ngất đi.

"Phượng Sở Ca, ngươi thật sự khinh người quá đáng. Ta hôm nay liều mạng với ngươi!" Nhị phu nhân thật sự không thể dễ dàng tha thứ nữ nhi của bản thân bị một phế vật biến thành như vậy, giơ tay muốn lao lên.

Nhị phu nhân thực lực không cao, chỉ là Đại Linh giả.

Nhưng ở trong mắt nàng, thực lực như vậy muốn giết một phế vật là đủ rồi. Nàng phi thân lên, hướng Phượng Sở Ca lao tới....

Nhiều năm như vậy, thân mình Nhị phu nhân sớm đã có chút phúc hậu, nàng di chuyển thân mình, hướng Phượng Sở Ca thẳng tắp đánh tới.

Ngay tại lúc nàng sắp đụng tới Phượng Sở Ca, Phượng Sở Ca hơi di động bước chân. Thân hình chợt lóe liền rời đi vị trí ban đầu.

Nhị phu nhân đánh hụt, cùng lúc đó, sau lưng nàng truyền đến một cảm giác áp bách cường đại, khiến nàng không thể điểu khiển được thân mình. Như vậy .... Cả người Nhị phu nhân cứ vậy thẳng tắp ngã xuống, mặt hướng xuống đất. "Phù phù –" một tiếng vag lên, Nhị phu nhân cả người té lăn quay trên mặt đất.

"Ôi, thắt lưng của ta ...." Nàng đau đến ôm chặt thắt lưng, trong miệng liên tiếp kêu.

Tình huống trước mắt, thật sự quá mức hỗn loạn.

Phượng Triêu Dương rốt cuộc dừng tay, tiến lên nâng Nhị phu nhân cùng Phượng Thiển Tuyết sớm đã sợ ngây người.

"Còn đang chờ cái gì? Không mau đưa phu nhân cùng tiểu thư về phòng?" Phượng Triêu Dương đảo mắt qua mấy hạ nhân cách đó không xa, gầm lên.

Tình huống hôm nay, thật sự có chút đặc thù, đám hạ nhân cũng không dám chậm trễ, lập tức tiến lên, đem mấy người trên đất nâng dậy. Lúc nâng Nhị phu nhân, mấy nha hoàn cố gắng nhịn cười. Nhị phu nhân ngày thường luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, bời vì lúc trước trâm cài tóc bị rút đi, lại ngã một lần, sợi tóc xõa tung. Mà lúc ngã, lại vừa khéo đụng phải hàm răng. Hiện tại trên mặt đất, rải rác mấy cái răng chẳng phải là của Nhị phu nhân đó sao??

Đám hạ nhân không dám đưa các nàng vào Lâm Thủy các. Láy tư thái vừa rồi của Phượng Sở Ca, trong lòng mọi người thầm nghĩ, Lâm Thủy các, hôm nay phải đổi chủ rồi.

Bất quá, không thể không nói. Vị đã từng là Tứ tiểu thư này, thật quá khí phách a!!

Đám hạ nhân ở một bên khó xử không biết nên đem mấy người Nhị phu nhân đưa đi đâu, Phượng Triêu Dương nheo mắt, nhìn Lâm Thủy các, lắc lắc đầu.

Nghĩ tới lúc trước cùng Tử Lan đối chiến, công kích mạnh mẽ của nàng khiến Phượng Triêu Dương minh bạch, hôm nay Phượng Sở Ca làm như vậy là vì bên người có cao thủ trợ giúp.

Hiện tại có cao thủ ở đây, hắn cũng không thể cùng Phượng Sở Ca chính diện xung đột, bằng không, người chịu thiệt chỉ có bản thân. Đến lúc này, hắn chỉ có thể để hạ nhân mang Nhị phu nhân mẫu nữ ba người trước đưa về tiểu viện của bản thân.

Nhị phu nhân mẫu nữ ba người rốt cuộc bị đưa đi rồi. Phượng Triêu Dương quay đầu lạnh lùng nhìn Phượng Sở Ca ---

"Phượng Sở Ca, ngươi chờ đó cho ta.... Chuyện ngày hôm nay, sau này ta nhất định sẽ hảo hảo tính sổ với ngươi."

.

Chương 9: Phấn ngứa

Phượng Triêu Dương căm giận rời đi.

Phượng Triêu Dương tuy rằng là Phượng gia gia chủ, nhưng thực lực của hắn cũng không phải cao nhất trong Phượng gia. Sở dĩ Phượng gia có thể trở thành một trong Tứ đại gia tộc Thiên Khải, là vì sau lưng Phượng gia có thế lực thần bí chống đỡ.

Không chỉ có Phượng gia, Tam đại gia tộc khác, Thủy gia, Vân gia, Dung gia cũng là như vậy.

Thế nhưng, việc xấu trong nhà, Phượng Triêu Dương vạn vạn không có mặt mũi đi tìm thế lực sau lưng này. Huống chi, hắn không thể để Phượng Sở Ca chết. Hiện tại đem Phượng Sở Ca lưu lại, ít nhất cũng có thể dùng để thay thế hai nữ nhi kia của hắn gả cho ngốc tử của Vân gia.

.....

Sau khi đám người kia rời đi, cũng không có một nha hoàn nào dám ở lại chỗ này. Vị Tứ tiểu thư vừa trở về đã đem cả phủ huyên náo đến gà chó không yên này, ai biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa. Cho nên ..... yêu quý sinh mệnh thì tránh Lâm Thủy các cho xa.

Xung quanh một mảnh yên lặng, Tử Lan mấy người nghĩ đến một màn vừa kết thúc, không khỏi "Ha ha ha" cười ra tiếng.

"Ha ha .... Tiểu thư, Phượng Triêu Dương kia sắc mặt biến đổi cũng quá đặc sắc đi."

"Còn có Phượng Thanh Uyển, khuôn mặt này của nàng xem như phế đi rồi. Hừ! Đây là do nàng dám đánh lén tiểu thư!" Bích La chen vào nói.

Lúc này, Lục Trúc vốn luôn trầm mặc đột nhiên có phản ứng, nàng giật giật môi, giống như muốn nói gì đó ....

"Lục Trúc, ngươi muốn nói gì??" Tử Lan phát hiện Lục Trúc khác lạ, hỏi rõ.

Lúc này Lục Trúc mới nhàn nhạt mở miệng, "Lúc trước ta đánh Phượng Thiển Tuyết mấy bạt tai, thuận tiện liền đem phấn ngứa cũng ném tới ..."

Phấn ngứa.....

Phấn ngứa ..........

Bên cạnh, Tử Lan, Bích La, ngay cả Phượng Sở Ca cũng kìm không được giật giật khóe môi...

Thật không nghĩ tới, Lục Trúc thường ngày nhìn qua "bất hiện sơn, bất lộ thủy", thế nhưng lại có một mặt như vậy .....

Phấn ngứa vừa dính, cái khác không nói, trong một thời gian ngắn, trên mặt Phượng Thiển Tuyết khẳng định lưu lại sẹo.

"Ha ha! Lục Trúc, ngươi a --- Ngày thương nhìn ngươi già dặn như vậy, nguyên lai là tiểu nháo trá hình a. Một chiêu này làm rất tốt!". Tử Lan vỗ bả vai Lục Trúc nói.

Lục Trúc cụp mắt, "Ai khiến nàng muốn làm hại tiểu thư nhà chúng ta? Muốn là hại tiểu thư, ta đương nhiên sẽ không để yên cho nàng!"

Phượng Sở Ca nhìn ba người trước mắt, khóe môi nhẹ nhàng vẽ nên một độ cong ấm áp.

Sáu năm trước, sau khi nàng xuyên tới đây, nàng được một thần bí nhân thu lưu. Nguyên bản, nàng đúng là không thể tu luyện linh lực, nhưng người này thế nhưng lại là một luyện dược sư. Không chỉ giúp nàng loại bỏ chất độc mang ra từ trong bụng mẹ khiến kinh mạch phong bế, còn thu nàng làm con gái nuôi.

Đến tận bây giờ, Phượng Sở Ca cũng không biết thần bí nhân kia là ai.

Mà đoạn thời gian này, chỉ có ba người trước mắt luôn hầu hạ nàng, cùng nàng cùng nhau tu luyện, cùng nhau trưởng thành. Ba người này đối với nàng mà nói, không phải là thân nhân, mà còn hơn cả thân nhân.

"Nha, tiểu thư, hài tử lúc trước đâu?" Lục Trúc đột nhiên nghĩ tới tiểu hài tử kỳ quái kia.

"Ta đem hắn ôm vào nội thất. Đứa bé kia khí tức mỏng manh, không biết khi nào có thể tỉnh lại."

"Tiểu thư, đan dược của ngươi không có tác dụng sao?"

Phượng Sở Ca lắc đầu. Dược này, thực sự tác dụng không lớn.

Thấy Phượng Sở Ca lắc đầu, mấy người bên cạnh đều trầm mặc. Nếu như đến trung cấp luyện dược sư cũng không có biện pháp, có thể nghĩ, tiểu hài tử kia thật sự nguy hiểm ....

.

Chương 10: Sau này, gọi ngươi là A Trần ~~

"Đang nghĩ cái gì? Đứa bé kia không sao!" Thấy thần sắc của mấy người, Phượng Sở Ca nhíu mày.

"Nữ nhân, ta không phải đứa nhỏ!" Thời khắc này, cách đó không xa, một đạo thanh âm vang lên.

Rõ ràng là thanh âm non nớt của tiểu hài tử, nhưng lúc này lại lộ ra một cỗ lãnh ý cũng lão luyện không thuộc về hài tử. Mà tiểu hài tử mặc hắc sắc lưu kim trường bào đã đứng ở cách đó không xa.

Phượng Sở Ca thề, nàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hài tử nào đáng yêu như vậy.

Khuôn mặt hắn hơi mượt mà, mang theo mấy phần phúng phính của trẻ con. Trên gương mặt nho nhỏ khảm một đôi con ngươi tròn tròn. Lông mi thật dài khẽ cong khiến đôi mắt càng thêm to tròn. Rõ ràng là đôi mắt của tiểu hài tử, thế nhưng đáy mắt lại có sự lão luyện không thuộc về trẻ con.

Hắn hai tay khoanh trước ngực, dựa ở một bên, trên người xiêu xiêu vẹo vẹo khoác tấm hắc bào thật dài.

Dáng vẻ này, giống như tiểu hài tử lén mặc y phục của người lớn. Vốn phải cảm thấy buồn cười vô cùng, thế nhưng hắn dùng tư thế này đứng ở một bên, đồng tử khẽ nghiêng, thật sự khiến cho người ta cảm thấy được hắn có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ đặc biệt.

Phượng Sở Ca sửng sốt trong nháy mắt, ba người bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau.

Phượng Sở ca thật sự là nhịn không được mà nở nụ cười.

"Ngươi là hài tử nhà ai, kỹ thuật diễn trời sinh tốt như vậy.". Phượng Sở Ca một bên vừa nói vừa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. "Ai nha nha, còn khuôn mặt này, lớn lên thật sự quá đáng yêu."

Phượng Sở Ca trời sinh không có sức chống cự đối với tiểu hài tử, cho dù kiếp trước nàng là sát thủ cũng đều như vậy.

Tiểu quỷ trước mặt này thật sự quá mức buồn cười. Rõ ràng là một tiểu thí hài, lại nhất định giả trang thành bộ dáng người lớn.

Cái bộ dạng ra vẻ già dặn kia, khiến cho Phượng Sở Ca không nhịn xuống được, cúi đầu, ở ngay trên mặt hắn "Bẹp" một ngụm.

"Đến, để cho tỷ tỷ thân thân ~~~"

Đứa bé trong ngực nàng, sắc mặt biến đổi liên tục, từ trắng chuyển đỏ, lại từ đỏ chuyển thành đen.

"Nữ nhân, ngươi buông ta ra!"

"Nonono, phải gọi tỷ tỷ ------" Phượng Sở Ca cười.

Hài tử trong lòng sắc mặt đen hết mức có thể, "Xú nữ nhân, ngươi buông ra, nhanh buông ta ra! Nước miếng của ngươi bẩn muốn chết!"

"Đừng cứ kêu nữ nhân nữ nhân, mau gọi tỷ tỷ!"

"Không muốn!" Tiểu nam hài đen mặt, quay đầu đi.

"Tiểu quỷ, như vậy là không có lễ phép! Hài tử không có lễ phép, phải đánh!". Dứt lời, nàng ở trên PP (nguyên văn) của đứa bé vỗ nhẽ hai cái.

Sắc mặt tiểu nam hài lại một lần nữa thay đổi. ....

Nhìn thần sắc của đứa bé này, Phượng Sở Ca lại một lần nữa bị chọc cười.

Đứa bé này, thật sự ngoạn quá tốt ......

"Tiểu bảo bối, ngươi tên là gì a?"

"Hừ!" Tiểu nam hài quay qua đầu, không để ý.

"Mau nói cho ta ngươi tên gì, nói cho ta, ta mua đường đường cho ngươi ăn."

"Cái đồ chơi đó của tiểu hài tử, ta mới không cần!" Tiểu nam hài tiếp tục xem thường.....

"Nói thật hay, giống như ngươi không phải tiểu hài tử vậy, tiểu hài tử, tâm trí thành thục quá sớm chính là rất không tốt~~" Phượng Sở Ca nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ta nói, ta không phải tiểu hài tử!"

"Vậy tốt lắm, ngươi cho ta biết ngươi tên gì? Nhà ở nơi nào? Cha mẹ tên là gì? Ta đưa ngươi trở về."

Tiểu nam hài lại đột nhiên trầm mặc, quanh thân lộ ra một điểm bi thương.

Loại cảm giác tịch mịch thê lương này, Phượng Sở Ca lại rất quen thuộc.

Trước đây, khi nàng vừa tiến nhập thân thể này của Phượng Sở Ca, toàn bộ khối thân thể này đều tràn ngập cảm xúc như như vậy.

Lại nghĩ tới, lúc trươc nàng ở nơi hoang sơn dã lĩnh tìm được hài tử này, Phượng Sở Ca cũng chỉ nghĩ đứa bé này giống như cũng là bị người nhà vứt bỏ.

Nàng nâng tay, ôm lấy hắn. "Yên tâm, sau này sẽ không còn có người có thể khi dễ ngươi. Có tỷ tỷ ở đây, không cần sợ."

Nam hài bị Phượng Sở Ca ôm trong lòng, đáy mắt lại chợt lóe tử quang ....

"Trần, ta gọi Trần ...."

"Vậy sau này sẽ gọi ngươi là A Trần ~~~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro