cuu dinh ky tap 6 hehe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: *SINH TỬ NHAI*

Dịch giả: Canhwoi

Biên tập: A Nhậu.

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nhật Lôi Mục, thân mặc trường bào màu nâu, tóc mai bên thái dương đã bạc chẳng làm hắn già đi mà còn tăng thêm uy nghiêm.

Nhắm mắt tĩnh tọa trên đài!

"Sao lại thế này? Rốt cuộc phải đợi đến bao giờ? Ác ma A Lạp Đạt kia chẳng phải đã đáp ứng trận chiến khi uống xong dũng sĩ chi huyết rồi sao? Như thế nào đến bây giờ còn không xuất hiện?" Bảy tên thần tướng sóng vai đứng chung một chỗ, trong đó một gã có thân hình khá béo cau mày bất mãn nói.

Người bên cạnh đệ ngũ thần tướng Nga Nhật Tề Nhĩ đạm cười: "Sư huynh, đừng nóng vội! Ngươi xem Đại sư huynh còn bình tĩnh hơn ngươi nhiều!"

Hán tử khá béo kia liếc liếc mắt nhìn Đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục bên trong sân, cười nhẹ một tiếng: "Sư đệ, ngươi đừng nhìn bộ dáng không có chút gì lo lắng của Đại sư huynh mà lầm! Hắn chính là một tên võ si, tính tình nóng nảy, chúng ta ai chẳng biết? Ta dám cá hắn chính là người lo lắng nhất trong đám chúng ta, hắn sợ nhất là cái tên Hô Hòa kia đào tẩu, chưa đánh đã chạy".

"Chắc không tới mức đó đâu!"

Các thần tướng khác cũng có chút lo lắng.

"Cái tên Hô Hòa kia lúc trước giao thủ với Đại sư huynh còn hơi chiếm thượng phong". Các thần tướng đối với việc đối chiến của tuyệt đỉnh cường giả này là vô cùng chờ mong.

. . . . . .

Trên Sinh Tử Nhai, không chỉ thường nhân mà cả các thần tướng, thần sử cùng với các đệ tử và một số nhóm binh vệ đều thấp giọng nghị luận.

"Cái tên A Lạp Đạt kia bây giờ còn chưa có tới. Khẳng định là sợ không dám ứng chiến!"

"Không có khả năng. Ác ma A Lạp Đạt. Không thể sợ!"

Có người ủng hộ ác ma A Lạp Đạt. Có người không tin!

******.

Trên đại thảo nguyên.

"Oanh long long ~~~" Không gian chấn động. Mặt đất không ngừng bạo liệt, địa hình chung quanh sớm đã bị phá hủy bùn đất tung tóe.

Xuyên qua khí kình đang vặn vẹo, mơ hồ có thể thấy được một lam sắc thân ảnh đang diễn luyện quyền pháp, nhất chiêu nhất thức đều vô cùng thong thả.

"Mặt trời đã lên cao như vậy!". Bên cạnh bạch sắc Liệt Phong Thần Điêu, Lý ngửa đầu nhìn không trung, có chút lo lắng, "Nói không chừng những người trên Sinh Tử Nhai đều nghĩ Đằng đại ca sợ hãi! Lúc này Đằng đại ca có sự lĩnh ngộ, có dấu hiệu đột phá. Nếu như cùng Đệ nhất thần tướng đối chiến cũng nắm chắc được vài thành thắng lợi".

Lý tái lo lắng, nàng cũng lựa chọn nhẫn!

Ngộ đạo không thể bỏ qua...

. . . . . .

Thiên Thần Sơn, Sinh Tử Nhai, giữa trưa.

Từ lúc mặt trời nhô lên tới bây giờ đã ở giữa đỉnh đầu, đã vượt qua hai canh giờ. Một vài người vốn phi thường chờ đợi cuộc chiến, trong lòng rất là lo lắng, cũng phi thường phẫn nộ!

"Ác ma A Lạp Đạt? Chỉ là một tên nhát gan nhu nhược đáng xem thường! Ngay cả dũng sĩ huyết chiến đã chấp nhận rồi mà cũng không đến, thật sự là một cái đại sỉ nhục của đại thảo nguyên!". Có một vài người thấp giọng mắng.

"Đi thôi, bây giờ đã là giờ ăn cơm trưa rồi. Bây giờ mà còn chưa xuất hiện khẳng định là cố ý không tới". Nguyên võ đài có rất nhiều khán giả bao quanh, nay có không ít người bắt đầu mắng chửi cũng có không ít người bắt đầu rời khỏi Sinh Tử Nhai.

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm vang dội vang lên.

"Các vị, ta vừa vặn đi qua nơi ở của A Lạp Đạt, hỏi thị nữ của hắn." Đạo thanh âm này vừa vang lên, đám người trên Sinh Tử Nhai đều hướng về hướng đó, ngay cả Đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục nguyên đang khoanh chân tĩnh tọa trên đài cũng hướng thanh âm kia nhìn lại.

Nói chuyện là một hán tử cao lớn mặc ngân sắc thiết giáp, hắn cũng có chút phẫn nộ nói: "Ác ma A lạp Đạt sáng sớm hôm qua đã cùng thần nữ ly khai Thiên Thần Sơn! Đến bây giờ vẫn còn chưa về!"

Nhất thời một mảng thanh âm ồ lên.

Khán giả xung quanh Sinh Tử Nhai nhìn nhau, không thể tin được!

"Hừ. " Tránh ở trong đám người hắc y thần sử Vạn Thiên Dương trên mặt lộ ra một tia cười lạnh "Hô Hòa ba ngày trước còn kiêu ngạo, hóa ra so với con rùa rụt cổ cũng không khác nhau là mấy! Ngay cả dũng sĩ huyết chiến đã tiếp nhận cũng không tham chiến... Cái tin tức này mà truyền ra ngoài, khẳng định toàn thảo nguyên đều sẽ xem thường hắn!"

Khiêu chiến, nếu không ứng chiến thì cũng có người xem thường, bất quá ảnh hưởng không lớn.

Nhưng, chấp nhận lời khiêu chiến mà không tham chiến, thì đích xác là một kẻ nhu nhược, tiểu nhân!

"Câm miệng!". Trên không Sinh Tử Nhai đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục tại trung tâm vùng đất trống, Nhật Lôi Mục sắc mặt vô cùng khó coi, đảo mắt nhìn quanh: "Nếu như các ngươi chờ không được thì cút hết đi! Đây là cuộc chiến giữa ta và Hô Hòa, ta sẽ tiếp tục đợi, đợi đến khi mặt trời lặn. Ta tin tưởng cường giả như Hô Hòa tuyệt đối không phải là kẻ nhu nhược!"

"Đầu bị lừa đá!" ( cực ngu ) Vạn Thiên Dương trong lòng thầm mắng.

( Câu này mình không hiểu cho lắm! )

Đám người xung quanh không dám đắc tội Đệ nhất thần tướng nên chỉ dám dùng ánh mắt trao đổi một chút, có người yên lặng rời đi, có người không cam lòng đợi lâu như vậy để lại bỏ phí.

Yên tĩnh!

Sinh Tử Nhai trên một mảnh yên tĩnh, khi thì còn có hai ba người rời đi Sinh Tử Nhai, những người khác không muốn buông tha tiếp tục chờ. Còn các đệ tử của bát đại thần tướng, sư phó tại đây, bọn họ đệ tử đương nhiên không dám dễ dàng đi.

"U ~~".

"U ~~".

Hai đạo tiếng chim chói tai từ phía chân trời truyền đến, cơ hồ cùng khắc, mọi người trên Sinh Tử Nhai, kể cả Nhật Lôi Mục đang khoanh chân tĩnh tọa đều quay đầu về hướng tiếng chim phát ra.

Một bạch một hắc, hai con Liệt Phong Thần Điêu thật lớn đang giương cánh bay, trong nháy mắt công phu, liền nhanh chóng tới gần!

"Hô!"

Liệt Phong Thần Điêu đang hạ xuống cực nhanh liền tạo ra phong áp mạnh mẽ, không ít đá vụn trên Sinh Tử Nhai đều bị thổi bay, y bào những người xem xung quanh đều bị thổi phần phật.

"Nhật Lôi Mục lão ca, để ngươi đợi lâu!" Một tiếng cười to sang sảng vang lên!

Một bóng người trực tiếp từ hắc sắc Liệt Phong Thần Điêu trên cao nhảy xuống, "Bồng" Một tiếng tiếp đất, chính là "Hô Hòa" thân mặc trường bào màu xanh, râu ria rậm rạp, tương truyền là ác ma A Lạp Đạt. Đằng Thanh Sơn vừa tiếp đất, ánh mắt như đao trực tiếp đảo qua đám người xung quanh, nguyên bản một vài người nguyên bản có chút khó chịu đáy lòng chợt run lên.

Vạn Thiên Dương đang có ý định chế giễu cũng không dám lên tiếng.

Bởi vì, đây là ác ma A Lạp Đạt!

Một cường giả vô địch chân chính!

"Ha ha... " Nhật Lôi Mục cũng trợn mắt lên, một đôi mắt hổ nhìn Đằng Thanh Sơn, cười vang nói, "Ta chỉ biết, Hô Hòa huynh đệ ngươi là một dũng sĩ, tuyệt đối lâm trận sẽ không đào thoát!"

Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Hắc diễm côn, sang sảng cười nói: "Nhật Lôi Mục lão ca, lần này, là ta không đúng! Vừa rồi có chút chuyện, ngay cả ta cũng không ngờ tới lại xảy ra vào lúc này, xử lý xong liền vội vàng chạy tới, nếu không có Liệt Phong Thần Điêu chỉ sợ là không kịp".

Lý một thân áo bào trắng đã từ lưng chim đáp xuống, mỉm cười nhìn hai cường giả giữa sân, ánh mắt dừng trên Đằng Thanh Sơn càng lâu: "Đằng đại ca ngay từ đầu đã nói trận chiến này không có nửa điểm nắm chắc thắng. Nhưng mà lần này có đột phá lớn hẳn là có thể thắng được".

Đằng Thanh Sơn nắm Hắc Diễm côn, tâm tin tưởng mười phần!

"Không nghĩ tới lần này không ngờ có thể ngẫu nhiên ngộ, hơn nữa, lần này không giống lần trước. Không bị người khác làm gián đoạn một mạch lưu loát, rốt cuộc đem Thổ Hành Chi Quyền đệ nhị đoạn diễn luyện thành công. " Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm xúc kích động," Tuy rằng không kịp đem ý cảnh Thổ Hành Chi Quyền đệ nhị đoạn dung nhập vào Hỗn Nguyên Nhất Khí thương pháp, nhưng cho dù như vậy ta cũng nắm chắc ít nhất bảy thành thắng lợi!"

Nếu như lúc lĩnh ngộ đoạn thứ nhất Thổ Hành Chi Quyền Đằng Thanh Sơn xem như Tiên Thiên Kim Đan cường giả, thì bây giờ hắn có thể so sánh với Đệ nhất Thiên Bàng.

"Hô Hòa huynh đệ, chuẩn bị rồi tốt chứ?". Nhật Lôi Mục có chút chờ mong nói.

Đằng Thanh Sơn nhìn quanh chung quanh liếc mắt một cái, cất cao giọng nói: "Các vị, xin hãy thối lui hai mươi trượng! Binh khí không có mắt, không cẩn thận các vị có thể bị thương". Khí phách cuồng ngạo trong lời nói, chung quanh mấy trăm người cũng không dám lắm miệng, một đám lập tức lại lui về phía sau hai mươi trượng!

Giữa sân trống trải, bên cạnh chính là vách núi đen nghìn trượng!

Đằng Thanh Sơn, Nhật Lôi Mục đối diện nhau!

"Nghe nói chưởng pháp Nhật Lôi Mục lão ca vô cùng tuyệt vời! Ngươi, ta không cần binh khí, dùng tay không so với đấu một phen, như thế nào?" Đằng Thanh Sơn cất cao giọng nói.

Nhật Lôi Mục nghe mà chấn động.

Tuyệt chiêu của hắn là Thiên Lôi Thất Kích chưởng pháp. Nếu như người khác dùng vũ khí, hắn tựu chịu thiệt, thế nên hắn đã đem chưởng pháp diễn hóa thành Thiên Lôi Thất Kích chùy pháp.

Tương đối mà nói, song phương đều tay không, Nhật Lôi Mục là chiếm tiện nghi!

Nhật Lôi Mục chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào đầy hưng phấn : "Ha ha... Hô Hòa huynh đệ, có dũng khí như vậy! Nhật Lôi Mục ta cũng sẽ đánh một hồi hết sức a! Một bộ chưởng pháp này của ta, chính là khổ tu hơn trăm năm, tự nghĩ ra mà thành thất chiêu, nhưng ngươi cẩn thận đó!"

"Thất Lôi Thất Kích, ta sớm đã nghe qua".

Đằng Thanh Sơn cũng cười nhìn Nhật Lôi Mục, "Ta sẽ dùng đôi bàn tay này lãnh giáo Thiên Thần Sơn Đệ nhất thần tướng tuyệt thế chưởng pháp!"

Trong khi hai người nói chuyện, người xung quanh hoàn toàn nín thở, một đám đều gắt gao nhìn chằm chằm vào giữa sân.

Nhật Lôi Mục đột ngột ném một cái, thần xử(cái chùy) hóa thành một đạo lưu quang cắm lên vách đá.

Đằng Thanh Sơn cũng là vung tay lên, Hắc Diễm côn trong tay cũng hóa thành một đạo tàn ảnh, dễ dàng cắm sâu vào vách đá.

"Cẩn thận đấy". Nhật Lôi Mục nghiêm nét mặt nói.

Nhất thời toàn thân Nhật Lôi Mục mơ hồ đều có thanh quang phát ra, trường bào màu nâu đột ngột phồng lên, gân xanh mơ hồ xuất hiện, trong lúc nhất thời, đá vụn xung quanh thân thể hắn đều mơ hồ chấn động. Nhật Lôi Mục giờ phút này, tựa như một pho tượng lôi thần vô địch!

Đằng Thanh Sơn cũng hít sâu một hơi, đối thủ trước mặt hắn tuyệt đối đủ khả năng xếp vào một trong ba người đứng đầu Thiên Bảng, hơn nữa vừa bế quan cùng với Thiên Thần, cho dù không đạt tới Hư Cảnh thì cũng là cực hạn của Tiên Thiên Kim Đan cường giả.

So với sư phó Gia Cát Nguyên Hồng cũng không kém chút nào, sợ rằng còn mạnh hơn.

"Bắt đầu rồi!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt hoàn toàn tập trung vào đối thủ.

Chương 45: *NGƯƠI KHÔNG ĐỂ TA THẤT VỌNG*

Dịch giả: A Yến (Bạch Dạ Yến)

Biên tập: A Nhậu.

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Không ít người vốn đã rời đi trước đó, sau khi nghe thấy tiếng chim cũng từng người một nhanh chóng quay lại. Thời khắc này hai bên Sinh Tử Nhai đã tụ tập lên đến ngàn người, hơn nữa vẫn còn gia tăng cuồn cuộn không ngừng, không ít người còn leo lên trên chỗ vách núi cao nhìn xuống phía dưới, tất cả đều đang nhìn Đằng Thanh Sơn cùng Nhật Lôi Mục!

Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, chân trái Đằng Thanh Sơn hơi bước lên trước nửa bước, tả thủ ở trước, hướng về phía đối thủ phía xa, còn hữu thủ lại áp xuống bộ vị eo hông.

Chiêu này, chính là hình ý tam thể thức!

"Đây là chiêu gì?"

"Ác ma A Lạp Đạt này, lại chưa công kích à, đứng thành thế này là ý gì?"

"Đứng thành thế kia, có không?"

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Nhưng đối thủ của Đằng Thanh Sơn, vị đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục đó, lại cảm thấy Đằng Thanh Sơn ở xa xa giống như một con độc lang đang trừng trừng nhìn vào hắn. "Hừ, chuẩn bị phòng?" Thân hình Nhật Lôi Mục chợt lóe, đem theo một bóng tàn ảnh vây Đằng Thanh Sơn trong một vòng, tìm kiếm cơ hội công kích. Đằng Thanh Sơn cũng chuyển động tại chỗ, tả thủ luôn xa chỉ đối thủ.

Hô! Nhật Lôi dừng lại.

"Tư thế này..." Nhật Lôi Mục vây Đằng Thanh Sơn di chuyển một vòng, lại cảm thấy thời khắc này đang ở vào dưới sự che phủ của Đằng Thanh Sơn!

Tuy chỉ là bày ra một tư thế...lại làm cho Nhật Lôi Mục có thứ cảm giác không biết đâu mà hả thủ.

"Tên ác ma A Lạp Đạt này, cũng đã đụng đến bờ đạo địa rồi?" Nhật Lôi Mục cuối cùng phát giác ra, tư thế nghênh địch Tam Thể Thức đơn giản này lại hàm ẩn huyền cơ vô cùng. Đặc biệt là triển khai ra trong tay Đằng Thanh Sơn!

"Không cần biết hắn có chiêu gì. Xem ta phá thẳng nó!" Nhật Lôi Mục dẫu sao cũng là cường giả siêu cấp đã sống đến một trăm tám mươi năm. Một tiếng hừ nhẹ, chỉ thấy khí bạch sắc từ trong lỗ mũi hắn bắn ra, theo tốc độ bão táp lên đến cực điểm cả người chỉ còn lưu lại một bóng hư ảnh, bản thể lại đã đến trước thân Đằng Thanh Sơn rồi!

"Nhanh thật!"

"Nháy mắt đã vượt qua cự ly hai mươi trượng. Đây là tốc độ gì chứ?"

"Không hổ là đệ nhất thần tướng!"

Người theo dõi tán dương đến cực điểm, trong sự cảm thán của bọn họ, lại đã xuất hiện tiếng va đập hoảng sợ.

"Pang!" Đằng Thanh Sơn chỉ là bàn tay trái đánh ra trước thì bàn tay của Nhật Lôi Mục đã bị bàn tay Đằng Thanh Sơn đánh trúng.

Lực một chưởng của Đằng Thanh Sơn giống như một ngọn núi nhỏ ầm ầm nện xuống. Sắc mặt Nhật Lôi Mục đỏ rực lên, cả người nhanh chóng thối lui hơn mười bước, mỗi một bước đều lưu lại trên mặt núi đá một vết chân sâu làm nứt toác mặt đất. Đá bắn ra giống như từng viên ám khí bắn về xung quanh, dọa người xem quanh đó phải liên tiếp lùi ra xa đến trượng!

Hai chân Nhật Lôi Mục lún trong núi đá, mắt trừng lên tròn xoe, hét lớn một tiếng: "Được!" Không ngờ lại tiếp tục xông lên.

Tốc độ nhanh đến cực điểm!

Lần này, đôi bàn tay của Nhật Lôi Mục hoàn toàn đã hóa thành hư ảnh, đem them tiếng rít sắc nhọn làm không khí chấn động vặn vẹo, liên tiếp đánh về hướng Đằng Thanh Sơn.

"Pang! Pang!"

Tả hữu thủ của Đằng Thanh Sơn một trước một sau, lần lượt công kích, hơn nữa tư thế tam thể thức của hắn càng thêm có lợi cho lực lượng của cả thân thể phát ra. Đằng Thanh Sơn muợn trợ lực lượng phần hông, làm đôi bàn tay phát huy ra lực lượng lớn đến mực độ không thể ngờ được! Cơ hồ mỗi một chưởng đều có lực gần trăm vạn cân!

Tốc độ càng nhanh, thì uy lực mỗi chưởng không hẳn mạnh hơn!

Nhưng Đằng Thanh Sơn đã làm méo mó hoàn toàn định luật này.

Chỉ thấy Nhật Lôi Mục mỗi lần đều bị chấn lui xa hai trượng, lại mỗi lần xông lên. Tốc độ của Nhật Lôi Mục này quả thực sắp đến một mức độ khiến mắt người ta vô phương định ra được. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại vững như bàn thạch, đôi bàn tay lớn giống như hai ngọn núi nhỏ, liên tục đánh xuống!

"Pang! Pang!" ...Từng tiếng nặng nề như bình địa xuân lôi nổ vang.

Mỗi một lần đánh ra, đều khiến cho núi đã chấn động nứt vỡ!

Khí nhận loạn phi, kình phong phá thạch bay loạn!

Trong màn tro bụi đá vụn tràn ngập, thân ảnh của Đằng Thanh Sơn và đệ nhất thần tướng "Nhật Lôi Mục" đều trở nên có chút mơ hồ. Nhưng tất cả mọi người có mặt đều đã nhìn ra, thân ảnh của đệ nhất thần tướng "Nhật Lôi Mục" mờ ảo bất định, cũng giống như sóng triều, còn ác ma A Lạp Đạt thì lại vững vàng đứng tại vị trí vẫn đứng cơ hồ bất động, chỉ có một đôi bàn tay đang phi tốc đánh ra, như đá ngầm trong sóng triều kia.

Mặc cho ngươi ngàn lần vạn lần công kích, ta cũng đều sừng sững bất động!

"Đây, đây..."

Bảy vị thần tướng còn lại, đều kinh ngạc nhìn màn này.

Đệ ngũ thần tướng "Nga Nhật Tề Nhĩ" có chút kích động "Đại sư huynh đối với ác ma A Lạp Đạt này, đã rất là coi trọng rồi. Vừa rồi chính là kích thứ ba với tốc độ công kích nhanh nhất trong Thiên Lôi thập kích- tấn lôi phong liệt! Không ngờ đối thủ lại có thể nhẹ nhàng chặn lại mỗi một chưởng."

Đẹ tam thần tướng bên canh, liếm môi một chút mới khẽ hô: "Không hổ là cường giả siêu cấp được gọi là Ác ma "A Lạp Đạt". Đáng sợ! Đáng sợ!"

"Thế mà ta lúc đầu còn muốn đi giết hắn." Nga Nhật Tề Nhĩ mắt tỏa sáng, không dám bỏ lỡ bất cứ một giấy phút nào của trận đấu này. Với thực lực của ác ma A Lạp Đạt này, tay không tấc sắt cũng có thể giết chết được Hồng Đồng Tuyết sư thú kia! Ban đầu hắn chưa giết, đoán chừng hắn biết Hồng Đồng Tuyết sư thú có liên quan đến Lý. May mắn, may mắn!"

Một màn này thật quá làm người sợ hãi rồi!

Công kích của đệ nhất thần tướng cuồng mãnh đến cực điểm, sợ rằng các thần tướng khác không ai dám đối khán như vậy, đến lùi cũng không lùi một bước!

"Cường giả thật sự à!"

Tất cả mọi người nín thở theo dõi, đây có lẽ là trận triến đỉnh cao đặc sắc nhất mà cả đời họ xem được!

"Pang!"

Thân ảnh đó giống như một đạo lưu quang, đột ngột lui ra mạnh, cùng thân ảnh thanh bào kéo ra hai mươi...

Mục quang của đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục lúc này tràn đầy quang mang sáng rực, trong miệng phát ra tiếng cường sảng khoái vô cùng: "Hô Hòa huynh đệ! Khó trách, ngươi dám nói tay không chiến cùng ta. Đích thực là căn cốt đủ cứng à! Thiên Lôi thất kích của ta dựa vào cuồng mãnh mà nổi danh, không ngờ lực chưởng pháp của ngươi càng lớn hơn, tốc độ càng nhanh hơn!"

"Sảng khoái! Sảng khoái! Ta còn chưa gặp được kẻ tay không tấc sắt đạt đến tầng thứ như ngươi đâu!" Thân ảnh thanh bào đó, ác ma A Lạp Đạt cũng phát ra tiếng cười lớn vag dội chân trời.

Luận phòng ngự!

Đằng Thanh Sơn đã lãnh ngộ được đệ nhị đoạn của thổ hành chi quyền, đôi bàn tay huy động ra, có thể nói là tường đông vách sắt!

"Hô Hòa huynh đệ, ta đã thọ mệnh sắp đại hạn, có thể trong hơn mười năm cuối đời này gặp được cường giả đẳng cấp như ngươi, là vận may của ta! Ta vốn không nghĩ làm đến ngươi chết ta sống. Song...thực lực của Hô Hòa huynh đệ ngươi quá mạnh, ta lại không cam lòng từ bỏ trận chiến này, cho nên, cẩn thận! Chiêu thức dưới đây của ta, bản thân ta cũng vô phương khống chế nặng nhẹ!" Nhật Lôi Mộc trịnh trọng nói.

"Ha ha, có chiêu thức gì cứ việc ra!" Thanh Sơn lúc này cũng đã hoàn toàn hưng phấn lên!

Đối thủ rõ ràng có chiêu số khôn lường! Nếu không phải bản thân đã lãnh ngộ đệ nhị đoạn của Thổ hành chi quyền, chỉ đơn thuần quyền pháp nhanh như điện chớp, mau lẹ như gió giống trước đây, thì chắc bị ép đến mức bản thân phải nhận thua rồi! Nhưng hiện giờ không giống nữa, thời gian một ngày lãnh ngộ đã làm Đắng Thanh Sơn biến đổi!

"Đại sư huynh thật sự liều mạng rồi!" Trong lòng thất đại thần tướng cũng có kích động run rẩy.

"Lúc này, không liều mạng không được rồi." Đệ ngũ thần tướng Nga Nhĩ nhìn chằm chằm vào hai người trong trận.

Đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục hừ nhẹ một tiếng, điện quang thanh sắc lóe sáng toàn thân, râu tóc dựng ngược, mắt hổ trừng nộ, đột nhiên xông vụt lên trước, bay vọt! "Ầm!" Mặt núi đã ầm ầm chấn động, xuất hiện từng vết từng vết nứt dữ tợn, còn Nhật Lôi Mục thì sau khi xông lên giữa không trung, dựa vào tốc độ kinh người hạ song chưởng của hắn thành hình xiên, giao chồng lên nhau.

"A...Ôi!"

Sắc mặt Nhật Lôi Mục dữ tợn, đột ngột quát to một tiếng, song chưởng chồng lên nhau, nhằm Đằng Thanh Sơn phía dưới

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu lên, bàn tay phải vốn áp ở eo hông, thân thể như một dây cung, bàn tay phải như một cây tiễn, đột ngột bắn lên trên không! Đối diện với chống lại một chưởng đáng sợ đó, hô một tiếng, một chiêu động tác nâng lên ngăn cản!

"Pang!"

Hai bàn tay lớn trực tiếp đụng vào nhau!

Sóng xung kích phát ra chỗ bàn tay nhanh chóng bắn ra bốn phương tám hướng. Sóng xung kích hình dạng mặt phẳng này, giống như một lưỡi dao sắc cực lớn, gắt vách núi bên cạnh ra một cái hố lớn cực dài! Rất nhiều đại thụ, thực vật, cỏ tạp...càng là bị nát thành mảnh vụn.

Mấy người theo dõi kia may mắn sớm đã lùi ra cực xa, không có ai chết, nhưng vẫn có kẻ bị ngộ thương.

"Đây, ác ma A Lạp Đạt người đâu?"

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào trung ương chỗ trống Sinh Tử Nhai. Cái hố lớn sâu đó, vị trí trung ương cái hố sâu này, vốn dĩ chính là vị trí mà Đằng Thanh Sơn đã đứng, nhưng bây giờ... nơi này lại xuất hiện một cái hố lớn sâu hoắm. Đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục đang đứng xa xa, nhìn trừng trừng vào cái hố sâu đó.

"Ác ma A Lạp Đạt, ở dưới hố sâu!" Thất đại thần tướng lúc này mới hơi thở phào một tiếng.

"Lôi Đình Chi Nộ của đại sư huynh uy lực thật sự là đáng sợ! Trong nháy mắt bạo phát lực đã vượt xa tiên thiên kim. Nếu ta đối diện với một kích này, cũng chỉ có thể né tránh, không dám tương kháng chính diện." Nga Nhật Tề Nhĩ nhìn hố sâu đó, "Không hổ là cường giả được xưng là ác ma A Lạp Đạt!"

"Lôi Đình Chi Nộ này, hẳn đã là chiêu lực lưỡng đơn thuần mạnh nhất của đại sư huynh rồi." Thần tướng mập mạp bên cạnh, mắt không chuyển cứ nhìn chằm chằm hố sâu, "Cứng ngắc kháng lại một chiêu này, ác ma A Lạp Đạt này không chết cũng trọng thương rồi!"

"Ừm, đại sư huynh, có thể nói là cường giả tiếp cận nhất với hư cảnh! Một chiêu này, tuy không phải kích mạnh nhất trong Thiên Lôi thập kích của đại sư huynh, nhưng lực lượng đơn thuần thì lại là mạnh nhất rồi! Làcường giả tiếp cận nhất với hư cảnh, một chiêu lực lượng mạnh nhất này, Hô Hòa đó ngạnh kháng, khẳng định phải trọng thương!"

Không ai hoài nghi một điểm này!

Dẫu sao Nhật Lôi Mục đó đã trải qua bay lên, xông xuống, năng lượng nội thể tăng cao, song chưởng liên tục súc thế, cuối cùng đánh ra một quyền này!

"Cách! Cách!"

Từng tiếng vang linh tinh từ dưới hố sâu truyền ra, lập tức trên Sinh Tử Nhai tĩnh lặng một màn, Lý cũng nhìn chằm chằm vào hố sâu đó, trong mắt có một chút sắc lo lắng.

"Ầm!" Bỗng một tiếng bạo vang.

Lượng lớn đá từ trong hố sâu bay ra tán loạn, một đạo thân ảnh thanh bào cũng nhảy ra từ trong đám đá hỗn độn, cuối cùng rơi lên trên chỗ đất trống, chính là Hô Hòa được gọi là ác ma A Lạp Đạt. Lúc này y phục thanh bào trên thân hắn đã có chút rách nát, nhưng trong y phục rách nát lại ẩn ước có thể nhìn thấy cơ thịt rắn chắc.

"Hô Hòa đại ca!" Lý ở xa có chút kích động hét lên.

"Ác ma A Lạp Đạt!" Xung quanh truyền đến một màn âm thanh hô lên kinh ngạc.

Còn đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục vẫn một mực trầm mặc kia, sau khi Đằng Thanh Sơn xông ra, ngược lại lộ ra một tia hưng phấn, sảng khoái cười nói: "Ha ha, ngươi không làm ta thất vọng. Xem ra, kích thứ bày ta tự sáng tạo ra, hôm nay có thể triển lộ rồi!"

Chương 46: *Vừa sáp lại gần đã bay ra*

Dịch giả: A Tín (XXX_tinhcau_XXX)

Biên tập: A Nhậu.

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Chiêu thứ bảy? Đại sư huynh không sử dụng chiêu thứ sáu "Liệt Hỏa Oanh Lôi", lại trực tiếp dùng chiêu thứ bảy "Lôi Thần Hàng Thế" sao?" Đệ tam thần tướng thân hình cao gầy có chút giật mình.

Đệ thất thần tướng sờ sờ cằm, hưng phấn nhìn chằm chằm vào hai đại tuyệt thế cường giả bên trong: "Không quản là chiêu thứ sáu hay là chiêu thứ bảy, một khi sử dụng thì cũng có tổn hại đến thân thể của sư huynh. Mà hiện tại, với thực lực của ác ma "A Lạp Đạt" này, sử dụng chiêu thứ sáu phỏng chừng cũng không thể đánh bại hắn. Rõ ràng nên sử dụng chiêu thứ bảy."

"Đại sư huynh, lúc sáng chế ra một chiêu này cũng đã biểu diễn cho chúng ta coi thử. Đã mấy mươi năm rồi đại sư huynh cũng chưa bao giờ dùng lại chiêu này trong chiến đấu." Nga Nhật Tề Nhĩ nhẹ giọng nói.

"Đó là do không có ai đáng để đại huynh làm như vậy."

Bảy vị thần tướng đều rất là mong chờ.

Chiêu cuối cùng trong Thiên Lôi Thất Kích, hiện giờ đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục đánh ra sẽ có uy lực như thế nào?

"Ta không cho ngươi thất vọng sao? Bất quá, Nhật Lôi Mục lão ca, biểu hiện của ngươi ban nãy khiến ta rất thất vọng. Từ nãy đến bây giờ, ta vẫn còn đang khởi động gân cốt thôi." Đằng Thanh Sơn hơi hơi giãn gân cốt, toàn thân liền phát ra tiếng hoa lạp rất nhỏ. "Hy vọng chiêu thứ bảy trong Thiên Lôi Thất Kích của ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng."

Trong giọng nói ẩn chứa cỗ cuồng ngạo, khiến không ít người trên thiên thần sơn tỏ ra khó chịu. Nhưng cũng có không ít người sùng kính nhìn Đằng Thanh Sơn, có thực lực mới có thể cuồng ngạo.

Các nam nhân trên đại thảo nguyên cực kỳ bội phục khí phách của cường giả.

*****.

Xung quanh trên không trung của thiên thần sơn mây mù bao phủ rất nhiều. Mà ở sâu bên trong đám mây mù đó, mơ hồ có một bóng người mặc áo bào trắng. Bóng người đứng ưỡn cái bụng phệ, khuôn mặt tròn, đôi mắt nhỏ nhưng trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười. Tựa hồ mây mù chung quanh cũng bởi vì hắn tồn tại ở đấy mà trở nên vui mừng.

Bên trong đám mây mù, hắn cúi xuống nhìn một hồi sinh tử chiến đấu trên Sinh Tử Nhai.

"Tên tiểu tử kia xem ra đã chạm đến bên bờ "Đạo"." Lão nhân có khuôn mặt tròn cảm thán một tiếng khen người trẻ tuổi. "Lại có thể vượt qua Nhật Lôi Mục. Cứ thế này thì trong vòng mười năm nắm chắc bước vào hư cảnh."

"Còn tiểu tử Nhật Lôi Mục này, phải dùng đến một chiêu "Lôi Thần Hàng Thế" sao? Trong Thiên Lôi Thất Kích của hắn, cũng chỉ có một chiêu này xem như chạm đến bên bờ của "Đạo"." Lão nhân mặt tròn mỉm cười xem sinh tử chiến đấu phía dưới.

Trên Sinh Tử Nhai...

Nhật Lôi Mục sắc mặt hồng hào, ha ha cười nói: "Chiêu thứ bảy trong Thiên Lôi Thất Kích có tên là "Lôi Thần Hàng Thế". Ta chưa bao giờ sử dụng trong chiến đấu. Hô Hòa huynh đệ, ngươi hãy tự mình cảm nhận uy lực của một chiêu này đi."

Lời còn chưa dứt, chung quanh Nhật Lôi Mục lôi điện màu xanh liền mạnh mẽ nổ ra. Cả người tựa như có một bộ khải giáp làm từ lôi điện.

Miệng mạnh mẽ mở ra --.

"Hít."

Một lượng không khí cực lớn bị Nhật Lôi Mục điên cuồng dũng mãnh hít vào miệng hắn. Không khí lưu động mắt thường có thể dễ dàng chứng kiến.

Cái bụng của hắn đang không ngừng căng phồng lên."Xuy xuy ~~ lôi điện màu xanh cũng dần dung nhập vào trong bụng.

"Chiêu thức gì sao lạ vậy?" Đằng Thanh Sơn lập tức tăng cường cảnh giác.

Nếu muốn hít khí, lấy thân thể Đằng Thanh Sơn có thể hút vào rất nhiều luồng khí lưu mạnh hơn nhiều so với đối phương. Nhưng là... hít khí lực công kích có thể xem nhẹ không tính đến.

"Đại sư huynh muốn làm gì."

"Bỏ qua lần này, về sau muốn thấy cũng không được."

Bảy vị thần tướng, còn có một đám các đại cao thủ đang vây xem chiến đấu trên Sinh Tử Nhai đều nín thở nhìn một màn quỷ dị này.

Nhật Lôi Mục chính là một mạch nuốt hít không khí vào, bụng phình lớn căng tròn. Rồi sau đó, miệng ngậm lại, không hít khí vào nữa. Nhưng bụng phồng lên rất lớn, khiến cho mọi người đều suy nghĩ, cái bụng phình căng to như thế có thể nổ ra hay không.

Đằng Thanh Sơn chân trái ở phía trước, nghiêng người, tay trái hướng về đối thủ ở phía xa xa. Chính là dùng Tam thể thức để nghênh địch.

Nhật Lôi Mục hai mắt đỏ rực. Trong đôi mắt đều mơ hồ có điện quang màu xanh. Hét lên một tiếng, hắn bước một bước hướng phía đối diện liền hóa thành một đạo tàn ảnh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai (ám chỉ tốc độ không tưởng tượng nổi-A Tín) không ngờ dọc theo một quỹ đạo quỷ dị liên tục rẽ ngang vòng quanh phóng tới chỗ Đằng Thanh Sơn.

"Không bình thường." Đằng Thanh Sơn không dám có một tia thả lỏng, hoàn toàn tập trung quan sát đối thủ.

Bụng căng phồng, toàn thân tỏa ra ánh sáng lôi điện màu xanh.

Nhật Lôi Mục sắc mặt dữ tợn, mắt giận trừng lớn. Bỗng nhiên hắn mở miệng ra...

"Cái gì." Đằng Thanh Sơn chứng kiến rõ ràng.

Trong miệng Nhật Lôi Mục không ngờ có một tia lôi điện hình thành lôi đạo. Toàn bộ lôi điện này từ trong khoang miệng kéo dài đến trong cơ thể.

"Lệ".

Một đạo thanh âm bén nhọn cao vút đến cực hạn cực kỳ quái dị từ trong miệng Nhật Lôi Mục phát ra. Theo thân thể di động rẽ ngang quỷ dị, từ một hướng khác, thanh âm bén nhọn lập tức trực tiếp tác dụng tại trên người Đằng Thanh Sơn. Vẫn đang để tâm chú ý chống đỡ, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được trong đầu tê rần một trận.

"Kích bùm. Bùm."

Đằng Thanh Sơn cảm giác được âm thanh tiếng tim đập trước nay chưa từng có. Trong nháy mắt liền bị ù tai, giống như chung quanh có âm thanh gạch ngói vỡ vụn rơi bừa bãi vang lên.

Hai lỗ tai hắn tự động khép lại, bịt kín hoàn toàn lỗ tai.

Thanh âm bén nhọn quỷ dị theo mấy phương hướng nhằm vào Đằng Thanh Sơn.

Sau khi Đằng Thanh Sơn khép kín tai lại, Thanh âm hoặc là tăng cường lẫn nhau, hoặc là yếu bớt. Uy lực thanh âm dần tản ra yếu đi. Nhưng ngay cả như vậy, nhóm người đang vây xem ngoài trăm trượng vẫn có không ít người sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt vừa chớp liền vô thanh vô tức ngã xuống. Những người khác không ngã xuống sắc mặt tái nhợt.

Đằng Thanh Sơn thân thể cường đại, lập tức thoát khỏi trạng thái này, bất quá dù nhanh như vậy nhưng trong nháy mắt khắp đầu vẫn đau nhức.

Thân ảnh Nhật Lôi Mục hung cuồng mạnh mẽ đã vọt tới trước người Đằng Thanh Sơn.

"Ngươi thua."

Nhật Lôi Mục tay trái tung ra một chưởng vào trước ngực Đằng Thanh Sơn. Tay phải cũng là một chưởng đánh về phía sau lưng hắn.

Thanh Sơn ánh mắt rõ ràng.

Bởi vì tỉnh táo lại chậm một chút, Đằng Thanh Sơn không kịp vung tay chặn lại.

"A ~~-" Đằng Thanh Sơn quát khẽ một tiếng.

Nguyên bản tay trái đang đặt trước ngực lập tức đón đỡ chiêu trước ngực. Đồng thời, thân thể tựa như đại hung (gấu lớn) ngốc nghếch, lảo đảo đứng không vững, đột nhiên hướng ngược lại, đón nhận một chưởng đối diện. Tại trong nháy mắt va chạm, mỗi khối bộ vị cơ thể sau lưng Đằng Thanh Sơn không ngờ nổi lên, nội gia cương kình cũng hoàn toàn tràn ngập trong đó.

Đằng Thanh Sơn chẳng những kiên cường chống đỡ một chưởng mà còn húc vào lồng ngực Nhật Lôi Mục.

Tiếng nổ trầm trọng vang lên.

Màn hào quang lôi điện chân nguyên trước ngực Nhật Lôi Mục vỡ vụn ra. Cả người tựa như đụng phải một tòa núi lớn, văng ra xa hơn mười trượng, sau đó trực tiếp té ngã, bị một lớp đá vụn che khuất cả người.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy một màn này.

Ban đầu bởi vì uy lực một chiêu "Lôi Thần Hàng Thế" không ít người ở xa xa phải ngất xỉu. Những cao thủ còn tỉnh táo đều sợ hãi than thở không thôi, trong lòng mọi người đều bội phục Đệ nhất thần tướng. Nhận định Đệ nhất thần chiến thắng là điều không thể bàn cãi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Đệ nhất thần tướng không ngờ bị một động tác vô cùng vụng về - lưng húc văng ra? Ngay cả màn hào quang hộ thể cũng bị húc vỡ vụn. Trọng thương rồi sao?

Trên mặt đất, Nhật Lôi Mục không khỏi phun một ngụm máu tươi, dính đầy lên trên mặt.

"Làm sao có thể như vậy được?"

Nhật Lôi Mục không thể tin được: "Uy lực của một cái lưng làm sao có thể mạnh mẽ như vậy được? Thân thể con người Kỳ kinh bát mạch mười hai mạch chính. Lực lượng đánh ra mạnh nhất chính là hai tay cùng hai chân. Lưng làm sao có thể có uy lực mạnh mẽ như thế? Vả lại, ta ở gần hắn như vậy, một tấm lưng làm sao có thể kháng trụ một chưởng của ta, lại còn tiếp tục đánh vỡ màn hào quang hộ thể của ta?"

Không rõ. Nhật Lôi Mục không thể nào hiểu được.

Thân thể con người kì kinh bát mạch, mười hai mạch chính, cho dù là Tiên thiên cường giả cũng rất ít người có thể hoàn toàn đả thông.

Cho dù là toàn bộ đả thông, nhưng thân thể ngoại trừ các kinh mạch chủ yếu còn có rất nhiều nhánh nhỏ, cùng với một vài kinh mạch nhỏ bé bí ẩn nối liền với làn da. Bình thường tại thời điểm tu luyện nội kình, các kinh mạch nhỏ bé này rất dễ bế tắc.

Theo đạo lý, tất cả Tiên thiên cường giả, kinh mạch nhỏ bé đều là bế tắc.

Cho dù kinh mạch nhỏ bé được đả thông đi nữa, lấy kinh mạch nhỏ như vậy mà bắn ra chân nguyên, uy lực cũng không thể mạnh đến như vậy.

"Việc lạ." Tại trong đám mây mù, lão giả bụng béo mặt tròn nhìn xuống phía dưới thấy một đòn vậy cũng nhíu mày: "Chẳng lẽ các loại kinh mạch nhỏ bé cũng thông suốt? Đạt tới...hư cảnh cảnh giới mới có thể đã thông mỗi chỗ kinh mạch. Mà tiểu gia hỏa này rõ ràng không phải hư cảnh. Cho dù là trên lưng hắn các loại kinh mạch đều thông suốt cũng không thể bạo ra uy lực mạnh như vậy mới đúng." Lão nhân mặt tròn rất nghi hoặc.

Cho dù là hư cảnh cường giả cũng không có khả năng nhận ra Đằng Thanh Sơn sử dụng chính là lực lượng thân thể, không phải lực lượng chân nguyên. Lực lượng thân thể mạnh bao nhiêu từ bên ngoài căn bản nhìn không ra được.

Nhìn Nhật Lôi Mục bị thương ngã xuống, Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ các ngươi nghĩ Nội gia quyền nhất mạch của ta công kích cũng giống các ngươi, chỉ có thể dựa vào tay chân? Nội gia quyền nhất mạch của ta toàn thân từ đầu, lưng, đầu gối...vân vân..., mỗi một bộ vị không thể trở thành binh khí sao?"

Vừa rồi kia là một chiêu trong Hình Ý Thập nhị hình chi hùng chiêu thức "Hùng Chàng Sơn".

Nhìn như vụng về, nhưng thân thể nháy mắt phát kình, uy lực vô cùng lớn.

"Ha ha.Nhật Lôi Mục lão ca."

Đằng Thanh Sơn cười lớn đi vào vách núi phía trước, rút ra binh khí "Hắc Diễm côn". Tiếp theo lại dùng hắc côn hất binh khí của Nhật Lôi Mục về phía hắn.

Nhật Lôi Mục lập tức duỗi tay ra tiếp nhận binh khí của mình.

"Nhật Lôi Mục lão ca, chúng ta đã tỷ thí tay đôi rồi, lúc này, cũng nên tỷ thí bằng binh khí chứ?" Đằng Thanh Sơn cười nói sang sảng.

Nhật Lôi Mục đứng lên, lau lau khóe miệng một chút rồi cũng hào sảng cười nói: "Hô Hòa huynh đệ, nếu ta còn dày mặt dùng binh khí đấu với ngươi một hồi nữa chỉ sợ lại bị người chê cười thôi. Ngươi đã có thể phá một chiêu "Lôi Thần Hàng Thế" của ta thì cho dù ta có dùng binh khí thì cũng vẫn thất bại như cũ. Trận chiến này, Nhật Lôi Mục ta nhận thua. Thua tâm phục khẩu phục."

"Nhật Lôi Mục lão ca, ta cũng chỉ là thắng hiểm một chiêu này. Vừa rồi, ta tỉnh lại chậm một chút, là ở giữa chiêu." Đằng Thanh Sơn cười nói: "Trận chiến đã chấm dứt, ta còn có việc nên phải đi trước đây."

Nhật Lôi Mục còn muốn giữ lại nhưng Đằng Thanh Sơn lại trực tiếp đi đến bên cạnh Lý. Trên mặt Lý lúc này đầy hưng phấn, tươi cười. Cùng Đằng Thanh Sơn sóng vai bước đi. Khi đã cách xa mọi người phía sau, Lý mới hạ thấp giọng, hưng phấn nói: "Đằng đại ca. Ngươi thắng rồi."

"Cũng khá nguy hiểm." Đằng Thanh Sơn khẽ cười nói.

Bỗng nhiên...

Mọi người phía sau truyền đến hô kinh ngạc: "A Lạp Đạt đại nhân hắn từ đầu đến cuối đều chỉ phòng thủ. Thời điểm cuối cùng cũng chỉ đơn giản dùng lưng đẩy một cái cũng thắng. Dùng lưng cũng có thể tính là phòng ngự."

"Đúng vậy. A Lạp Đạt đại nhân từ đầu đến cuối không ngờ thật đúng là chưa hề công kích, lại thắng. Thật là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi)."

Sau khi nghe được tiếng kinh hô kia, Đằng Thanh Sơn không khỏi lộ ra một tia cười khổ

.

Cái lão Nhậu nì tính găm hàng sao? Đã kiu pót giùm ta rùi muk. Đáng ghét!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay