Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội mùa này sao lắm buồn thương?

Em đơn độc tha thẩn trên những góc phố thân thuộc. Nắng đổ bóng trên những nếp nhà san sát với những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ sáng chói. Em ghé qua Trúc Bạch lặng ngắm mặt hồ vân vê khói lượn và rồi rẽ vào một quán cà phê cũ rợp bóng hoàng lan, để tự thưởng cho mình một tách cappuccino đượm bọt sữa trắng xoá.

Quanh không gian văng vẳng tiếng đàn ghita, em một mình du dương phiêu đãng trong câu nhạc Trịnh thiết tha, nghêu ngao hát vang:

"Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người
Lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai?" (1)

Ấy nhưng bây giờ chẳng còn những lời ngân nga bông đùa, rằng "nhớ anh chứ nhớ ai?" Chẳng còn vòng tay ấm áp kéo em lại mà để mặc em với tiếng đàn tắt ngủm tự khi nào. Cơn gió từ đâu tới càng não nùng và tê tái, thổi tung những hồi ức cũ mèm hòng bắt em tỉnh thức trong những lãng đãng của tình xưa đã mất.

Hà Nội mùa này chẳng còn anh nữa.

Tịch dương dần loan đến và khi mặt trời đỏ au như đồng thau rải những tia sáng nóng ấm yếu ớt trên làn da tay, em vẫn nhớ đến anh. Trong những chiều hạ đôi ta dạo quanh hồ Tây, đã từng có vô số lần anh lén lút ghé lên tóc em đặt những nụ hôn vụng về vội vã. Rồi sau những lần bị em bắt tại trận, anh ngại ngùng ôm lấy tay em cùng đáy mắt cười trong vắt. Mặt nước xanh ngắt rung rinh cành liễu, soi bóng đôi tình lữ âu yếm bên bờ.

Hà Nội mùa này chẳng còn anh nữa, nhưng đâu đâu cũng là anh.

Quán cóc trong con hẻm chật chội ở ngõ Tạm Thương gần nơi ta hò hẹn, đôi bắp ngô, củ khoai nóng bừng hun đỏ cả làn da. Cái khăn quấn chung, miệng cười buốt giá. Ăn vặt mấy hồi thì anh lại dắt em cùng nhau khiêu vũ trên những con đường thưa thớt người qua. Anh đan tay em thật chặt, bước chân em đắm đuối đuổi theo từng nhịp nhảy dập dìu mơ mộng. Anh ôm lấy em như ôm cả một khoảng trời rộng lớn bề vệ. Trước mắt em đây là toàn bộ thế giới và rằng thế giới của em chưa bao giờ rõ nét và cận kề đến vậy.

Hà Nội mùa này chẳng còn anh nữa, người đã bỏ rơi thành phố của chúng ta.

Bỏ rơi em với những nhung nhớ triền miên không dứt. Rằng "Sơn ơi anh muốn hôn em, ngay bây giờ", rằng "Sơn ơi anh sẽ không ở lại Hà Nội nữa."

Nụ hôn từng rơi trên làn môi, nước mắt giờ nóng rẫy chảy xuống má. Dường như chỉ mới hôm qua thôi trong cái giá rét bén ngọt của tiết đông, cảnh vật chung quanh tiêu điều điêu linh, anh khẽ khàng cụng lên trán em và hơi thở của cả hai hoà quyện trộn lẫn nhau lại là sự sống duy nhất. Thì nay vẫn cung đường chật hẹp ấy, bầu trời trên cao như thu nhỏ lại, mọi thứ chỉ còn là làn khói mịt mờ toả ra từ những gánh hàng ngô luộc. Tiếng nô đùa chen chúc nhau phủ lên dòng ký ức, cuối cùng đem tất cả về thinh lặng vô cùng.

Hà Nội mùa này đã đánh mất anh, chỉ còn em ở lại với muôn vàn niềm nhớ.

Một ngày mưa lâm thâm em trở lại căn nhà của chúng ta đã bỏ ngỏ. Hoa giấy bao quanh tường nhà sặc sỡ tươi tắn sau cơn mưa đêm, bàn trà ngoài hiên phủ đầy lá rụng. Em từng ở nơi này pha trà đọc sách, thi thoảng ngẩn người ngắm những cơn mưa thoáng qua. Anh gối đầu trên chân em lạc vào những giấc mộng, trên đôi môi mỉm cười tình tứ. Có đôi khi thanh tỉnh trong nắng mai hồng, hoa giấy vướng trên làn tóc, anh mơ màng ngâm đôi câu thơ dịu dàng, nồng thắm:

"Em không nghe rừng thu.
lá thu kêu xào xạc,
con nai vàng ngơ ngác
đạp lên lá vàng khô?" (2)

Còn đâu tình ái ngọt ngào, suối thơ lắng đọng trong hồn người? Anh vì em hoạ đôi con chữ, em khép người thả những cái vuốt ve. Giờ đây cảnh còn người khuất dạng, đắng cay lắm ai ơi!

Nhìn lại lá thư đã nhoè mực không người mở ra, bóng nước dần lấp loáng trong mắt em, chẳng kịp lau đi đã chảy xuống. Ngày đó dẫu biết anh sẽ chẳng thể trở lại nơi đây đọc lá thư này thì em vẫn cố mong cầu van lơn.

"Anh ơi anh còn thương lấy em không? Còn thương thì mình về lại với nhau. Về lại với nhau, về với những thuở dấu yêu ban đầu. Đôi ba trang sách em mới đọc được một nửa, búp sen còn ấp hương ngào ngạt trong những chén trà ta thường nhấp môi độ chớm thu.

Rồi tình em như lá rơi lả lướt, ngoài kia mưa hao gầy ướt đẫm góc trời thu. Phải chăng khi xa nhau thì mưa như cũng thêm da diết, thêm miên mải? Anh ơi, còn thương em nếu anh có về lại, đừng quên trong nụ cười ngày mình tương phùng bỏ kèm theo chút nắng hạ, để rực rỡ tình ta, khắc khoải và cháy bỏng mãi.

Ai lại muốn làm kẻ tình si quẫy đạp trong một giấc mộng ái ân chẳng thành? Mình về bên nhau thôi, trang sách cuối chờ kẻ gấp lại, chung trà ấm đợi người thưởng thức. Mình cùng nhau say đắm những lạc thú của thế gian, cùng nhau đi trọn kiếp nhân duyên."

Bốn mùa luân chuyển. Hà Nội đã mất anh rồi, mất thêm cả linh hồn em.

...

Hết.

...

Chú thích:
(1) nhạc Trịnh Công Sơn, "Nhớ mùa thu Hà Nội";
(2) thơ Lưu Trọng Lư, "Tiếng thu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro