Chương 1: Chạm Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu thuyết "Cướp Em Từ Thần Chết"
Chương 1: Chạm Mặt
Trời đã vào thu, từng cơn gió heo may thổi đem cái se lạnh bất ngờ phả vào từng hàng cây, từng góc phố trên mảnh đất dải chữ S tươi đẹp này. Gió thu không quá lạnh đến nỗi cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ "mơn trớn" để khiến con người ta nhận ra chính là thu, nhận ra bước chân nàng thu đã đến gần. Thu đến không quá vội vã, ồn ào mà thầm lặng, nhẹ nhàng, đi sâu vào lòng người qua từng ánh nhìn, hơi thở. Dưới mặt hồ, từng làn sóng xanh biếc gợn lăn tăn, đẩy trôi bao ngày tháng hè oi nồng, hối hả. Những bóng cây cổ thụ già cỗi cũng nghiêng mình đón chào nàng thu, trút đi từng chiếc lá khô về với cội nguồn của nó. Đâu đây còn có tiếng những chú chim chuyền cành, hót ríu rít như trao nhau bao lời yêu thương trên nền trời cao xanh thẳm... Tất cả dường như đã tạo nên một bức tranh thu tuyệt đẹp trên mảnh đất Việt Nam nói chung cũng như Hà Thành nói riêng.
Ngồi xuống ghế đá, vươn mình như ôm trọn cái mảnh đất này trong tay, Thiên Bảo hít hà, tận hưởng thứ không khí mùa thu nơi quê hương mà bao năm anh xa cách, nhung nhớ. Năm 18 tuổi, Thiên Bảo theo bố của mình sang Mĩ du học cũng như định cư. Một phần anh sang đó là bởi nghe lời bố, ông muốn anh tiếp tục học rồi sau này về quản lí sản nghiệp bao năm mà ông gây dựng. Phần còn lại, Thiên Bảo muốn rời xa nơi này, nói đúng hơn là anh muốn chạy trốn khỏi đây, nơi đã làm trái tim anh gào khóc, đau đớn vì mối tình phản bội.
Giờ đây trở về với đất mẹ, mặc dù trái tim đã thôi rỉ máu từ lâu nhưng những vết sẹo vẫn hằn lên cùng với bao kỉ niệm về người con gái ấy trong lòng Thiên Bảo. Anh biết và anh không cho phép mình nhớ nhung, hoài niệm về những kỉ niệm tình yêu xa xỉ ấy nhưng sao khó quá. Dường như, sau bao năm nguội lạnh, chôn vùi sâu thẳm trong tận cùng của trái tim, hình bóng của người con gái ấy vẫn hiện hữu, cho dù Thiên Bảo muốn quên cũng không thể quên ngay được!
Anh khẽ lắc đầu, tiếp tục hướng mắt mình ra phía xa, cảm nhận sự đổi mới của cuộc sống sau quãng thời gian xa cách bấy lâu của mình.
- Mùa thu Hà Nội vẫn đẹp như xưa! - Thiên Bảo khẽ mỉm cười.
Đang tận hưởng chút hương vị của mùa thu, chợt điện thoại của Thiên Bảo reo lên.
- Nghe này bạn! - Thiên Bảo vui vẻ trả lời.
- Ê thằng khỉ gió! Mày về nước khi nào mà không báo cho bạn bè biết vậy? Đừng nói với tao là mày quên bạn bè, anh em vào sinh ra tử rồi đấy nhé! - Một giọng nam cất lên từ đầu dây bên kia trách móc.
- Ủa... Ai vậy? - Thiên Bảo khẽ cười.
- Đến tao mà mày cũng dám... hỏi "ai vậy" à?! Mày còn muốn được nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai không? - Giọng nói bên kia có phần trách móc.
- Bình tĩnh nào người anh em, tao cũng vừa mới hạ cánh thôi! Sắp tới với chúng bay rồi đây.
- Ôi ông bạn quý hóa của tôi! Về ngay nhà tao đi, anh em bạn bè đang ngồi sẵn bàn nhậu chờ mày đấy! Không về mau chúng tao "thịt". Cho mày 15 phút, bắt đầu tính giờ...
- Okey badboy!
Thiên Bảo cúp máy, anh lắc đầu cười Minh Duy - thằng bạn chí cốt của mình. Mà Minh Duy nói cũng đúng! Từ khi trở về Việt Nam, Thiên Bảo chưa báo cũng như chưa hề gặp bất kì người bạn cũ 12A của mình. Anh không nghĩ bạn bè còn nhớ đến anh, càng không nghĩ những người bạn tốt ấy lại mong đợi anh trở về từng ngày! Nghĩ vậy, Thiên Bảo cảm thấy ấm lòng, hạnh phúc lạ kì. Anh thật may mắn khi có được những người bạn tốt như vậy! Mặc dù con đường tình duyên không được suôn sẻ cho lắm nhưng ông trời cũng không quá bất công với anh khi đưa những người bạn tốt đến với cuộc sống của mình!
Thiên Bảo đứng dậy định bắt taxi về nhà Minh Duy thì từ phía trước kia, nơi gánh hàng rong, anh nhìn thấy cảnh tượng thật không vui vẻ chút nào: một cô gái đội mũ chụp kín đầu trông có vẻ bụi đời đang quan sát "ví tiền" một nam thanh niên ngoại quốc. Người nam thanh niên ấy đang rút vỉ trả tiền bà bán hàng dong mà không hề hay biết mình đã lọt vào tầm ngắm trở thành nạn nhân của cô gái trẻ kia. Thiên Bảo quan sát kĩ, đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm của cô gái vẫn không dời khỏi con mồi bất hạnh phía trước. Cũng có thể là Thiên Bảo đã quá nhạy cảm, nhưng anh tin vào trực giác của mình. Đây không phải lần đầu anh bắt gặp cảnh tượng này, bởi bên Mĩ cũng như ở Việt Nam "móc túi" đã trở thành một nghề quen thuộc của dân bụi đời. Ánh mắt Thiên Bảo tiếp tục quan sát, chợt anh bất ngờ khi nhìn được toàn diện khuôn mặt nam thanh niên kia. Chẳng phải là đối thủ đã thắng anh ở giải đấu võ quốc tế UFC năm ngoái sao! Thiên Bảo lấy lạnh bình tĩnh, anh lắc đầu nhìn cô gái. Giả sử nếu như cô lấy được thành công chiếc ví kia thì không sao nhưng ngược lại nếu bị phát hiện thì cô sẽ ra sao đây? Thật không dám nghĩ nữa!
Thiên Bảo tiếp tục quan sát, dường như cô gái kia đã hành động. Cô lách mình tiến về phía nam thanh niên, bàn tay linh hoạt đưa tay ra sau túi của anh chàng ngoại quốc. Cô khẽ nhếch miệng cười, nụ cười của kẻ chiến thắng dành cho "con mồi" tội nghiệp! Nụ cười ấy rất nhanh chóng được thay thế bằng vẻ mặt lạnh tanh như thể nó chưa từng tồn tại vậy, nhưng nó cũng đủ để lọt vào cặp mắt của một người. Chợt:
"Bộp.p.p..."
- Em đây rồi! Chạy lung tung làm anh tìm khổ quá. Mình về nhà thôi em! - Thiên Bảo cười nói.
Thiên Bảo không hiểu sao mình lại làm vậy, có vẻ như chính nụ cười nửa miệng đầy sự bất cần kia đã khiến anh gợi nhớ ra một điều gì đó để mà chạy lên nắm lấy tay cô gái trước khi cô hành động.
Bị nắm tay bất ngờ như vậy, cô gái thoáng ngạc nhiên, ánh mắt sắc lạnh nhắm về kẻ đang nắm lấy bàn tay mình:
- Anh???
- Chúng mình về thôi! - Thiên Bảo không né ánh mắt của cô gái, anh nói rồi quay sang phía người thanh niên kia:
- Excuse me, she is my lover. We have to go now! Good bye.
Dường như người thanh niên kia cũng đã nhận ra Thiên Bảo nên cũng chỉ nhún vai, đưa tay làm dấu hiệu "Ok" rồi bỏ đi.
Thiên Bảo nắm chặt tay "lover" của mình mà kéo đi, được một đoạn cô gái bỗng giựt tay lại, tia mắt dữ dặn hướng vào anh như một nhảy vào đánh, cô quát:
- Anh làm cái quái gì vậy? Tôi có quen biết với anh sao?
Khác hẳn vẻ mặt tươi cười vừa rồi, Thiên Bảo lạnh lùng kiệm lời:
- Không!
- Không à? - Khẽ nhếch miệng, cô tiếp tục - Định làm anh hùng à? Trai còn non lắm.
- Cô nghĩ là cô có thể lấy được tiền của tên kia? - Thiên Bảo cười khinh bỉ.
- Sao chứ? Anh định tố cáo tôi à! Anh thánh thiện quá nhỉ?
Thiên Bảo thoáng cười nhẹ, nhìn sâu vào đôi mắt người con gái đối diện, anh lạnh lùng:
- Cô có biết người vừa rồi là quán quân võ thuật thế giới UFC?
- UFB hay UFC tôi không cần biết! Anh quan tâm tôi làm cái gì?
Nghe cô gái nói, Thiên Bảo thoáng ngại ngùng! Tại sao anh lại quan tâm cô gái bụi trần kia chứ? Cố tìm cho mình một lý do nhưng không thể! Anh vô tình nhìn vào đôi mắt khuất sau chiếc mũ lưỡi trai kia, sao mà anh cảm thấy quen thuộc quá.
- Bởi cô giống một người! Người mà tôi chưa kịp nhớ ra...
Nhìn cô gái, Thiên Bảo tiếp tục:
- Này cô...
Thiên Bảo chưa kịp nói thì người con gái đứng trước mặt anh rút điện thoại ra nghe, ra dấu cho anh im lặng.
- Chuyện gì?
- ...............
- Khốn nạn! Chúng nó chưa biết đụng đến tao, đụng đến cái Jây này sẽ có kết cục ra sao mà!
- ..............
- Tập chung chỗ cũ, tao về ngay!
Người con gái ấy cúp máy, khuôn mặt trầm tư khẽ nhăn lại nhưng bị chiếc mũ lưỡi trai che khuất!
- Cô có thể bỏ mũ ra được không? - Thiên Bảo nhìn Jây yêu cầu
- Tại sao tôi lại phải làm vậy? - Jây cười nhếch
Thiên Bảo không nói gì, toán tính bỏ đi thì Jây cất tiếng:
- Coi như trả ơn anh vậy!
Nói rồi cô kéo chiếc mũ xuống, khẽ lắc đầu cho mái tóc bị cột trên cao buông xuống. Giờ đây Jây hiện lên tựa như một thiên thần, là một thiên thần bụi trần đầy mạnh mẽ và sự bất cần. Khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đôi mắt đen đượm buồn bởi cuộc sống nghiệt ngã nơi giang hồ. Chiếc mũi cao thanh tú cùng mái tóc màu nâu sữa ngang vang càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Đâu ai có thể nghĩ rằng, người con gái đẹp này lại đi bươn trải giang hồ, ngày ngày sống bằng nghề móc túi,...
Rất nhanh ngay sau đó, Jây lại đội mũ lên, che đi nửa khuôn mặt, nụ cười nhếch lại xuất hiện:
- Hết nợ! Tạm biệt.
Nói xong, cô quay đầu bước đi, chỉ ít giây sau, bóng dáng cô khuất dần trong dòng xe cộ tấp lập.
Thiên Bảo đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, kí ức anh hiện lên một bóng hình quen thuộc. Phải, hình ảnh ấy thân quen lắm nhưng lâu lắm rồi khiến anh không thể nhớ ra. Tiếp tục hướng mắt nhìn bóng dáng nhỏ ẩn hiện giữa dòng người hối hả, Thiên Bảo mỉm cười, nói trong im lặng:
- Jây, em là ai? Tôi nhất định sẽ nhớ ra em!
Bỗng nhạc chuông Iphone cất lên, Thiên Bảo rút máy ra nghe:
- Tao cho mày 15 phút, mày biết đã bao nhiêu phút rồi không? Chẳng lẽ đơn vị thời gian ở bên Mĩ lại khác Việt Nam à? - Minh Duy trách móc.
- Mày có tin là thời gian sẽ làm tình anh em chúng ta thêm gắn bó không?
- Mày muốn "nó" gắn bó trên giường bệnh không, người anh em?
Thiên Bảo cười rồi cúp máy, anh bắt taxi thẳng tiến đến nhà Minh Duy.
Trên đoạn đường, Thiên Bảo xúc động ngắm nhìn lại Hà Nội, ngắm nhìn lại từng hàng cây, con phố - nơi đã từng quá đỗi quen thuộc với anh, nơi đã từng khiến anh yêu vô cùng! Hà Nội vẫn vậy, vẫn ồn ào, náo nhiệt, vẫn xô bồ, hối hả, bước tiến trên con đường hiện đại hóa của đất nước. Ba năm dời xa quê hương, Thiên Bảo nhớ biết bao cái đất Hà Thành này - nơi anh đặt ngòi bút đầu tiên trên trang truyện đầu đời, nơi rèn anh những thế võ karate để bước vào đời, để giành vinh quang cho đất mẹ nơi nước bạn. Hơn thế, chính nơi này đã cho anh những người bạn tốt để rồi giờ đây, sau bao năm trở về nước, những người bạn ấy vẫn trông chờ, quan tâm anh như ruột thịt. Đặc biệt, Hà Nội này cũng dạy anh biết bao điều về rung động đầu đời, cho anh hưởng những tháng ngày yêu thương ngọt ngào của thứ tình yêu xa xỉ, nhưng rồi cũng để lại vết sẹo lòng trong tim anh, khiến trái tim ấy trai sạn hơn khi nếm trải vị đắng cay của mối tình đầu.
Mỉm cười chua xót, Thiên Bảo bước xuống xe. Căn biệt thự của chàng thiếu gia Minh Duy hiện ra trước mắt, Thiên Bảo bấm chuông. Cô người làm chạy tới mở cổng, vui vẻ nhận ra anh:
- Mời cậu Thiên Bảo vào! Cậu chủ cùng các bạn đang chờ cậu sẵn trong nhà rồi đấy!
- Cô cứ gọi cháu là Bảo như trước được rồi, chứ thêm từ "cậu" nữa là cháu buồn đấy nhé! - Thiên Bảo mỉm cười nói với cô giúp việc.
- Cháu vẫn như xưa chẳng thay đổi chút nào. Có chăng thì đẹp trai hơn, chững chạc hơn rồi đấy!
- Cô quá khen rồi ạ! Thôi cháu xin phép cô vào trong ạ! - Thiên Bảo lễ phép.
- Ừ, cháu vào đi.
Nói rồi, Thiên Bảo bước vào tìm những người bạn "quý hóa". Vừa bước vào phòng khách, anh suýt đứng tim:
- Hù... ù... ù... - Minh Duy nhảy bộp ra đập vai Thiên Bảo.
Tiếp theo sau đó là một giọng nam và một giọng nữ cất lên:
- Chào mừng bạn yêu đã trở về sau ba năm "trốn" bạn bè! Vỗ tay...
- Mai Ngọc, Đại Hoàng, Minh Duy cảm ơn tụi bay đã nhớ tới thằng bạn này!
- Thôi, anh em vào quây quần nhậu nói chuyện thui, chứ đứng ngoài này mãi à! - Người con trai tên Đại Hoàng lên tiếng.
Ngay sau đó, người con gái tên Mai Ngọc cũng lên tiếng, chạy đến kéo Thiên Bảo:
- Chén thôi! Lần này không thể tha cho bạn yêu được!
Thiên Bảo lắc đầu cười rồi cũng bước theo ba người bạn thân vào nhà ăn.
Hết Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro