1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đỗ hà có thể nhìn thấy những mũi tên tình yêu - mũi tên tình yêu quyết định ai thích ai. nàng không hoàn toàn chắc chắn làm thế nào mà nàng  có thể có được một khả năng đáng kinh ngạc như vậy.
nhưng nàng biết chắc chắn rằng tất cả đã bắt đầu ngay sau kỳ nghỉ hè, sau khi nàng và gia đình đến thăm đền thờ. nàng nhớ rằng tất cả những gì nàng làm lúc đó chỉ là cầu nguyện cho tình yêu và sự thịnh vượng.
là nó. và rồi, sau một hoặc hai ngày, nó thật sự bắt đầu.
thật tò mò.

ban đầu, nàng nghĩ mình bị ảo giác và có lẽ chỉ mệt mỏi do phải sinh hoạt thường xuyên cùng gia đình nên nàng phớt lờ. nhưng sau bao ngày trôi qua, nó vẫn ở đó, ám ảnh nàng và khiến tâm trí nàng hỗn loạn.
trước khi có thể nhập viện tâm thần, đỗ hà đã có một khám phá thú vị. mọi chuyện bắt đầu khi nàng nhận thấy những mũi tên màu đỏ của bố mẹ nàng đang chỉ vào nhau và nhấp nháy rực rỡ. tò mò, nàng nghĩ. nàng nhìn đứa em của mình – đỗ minh nhưng nàng không tìm thấy mũi tên ở đâu cả.

đỗ hà không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng nàng ấy có một giả thuyết. để kiểm tra giả thuyết đó, nàng đã ra khỏi nhà, kéo theo người em của mình đến quán cà phê yêu thích của nàng. ở đó, đỗ hà tiếp tục với thí nghiệm của nàng ấy.
" tại sao chúng ta lại ở đây? " đỗ minh thở dài.
" ý em là gì? chúng ta đang đến thăm người mà em yêu." nàng thờ ơ nói, nhận thấy sự đỏ mặt hiện lên trên khuôn mặt của em trai mình.
đúng như dự đoán, mũi tên đỏ của em trai anh xuất hiện và chỉ vào cô gái tóc nâu nhỏ nhắn trên quầy.
" em thực sự thích cô ấy phải không?" nàng tiếp tục trêu chọc em. đỗ long chỉ thở dài đáp lại và xấu hổ che mặt lại.
đó là chuyện xảy ra ngày hôm qua. đỗ hà đi đến kết luận rằng nàng ấy không hoàn toàn mất trí. người đã cho nàng khả năng này có lẽ đều có lý do và nàng ấy sẽ tìm hiểu lý do tại sao.

***

đỗ hà đang chậm rãi đi về hướng trường học của mình. đang suy nghĩ, nàng cảm thấy điện thoại của mình rung. người bạn thân nhất của nàng – lương thùy linh đã gửi cho cô một tin nhắn.
tệ thật. đỗ hà quên mất. hôm qua nàng bận quá nên quên liên lạc với cô ấy. nàng hi vọng lương linh sẽ không nổi điên,  nàng lẩm bẩm đầy hy vọng.

đỗ hà đã làm bạn với lương linh từ rất lâu rồi. họ đã gắn bó với nhau từ khi còn nhỏ. và có lẽ đỗ hà không thể tưởng tượng được cuộc sống nếu như không có cô ấy.
lần cuối cùng nàng gặp lương linh là vào tháng trước. họ đang ngồi trên băng ghế ở sân chơi, nơi họ thường chơi đùa. đó là một ngày trước chuyến đi nhật bản của nàng.

họ chỉ thản nhiên ăn món kem yêu thích của mình bên cạnh xe bán kem.
họ đang có cuộc đối đầu giữa các cô gái. hóa ra crush của đỗ hà lại phải lòng bạn thân của nàng, điều này không có gì đáng ngạc nhiên vì điều đó đã được thể hiện ngay từ đầu.
" cậu có thích anh ấy? " đỗ hà thản nhiên hỏi.
" không. "
" nhưng có vẻ như anh ấy thích cậu hơn. vì vậy tớ không nghĩ mình đã từng có cơ hội."
có một chút im lặng.
" đỗ hà... tớ xin lỗi."
đỗ hà nhìn lên, có chút bối rối.
" cậu xin lỗi cho điều gì? "
lương linh có vẻ tội lỗi trên khuôn mặt xinh đẹp của mình khiến đỗ hà thấy khá hài hước nhưng cũng đáng yêu. như mọi khi, lương linh không bao giờ thất bại trong việc làm đỗ hà thích thú.
" tớ chưa bao giờ muốn những chuyện như thế này xảy ra. " cô thở dài khi lấy chiếc khăn tay trong túi và lau một ít kem trên môi đỗ hà.
đỗ hà mỉm cười và đánh giá cao cử chỉ đó.
" đừng bao giờ xin lỗi vì những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. " nàng nói với cô ấy: " thêm nữa, thật khó để mọi người không thích cậu. ý tớ là, nhìn vào cậu! cậu thật xinh đẹp và có lẽ là người tốt bụng và đáng yêu nhất mà tớ từng gặp ".

lương linh cười khúc khích một cách chân thành: " tớ không chắc về phần 'tử tế và đáng yêu nhất' nhưng tớ chắc chắn về phần đầu tiên. "
" cậu thật là khiêm tốn đấy. " đỗ hà nói đùa.
" ngài tâng bốc tôi quá nhiều rồi, thưa hiệp sĩ." lương linh chơi cùng.
họ cùng nhau cười khúc khích vì sự ngốc nghếch của mình. đỗ hà cố gắng chia sẻ kem của mình với người sau. lương linh vui vẻ cắn một miếng và sau đó họ bắt đầu cắn kem của nhau.
hành động của họ đối với nhau bắt đầu ảnh hưởng đến đỗ hà.
" có lẽ đây là lý do tại sao không có chàng trai nào muốn hẹn hò với tớ " nàng chán nản lẩm bẩm.
" ý cậu là gì?" lương linh ngừng cắn kem và ngây thơ nhìn nàng.
" họ nghĩ tớ đang hẹn hò với cậu! " đỗ hà kêu lên
" ồ, đó có phải là điều xấu không? " cô vô tội hỏi.
" cái gì? " đỗ hà hơi bối rối trước câu trả lời của lương linh, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục, " ý tớ đó không phải là một điều tồi tệ đối với cậu vì mọi người vẫn lao vào cậu.
đỗ hà bỏ đi một chút khi nàng nhìn người bạn thân nhất của mình ăn hết cây kem còn lại.
" tớ đã có một chút lo lắng. tớ chưa sẵn sàng để làm tan nát trái tim cậu. " cô nói đùa và nghe thấy người sau chế giễu.
" tớ cũng nghĩ như vậy " nàng phản đối.
đó là những gì nàng có thể nhớ lại về ngày hôm đó. sau đó họ về nhà và ngủ qua đêm trước khi họ bị tách ra.
đỗ hà có một bí mật mà cô chưa nói với lương linh. nàng ấy thừa nhận sự thật rằng nàng ấy thực sự có chút tình cảm với người bạn thân nhất của mình.
nó không nghiêm trọng. đó chỉ là một mối tình tuổi teen. không có gì vô hại cả. và đỗ hà sẽ không bao giờ có những suy nghĩ như vậy bởi vì lương linh quan trọng hơn nhiều so với mong muốn của chính nàng.
                                                                                 tớ  ngủ quên 😭 8:33

nàng trả lời tin nhắn của lương linh. đỗ hà biết rằng hiện tại nàng đang nói dối người bạn thân nhất của mình nhưng nàng không biết làm thế nào để giải thích khả năng siêu nhiên của mình mà không khiến cô hoảng sợ. vậy nó là lựa chọn duy nhất.

chắc hẳn cậu đã mệt mỏi sau khi mua sắm. tội nghiệp baby ~ 8:34

                     ước gì bố mẹ tớ không phải là
người hướng ngoại 😭 8:35

đỗ hà gục đầu xuống bàn trong khi chờ đợi câu trả lời của lương linh. nàng đến trường sớm vì quá hào hứng muốn kiểm tra khả năng mới phát hiện của mình và cũng với hy vọng được gặp lại người bạn thân nhất của mình.

họ không tệ đến thế. hãy nhớ rằng cậu có tớ, cô bạn hướng ngoại của cậu 😉 8:37

đỗ hà cười nhẹ. đôi khi lương linh thật ngốc nghếch.
           quả thực, tớ có một cô bạn hướng ngoại nhưng không nghiện mua    sắm. và tớ rất biết ơn vì điều đó   8:38 

tớ biết. cậu sẽ làm gì nếu không có tớ? 😉 8:40

cậu biết đấy, tớ sẽ không thể tồn tại nếu không có cậu. cậu giống như lá chắn con người của cá nhân tớ khỏi mọi tương tác xã hội đang cạn kiệt. 8:40

đỗ hà nhắm mắt lại một chút khi chờ đợi câu trả lời của lương linh. và có vẻ như việc sau sẽ mất một thời gian. sau một hoặc hai phút, câu trả lời của cô ấy chỉ đơn giản là " cậu đang ở đâu?".

đỗ hà trả lời rằng nàng đã ở trong lớp rồi. lương linh chắc hẳn đang ở gần trường khi cô ấy hỏi điều đó.

đỗ hà không ngờ rằng mình sẽ ngủ quên trong chốc lát. nàng giật mình tỉnh giấc khi cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng đè lên lưng mình.
" linh " nàng rên rỉ, " cậu nặng quá. "
nàng nghe thấy tiếng cười khúc khích sau đó nhưng vẫn không dừng lại. lương linh vòng tay qua eo và ôm chặt hơn.
" không, tôi không phải. "
đỗ hà ngồi thẳng và đối mặt với bạn mình. " cậu thật là một mối đe dọa của một người bạn gái. " nàng nhấn mạnh nhiều hơn vào không gian của từ.
lương linh buông cái ôm ra, ngồi vào lòng nàng và nói: " và cậu đúng là một cái đầu buồn ngủ " rồi quàng tay trái qua cổ nàng và mỉm cười trìu mến. đỗ hà chỉ đảo mắt tinh nghịch.

căn phòng bắt đầu đầy học sinh. nhưng không ai trong số họ chú ý đến hai người.
tất cả họ đều đã khá quen với việc thể hiện tình cảm nơi công cộng hàng ngày.
đỗ hà vẫn còn buồn ngủ đến mức tựa đầu vào ngực lương linh.

ở phía bên kia cách bàn của họ hai cái bàn, một người bạn cùng lớp của họ - tuấn khải đang trừng mắt nhìn nàng ấy. nhìn bề ngoài thì có vẻ như anh ấy đang ghen tị. nàng đã từng phải lòng anh.
nhưng nó hoàn toàn biến mất và thay vào đó là sự khó chịu tột độ. đó không phải lỗi của nàng khi lương linh cực kỳ yêu mến nàng.

nếu muốn có được lương linh thì anh phải làm tốt hơn là chỉ trừng mắt nhìn đỗ hà một cách khó chịu.
đỗ hà thích làm phiền những người mà nàng ấy không thích. và nàng ấy còn muốn làm phiền ngày của tuấn khải hơn nữa.
" đầu tớ đau quá. " nàng bĩu môi, trao cho lương linh đôi mắt cún con khó cưỡng nhất của mình.

tất nhiên đầu nàng không đau. đó chỉ là lời nói dối để thu hút sự chú ý của lương linh tập trung vào nàng nhiều hơn.
" ôi baby " lương linh thủ thỉ xoa bóp da đầu nàng.

đỗ hà lập tức nhắm mắt lại. nàng không khỏi rên rỉ một chút và thở dài hài lòng. nghe có vẻ gợi cảm nhưng đó không phải lỗi của nàng mà tại lương linh có đôi bàn tay khéo léo.

lương linh tiếp tục việc cô đang làm. đỗ hà hơi mở một mắt ra chỉ để thấy lương linh đang cười toe toét thích thú với nàng.

" linh và hà, tôi tin rằng việc thể hiện tình cảm nơi công cộng bị cấm trong lớp của tôi. " đỗ hà giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy giọng nói của giáo viên chủ nhiệm.
lương linh ngay lập tức ngồi lên bàn của cô, ngay trước mặt cô. trên mặt cô không hề có một chút xấu hổ nào khiến đỗ hà không thể tin được.

cả hai đều xin lỗi.

giáo viên mắng bọn họ một chút rồi tiếp tục chương trình ngày hôm nay. một lúc sau, lương linh và đỗ hà lặng lẽ cười vì sự ngốc nghếch của mình.
khi đỗ hà đang lười biếng lắng nghe giáo viên của họ và nàng lại nhìn thấy tuấn khải.

anh ấy đang lén lút nhìn chằm chằm vào lương linh trong khi người bạn thân hoàn toàn không biết gì của nàng đang quá tập trung vào lớp học để có thể nhận ra. mũi tên tình yêu của tuấn khải đang hướng về phía cô, nó hơi sáng nhưng không sáng sủa hơn mũi tên bố mẹ nàng.

nàng nhìn quanh lớp học và quan sát mũi tên của từng bạn cùng lớp.
một số thì hơi rõ ràng nhưng một số lại hơi gây sốc.
chẳng hạn như mũi tên tình yêu của chủ tịch hội học sinh phương anh  đang chỉ vào học sinh phạm pháp số một của trường – ngọc thảo. đỗ hà chắc chắn rằng hai người này ghét nhau.

nàng quan sát một lúc và khi không có gì thú vị khiến nàng chú ý, nàng nhìn chằm chằm vào mắt tuấn khải và nghĩ rằng anh ấy đã bị đánh đòn hoàn toàn.

điều này khiến cô băn khoăn về mũi tên của lương linh. nàng khá tò mò liệu người bạn thân nhất của nàng có đáp lại tình cảm của anh ấy không.

đôi mắt của đỗ hà mở to như một chiếc đĩa. chỉ vào nàng là mũi tên tình yêu của lương linh, tỏa sáng rực rỡ.
nàng nhìn chằm chằm vào lưng người bạn thân nhất của mình hoàn toàn bối rối.

nàng cố gắng nhìn ra phía sau, tự hỏi liệu có ai ở đó không, nhưng chẳng có ai cả. nàng cố gắng di chuyển cạnh nhau chỉ để quan sát xem mũi tên có bay theo không và thực sự nó đã làm như vậy.

đỗ hà chớp mắt một cách vô tội. hiện tại, nàng thực sự đang khoét những lỗ trên lưng lương linh.
có vẻ như người sau đã cảm nhận được cảm giác đó. lương linh nhìn về phía sau mỉm cười rồi nháy mắt.
bây giờ đỗ hà đang sửng sốt trước cái nháy mắt đó. nàng ấy không biết làm thế nào để hoạt động tốt hoặc nàng sẽ phản ứng thế nào với điều đó.
lương linh dường như không nhận thấy sự thay đổi hành động của nàng. cô quay lại tập trung vào lớp học.
đỗ hà hoàn toàn bối rối và nàng đang cân nhắc xem mình sẽ giải quyết tình huống này như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro