cuu dinh ky moi moi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hiên 10, chương 44. Chốn Ẩn Náu.

Dịch: workman

Biên tập: Ba_Van

Tại: www.tangthuvien.com

Chương bốn mươi bốn: Chốn Ẩn Náu.

Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên lưng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, nhìn Thanh Hồ Đảo phía dưới đã hóa thành một biển lửa, hai mắt lóe hàn quang: "Thanh Hồ Đảo, năm đó ngươi không phải rất cường đại, bá đạo à? Hôm nay, ta cho một mồi lửa bắt đầu chôn vùi Thanh Hồ Đảo các ngươi! Thiết hạt tử, ngươi nghĩ rằng ngươi trốn là ta không tìm thấy ngươi sao?"

- Tiểu Thanh!

Đằng Thanh Sơn chỉ phương hướng cho bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh. Lúc này bất tử Phượng Hoàng vỗ hai cánh, liền bay về phía xa xa.

Mặc dù hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo, nhưng Đằng Thanh Sơn hiểu rõ chắc chắn trước đó lão mù đã đem đệ tử tinh anh, những nhân vật trọng yếu cùng với rất nhiều bảo vật của Thanh Hồ Đảo ly khai cả rồi. Còn lại trên đảo chỉ là cái xác rỗng thôi. Thiêu hủy nó chẳng ảnh hưởng gì tới thực lực Thanh Hồ Đảo cả.

Nhưng, lại ảnh hưởng rất lớn tơi nhuệ khí.

Cơ sở đầu não trải qua hơn một ngàn năm mà bị thiêu hủy như vậy thì e rằng bất kỳ một đệ tử Thanh Hồ Đảo nào cũng rất tự nhiên mà cho rằng: "Đến cả đảo chủ, Thái thượng trưởng lão cũng phải bỏ chạy khỏi đảo, để mặc cho địch nhân thiêu hủy, vậy khẳng định là đảo chủ tự nhận thấy không phải là đối thủ của Quy NGuiyên Tông".

Có ý nghĩ như vậy, e rằng sẽ có rất nhiều đệ tử ý chí không kiên định sẽ đầu hàng khi chiến tranh xảy ra.

- A!

- Không, không, không phải!

Trong Thanh Hồ, có rất nhiều người đang bơi ra hồ, tìm những vật bám víu, nổi bập bềnh trên mặt nước. Ai nấy đều nhìn Thanh Hồ Đảo hóa thành một biển lửa. Có vài ông già tóc đã bạc, cả đời này sống trên đảo, sự trung thành với Thanh Hồ Đảo đã xâm nhập vào linh hồn họ.

Hôm nay, Thanh Hồ Đảo bị thiêu hủy như vậy, quả chẳng khác gì trời sập đối với họ.

Bờ Thanh Hồ, giữa đám cỏ dại, có hai thanh niên đứng xa xa nhìn hòn đảo giữa hồ. Vẻ mặt hai người đều cực kỳ khó coi.

- Thanh Hồ Đảo bị đốt rồi.

Một thanh niên có vẻ trung hậu nói trầm trầm.

- Quy Nguyên Tông này thật độc ác.

Một thanh niên khác nghiến răng nói.

- Đây là chiến tranh, không phải ngươi chết thì ta vong. Không tính là ai ác hơn ai đâu.

Thanh niên trung hậu thấp giọng đáp.

- Sư đệ, chỉ là thiêu hủy Thanh Hồ Đảo. Trong Thanh Hồ Đảo bây giờ chỉ còn lại lão nhược tàn binh. Chiến tranh giữa Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo ta vừa mới bắt đầu. Rốt cuộc ai thắng ai bại cũng chưa biết được!

- Ừm, cấp tốc đem tin báo cho đảo chủ biết.

Hai thám tử Thanh Hồ đảo lặng lẽ bỏ đi.

Ở Ôn Thành, một tiểu thành cách Thanh Hồ Đảo khoảng ngàn dặm, trong một phủ đệ nhìn như rất bình thường.

Trong thư phòng âm u, cánh cổng chợt chấn động.

Một nam tử áo vàng mặc áo tro đang ngồi khoanh chân. Người này chính là đảo chủ Thanh Hồ Đảo một trong bảy đại tông phái ở Cửu Châu bây giờ, 'Thiết Phiền'. Hắn đang lẳng lặng ngồi trong thư phòng. Hồi lâu sau.

- Đảo chủ!

Có tiềng gọi từ bên ngoài.

- Vào đi.

Thiết Phiền nói trầm trầm.

- Cót két!

Cửa thư phòng mở ra. Một tia nắng mặt trời xạ vào, làm Thiết Phiền hơi nheo mắt lại.

Nam tử hói đầu vừa vào trong thư phòng, lại vội đóng cửa lại ngay, sau đó cung kính đưa lên một tờ mật tin:

- Đảo chủ, đây là tin mới từ Thanh Hồ Đảo gửi về.

Thiết Phiền hít sâu một hơi, nhận tờ mật tín.

Trải tờ giấy ra, Thiết Phiền vừa nhìn vào, lập tức sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên.

- Đằng Thanh Sơn!!! Ngươi khinh người quá đáng!!!

Thiết Phiền không kìm được gầm khẽ một tiếng. Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng hắn vẫn giận tới mức thân thể run lên.

- Ngươi ra ngoài!

Thiết Phiền hét lên.

- Dạ, đảo chủ.

Nam tử hói đầu lập tức lùi lại, bước ra, đóng chặt cửa phòng.

Thiết Phiền nhìn kỹ bức tin tình báo, nhìn đi nhìn lại mãi. Trên tin tình báo này chỉ miêu tả rất đơn giản.

"Một người cưỡi hỏa diễm thần điểu, phun ra ngọn lửa vô tận phủ xuống Thanh Hồ Đảo. Thanh Hồ Đảo hóa thành biển lửa."

Nhìn như đơn giản, nhưng dù sao hòn đảo này cũng là căn cứ địa chính của Thanh Hồ Đảo!

Căn cơ bị hủy, Thiết Phiền giận tới mức xiết chặt hai nắm đấm.

Từ chiều cho đến lúc trời tối.

Trên con đường ngoài thành, đại khái chừng trăm dặm sâu dưới đất, giữa một một khối đá, đã xuất hiện một lỗ thủng rất lớn. Lão mù áo đen đang khoanh chân tĩnh tọa tại đây! Xuống đất sâu trăm dặm, cho dù Đằng Thanh Sơn có lục soát cả Dương Châu cũng không thể tìm được Hạt Tử Kiếm Thánh.

- Hả?

Đôi mắt xám trắng của Thiết hạt tử chợt lóe lên lệ mang.

Vèo!

Như một luồng kiếm bắn thẳng lên trời, cắm nát cả đất đá, thậm chí còn cắm cả vào dung nham. Một lát sau, Thiết hạt tử đã vọt ra khỏi nên đất dưới thư phòng Thiết Phiền.

Bùng! Đất đá vụn vẹt sang một bên, Thiết hạt tử đã đứng trong thư phòng.

- Sư tổ.

Thấy người vừa tới, Thiết Phiền vội đứng lên.

- Hôm nay có động tĩnh gì không?

Lão mù áo đen lạnh lùng nói.

Từ khi biết được mối nguy hiểm, mỗi ngày Hạt Tử Kiếm Thánh đều chui xuống dưới đất, vô cùng cẩn thận. Thật ra đối với một lão mù thì trên mặt đất hoặc ở dưới đất cũng không khác nhau là bao. Dù sao mắt họ cũng chẳng thấy gì.

- Sư tổ!

Thiết Phiền trầm trầm báo cáo:

- Tên Đằng Thanh Sơn dựa vào bất tử Phượng Hoàng, thiêu hủy cả đảo rồi.

Thân thể lão mù áo đen khẽ run lên, rồi sau đó đứng vững.

- Quy Nguyên Tông, rốt cục tuyên chiến với chúng ta rồi.

Lão mù áo đen nói trầm trầm.

Mồi lửa này đã bắt đầu cuộc chiến tranh!

- Chà, năm đó nếu biết Đằng Thanh Sơn lợi hại như thế, ta đã không tiếc mọi giá nhất định phải giết cho được hắn.

Thiết Phiền không kìm được hối hận thốt lên. Thật sự năm đó nếu để cường giả hư cảnh Thiết hạt tử tự mình ra tay đối phó với Đằng Thanh Sơn còn chưa tiến vào hư cảnh, tuyệt đối Đằng Thanh Sơn không thể trốn thoát.

Nhưng, thứ nhất, khi phái Triệu Đan Trần đi Vũ Châu đuổi giết Đằng Thanh Sơn, lúc đó người của Thanh Hồ Đảo đã chắc ăn lắm rồi.

Thứ hai, nếu để một cường giả hư cảnh đại thành đuổi giết một tiên thiên, quả là quá đáng. Không ai là tiên tri có thể biết trước tương lai. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

- Hối hận cũng vô dụng.

Lão mù áo đen lạnh lùng nói

- Chúng ta bây giờ cũng có ưu thế lớn. Đó là số lượng quân đội bình thường, quân đội tinh anh. Về mặt này chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối so với Quy Nguyên Tông.

Quy Nguyên Tông, dù sao cũng chỉ có căn cứ ở một quận. Có thể đưa ra bao nhiêu quân đội chứ? Xuất ra được đội quân mười vạn người xem như là lợi hại lắm rồi.

- Đối với Dương Châu rộng lớn thì mười vạn quân là cái quái gì? Dương Châu có mười ba quận, chỉ cần đóng ở quận thành, đừng nói công thành. Chỉ đóng ở một quận, cũng phải có đội quân một hai vạn người. Quân đội đóng mười hai quận cần phải có trên mười vạn người. Quy Nguyên Tông, đến cả lực lượng quân đội đóng quân mà cũng không đủ. Ngược lại, Thanh Hồ Đảo ta có đội quân hơn hai trăm vạn, chỉ đánh từ từ cũng giết chết chúng.

- Có bao giờ mà Quy Nguyên Tông cứ cho hư cảnh ra tay mãi chứ? Quá buồn cười. Cho dù mười hai quận Dương Châu tạm thời đầu hàng, đợi đến khi hư cảnh vừa đi, quân đội đầu hàng mà bạo loạn chẳng lẽ chỉ bằng một nhúm người bọn chúng mà trấn áp được hai trăm vạn đại quân à?

Lão mù áo đen rất tự tin. Việc thống trị một châu tuyệt không phải cứ cường giả hư cảnh thật mạnh là được, mà còn phải có cơ sở.

Dù sao hư cảnh có lợi hại tới mấy cũng chỉ có một người, không thể quản lý chi tiết ở mọi nơi. Đây cũng là lý do vì sao Thiên Thần cung phải ẩn nhẫn lâu như vậy, tích góp cho đủ quân đội cơ sở mới quật khởi được.

Đêm đen kịt.

Trên trời cao mấy ngàn trượng, bất tử Phượng Hoàng dang cánh bay lượn. Đằng Thanh Sơn cưỡi trên lưng nó, liên tục thông qua cảm ứng mà tìm hiểu khí tức khu vực phía dưới.

"Thiết hạt tử này trốn kỹ thật, ta tìm lâu như vậy rồi mà cũng không tìm được chút tung tích nào của hắn." Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Từ chiều tìm mãi đến khi trời tối mà cũng không tìm được Thiết hạt tử.

Khí tức cường giả hư cảnh so với người thường cũng tương tự như so mặt trời với cát sỏi vậy.

Khí tức hư cảnh rất cường đại, chỉ cần khu vực của Đằng Thanh Sơn bao trùm là có thể trong nháy mắt phát hiện ra ngay.

Về phần tìm Thiết Phiền và Cổ Ung thì khó khăn hơn nhiều. Bởi vì Thiết Phiền, Cổ Ung đều không phải hư cảnh, cũng không có Thần dung thiên địa, nên khí tức chênh lệch so với hư cảnh rất nhiều. Chỉ mạnh hơn so với người bình thường mà thôi. Giữa vô số linh hồn khí tức, tra ra được một khí tức mãnh liệt như mặt trời thì đương nhiên rất dễ dàng. Còn khi tìm khí tức của tiên thiên cường giả chỉ mạnh hơn một chút so với người bình thường sẽ rất khó khăn.

Dù sao, nếu trong một đống cát mà phải tìm một quả cầu sắt to bằng cái sọ người thì liếc mắt là có thể tìm ra.

Nhưng ở trong đống cát, muốn nhặt ra hạt đậu nành to hơn hạt cát một chút thì mất nhiều thời gian hơn.

Cùng một đạo lý, muốn tìm tiên thiên giữa đám đông người, chỉ có thể dừng lại mỗi nơi một chút, mất rất nhiều công!

Tìm cường giả hư cảnh, Đằng Thanh Sơn có thể cho bất tử Phượng Hoàng lướt qua khắp nơi, chỉ cần lướt qua từng khu vực là có thể biết được chỗ đó có hư cảnh không.

Muốn tìm tiên thiên, e rằng phải cho bất tử Phượng Hoàng phi hành thật chậm. Mỗi một khu vực đều phải mất thời gian một vài hơi thở mới phân biệt được. Như vậy... với sự rộng lớn của Dương Châu, ai biết phải tìm tới khi nào.

- Tiểu Thanh.

Đằng Thanh Sơn chỉ xuống phía dưới.

Trong đêm tối, bất tử Phượng Hoàng bổ xuống, tiến vào Đằng gia trang. Buổi tối cùng ngày, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ tới gặp Gia Cát Nguyên Hồng để bàn bạc.

"tí tách... "

Cây nến phát ra một quầng sáng mờ ảo.

Hai thầy trò ngồi đối diện nhau, vừa uống rượu vừa trò chuyện

- Ha ha, ta sớm đã đoán trước.

Gia Cát Nguyên Hồng cười nói:

- Tên Hạt Tử Kiếm Thánh đó trốn là việc rất bình thường. Hắn thật sự muốn ẩn mình, ngươi muốn tìm được cũng rất khó khăn. Nhưng Thanh Sơn, lần này ngươi đi Thanh Hồ Đảo, hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo. Như vậy là mục đích của chúng ta đã đạt được rồi. Năm ngày sau, đại quân có thể xuất phát.

- Năm ngày sau?

Đằng Thanh Sơn giật mình.

- Đúng, năm ngày sau!

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu

- Hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo, đã làm ảnh hưởng lớn tới nhuệ khí đại quân Thanh Hồ Đảo. Đặc biệt là đối với những địa phương vốn không trung thành bao nhiêu, e rằng đại quân ta vừa đến là họ sẽ mở cửa thành đầu hàng. Do đó đợi sau khi tin tức hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo lan truyền khắp Dương Châu, chúng ta sẽ động thủ. Năm ngày cũng đủ lan ra khắp nơi rồi.

- Mở cửa thành đầu hàng?

Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc.

- Trong mười ba quận Dương Châu, có Từ Dương quận, Thiên Nam Quận, với Sở quận của Thiết Y Môn lúc xưa hỗn loạn nhiều năm. Ba quận này chưa hề trung thành với Thanh Hồ Đảo, có thể đoạt được rất dễ dàng những quận thành này. Đương nhiên, trận chiến đầu tiên của chúng ta nên đánh cho Thanh Hồ Đảo phải sợ, đánh tới mức người trong thiên hạ phải khiếp sợ! Đánh cho cả Dương Châu đều biết Quy Nguyên Tông chúng ta chẳng những có cường giả hư cảnh lợi hại, đến cả quân đội cũng cường đại vô cùng.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

- Được rồi, sư phụ. Hỏa Lưu Thiết có giới hạn thôi, Long Cương quân có tới cả vạn người. Chắc không đủ Hỏa Lưu Thiết chiến giáp?

Đằng Thanh Sơn đột nhiên nghĩ đến điều này.

Dựa theo tính toán, chừng đó Hỏa Lưu Thiết cũng chỉ có thể chế tạo ba ngàn bộ Hỏa Lưu Thiết chiến giáp.

- Đúng là không đủ.

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu.

- Ta lấy một phần lớn Hỏa Lưu Thiết chế được tổng cộng hai ngàn bộ chiến giáp hoàn toàn do Hỏa Lưu Thiết, tạo thành Hỏa Lưu chiến giáp.

Đồng thời, phần quặng Hỏa Lưu Thiết còn lại trộn thêm những thứ quặng khác như Hàn Thiết làm thành hợp kim, cũng chế tạo được một vạn năm ngàn làm bộ Hỏa Vũ chiến giáp.

- Năm ngày sau, chính là lúc Hỏa Lưu chiến giáp, Hỏa Vũ chiến giáp, cùng với Long Cương quân triển lộ thực lực của Quy Nguyên Tông ta cho người trong thiên hạ rõ!

Gia Cát Nguyên Hồng hai mắt tỏa sáng.

Quy Nguyên Tông cũng sẽ trở thành một trong những đại tông phái trên Cửu Châu!

Thiên 10, chương 45. Tiến Công, Tiến Công.

Dịch: Heokon

Biên dịch: Ba_Van

Biên tập: Ba_Van

Tại: www.tangthuvien.com

Chương 45: Tiến Công, Tiến Công.

- Thanh Sơn, ta có một việc cần ngươi làm.

Vẻ mặt Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

- Sư phụ, người nói đi.

Đằng Thanh Sơn liền đáp.

Gia Cát Nguyên Hồng trầm thấp nói:

- Thanh Sơn, nói vậy ngươi cũng thây được Quy Nguyên Tông ta so với Thanh Hồ Đảo, nhược điểm lớn nhất hiện giờ chính là nhân thủ không đủ! Mười ba quận Dương Châu ước chừng có hai ba trăm triệu dân cư. Chỉ riêng việc khống chế được mười hai quận khác, tối thiểu cũng cần hơn mười vạn nhân mã. Nhưng là, Quy Nguyên Tông ta ngoại trừ quân đội tự bảo vệ chính mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể phái ra Long Cương quân cùng với mười vạn quân đội bình thường.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày, gật gật đầu.

Vấn đề này thật khó giải quyết.

Dù sao Quy Nguyên Tông cũng chỉ khống chế một quận, đương nhiên nhân thủ không thể so với Thanh Hồ Đảo, càng không thể so với Thiên Thần cung.

- Cho nên Thanh Sơn, ngươi hãy đi dãy núi Thái A một chuyến.

Gia Cát Nguyên Hồng nói:

- Dãy núi Thái A ở nam bộ Dương Châu, trải dài cả mấy quận! Không phải ở đó ngươi đã sớm an bài một đạo nhân mã - Mãnh Thú Bang sao? Lần này ngươi đi, hãy làm cho nhân mã đó mở rộng thế lực. Đến lúc tấn công nam bộ Dương Châu sẽ cần bọn họ hỗ trợ.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, trong lòng hiểu được ý tứ của sư phụ .

- Sư phụ, con cần năm trăm bộ Hỏa Lưu Chiến Giáp, cùng với một ngàn năm trăm bộ Hỏa Vũ chiến giáp.

Đằng Thanh Sơn nói.

- Được, con lấy đi.

Gia Cát Nguyên Hồng cười lớn, gật đầu:

- Con không nói, ta cũng sẽ cho người mang chiến giáp đến. Có chiến giáp, hơn nữa còn còn có hai bình Bắc Hải chi linh có thể tạo nên một chi tinh anh quân đội. Tuy nhiên, Thanh Sơn, tốt nhất nên tiết kiệm Bắc Hải chi linh. Dù sao sự trung thành của cường đạo cũng không bằng đệ tử trong tông ta.

- Con hiểu được, sư phụ. Con sẽ tuyển ra năm trăm người, cho bọn họ dùng Bắc Hải chi linh.

Về phần sự trung thành, sư phụ yên tâm. Bọn cường đạo, đạo tặc này rất dũng mãnh. Đồ nhi của con ở trong Mãnh Thú Bang cũng chỉ tuyển những hán tử có tâm huyết.

Đằng Thanh Sơn biết rõ bọn đạo tặc này mỗi ngày liếm máu trên lưỡi đao, so với thành vệ quân đều phải dũng mãnh gan dạ không kém.

Một khi nhận định một người là thủ lĩnh, không bị bức bách đến đường cùng, bọn họ sẽ không dễ phản bội.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn cùng với Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rời khỏi Đằng gia trang. Trước tiên hắn đi đến Giang Ninh quận thành lấy Hỏa Lưu Chiến Giáp và Hỏa Vũ chiến giáp, tổng cộng hai ngàn bộ, sắp xếp vào trong một cái hòm sắt lớn. Đằng Thanh Sơn nâng cái hòm sắt, đứng ở trên lưng Tiểu Thanh bay đến dãy Thái A.

Vù. Vạn trượng trời cao, trên tầng mây.

Ánh sáng mặt trời tỏa ra bốn phía, Đằng Thanh Sơn nâng cái hòm sắt ước chừng nặng hơn hai mươi vạn cân như chỉ cầm một cái bao nhỏ, rất thoải mái.

- Tiểu Thanh, đến rồi.

Đằng Thanh Sơn cảm ứng được phía dưới là dãy núi Thái A, hơn nữa cũng phát hiện sào huyệt của Mãnh Thú Bang.

Vù! Từ lưng Tiểu Thanh Đằng Thanh Sơn nhảy thẳng xuống, bằng tốc độ kinh người từ trên cao hạ xuống giống như một viên vẫn thạch. Sau khi thân thể dung nhập lực thiên địa, tốc độ Đằng Thanh Sơn lại càng thêm mau. Đợi đến khi rơi gần đến mặt đất, tốc độ mới đột ngột giảm mạnh.

Vù, vù! Không khí dường như đều mơ hồ chấn động.

Đáp người thẳng trên núi đá, sau khi đặt hai chân xuống, Đằng Thanh Sơn nhìn hòm sắt lớn trong tay, không khỏi mỉm cười: "Mang nặng hai mươi vạn cân, muốn hạ xuống nhẹ nhàng thật cũng có chút khó khăn."

Nói xong Đằng Thanh Sơn lập tức vác hòm sắt, hóa thành một đạo ảo ảnh, lắc thân vài cái đã tiến nhập trọng địa của Mãnh Thú Bang.

Dương Đông cầm trong tay một thanh kiếm màu đỏ sậm, đang ở luyện võ trường luyện tập kiếm pháp do Đằng Thanh Sơn dạy hắn. Trong phút chốc cả người hắn giống như cùng với kiếm hòa thành một thể, phảng phất có một cỗ âm lãnh, ý cảnh quỷ dị.

"A?"

Khóe mắt Dương Đông thoáng thấy trong luyện võ trường đột ngột xuất hiện một bóng người, trong lòng sợ tới mức nhảy dựng. Đợi đến khi nhìn kỹ:

- Sư phụ.

Dương Đông lập tức dừng việc luyện kiếm, cung kính bước tới.

- A Đông, kiếm pháp luyện khá lắm.

Đằng Thanh Sơn cười, buông hòm sắt ra, cái hòm sắt hơn hai mươi vạn cân rơi trên mặt đất, làm mặt đất hơi chấn động.

- Lần này đến đây, ta muốn ngươi thi hành một việc.

- Sư phụ! Mời nói.

Ánh mắt Dương Đông tỏa sáng.

Ở tại đây trong lòng hắn rất ngứa ngáy. Tại dãy núi Thái A, căn bản hắn không có đối thủ.

Hô!

Một bóng xám đột ngột xuất hiện, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn, chính là Cuồng Phong Ưng...

- Tiểu Hôi!

Cũng đã nhiều ngày không gặp Đằng Thanh Sơn, Cuồng Phong Ưng tỏ vẻ rất hưng phấn, lập tức bay đến, còn dùng cái đầu cọ cọ vào cánh tay Đằng Thanh Sơn, ra vẻ vô cùng thân thiết.

- Này Tiểu Hôi, ngươi ăn của ta nhiều thịt như thế mà cũng không nể mặt ta. Sư phụ vừa đến, nó đã tỏ vẻ thân thiết như vậy.

Dương Đông bĩu môi nói.

- Ha ha!

Đằng Thanh Sơn cười, vuốt ve Cuồng Phong Ưng, rồi sau đó nói với Dương Đông:

- A Đông, sắp tới đại quân Quy Nguyên Tông bắt đầu tiến công các quận của Thanh Hồ Đảo. Khi đến thời điểm tấn công nam bộ Dương Châu, sẽ cần ngươi hỗ trợ. Ta ra lệnh cho ngươi: "Chậm nhất trong vòng ba tháng phải trở thành bang phái mạnh nhất ở trong dãy Thái A, nhân số cũng phải nhiều nhất."

- A?

Dương Đông tròn mắt, liền cười khổ:

- Sư phụ, Mãnh Thú Bang hiện giờ là bang phái số một số hai ở dãy Thái A. Nhưng là, Mãnh Thú Bang hiện giờ cũng mới có tám ngàn hảo hán. Bang phái lớn nhất dãy Thái A hiện giờ có gần mười vạn người. Sư phụ nói con "thà thiếu chứ không tuyển ẩu", nay cho con tìm mười vạn hảo hán chân chính, rất khó ạ...

Loảng xoảng!

Đằng Thanh Sơn mở hòm sắt, lộ ra rất nhiều áo giáp, mũ giáp cùng nhiều vật phẩm.

- Trong này có năm trăm bộ Hỏa Lưu Thiết chiến giáp, cùng với một ngàn năm trăm bộ Hỏa Vũ chiến giáp.

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.

- Hỏa Lưu Thiết?

Dương Đông trợn tròn mắt, đương nhiên hắn biết sự lợi hại của Hỏa Lưu Thiết.

Đằng Thanh Sơn lấy từ trong lòng ra một lọ bình ngọc màu đen:

- A Đông, trong bình ngọc có khoảng một ngàn giọt Bắc Hải chi linh. Mỗi một giọt Bắc Hải chi linh đều có thể tạo nên một gã võ giả nhất lưu! Mãnh Thú Bang hiện giờ có tám ngàn hảo hán, ngươi tuyển ra năm trăm người tín nhiệm nhất, cho bọn họ dùng Bắc Hải chi linh và cho bọn họ mặc Hỏa Lưu Thiết chiến giáp!

- Sư phụ, lúc đó bảo con công kích một quận thành, cũng là chuyện đơn giản thôi.

Dương Đông buột miệng.

Năm trăm tên võ giả nhất lưu, phối hợp Hỏa Lưu Thiết chiến giáp.

Tuyệt đối không có sức mạnh nào địch nổi.

- Năm trăm tiên thiên tinh anh chiến kỵ, cùng với năm trăm giọt Bắc Hải chi linh thừa và một ngàn năm trăm bộ Hỏa Vũ chiến giáp, ngươi sử dụng như thế nào, tất cả tùy ý ngươi.

Đằng Thanh Sơn nói.

- Dựa vào những thứ này, ngươi thống nhất toàn bộ dãy núi Thái A, không vấn đề gì chứ?

- Không thành vấn đề! Mãnh Thú Bang vốn là bang phái số một số hai tại đây, có những thứ này, bang phái của con có thể đi diệt những bang phái khác.

Dương Đông cười hắc hắc:

- Tuy nhiên, con có chút luyến tiếc phải diệt bớt những thủ hạ tương lai của con. Sư phụ, người yên tâm, hãy xem con thống lĩnh toàn bộ dãy núi Thái A.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.

Dãy núi Thái A trải mình khắp mấy quận nam bộ, cường đạo hơn trăm vạn. Hoàn toàn có thể từ đó tuyển được một chi quân đội tinh anh nhất. Đến lúc đó, có thể phát huy tác dụng. Dù sao quân đội của Quy Nguyên Tông cũng chỉ là quân đội bình thường.

Hiện giờ trên Cửu Châu đại địa, không ít tông phái đều đang quan sát Dương Châu. Từ việc hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo, bọn họ cũng đều biết nhất định Thanh Hồ Đảo sẽ khai chiến với tông phái Quy Nguyên Tông mới quật khởi.

"Giá!""Giá!", giá!"

Ngoại trừ hai ngàn Long Cương Quân trấn giữ hậu cứ, hơn một vạn quân sĩ thuộc Long Cương Quân dẫn theo mười vạn quân đội bình thường nhằm phương bắc tiến quân!

Biên giới phía bắc Giang Ninh quận nguyên là nơi đóng quân của Thanh Hồ Đảo. Hiện giờ quân đội Thanh Hồ Đảo đã sớm chạy đến thành nhỏ Phụng An. Gọi là thành nhỏ nhưng trong đó dân cư cũng có thể chứa hơn mười vạn người. Nhưng hiện giờ cùng với quân đội của Thanh Hồ Đảo, toàn bộ nhân khẩu bên trong thành đã vượt qua hai mươi vạn.

"Đã đánh thì phải đánh thật mạnh."

Trên mấy ngàn trượng trời cao, trong mây mù, Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, tốc độ tương đương với tốc độ di chuyển của quân đội, tiến đến Phụng An Thành. Bên trong Phụng An Thành có hai vạn Ngân Giao Quân, mười vạn quân đội bình thường. Với lực lượng cực mạnh của Giang Ninh quận thành, điều cần làm là phải tiêu diệt thành Thụng An một cách nhanh nhất, hoàn mỹ nhất.

Lần này đi theo quân đội, ngoại trừ Đằng Thanh Sơn, Bất Tử Phượng Hoàng, còn có Vân Mộng Chiến Thần Mục Đào.

Mục Đào hiện giờ đang ở lẫn trong đại quân, hắn rất khát vọng có thể gặp được Hạt Tử kiếm thánh.

Bộ sách Vạn Tượng Môn ghi lại:

Mùng 3 tháng 9, đại quân Quy Nguyên Tông xuất phát.

Rạng sáng mùng 4 tháng 9, đại quân Quy Nguyên Tông phát động tấn công mãnh liệt Phụng An Thành. Dẫn đầu là một đội quân tinh anh mặc chiến giáp đỏ như máu, tấn công tường thành.

Rất dễ dàng, đội quân đó đã nhảy lên trên tường thành Phụng An Thành, nơi nào đội quân đi qua, không ai có thể cản được.

Chiến trận vẻn vẹn trong thời gian chén trà nhỏ liền chấm dứt.

Hai vạn Ngân Giao Quân cùng mười vạn quân đội bình thường hoàn toàn sụp đổ. Đánh trận thứ nhất này, toàn bộ đội quân cực mạnh của Quy Nguyên Tông đều là võ giả nhất lưu. Trước mặt Long Cương Quân, không có đội quân nào, thành trì nào có thể ngăn trở bước tiến bọn họ.

Trận chiến mùng 4 tháng 9 đã khiến mọi tông phái trên Cửu Châu sợ ngây người.

Đám Thanh Hồ Đảo cao cấp, cùng với người tại những quận thành Thanh Hồ Đảo đang khống chế khác đều biết hai vạn Ngân Giao Quân cùng với mười vạn quân đội bình thường phòng thủ thành trì chỉ trong thời gian ngắn ngủn một chén trà nhỏ đã sụp đổ. Tất cả đều bị dọa sợ đến sững người. Hoàn toàn là trận chiến không cùng một cấp bậc! Có thể nói căn bản giống như là người lớn đánh nhau với trẻ con.

Cán cân nghiêng hẳn về một phía!

Đã có lúc Thanh Hồ Đảo còn hy vọng dùng tinh anh quân đội và quân đội phổ thông áp chế đối phương. Nhưng do sự kiện này mà hy vọng đã tiêu tan, không ít nhân vật cao cấp Thanh Hồ Đảo đều suy sụp. Thậm chí còn có vài nhân vật cao cấp của quận thành phát mật tín muốn đầu hàng Quy Nguyên Tông.

Đương nhiên tin tức này cũng rơi vào tay nhóm có dã tâm đối với Dương Châu nhất, chính là Thiên Thần Cung.

- Cha! không ngờ Quy Nguyên Tông cũng có đội quân gồm toàn võ giả nhất lưu.

Tuyết Liên Giáo chủ nói với Bùi Tam:

- Hơn nữa, theo tin tình báo, quân sĩ Ngân Giao Quân căn bản không phá được chiến giáp trên người của nhất lưu võ giả Quy Nguyên Tông. Hiển nhiên, đội quân này so với Đồ Nguyên Vệ của chúng ta còn mạnh hơn nhiều.

- Quy Nguyên Tông mạnh như thế, muốn giải quyết chúng để chiếm lĩnh Dương Châu phải khó khăn hơn nhiều. Cha, chúng ta làm thế nào bây giờ?

Tuyết Liên Giáo chủ lo lắng hỏi.

- Mạnh, không phải tốt hơn sao?

Bùi Tam mỉm cười.

__________________

Thiên 10, chương 46. Nửa giang sơn

Dịch: MaKhang

Tại: www.tangthuvien.com

Bùi Tam lạnh nhạt cười, thay vì trả lời cho con gái ngược lại còn cảm thán hai tiếng: "Đằng Thanh Sơn, không nghĩ tới ngay cả Bùi Tam ta cũng bị hắn lừa. Có ý tứ thật có ý tứ."

Bùi Tuyết Liên không hiểu trong thâm tâm cha rốt cuộc là nghĩ gì, chỉ sợ trong thiên hạ người hiểu được tâm tư của Bùi Tam chẳng có bao nhiêu.

Sáng sớm ngày mùng năm tháng chín, Đằng gia trang vừa kiến lập Tây viện.

"Phượng hoàng mẹ đang muốn trở về." Đằng Thanh Sơn nhìn thấy Phượng hoàng mẹ đang trò chuyện với tiểu Thanh. Trong lòng hắn tuy rất muốn Phượng hoàng mẹ lưu tại đây nhưng chính là hắn cũng không có biện pháp giữ lại.

Đột nhiên Phượng hoàng mẹ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, gáy to một tiếng trong trẻo.

"Huh?" Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân.

"Thanh Sơn, Phượng hoàng mẹ nói là nó để con của nó ở lại đây. Nhưng tuyệt đối không hy vọng tiểu Thanh xảy ra chuyện gì, nếu có xảy ra chuyện thì cũng đừng trách nó vô tình." Lý Quân nghe được sắc mặt khẽ biến, Đằng Thanh Sơn không vì thế mà tức giận, hắn hiểu được đến Phượng hoàng mẹ quan tâm đến Tiểu Thanh vì thế liền cười hướng Phượng hoàng mẹ gật gật đầu.

Phượng hoàng mẹ đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, không nói thêm gì.

"U ~~" Giang hai cánh, Bất tử Phượng hoàng tiểu Thanh vỗ nhẹ một chút, sau đó Phượng hoàng mẹ hai cánh giang rộng, thân mình nó chìm đắm trong lửa đỏ trực tiếp nâng người lên không, nhanh chóng hướng phương bắc bay đi. Trong chớp mắt hòa vào thiên địa.

"Đi rồi." Gia Cát Nguyên Hồng trầm tư nhẹ giọng nói.

"Uhm, đi rồi." Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Phượng hoàng mẹ lúc ở lại chấn giữ cũng như Định Hải Thần Châm (côn sắt do vua Ðại Võ đi trị thủy dùng làm trái đo để biết nơi sâu cạn , sau khi đo xong, bỏ nơi đáy biển cho bớt sóng), một chút cũng không cần lo lắng. Dù sao cũng tồn tại thế lực đủ giết chết hư cảnh đại thành. Đằng Thanh Sơn nghĩ đến Phượng hoàng mẹ xuất thân thiên phú tốt vô cùng, hơn nữa lại đạt đến cực hạn của yêu thú là hư cảnh đại thành. Chỉ có thể do cực mạnh cường giả điểm hóa.

Có yêu thú hư cảnh như thế tồn tại, sợ rằng nhân loại động hư cường giả như Bùi Tam, Tần Thập Thất nhìn thấy cũng sẽ đau đầu.

Có Phương hoàng mẹ, không ai dám đến tìm phiền toái.

Chính lúc Phượng hoàng mẹ vừa đi "Về sau ta và Tiểu Thanh cần phải cùng nhau chống lại." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. "Cửu Châu cường giả như mây, Thiên Thần Cung, Ma Ni Tự, Vũ Hoàng Môn đều như hổ rình mồi. Mặc kệ như thế nào, ta nghĩ nên tại Cửu Châu đánh lấy một mảnh giang sơn, trước tiên nên chiếm lĩnh cả Dương Châu rồi nói sau." Đằng Thanh Sơn tuy rằng tự tin nhưng không tự đại.

Ma Ni Tự, đệ nhất tông phái có được động hư cường giả ẩn trong gia tộc, Thiên Thần Cung cường đại thì không cần phải nói. Vũ Hoàng Môn là môn phái từ thời cổ xưa, Đằng Thanh Sơn tuy chưa biết con bài tẩy, khả dĩ cũng có thể khẳng định đó là con bài lợi hại. Bằng không Vũ Hoàng Môn há có thể truyền lại đời đời lâu như thế đươc?

Ăn cơm phải ăn từ từ, đường cũng phải từ từ đi.

Muốn tiếp tục đánh giang sơn phải truyền bá nhất mạch nội gia quyền, hiện tại bất quá mới bước bắt đầu thôi.

Trong sâu nội tâm của Đằng Thanh Sơn, chỉ một mảng Dương Châu hiển nhiên không thỏa mãn hắn đươc. Bất quá hiện giờ thực lực vẫn còn chưa đủ, không thể như Bùi Tam trực tiếp chiếm lĩnh đại thảo nguyên, Thanh Châu, U Châu tam địa.

Ba ngày đầu tháng chín, Quy Nguyên Tông đại quân bắt đầu xuất phát, tất cả ánh mắt toàn Cửu Châu đều tập trung tại đây.

Quy Nguyên Tông Long Cương Quân thật mạnh làm người ta run sợ.

Thành công dễ dàng!

Thời gian công thành phá trại hao phí rất nhỏ, trong khi hành quân dùng lựơng thời gian lớn và khống chế các quận thành.

Ngày mười hai tháng chín, đánh hạ thành Từ Dương Quận.

Ngày mười tám tháng chín, đánh hạ thành Phong Sơn Quận.

Ngày mười một tháng mười, đánh hạ thành Thiên Nam Quận.

Ngày hai mươi tám tháng mười, đánh hạ phương Bắc thành Sở Quận.

Dương Châu Bắc bộ, bên trong Giang Ninh quận tổng cộng sáu thành lớn. Gần hai tháng hầu như hoàn toàn bị Quy Nguyên Tông nắm trong tay. Thế công dễ dàng đạt được làm cho cả đất Cửu Châu kinh hô. Trong nhất thời các nơi cả Cửu Châu đàm luận về Quy Nguyên Tông. Các cuộc đàm luận mang sắc thái truyền kỳ về Đằng Thanh Sơn tùy ý có thể nghe được.

Quy Nguyên Tông một khi quật khởi liền chiếm lĩnh Dương Châu nửa giang sơn.

Mà Đằng Thanh Sơn chạy trốn chối chết trốn mất bốn năm, khi trở về liền dùng tên giả là "Kinh Ý" làm ra nhiều đại sự. Khi đến thân phận Đằng Thanh Sơn bại lộ, người trong thiên hạ mới hiểu được lúc trước khó trách Kinh Ý đi Thanh Hồ Đảo tìm phiền toái. Thanh Hồ Đảo năm đó tìm khắp thiên hạ đuổi giết Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn sao lại không trả thù!

Không ngờ "thù" lại tìm đến!

Trên các đường lớn ngỏ nhỏ đem rượu ra tiếp các người kể truyện, biện soạn rất nhiều chuyện xưa của Đằng Thanh Sơn. Tưởng tượng ra việc trải qua trong bốn năm biến mất của Đằng Thanh Sơn, nói cho đến nước bọt văng tung tóe. Toàn Cửu Châu cũng có rất nhiều anh hùng thiếu niên, trong lòng đều hướng về Đằng Thanh Sơn!

Trước nay chưa từng bàn đến nhân vật nào như vậy!

Cơ hồ dựa vào sức của bản thân, xóa đi sự tồn tại của siêu cấp tông phái là Thanh Hồ Đảo. Cửu Châu tràn đầy nhiệt huyết, các anh hùng lớp lớp xuất hiện, hiển nhiên chỉ có thời đại này. Tất cả anh hùng đều hiểu đây là thời đại của Đằng Thanh Sơn. Không cần nói hào quang của Đằng Thanh Sơn làm chói mắt, chỉ nói có bao nhiêu tuổi đầu đã là hư cảnh cường giả. Chỉ cần hiểu được hàm nghĩa "hư cảnh cao thủ", đều sợ hãi than không thôi.

Đêm khuya, tại Lộ thành, giữa thư phong âm trầm.

Hắc Y Hạt Tử cùng Thiết Phàn đang ngồi đối diện.

"Ngắn ngủn hai tháng." Hạt Tử Kiếm Thánh thanh âm khàn khàn, thân thể nhẹ run rẩy "Ngắn ngủn hai tháng, giang sơn Thanh Hồ Đảo của ta bị mất đi một nửa! Thiết Phàn, sao lại thế này? Như thế nào Quy Nguyên Tông như thế dễ dàng chiếm hoàn toàn năm quận? Không phải ngươi ở trong tối cầm quân phải kích lại hay sao? "khích kính."???????

"Sư tổ."

Hai trong mắt Thiết Phàn chợt đỏ: "Dương Châu bắc bộ sở quận vốn là của Thiết Y Môn, Thanh Hồ Đảo ta tàn sát Thiết Y Môn, nên trong lòng nhiều người Sở Quận đã sớm đối với chúng ta đầy cừu oán. Đáng lý phải hao phí hơn mười năm mới có thể chặt chẽ khống chế được Sở Quận. Khả dù sao thời gian quá ngắn để có thể ẩn núp tại Sở Quận để phản công. Căn bản là không làm được." "Từ dương quận, Thiên Nam quận, cũng chưa nắm được bao lâu." "Về phần Phong Sơn cùng hai quận là của Thanh Hồ Đảo ta trường kỳ khống chế, nhưng Bắc Dương Châu nằm trong tay Thanh Hồ Đảo chúng ta sức còn rất yếu. Quy Nguyên Tông ở hai thành này đều lưu lại ba vạn quân mã, hơn nữa bọn họ tại bản địa chiêu mộ binh lính, ý của chúng ta muốn dựa vào đó ẩn núp một ít qân để phản công thật rất khó!" Thiết Phàn trán giật giật: "Hơn nữa, tên Gia Các Nguyên Hồng hỗn đản kia còn chế định luật "liên tọa". Một khi bọn họ hợp nhất quân đội, một người phạm tội, một đội trăm người sẽ có tội như nhau! Hoặc là bị đày khổ sai cả đời, hoặc sẽ bị trực tiếp xử tử." Đưa đi khổ sai so với trực tiếp xử tử còn đáng sợ hơn.

"Tội liên tọa?" Hạt Tử Kiếm Thánh thở vào một hơi: "Gia Cát Nguyên Hồng thật ngoan tâm thủ lạt!" Một người phản loạn, cùng đội một trăm người toàn bộ xử tử!

Thi hành lệnh "liên tọa" thì đội quân trăm người tất cả sẽ giữ gìn nhau trung thành, không dám có một tia lơi lỏng. Bình thường luật "liên tọa" đối với dân chúng rất phản cảm, chỉ có thời kỳ loạn lạc mới có thể thi hành.

"Bất quá sư tổ an tâm." Thiết phàn trầm giọng: "Phía bắc Dương châu chịu sự khống chế của Thanh Hồ Đảo rất yếu. Như tại phía nam Dương Châu, Thanh Hồ Đảo chúng ta khống chế bền chắc như thép. Qua ngàn năm , chúng ta Thanh Hồ Đảo có rất nhiều gia tộc, đều ở tại Vũ An quận, Nam Tinh quận cùng các nơi đã thâm căng." Hơn nữa, Quy Nguyên Tông tại Phong Sơn cùng hai quận để lại sáu vạn đại đội. Cộng thêm Thiên Nam quận cùng ba quận kia mỗi quận một vạn quân đội. Nói cách khác, trong năm quận bọn họ hao phí chín vạn đại quân!" "Giang Ninh Quận có bao nhiêu quân đội?" "Bọn họ cho dù Long Cương Quân lợi hại có thể phá được quận thành, nhưng với gì có thể khống chế các thành trì đó?" Thiết Phàn mắt lộ ra hàn quang "Nam bộ bảy quận, bọn họ tới một người, chúng ta có thể nuốt một người! Trừ phi hắn có trăm vạn đại quân, nếu không, với số quân đội đáng thương của Giang Ninh quận, cũng không đủ cho bảy quận nuốt trọn." Bị mất nửa giang sơn, Thanh Hồ Đảo tự nhiên tức giận, nam bộ bảy quận tự sẽ chờ cùng Quy Nguyên Tông sống mái một trận".

Ngày một tháng mười một.

Tuyết lớn trắng như lông ngỗng phủ xuống, đem cả Đại Duyên Sơn phủ lên một màu bạc.

"Thanh Sơn." Đằng Thanh Sơn đang thong thả thi triển thương pháp chiêu đầu tiên đột ngột quay đầu dừng lại.

Lý Quân mình vận bộ áo da trắng như tuyết mỉm cười đi tới, hiện giờ bụng Lý Quân đã có chút nhô lên.

"Đi Nghi Thành một chuyến đã mua được những gì?" Đằng Thanh Sơn buông trường thương hỏi.

"Muội mua chút thức ăn để cúng." Lý Quân đã chạy tới cầm lấy tay Đằng Thanh Sơn" Thanh Sơn, muội thấy hôm nay tại Nghi Thành trà quán không ít người đàm luận đến huynh. Thêm nữa không ít người từ các quận thành khác đem con chính mình tặng cho Quy Nguyên Tông của chúng ta. Chắc là muốn gia nhập tông phái của chúng ta." "Ý nàng nói là muốn đem con giao cho Quy Nguyên Tông?" Đằng Thanh Sơn ngẩn người.

"Dân chúng Nghi Thành đều tự hào, họ đều nói huynh chính là Nghi Thành, đề huynh ngang với thiên địa có gì là lạ." Lý Quân nhịn không được vui vẻ cười rộ lên, người khác khen ngợi trượng phu nàng thì đương nhiên nàng cao hứng.

Đằng Thanh Sơn cũng cười theo.

Nghi Thành từ xưa đến nay không có nhân vật nào gọi là xuất chúng. Mà giờ xuất hiện Đằng Thanh Sơn, hiển nhiên đáng giá cho dân chúng Nghi Thành kiêu ngạo, cho dù mấy ngàn năm sau, dân Nghi Thành cũng có thể nói chúng ta cùng "Đằng Thanh Sơn" cùng quê hương.

"Thanh Sơn." Gia Cat Nguyên Hồng từ xa đi tới.

"Tiểu Quân, muội vào phòng tạm nghỉ." Đằng Thanh Sơn liền nói, Lý Quân nhu thuận gật đầu liền bước vào phòng.

Đằng Thanh Sơn hướng sư phụ đi đến: "Sư phụ."

"Ừ, Thanh Sơn. Long Cương Quân hiện tại bằng vào tốc độc nhanh nhất từ sở quận đánh Giá Châu vào chiều ngày mai là có thể trở về." Gia Cát Nguyên Hồng nói" Lúc trước ta phái ra mười vạn đại quân, cơ hồ đều đã an bài tại năm quận. Vội vàng chỉnh đốn lại quân đội năm quận, quét sạch phản tặc trong năm quận, đem năm quận nắm chắc trong tay." Đằng Thanh Sơn nghe được gật đầu.

"Sư phụ, chúng ta khi nào thì tấn công bảy quận nam bộ?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

Đối với Thanh Hồ Đảo, Đằng Thanh Sơn tận đáy lòng cũng không để vào mắt.

Đứng trên cao nhìn xuống thế giới sẽ khác.

Trong quá khứ Đằng Thanh Sơn một lòng nghĩ muốn đối phó với Thanh Hồ Đảo, cho rằng Thanh Hồ Đảo là quái vật lớn, bất quá sau mấy lần trải qua hư cảnh đại chiến, hiện giời trong mắt hán Thanh Hồ Đảo bất quá chỉ là con hổ giấy mà thôi.

Chân chính có sức uy hiếp vẫn là tàn ẩn thâm sâu Ma Ni Tự và Vũ Hoàng Môn làm cho người ta cảm giác thần bí, cùng với Doanh Thị gia tộc và Thiên Thần Cung một theo khuông phép cổ xưa, một thì ngang ngược thiên hạ.

Đối thủ tương lai của mình chính là họ. Thanh Hồ Đảo không có bao nhiêu ý khiêu chiến.

"Tấn công bảy quận nam bộ?" Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu.

Thiên 10, chương 47. Từng bước lập doanh

Dịch: quocvuong

Tại: www.tangthuvien.com

- Sư phụ, ý của người là? Đằng Thanh Sơn nhìn vẻ mặt của Gia Cát Nguyên Hồng có chút khổ sở. Đột nhiên trong lòng máy động, hỏi:

- Sư phụ người lo lắng Thiên Thần Cung?

Thiên Thần Cung tham vọng tràn trề, luôn muốn tấn công Dương Châu.

- Không.

Gia Cát Nguyên Hồng tự tin cười nói:

- Thanh Sơn, Thiên Thần Cung không phải là kẻ ngốc, như bây giờ có Bất tử phượng hoàng bên cạnh con, ngay cả Vũ Hoàng Môn cũng chịu thiệt thòi, Thiên Thần Cung sẽ không ngu ngốc đến vậy. Hơn nữa, Thiên Thần Cung bọn họ tốc độ không thể vượt được Bất tử phượng hoàng, mà khoan đất bọn họ cũng không hơn được Đao Trì. Nếu như liều chết cùng chúng ta đối với Thiên Thần Cung rất bất lợi.

Gia Cát Nguyên Hồng phân tích.

Đằng Thanh Sơn gật đầu, hắn cũng có nghĩ tới điểm này.

Nhưng mà...

- Vậy sư phụ tại sao đối với việc tấn công bảy quận phía nam dường như có chút nghi ngại?

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ:

- Thanh Sơn, hiện nay quả thật Quy Nguyên Tông chúng ta chiếm được thượng phong. Nhưng con ngàn vạn lần đừng quên, phía nam và phía bắc khác nhau. Thanh Hồ đảo vốn là ở phía nam Dương Châu. Trong sáu quận ở phía bắc Dương Châu, Giang Ninh quận là của Quy Nguyên Tông chúng ta, Sở quận năm đó là của Thiết Y môn. Từ Dương quận, Thiên Nam quận lúc trước càng không ai có thể thống nhất. Sáu tỉnh phía bắc, bốn quận đã như vậy, có thể thấy được khống chế của Thanh Hồ đảo đối với phía bắc rất yếu.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Nhưng bảy quận phía nam Dương Châu, Thanh Hồ đảo vững như bàn thạch. Đối với bảy quận phía nam này không thể sử dụng cách tấn công năm quận phía bắc.

Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói.

- Sư phụ có cách chưa?

Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

- Từng bước lập doanh.

Trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng lóe lên một tia lệ mang:

- Lấy Long Cương quân làm chủ, lấy nhân mã của Thái A sơn mạch làm phụ. Một hơi nuốt gọn hai quận thành. Sau đó tiến hành càn quét, càn quét đẫm máu. Hễ là tạo phản, thông địch đều đồng loạt bắt đi lao dịch cả đời hoặc là đem giết cả nhà. Không thể nương tay chút nào.

Giọng nói của Gia Cát Nguyên Hồng làm cho Đằng Thanh Sơn khẽ rùng mình.

Hắn hiểu rõ ý của sư phụ. Một khi sư phụ hạ lệnh, tới lúc đó nhất định sẽ có ngàn vạn cái đầu bị chém xuống.

Nhưng... Tranh bá thiên hạ chính là như vậy. Đặc biệt là Quy Nguyên Tông, vào lúc thiếu hụt nhân thủ càng không thể nương tay, nếu không chỉ có lưu lại đại hoạ.

- Quy Nguyên Tông của ta nếu muốn tạo ra cơ nghiệp ngàn năm bây giờ không được nương tay.

Gia Cát Nguyên Hồng lạnh nhạt nói.

- Chỉ có bây giờ ra tay tàn độc đem tất cả mầm mống diệt sạch, tương lai mới càng không có nhiều người chết.

- Vâng.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Gia tộc lâu đời Thanh Hồ đảo bởi vì mệnh lệnh của Gia Cát Nguyên Hồng mà phải nhận lấy họa diệt tộc.

Ngày sáu tháng mười một.

Một vạn quân sĩ Long Cương quân sau khi nghỉ ngơi bốn, năm ngày. Vào lúc sáng sớm dưới sự đưa tiễn của đông đảo người Quy Nguyên Tông lên đường chinh phục phía nam. Đi theo quân còn có Vân Mộng chiến thần, Mục Đào. Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng lo lắng, Hạt Tử Kiếm Thánh đột nhiên xuất hiện đồ sát Long Cương quân. Có Mục Đào, Đằng Thanh Sơn cũng yên tâm.

Vân Mộng chiến thần Mục Đào tuy rằng chỉ nắm được chín thành lực thiên địa, nhưng lão là cường giả mạnh nhất Đoan Mộc đại lục, hậu nhân của Đoan Mộc Vũ, tuyệt học chính là Lôi đao cửu chuyển. Chín thành lực thiên địa, lão liền có thể phát huy gần mười một thành lực thiên địa.

Ngược lại có thể áp chế Hạt tử kiếm thánh.

- Thanh Sơn.

Trên đầu tường thành thành đông Giang Ninh quận, Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn sóng vai đứng, mắt nhìn quân sĩ Long Cương quân như một con rồng dài nhanh chóng rời đi.

- Phía Thái A sơn mạch chuẩn bị thế nào rồi?

- Đồ đệ của con là Dương Đông có yêu thú Cuồng Phong ưng giúp đỡ, thêm vào tiên thiên chiến kỵ, rất dễ dàng dọa mấy đương gia của mấy bang phái lớn trong Thái A sơn mạch.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ trả lời, thổ phỉ đối diện yêu thú cấp tiên thiên, đối diện tiên thiên chiến kỵ, thật sự không có chút sức phản kháng. Thêm vào đó, lời hứa của Quy Nguyên Tông chúng ta khiến đám thổ phỉ này ai cũng rất hưng phấn. Làm một tên thổ phỉ làm sao so được với làm thành chủ.

Đầu tiên là dùng sức mạnh uy hiếp, kế tiếp lại dùng cao quan hậu lộc dụ dỗ. Mấy đương gia của đám thổ phỉ, có ai là kẻ ngốc, ba bang phái mạnh nhất đều đồng ý. Ba đại bang phái này cộng thêm Hung thú bang đều hợp lại làm một, mấy bang phái nhỏ tự nhiên không ai dám làm ngược với ý muốn của Hung thú bang. Nhưng bang phái nàm dám làm ngược lại, năm trăm tiên thiên chiến kỵ dễ dàng giết sạch.

- Lấy Hung thú bang của đồ đệ con, thêm ba đại bang phái, tinh nhuệ nhất có hai mươi vạn quân thổ phỉ. Còn thổ phỉ phân tán ở phần lớn các bang phái nhỏ không có quân kỷ, nhưng số người lại cực lớn, vượt quá năm mươi vạn.

Đằng Thanh Sơn khẽ lắc đầu.

Số người tuy đông nhưng chỉ là một đống hỗn độn, vốn không thể dựa vào bọn chúng để mà đánh trận được. Mà tập hợp hai mươi vạn đại quân của Hung thú bang và ba đại bang phái cũng rất mạnh.

Đằng Thanh Sơn đã từng tới Thái A sơn mạch vài lần, đã từng thấy qua thói quen của thổ phỉ.

Ba đại bang phái đó có thể như Cửu lang bang lúc trước tồn tại hơn trăm năm đều biết quân kỷ là quan trọng. Còn mấy cái bang phái nhỏ, hôm nay mạnh, ngày mai tiêu tùng, làm gì có thời gian mà quân với chả kỷ.

- Đủ rồi.

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ gật đầu:

- Như vậy cứ theo kế hoạch, trước tiên để cho Long Cương quân một hơi đánh hạ Nam Tinh quận và Mạnh Phong quận. Sau đó để hai mươi vạn Hung thú quân, mỗi quận đồn trú mười vạn quân. Kiểm tra hai quận này triệt để, hễ có quân đội tiềm ẩn, có khả năng uy hiếp đều quét sạch. Xử lý không được thì để Long Cương quân xử lý.

- Còn năm mươi vạn thổ phỉ rải rác kia cũng mặc kệ đi.

Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói tiếp:

- Năm mươi vạn thổ phỉ đó là đến từ mấy bang phái lớn nhỏ khác nhau, một khi cho bọn chúng đi các nơi thanh tra, càn quét, sợ rằng sẽ làm cho người trời cùng oán (thiên nộ dân oán).

Gia Cát Nguyên Hồng biết, quân đội mà không có quân kỷ chỉ đem đến tai họa.

Trên quan đạo của Thái A sơn mạch, thổ phỉ đông đến nỗi liếc mắt không thấy hết tận cùng, lưng đeo hành lý, dẫn theo nữ nhân, cưỡi ngựa, mặc giáp, còn có không ít người mang theo cả trẻcon.

Tóm lại, vô số thổ phỉ đều mang gia sản, chuẩm bị rời khỏi Thái A sơn mạch.

- Ha ha, đại ca, nhị ca, tam ca.

Dương Đông thân mặc Hỏa Lưu chiến giáp, cưỡi Thanh Tông Đạp Tuyết mã trông rất uy phong. Thủ hạ của ta giờ đều đã tập trung, từ nay về sau, chúng ta không phải là thổ phỉ nữa, chúng ta đã là Thành Vệ quân rồi.

- Ha ha... Lão tứ, đệ nói hay lắm. Đồng Thiết Đao ta cũng có ngày làm thành chủ, ha ha...

Một tráng hán trọc đầu chỉ có một bên tai, mặc một bộ Hỏa Vũ chiến giáp, nhưng không hề mang theo mũ.

- Năm đó lão tử đi vào thành một chuyến, tên họ Vương kia thật là ngạo mạn. Nếu lão tử không phải chạy vào trong núi, chắc bị hắn dẫn binh tới giải quyết rồi. Bây giờ, ta cũng đi tìm tên họ Vương đó.

- Nhị ca nói đúng.

- Lão nhị, tới lúc đó, trước mặt anh em, cắt lưỡi tên họ Vương đó, xả giận cho huynh.

Một tên trung niên nam tử nho nhã cười nói.

- Ba vị ca ca. Không còn sớm nữa, nên xuất phát rồi.

Dương Đông cười nói.

- Được, xuất phát.

Sau khi đầu lĩnh bốn đại bang phái Thái A sơn mạch hạ lệnh, rầm rộ rời khỏi Thái A sơn mạch. Từ nay trở đi, hai mươi vạn quân này cũng không còn là thổ phỉ mà thành Thành Vệ quân. Thật ra rất nhiều người cũng là do bị cuộc sống ép không còn cách nào mới đi làm thổ phỉ. Nếu có thể sống tốt, ai lại muốn đi sống dưới lưỡi đao?

Bình minh ngày tám tháng mười một, một vạn Long Cương quân tới dưới thành Nam Tinh quận, lại thể hiện thực lực đáng sợ của mình. Mỗi một quân sĩ Long Cương quân, nhảy một cái là cao mười trượng, xa hơn mười trượng, ai cũng sức mạnh vô cùng. Những binh sĩ phổ thông phần lớn chỉ mới là tam lưu võ giả, thậm chí có người còn chưa đạt tới tam lưu võ giả, trước mặt Long Cương quân vốn là không có sức phản kháng.

Trong thời gian uống hết một tách trà.

Nam Tinh quận quận thành liền bị công phá.

Nói ra cũng lạ, quân đội phòng ngự Nam Tinh quận quận thành không thể nói là nhiều, chỉ có vài vạn binh lính phổ thông.

Sau khi chiếm được Nam Tinh quận, quân sĩ Long Cương quân ở lại Nam Tinh quận thành mà không đi, đợi tới mười ngày sau, một đội quân thổ phỉ lên tới mười vạn người do Dương Đông lãnh đạo ùn ùn kéo tới Nam Tinh quận, Long Cương quân mới rời khỏi, tiếp tục tiến về phía nam, giết về hướng quận thành khác, Mạnh Phong quận.

Ngày hai mươi mốt tháng mười một, Long Cương quân chiếm được Mạnh Phong thành.

Lại có một đội quân thổ phỉ mười vạn người đồn trú ở Mạnh Phong thành.

Sau đó, quân đội Quy Nguyên Tông lấy hai mươi vạn đại quân Hung thú hỗ trợ, một vạn Long Cương quân làm chủ bắt đầu tiến hành càn quét đẫm máu ở hai quận này. Nhất thời một phần quân đội tiềm ẩn ở các sơn thôn, hoặc là một ít quân đội tinh anh tiềm phục trong thành, nhất nhất bị phát hiện. Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận cuộn lên một trận mưa máu gió tanh.

Hàng ngàn hàng vạn thủ cấp bị chặt. Lượng lớn quân tạo phản trực tiếp bị bắt đi làm khổ sai cả đời.

Dương Châu, trong một phủ đệ yên tĩnh ở Lộ thành vào lúc chạng vạng.

Một người mù mặc hắc y đang nghe đảo chủ Thiết Phàn thuật lại việc phát sinh trong những ngày này.

Sau khi chiếm được Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận, Long Cương quân cùng với hai mươi vạn đại quân đột nhiên xuất hiện kia ở hai quận đó bắt đầu không ngừng lùng sục và thanh trừng đẫm máu. Hiện nay, mấy vạn nhân mã tiềm phục của chúng ta hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt. Bây giờ ở hai quận người của Thanh Hồ đảo chúng ta chỉ còn không tới một ngàn. Thiết Phàn thấp giọng nói.

- Hai mươi vạn đại quân? Rốt cuộc từ đâu chui ra? Hắc y hạt tử lạnh lùng hỏi.

Tất cả không giống như kế hoạch của y.

Thanh Hồ đảo vốn không muốn cùng Quy Nguyên Tông mặt đối mặt, không có bất cứ quân đội nào có thể cùng Long Cương quân, Bất tử phượng hoàng đối kháng.

Người dù nhiều, nhưng lửa của Bất tử phượng hoàng đều có thể đốt làm cho toàn quân sụp đổ. Long Cương quân có thể giết đến nỗi toàn quân suy sụp.

Cho nên trong kế hoạch của Thanh Hồ đảo, chuẩn bị dựa vào ưu thế của mình, mạng lưới nhân sự vững chắc bố trí lượng lớn người, dùng các loại thủ đoạn tàn độc như hạ độc để đối phó Long Cương quân. Theo bọn họ, sau khi chiến lĩnh năm quận phía bắc, Quy Nguyên Tông vốn không thể lấy đâu ra người để càn quét các quận thành phía nam. Vì vậy, kế hoạch chắc chắn thành công.

Đáng tiếc lại lòi ra hai mươi vạn đại quân. Hơn nữa Quy Nguyên Tông cực kỳ cẩn thận, không hề ham nhiều mà trước tiên chiếm Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận, bắt đầu càn quét điên cuồng.

- Từng bước lập doanh.

Hạt tử kiếm thánh thấp giọng nói:

- Quy Nguyên Tông này, từng bước lập doanh, từng bước một, muốn từng chút từng chút nuốt chửng bảy quận phía nam của ta. Bây giờ đã nuốt hai quận, đợi khi Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận đều nắm chắc rồi lại nuốt hai quận... Nếu cứ như thế...

- Không thể tiếp tục như thế. Thiết Phàn nhịn không được kêu.

Thiên 10, chương 48. Không đường nào chạy thoát

Dịch: workman

Tại: www.tangthuvien.com

- Thiết Phiền, con có biện pháp à?

Hạt Tử Kiếm Thánh giọng trầm trầm, nhưng trong thanh âm lại có một chút chờ mong khó có thể che dấu.

Thiết Phiền giật mình, rồi lộ ra nụ cười khổ.

Có biện pháp gì chứ?

Nói về cường giả hư cảnh, bên Quy Nguyên Tông tuyệt đối áp đảo Thanh Hồ Đảo.

Nói về quân đội tinh anh, Long Cương quân của Quy Nguyên Tông quả là một lực lượng đáng sợ trên khắp Cửu Châu Đại Địa.

Nhược điểm duy nhất của Quy Nguyên Tông chính là không đủ nhân thủ! Không có đủ nhân thủ mà đi mở rộng chiếm lĩnh địa bàn cũng rất khó. Nhưng thứ nhất, bây giờ lại xuất hiện hai mươi vạn đại quân. Thứ hai, Quy Nguyên tông không tham chút nào, mà vô cùng thận trọng làm đến nơi đến chốn. Chiếm lĩnh một nơi là lập tức càn quét thẳng tay, cần phải hoàn toàn nắm thật chắc.

- Không có biện pháp, căn bản không có biện pháp.

Thiết Phiền lắc đầu.

Hạt Tử Kiếm Thánh cũng thở dài một tiếng:

- Thế thì phải lặn thật sâu, những cơ sở đều đã an bài xong rồi chứ?

- Vâng! Hôm rời khỏi Thanh Hồ Đảo, không ít đệ tử tinh anh đã được thu xếp đi khắp nơi trên Cửu Châu.

Thiết Phiền lắc đầu:

- Đằng Thanh Sơn bây giờ mới hai mươi hai tuổi. Chỉ cần hắn tồn tại một ngày Thanh Hồ Đảo ta muốn lại quật khởi thì căn bản không thể làm được. Nói cách khác, trong vòng năm trăm năm Thanh Hồ Đảo ta không thể quật khởi.

Chưa tính thắng đã tính bại, bất kỳ một tông phái nào trên Cửu Châu đều không để tông phái mình tuyệt chủng. Kiều gì cũng cố lưu lại vài mạch, mục đích để truyền thừa tiếp tục.

- Hai mươi hai tuổi!

Hạt Tử Kiếm Thánh lặp lại, không khỏi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Hư cảnh hai mươi hai tuổi! Thế mà có thể đánh chính diện với lão, một hư cảnh đại thành!

Hơn nữa sinh mạng cũng vô cùng quái vật, mới sống có hai mươi hai năm thôi. Nếu so với cuộc đời năm trăm năm giới hạn thì cũng chỉ là vừa mới bắt đầu! Tương lai chắc chắn sẽ càng thêm chói loá.

- Làm gì còn có cơ hội cho Thanh Hồ Đảo ta quật khởi.

Hạt Tử Kiếm Thánh vốn hy vọng vào việc Quy Nguyên Tông sẽ liều lĩnh. Bảy quận phía nam, khắp nơi đều là nanh vuốt của Thanh Hồ Đảo. Thanh Hồ Đảo có thể dùng thủ đoạn âm hiểm, giết sạch Long Cương quân! Một khi diệt trừ xong Long Cương quân, chỉ có cường giả hư cảnh thôi, Quy Nguyên Tông không thể chiếm lĩnh được Dương Châu!

Một khi tiêu diệt xong Long Cương quân, coi như chặt đứt một chân của Quy Nguyên Tông. Đáng tiếc, Quy Nguyên Tông rất cẩn thận.

Đông đi xuân tới. Xuân qua, hè đến.

Vừa chuyển mắt đã tới đầu hạ.

Đằng gia trang bây giờ đã xây thành một tòa thành nhỏ. Phía tây Đằng gia trang, trong một tòa phủ đệ chiếm diện tích rất rộng, bên bờ hồ nước Lý Quân dựa sát vào Đằng Thanh Sơn, nhìn những con cá tung tăng trong hồ.

- Thanh Sơn, huynh nói xem hài tử chúng ta là nam hay nữ?

Lý Quân thỉnh thoảng vuốt ve bụng mình.

Đằng Thanh Sơn cũng cười nhìn bụng thê tử. Lúc này bụng Lý Quân lớn hơn lúc trước nhiều, trông rất tròn, đi đường đã phải giữ eo. Dựa theo đại phu nói, trung tuần tháng tới là hài tử có thể xuất thế.

- Thời gian trôi thật nhanh, đã là tháng tư rồi. Hài tử của Đằng Thanh Sơn ta cũng sắp xuất thế.

Trong khoảng thời gian này Đằng Thanh Sơn thỉnh thoảng đi về bảy quận phía nam. Cố tìm cách có thể phát hiện ra Hạt Tử Kiếm Thánh. Nhưng phần lớn thời gian thì hắn chỉ ở Đằng gia trang, càng tới gần ngày hài tử xuất thế tính tình Lý Quân thỉnh thoảng lại có chút khó chịu. Dựa theo lão nương Viên Lan nói, phụ nữ khi mang thai đều như vậy cả. Viên Lan còn bảo mình phải bỏ ra thời gian ở chơi với thê tử.

'Hài tử sắp xuất thế rồi. Còn bây giờ, chiến tranh giữa Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo cũng đang tới mấu chốt.'

Trong lòng Đằng Thanh Sơn cảm thấy vô cùng lo lắng 'Tên Thiết hạt tử không chết, cuối cùng chẳng biết khi nào thì lão tới quấy rối. Bây giờ Tiểu Quân mang thai, nếu vì lão tới quấy rối mà dẫn đến việc sinh non thì rất nguy! ' Phụ nữ mang thai không chịu được những sự đả kích. Tên Hạt Tử Kiếm Thánh e rằng chỉ cần dùng một đạo kiếm quang, cho dù Đằng Thanh Sơn có hỗ trợ ngăn trở, nhưng không khí chấn động mãnh liệt cũng có thể làm cho Lý Quân bị thương, đồng thời cũng có thể động bụng làm đứa trẻ yếu ớt sẽ sinh non.

'Ừm'

'Bất luận như thế nào, cần sớm giải quyết tên Thiết hạt tử đó. ' Trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên quyết tâm.

Vì hài tử sắp sinh ra, phải sớm giải quyết dứt điểm Thiết hạt tử.

- Tiểu Quân.

Đằng Thanh Sơn gọi.

- Hả?

Lý Quân đang tưởng tượng tới hài tử tương lai, lúc này thanh tỉnh lại:

- Thanh Sơn, chuyện gì?

- Sắp tới, huynh chuẩn bị ra ngoài xem xét. E rằng sẽ có vài ngày không thể ở cùng muội...

Đằng Thanh Sơn báo tin.

- Chuyện gì?

Lý Quân vội hỏi.

Đằng Thanh Sơn giải thích:

- Hạt Tử Kiếm Thánh Thiết Ngũ của Thanh Hồ Đảo bây giờ đang trốn tránh. Lão không chết, huynh cũng thấy lo lắng! Huynh lo lão sẽ tới Đằng gia trang ta quấy rối. Mặc dù nói trong trang có Lục Túc Đao Trì phòng thủ. Nhưng tốc độ yêu thú có nhanh tới mấy cũng không nhanh bằng kiếm quang. Huynh lo lão có thể ảnh hưởng đến muội...

Lý Quân cũng biến sắc:

- Vậy hài tử...

Nàng không lo cho mình mà lo cho hài tử.

Hoài thai lâu như vậy, Lý Quân đã có cảm tình rất sâu với thai nhi trong bụng.

- Do đó, huynh chuẩn bị bắt đầu đi tìm tên Thiết hạt tử tới nghiêng trời lệch đất.

Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm.

- Thanh Sơn, huynh không phải đã đi tìm mà không tìm được sao?

Lý Quân nhíu mày.

- Lúc trước huynh không tìm được.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu:

- Lúc trước là huynh tìm với tốc độ nhanh! Nhưng lần này huynh sẽ từ từ tìm. Huynh tìm Thiết Phiền và Cổ Ung! Tin rằng từ Thiết Phiền và Cổ Ung không biết chừng có thể tìm được Thiết hạt tử. Đã không tìm thấy Thiết hạt tử, chỉ có thể đi đường vòng, từ hai người Thiết Phiền tìm từ từ vậy.

- Thiết Phiền và Cổ Ung khẳng định cũng ẩn náu khá kỹ. Hơn nữa, việc tìm tiên thiên cường giả tựa hồ mất thời gian khá dài.

Lý Quân liền nói.

- Ừm.

Đằng Thanh Sơn gật đầu:

- Việc truy tìm cường giả hư cảnh huynh có bảo bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bay với tốc độ nhanh nhất. Nhưng tìm tiên thiên thì tốc độ của Tiểu Thanh sẽ giảm xuống nhiều. Trong phạm vi ba mươi bốn dặm, huynh đều phải truy tìm mất vài hơi thở. Dương Châu có chiều dài đại khái hơn hai ngàn dặm. Lục soát một lần có thể điều tra khu vực rộng hơn sáu mươi dặm, dài hơn hai ngàn dặm... Muốn lục soát cả Dương Châu phải cần qua lại bốn mươi lượt!

- Vì tốc độ truy tìm giảm xuống, do đó chạy một lượt qua lại bốn ngàn dặm đại khái mất hai canh giờ! Một ngày huynh mất mười canh giờ, có thể lục soát năm lần! Muốn hoàn toàn truy tìm hết, đại khái phải mất thời gian tám ngay.

Đằng Thanh Sơn nói. Một ngày mười hai canh giờ ta lục soát mười canh giờ, còn hai canh giờ phải về nhà nghỉ ngơi, chơi với thê tử.

Dù sao nếu xa nhà liên tục, e rằng trong lúc mang thai Lý Quân sẽ vì lo lắng cho Đằng Thanh Sơn mà bị ảnh hưởng.

- Cả tám ngày à?

Lý Quân khẽ gật đầu.

Bình thường yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan trong sáu canh giờ có thể bay hơn một vạn dặm! Mỗi mười canh giờ bình thường đều bay trên hai ngàn dặm. Còn tốc độ bất tử Phượng Hoàng là yêu thú hư cảnh, quả là tốc độ vương giả. Một canh giờ, cho dù không để dùng cực hạn tốc độ nhưng cũng có thể đạt tới hai ba vạn dặm. Do đó đối với Bất từ Phượng hoàng thì một lần quét qua lại mất hai canh giờ là rất chậm rồi.

- Có lẽ không tới tám ngày đâu.

Đằng Thanh Sơn chợt khựng lại 'Thiết Phiền và Cổ Ung có lẽ cũng không ở Dương Châu, mà là lánh ở châu khác! ' Chỉ một Dương Châu mà muốn tìm tiên thiên cường giả, cũng phải mất tám ngày hầu như không nghỉ ngơi. Vậy truy tìm cả Cửu Châu, cho dù không kể cả Man Hoang, Tây Vực, Đại Thảo Nguyên thì cũng phải tám lần chín gần bảy mươi hai ngày rồi.

Không muốn thê tử nghĩ quá nhiều, Đằng Thanh Sơn cũng không nói gì thêm.

Dù sao.

Vì để có thể truyền đạt mệnh lệnh, cùng với việc Thanh Hồ Đảo có gốc sâu rễ dày ở Dương Châu, đám Thiết Phiền rất có thể vẫn còn ẩn náu ở Dương Châu.

Ngày ba tháng tư.

- U...

Bất tử Phượng Hoàng bay cao khoảng một trượng, còn Đằng Thanh Sơn thì lại hóa thành một luồng hào quang, tiến lướt trên khắp vùng Dương Châu mênh mông.

Chạy trên mặt đất để tìm kiếm còn xa hơn bay trên trời nhiều.

Tốc độ cứ hai canh giờ lướt qua một khu cũng không phải là quá khó với những hư cảnh như Đằng Thanh Sơn.

- Nếu vận khí tốt, không biết chừng chỉ ngày thứ nhất hoặc hoặc thứ hai là có thể tìm được Thiết Phiền, Cổ Ung rồi.

Đằng Thanh Sơn đi từng bước, lướt trên những vùng đồi núi xa xa, khi thì lướt trên những con sông. Cứ như vậy, Đằng Thanh Sơn bắt đầu truy tìm từng tấc đất trên cả Dương Châu. Hơn nữa vì đi trên mặt đất, Đằng Thanh Sơn còn có thể thăm dò những vùng sâu dưới đất ba mươi bốn dặm.

Đằng Thanh Sơn lướt đi trên mặt đất, còn bất tử Phượng Hoàng thì bay trên trời cao duy trì tốc độ bằng với Đằng Thanh Sơn.

Dù sao một khi gặp Thiết hạt tử, có bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh phụ trợ mới có thể làm Hạt Tử Kiếm Thánh không thể chạy thoát.

Hoàng hôn.

Đằng Thanh Sơn đang ở cùng Lý Quân, cùng nhau ăn cơm chiều. Giữa đình viện có Lục Túc Đao Trì và bất tử Phượng Hoàng.

- Đêm nay còn ra ngoài nữa à?

Lý Quân hơi không đành lòng. Đằng Thanh Sơn đã mệt nhọc như vậy ba ngày liền rồi. Mỗi ngày đều trở về ăn cơm nói chuyện với nàng, sau đó lại tiếp tục đi truy tìm.

- Ừm! Còn phải ra ngoài.

Đằng Thanh Sơn cười.

- Tiểu Quân, không thể không nói Thanh Hồ Đảo giấu người khá là có bổn sự. Huynh tìm kỹ từng chút một như vậy, ba ngày mà vẫn không hề tìm được gì nhưng chắc cũng nhanh thôi. Chắc chẳng mấy chốc là có thể tìm được rồi. Ừm, không còn sớm nữa, huynh phải đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng khẽ ôm thê tử một chút, Đằng Thanh Sơn bước ra khỏi nhà.

- Tiểu Thanh.

Đưa mắt trao đổi với bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh một chút. Tiểu Thanh rất thông tuệ bay thẳng lên trời, nhanh chóng chìm vào giữa trời cao.

Vèo! Đằng Thanh Sơn cũng hóa thành một luồng hào quang rồi biến mất.

Giữa trưa ngày thứ sáu.

- Vù vù...

Tuy mới là đầu hạ, có thể đi vì Dương Châu ở phía nam, giấc trưa đã rất nóng. Từng đợt gió nóng rít lên. Ở phía nam Dương Châu, trong một thư phòng u tĩnh ở một phủ đệ trong Lộ Thành cửa sổ vẫn đóng chặt.

'Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? '

Hai mắt Thiết Phiền lộ ra những tơ máu, nhìn rất nhiều mật tín trước bàn, trên đó ghi lại dày đặc những tin tức về những giao phong giữa Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo trong khoảng thời gian này. Bây giờ song phương giao phong đủ thứ từ trực diện tới ngấm ngầm. Đáng tiếc đại thế bây giờ lại thuộc về bên Quy Nguyên Tông, một vài Thành Vệ đội thậm chí còn trực tiếp đầu hàng Quy Nguyên Tông.

'Qua hai tháng, Quy Nguyên Tông lại nuốt mất của ta hai quận. Bây giờ trong tay Thanh Hồ Đảo chúng ta chỉ còn lại có ba quận. '

'Dựa theo tốc độ như vậy, thêm một hai tháng, Quy Nguyên Tông khẳng định một hơi nuốt trọn ba quận cuối cùng. Đến lúc đó cả Dương Châu chính là của Quy Nguyên Tông rồi. Ta cũng sẽ trở thành đảo chủ lưu vong của Thanh Hồ Đảo. ' Thiết Phiền suốt ruột tới mức sắc mặt rất khó coi. Hơn nửa năm nay, y vẫn luôn quan tâm tìm mọi phương thức thử cứu vãn.

Nhưng các loại âm mưu quỷ kế lại bị Quy Nguyên tông dưới sự an bài cẩn thận của Gia Cát Nguyên Hồng phá vỡ, chỉ có số rất ít có hiệu quả thôi. Cũng không ảnh hưởng tới đại cục.

Đột nhiên!

- Cót két!

Thư phòng cửa phòng mở ra.

- Ai, ta không phải đã nói rồi à. Không được ta cho phép, không cho bất luận kẻ nào đi vào!!!

Thiết Phiền nổi giận đùng đùng, ngoái đầu nhìn về phía người vừa mở cửa mắng lớn. Nhưng đợi đến khi mắt y vừa thấy người mở cửa, y không khỏi chết lặng đi.

Chỉ thấy một người áo bào trắng, trên y bào mờ ảo có những bụi bặm, đang mỉm cười đứng đó.

- Ngươi...

Thiết Phiền lặng người đi. Y đã thấy không biết bao nhiêu lần chân dung người này trên những bức họa. Thanh Hồ Đảo bị rơi vào hoàn cảnh này đều là do người trước mắt đưa đến.

- Thiết đảo chủ, giận gì ghê thế?

Người vừa tới mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay