Chương 1:Ngôi trường mới-Bell Liberty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe bus chật cứng chỗ lăn bánh trên con đường mờ sương sớm.Lucy nhìn ra cửa sổ,mơ màng tưởng tượng về ngôi trường mà mình sẽ tới.Chắc là phải rất hoành tráng đúng như cái tên của nó:Bell Liberty
Trạm thứ 25,xe dừng lại gần trường cô theo đúng lời chỉ dẫn của chú Khánh.Lucy nhanh nhẹn bước ra cửa,nhưng ngay lúc đó,cô bé thấy một thằng nhóc thọc tay vào túi của cô bạn đứng trước nó.Vì có một bà cụ cũng vừa bước ra chắn phía sau nên tầm nhìn của mọi người bị che khuất,không ai thấy được thằng nhóc này đang dở trò.Nhưng thật xui xẻo cho nó là lưng bà cụ đã không che khuất tầm mắt của Lucy.Nhanh như cắt cô bé lao lại,nắm tay thằng nhóc giơ lên cao la to:
-Có móc túi mọi người cẩn thận!
Cảnh tượng tiếp theo,hàng trăm con mắt trên xe đổ dồn về phía kẻ vừa la lên.Thằng nhóc cũng bất ngờ,tay vẫn còn cầm chặt cái bóp-tang vật không thể chối cãi được.Sau vài giây,nó sực tỉnh,vội vàng hất mạnh tay Lucy ra và lao nhanh xuống trạm,nhưng chiếc bóp đã bị Lucy dành lại.Tên này tức tối quay lại ném cho cô một cái nhìn hằn học:
-Mẹ kiếp!Con nhỏ phá.Đợi đó!Tao sẽ cho mày biết tay!
Lucy không biết cũng chính việc tốt này sẽ gây ra cho cô một chuỗi rắc rối sau này
Rời khỏi chiếc xe bus chật cứng, Lucy vội vàng chạy đi tìm đường tới ngôi trường mới của mình.Nhưng loanh quanh mãi từ con đường này đến hết góc phó khác, cô nhóc vẫn không thấy nó ở đâu.
Sau nửa tiếng tìm đường, cô nhóc khẳng định:Mình lạc thật rồi!
Đúng lúc này, có tiếng chuông vang lên, Lucy giật mình quay sang, hóa ra nơi mà cô nhóc tìm nãy giờ đang ở ngay sau lưng và chỉ cách cô có vài chục bước chân mà thôi
Sau tiếng chuông, cánh cổng sắt đã đóng sập lại, còn Lucy thì đứng ngơ ngác, dở khóc giở cười. Nhíu mày nhìn chiếc cổng sắt lạnh lẽo cao chót vót trước mặt như đang thách thức mình, cô nhóc hé một nụ cười nửa miệng rồi quay ngoắt đi.
Trong từ điển sống của cô không tồn tại hai chữ "Buông xuôi" .
Hôm nay là buổi học đầu tiên, cô đã cố gắng dậy thật sớm, đời nào lại chịu bỏ về dễ dàng như vậy. Cổng đóng thì... trèo tường.
Đi được một đoạn thì cô cũng tìm thấy một khoảng tường vắng, có một cành cây to từ trong tường xòe ra. Cô nhóc nhảy phóc đu người leo lên thành tường một cách điệu nghệ. Nhưng ngay khi đã an tọa trên thành tường, cô lại bị trượt chân và lao thẳng xuống dưới. Lucy điếng người, không thể tưởng tượng nổi sao lần này mình lại bất cẩn như thế
Nhưng quan trọng là cô nhóc đang rơi.
Cô nhóc nhắm chặt mắt sợ hãi, nhưng chợt giật mình. Cô không rớt xuống đất mà đang nằm gọn trong vòng tay của ai đó.
Một ai đó...
Tim vẫn đập rộn ràng từng nhịp hỗn loạn trong lồng ngực, Lucy mấp máy môi hơi run rồi mở to đôi mắt trong vao chậm chạp ngước lên. Trước mặt cô bé là một cậu bạn xó gương mặt vô cùng đẹp, và cậu ấy đang bế cô. Những tia nắng sớm phủ lên vai lấp lánh càng khiến cậu trở nên rạng rỡ hơn. Khi nhìn thấy Lucy ngã từ trên cao xuống, cậu đã lao ra đỡ cô bé, dễ dàng như chụp một con mèo con.
Trái tim non nớt của cô càng lúc càng loạn nhịp và không ngừng kêu gào ái mộ cậu. Còn cậu bạn kia bây giờ mới đưa đôi mắt đen thẳm bình thản nhìn xuống Lucy mỉm cười, cánh tay dần buông ra đặt cô xuống đất:
-Lần sau có muốn trèo tường thì nhớ cởi đôi giày búp bê đó ra cho an toàn nhé, cô bé!
Cô bé đỏ mặt ngước lên lúng túng. Nhưng còn chưa kịp cảm ơn thì cậu nhóc kia lôi ra một cuốn sổ bìa đỏ chót, hí hoáy ghi chép: Không đeo thẻ học sinh, không sinh hoạt đầu giờ, đi học trễ. Nhiều tội quá, tuần này bạn xui rồi!
Giờ thì cô nhóc đã biết mình có diễm phúc rơi vào tay ai rồi. Không phải là một thiên thần hay là một chàng hoàng tử bạch mã gì cả, thật đau đớn khi phải nhận ra rằng cậu ta chính là một sao đỏ đang đi trực. Số cô thật đen đủi!
-Cậu tên gì?
-Hoàng Linh Đan. -Cô bé thở dài chán nản
-Hoàng Linh Đan! Lớp nào? -Cậu nhóc nghiêng đầu hỏi Lucy, mắt vẫn không rời khỏi cuốn sổ.
-11A
-Hở? -Cậu sao đỏ nhìn cô bé ngạc nhiên: Lớp mình đâu có cái tên này. Cậu là học sinh mới được chuyển tới hả?
Lucy gật gật đầu.
Cậu nhóc liền gập cuốn sổ rồi quay sang nhìn cô trách móc:
-Ngày đầu tiên nhập học mà giờ này mới tới trường, đừng có nói với tớ là cậu đi lạc đó nhé!. Tớ là Thiên Di, sao đỏ có nhiệm cụ đón cậu vào lớp.
-Thiên Di?-Lucy nhìn cậu tò mò.
-Gọi là Kei cũng được. Vào lớp thôi!
Lớp 11A là lớp học đứng đầu khối 11 trong học viện Bell Liberty, tập trung 80% học sinh du học, và đa số họ đều là con trai.
-Thưa cô, em đưa họ sinh mới vào rồi!-Cánh cửa lớp mở ra, lập tức 20 cặp mắt tò mò dán vào Lucy.
Cô chủ nhiệm mỉm cười bước tới bên cạnh cô bé:
-Giới thiệu với các em, đây là bạn Hoàng Linh Đan, từ nay sẽ học ở lớp mình, các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé!
-Chào các bạn, mình là Linh Đan, các bạn cứ gọi mình là Lucy.-Cô bé mỉm cười với vẻ bối rối e ngại.
Không hiểu sao mọi người lại nhìn cô chằm chặp có vẻ tò mò như thế, nhiều người còn quay sang thì thầm với nhau điều gì có vẻ hứng thú lắm. Một phút trôi qua mà không khí kì lạ vẫn chưa mất đi. Lucy thấy hơi hồi hộp, cô vẫn còn chưa tập được thói quen tự tin trước đám đông, hơn nữa trước mặt cô lúc này lại là những người rất đặc biệt.
-Em ngồi bàn thứ 3 cạnh cửa sổ nhé!- Cô giáo mỉm cười chỉ tay về chiếc bàn trống.
-Dạ!- Lucy nhanh nhẹn bước vào chỗ, tim vẫn còn đập thịch thịch chưa hết hồi hộp.
Đúng lúc này, cậu nhóc bên cạnh quay sang mỉm cười:
-Chào người mới! Tớ là Thanh Phong, rất vui đựơ làm quen với cậu.
Nghe tiếng cậu bạn, Lucy vui vẻ quay sang và chợt sững người. Chàng trai có mái tóc nhuộm vàng, với khuôn mặt khá bắt mắt, làn da trắng không chút tì vết, sống mũi cao, đôi mắt xám lúc nào cũng biêng biếc như đang cười. Trên cổ cậu lộ ra một sợi dây chuyền mặt thánh giá bằng bạc lấp lánh. Nhìn cậu thật giống một thiên thần.
-Chào Thanh Phong, rất cui được làm quen với cậu!- Lucy vui vẻ mỉm cười thật tươi đáp lại rồi yên vị vào chỗ ngồi.
Buổi học đầu tiên diễn ra thật chậm chạp, và sự chênh lệch kién thức giữa Lucy với các bạn trong lớp khá lớn, nhất là về môn ngoại ngữ. Với vốn tiếng anh khiêm toins của mình tích góp được từ trước đến giờ, Lucy ngồi nghe giảnh như mấy chú trâu ngơ ngác ngồi nghe gảy đàn. Căn bản là không hiểu gì hết
Chưa dừng lại ở đó, môn Hóa, Toán, Lý... kiến thức đều ở một tầm quá cao so với Lucy, không có bài tập nào cô làm đạt yêu cầu giáo viên đưa ra. Vì vậy ngay buổi đầu tiên vào lớp Lucy đã trở nên rất nổi tiếng, nhưng đáng tiếc cô nổi tiếng vì cô quá tầm thường so với mọi người.
Xếp sách vở một cách chán nản, Lucy bắt đầu thấy hối hận vì đã vào học ở Bell Liberty.
-Linh Đan, đừng lo lắng quá! Cậu chỉ mới nhập học nên chưa quen với môi trường mới thôi. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ nhé!- Cậu nhóc thiên thần tiến lại mỉm cười trìu mến.
-Cám ơn Thanh Phong!- Lucy vui vẻ gật đầu.
-Linh Đan, tớ là Hà Nhật Dạ, lớp trưởng. Có khó khăn gì thì cứ nói với tớ nhé!- Một cô bạn xinh đẹp có mái tóc xám và khuôn mặt gợi cảm hệt như nữ thần sắc đẹp Arphodite trong thần thoại Hi Lạp đang chìa tay ra trước mặt Lucy mỉm cười.
Lucy hơi sững sờ vì vẻ đẹp của cô ấy trong vài giây, rồi cô cũng vui vẻ nắm lấy bàn tay đó. Xem ra mọi người ở đây cũng thân thiện chứ không lạnh lùng như cô nghĩ.
-Cám ơn Nhật Dạ, sau này tớ phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều đó!- Vui vẻ đeo cặp chéo qua lưng, cô nhóc đang định bước ra khỏi lớp thì lập tức bị gọi giật lại.
-Chờ đã Hoàng Linh Đan!- Cậu sao đỏ từ phía sau đang lững thững bước lại và đưa cho cô cái giẻ lau bảng, lạnh lùng ra lệnh:- Trực lớp xong rồi về!
-Tại sao tớ lại phải trực lớp?
-Hôm nay cậu là người duy nhất đi trễ, mà lớp mình quy định người nào đi trễ sẽ ohair trực lớp suốt tuần. Cậu có ý kiến gì không?
Cô nhóc ngẩn người. Ở đâu ra cái quy định quái gở này không biết! Ở những ngôi trường cũ của cô, việc trực nhật luôn có mấy cô lao công làm. Một học viện hoành tráng như Bell Liberty mà lại bắt học sinh lao động?
-Được rồi, tớ sẽ trực!- Lucy miễn cưỡng gật đầu, còn cậu sao đỏ thì mỉm cười tinh quái. Con bé này dễ bị lừa quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro