Cửu đỉnh kí ngày 18 2t

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu Đỉnh Ký

Ngã Cật Tây Hồng Thị

Đệ thất thiên: Bắc Hải Đại Lục

Chương 23: Thời gian qua mau.

Dịch giả: XXX_tinhcau_XXX.

Biên dịch: A Nhậu. Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T.

Bấm vào đây để xem nội dung. Trong đại điện âm u trống trải, vách núi bốn phía tất cả đều là các đại cường giả hiện tại của Kiếm Lâu.

Giờ phút này, lâu chủ Kiếm Lâu 'Hoàng Phủ Ngọc Giang' cùng với Thiên Hồng, sư phụ hắn, mang theo một đám tinh anh cường giả trong Kiếm Lâu đều dừng lại tại đây, bởi vì phía trước có một địch nhân vô cùng đáng sợ.

- Ngọc Giang.

Thiên Hồng nhìn về phía đồ nhi của hắn.

Hoàng Phủ Ngọc Giang cùng với sư phụ hắn nhìn nhau, đều hiểu được suy nghĩ của đối phương.

- Đằng Thanh Sơn này, lúc trước đã cùng ta đánh một trận tại bờ biển. Ta cũng không thể bắt được hắn, nhưng không nghĩ tới, lúc này hắn lại dám đến nơi cấm địa của Kiếm Lâu chúng ta!

Hoàng Phủ Ngọc Giang đáy lòng tức giận, ánh mắt phát lạnh, tức giận quát:

- Đằng Thanh Sơn, lúc trước tại bờ biển, ta cũng không ra lệnh cho quân sĩ vây khốn bắt ngươi, mà lại thả cho ngươi rời đi bình yên. Ngươi không mang ơn thì thôi, hiện tại lại còn dám giết bốn vị trưởng lão trong Kiếm Lâu chúng ta, xông vào nơi cấm địa của Kiếm Lâu. Ngươi còn gì để nói!

Hoàng Phủ Ngọc Giang cầm kiếm trong tay, mắt lộ ra hàn quang.

- Mang ơn?

Đằng Thanh Sơn hơi có chút ngạc nhiên, lúc ở trên mặt biển, đám quân sĩ làm sao có thể xuống biển mà đến vây sát chính mình? Chân chính kịch liệt chiến đấu, Hoàng Phủ Ngọc Giang tuy rằng mạnh mẽ nhưng cũng đã gần tiêu hao hết chân nguyên, lúc đó cũng không còn là đối thủ của mình. Hiện giờ lại dám nói mình mang ơn?

- Hoàng Phủ Ngọc Giang, ta mang ơn đức của ngươi sao?

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ Hoàng Phủ Ngọc Giang, chợt hiểu được đôi chút. Hoàng Phủ Ngọc Giang này làm lâu chủ Kiếm Lâu, tương đương là 'Hoàng đế' cao cao tại thượng tại Minh Nguyệt đảo, miệng vàng lời ngọc, hành sự lời lẽ bá đạo. Có lẽ Hoàng Phủ Ngọc Giang này cho rằng, hắn không hạ lệnh cho đông đảo quân sĩ vây sát Đằng Thanh Sơn, chính là đã ban ân.

Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói:

- Ta xem ra, ngươi làm lâu chủ Kiếm Lâu nhiều năm, đầu óc bị loạn cả rồi!

- Làm càn!

- Tại phía sau Hoàng Phủ Ngọc Giang, các tướng lãnh tinh anh có danh kiếm lâu tức giận liền quát mắng khiển trách.

Đằng Thanh Sơn đảo qua một đám người trước mắt, đạm mạc cười nói:

- Kiếm Lâu các ngươi tại trên Minh Nguyệt đảo này cao cao tại thượng. Hành xử bá đạo! Các ngươi đối với con dân của chính mình cũng vô cùng bá đạo như vậy. Nhưng ở trước mặt ta là phải có quy củ một chút!

- Ngươi ...

Không ít trưởng lão đều tức giận.

Hoàng Phủ Ngọc Giang duỗi tay ra ngăn họ lại. Khuôn mặt bình tĩnh nhìn Đằng Thanh Sơn, trong đôi mắt lại ẩn hiện sát khí.

- Hoàng Phủ Ngọc Giang, lần này ta đến Minh Nguyệt đảo của các ngươi, bản thân không muốn sinh sự.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:

- Bất quá quân sĩ Minh Nguyệt đảo các ngươi dám mạnh mẽ cướp đoạt hải thuyền của ta trước khi ngươi tới. Cho dù ngươi đã biết rõ là quân sĩ của mình không đúng, cũng vẫn như cũ muốn bắt ta quay về Kiếm Lâu để chịu trừng phạt. Thật sự là quá bá đạo a!

- Đáng tiếc, thực lực của ngươi quá yếu, không thể bắt ta!

Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, lúc ở bờ biển, nếu hắn thực lực yếu hơn, chính là đã bị quân sĩ vây sát, hoặc là bị Hoàng Phủ Ngọc Giang đánh chết rồi. Tại bờ biển, Hoàng Phủ Ngọc Giang công kích ra chiêu nào cũng đều muốn đoạt mệnh (giết người).

- Xem ra, ngươi chính là muốn chết!

Hoàng Phủ Ngọc Giang trầm giọng nói, đứng ở bên cạnh hắn, sư phó 'Thiên Hồng' cũng đang cầm trong tay một thanh thần kiếm màu đen.

- Hừ!

Đằng Thanh Sơn đột ngột hừ nhẹ một tiếng.

Thanh âm tiếng 'hừ' nhẹ tức giận ấy nhưng lại khiến cho cả đại điện chấn động, cao thủ Kiếm Lâu, những người chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên, ai nấy đều bưng kín lổ tai, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Trong đại điện, khắp nơi đều có thạch phấn (đá vỡ nát thành bụi giống như phấn - A Tín) tràn ngập mù mịt.

- Hoàng Phủ Ngọc Giang!

Đằng Thanh Sơn duỗi tay ra, chỉ thẳng vào Hoàng Phủ Ngọc Giang:

- Ta không có thời gian đôi co cùng với ngươi. Ngươi nghe cho rõ ràng... Đừng nói là ngươi cùng toàn bộ người của Kiếm Lâu, bao quát tất cả quân sĩ trong mười tám tướng quân phủ có lại đây, ta cũng có thể tàn sát sạch sẽ!

Trong đại điện, không ít cao thủ Kiếm Lâu nghe được, đáy lòng đều run lên.

Tất cả cao thủ Kiếm Lâu cùng với toàn bộ quân đội của mười tám tướng quân phủ sao?

- Nếu không muốn chết thì nên biến xa một chút.

Đằng Thanh Sơn âm thanh lạnh lùng nói.

- Cuồng vọng!

Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng lạnh giọng quát lên.

Sưu! Sưu!

Hoàng Phủ Ngọc Giang một thân áo bào trắng cùng với sư phó Thiên Hồng trường bào màu xám, hai người một trái một phải trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách hơn năm trượng, di động cực nhanh làm cho không khí sinh ra hai đạo cuồng phong. Hai đạo cuồng phong khuấy động khiến cho không ít thạch phấn tung bay mù mịt lên trong đại điện. Phía sau, một đám nhân mã đều mở to hai mắt mà nhìn.

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nhìn một màn này, hai đạo kiếm quang tại trong mắt hắn kịch liệt phóng đại vô cùng.

Đột nhiên, hắn di động !

Hô ~~~ Luân Hồi Thương màu bạc xẹt qua, một đạo quỹ tích kì huyễn huyền diệu mơ hồ có hào quang thổ hoàng sắc lưu động chung quanh, hồng anh (cái tua trên đầu thương) màu đỏ tươi cũng biến ảo thành dạng giống như sương mù.

"Thương!""Thương!".

Hai thanh thần kiếm một trước một sau đồng thời bị đánh bạt ra!

Thiên Hồng vẻ mặt sợ hãi, ngay cả Hoàng Phủ Ngọc Giang, trên mặt vốn lạnh lùng cũng lộ ra một tia khiếp sợ:

- Ta cùng với sư phó liên thủ, hắn không ngờ có thể dễ dàng đỡ được. Phòng ngự thương pháp của hắn không ngờ so với phòng ngự kiếm pháp của ta còn mạnh hơn nhiều!

Lúc trước tuy rằng có giao thủ qua, nhưng là Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng chỉ biết, hắn công kích không phá được phòng ngự thương pháp của Đằng Thanh Sơn. Cho nên cũng không biết thương pháp này, thực lực phòng ngự rốt cuộc là lợi hại đến tầng thứ nào.

- Không biết tự lượng sức mình!

Tiếng quát lạnh còn đang quanh quẩn trong đại điện thì... Hai đạo thương ảnh kịch liệt xoay tròn phân ra một trước một sau nhưng dường như là cùng lúc đâm vào Hoàng Phủ Ngọc Giang cùng với Thiên Hồng.

- A ~~~

Hoàng Phủ Ngọc Giang phát ra tiếng gầm giận dữ, tựa hồ muốn liều mạng ngăn trở thương ảnh kia.

Nhưng là... Vô dụng!

"Phập!" "Phập!"

Vang lên thanh âm hai tiếng, đầu thương đâm thủng thân thể huyết nhục lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.

Hình ý ngũ hành Thương -- Độc Long Toản!

- A ~~

Thanh âm thống khổ vang lên, Hoàng Phủ Ngọc Giang cùng với vị sư phó 'Thiên Hồng', hai người đều là liên tiếp lùi lại mấy bước, trên mặt tràn đầy nét hoảng sợ, không thể tin được nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.

Một thân áo bào trắng Hoàng Phủ Ngọc Giang giờ phút này, trên màu áo trắng lại trở thành màu đỏ thẫm. Đặc biệt trên vai phải, một lỗ thủng xuyên qua vai, máu tươi tràn ra cả người.

Mà sư phó 'Thiên Hồng' của hắn, trên vai phải, cũng là một lỗ thủng xuyên qua vai.

- Như thế nào có thể?

- Một lần công kích trực tiếp đánh bại cả lâu chủ cùng lão lâu chủ?

- Không có khả năng!

Ở một bên quan khán thấy tình cảnh trên, một đám nhân vật cao tầng trong Kiếm Lâu tuy có tố chất thần kinh cực tốt cũng lắc đầu, ánh mắt đều trừng lên tròn xoe, miệng vô ý thức nói. Căn bản không thể tin được một màn trước mắt này! Bởi vì bọn họ rõ ràng, nếu một siêu cấp cường giả, có thể nhất chiêu dễ dàng đánh bại lâu chủ Kiếm Lâu cùng lão lâu chủ.

Vậy thì...

Nhân vật như thế tuyệt đối là vô địch trên Minh Nguyệt đảo này. Thậm chí còn có thể hoàn toàn hủy diệt Kiếm Lâu, thành lập một cỗ thế lực thống nhất Minh Nguyệt đảo.

Trong lúc nhóm cao tầng của Kiếm Lâu còn đang kinh sợ, thì lão lâu chủ 'Thiên Hồng' lại rất trầm mặc, bên cạnh hắn, Hoàng Phủ Ngọc Giang phản ứng còn nghiêm trọng hơn.

- Sao lại thế... Lúc này mới cách một ngày, ngày hôm qua còn...

Hoàng Phủ Ngọc Giang không muốn tin, công kích thương pháp của Đằng Thanh Sơn hôm qua còn yếu, hắn chống đỡ còn được. Nhưng hôm nay thương pháp này, không kể là uy lực hay là tốc độ, đều tăng lên một mảng lớn!

- Hoàng Phủ Ngọc Giang!

Thanh âm lạnh lùng vang lên.

Hoàng Phủ Ngọc Giang lập tức ngẩng đầu nhìn lên, không chỉ mình hắn mà là toàn bộ nhóm cao tầng của Kiếm Lâu đang tụ tập trong đại điện cũng đều nhìn chằm chằm người đang nói - cái người tựa như ác ma kia! Bọn họ đều chú ý tới cây trường thương màu bạc, mũi thương đen thui tỏa sáng, vết máu theo mũi thương chảy tới trên hồng anh, bị hồng anh đỏ sẫm hoàn toàn hút khô.

- Nếu ngươi chưa cam lòng, vẫn có thể cho mọi người Kiếm Lâu lại đây, thậm chí còn có thể phái thêm quân đội tới.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía hắn.

Không cam lòng?

Hắn dù không cam lòng nhưng dám nói sao?

Giờ phút này, Hoàng Phủ Ngọc Giang hiểu được, chỉ cần đơn độc một mình, đối thủ thi triển một chút thương pháp kia tuyệt đối có thể trong phút chốc, đem mọi người trong đại điện chém giết hết. Lúc trước đối phương chỉ là đâm thủng bả vai mà không có giết chính mình, đã rất nể tình rồi.

Hoàng Phủ Ngọc Giang trầm giọng nói:

- Ngươi muốn làm gì ở đây?

- Ta sẽ tĩnh tu tại nơi huyệt động Thần tiên ngọc bích này.

Đằng Thanh Sơn đạm cười nói:

- Ta ở đây không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.

Hoàng Phủ Ngọc Giang nói:

- Được. Ta chỉ hy vọng ngươi không phá hỏng Thần tiên ngọc bích.

Đằng Thanh Sơn đạm cười gật đầu:

- Đương nhiên là không! Các ngươi đều lui ra đi.

- Ngươi hiện tại ở đây tĩnh tu, ta đảm bảo không có bất kỳ kẻ nào trong Minh Nguyệt đảo dám đến quấy rầy. Chỉ hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa của mình, không phá hủy Thần tiên ngọc bích.

Hoàng Phủ Ngọc Giang hơi hơi khom người, sau đó liền xoay người rời đi:

- Chúng ta đi thôi!

Không nói hai lời, Hoàng Phủ Ngọc Giang lập tức mang theo mọi người nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài cấm địa động phủ, trên một con đường, toàn bộ nhóm người đều tụ tập tại đây.

- Lâu chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?

Nhóm cao tầng trong Kiếm Lâu tâm đều rối loạn.

- Có thể làm sao bây giờ?

Hoàng Phủ Ngọc Giang nhướng mày:

- Tuân thủ lời nói lúc trước, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy Đằng Thanh Sơn này. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở bên cạnh cấm địa canh chừng.

Hoàng Phủ Ngọc Giang quay đầu nhìn về phía cấm địa động phủ, yên lặng nói:

- Chỉ hy vọng Đằng Thanh Sơn này sớm rời đi Minh Nguyệt đảo một chút!

Nếu Đằng Thanh Sơn không ly khai Minh Nguyệt đảo, thì địa vị cao nhất trên đảo lúc này, chính là không phải trong tay bọn họ . Bọn họ cũng không muốn mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.

******.

Trong huyệt động.

Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi Thương trong tay, đi sâu vào trong thiên nhiên huyệt động.

Lý lo lắng nói:

- Đằng đại ca, những người đó sẽ không đến nữa sao?

- Yên tâm.

Đằng Thanh Sơn đạm cười nói:

- Hoàng Phủ Ngọc Giang bọn họ có thói quen cao cao tại thượng, giống như hoàng đế! Cho nên lúc trước đối với chúng ta bá đạo, muốn giết ai thì giết người đó. Nhưng khi hắn phát hiện, ta mạnh hơn bọn chúng rất nhiều, bọn chúng căn bản không thể phản kháng, hắn sẽ rất nhu thuận. Ta còn chưa muốn đi giết hắn, hắn làm sao dám đến chọc ta!

Kiếp trước làm một sát thủ, bảy tuổi đã chịu địa ngục tôi luyện. Kiếp nầy, cũng là sống trong loạn thế. Đằng Thanh Sơn cũng không có tâm địa Bồ Tát. Trong mắt hắn, như kẻ địch là sẽ giết. Cũng có những kẻ đáng chết, những người khác muốn giết hắn, Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không lưu tình chút nào. Như mười vạn đại quân bắc trấn, cũng có kẻ giết kẻ không. Giống người của Kiếm Lâu, lúc mới đi vào cấm địa động phủ, ngay từ đầu Đằng Thanh Sơn cũng không muốn cho tin tức bị truyền ra. Hơn nữa bốn trưởng lão trông coi cấm địa xuất thủ cũng rất tàn nhẫn, hiển nhiên đã giết qua không ít người. Đằng Thanh Sơn cũng giết sạch tàn bộ.

Sau lại phát hiện ra thần tiên ngọc bích. Biết nếu muốn ở tại đây tĩnh tu một đoạn thời gian, Đằng Thanh Sơn cũng lập tức công khai, đối phó cường giả của Kiếm lâu! Bất quá hắn cũng không có giết... Tránh tạo ra động tĩnh không cần thiết.

Yên ổn chấm dứt thời gian bế quan, chính mình có thể nhanh chóng ly khai.

- Ngắn ngủi trong một ngày tĩnh tu đã khiến ta ngộ ra Thủy Hành Chi Quyền tầng thứ hai! Làm cho 'Độc Long Toản' uy lực cũng mạnh lên, có thể dễ dàng giải quyết đối thủ.

Đằng Thanh Sơn nghiên cứu thần tiên ngọc bích, hắn lúc trước là phòng ngự mạnh, công kích yếu, nhưng khi Thủy Hành Chi Quyền thoáng đề cao, Độc Long Toản uy lực ngay lập tức liền tăng vọt.

- Từ hôm nay trở đi, có thể an tâm bế quan rồi.

Đằng Thanh Sơn liền bắt đầu tại trong thiên nhiên huyệt động này, trường kỳ bế quan. Mỗi ngày mười hai canh thời gian, trong đó sáu canh, Đằng Thanh Sơn đi cảm thụ kiếm đạo ý cảnh. Lúc này, Lý cũng thủ hộ ở một bên. Mà sáu canh giờ này, Đằng Thanh Sơn lại là tĩnh tu, đem những lĩnh ngộ về ý cảnh của Thủy trong kiếm đạo dung nhập vào Thủy Hành Chi Quyền.

Thời gian trôi qua...

Những cao thủ trong Kiếm Lâu cũng kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng tôn ma thần này sớm rời đi một chút.

Một ngày, hai ngày, ba ngày....

Một tháng, hai tháng, ba tháng...

Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, thậm chí mỗi ngày còn không có thời gian nói chuyện cùng với Lý. Chỉ có mười ngày nửa tháng một lần mới ăn cơm chung, tán gẫu một chút. Bất quá, Lý cũng một mực không nói gì, lặng lẽ thủ hộ , không một câu oán hận.

Trường kỳ bế quan, Đằng Thanh Sơn đối với lĩnh ngộ Thủy Hành Chi Quyền, cũng lấy tốc độ kinh người, không ngừng tăng lên...

Cửu Đỉnh Ký

Ngã Cật Tây Hồng Thị

Đệ thất thiên: Bắc Hải Đại Lục

Chương 24: Tiếng kêu to.

Dịch giả: Metruyenhonmegai133.

Biên dịch: A Tò.

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T.

Bấm vào đây để xem nội dung. Từ sau khi Đằng Thanh Sơn chiếm Kiếm Lâu cấm địa Minh Nguyệt đảo để bế quan tu luyện, người của Minh Nguyệt muốn động thủ cũng có chút bất an.

Quân trinh sát của thập bát tướng quân phủ tai mắt đông đảo nên dễ dàng nghe được chân tướng sự tình, sự việc này làm bọn hắn chấn động. Kiếm Lâu lâu chủ Hoàng Phủ Ngọc Giang cùng với tiền nhiệm lâu chủ Thiên Hồng, hai đại tuyệt thế cường giả liên thủ không ngờ lại bị thần bí cường giả Đằng Thanh Sơn kia một chiêu đánh bại!

Bọn họ nhất thời hiểu được nếu Đằng Thanh Sơn này có dã tâm, như vậy sẽ đưa tới đại loạn mấy ngàn năm chưa từng có trên Minh Nguyệt đảo.

Khắp nơi đều để tâm chuẩn bị.

Đối rất nhiều có dã tâm người mà nói, làm Hoàng đế của một cái đảo với nhân khẩu hơn một ngàn vạn người thì lực hấp dẫn không cần phải nói nhiều lời. Mà Đằng Thanh Sơn này có sức mạnh tuyệt thế, dễ dàng dùng vũ lực thu phục một ít nhân mã, cho nên muốn làm Hoàng đế đối với hắn không phải việc khó.

Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn ở trong động phủ cấm địa kia không đi ra, cũng không có bất kì động tĩnh nào khác khiến cho nhân mã khắp nơi trên đảo đều nóng lòng chờ đợi.

*******.

Kiếm Lâu, dưới chân núi cấm địa.

Đêm qua một trận tuyết lớn rơi làm cả Minh Nguyệt đảo đều bao trùm một màu trắng xoá.

Dưới chân núi cấm địa, nhà trúc san sát. Cây cối quanh những căn nhà trúc này cũng đều bị tuyết đọng bao trùm, ngẫu nhiên từ trong tuyết đọng lộ ra vài chiếc lá màu xanh.

Không ít Kiếm Lâu đệ tử đều ở tại này. Nếu nói nhóm người cầm quyền có dã tâm chú ý Đằng Thanh Sơn, thì lúc này những người đang học tập kiếm đạo muốn trở thành đệ tử tinh anh của Kiếm Lâu cũng đồng dạng chú ý Đằng Thanh Sơn.

Hô! Hô!

Kiếm quang băng hàn, thân ảnh như du long, thanh niên áo bào trắng đang ở chỗ đất trống phía trước trúc xá huy vũ kiếm pháp. Trên mặt tuyết lưu lại dấu chân rất nông, mỗi một kiếm đều khiến cho tuyết trên mặt đất bay lả tả.

- Hô.! - Thanh niên áo bào trắng bỗng nhiên dừng lại, hơi thở hào hển ửng đỏ.

- Sư đệ! Kiếm pháp của ngươi luyện vừa rồi không được a. - Bên cạnh trúc xá, một gã thanh niên thân thể có vẻ gầy gò cũng mặc một chiếc áo bào trắng đang khoanh chân ngồi ở trong trúc xá nhìn về hướng này.

Thanh niên luyện kiếm không nhịn được: - Đại sư huynh nói ngay cả lâu chủ cũng bị cái tên cường giả Đằng Thanh Sơn kia đánh bại, mà đối phương dùng chính là trường thương. Cái này không phải nói dùng thương mâu binh khí có thể lợi hại hơn so với dùng kiếm sao?

Hài tử trên Minh Nguyệt đảo từ nhỏ đã phải khổ luyện kiếm pháp, bọn chúng từ nhỏ đã cố gắng tập luyện, cố gắng cạnh tranh với những bạn cùng lứa tuổi. Đi từng bước một trưởng thành, cho đến khi có thể đi vào Kiếm Lâu học tập!

Ý niệm kiếm pháp chính là đệ nhất đã sớm khắc rất sâu vào tâm trí mỗi người. Về phần thương mâu? Ở trong mắt bọn họ, cùng với đồ chơi xiên cá xiên linh tinh không khác nhau, chỉ là công cụ bình thường thôi.

- Sư đệ, ngươi nói cái gì? Đương nhiên là kiếm pháp lợi hại hơn! - Thanh niên gầy gò kia quát mắng.

- Ngươi xem Đằng Thanh Sơn không phải là muốn đi quan khán Thần Tiên Ngọc Bích trong cấm địa Kiếm Lâu sao?

- Nhưng lâu chủ bọn họ......- Thanh niên luyện kiếm vừa muốn nói.

Thanh niên gầy gò trầm giọng quát: - Sư đệ, chẳng lẽ ngươi đã quên đại tổ sư thành tựu ra sao? Nếu như tam đại tổ sư còn sống thì Đằng Thanh Sơn này sao lại là đối thủ? Nếu ngươi chú tâm chăm chú dốc lòng tu luyện...Chờ một ngày, có thể đạt tới cảnh giới giống như tam đại tổ sư, như vậy ai còn dám coi khinh Minh Nguyệt đảo chúng ta?

Tưởng tượng đến Tam đại tổ sư trong truyền thuyết, thanh niên luyện kiếm tinh thần đại chấn, lập tức cung kính nói: - Sư huynh, ta sẽ không suy nghĩ miên man nữa.

- Ân, ngươi đi chuẩn bị nhanh một chút, hôm nay tới lượt ngươi đi mang cơm cho lâu chủ. - Thanh niên gầy gò nói.

- Vâng. - Thanh niên luyện kiếm lập tức đáp.

Từ lúc Đằng Thanh Sơn bế quan tại động phủ cấm địa, Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng luôn đứng ở bên ngoài động phủ cấm địa.

******.

Động phủ cấm địa, chí cường Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch năm đó ngộ đạo thành công.

Trong huyệt động thiên nhiên, một mặt ngọc bích kia vẫn luôn phát ra thánh quang huyền ảo.

Đầu tóc rối loạn, trên mặt tràn đầy râu ria, Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân mà ngồi. Mà trên mặt hắn cũng mơ hồ có anh sáng chiếu rọi tựa như một khối bảo ngọc. phía trên hai đầu gối của hắn đặt Luân Hồi Thương.

Bỗng nhiên...hắn mở to mắt, hai tròng mắt rất sáng tựa như hắc ngọc thạch.

- Thanh Liên Kiếm Ca, bốn câu kiếm ca này ẩn chứa kiếm đạo đích thật là thâm thúy như biển, sâu không lường được.

Đằng Thanh Sơn ánh mắt bình tĩnh: - Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch tiền bối hẳn là là từ Thủy Hành mà đột phá cửa nhập đạo! Sau đó dần dần xâm nhập, lại dung nhập những 'Đạo' khác vào trong đó.

Đằng Thanh Sơn tĩnh tu cho tới bây giờ, cũng phát hiện kiếm đạo Lý Thái Bạch càng đi vào sâu càng khó.

- Ngay từ đầu là thủy hành, dần dần pha trộn cả Minh Nguyệt chi đạo!

Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, thiên đạo này là chính mình từ ngũ hành cẩn thận nghiên cứu, nhưng là những người khác cũng không nhất định như thế. Dù sao Đại Sơn, Thủy Lưu, Thái Dương, Minh Nguyệt có các loại 'Đạo' khác nhau, đây đều là một bộ phận của thiên đạo!

Mà Lý Thái Bạch kiếm đạo ngay từ đầu là thuần túy Thủy Hành chi đạo, Đằng Thanh Sơn còn có thể lý giải dung nhập.

Nhưng sau lại bắt đầu cùng với Minh Nguyệt chi đạo dung hoà cùng một chỗ, Đằng Thanh Sơn miễn cưỡng từ đó tách ra bộ phận Thủy Hành chi đạo, miễn cưỡng lĩnh ngộ một chút.

Nhưng về sau này, đó là một mảnh hỗn độn, Thủy Hành chi đạo cùng với Minh Nguyệt chi đạo dung hợp hoàn mỹ không sứt mẻ nên Đằng Thanh Sơn không thể tách ra. Đối với Minh Nguyệt chi đạo hắn lại dốt đặc cán mai, không giống như với ngũ hành, dễ dàng đến tay.

- Ta cũng không nên có lòng tham! Thần Tiên Ngọc Bích này đã giúp ta tránh khỏi mấy năm khổ công.

Đằng Thanh Sơn đứng dậy, liền thấy được Lý đang ở một bên trong thông đạo, tựa hồ bị thời tiết băng hàn làm cho lạnh như băng. Nàng đang dựa vào vách thông đạo, trên người cũng bọc một tầng chăn bông dày, khuôn mặt kia có chút tái nhợt.

Trông thấy cảnh này, trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên một cảm giác rung động: - Tiểu.... nàng......!

- Ta bế quan cũng đã mấy tháng. Mấy tháng này, lúc ta đi cảm thụ kiếm đạo thì nàng cũng không dám nghỉ ngơi. Lo sợ Kiếm Lâu cho người đến đánh lén Cũng lo sợ ta đắm chìm trong kiếm đạo ý cảnh không thể tự kềm chế. Mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều nhìn ta chằm chằm, chỉ chờ ta đình chỉ cảm thụ kiếm đạo để lãnh ngộ và dung nhập Thủy Hành Chi Quyền thì nàng mới đi ăn một chút, mới có thể ngủ, nghỉ ngơi.

Lúc Đằng Thanh Sơn cảm thụ kiếm đạo, cảnh giác đối với ngoại giới hạ xuống thấp nhất, đích xác dễ dàng bị đánh lén.

- Mấy tháng qua, ta cũng chưa cùng nàng chuyện trò.

Đằng Thanh Sơn thầm than.

Mấy tháng, Lý yên lặng ở một bên chờ đợi, không chút nào không than mệt. Điều này khiến Đằng Thanh Sơn đích xác có chút cảm động. Lúc này Đằng Thanh Sơn lặng lẽ đi qua, đầu tiên là cầm lấy bàn tay nhỏ bé rất là lạnh lẽo của nàng, sau đó Đằng Thanh Sơn đem tay nàng bỏ vào trong chăn bông, cũng đem chăn bông kéo lên đắp chặt lại một chút.

Trong lúc ngủ cái mũi nhỏ của Lý thoáng chun lại, trên mặt còn có ý cười ngọt ngào, tựa hồ nàng đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.

Đằng Thanh Sơn nở một nụ cười chan chứa tình cảm, sau đó hướng ra phía đài cao ngoài vách núi đen đi tới.

Đài cao bên cạnh vách núi đen, trên mặt phủ một tầng tuyết đọng.

Hô!!

Vừa đi đến trên đài cao, một trận gió lạnh thổi tới khiến Đằng Thanh Sơn thần trí một phen thanh tĩnh. Đứng giữa sườn núi quan sát phương xa, trời mênh mông, đại địa một mảnh tuyết trắng.

......

Mí mắt Lý giật giật, sau đó ánh mắt nhập nhèm mở ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng trên đài cao ở vách núi đen.

- Đằng đại ca, hôm nay sớm như vậy đã đình chỉ tu luyện? - Lý có chút giật mình.

Thời gian qua, Đằng Thanh Sơn ngoại trừ cảm thụ kiếm đạo, chính là đi dung nhập Thủy Hành Chi Quyền. Trong lúc bế quan, cơ hồ là không có thời gian nghỉ ngơi. Giờ phút này, không ngờ hắn lại đứng ở vách núi đen trên đài cao ngắm phong cảnh? Rất hiếm thấy!

- Đằng đại ca, huynh lúc này có đói không? Ta lập tức lấy cho huynh chút thức ăn. - Lý lập tức đứng lên.

Một thanh âm vang lên, Cuồng Phong Ưng đang đứng ở trong đại điện cũng lại đây .

- Tiểu, không cần vội. - Đằng Thanh Sơn xoay người đi tới.

- Tiểu, chúng ta nán lại tại đây bao nhiêu ngày rồi? - Đằng Thanh Sơn hỏi.

Lý nhìn trên vách núi đá hoa ngân bên cạnh: - Ân, hết ngày hôm nay, tổng cộng là ba tháng hai mươi ba ngày.

- Ba tháng hai mươi ba ngày?

Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu: - Không nghĩ tới lễ tế năm mới, ngay trong lúc ta bế quan đã trôi qua!

Mùng một tháng bảy, Đằng Thanh Sơn rời đi Thiên Thạch đảo. Lênh đênh trên biển gần bốn tháng, lúc này lại là hơn ba tháng, lễ tế năm mới đã sớm trôi qua.

Đằng Thanh Sơn cũng thêm một tuổi.

- Hoàng Phủ Ngọc Giang! - Đằng Thanh Sơn cao giọng hô, thanh âm xuyên thấu qua thông đạo quanh quẩn trong lòng núi

- Động phủ cấm địa, trả lại cho ngươi!

Một tiếng hô này khiến cho Lý chấn động.

- Đằng đại ca, chúng ta...? - Lý nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Chúng ta nên rời Minh Nguyệt đảo thôi.

Đằng Thanh Sơn cười nói: - Thần Tiên Ngọc Bích này đối với ta đã vô dụng rồi. Đi thôi!

- Ân! - Lý hưng phấn liền gật đầu.

Gần bốn tháng thời gian, Đằng Thanh Sơn cũng chưa dành thời gian cùng với nàng nói chuyện. Những ngày tháng đó trôi qua, Lý tuy rằng không hối hận, nhưng bây giờ bế quan chấm dứt thì Lý lại sẽ rất vui vẻ.

"U ~~~~~~" Lý lập tức cất tiếng kêu to.

Gần bốn tháng sống trên Minh Nguyệt đảo, đã sớm nhàm chán. Cuồng Phong Ưng vừa nghe Lý tiếng kêu to, nó không khỏi hưng phấn đứng lên, cũng lập tức cao giọng kêu to.

"U ~~~", tiếng kêu to vang vọng núi cao. Trong lúc đó Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, nhìn Lý cùng với Cuồng Phong Ưng một người một ưng kêu lên vui mừng, lộ ra vẻ tươi cười.

......

Bên ngoài động phủ cấm địa.

Hoàng Phủ Ngọc Giang cùng với nhóm hơn mười danh cường giả đồng dạng thủ hộ tại động phủ, nghe được thanh âm kia quanh quẩn trong cấm địa động phủ "Hoàng Phủ Ngọc Giang, động phủ cấm địa này , trả lại cho ngươi!" Không khỏi làm bọn hắn ngơ ngác nhìn nhau, sau đó, Hoàng Phủ Ngọc Giang đi đầu trực tiếp vọt vào trong động phủ.

Hơn mười danh cường giả cũng bừng tỉnh, một đám lập tức theo vào.

Trong thiên nhiên huyệt động.

Ngay khi Hoàng Phủ Ngọc Giang và hơn mười người vọt vào trong động phủ, đầu tiên ánh mắt đều nhìn về hướng Thần Tiên Ngọc Bích.

- May mắn, Thần Tiên Ngọc Bích không hề bị tổn thương!

Hoàng Phủ Ngọc Giang chứng kiến Thần Tiên Ngọc Bích hoàn hảo, thở phào một hơi. Nếu Thần Tiên Ngọc Bích thật sự bị Đằng Thanh Sơn hủy diệt rồi thì Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng thật khóc không ra nước mắt. Hắn chính là hận, nhưng vì vai bị đâm ra một cái lỗ thủng lớn, dĩ nhiên Hoàng Phủ Ngọc Giang thực lực bị hao tổn, càng không có năng lực trả thù Đằng Thanh Sơn.

- Đằng Thanh Sơn này cũng coi như thủ tín! - Nhóm cường giả Kiếm Lâu cũng đều yên tâm.

- Mau nhìn bên ngoài.

Trong đó một người vọt tới đài cao trên vách núi đen, những người khác đều hướng lại đây, đám cao thủ Kiếm Lâu đều ngẩng đầu nhìn về phía xa trên không trung. Tại phía chân trời mênh mông, đang có một đầu hùng ưng thật lớn giương cánh bay lượn, một thân nam tử thanh bào cùng với một nữ tử áo bào trắng đang ở phía trên lưng chim ưng, cưỡi ưng bay lượn trên trời cao.

"U ~~~".

Cuồng Phong Ưng kia kêu to một tiếng, thanh âm vang vọng khắp đất trời.

Nghe một tiếng kêu to kia, Hoàng Phủ Ngọc Giang hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi: - Ma đầu này rốt cục cũng chịu bỏ đi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phg