chap 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ực...

Kim Taehyung thèm thuồng nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm tưởng như toàn bộ cơ mạch lúc này đều như muốn vỡ tung vì hưng phấn.

Nhưng mà...

Anh lại đưa mắt nhìn xuống bàn chân đang bó bột kia, chỉ hận không thể vặn thẳng luôn xương cốt cho xong một lần. Hiếm khi vợ anh lại chủ động đến như thế? Mà có khi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cũng chưa biết chừng.

Nhận ra ý muốn do dự của chồng, Jeong Hyeon càng được nước lấn tới. Hôm nay, ngay tại đây, cô muốn trở thành gái hư, rũ bỏ toàn bộ cái mác ngoan hiền thường ngày nữa.

Jeong Hyeon nhặt chiếc khăn voan mỏng được để trên giường, đoạn đem buộc hờ lên mắt Kim Taehyung. Trò chơi kích thích này, Jeong Hyeon là thật lòng muốn thử.

- Vợ à... Em học đâu cái thói hư thân như thế này vậy?

Trong giọng nói của Kim Taehyung đã trở nên run rẩy. Anh nhớ anh đâu có dạy hư cô đâu mà. Thế nhưng, chỉ sau ba ngày không gặp, Jeong Hyeon dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Chính điều này khiến Kim Taehyung có chút không quen, đành phải cắn răng hỏi lại lần nữa cho chắc.

Jeong Hyeon vẫn không chịu buông tha, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên vành tai đỏ ửng của anh, thì thầm đầy ma mị:

- Anh không biết sao? Chính anh đã dạy hư cho em đó! Taehyung, em muốn sinh con!

- Hả???

Kim Taehyung giật mình, toan với tay kéo phăng chiếc khăn voan che mặt xuống, thế nhưng liền bị Jeong Hyeon giữ chặt lại. Trên bụng anh bỗng dưng cảm thấy mềm mềm. Da thịt căng tròn, trắng nõn của Jeong Hyeon bắt đầu cọ xát lên từng múi cơ bụng vạm vỡ của anh, khiến Kim Taehyung không chịu được nữa mà lộn người vật cô nằm bẹp xuống dưới thân mình.

- Chân anh...

Jeong Hyeon thở hổn hển nói.

- Kệ đi. Vợ yêu muốn sinh con, anh phải hợp tác chứ!

Dứt lời, Jeong Hyeon cảm thấy đầu lưỡi ướt át của Kim Taehyung đang dần dần len lỏi vào trong khoang miệng của cô, nhẹ nhàng mút mát từng dư vị ngọt ngào. Hương thơm da thịt này luôn khiến Kim Taehyung say mê như điếu đổ.

Bàn tay cứng rắn không chịu yên vị, nhẹ nhàng xoa xoa đôi gò bồng đảo căng tròn của Jeong Hyeon, cùng với đó là sự liếm láp ướt át đến mức tê dại. Jeong Hyeon cong người hưởng thụ. Cô đã từng nghĩ, bản thân mình sẽ không bao giờ dâng hiến cho một gã đàn ông nào khác. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Jeong Hyeon dám ngang nhiên phá nát quy tắc như thế này.

- Ưmm... Taehyung...

- Anh đây! Chồng em đây!

Kim Taehyung run rẩy đáp. Hai cơ thể đẹp như hoa như tượng tạc, quấn quýt bên nhau, dây dưa không dứt. Mỗi một nơi được anh hôn xuống, cắn nhẹ, Jeong Hyeon lại khẽ rên rỉ trong miệng. Cô nhắm chặt mắt, hai cánh tay thon dài vòng lên cổ anh, nắm chặt tóc ngắn của Kim Taehyung mà kéo mạnh.

- Dang rộng chân ra, bé cưng!

Kim Taehyung dịu dàng tách đôi cặp đùi thon thả của cô ra. Sau đó còn rất tinh tế mà với tay lấy một chiếc gối nhỏ, đem kê xuống dưới mông Jeong Hyeon.

Từng nhịp va chạm lúc chậm lúc nhanh, lúc nhẹ lúc mạnh làm cơ thể hai người như muốn vỡ tung. Sự hưng phấn kịch liệt, hoan ái làm cho Kim Taehyung quên sạch cơn đau từ các vết thương trên cơ thể, ghì chặt Jeong Hyeon đến nỗi phải gầm lên trong đả kích, sau đó nằm vật xuống giường mà liên tục thở dốc.

Trong khoảnh khắc này, dường như, mọi rào cản. hận thù giữa hai người đều đã hoàn toàn biến mất.

Bok Hee đứng bên ngoài cửa, sốt ruột tới mức giậm chân liên tục. Đã mấy lần cô ta muốn đẩy cửa bước vào, thế nhưng đều bị chốt khóa ngăn cản lại.

- Jeong Hyeon, cô làm gì ở trong đó mà lâu vậy? Mau ra đây cho tôi nhờ!

Bok Hee vừa gọi vừa dùng tay đập thật mạnh lên cánh cửa.

Két!

Khoảng chừng năm phút sau, cuối cùng Jeong Hyeon cũng chịu bước ra bên ngoài, đắc ý nhìn cô ta bằng ánh mắt giễu cợt.

- Cô đã làm gì ở trong đó?

Bok Hee gằn giọng nói từng chữ.

Trái ngược với thái độ tức giận đến cực hạn của cô ta, Jeong Hyeon chỉ khẽ nhún vai, như cười như không mà ung dung đáp:

- Thụ thai để sinh con!

Ả tiện nhân dâm đãng này, cô đúng là một con hồ ly tinh đáng chết!

Bok Hee nắm chặt hai tay, tức điên người mà gào lớn. Không để Jeong Hyeon nói thêm bất kỳ lời nào, Bok Hee bèn chạy nhanh vào bên trong cửa, tiến về phía Kim Taehyung.

Trông thấy anh đã tỉnh, làn da còn ửng đỏ, trên cổ chi chít những vết hôn, cho thấy anh cùng Jeong Hyeon đã vừa trải qua một cuộc hoan ái vô cùng mãnh liệt. Mặc dù thâm tâm Bok Hee đã uất nghẹn lên cổ, thế nhưng cô ta vẫn cố gắng kìm nén cơn tức giận một cách cực hạn nhất.

- Anh Taehyung, anh đã tỉnh lại từ khi nào? Em mới là người phụ nữ của anh. Còn ả đàn bà kia chỉ là một con điếm, một con điếm hèn hạ muốn quyến rũ anh.

- Cô câm miệng! Tôi cấm cô được phép buông lời phỉ báng vợ tôi.

Kim Taehyung trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Bok Hee. Nếu như anh không bị thương, có lẽ trên mặt cô ta đã nổi rõ dấu bàn tay của anh rồi. Ngay cả Hwang Eun Beok, Kim Taehyung còn dám tát, huống hồ gì một Bok Hee nhỏ bé đáng ghét như thế này?!

- Bok Hee, cô có thể hạ màn được rồi đấy. Cô nghĩ chỉ bằng đống thuốc kích thích làm giảm trí nhớ kia mà có thể điều khiển được tôi ư? À, cô nên nhớ, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã có khả năng miễn dịch với toàn bộ các loại thuốc kích thích!

Thì ra, anh sớm đã biết được kế hoạch đê tiện này của Bok Hee. Chỉ là Kim Taehyung còn muốn trêu đùa cô ta thêm một chút, để xem cô ta định giở trò gì.

Trong lòng Bok Hee lúc này vô cùng rối ren. Cô ta câm nín hoàn toàn. Bí mật đã bị bại lộ, vậy thì cơ hội được ở bên người đàn ông mà cô ta xem như là cả sinh mạng này cũng không thể nào được nữa. Chi bằng, lấy nhu hóa cương, lấy cương hóa nhu. Nếu không thể dùng tình cảm để kéo anh về bên mình, Bok Hee sẽ dùng điều kiện ép anh phải đồng ý.

- Con người anh chính trực công minh, phải chứ? Là chính tay em đã cứu anh một mạng. Do vậy, anh phải báo đáp ơn em.

Lông mày Kim Taehyung lập tức chau lại. Anh không buồn nhìn cô ta, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược:

- Báo đáp ơn cô? Được, vậy cô muốn gì?

- Làm người đàn ông của em, cưới em. Điều này đối với anh không quá khó, đúng không? Đã đến lúc anh thực hiện lời hứa mười năm trước của mình rồi đấy!

Bok Hee khoanh hai tay trước ngực, nhếch môi cười thầm. Kim Taehyung mặc dù độc tài, cao ngạo, thế nhưng anh luôn luôn làm việc theo một quy tắc, kẻ đã có ơn nhất định anh sẽ dùng toàn bộ khả năng, thậm chí là cả tính mạng của mình để báo đáp.

- Báo ơn? Chi bằng cô hãy tự đập gãy một chân còn lại của tôi đi!

Bok Hee hoàn toàn hóa đá.

Những lời lẽ phũ phàng này của anh khiến Bok Hee vô cùng đau đớn đến túa gan cắt lòng. Người đàn ông này vậy mà lại tàn nhẫn đến vậy. Nước mắt trên mặt cô ta lập tức tuôn rơi ướt đẫm.

Bok Hee dùng mười năm yêu anh, mười năm theo đuổi một kẻ không hề yêu mình. Để rồi cuối cùng cô ta đổi lại được gì ngoài sự lạnh nhạt đến mức vô cảm như thế này?

Jeong Hyeon bước đi dạo quanh trong thôn, vươn vai hít thở sâu một chút, tâm tư bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô đi đến bên cạnh một ngôi nhà cũ bỏ hoang, nằm cách đây không xa. Dường như có một sức hút mãnh liệt nào đó đang không ngừng thôi thúc Jeong Hyeon bước vào.

Căn nhà hoang này đã đổ vỡ tương đối trầm trọng, có một vài thứ đồ của trẻ em cáu bẩn rơi vãi dưới đất. Có khả năng nơi này từng có một gia đình đầm ấm sinh sống chẳng hạn?!

Càng đi sâu vào bên trong, Jeong Hyeon lại cảm thấy đầu óc mình choáng váng kì lạ. Một loạt ký ức hỗn tạp cứ thế nảy sinh trong đầu cô, tựa hồ như có một luồng điện lớn chạy dọc toàn bộ các huyết mạch.

Kì lạ!

Jeong Hyeon không ngừng lẩm bẩm trong miệng. Một thanh niên tuấn tú, mái tóc rẽ ngôi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô không rời. Một cô bé dùng tay đập đập lên xô cát, cười cười nói nói liên tục:

"Chú à, chú à!"

Ánh mắt này, sao lại quen đến thế?

Jeong Hyeon bị cơn đau đầu hành hạ, nhất thời tựa người lên tường cũ, dùng hai tay vò tóc. Càng lúc những hình ảnh vốn đã mất của quá khứ lại ẩn hiện trong đầu cô.

"Chú à, chú tên là gì?"

"Hỏi làm gì, không cần thiết!"

"Đi mà. Chú, cháu yêu chú nhất!"

"Bé nít ranh miệng còn hôi sữa đã yêu với đương. Vớ vẩn!"

"Hứ... Chú có nói không? Chú à, chú tên là gì?"

Khi đó, Jeong Hyeon chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, long lanh mà nhìn về phía chàng thanh niên ấy.

Cuối cùng, anh không chịu được nữa, chỉ đành thở dài mà nói nhỏ:

"Hãy nhớ cho thật kỹ tên của chú. Nhớ đến khắc cốt ghi tâm, nhớ đến suốt quãng đời còn lại!"

"Kim Taehyung!"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro