cuthuongtho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguon http://ttvnol.com/forum/tvty/660218/trang-1.ttvn

Ngày ấy...

Em đang học thêm lớp tại chức T.A, mà học mấy kì rồi tự dưng ở đâu nhẩy vào 1 cô bé. Lúc đầu em tưởng em này học dốt, mới phải đi học. Càng ngày em càng để ý là nó học giỏi quá, mà nhìn kĩ thì nó cũng xinh xắn, có duyên. Thế là lân la bắt chuyện làm quen. Theo đánh giá của em thì nó chát chít trong lớp cũng được vui vẻ lắm, lại tâm lý, biết lắng nghe em nói, và có ý kiến bình luận hay ho, đâm ra em sung sướng. (Ăn dưa bở nhở các bác nhở ?)

Sau đấy một thời gian lân la, em đi học toàn ngồi cạnh nó, vừa học vừa đàn sáo linh tinh. Nó cũng không đuổi em ra chỗ khác, không ghét em. Em nghĩ là phải cưa nó thôi, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào đây ?

Có hôm, đi học nó ngồi cạnh một thằng còm nhom ở trong lớp, chả hiểu tụi nó lục đục thế nào mà nó chuyển chỗ xuống ngồi cạnh em. Thế là tụi lớp em chúng nó có vẻ ngạc nhiên lắm. Mấy thằng bạn em bẩu là, có khi nó thích mày đấy.

Em đi học cũng không đều vì bận đi làm và các việc khác nữa, nên khi đi học có gặp nó thì nó cũng hay hỏi thăm em.

Nghe tư vấn của thằng anh zai em (nhưng thằng anh của em nó cũng đểu lắm, chưa dám tin nhiều) và nghiên cứu các chiêu thức của các cao thủ em cũng chả tấn công luôn

Lúc đấy em nghĩ nếu tấn công dồn dập ngay, ngộ nhỡ chẳng qua là do em hoang tưởng là con bé nó thế nọ thế kia, mà đùng một cái mình nhào vô lộ chân tướng ra trong khi chuyện mới chỉ khởi đầu, nó chạy mất thì chết.

Nhưng mà chẳng nhẽ cứ loanh quanh thế này mãi à, phải tiến lên 1 tý chứ

Em nghĩ cũng lung lắm các bác ạ!

...

Rồi tất nhiên em cũng xin được của nó địa chỉ e mail.

Em đoán được nó chưa có người yêu, vì tan học xong nó đi thẳng về nhà chẳng ai đưa đón cả. Nó ăn mặc giản dị, không đú như những đứa khác, nói năng lễ độ, nhưng sắc sảo ma lanh.

Em thì các bác thấy đấy: mặt mũi cũng sáng sủa, đẹp trai từ xưa đến giờ, có chút của ăn của để tuy không nhiều, phương tiện đi lại mới chỉ chạy con MAX ghẻ do sư huynh thải cho từ khi em vào đại học. Em thì gày gò từ xưa đến giờ, không béo được chắc chưa đến lúc phát. Mồm miệng cũng tốt nhưng chỉ theo cảm hứng thôi, chác phải rèn luyện nhiều nữa.

Em cũng mất ngủ mấy đêm vì gái.

*

Thế rồi có lần em online sáng thì phát hiện, cô nàng online với Status : Mưa, buồn quá.

Em cuống cuồng cả lên, nhịn không nổi đành nhẩy vào hi, với helo loạn xị ngầu. May mắn thay cô nàng nhận ra nick của em và có trả lời.

Qua mấy câu xã giao, em gõ là : "Sao status nghe sến thế". Em ấy trả lời : "viết thế để còn tán trai chứ".

(nghe hấp hẫn không các bác, em tưởng tượng như là nó đang định tán mình ấy)

Tuy vậy, em vẫn bình tĩnh viết tiếp :

"Hôm nay tâm trạng thế, ở trong lớp Q, cá tính lắm cơ mà."

Chẳng hiểu sao nó lại trả lời đúng ý em thế :

"Thế cá tính thì không được buồn sao ?"

Đúng phán đoán của em, em phang luôn cho 1 câu "ờ hờ, thế thì tâm trạng thật rùi"

Lập tức cô nàng biết 1 chữ rất to "Ối bà con ơi, tôi bị lừa"

Và có vẻ cay cú em lắm, từ đó em cầm trịch được nội dung chat chít.

Có 1 đoạn này nữa, nó bảo em là "đang ngủ thì có điện thoại gọi làm nó tỉnh giấc, làm hỏng mất giấc mơ đẹp"

Em vu vơ hỏi : "Thế cậu mơ thấy gì vậy ?"

Cô ta reply : "mơ thấy hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón"

Nghe thế bất giác em phân vân hay nó ám chỉ mình với con MAX trắng.

Tuy vậy em cũng chả manh động

Nhưng rồi đêm đấy em lại mất ngủ các bác ạ.

Tối, em chẳng làm ăn được gì cả, nghĩ miên man không biết nó có thích mình không, rồi không hiểu sao nó lại nói những câu ẩn ý như thế, v.v.. rồi liệu em có nên phát động cuộc tổng tấn công chơi bài ngửa để nhanh chóng rõ ràng vấn đề.

Em sợ nhất là chẳng may, lỡ mồm nói ra lời yêu mà nó lại bảo "chúng mình làm bạn nhé" thì đời em coi như đã nhận 1 vòng hoa trắng. Híc híc híc.

Thế rồi.

Chuyện nó lại có những diễn biến mới.

Tối ấy mưa phùn, em đi học, đang mua cái kẹo cao su ăn cho thơm miệng để tý nữa ngồi học có nói chuyện với cô nàng thì mồm miệng nó đỡ hôi, bỗng em thấy nàng phóng xe vào gửi.

Mẹ khiếp, nàng đi con Piagio mà em thì các bác biết rồi đó, cưỡi con bạch mã đểu (có chết em không cơ chứ).

Nhưng dù sao đường đường là nam nhi lại sợ cái phù du ấy à. Em vẫn gọi ầm lên "Q ơi, đi học sớm thế"

Nàng cười, chu choa, xinh quá. Em run lẩy bẩy, chẳng biết nói gì, gượng lắm em chạy ra gần nàng vừa đi vừa mới thốt ra được 1 câu ngu như bò :

"Ăn kẹo cao su không ?"

Nàng nhoẻ miệng cười rõ duyên vậy mà làm em chết điếng :

"Cảm ơn N, tớ không bị thúi miệng"

Ặc ặc ặc...

Đau quá, đau quá.

Chắc thấy em đần thối ra, nàng lại cười cười bảo : "Hôm nay, đợi mãi mà chả thấy hoàng tử bạch mã đến đón gì cả, tụt hết cả hứng"

Ối trời, em như người từ cõi chết trở về, lại le te vẫy đuôi, lè lưỡi, bụng thầm nghĩ hình như ý nàng bảo mình buổi sau đến đón nàng đi học thì phải.

Nhưng mà thưa các bác, em tỉnh lắm, em thừa biết là nó đang xỏ mũi em, đang nâng em lên rồi đặt em xuống đây. (Có đúng không hả các bác.)

Các bác biết em trả lời thế nào không ? Em bảo cho chết, chẳng có hoàng tử nào đâu, may ra có cóc nhái ruồi muỗi nó đến đón cô. Hô hô.

Em thấy hắn cười khẩy không nói gì. Vào lớp em cũng không thèm ngồi cạnh nàng nữa mà ngồi với mấy đứa bạn đàn sáo cho đến hết buổi rồi ai về nhà nấy, chẳng nói câu nào thêm.

chuong 2

Hôm học kế nó lại không đi học. Mất công em hộc tốc phóng từ chỗ làm về rõ sớm, đảo vào lớp thấy không có ai bèn ra quán nước trước cổng trường ngồi ngóng như ngóng cha mãi chả thấy nàng đâu.

Chán quá em đi vào lớp, tự nhủ rằng chắc nàng bận roài.

Ngồi học mà chả chữ nào vào đầu, mà cơ thể em nó tự suy nhược hay sao ấy, cứ chốc chốc nó lại bắt em thờ dài, làm mấy đứa con gái ngồi cạnh lấm lét cười.

Chết chửa, người ngoài còn biết mà cười với nhau thì người trong cuộc chắc đọc thấy lòng dạ em mất.

Nên nàng nghỉ học cũng vì thấy mùi ???

Nghĩ cùng kì các bác ạ, thời buổi kinh tế thị trường, con người 8X năng động, thông tin liên lạc tràn ngập khắp nơi nơi, ô thế mà cô nàng lại không dùng DĐ.

(Vì mấy lần nói chuyện, nàng bảo không dùng cellphone, tuy không tin nhưng quả thật chẳng thấy rút máy ra bao giờ, không biết là chiêu gì đây ???)

*

Sau đấy ít hôm, em đi công tác dưới NĐ, lúc ở trên ôtô, đầu em lờ mờ những suy nghĩ.

Theo suy diễn của em :

Nếu cô nàng định chơi trò ú tìm, hay đại loại là đang giở bài vở gì đó mà nghỉ học với mục đích tạo sự nhớ thương nơi con tim em thì em cũng việc quái gì phải mò đến lớp tìm kiếm nữa, nghỉ học vài buổi cũng chẳng chết ai, vừa chắc ăn, vừa khoẻ người, có khi lại tạo thắc mắc ngược cho nó ấy chứ lị.

...

Nói thêm là em không định tán gái bằng thơ

Khoản thơ thẩn thì xưa nay em chả đọc lấy 1 chữ (riêng khoản thơ tình đặc chủng thôi) còn các thể thơ Hồ Xuân Hương, cóc, mít em đọc không nhiều lắm.

Con người em xưa nay ghét nhất là sến, khóc lóc, uỷ mị tang thương sầu bi...

Đến cái lúc này em mới có biết mấy điều về nàng

1. Em xin đuợc số điện thoại cố định rồi

2. Nàng con nhà lành, mặt mũi không son phấn, móng chân móng tay không vẽ hoa, hay tô toét gì hết

3. Nàng đi xe Sirious, con Vétpa là của mẹ nàng.

4. Sơ thích đang điều tra...

*

Em nghỉ học mất 2 hôm. Hôm thứ 3 em mới vừa vào lớp đã thấy nàng ngồi chình ình ngay bàn 1 sáng choang như đèn neon. Cạnh nàng không có ai, bàn lại bàn đôi, dzô luôn, nhưng chưa kịp ấm đít đã nhận đòn phủ đầu kinh khỉnh :

- Đây chỉ có cóc nhái ruồi muỗi nó bu thôi!

Em ú ớ phun bừa ra 1 câu thối rinh :

- Ớ, thế hoá ra chỗ này bốc mùi khó ngửi à?!

Chắc nàng choáng nên mặt lừ lừ sưng vù lên. Trong bụng em hốt quá nhưng vẫn nhăn nhở cười và lảng tán sang chuyện khác. 1 lúc sau thấy nàng có vẻ vui vui. Vào học, gần cuối giờ em viết mẩu giấy luồn sang hỏi xin số đt cố định. May quá, mà nàng cho luôn.

Đến chiều thứ 7, nhớ nàng không chịu nổi. Chả hiểu giời xui đất khiến thế nào em gọi điện đến nhà nàng. Em cũng không ngờ là nàng nhấc máy, nhận ra em giọng nàng tươi roi rói. Đánh liều em hỏi luôn "Đang chán quá, có nhà không tui qua chơi".

OK! thế mới bỏ mịa mà lại có chỉ dẫn nhà cửa đàng hoàng nhé.

Em chạy như chó điên đến khu phố nhà nàng, ấy vậy vẫn phải gọi thêm 2 cuộc nữa mà vẫn chưa tìm ra nhà. Đến cuộc gọi thứ 3 nàng bực mình bảo em thôi không tìm được thì đừng đến nữa. Đúng lúc đó em xác định đưọc vị trí @Yahooooo

Nhà nàng bài trí đơn giản, gọn gàng ngăn nắp, có vẻ thuộc gia đình gia giáo. Thấy nàng rót nước mời chào sau vài câu xã giao.

Em phởn quá, kể lể lung tung về vụ đi tìm nhà, rồi thăng hoa bốc phét liên chi hồ điệp. Một lúc sau quanh quanh chuyển sang chuyện tình yêu, kinh nghiệm yêu đương của em không có nhưng được cái nghe hơi nồi chõ nhiều chuyện, kể lể với nàng về kĩ nghệ cưa gái của tụi con trai. Nàng cưòi khinh khi kể về kĩ nghệ cưa dzai của con gái. Cuối cùng chốt lại nàng bảo em rằng thì là nhiều thằng con zai tưởng là cưa đổ đưọc con gái nhưng đến khi về già nó mới biết rằng, chính nó bị tụi con gái đưa vào tròng.

Nghe đến đây, em sướng vãi cả ra cứ như em đang đưọc nàng cưa ấy.

Tiện mồm em hỏi : "thế cô yêu nhiều chưa mà kẻ cả dạy dỗ bọn tui ?". Nàng xoè tay nhẩm nhẩm, cũng đến gần chục đứa tựa nguyện xin chết rồi. Hu ...hu... chết em rồi.

Lúc đó có 1 con bé (sau em hỏi ra là em của nàng) đi xuống, nó cứ lườm lườm em rồi bắt nàng lên rửa bát gì đó để nó đi chợ làm cơm chiều.

Đến đây, em đành mạn phép xin về. Tiễn em ra đến cửa, nàng còn chốt hạ 1 câu nghe mới đau làm sao : "Đừng tưởng tôi có ý gì nhé". Em đành phải vớt vát : "Thì tôi cũng có ý gì đâu" - mồm nói, bụng đau như cắt.

chuong3

Thế rồi 8/3 sắp đến

Em tính già tính non. Em đã đặt mua 1 bó hoa ngon ngon ở chỗ người quen, giá cả hợp lý chứ không đắt. Kèm theo 1 tấm thiếp chúc mừng với 2 chữ viết tắt B.M.

Tối 8/3 em sẽ nhờ 1 đứa bạn lạ hoắc đem đến tặng nàng. Em có trao đổi với nó sáng nay là "mày cứ chúc tụng cho khéo vào nhưng đừng nói tên tao ra nhé, mày cứ bảo là có người tặng chị". Nhiệm vụ của mày chỉ mang tính chất điện hoa.

Theo tính toán của em thì nàng sẽ suy đoán ai sẽ tặng mình hoa. Tất nhiên dấu vết sẽ là 2 chữ B.M ..hì hì.. các bác có đoán ra được 2 chữ đó là gì không.

Thực ra, 8/3 cũng chỉ là cái cớ để tạo dấu ấn thôi, chứ không phải là thời điểm để quyết định sự thành bại, hay mơ màng hơn nữa là 1 tình yêu viển vông gì đó.

Nếu sau 8/3 nàng có tín hiệu, chẳng hạn như cảm ơn thì em cũng chối phắt. Còn không thì cũng chẳng sao, có lẫn vào quà cáp của những chú vệ tinh khác cũng được. Chung quy cũng là mục đích để nói "công trạng hôm 8/3" lúc tỏ tình sau này. Đây có phải là chiêu lùi 1 bước mà tiến 2 bước không hả các bác.

Dự định của em là thế thôi.

Nói thật với các bác, hôm mùng 8/3 năm ấy em nhấp nhổm không yên suốt từ sáng đến tối, suýt nữa mấy lần nhắn tin chúc mừng xong rốt cục cũng kìm được.

Tối em và thằng bạn mò đến nhà nàng lúc 8h, hy vọng lúc đó nàng đã ăn cơm và tắm rửa xong rồi. Em căn dặn thằng bạn mọi thứ trước khi nó vào tặng hoa cho nàng. Khi đến đầu phố nhìn thấy trước cửa nhà nàng 1 đống xe máy, túm tụm vài đôi.. Linh tính có chuyện chẳng lành, em quay sang bảo thằng bạn tấp vào quán nước ngồi quan sát.

Một lúc sau, cả lũ đi ra, em tưỏng quả này thôi xong, chắc nàng ôm eo 1 thằng cha nào đó rồi, may quá nàng lại ngồi sau xe 1 đứa con gái.

Em cuống lên, đầu óc quay cuồng, thằng bạn em bảo phi xe theo xem tụi nó đi đâu. Mất 1 phút thì em bình tĩnh trở lại, nói với thằng bạn là thôi anh em mình đi đâu đó, lát nữa quay lại, đợi nàng về rồi tặng hoa. Chứ chuyện đã thế này rồi rình mò thêm làm gì, chắc nàng đi chơi cùng tụi bạn thôi hoặc có đi với ai chăng nữa cũng là quyền và niềm vui của nàng.

Em và thằng bạn đành ra quán cafe tâm sự, kể lể than thân trách phận..v.v...

Lúc gần 10h em tính chắc tầm này nàng sẽ về, 2 đứa quay lại chầu chực, trời thì mưa phùn, rét, thảm lắm các bác ạ.

Phải đến hơn 11h, nàng xuất hiện, ngồi đằng sau xe 1 thằng giai. Tim em đập thình thịch như trống ngũ liên. Em thấy nàng xuống xe nói gì đó với thằng kia rồi chạy vào ngõ. Tuy nhiên có 1 số chi tiết em chợt nhận thấy rằng nàng không có vẻ gì là thân mật với thằng kia, không ôm eo nó nhưng vẫn có hoa. Lạ quá các bác ạ.

Đợi thêm vài phút, em giục thằng bạn tiến lên. Hồi hộp lắm các bác ạ. Một lúc sau, thằng bạn em hớn hở chạy ra kêu ổn rồi. Nó kể là nàng đã nhận hoa sau khi nghe lời chúc tụng dẻo mỏ của thằng bạn em thì cười tít mắt. Nàng có hỏi là hoa của ai vậy? Theo đúng kế hoạch thằng bạn em chỉ bảo là của 1 người nhờ gửi tới (tất nhiên có kèm tấm thiệp của em).

Sáng hôm sau đi làm em cứ thấp thỏm đợi xem có số điện nào gọi cho mình không. Qua trưa chẳng có tín hiệu gì lạ. Buồn quá nhưng vẫn hy vọng nàng sẽ hiểu ai là người tặng hoa cho nàng.

Đến gần chiều, đột nhiên có 1 tin nhắn lạ bay đến. Nội dung cộc lốc "cam ơn nhieu nhe" .

Tối nay đi học, em lại ngồi cùng bàn với nàng.

Vẫn nói chuyện thản nhiên, chả đả động gì đến vụ hoa hoét, em chỉ hỏi : "tối hôm qua chị em có vui không ?" Hắn nói : "Vui, các anh giai tặng hoa chất đầy nhà, mà tối lúc đi chơi với về các cụ bảo có mấy thằng đến tặng hoa mà mày không có nhà".

Xong hắn quay sang nhướng mắt với em : "Thậm chí đêm khuya vẫn có thằng đến tặng". Em trề môi ậm ừ bảo : "Không ngờ có người tim lại nhiều ngăn đến vậy, dễ mắc bệnh tim to lắm".

Hắn lại cười ha ha "Tôi chẳng biết ai tim to nhưng lại nghe thấy nó đập thình thịnh đây này"

Đến đây thì em tịt.

Giờ ra chơi, em nẩy ra ý định mời tất cả tụi con gái đi karaoke 1 trận nhân hậu mùng 8/3. Em bảo với mấy thằng zai khác, tụi nó cũng máu vào lớp hè nhau xin nghỉ sớm để đi.

Trong lớp em hình như có chú cũng thích nàng hay sao ấy, chắc tối qua đi tầu ngầm rồi (nghe tụi bạn kể thế) mà thấy trên đường đi ra quán karaoke hắn leo lẻo với nàng suốt. Em đi đằng sau thấy 2 đứa cười đùa mà xót xa nỗi lòng. Vậy mà vẫn phải giữ mặt lạnh, tính nước thể hiện trong vụ ca hát này.

Ở trong quán, cả bọn hát hò ầm ĩ, em lạnh te ngồi nốc bia, chọn 1 số bài Tuấn Hưng và chốt bài X chạy ra bảo thằng soạn list tý nữa thực hiện riêng cho anh.

Em thấy nàng cùng hát với thằng kia bài Lời của gió. À há chúng nó tỏ tình qua bài hát đây.

1 lúc sau, list của em xuất hiện. Đứng lên trước bục, em gửi lời chúc mừng tới toàn thể chị em phụ nữ trong lớp với dư âm của ngày mùng 8/3. Sau đó là live show Tuấn Hưng được em phách nhạc sang thể loại ROCK, giọng khàn khoẻ, gào thét dữ dội.

Sau đó, em hát bài Vì Yêu bài tủ của em (đập chết bài Lời của gió của thằng kia), với bao nỗi niềm, tâm tư dồn nén em thể hiện hết vào đó, nói thật với các bác lúc đó em thăng hoa hát còn hay hơn cả KASIM ấy chứ.

Ối giời ơi, khi em hát xong, cả bọn vỗ tay như sấm dậy, nàng cười chói loá vỗ tay đèn đẹt.

Sướng quá các bác ạ.

Lúc về, thấy nàng nán lại,em tiến tới nàng bảo thôi cũng khuya rồi để tôi đưa cô về. Nàng quay sang gật đầu mỉm cười với em, Đoạn đường về nhà nàng không xa, em đi bên cạnh xe nàng mà lòng phơi phới, cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ im lặng thôi. Lúc gần đến ngõ, nàng bảo em "thôi về đi, không cần nữa đâu" em chẳng nói gì vẫn cứ cạnh nàng.

Rồi bất chợt nàng tự nhiên cười bảo "Đêm qua, ông tặng hoa tôi phải không ?"

Em bỗng sáng dạ trả lời "Không! Tôi chỉ đứng ở ngoài đường thôi"

Nàng phá lên cười bảo "Khá lắm"

Nói xong thì đã đến của nhà nàng rồi. Phải bái bai thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro