chap 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyeon bé bỏng của anh, nếu em không tỉnh lại, anh sẽ hôn nát ngực em đấy!

Vẫn là câu nói bá đạo, có chút đê tiện này của anh, dường như đã ghim chặt vào trong tâm khảm của Jeong Hyeon từ lúc nào.

- Tối quá!!!

Cô cố gắng mở mắt ra nhìn. Thế nhưng, mọi thứ xung quanh lại tối đen như mực, giống hệt một không gian khép kín đang không ngừng nuốt chửng Jeong Hyeon vào bên trong.

- Taehyung, anh ở đâu? Em rất sợ bóng tối!

Jeong Hyeon ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi môi tái nhợt không ngừng gọi tên Kim Taehyung. Cô rất sợ, thực sự rất sợ. Hơi thở của Jeong Hyeon càng lúc càng thêm khó khăn, lồng ngực cô bị ép chặt.

- Taehyung!

- Anh đây! Hyeon bé bỏng của anh, mau tỉnh lại đi!

Giọng nói lãnh đạm đặc trưng của anh chợt vang lên sau lưng cô. Jeong Hyeon giật mình quay lại nhìn. Vậy mà, đập vào mắt cô vẫn chỉ là một tầng bóng tối sâu đến hun hút.

Cô ôm ngực, gục xuống đất. Trái tim nhỏ bé của cô đã hoàn toàn chết yểu. Cô không muốn thức dậy nữa. Anh không ở bên cạnh cô, cô thật yếu đuối biết chừng nào.

Jeong Hyeon chậm rãi nằm bò trên nền đất, hai mắt chậm chạp khép lại, khóe môi khẽ cong nhẹ. Anh không đưa cô đi theo cùng, bản thân cô cũng không còn thiết sống nữa.

Kể từ khi đặt chân tới dinh Thống Đốc, sự xuất hiện của Kim Taehyung đã chiếm trọn vẹn toàn bộ cuộc sống của Jeong Hyeon một cách tự nhiên như vậy. Cô tự trách bản thân quá ngu ngốc để đến hiện tại cô mới ngộ ra.

- Jeong Hyeon, anh ở ngay phía sau em. Nào, cô gái của anh, vợ yêu của anh, đứng dậy và bước theo anh!

Giọng nói ấm áp của Kim Taehyung vẫn liên tục vang lên. Jeong Hyeon mở choàng đôi mắt, chệnh choạng ôm ngực đứng dậy, bước từng bước khó nhọc về phía âm thanh phát ra. Tựa hồ như có một luồng sức mạnh nào đó đang nỗ lực kéo cô ra khỏi khoảng không tối đen, lạnh lẽo này.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng cực mạnh bất ngờ phản chiếu vào gương mặt xanh xao của cô. Jeong Hyeon giật mình, mở choàng mắt dậy.

- Taehyung!

Cô yếu ớt kêu lên.

Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi cô kéo Jeong Hyeon trở về hiện thực phũ phàng. Marianne ngồi bên cạnh Jeong Hyeon, hai mắt sưng húp, thấy cô đã tỉnh vội vàng đỡ Jeong Hyeon ngồi dậy.

- Jeong Hyeon, bình tĩnh nào. Cô đang bị thương, không nên cử động quá mạnh.

Jeong Hyeon đưa mắt quét dọc một lượt phòng bệnh, ánh mắt thất thần nhìn về phía Marianne, khó nhọc cất giọng hỏi:

- Taehyung đâu? Chồng tôi đâu, Marianne?

Nghe cô hỏi, Marianne không dám trả lời, vội vàng đứng dậy rót cho Jeong Hyeon một cốc nước ấm, tránh né đáp:

- Để tôi rót giúp cô một cốc nước ấm.

- Tôi hỏi chồng tôi đâu?

Jeong Hyeon cắn chặt môi đáp. Động tác rót nước của Marianne lập tức dừng lại.

Tách... tách...

Nước mắt mặn chát của Jeong Hyeon lại một lần nữa nhỏ xuống lòng bàn tay. Cô đưa tay quệt nước mắt, giật phăng đống dây chuyền dịch đang cắm, loạng choạng bước xuống dưới đất.

- Cô muốn đi đâu? Jeong Hyeon, sức khỏe của cô không được tốt, đừng cử động mạnh.

Jeong Hyeon không đáp, trực tiếp đẩy cửa bước ra bên ngoài. Lúc đi ngang qua một căn phòng bệnh, cô trông thấy Wook seol và Chang Jeong đang nằm yên lặng trên giường, toàn thân bó băng gạc, hơi thở phát ra đều đều.

Marianne vẫn kiên nhẫn đi theo sau Jeong Hyeon. Bóng hình xinh đẹp đến mức thê lương này tựa hồ như đang bị ngàn vết dao đâm cắt. Điều cô cảm thấy xót xa nhất, đó là cả Jeong Hyeon và Kim Taehyung đều chưa kịp nói lời "yêu".

Một lời "yêu" muộn màng!

Jeong Hyeon yếu ớt đi dọc hành lang, gương mặt tái nhợt đượm buồn. Nếu như Kim Taehyung không còn sống nữa, ngày tháng sau này của cô quả thực đã chết.

Hai thuộc hạ thân cận nhất của Kim Taehyung thì đang bị thương rất nặng. Hiện tại cô không biết mình phải dựa dẫm vào ai.

- Con hồ ly tinh này, chính mày đã hại chết Taehyung!

Min-suh hùng hổ từ xa lao tới, vung tay toan tát mạnh lên mặt Jeong Hyeon. Tuy nhiên, bàn tay đang giơ lên của bà ta liền bị Jeong Hyeon giữ chặt lại. Cô ngước mắt nhìn bà ta, khóe môi cong nhẹ:

- Taehyung là chồng tôi. Chồng tôi chưa chết.

- Mày... mày...

Min-suh nổi điên toan lao đến sống chết một trận với Jeong Hyeon. Thế nhưng, phía sau lưng bà ta, ông lão Kim gương mặt nghiêm nghị đã đến từ lúc nào. Ông hắng giọng, ánh mắt sa sầm xuống, có chút tức giận:

- Bà câm ngay miệng. Cái chết của Taehyung tuyệt đối phải được giữ kín. Kang Doo đã phong tỏa toàn bộ tin tức. Bà đây lại muốn làm loạn lên?

Min-suh bị mắng liền lập tức ngậm miệng, nước mắt chảy ròng. Kim Taehyung gặp nạn, Min-suh là mẹ ruột chắc chắn đau đớn cực điểm. Thế nhưng, chính thái độ lạnh lùng đến mức kinh ngạc này của ông lão Kim, quả thật khiến Jeong Hyeon bị sốc nặng.

Trước khi rời đi, ông lão Kim vẫn không quên căn dặn:

- Nghe cho kỹ đây. Cấm tuyệt đối các người tùy tiện tung tin Taehyung gặp nạn ra bên ngoài. Đợi thời cơ thích hợp, tôi sẽ tự khắc thông báo!

Ông lão Kim phẩy áo, chống gậy bước đi. Còn lại Min-suh và Jeong Hyeon, hai người cũng không tranh cãi nhau thêm nữa. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tàn dư của vụ nổ, hầu như không thể nào phát hiện ra bất kỳ một manh mối nào về hung thủ đã hại chết Kim Taehyung cả.

Marianne cúi thấp đầu nói:

- Tại hiện trường còn sót lại một vài mẩu thịt bị cháy xém. Ngoài ra, người của tôi còn phát hiện được mẩu vải áo của Thống Đốc.

Jeong Hyeon ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng quan sát những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi. Cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật phũ phàng này. Mọi thứ xảy ra giống như một giấc ngủ sâu cay vậy. Jeong Hyeon không tin, nhất định không tin.

- Hyeon bé bỏng của anh!

Năm từ này dường như đã khắc cốt ghi tâm vào sâu trong trái tim của Jeong Hyeon thật rồi. Khóe môi cô cong nhẹ, răng trên cắn chặt vào môi dưới tới nỗi bật cả máu. Đôi mắt long lanh của cô cũng đã đỏ hoe.

- Cô nghĩ Taehyung dễ dàng chết đến như thế cơ à?

Jeong Hyeon lạnh nhạt hỏi Marianne.

Phải! Kim Taehyung là ai chứ? Chắc chắn anh sẽ không chết. Chí ít, cô còn phải bắt anh về, ép anh đứng trước mặt mình mà nói lời "yêu" với cô nữa chứ.

"Taehyung , chồng nợ em duy nhất một từ. Nếu anh không về, đừng hòng em tha thứ cho anh!"

Jeong Hyeon hít sâu một hơi, đoạn quay trở lại phòng bệnh, nhờ Marianne dọn cơm cho cô ăn. Jeong Hyeon ăn rất nhiều, tới nỗi bụng nhỏ căng tròn, không thể nhét thêm nổi nữa.

Marianne ngồi bên cạnh nhìn cô, trong lòng không khỏi chua xót. Cô gái bé nhỏ này vậy mà lại đang lấy nỗi đau mà áp chế nỗi đau. Ngoài mặt Jeong Hyeon mạnh mẽ là thế, vậy mà...

Sau khi dùng bữa tối, Jeong Hyeon còn rất phối hợp với bác sĩ riêng để điều trị cơ thể tốt nhất. Mục đích của Jeong Hyeon, Marianne tạm thời chưa thể nghĩ ra.

- Jeong Hyeon, cô lạc quan như thế này, Thống Đốc chắc chắn sẽ rất vui.

Nghe Marianne nói, Jeong Hyeon chỉ cười nhẹ:

- Marianne, cô có thể giúp tôi một việc được không?

Chưa cần suy nghĩ gì nhiều, Marianne lập tức gật đầu.

- Tôi muốn đích thân lọc xương, tróc da kẻ nào đã hãm hại Taehyung, tận tay trả thù cho chồng tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro