Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Thần siết mạnh hơn, Phàm Lăng cảm nhận vùng hông mình sắp bị bẻ ra làm hai, nhưng vẫn cứng cổ không chấp thuận: " Muốn ăn tự đi mà ăn, lão tử không hầu hạ cậu".

Âu Thần im lặng, chợt khuôn mặt dừng ngay cổ Phàm Lăng, tà mị hít một hơi thật sâu, bộ dạng nghiện ngập dâm tặc đáng đánh đòn: " Cậu thật thơm".

Thấy hắn sắp giở trờ lưu manh đê tiện, Phàm Lăng tức đến run lẩy bẩy, muốn mắng người phát hiện tay Âu Thần không biết  từ khi nào âm thầm chui vào người cậu , khốn khiếp mà ngắt nhẹ vòng eo y, Phàm Lăng trực giác nói rằng hắn ta đang có ý cảnh cáo.

" Tôi làm...tôi làm" Từ trong cuống họng rít ra mấy chữ, Phàm Lăng trong lòng đem tổ tiên 18 đời nhà Âu Thần chửi đến khỏi đầu thai.

Nhìn sắc mặt Phàm Lăng tím tái, Âu Thần cười nhạt, bỏ hai tay ra để Phàm Lăng tự do, nhìn Tiêu Diễm vẫn đứng đấy, không xấu hổ mà hỏi: " Tiêu Diễm, cậu có chuyện"

Tiêu Diễm chứng kiến cảnh tượng kia nhất thời hoá đá, lại nhìn thái độ bỡn cợt của Âu Thần, trong đầu y không nghĩ phức tạp chỉ hỏi: " Anh thích trêu anh ấy quá nhỉ?"

" Cậu không thấy cậu ta thú vị sao?"

Thú vị? Tiêu Diễm khó hiểu.

"' Bỏ đi, tìm tôi có gì không?"

" À, đàn anh, lát nữa anh rảnh không? Chúng tôi mời anh ăn cơm".

Âu Thần nhìn Tiêu Diễm, ánh mắt y không có nữa điểm giả dối, lần đầu tiên gặp Tiêu Diễm, Âu Thần liền biết người này không có tâm cơ, nhìn vào khuôn mặt được in hai chữ " Thuần Khiết " kia cũng đủ biết cậu là người lương thiện rồi.

" Ăn thì tôi không ăn nhưng ngày mai tôi và các cậu chơi bóng , ngày mai tôi rảnh".

Ánh mắt Tiêu Diễm liền sáng rực, cúi người chín mười độ, giọng nói không dấu nổi sự vui mừng: " Vậy tôi chờ nhé".

" Đừng khách khí" Âu Thần cười khẽ, đưa tay sờ sờ đầu Tiêu Diễm như đang sờ đầu con cún con.

Tiêu Diễm trong lòng vui vẻ, tạm biệt Âu Thần rồi ly khai.

Chỉ cùng cậu chơi bóng mà đã vui đến vậy? Âu Thần có chút buồn cười với Tiêu Diễm, không lẽ cậu nhóc đó đem mình nặn thành thần tượng rồi chăng.

Đến cuối giờ, đám người đều cất sách vở chuẩn bị ra về, Phàm Lăng cũng không ngoại lệ, chỉ là lần này có chút lạ lạ, liếc mắt nhìn qua bên cạnh thấy tên không biết liêm sỉ đi song song với mình, bộ dáng khoang thai, bước chân đều đặn mà trong lòng Phàm Lăng bực bội: " Cậu theo tôi làm gì?"

" Tôi mắc mớ gì phải đi theo cậu?" Âu Thần rất tự nhiên hỏi ngược lại.

Ý cậu là trùng hợp? Phàm Lăng hừ lạnh, đã vậy thì y gia tăng tốc độ, rẽ qua con hẽm, nhằm cắt cái đuôi này nhưng hắn vẫn cứ bám theo, thấy thế Phàm Lăng lại rẽ sang hẽm khác, Âu Thần như thế vẫn tò tò đi theo, nhìn không nổi nữa, Phàm Lăng liền ngừng bước: " Trùng hợp đến vậy?"

Âu Thần cười gằn, đi đến nâng cằm Phàm Lăng lên, hơi thở cao quý toả lên mặt cậu: " Tôi nói rồi, chúng ta rất gần nhau".

Gạt phắn cánh tay thối kia, Phàm Lăng lui về sau một bước, sau đó mặc xác tên kia mà chạy đi, chạy lên căn hộ, đóng cửa , gạt chốt, ngồi xuống ghế sopha thở phì phò, chưa đến năm phút thì bên ngoài ban công có tiếng va chạm, Phàm Lăng liền tiến đến, nhìn ra thì cứng người tại  chổ, nhìn khuôn mặt tuấn lãng chết tiệt kia cười nhẹ còn giơ tay chào mình, Phàm Lăng tức muốn phun máu a.

Không ngờ hai người lại ở gần đến thế, nhìn ban công cách nhau chưa đến ba mét, Phàm Lăng bắt đầu sởn da gà.

Mẹ kiếp, lần này khó sống rồi.

Nhìn cái mặt khó ưa đang nhìn y chăm chăm, nụ cười treo bên khoé miệng kia mà Phàm Lăng muốn đập nát nó, giọng nói nghẹn ứ: " Cậu dọn qua đây lúc nào?"

" Quan tâm làm gì?"

" Con mẹ nó, tại sao lại ở gần tôi như thế hả?"  Phàm Lăng hiển nhiên không kiềm chế được nữa, ở trường gặp đã đủ khổ sở rồi, đến bây giờ về đến nhà vẫn không yên, lúc trước chưa biết gì còn ung dung tự tại, giờ hay rồi, kẻ thù cách mình có ba mét, làm việc xấu vẫn phải khép nép cẩn thận, con bà nó hắn là đang muốn quản mình.

Âu Thần uống ngụm bia:" Tôi cũng không ngờ a" Quả thật Âu Thần sống tầng trên toà chung cư này, Âu Thần thì sống khu C còn Phàm Lăng lại nằm sát bên là Khu B, đương nhiên Phàm Lăng không biết hai người chỉ cách dãy chung cư rồi, ra về thì cậu ta đi cửa sau, Âu Thần thì đi cửa trước, đường về nhà Phàm Lăng rất ít khi về thẳng, ghé sang cửa hàng tiện lợi mua chút đồ lặt vặt hay chạy qua nhà Phùng Hưng Yên một chút còn Âu Thần thì một đường về nhà mình, Khu C lại có hai cửa, Âu Thần thì đi cửa sau, Khu B cũng có hai cửa nhưng Phàm Lăng lại đi cửa trước, thế là một ngày đẹp trời, Âu Thần thấy Phàm Lăng đi về lại vào Khu chung cư B, thế là đi theo, phát hiện nhà cậu ta nằm dưới nhà mình khoảng 3 tầng, cậu thấy thế liền dứt khoát đổi phòng chung tầng với cậu, vừa dọn về mấy hôm a, nhìn sắc mặt tím mặt giận sự của Phàm Lăng, tâm tình cậu tốt lên rồi a.

" Này thân ái, giúp đỡ nhau a". Âu Thần liếc mắt: " Mau làm cơm đi".

" Hừ tôi không tin hành lang cách nhau ba mét mà cậu qua đây được, có cánh cũng không bay qua được đâu" Tầng 13 mà hắn có thể phóng qua đây được? Ngoại trừ muốn đùa với tử thần ra thì chính là ngu ngốc.

Phàm Lăng khoang thai khoanh tay trước ngực, không đếm xỉa đến Âu Thần nữa mà gỡ cúc áo quay người đi vào trong tắm rửa.

Nhìn cảnh tượng này, lòng Âu Thần liền lạnh xuống , môi khẽ mấp máy: " Cậu đang dụ dỗ tôi à?" Nhìn cái mông tròn tròn di chuyển lắc lắc, yết hầu Âu Thần khẽ giật giật.

Phàm Lăng cười lạnh, liếc mắt đóng cửa, trực tiếp đi vào trong, vừa khuất bóng, Phàm Lăng liền nghiến răng kẹo kẹo.

Bà nó, lão tử quyến rủ cậu lúc nào? Đây là nhà tôi a, tôi muốn làm gì thì mặc xác tôi chứ? Cần cậu xía vào làm gì ?

Phàm Lăng có thói quen khi về đến nhà đều cởi áo ném lên ghế, ngồi uống chút nước mới đi vào tắm, thói quen hằng ngày mà vào miệng Âu Thần liền cho rằng câu dẫn? Mẹ kiếp, tôi có câu cũng câu phụ nữ, cần gì câu giống đực biến thái chết tiệt nhà cậu?

Phàm Lăng vào tắm rửa, làn nước ướt át chảy lên cơ thể mịn màn săn chắc, từng tấc thịt trên người đều bị nước chạm đến, nhẹ nhàng mát mẻ, Phàm Lăng thoải mái mà rên rỉ , xoa xoa cơ thể, bất ngờ có bàn tay từ sau thò đến, sờ lên tấm lưng trơn bóng, Phàm Lăng giật mình hết cả hôn, muốn quay người lại thì liền bị đối phương giữ hai tay bẽ ngược về sau, mặt cùng ngực bị áp về tường lạnh toát, Phàm Lăng cậu nghĩ không xong rồi, tại sao có trộm vào nhà mà cậu không hề biết?

Chưa biết phải làm sao thì thấy bàn tay kia dọc theo sống lưng sờ đến rảnh mông, nghe tiếng cười khẽ, thân thể Phàm Lăng nhất thờ cứng ngắc, tay chân tê cứng, mặt kinh sợ tím tái.

Âu Thần?

" Tôi đến rồi!" Âu Thần dựa vào tai Phàm Lăng, phà hơi vào tai cậu, tà ác còn le lưỡi liếm vành tai Phàm Lăng.

Lấy lại tỉnh táo, Phàm Lăng muốn giãy giụa nhưng không nhúc nhích được, chỉ còn biết la lớn: " Âu Thần, buông tay ra".

Hắn dám trèo qua? Chán sống rồi???.

Âu Thần nheo mắt, con người toát ra khí chất hoang dại, nhìn bên mặt Phàm Lăng bị mình ép sát, sống mũi thẳng tắp, chân mày tuấn tú nhíu chặt, đôi môi mềm mại mấp máy, nước trên mặt còn vướng lại lấm tấm mê người, tóc ướt rủ xuống hai bên, hình dáng này quả thật chính là câu dẫn, Âu Thần không biết tại sao lại thèm khát cực kỳ, Tiểu Âu bên dưới đang rục rịch muốn ngẩng đầu đòi ăn, miệng đắng lưỡi khô vô cùng.

Tình hình hiện tại không ổn chút nào, Phàm Lăng trên người không miếng vải che thân, lại bị khống chế không nhúc nhích, cảm nhận được vật giữa hai chân từ từ nhúc nhích, trong lòng Phàm Lăng liền run rẩy, chân lập tức bủn rủn.

Không khí ám muội này nếu duy trì sẽ có án mạng a, Phàm Lăng muốn nghĩ cách thoát thân, chưa kịp động não thì bị xoay người lại, đối diện với khuôn mặt nam tính yêu nghiệt.

Tay bị kiềm hãm trên đỉnh đầu, Phàm Lăng nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: " Buông...buông tôi ra đi, tôi đi nấu ăn cho cậu".

Không quan tâm Phàm Lăng nói cái gì, Âu Thần vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Phàm Lăng, giọng bắt đầu khàn khàn: " Lúc nãy cậu định câu dẫn ai?"

Phàm Lăng hoảng hồn, lắc lắc đầu: " Không có, tôi không có câu dẫn". Đây là sự thật a.

Âu Thần từ từ áp sát, ngực dính sát vào khuôn ngực trần của y, mặt cũng gần trong gan tất, giọng nói có chút biến đổi: "  Tôi muốn ăn cậu!"

" Hả? cái..." Phàm Lăng kinh hãi, chưa kịp nói gì thì cảm nhận hai cánh môi nóng hổi áp sát vào môi mình, Âu Thần điên cuồng cạy mở, luồn lưỡi mình vào cuồng phá.

Phàm Lăng ngẩn người, khuôn mặt đỏ bừng, gian nan giãy giụa, dùng lưỡi mình đẫy lưỡi Âu Thần ra khỏi khoang miệng, cứng rắn cắn chặt răng, Âu Thần cười gằn, gọng kiềm cứng rắn nắm lấy khuôn hàm Phàm Lăng, hung bạo bóp mạnh: " Cậu không có quyền từ chối". Giọng nói bá đạo vang lên, kèm theo sự chiếm hữu bá đạo, đây là mệnh lệnh của Âu Đại Thiếu, ai dám không nghe?.

Xương hàm đau nhức, Phàm Lăng buộc phải mở miệng, trơ mắt nhìn lưỡi Âu Thần càm rỡ lần nữa chui vào, cậu bất lực, đầu lưỡi bên trong miệng tránh né Âu Thần nhưng luôn bị ép phải quấn lấy nhau, mặc cho cậu ta mút, cắn , liếm, hút sạch nước trong miệng mình, Phàm Lăng chẳng làm gì được, trong lòng có chút ai oán, bất lực và nhục nhã nhưng sâu thẫm trong lòng... Vẫn có chút rung động.

Bị ép phải hôn , Phàm Lăng cố gắng theo kịp tiết tấu nhanh nhẹn của Âu Thần, nhiều khi cạn kiệt oxi, chỉ biết cầu xin phát ra tiếng ưm ưm kiềm nén, thì tên đáng chết kia mới buông ra cho cậu thở một chút rồi lại bị quấn lấy.

Hơi nước trong nhà tắm lúc này bốc lên, ẩm ướt khó chịu, càng làm tăng thêm ái muội cực kỳ, tay Âu Thần trượt xuống, xoa nắn đầu vú non nớt của Phàm Lăng, thích thú mà xoa nắn, không đầy tay như phụ nữ cũng không mềm mại nhưng lại tạo cho Âu Thần cái cảm giác kích thích vô cùng, tuỳ ý gảy gảy trong tay, lâu lâu lại nhéo mạnh một cái làm Phàm Lăng khó chịu hừ lạnh.

Phàm Lăng bị tập kịch trên dưới, hơi thở dồn dập liên hồi, tim cũng đập loạn xạ, chân có chút bủn rủn không đứng vững, Âu Thần buông tay, ghì chặt Phàm Lăng vào người mình, áp cậu ta sát vào khuôn ngực rộng lớn, áo Âu Thần cũng ướt hết, ở trong khuôn ngực cách một lớp vải mỏng, Phàm Lăng có thể nghe được nhịp tim Âu Thần có chút .... Loạn nhịp.

" Dừng ...lại...a".

Nâng mặt Phàm Lăng, liếm yết hầu của cậu, gặm nhắm trái khế xinh đẹp, Âu Thần một đường hôn xuống, ngừng ngay đầu vú đỏ kia, không suy nghĩ mà dùng lưỡi va chạm.

Cơ thể Phàm Lăng run lên, thở nặng nề, nói không nên lời, chỉ biết lắc đầu, hơi thở vẫn cứ dồn dập. Trải qua nụ hôn hung bạo kia, nước bọt Phàm Lăng tựa như bị Âu Thần hút hết, giờ khoang miệng khô khốc, Phàm Lăng nói không thành lời, tin thần chưa tập hợp đầy đủ để thất tỉnh lại bị Âu Thần xấu xa khiêu khích, đầu vú bị ngậm lấy ngứa ngứa tê tê, lâu lâu lại bị hàm răng xấu xa của Âu Thần cắn phải, bị ăn đau Phàm Lăng liền rên rỉ thành tiếng.

Bỏ tay đang khống chế Phàm Lăng, Âu Thần vẫn ngoan ngoãn thưởng thức đồ ngon trước ngực cậu, tay kia lại không ngoan ngoãn đi xuống, nắm lấy Tiểu Phàm của Phàm Lăng, mạnh mẽ bóp mạnh.

" A... Đau". Hai tay Phàm Lăng chống lên vai Âu Thần, hô hấp càng loạn xạ khi Âu Thần cầm lấy cậu nhỏ mình, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lổ chui xuống, đẩy tên đầu đá này lại không chút xê dịch, còn đổi lại cơn đau từ hạ thân vì dám chống cự, Phàm Lăng thở dốc khó khăn, miệng thì thào: " Tôi là đàn ông..." Phàm Lăng không muốn a.

Quả nhiên nghe Phàm Lăng nói, Âu Thần liền ngừng tay, Phàm Lăng tính thở phào nhẹ nhõm tưởng đâu bản thân thoát nạn, chưa kịp ăn mừng lại bị đẩy vào bệ tắm, thất thanh kêu lên, Âu Thần liền dùng miệng bịt lại, trong bồn đầy nước, vừa ngả vào Phàm Lăng liền chìm vào đáy hồ, đầu muốn đập xuống đáy, gồng tay ngôi lên mặt nước, Âu Thần dùng gáy giữ đầu cậu.

" Tôi đã nói rồi, cậu không có quyền từ chối". Âm thanh cảnh cáo lần nữa vang lên, Âu Thần khí thế đáng sợ cực kỳ, thô bạo hôn xuống, bản thân hít một hơi thật sâu sau đó hôn xuống, áp đầu Phàm Lăng sau đến đáy hồ, Phàm Lăng hoảng sợ, giãy giụa nhưng vẫn không ngoi lên được, tay liện tục đập vào lưng Âu Thần, hoảng loạn bảo cậu ta ngừng lại.

Hiện tại đầu hai người đang dưới đáy hồ, Âu Thần vẫn hôn Phàm Lăng thấy cậu ta giãy giụa, Âu Thần vẫn bất động mà hôn lấy, cảm nhận nhịp tim Phàm Lăng đập mạnh, biết rằng Phàm Lăng đang dần dần cạn kiệt oxi , thế là Âu Thần thiếu gia khoang hồng, thổi chút oxi mình tích trữ cho cậu.

Giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, Phàm Lăng liền điên cuồng ngậm lấy môi Âu Thần, tham lam lấy dưỡng khí từ trong miệng cậu, một giây vừa rồi Phàm Lăng tưởng rằng mình sẽ chết chứ, oxi không có để thở, bản thân lại đang bị uy hiếp, bây giờ Âu Thần không cho cậu ngoi lên, Phàm Lăng chỉ biết quấn lấy môi y, hôn hắn mà tham lam lấy oxi.

Nhìn khuôn mặt Phàm Lăng dưới nước khó chịu, chân mày nhăn lại một khối, Âu Thần thấy cũng đủ rồi nên ngoi lên mặt nước, Phàm Lăng vừa ngoi lên, liên thở hổn hển hít không khí, ho khụ khụ liên tục, nhìn cánh môi bị mình giày vò mà đỏ ửng, Âu Thần le lưỡi liếm nhẹ.

Phàm Lăng hiện tại chẳng còn sức lực để phản kháng, chỉ biết khó khăn hô hấp, nhét oxi vào hai lá phổi cho đầy đủ, dù vậy hiện tại Phàm Lăng cũng chẳng còn sức lực nào.

Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, Phàm Lăng vừa lo sợ mà vừa có cảm giác nóng ran, từ nụ hôn cho đến Âu Thần đang vuốt ve bảo bối của mình, Phàm Lăng không tự chủ được thở dốc, bản thân cũng vì hành động của Âu Thần mà xấu hổ, muốn phản kháng nhưng chẳng có chút sức lực.

Âu Thần tách hai chân Phàm Lăng qua hai bên thành bể tắm, giang rộng bên dưới, Âu Thần ngậm lấy xương quai xanh y mà cắn nhẹ, bên dưới lại lên xuống giúp Phàm Lăng sảng khoái.

" A " lực đạo từ tay Âu Thần rất chuẩn, đã khơi dậy tiềm tàng bản chất nguyên thuỷ của Phàm Lăng, cậu nhỏ bắt đầu có cảm giác rụt rịch ngẩng đầu, thấy mình phản ứng, Phàm Lăng hoảng loạn muốn khép hai chân lại nhưng lại bị tách ra lần nữa: " Ai cho cậu khép lại".

" Âu Thần, tên biến thái" nhìn tư thế xấu hổ của mình, đàn ông cương dương như cậu lại nằm dưới thân của kẻ như mình, bản thân lại còn bị cưỡng ép phục tùng mệnh, Phàm Lăng uất ức giận dữ: " Âu Thần, con mẹ nó, cậu vừa phải thôi, mau buông tôi ra mau" nói xong cơ thể liền giãy giụa.

Tôi không nhịn nữa, nếu tôi còn nhịn nữa, mặt mũi đàn ông của tôi sẽ bị cậu đạp dưới chân.

Âu Thần nhíu chặt chân mày, khó chịu cực kỳ, nhìn Phàm Lăng giãy giụa kịch liệt muốn thoát thân, ÂU Thần hừ lạnh, tay luồn xuống cởi thắt lưng, mặc cho Phàm Lăng la hét, tay chân quơ loạn xạ, Âu Thần nhanh nhẹn bắt lấy, giữ hai tay Phàm Lăng dùng thắt lưng buột lại treo trên vòi nước.

" Âu Thần, cậu đê tiện, khốn nạn, nhìn hành động cậu xem, biến thái mà, mau cởi trói, thả tôi ra". Phàm Lăng thấy lần nữa mình bị trói, không kiềm chế rống lớn, miệng mắng chửi không ngừng: " Cậu có ra dáng đàn ông hay không? Nhìn xem bản thân cậu đang làm ra cái quái gì? Âu Thần cậu không xứng làm đàn ông!!!"

Âu Thần cười lạnh, ngón tay thon dài chui vào miệng Phàm Lăng tìm lưỡi cậu đùa bỡn: " Vậy tôi sẽ cho cậu biết tôi có phải đàn ông hay không?'' nói xong tách hai chân Phàm Lăng ra, ngón tay còn lại luồn dưới nước, ngừng ngay trước động thịt mềm mại, cảm nhận được Phàm Lăng đang run rẩy, ánh mắt cậu trừng to nhìn mình, Âu Thần thâm hiểm đâm ngón tay sau hơn vào trong miệng Phàm Lăng ý như trừng phạt.

''Ô...ô'...ưm'' Phàm Lăng phát ra tiếng kêu bất lực, cảm nhận được ngón tay ma quái kia vờn quanh tiểu cúc ,xương sống Phàm Lăng lạnh toát, lắc đầu liên tục.

Âu Thần đùa nghịch bên ngoài, mỉa mai: " Đâu phải lần đầu tiên ngón tay tôi vào đâu, yên tâm a, cậu lúc trước cũng đã có kinh nghiệm rồi mà nhỉ?" nói xong không suy nghĩ mà ấn một ngón tay vào.

Phàm Lăng ngửa đầu, mắt trợn lên đau đớn, miệng phát ra tiếng rên rỉ, mồ hôi trên trán lập tức xuất hiện, trên khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn rõ ràng.

" Vẫn là cảm giác đấy, bao bọc thật chặt" nói xong Âu Thần chậm rải ra vào.

" Ư..." Phàm Lăng ưỡn sống lưng, đau đớn kinh hoàng, đầu lắc liên tục ra ý không muốn, hai cánh tay bị kiềm hãm giật mạnh muốn thoát lại vô dụng, chỉ trơ mắt nhìn tên khốn kia di chuyển, Phàm Lăng đau đớn ứa cả nước mắt, đau đớn đến nổi cắn ngón tay trong miệng mình.

" Cậu thử cắn xem, tôi liền cho thêm một ngón vào" Âu Thần biết tỏng Phàm Lăng, liền cảnh cáo.

Thế là Phàm Lăng buông hàm, không dám cắn nữa, một ngón cũng đã đủ làm cậu đau đến chết đi sống lại rồi, với ngón tay khổng lồ kia, vừa thô ráp lại còn thon dài, Phàm Lăng đau đớn mà liên tục ngửa cổ cầu xin.

" Tôi sẽ làm cơm mà, ngày...a ngày nào cũng làm, Âu Thần, con bà nó cậu mau ngừng lại đi" Phàm Lăng cảm thấy mình bị nhồi đến muốn nứt cả bụng, đau đến thân thể tê dại, ngón tay thon dài thô ráp kia cứ thế mà chà xát với nơi mềm mại kia, cảm giác chẳng dễ chịu.

Âu Thần nhìn Phàm Lăng, ánh mắt tà ác nheo lại, ngón tay chợt ngừng: " Phàm Lăng, cậu biết không, khuôn mặt cậu hiện tại rất quyến rũ đấy" . Miệng Âu Thần khô khốc hẳn đi, yết hầu cứ lên xuống thất thường, nhìn nét mặt biểu cảm không tự nguyện còn chứa cả đau đớn kia, Âu Thần chẳng mấy thương cảm, bên dưới ngón tay thứ hai cũng từ từ tiến vào.

" Đừng mà...a" Phàm Lăng ngữa cổ, mông cong lên đau đớn, phần hông run rẩy, hai chân thon dài nhúc nhích muốn kẹp chẹp nhưng không thành, chỉ là trơ mắt trừng trừng nhìn tên kia.

" Âu Thần...Âu Thần" Phàm Lăng nỉ non gọi loạn, tay giãy giụa muốn thoát để phản kháng, nhưng giật thế nào cũng không thành, cổ tay lại đỏ một mảnh, nhìn có chút xót xa, cậu thở gấp gáp, chổ đó bị va chạm, lâu lâu còn bị tên đó bên trong của cậu gảy gảy móng tay, làm Phàm Lăng run bần bật, nước mắt ứ đọng khoé mắt.

Âu Thần di chuyển chậm rãi, dưới mặt nước chính là một cuộc tra tấn thảm khốc đối với Phàm Lăng, nhìn khuôn mặt tràn đầy oán hận của Phàm Lăng, kèm theo chút đau đớn, bổng dưng Âu Thần cảm thấy tâm không đành lòng, nhìn bộ vẻ xoắn xuýt, môi muốn bật ra máu cố kiềm nén kia, Âu Thần liền chậm rãi rút tay ra.

Phàm Lăng thở dài, bên dưới tựa như trút được gánh nặng, hai ngón tay vừa rút ra, Phàm Lăng cảm giác mình vừa bước nữa chân vào quỷ môn quan, bà nó, ngón tay cậu ta cái quái gì vậy chứ? Vừa thô vừa dài? Thật doạ người mà, Phàm Lăng sợ hãi, thở gấp đưa hai mắt hoảng loạn nhìn Âu Thần.

Âu Thần tiến đến, cách mặt Phàm Lăng chỉ vài cm, hơi thở nam tính phả vào mặt y: " Sau này không cho cậu thân cận với Mộng Khuynh Thành!" Giọng nói chứa đầy mệnh lệnh rõ ràng.

Phàm Lăng nhìn chằm chằm vào mắt Âu Thần, lại chẳng thấy biểu tình gì, ánh mắt y như cái hố đen sâu vạn trượng, không thể nhìn thấy được mánh khoé gì, ánh mắt vừa sau lại sáng hoắt, lại chưa cảm giác nguy hiểm ngập tràn, Phàm Lăng nuốt nước bọt, chưa bình ổn lại hơi thở, giọng nói khàn khàn vang lên: " Tại sao?". Khuynh Thành là bạn gái cậu, hắn cũng muốn quản? Dựa vào cái gì? Phàm Lăng biết mình đang yếu thế, tình trạng lúc này mà không cúi đầu thì tên ma quỷ này nhất định sẽ tiếp tục hành hạ cậu.

" Cậu là của tôi" Không biết từ lúc nào, Âu Thần lại cảm giác như ai đến gần Phàm Lăng, Âu Thần liền bức rức trong lòng đến khó chịu, chẳng hẳn như ngày đó Mộng Khuynh Thành từ xa ngàn dặm đến thăm Phàm Lăng, nhìn hai người tay trong tay đi chơi với nhau, Âu Thần liền cảm thấy rất không thoải mái , lại nhìn nét mặt của tên kia, ở bên cô ta cười cười nói nói, mẹ kiếp quả thật muốn đánh đòn, cậu rất không thích a, hắn chỉ muốn trong mắt Phàm Lăng chỉ nhìn mình, chỉ để ý đến cậu, những cảm xúc biểu đạt trên khuôn mặt cậu chỉ có y mới được nhìn thấy.

Phàm Lăng trợn mặt, có chút cứng người.

Của cậu? Tôi lúc nào là đã của cậu, cmn ảo tưởng à?

" Chỉ cần tôi nhìn trúng thì sẽ là của tôi" Âu Thần vuốt vẻ khuôn mặt của Phàm Lăng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ vào như đang sờ cái vật quý giá, nâng niu mà chạm nhẹ.

" Âu Thần, cô ta là bạn gái của tôi, tôi không phải là của cậu, cậu hiểu không hả?"

Âu Thần im lặng, ánh mắt từ từ lạnh lẽo, miệng mấp máy: " Cô Khuynh Thành kia không xứng với cậu, Phàm Lăng, cậu nên nhớ cậu là vật sỡ hữu của tôi, nếu như tôi biết cậu thân mật với kẻ nào, bất kể là nam hay nữ, thì ngoại trừ đoạn video đó được công bố thì tôi sẽ làm cậu sống không bằng chết". Lời nói cảnh cáo rõ mồn một, Âu Thần nhìn vào ánh mắt đang tức giận của Phàm Lăng: " Tôi không đùa".

" Âu Thần, cậu đừng quá đáng, làm sao cậu biết Khuynh Thành không xứng với tôi, cậu dựa vào cái gì mà chứng mình điều đó, đừng mở miệng ra mà phán xét người khác lung tung, chúng tôi yêu nhau tận ba năm, không vì những lời bừa bãi của cậu mà chia tay đâu". Phàm Lăng nổi giận, tránh né cái tay đang sờ mó mặt mình, giọng nói chứa đầy khinh thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro