CUU DINH KY60-N

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59. Cổ Thế Hữu

Dịch: workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Màn đêm phủ xuống khắp nơi. Đi tới Hỏa Diệm Sơn đã một tháng ba ngày rồi. Trên vạn vũ giả tề tụ ở chân núi, làm cho chân núi Hỏa Diệm Sơn đầy rẫy trướng bồng. Những bó đuốc được thắp lên khắp nơi, không thể đếm nổi. Lúc này ba người Đằng Thanh Sơn, Quan Lục, Ký Hồng đang ở trong trướng bồng thương nghị.

- Cao thủ tới càng ngày càng nhiều.

Ký Hồng nhíu mày nói,

- Theo như ta biết cũng đã có sáu tên cao thủ Địa Bảng! Cao thủ Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng Bảng cộng lại vượt qua mười người. Hơn nữa rất nhiều cao thủ, mặc dù không phải Địa Bảng, nhưng thực lực chênh lệch cũng không phải là quá lớn! Thanh Sơn, Quan Lục, chúng ta thực sự gặp phiền toái rồi!

Đúng thật là phiền toái !

Bây giờ khí thế cực mạnh lần lượt là "Thanh Hồ Đảo" và "Tiêu Dao Cung". Hai Đại tông phái, họ đều có tên trong tám Đại tông phái ở Cửu Châu.

So với hai Đại tông phái này, Quy Nguyên Tông xem ra kém hơn không ít.

Quan Lục nhíu mày nói:

- Sư bá tổ! Thanh Hồ Đảo, Tiêu Dao Cung phái ra rất nhiều cao thủ, nhưng đều công khai. Ta lo là những cao thủ trong tối! Dù sao ...... bây giờ ở đây tụ tập phải trên vạn vũ giả. Tiêu Dao Cung và Thanh Hồ Đảo cũng chỉ có hơn trăm người mà thôi. Ai biết trong đám người đó không chừng có một vài siêu cường giả.

Ký Hồng gật gật đầu.

- Thống lĩnh đại nhân! Hắc Hỏa linh quả có đủ hấp dẫn tiên thiên cường giả tới đây không? - Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói.

- Tiên thiên hả?

Ký Hồng cười lắc đầu,

- Hắc Hỏa linh quả vô dụng đối với tiên thiên cường giả. Hơn nữa ...... ngươi xem coi Tiêu Dao Cung, Thanh Hồ Đảo có phái ra cường giả tiên thiên không? Trong thiên hạ có rất ít tiên thiên cường giả! Đám tiên thiên cường giả rất quan tâm đến thể diện. Nếu có tiên thiên cường giả tới đây, chúng ta trực tiếp tặng cho hắn! Hắn có mặt mũi nào lấy không?

- Tiên thiên cường giả nếu muốn linh quả, cứ vào trong Man Hoang mà tìm, không phải dễ dàng hơn sao? Người trong Man Hoang ít vô cùng, bảo vật lại rất nhiều! Có bổn sự, vào Man Hoang đi. - Ký Hồng nói.

Đằng Thanh Sơn đã hơi hiểu.

Man Hoang. Đối với vũ giả bình thường mà nói thì là một cấm khu. Nhưng đối với tiên thiên cường giả thì không là cái gì cả. Có lẽ chỉ có những yêu thú quái vật, mới có thể uy hiếp tới tiên thiên cường giả. Đương nhiên ...... Đằng Thanh Sơn với song chưởng có lực mười tám vạn cân, cũng coi như là một quái vật hình người.

- Một tháng ba ngày.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.

- Hắc Hỏa linh quả cũng sắp chín rồi.

- Ừm.

Ký Hồng cũng lo lắng.

- Thời gian dài như vậy, con Xích Lân thú hẳn là cao hai trượng rồi. Phỏng chừng, nhiều nhất là mười ngày nửa tháng, Hắc Hỏa linh quả cũng chín đến nơi rồi. Đến bây giờ vẫn còn chưa có một ai phát hiện ra chỗ có Hắc Hỏa linh quả. Một khi Xích Lân thú ăn được Hắc Hỏa linh quả, sau khi lột xác, Xích Lân thú hoàn toàn có thể giết sạch chúng ta!

Xích Lân thú lột xác, lân giáp đến cả tiên thiên cường giả cũng khó công phá.

Xích Lân thú lúc đó mới là yêu thú đáng sợ chính thức.

- Sư bá tổ! Phỏng chừng cũng có thể có người tìm được chỗ rồi, nhưng sẽ giữ bí mật, không truyền ra ngoài. - Quan Lục nói.

Ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ đợi. Có cơ hội, thì đoạt, không có cơ hội thì chỉ có thể chờ.

- Hắc Hỏa linh căn!

Đằng Thanh Sơn rất khát vọng Hắc Hỏa linh căn. Đó là cơ hội hắn cường hóa thân thể.

Trong khi ba người đang bàn luận thì đột nhiên có tiếng huyên náo.

- Có người khiêu chiến với Cổ Thế Hữu! Các huynh đệ, nhanh lên.

Bên ngoài thanh âm quân sĩ Hắc Giáp Quân vang lên. Tiếng kêu này làm ba người Đằng Thanh Sơn lập tức chạy ra khỏi đại trướng, chỉ thấy phía tây tụ tập một vòng tròn đầy người. Nhìn qua, tối thiểu cũng phải tới cả vạn người. Hơn phân nửa vũ giả ở Hỏa Diệm Sơn đều tới đây xem.

- Chúng ta đi. - Ký Hồng cũng muốn xem.

- Cổ Thế Hữu! - Quan Lục mắt sáng rực.

Ký Hồng nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn cười nói :

- Thanh Sơn! Cổ Thế Hữu này hẳn là cao thủ trẻ tuổi duy nhất có thể so được với ngươi trong cả Cửu Châu này! Lần này người ta khiêu chiến với hắn, ngươi cũng nên đi xem.

- Còn chưa thấy hắn ra tay bao giờ. - Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy tò mò.

Cổ Thế Hữu là thiếu đảo chủ của Dương Châu đệ nhất tông phái Thanh Hồ Đảo. Bây giờ đã hai mươi tám tuổi, đứng đầu trong Tiềm Long Bảng, đứng thứ bốn mươi tám Địa Bảng! Có thể nói là nhân vật trẻ tuổi sáng giá nhất ở cả Cửu Châu này. Khắp vùng Cửu Châu, có rất nhiều thanh niên sùng bái, lấy hắn làm mục tiêu.

- Có tên trong cả hai bảng!

Đằng Thanh Sơn và đám người Quy Nguyên Tông chẳng mấy chốc đã tập trung ở một chỗ.

Bình thường vũ giả mà thấy người của Quy Nguyên Tông, sẽ tự động tránh ra.

Mà ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục đương nhiên được đứng ở hàng đầu, nên có vị trí thấy được rất rõ ràng.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhận thấy, trong khoảng đất trống chừng hơn mười trượng, có một nam tử lạnh lùng thân mặc áo xanh, cầm trong tay hắc sắc trường thương. Chính là người đứng đầu Tiềm Long Bảng bây giờ, thiểu đảo chủ Thanh Hồ Đảo - Cổ Thế Hữu. Còn đối thủ của hắn, là một trung niên sử dụng trường côn.

- Vù! Vù! Vù!

Côn ảnh như sóng dữ, quét về phía Cổ Thế Hữu.

Cổ Thế Hữu đứng tại chỗ, hắc sắc trường thương trong tay trong nháy mắt hóa thành hơn mười luồng ảo ảnh đen, mỗi một luồng thương ảnh đều có hình một cái côn bám theo.

- Choang

Trung niên đó nhảy vụt lên, hai tay cầm côn, mang theo khí thế đáng sợ như khai thiên tích địa, từ trên cao đột nhiên đánh xuống.

- Chiêu thức sắc bén thật. - Đằng Thanh Sơn thầm khen.

- Bùng!

Mặt đất xuất hiện một hố to rộng, sâu cả trượng, bùn đất đá vụn bắn tung tóe, còn Cổ Thế Hữu sớm đã vọt tránh sang một bên.

- Nộ Hải Thập Tam Côn! - Trung niên hét lớn một tiếng.

Côn sau nhanh hơn côn trước, côn sau nặng hơn côn trước !

......

- Thống lĩnh, trung niên đó là ai? Thật là lợi hại, côn pháp rất có khí phách.

Đằng Thanh Sơn hơi giật mình, nguyên vốn tưởng rằng trận này Cổ Thế Hữu có thể dễ dàng đạt được thắng lợi. Ai có thể tưởng tượng được, người khiêu chiến lại có thể áp đảo Cổ Thế Hữu, đích thật là khó lường.

- Ta cũng không biết người này.

Ký Hồng nghi hoặc nói.

Lập tức Ký Hồng cảm thán một tiếng :

- Vài cao thủ khổ sở trong thiên hạ như tên Ngô Việt, một lần vùi đầu là hai mươi năm, một khi bộc phát, có thể lên đến tốp mười trong Địa Bảng. Trung niên sử dụng trường côn này hẳn cũng là một cao thủ khổ tu nhiều năm!

Đằng Thanh Sơn âm thầm tán thưởng.

Rất nhiều cao thủ khổ tu, không ra tay thì thôi, vừa ra tay, là lựa chọn một vài trận lớn. Công khai đánh một trận, nhất cử dương danh thiên hạ.

- Bùng!

Lại một côn nặng trịch, Cổ Thế Hữu cả người không chịu được thoái lui hơn mười bước. Hắn khiếp sợ nhìn trung niên như một cư dân miền núi đang đứng trước mặt mình.

- Đâu lại lòi ra một cao thủ như vậy!

Đáy lòng Cổ Thế Hữu rất buồn bực. Hắn được xếp thứ nhất trong Tiềm Long Bảng, vừa đứng thứ bốn mươi tám trong Địa Bảng, đương nhiên rất nhiều người khiêu chiến. Hắn cũng vui vẻ tiếp chiến. Nhưng hắn mà ra tay, nhất định sẽ làm đối thủ trọng thương, tàn phế, thậm chí có thể tử vong.

Đương nhiên, có nhiều cao thủ vì danh lợi, không sợ chết vẫn tới khiêu chiến. Hôm nay, trung niên này là một trong số đó.

Nhưng người ta, thực lực tựa hồ còn mạnh hơn cả hắn. Ngay từ đầu, trung niên đó đã hoàn toàn chiếm chủ động, côn sau đáng sợ hơn côn trước, khí thế cực kỳ bá đạo, hoàn toàn ngăn chặn Cổ Thế Hữu.

- Bùng!

Miễn cưỡng ngăn trở một côn nữa, Cổ Thế Hữu không khỏi bốc cả người lên, rồi sau đó rơi xuống đất thoái lui vài bước, hắn hô :

- Dừng!

Trung niên hán tử sắc mặt bình tĩnh, nắm chắc trường côn, nhìn Cổ Thế Hữu.

- Trận này, ta nhận thua. - Cổ Thế Hữu bình tĩnh nói.

Chung quanh nhất thời ồ lên.

Hán tử trung niên cười nói:

- Thương pháp của Thiểu đảo chủ quả là rất đặc sắc. Nãy giờ ta cũng không đả thương được thiểu đảo chủ.

Cổ Thế Hữu cười nói :

- Đến giờ vẫn chưa biết tên lão ca.

- Ta là Hoa Xích Trụ!

Hán tử trung niên cười nói, câu này đặc biệt nói lớn tiếng. Đám vũ giả chung quanh nhất thời nghị luận xì xào, nhắc tới tên Hoa Xích Trụ. Có thể làm cho Cổ Thế Hữu trực tiếp nhận thua, thực lực Hoa Xích Trụ này là không thể nghi ngờ. Xem ra trên Địa Bảng lại muốn có thêm một cao thủ nữa rồi.

Cổ Thế Hữu cười cười, sau đó đi về trận doanh của mình.

- Thiếu đảo chủ!

Những người của hắn tới hỏi han.

- Đi, chúng ta trở về.

Cổ Thế Hữu phân phó. Cổ Thế Hữu cúi đầu nhìn đôi tay mình, hai bàn tay đỏ hồng, vài giọt máu rỉ ra.

- Côn pháp đáng sợ thật.

Cổ Thế Hữu âm thầm kính phục. Hắn biết, nếu không nhận thua, chỉ sợ đánh tiếp, trường thương sẽ bị đánh bay. Bây giờ hai tay hắn đã đau buốt đến tê dại rồi.

......

Lại một cường giả mới lộ diện, đánh bại cao thủ Địa Bảng. Điều này làm cho những vũ giả xem rất hưng phấn. Đại danh Hoa Xích Trụ sau này sẽ rất nhanh truyền khắp thiên hạ. Rất nhiều vũ giả trong lòng rất hâm mộ Hoa Xích Trụ, đồng thời cũng khát vọng mình một ngày nào đó cũng có thể được như thế.

Có thể có danh tiếng truyền thiên hạ, cho dù chết, cũng cam tâm

******

Buổi sáng hôm sau, Đằng Thanh Sơn mang theo thủ hạ cẩn thận tìm kiếm khắp Hỏa Diệm Sơn.

- Côn pháp Hoa Xích Trụ, thật là bá đạo! Hơn nữa xem ra, hắn còn chưa bộc phát ra thực lực cực mạnh.

Đằng Thanh Sơn vừa đi, vừa âm thầm kính phục. Hắn đã động tâm, muốn cùng Hoa Xích Trụ đánh một trận.

- Tên Cổ Thế Hữu, mặc dù thua thiệt, nhưng hẳn là còn có tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng chưa sử dụng. Hơn nữa trước mặt gần vạn vũ giả quan khán, hắn nhận thua rất thoải mái, không ngượng nghịu gì! Người này ...... Tương lai tiền đồ không thể hạn lượng được.

Ngửa đầu nhìn trời, sắc trời đã không còn sớm.

Khoảng một giờ nữa là tới giữa trưa.

- Thanh Sơn! Chúng ta tìm lâu như vậy rồi, Xích Lân thú rốt cuộc trốn ở đâu đây? Trên vạn người tìm, mà không ai tìm thấy. Đến cả Hắc Hỏa linh quả cũng không tìm thấy. - Đằng Thanh Hổ bất lực nói.

Đằng Thanh Sơn cũng nhíu mày suy tư.

Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn hồi ức tới lần đầu tiên, mình truy theo Xích Lân ấu thú. Con Xích Lân ấu thú chạy một mạch tới một quả núi cao, sau đó từ trên vách núi nhảy xuống.

- Không đúng!

Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra,

- Bị ta truy theo, Xích Lân ấu thú cảm giác được thân mình gặp nguy hiểm, nó khẳng định phải chọn một đường chạy an toàn nhất. Chung quanh có rất nhiều ngọn núi, tại sao chỉ chọn một ngọn đó? Hơn nữa, sau khi nó nhảy xuống, ta theo sát ngay sau lưng, chậm có vài giây, làm sao mà không tìm thấy nó? Chẳng lẽ hẻm núi đó có chỗ đặc thù?

- Theo ta tới đây!

Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng, lập tức hướng về phía hẻm núi lúc trước.

Trong hẻm núi.

- Hắc Hỏa linh quả này ở vào chỗ thần bí thật. Không ngờ cửa vào, lại ở chỗ này. Ai có thể biết được?

Một nam tử gầy gò xuất hiện trên một vách núi. Mặt vách đá phủ đầy những dây leo, những dây leo này bao trùm huyệt động phía dưới, trên mặt nam tử gầy gò tràn đầy vẻ đắc ý.

Bây giờ, chỉ có hắn biết nơi Hắc Hỏa linh quả ẩn náu.

- Hừ hừ, ta không nói ra ngoài, mỗi ngày trông chừng nó, Hắc Hỏa linh quả sẽ là của ta! Mặc dù thực lực ta kém, không đánh được Xích Lân thú thì tối thiểu ta còn có thể ăn được Hắc Hỏa linh căn. Đến lúc đó, ta cũng là nhất lưu vũ giả. - Nam tử gầy gò tỏ ra rất đắc ý.

Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, kinh ngạc nhìn đám người xa xa, cầm đầu là một nam tử áo đen cầm trong tay thanh trường thương đang nhìn mình chằm chằm.

Chương thứ sáu mươi dưới nền đất

Gầy gò hán tử vừa nhìn đối phương trang phục. Sắc mặt đại biến:"Là Quy Nguyên tông đích nhân."

Hiện giờ tại Hỏa Diễm sơn chân núi mấy cái đại tông phái đích nhân mã. Đều là cùng trang phục. Rất dễ dàng phân biệt. gặp phải những đại tông phái này đích nhân mã. Bình thường võ giả đều sẽ lựa chọn né tránh.

"Ta hiện tại đi xuống. Khẳng định bị bọn họ bắt lấy. chút thực lực này của ta. Trốn không thoát Quy Nguyên tông đích vây bắt! Không có biện pháp khác!" Gầy gò hán tử vừa ngửa đầu. Cắn răng một cái. liền cầm lấy đằng mạn nhanh chóng hướng phía trên leo lên. Hắn dù sao cũng là một người luyện võ. Leo lên tốc độ rất là nhanh chóng.

Hắn nếu như hướng phía dưới nhảy. Khẳng định bị bắt được.

Hướng dưới đằng mạn đích trong huyệt động trốn? Đối phương tiến vào huyệt động. Cũng sẽ rất nhanh đuổi theo.

hướng phía trên bò. Nếu như tốc độ nhanh. Trước bò đến vách đá thấp lùn này đích đỉnh núi. Còn có hy vọng.

......

Đằng thanh Sơn đứng ở chân núi. Ngước đầu nhìn nọ vậy trên vách đá nhanh chóng bò đích gầy gò hán tử.

"Đô thống. Chúng ta không truy?" Đỗ Hồng có chút lo lắng nói.

Thanh Sơn lại là đạm cười từ trên mặt đất nhặt hai hòn đá vụn. Rồi sau đó nhìn phía trên bò đến chỗ dốc đứng. Không có đằng mạn nắm lấy. gây khó khăn cho gầy gò hán tử. Tùy ý quăng ra trong tay một hòn đá. Hòn đá phảng phất lưu tinh nhanh chóng xẹt qua không trung. Chuẩn xác nện ở nọ vậy gầy gò hán tử đích trên cánh tay phải.

"A!" Nọ vậy gầy gò hán tử bắt lấy nham thạch đích tay phải không khỏi thả lỏng xuống. Đau nhức kêu một tiếng.

Cả người mất đi trọng tâm. Không khỏi hướng phía dưới ngã đi.

Này chừng hơn mười trượng cao. Nếu như là hướng phía dưới nhảy. Nhiều nhất xương đùi gãy các loại . Nhưng là. Này gầy gò hán tử là mất đi trọng tâm. Hướng ngửa ra sau hướng phía dưới ngã đi. Chính là nhất lưu võ giả đều bị ngã chết tươi.

Hô!

Đằng Thanh Sơn hóa thành một trận gió. Đối mặt nọ vậy phảng phất pháo đạn giống nhau từ trên cao nện xuống đích cơ thể người. Tay duỗi ra.

Hơn mười trượng đây chính là chừng chừng bốn mươi thước. Tương đương với Đằng Thanh Sơn kiếp trước thế giới hơn mười tầng lầu phòng cao. Cao như vậy té xuống. Nọ vậy luồng lực đánh vào. Chính là nhất lưu võ giả nếu như lấy tay tiếp. Phỏng chừng cánh tay đều sẽ đứt mất. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn tay phải tại nơi gầy gò tử trên người vừa nắm. vừa bỏ. Tan mất chín phần lực đánh vào. Sau đó tái thu tay lại mặc cho gầy gò hán tử ngã xuống.

Bồng!

Tan mất chín phần lực đánh vào. Này gầy gò hán tử ngã ở trên mặt đất chỉ là cảm thấy lồng ngực cứng lại. Cũng không bị thương nặng.

Kì thật về chút lực đánh vào này. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể đơn độc cánh tay đón đỡ. Mà nếu quả Đằng Thanh Sơn đón đỡ. Đằng Thanh Sơn chính mình không có việc gì. Nọ vậy gầy gò hán tử phỏng chừng sẽ bị đánh chết tươi. Chỉ có thể dùng bậc này nhu hòa thủ đoạn.

"Ta biết hắc hỏa linh quả bí mật. Hắn hiện tại cứu ta. Phỏng chừng là không rõ ràng lắm trong huyệt động tình huống. Đem nhường ta dẫn đường. Một khi bọn họ tìm được hắc hỏa quả! Khẳng định muốn giết ta diệt khẩu. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho ta tự do rời đi. Bọn họ muốn độc chiếm hắc hỏa linh quả!" Gầy gò hán tử không phải ngốc tử. Cũng là một cái lão giang hồ.

Hiểu được bất luận kẻ nào phát hiện hắc hỏa linh quả đích phản ứng. Chính là độc chiếm!

Ngã ở trên đất đích hắn. Đột nhiên vung tay lên. Gần gũi một đạo hàn quang đâm hướng Đằng Thanh Sơn đích ngực. Lập tức cả người hai tay vừa chống. Vù đích một tiếng. muốn hướng xa xa chạy như bay.

"Cheng!" Đằng Thanh Sơn ngón tay bắn ra. Đã đem thanh chủy thủ này cấp bắn bay.

Nhìn chạy như bay đích gầy gò hán tử. Đằng Thanh Sơn trong tay đích một hòn đá khác quăng ra.

"A!" Nọ vậy gầy gò hán tử đùi phải không khỏi vừa cong. Cả người đặt mông ngã ở trên đất.

"Nếu như ngươi tái trốn. Ta tựu giết ngươi!" Lạnh lùng đích thanh âm tại hắn trong lỗ tai vang lên. Vốn còn muốn mệnh đích gầy gò hán tử trong lòng một trận tuyệt vọng. Hắn hiểu được. Mới vừa rồi đột nhiên tập kích đều không có chạy thoát. Nọ vậy hiện tại tựu càng khó có khả năng có hy vọng chạy thoát . Hắn không phải một người muốn chết đích nhân.

Vuốt vuốt đùi phải khủy chân. Gầy gò hán tử đứng lên quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Cố nặn ra vẻ tươi cười:"Quy Nguyên tông các vị hảo hán. Các ngươi......"

"Trong huyệt động kia. Có hắc hỏa linh quả?" Đằng Thanh Sơn trực tiếp dò hỏi.

Gầy gò hán tử cứng lại. Đối phương đoán rất chuẩn.

"Có!" Gầy gò hán tử gật đầu.

Giờ phút này Đỗ Hồng Đằng Thanh Hổ một đám người cũng chạy tới. Nghe nói như thế đều là mừng rỡ."Thanh Sơn. Ngươi đoán đích thật đúng là chuẩn. Hắc hỏa linh quả dĩ nhiên ở trong hẻm núi này. Chúng ta trước đều là chạy loạn a." Đằng Thanh Hổ nói. Đằng Thanh Sơn trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Chính mình cũng là căn cứ con xích lân ấu thú kia chạy trối chết đích địa điểm. Tùy ý phỏng đoán mà thôi.

Ngay lập tức. Đằng Thanh Sơn phân phó nói:"Thanh Hổ. Lão đỗ. Các ngươi theo ta vào động huyệt. Người khác ở chung quanh đây. Làm bộ sưu tầm hắc hỏa linh quả địa điểm. Chờ chúng ta đi ra."

"Rõ. Đô thống." Một đám người hạ giọng

Tên kia gầy gò hán tử sợ hãi nhìn Đằng Thanh Sơn:"Đúng. Người này chính là Quy Nguyên tông Đằng Thanh Sơn đằng đô thống. ngày đó. Hắn theo Tư Mã Phong tỉ thí . Khó trách. Từ mười sáu mười bảy trượng cao ngã xuống. Hắn cũng có thể dễ dàng tiếp được. Ta đánh lén cự ly gần như vậy. Hắn cũng có thể dễ ngăn trở."

Biết đối phương thân phận. Gầy gò hán tử chỗ nào còn dám phản kháng.

Đằng Thanh Sơn nhìn qua chung quanh một chút.

Khe sâu chung quanh một lứa này hiện tại không có ai. Khe sâu nơi này thân mình tựu tương đối bí ẩn. Cho dù có người đến tìm tòi. Cũng là cực ít người. Những người đó tìm tòi phát hiện. Bình thường tựu cũng không tìm tòi lại.

"Chúng ta vào động huyệt." Đằng Thanh Sơn nói.

Lập tức Đằng Thanh Sơn tay trái vừa bắt gầy gò hán tử đích quần áo. Trực tiếp nhảy dựng lên. Đó là bảy tám trượng cao. Tay phải tùy ý bắt một chút nhô ra đích khối nham thạch. Lại mượn lực bay lên. Rồi sau đó lại dùng chân điểm một lần. liền trực tiếp bay đến chỗ huyệt động kia. Xốc lên đằng mạn. liền tiến vào trong huyệt động.

Đằng Thanh Hổ Đỗ Hồng hai người hai tay hai chân cũng dùng. Cũng bay nhanh leo.

Hai người đều là nhất lưu võ giả. Bò cũng là vài khối. mấy cái hô hấp thời gian. Tựu tiến nhập huyệt động.

Đằng Thanh Sơn đem đằng mạn lại thả kĩ. Che trụ miệng huyệt động.

Huyệt động thông đạo tương đối u ám. Bất quá thông đạo độ cao nhưng lại chừng một trượng có thừa. Không cần khom lưng cúi người.

"Ngươi ở phía trước dẫn đường." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt căn dặn.

Bên cạnh Đỗ Hồng thì là đối nọ vậy gầy gò hán tử quát:"Tiểu tử. Ngươi tái giở trò. Đô thống đại nhân không động thủ. Ta tựu một thương đâm chết ngươi!" Lúc này. Đỗ Hồng bọn họ cũng đều từ sau lưng lấy ra trường thương. Đằng Thanh Sơn cũng đem ngược ở sau lưng đích trường thương. Cầm ở tại trên tay.

Huyệt động bên trong. Hết thảy đều là không biết. Cẩn thận một chút hảo.

"Các vị đại nhân. Cứ việc yên tâm. Tại đằng đô thống trước mặt. Tiểu nhân chính là có mười cái lá gan. Cũng không dám tái chạy thoát." Nọ vậy gầy gò hán tử liên tiếp cung kính nói."Đô thống. Các vị đại nhân. Tiểu nhân phía trước dẫn đường." Vừa nói. Gầy gò hán tử liền một đường hướng động ở chỗ sâu trong đi tới.

Ngoài miệng nói như vậy. nhưng gầy gò hán tử trong lòng nhưng lại lo lắng vô cùng:"Những đại tông phái này. Có cái nào mềm lòng nương tay ? Hiện tại ta còn hữu dụng. Chờ bọn hắn chứng kiến hắc hỏa linh quả. Sợ sẽ muốn giết ta diệt khẩu . Ta nhất định tìm một cơ hội tốt."

Mặc dù sợ hãi Đằng Thanh Sơn. nhưng hắn càng sợ bị giết diệt khẩu.

Trung tác . Nơi nào năng chạy trối chết. nhưng ngoài miệng lại nói đích hoan:"Đằng đô thống. Này thông đạo không dài hơn. Phía trước chính là một khe lớn!"

"Vết nứt?" Đằng Thanh Sơn cảm giác chính mình đi đại khái hơn trăm thước. Tựu thấy được một đạo nứt ra rồi một khe lớn. Vết nứt chiều rộng đại khái có một trượng chừng. Trong vết nứt đen kịt một mảnh. Sâu không lường được. Chỉ là mơ hồ có một cỗ lửa nóng hơi thở. Từ này trong vết nứt tràn ngập ra. Đập vào mặt mà đến.

Đỗ Hồng quát:"Tiểu tử. Ngươi như thế nào đi xuống ?"

Nọ vậy gầy gò hán tử liền nói:"Các vị đại nhân. Khe này sâu chừng trăm trượng. Người rơi xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiểu nhân cũng là tốn hao nửa đêm công phu chạy đến một mặt vách đá khác. Chuyên môn thu thập một ít rắn chắc đích đằng mạn. Tiếp một cái rất dài đích dây trói. Ngay bên kia!"

Vừa nói chỉ hướng bên cạnh nơi không xa. Nọ vậy đích xác thủ sẵn tráng kiện đích đằng mạn.

"Ta trước đi xuống." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói. nhìn về phía gầy gò hán tử."Ngươi người thứ hai. Thanh Hổ. Lão đỗ. Các ngươi theo ở phía sau." Đằng Thanh Sơn lo lắng nọ vậy gầy gò hán tử giở thủ đoạn gì.

"Đi!" Đằng Thanh Sơn lại đem Luân Hồi thương lưng đeo ở sau người. Theo sau liền nhảy xuống. Trên chân một điểm vách đá. liền bắt lấy nọ vậy đằng mạn. liền bay nhanh giảm xuống.

"Nhanh lên một chút." Đỗ Hồng đối với hán tử kia quát

Nọ vậy gầy gò hán tử liền đuổi theo đi xuống.

Này một đường trượt xuống. Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện. Khe này ở chỗ sâu trong càng thêm hắc ám:"Cho dù lấy của ta thị lực. Cũng nhiều nhất miễn cưỡng nhìn năm sáu thước khoảng cách! Nếu như là bình thường nhất lưu võ giả. Sợ chỉ có thể nhìn đến chính mình đích hai tay đi." Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy nhất lưu huỳnh đích nóng cháy hơi thở đập vào mặt mà đến.

Càng thêm đậm!

Một đường trượt xuống. Nhiệt độ không ngừng tăng lên. Lưu huỳnh nóng cháy không khí càng thêm dày.

Phốc!

Đằng Thanh Sơn rốt cuộc hạ đất:"Ân. Đại khái trăm trượng chừng! Dựa theo nọ vậy vách đá huyệt động độ cao tính toán. Ta hiện tại vị trí đích địa phương. hẳn là so với khe sâu dưới đáy. Còn muốn sâu hơn tám chín mười trượng!" Chỉ chốc lát. Nọ vậy gầy gò hán tử theo Đỗ Hồng Đằng Thanh Hổ ba người cũng đều tới rồi dưới đáy.

"Phía trước dẫn đường." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

Nọ vậy gầy gò hán tử quen thuộc ở phía trước đi. Đồng thời nói:"Đằng đô thống. Đây là đích đáy ở chỗ sâu trong . Đặc biệt nóng." Phía trước dần dần có chút hồng quang. Sử là yếu ớt đích quang mang. Đằng Thanh Sơn cũng có thể thoáng cái thấy rõ mấy chục thước xa. Chỉ thấy phía trước có mơ mơ hồ hồ đích màu đỏ sương mù mỏng.

"Màu đỏ ?" Đỗ Hồng có chút kinh ngạc.

"Đằng đô thống. Nọ vậy kì thật là hơi nước!" Gầy gò hán tử trong miệng vừa nói.

"Hơi nước hẳn là sương trắng. Tiểu tử ngươi lừa gạt ai chứ? Có phải hay không muốn giở thủ đoạn?" Đằng Thanh Hổ quát. Gầy gò hán tử liền sợ hãi nói."Các vị đại nhân. Ta cũng không dám lừa các ngươi. Đây đích thật là sương trắng! Là bởi vì quá nóng . Nơi này mới có thể xuất hiện hơi nước ."

Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện. Nhiệt độ càng thêm nóng.

Trong hẻm núi mặc dù tính nhiệt. Còn không tính thái quá. Hiện tại đã có chút khoa trương .

Theo này gầy gò hán tử. Đằng Thanh Sơn ba người bọn họ cùng nhau đi vào "Hồng vụ" Trung. Đằng Thanh Sơn vừa tới gần tựu xác định. Này đích thật là bình thường hơi nước. Dần dần . Đằng Thanh Sơn nghe được "cốt cốt". Phảng phất lúc đun sôi nước đích thanh âm. Đằng Thanh Sơn tay phải đáp tại gầy gò hán tử trên vai. Một đường đi theo.

"Cái này Đằng Thanh Sơn. Thật đúng là cẩn thận." Tinh hán tử cảm thụ được đáp tại chính mình trên vai đích tay."Cái này đại phương dễ trốn nhất. Nhưng là......"

Vốn kế hoạch chính là ở địa phương này trốn .

Cũng không có biện pháp nào.

Tiếp tục đi!

Đi đại khái mấy chục trượng xa. Sương mù biến đích phai nhạt. Nọ vậy "cốt cốt" tiếng càng thêm rõ ràng. Rốt cuộc. Đằng Thanh Sơn bọn họ một đám người rốt cuộc đi ra sương mù khu vực.

"Đây là" Đằng Thanh Hổ Đỗ Hồng trợn mắt há hốc mồm.

Nọ vậy gầy gò hán tử liền nói:"Đây là thư trung ghi chép đích hỏa nham thạch!"

Đằng Thanh Sơn nhìn phía trước nọ vậy một cái nóng cháy phớt hồng đích lửa nóng nham thạch. Nham thạch chất lỏng chậm rãi lưu động. Đồng thời vẫn chốc chốc phiếm bọt khí. Nọ vậy đáng sợ đích nhiệt độ thậm chí còn làm Đỗ Hồng bọn họ đều cổ động trong cơ thể đích nội kình.

"Nham thạch!" Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng đây là cái gì."tầng nham thạch hẳn là ở dưới nền đất chỗ thâm sâu. Không nghĩ tới này đích đáy đại khái hai ba trăm thước. Tựu xuất hiện dòng nham thạch. Xem ra...... Nơi này từng núi lửa bộc phát qua. Là thật ."

Chương thứ sáu mươi mốt xích lân thú

Theo Đằng Thanh Sơn kiếp trước học đích tri thức, tầng nham thạch này bình thường tại đích đáy trên vạn thước. vẫn là có một chút đặc thù khu vực. Tại tương đối nông chỗ tựu xuất hiện nham thạch. Bất quá. Đây là cửu châu đại địa. Có hay không có thể dùng kiếp trước đích địa cầu thường thức sử dụng. Cũng khó nói. Đằng Thanh Sơn những ý niệm trong đầu này. Cũng chỉ là tại trong đầu chợt lóe rồi biến mất.

"Phía trước dẫn đường." Đằng Thanh Sơn quát.

"Hảo. Hảo." Gầy gò hán tử dọc theo lửa nóng thông đạo bên cạnh đi tới. Chỉ là. Hắn khoảng cách nham thạch bên tối thiểu có mấy trượng xa. Bởi vì càng tới gần. Nọ vậy nổi lên đích nhiệt khí càng thêm đáng sợ.

"Thanh Sơn. Địa phương này nóng muốn chết a." Thanh Hổ cái trán tràn đầy mồ hôi hột.

Đằng Thanh Sơn như trước bình tĩnh đi tới. Hắn thậm chí còn khoảng cách nham thạch chỉ có một hai trượng xa. Rõ ràng cảm giác được. Trong nham thạch phun ra đích từng đợt nhiệt khí xâm nhập chính mình thân thể:"Này nhiệt khí nhiệt độ. Phỏng chừng tại một trăm độ chừng! Bình thường võ giả. Đích xác khó có thể chống đỡ bậc này nhiệt độ."

Một trăm độ đích nhiệt khí. Đối Đằng Thanh Sơn đáng sợ đích thân thể mà nói. chả tính là gì.

Sợ rằng. Nọ vậy trong nham thạch đích nhiệt độ. mới đối Đằng Thanh Sơn hơi có uy hiếp. Hiểu ra. Đằng Thanh Sơn thân thể cứng cỏi trình độ vượt quá hợp kim sắt thép. Chính là nhất lưu võ giả đao kiếm đều không sợ. thân thể đáng sợ như thế. Năng thừa nhận đích nhiệt độ cực hạn rất là đáng sợ.

"Ba vị đại nhân. Trong lòng đất này hỏa nham thạch chung quanh. Quá nóng. Vừa lại làm cho người ta đặc biệt khát." Nọ vậy gầy gò hán tử không ngừng vừa nói."Ân. Phía trước đại khái còn có hai dặm đường. Chính là hắc hỏa linh quả chỗ. Bất quá nọ vậy. Càng thêm nóng."

"Hai dặm đường?" Đằng Thanh Sơn phân phó nói."Chúng ta đi nhanh một chút."

"Vâng." Gầy gò hán tử lập tức gia tốc chạy đứng lên

Một bên chạy. Đằng Thanh Sơn vẫn nhìn chung quanh. Tại dòng nham thạch chung quanh. Đá các loại thể rắn phiếm màu đen sẫm. về phần bên cạnh đích vách núi các chỗ. Lớp vỏ mơ hồ phiếm nửa màu trắng. Đằng Thanh Sơn đi qua tay vừa sờ. đã có bụi đá vụn sấu sấu ngã nhào. Đương nhiên. Trừ bỏ lớp vỏ ngoại. tầng trong vẫn là rất cứng rắn .

Hơn nữa --

Nham thạch bên cạnh. Không chỉ riêng là một con đường. Trong lòng đất này còn có từng cái đường hầm. Bất quá càng đi ở chỗ sâu trong. Càng là đen kịt. Căn bản không biết ở chỗ sâu trong có cái gì.

"Này đường hầm đi thông nơi nào." Đằng Thanh Sơn nói.

"Không biết. Này quỷ địa phương ta cũng không dám xông loạn. Lúc ấy xuống tới. Chỉ là dọc theo hỏa nham thạch một đường đi. Ta biết. Như vậy quay đầu lại cũng dễ dàng ra. Không dễ dàng lạc đường." Nọ vậy gầy gò hán tử nói."Càng đi phía trước. Tựu càng thêm nóng. Nọ vậy hỏa linh quả chỗ. Là nóng nhất!"

Dọc theo quanh co đích dòng sông nham thạch đi tới .

Dần dần . Đằng Thanh Sơn phát hiện: "Ân? Dòng nham thạch này biến sắc ? Ta mới vừa xuống tới. Chứng kiến chính là màu đỏ nham thạch. Này dọc theo đường đi không chú ý. Đến này đều đã là màu cam ." Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thấy nhiệt khí càng thêm mạnh.

"Phía trước chính là hắc hỏa linh quả chỗ ." Gầy nam tử liền nói.

"Hắc hỏa linh quả!" Đỗ Hồng Đằng Thanh Hổ hai người cũng là con mắt tỏa ánh sáng. liền gia tốc.

Càng đi tới. Nhiệt độ càng cao.

Vừa lại quay vòng một chỗ ngoặt. Đằng Thanh Sơn bọn họ liền tới rồi một khối rất là trống trải đích khu vực. Vốn đích dòng sông nham thạch. Cũng biến thành "Hồ nham thạch". Chừng hơn mười trượng rộng gần đến hồ nham thạch hình tròn. Bên bờ hồ nham thạch này đích nham thạch. Đều là phiếm màu cam. Càng là tới gần trung ương hồ. tựu chậm rãi hướng màu vàng kim biến hóa. Đặc biệt tại khu vực ngay trung ương. Dĩ nhiên là chói mắt đích màu trắng!

Trung ương hồ. Dĩ nhiên có một khối hòn đá màu đen. Trên hòn đá màu đen nhất trong suốt đích linh căn sinh trưởng . Nọ vậy màu đen đích lá cây. Cùng với nọ vậy màu đen đích quả.

Linh căn cơ hồ đều ở bên trong đá. Toát ra đá mặt ngoài đích chỉ là rất ngắn một đoạn linh căn. Chủ yếu là lá cây cùng quả.

Nhìn thoáng qua. Này màu đen quả rất bình thường. Không có gì nổi bật.

"Cốt cốt ~~-"

Nọ vậy tọa lạc tại trung ương hồ đích đá chung quanh. Phảng phất nước suối giống nhau không ngừng nổi lên từng đợt luồng nham thạch. Nọ vậy nổi lên đích luồng nham thạch đều là màu trắng. trắng đến nhức mắt! Tựu cảm giác ngước đầu nhìn thái dương giống nhau. Chói mắt!

"Nọ vậy nham thạch màu trắng. Đều là dưới trạng thái nhiệt độ cực cao đích nham thạch! Càng chảy xuôi ra ngoài. Nhiệt độ hạ thấp. Nhan sắc cũng chậm rãi biến hóa." Đằng Thanh Sơn nhìn chăm chú nọ vậy nổi lên đích chói mắt đích nham thạch màu trắng."ở dưới nham thạch màu đen. Khẳng định có một cái đi thông đích đáy ở chỗ sâu trong đích nham thạch thông đạo. Nham thạch chính là từ địa phương này tuôn ra! nham thạch màu trắng này. Nhiệt độ rất kinh người!"

Nọ vậy màu đỏ nham thạch. Đằng Thanh Sơn thậm chí còn đều có ý niệm trong đầu. Nếm thử thân thể ngâm vào nham thạch.

Đương nhiên. Chỉ là có cái kia ý niệm trong đầu.

Bất quá......

Chứng kiến này trắng đến nhức mắt đích nham thạch. Đằng Thanh Sơn ngay cả cái loại này ý niệm trong đầu cũng không dám có:"Nham thạch màu trắng này. Cho dù lấy cơ thể của ta. Một khi đi xuống. Tuyệt đối đều chịu không nổi." Không cần nếm thử. chỉ cần nhìn. Nọ vậy giống như như mặt trời trắng đến nhức mắt nham thạch. Đằng Thanh Sơn tựu hiểu được .

"ở dưới nham thạch màu trắng. Nọ vậy trung ương hồ đích hòn đá màu đen chẳng những không hòa tan biến hình. ngay cả nhan sắc đều không có biến hóa! Tuyệt đối không phải bình thường đích đá." Đằng thanh sơn hiểu được. Nọ vậy hòn đá màu đen hẳn cũng là bảo vật.

Nhưng là......

Nọ vậy hòn đá màu đen tại trung ương hồ. Hơn nữa thể tích lớn như vậy. Ai cũng không biết. Hòn đá màu đen giấu ở dòng nham thạch dưới đáy thể tích lại có bao nhiêu.

Căn bản không cách nào mang!

"Nọ vậy linh căn. Năng sinh trưởng ở trên loại đá này. Linh căn tuyệt đối bất phàm."

......

Ngay Đằng Thanh Sơn ba người tại nhìn chằm chằm hồ nham thạch sách sách tán thán đích lúc. Nọ vậy gầy gò hán tử nhưng lại cắn răng một cái mạnh mẽ hướng bên cạnh đích trong đường hầm u ám phóng đi.

"Đô thống! Tiểu tử đó chạy." Đỗ Hồng hô một tiếng. liền truy qua.

Đằng Thanh Sơn tại nơi gầy gò hán tử hướng trong đường hầm chạy khi. Cũng phản ứng lại đây. Cũng liền truy qua. Chỉ là đương Đằng Thành Sơn thấy Đỗ Hồng chạy đến chỗ đường hầm kia. liền chứng kiến gầy gò hán tử vừa quẹo. liền quay vòng vào đường hầm.

"Ngươi ở này. Ta đi truy." Đằng Thanh Sơn phân phó nói.

"Rõ." Đỗ Hồng tuân mệnh.

Tất cả mọi người biết. Nọ vậy gầy gò hán tử. Biết hắc hỏa linh quả chỗ. Tuyệt đối không thể làm cho hắn chạy ra. Nếu không. Quy Nguyên tông tựu khó có khả năng ung dung lấy đến hắc hỏa linh quả hắc hỏa linh căn .

......

Sâu thẳm trong đường hầm. Hễ là chứng kiến có một đường rẽ khác. Gầy gò hán tử tựu vùi đầu chạy:"Dọc theo nham thạch. Hướng phía trước sau chạy. Bọn họ khẳng định năng đuổi theo ta! Trước tại sương trắng khu vực không có cơ hội trốn. Hiện tại. Chỉ có thể trốn vào này đường hầm bên trong. Bên trong một mảnh đen tối. Nói không chừng. Ta sẽ có hy vọng chạy thoát!"

Nhãn nhắm lại đến. Chạy loạn.

Đằng Thanh Sơn chốc chốc chạy nhanh. Chốc chốc dừng lại. Trong đầu còn nhớ:"Trái. Trái. Phải. Trái......" Kì thật nói về tốc độ. Đằng Thanh Sơn nếu so với đối phương nhanh. Nhưng là. Này đường hầm bên trong một mảnh đen kịt. Đối phương quẹo vào. Đằng Thanh Sơn căn bản thấy không rõ đối phương. Đằng Thanh Sơn chỉ có thể dùng cái lỗ tai nghe.

Cho nên. Cũng chậm xuống tới.

"Ân..." Đằng Thanh Sơn đứng ở một lối rẽ. Cái lỗ tai cẩn thận nghe. tiếng chân chạy đúng là phía trước truyền đến. nhưng hắn phía trước lại là vách đá.

"Đến cùng đi bên nào?" Đằng Thanh Sơn trải qua sát thủ huấn luyện. Này đó đơn giản đích đường xá trí nhớ. Không thành vấn đề.

Đột nhiên --

Đằng thanh sơn chân phải như một đạo ảo ảnh. Theo sau nặng nề đá vào phía trước trên núi đá."Bồng!" Núi đá trực tiếp nổ mạnh ra. Chừng hơn một trượng dày đích núi đá trực tiếp bị Đằng Thanh Sơn một cước đá văng. Phía trên cũng có đại lượng đá vụn rơi xuống. nhưng Đằng Thanh Sơn trong tay trường thương chỉ là một cái "Hỗn nguyên nhất khí". Tựu dễ dàng đem đá toàn bộ đánh văng ra.

Hơn một trượng dày. Đủ để dung một người thông qua đích thông đạo. Bị Đằng Thanh Sơn một cước đá văng.

Đi qua. Đằng Thanh Sơn lại nghe.

......

"Trốn. Trốn! Này quỷ địa phương một mảnh đen kịt. Quy Nguyên tông đích nhân có thể tìm tới ta mới là lạ ." Gầy gò hán tử trên mặt lộ ra vẻ tươi cười."Đợi một lát tựu đích chậm rãi tìm. Tìm được đường đi ra ngoài." Ngay trong lòng hắn thoải mái đích lúc. Đột nhiên --

Hô!

Một cỗ mùi tanh tràn ngập lại đây. Gầy gò hán tử còn không có phản ứng lại đây. Liền cảm thấy toàn thân đau nhức. Theo sau đã không còn ý thức .

Màu đỏ đích đồng tử quét nhìn chung quanh. Một đạo màu đen đích đại quái vật chậm rãi đi ra ban đầu đích hang ổ. Nọ vậy chừng hai trượng cao. Bốn năm trượng dài đích to lớn thân hình. Làm người khác kinh hãi. Đúng là xích lân thú! Bất quá. Hiện giờ đích xích lân thú. So với hơn một tháng trước. Cường đại hơn hơn nhiều.

Hiện giờ đích xích lân thú. Hậu thiên cường giả đối hắn cơ hồ không uy hiếp.

Đi từng bước một đi tới. Dĩ nhiên rất nhỏ đến không một tia thanh âm.

Xích lân thú đích bốn chân êm ái . Thật giống như con mèo nhỏ đi tới. Lặng yên không một tiếng động.

Đi chỉ chốc lát. Xích lân thú đi qua một góc quẹo. Tựu phát hiện xa xa một đạo bóng dáng. bóng dáng quen thuộc kia. Nọ vậy một cây từng chấn thương hắn đích trường thương. Xích lân thú lạnh lùng đích màu đỏ đồng tử co rụt lại. Cả người lập tức lui về đến.

Đằng Thanh Sơn mạnh mẽ quay đầu nhìn qua!

"Ân?"

Đằng Thanh Sơn lập tức cực nhanh lùi lại như bay. Như tia chớp. Lập tức xông đến chỗ quẹo kia. Hướng hai bên vừa nhìn.

"Không ai?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày."Cảm giác của ta hẳn là sẽ không sai!"

Ở kiếp trước khi. Này đặc công đều không thể tới gần Đằng Thanh Sơn. Kiếp này lúc mười tuổi. Mã tặc mai phục . Không một ai có thể tránh thoát Đằng Thanh Sơn đích phát hiện.

Con xích lân thú kia mặc dù chỉ là liếc mắt một cái liền lập tức lùi về đi. Nhưng là Đằng Thanh Sơn vẫn là trong nháy mắt phát hiện .

"Ân?" Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi thương. Chính nhìn hai bên đích đường rẽ."Một tia động tĩnh không có......"

Hồi lâu. Đằng Thanh Sơn chỉ có thể lựa chọn lui về.

Hắn nhưng lại không biết. Nọ vậy gầy gò hán tử đã thành xích lân thú đích trong bụng bữa cơm .

......

Hồi lâu. Xích lân thú vừa lại tiến lên ở trong mê cung u ám. Xích lân thú trời sinh thói quen tại hắc ám nóng cháy hoàn cảnh trung. Ở loại này cơ hồ không một tia ánh sáng đích trong hầm. Đằng Thanh Sơn nhiều nhất nhìn mười thước xa. Nhưng là xích thú nhưng lại năng giống như tại ban ngày giống nhau. Đây là nó cặp nhãn đồng kia độc hữu đích năng lực.

Nó đích cái mũi cũng rất linh. Nghe mùi. Xích lân thú dễ dàng dọc theo Đằng Thanh Sơn rời đi đích đường nhỏ đuổi theo.

Chỉ chốc lát. Xích lân thú đứng ở một chỗ.

Nơi này. Đúng là Đằng Thanh Sơn mới vừa rồi một cước đá văng dày chắc núi đá đích địa phương. Nọ vậy chừng hơn một trượng dày đích nham thạch. Sợ rằng trong thiên hạ bất cứ người nào hậu thiên võ giả đều khó khăn công phá. nhưng Đằng Thanh Sơn nhưng lại năng một cước đá văng. Hiểu ra. Cơ thể người đích phần chân lực lượng bình thường là so với lực cánh tay lượng muốn cao .

Đằng Thanh Sơn song chưởng có mười tám vạn cân cự lực. phần chân càng thêm đáng sợ!

Chỉ là hai tay có thể sử dụng binh khí. Có thể đem khoảng cách ngưng tụ thành "Mũi thương". Nọ vậy mũi thương một điểm thượng. Tụ tập lực đánh đáng sợ như vậy. Uy lực đương nhiên lớn. Chân tại trên nắm giữ binh khí. Không cách nào theo hai tay so với. nhưng trên lực lượng . phần chân trời sinh nếu so với phần tay cường nhiều.

Lúc đầu Đằng Thanh Sơn đối mặt Bích Hàn đàm giao long. Cũng là một cước đá văng. Mới có thể chạy trối chết.

Một chân chi lực. Tối thiểu có hai ba mươi vạn cân.

Này một chân chi lực. Tự nhiên đá văng nham thạch này!

Xích lân thú rất quen thuộc chính mình đích hang ổ. Hôm nay trước. Nơi này tuyệt đối không vỡ.

Xích lân thú ngước lên cực đại đích đầu lâu. Nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn rời đi phương hướng đích đường. Một đôi màu đỏ đồng tử đã lui đứng lên. Nó đích trí tuệ không chút nào thấp hơn bình thường nhân loại. Từ này đáng sợ đích động khẩu. Nó phán định ra...... Nó đích loài người địch nhân. Ẩn chứa đáng sợ thực lực. Đủ để uy hiếp nó!

-*-

Chương thứ sáu mươi hai độc chiếm

Hồ nham thạch, chói mắt đích nham thạch màu trắng mịch mịch quay cuồng.

Đằng Thanh Sơn từ bên cạnh trong đường hầm hắc ám đi ra, Đỗ Hồng liền nói:"Đô thống. Đuổi tới tiểu tử đó không?"

"Trong này đường hầm, đường rẽ quá nhiều, chính là một cái mê cung, hơn nữa một mảnh đen kịt......" Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Lập tức phân phó nói,"Tốt lắm. Tạm thời bất kể người nọ . Hiện tại đã phát hiện 'Hắc hỏa linh quả', bất quá hiển nhiên khoảng cách hắc hỏa linh quả thành thục. Còn có chút thời gian, chúng ta đi về trước."

"Ân, việc này phải bẩm báo cấp thống lĩnh." Đỗ Hồng cũng gật đầu.

"Tương lai được đến này hắc hỏa linh quả. Ngươi nói trong tông sẽ cho ai chứ?" Đằng Thanh Hổ nói.

Đỗ Hồng nói:"Là đô thống đại nhân nghĩ đến hẻm núi này có cổ quái, mới chạy tới ! Đây chính là đô thống đại nhân lập công lớn, hơn nữa đô thống đại nhân thực lực là chúng ta Quy Nguyên tông lớp thanh niên đệ nhất nhân, vô luận là từ tiềm lực, hay là từ công lao cân nhắc, đều hẳn là cấp đô thống đại nhân."

"Đúng. Nói đúng." Đằng Thanh Hổ gật đầu liên hồi.

"Hắc hỏa linh quả đều còn chưa tới tay, nghĩ đến việc này làm gì." Đằng Thanh Sơn cười dọc theo đường đi,"Chúng ta trở về."

"Ở cái địa phương này trong chốc lát. Ta tựu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô ." Đằng Thanh Hổ vừa vuốt cái trán. Tràn đầy mồ hôi.

Cho dù ở cách xa chút, ở khu vực trong lòng đất này bình thường đều có sáu mươi độ chừng. nhiệt độ cao như thế, xuất mồ hôi đương nhiên nhanh, may mắn đều là lợi hại võ giả. Nếu như là người bình thường, nóng đến ngất xỉu đi đều rất bình thường.

......

Dọc theo hắc ám sâu thẳm vết nứt, Đằng Thanh Sơn bọn họ cầm lấy đằng mạn. Nhanh chóng hướng phía trên leo lên trên, một hơi liền leo lên hơn trăm trượng khoảng cách, rồi sau đó nhảy lên thông đạo huyệt động kia trên bình đài.

Ba người liên tiếp nhảy ra vết nứt, hướng động khẩu đi đến.

"Chờ một lát, đừng nóng vội đi ra ngoài. Trước xuyên thấu qua khe hở, hướng ra ngoài nhìn. Nhìn có hay không có ngoại nhân, nếu như không có ngoại nhân, chúng ta lại xuất hiện đi." Đằng Thanh Sơn nói, Đỗ Hồng cùng Đằng Thanh Hổ đều gật đầu. Bọn họ đều hiểu được...... Huyệt động này thông đạo. Là một cái đại bí mật.

Ba người đi tới động khẩu. Đằng Thanh Sơn xuyên thấu qua đằng mạn cành lá khe hở nhìn về phía bên ngoài.

Trong hẻm núi trừ bỏ Hắc Giáp quân địa nhân. Dĩ nhiên còn có hai người bình thường võ giả.

"Chờ một lát." Đằng Thanh Sơn nói.

Đằng Thanh Hổ, Đỗ Hồng hai người cũng đều lẳng lặng chờ đợi. Đằng Thanh Sơn phát hiện...... Nọ vậy hai gã bình thường võ giả. Hiển nhiên đối Quy Nguyên tông nhân mã có chút sợ hãi, rất nhanh tựu rời đi khe sâu khu vực.

"Đi. Đi xuống." Đằng Thanh Sơn trước, vừa vén lên đằng mạn. Trực tiếp nhảy xuống.

Hơn mười trượng đích độ cao. Lợi hại địa nhất lưu võ giả vẫn là dám nhảy, này cũng sẽ không bại lộ Đằng Thanh Sơn thực lực. Sẽ chỉ làm này Hắc Giáp quân quân sĩ càng thêm bội phục Đằng Thanh Sơn.

Hô!

Hơn mười trượng, trực tiếp rơi xuống đất.

Đằng Thanh Sơn dễ dàng bỏ đi lực chấn động.

Chỉ thấy Đằng Thanh Hổ cầm lấy đằng mạn, nhảy xuống. Đương hướng phía dưới trượt vài trượng xa. Hắn mới dùng một chút lực nắm chặt đằng mạn. Đợi đến dừng lại. Lúc này mới nhảy xuống. Giẫm một chút vách đá. ung dung rơi xuống đất.

"Hô!" Đỗ Hồng dĩ nhiên học Đằng Thanh Sơn. Cũng từ động khẩu nhảy xuống.

"Lão đỗ." Đằng Thanh Sơn cả kinh.

Bất quá đương rơi xuống đất khi, Đỗ Hồng trực tiếp thấp người. Đồng thời dán đất mà lộn, cuối cùng tan mất lực phản chấn.

"Đô thống đại nhân chính là lợi hại a, cao như vậy. Ta lão đỗ cũng không có biện pháp hoàn toàn tá lực, còn muốn đánh cái biến đấy chứ." Đỗ Hồng ha ha cười. Bên cạnh Đằng Thanh Hổ đi tới. Cố ý chế nhạo nói:"Lão đỗ, ta đều là dựa vào đằng mạn. Ngươi tựu trực tiếp nhảy xuống, quá không cho ta mặt mũi chứ, ngươi nói, nên làm sao bây giờ."

"Hôm nay buổi tối đích rượu. Ta thêm phần một bình cho ngươi, được rồi chứ." Đỗ Hồng ha ha nói.

"Một bình?" Đằng Thanh Hổ liền lắc đầu."Không, ngươi hôm nay buổi tối không uống rượu , rượu của ngươi về ta!"

Ký Hồng là nghiêm lệnh ước thúc uống rượu đích lượng . Bởi vì buổi chiều cần phải tìm tòi, cho nên giữa trưa uống rượu rất ít. Buổi tối uống rượu đến là nhiều chút. nhưng như trước có ước thúc. Bách phu trưởng nhiều nhất một người ba bình rượu.

"Toàn bộ về ngươi. Ba bình?"

"Như thế nào. Ngại ít, nếu không ngày mai ngươi buổi tối địa rượu. Cũng cho ta."

......

Đằng Thanh Sơn cũng mặc kệ hai người kia. Trực tiếp phân phó khác Hắc Giáp quân binh lính:"Đệ nhất tiểu đội tạm thời tựu đứng ở trong hẻm núi này, tốt nhất ẩn đi, trốn ở trong bụi cỏ rậm này đại loại. Cho ta nhìn chằm chằm cửa huyệt động kia! Nếu như phát hiện tên kia trước bị ta mang đi vào đích gầy gò nam tử đi ra. Các ngươi hãy bắt hắn."

"Rõ!" Đệ nhất tiểu đội quân sĩ tuân mệnh.

"Đô thống đại nhân, nếu như người nọ muốn chạy trốn thì sao?" Đệ nhất tiểu đội nói.

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói:"Như vậy cắt đứt hắn đích chân! Nếu như với các ngươi vật lộn giữa cái sống và cái chết, như vậy không cần lưu thủ !"

"Rõ." những quân sĩ này thở phào một hơi, có Đằng Thanh Sơn những lời này. Bọn họ cũng không cần bó tay bó chân .

******

Lúc giữa trưa. Quan Lục dẫn đầu địa nhân mã về trước đến đại doanh, Ký Hồng là sau trở về. Đương này hai phương nhân mã vừa đến. Sớm gấp trở về địa Đằng Thanh Sơn, lập tức thỉnh Quan Lục, Ký Hồng đi tới đại doanh bên trong. Ba người bí mật thương nghị.

"Ngươi nói cái gì!" Ký Hồng sắc mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Quan Lục cũng giật mình nhìn Đằng Thanh Sơn. Mấy ngày qua. Còn không có người truyền ra có ai phát hiện chỗ hắc hỏa linh quả.

Đằng Thanh Sơn gật đầu nói:"Đúng vậy. Ngay hôm nay buổi sáng. Ta vừa mới phát hiện hắc hỏa linh quả sinh trưởng địa chỗ, nọ vậy địa phương, đích thật là nóng cháy vô cùng." chỗ dòng nham thạch. Đương nhiên nóng đến muốn chết.

"Nhanh, cẩn thận nói một chút." Ký Hồng mừng rỡ.

Đằng Thanh Sơn lập tức bắt đầu chi tiết nói đến, bên cạnh Ký Hồng, Quan Lục hai người nghe được cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, nghe nói nọ vậy hắc hỏa linh quả dĩ nhiên là tại chỗ hỏa nham thạch, cũng là có chút giật mình.

"Bất quá cái kia dẫn đường địa tiểu tử. Trốn vào trong đường hầm, ta không tìm được, bên trong đó một mảnh đen kịt. Chính là một mê cung." Đằng Thanh Sơn nói,"Ta đã ra lệnh một đội nhân mã. Lặng yên ẩn núp ở trong hẻm núi. Lẳng lặng chờ. Một khi người nọ từ huyệt động đi ra, tuyệt đối trốn không thoát."

Ký Hồng nghe được liên tục gật đầu.

"Ha ha. Thanh Sơn. Lần này ngươi làm thật là tốt!" Ký Hồng cao hứng vỗ Đằng Thanh Sơn bả vai,"Chỉ cần giải quyết cái kia chạy thoát đích nhân. Nọ vậy tin tức này tựu chúng ta Quy Nguyên tông biết! Đến lúc đó. Hắc hỏa linh quả, hắc hỏa linh căn, chính là chúng ta đích vật trong lòng bàn tay!"

Quan Lục cũng nhìn một chút Đằng Thanh Sơn.

Nàng không hiểu. Vì sao, Đằng Thanh Sơn cuối cùng có thể lập công lao.

"Chúng ta hiện tại phải giữ bí mật!" Ký Hồng liền nói,"Không thể để cho người khác biết...... Như vậy, bữa trưa này, chúng ta vẫn là cứ theo lẽ thường. Hết thảy cứ theo lẽ thường, đợi được buổi chiều đi ra ngoài sưu tầm đích lúc, Thanh Sơn, Quan Lục, tựu hai người các ngươi theo ta lặng lẽ tiến vào huyệt động kia, hảo hảo nhìn một chút."

Ký Hồng, Quan Lục hai người cũng không thấy được hắc hỏa linh quả. Loại chuyện này không nhìn một chút, cũng không yên tâm.

......

cùng ngày buổi chiều. Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục bọn họ mang theo nhân mã tiến vào Hỏa Diễm sơn. Rất nhanh, Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục bọn họ lặng yên đi tới chỗ hẻm núi kia.

"Thống lĩnh đại nhân. Đô thống đại nhân." Nọ vậy nhất tiểu đội nhân mã lập tức từ trong bụi cỏ đi ra.

"Phát hiện tiểu tử đó không?" Đằng Thanh Sơn nói.

"Không có." Cầm đầu địa đội trưởng lắc đầu.

Đằng Thanh Sơn cũng không biết...... Cái kia gầy gò hán tử là vĩnh viễn khó có khả năng trở ra .

"Ân, phỏng chừng lâm vào mê cung. Không tìm được đường ra." Đằng Thanh Sơn lập tức phân phó nói."Ân, các ngươi trước nghỉ ngơi một chút. Đệ nhị tiểu đội, đem thức ăn lấy ra, để cho bọn họ ăn cơm trước." Đệ nhị tiểu đội thành viên từ trong gói đồ lấy ra mang đến đích vẫn hâm nóng đại thức ăn. Đưa cho đệ nhất tiểu đội các quân sĩ.

Mà Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người lại là đi hướng nọ vậy vách đá thấp lùn.

Đằng Thanh Sơn nhìn quét qua chung quanh, không ai. Lúc này mới chỉ hướng chỗ huyệt động:"Chính là nọ vậy!"

"Quả thật giấu đích xảo diệu. Tại trên vách đá. Hơn nữa còn có đằng mạn che!" Ký Hồng nở nụ cười,"Nặc đại một cái Hỏa Diễm sơn. Bình thường địa ngọn núi nhỏ hằng hà sa số, ai hội leo lên vách đá đi tìm. Chính là chú ý vách đá. Sợ cũng khó tìm đến cái này bí ẩn địa huyệt động. Tốt lắm. Thanh Sơn, ngươi ở phía trước."

Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương, nhảy đó là gần mười trượng cao, dưới chân tái một điểm, tới ngay cửa huyệt động. Nhanh chóng lủi đi vào.

"Thanh Sơn địa khinh công. thật không tồi." Ký Hồng khen.

Quan Lục lại là hừ một tiếng. Cũng đồng dạng nhảy dựng lên. Dĩ nhiên cũng có tám chín trượng cao. Một điểm vách đá đột ra địa đá. Cũng bay lên lủi vào trong huyệt động. Ký Hồng nhìn một chút chung quanh. Cũng nhanh chóng đi vào!

......

Sâu thẳm đích một khe lớn, nọ vậy nồng đậm đích hơi nước. Còn có nọ vậy nóng cháy địa dòng nham thạch. Đều làm cho Ký Hồng, Quan Lục hai người kinh ngạc tán thán không thôi. Đặc biệt dòng nham thạch đích nhiệt độ cao. làm Ký Hồng, Quan Lục hai người kiêng kị. Đều cách dòng nham thạch kia vài trượng xa, không phải bọn họ không dám tới gần, mà là bọn họ không muốn quá lãng phí nội kình!

muốn tới gần, hao phí nội kình càng nhiều.

Ai có thể như Đằng Thanh Sơn giống nhau. Đi ở dòng nham thạch bên cạnh. Đều không quan tâm, đương nhiên, Đằng Thanh Sơn cũng đồng dạng đi theo Ký Hồng bọn họ, khoảng cách dòng nham thạch xa xa .

"Ha ha...... Quả nhiên là hắc hỏa linh quả!" Hồ nham thạch bên cạnh. Ba người xa nhìn hồ nham thạch trung ương đích hắc hỏa linh quả.

"Thanh Sơn, ngươi là lập công lớn a." Ký Hồng cao hứng cười nói.

"Từ hôm nay trở đi. Chúng ta mỗi ngày buổi sáng, buổi chiều đều tiến vào nhìn một lần, một khi thành thục. Liền lập tức hái, nghìn vạn lần đừng bị nọ vậy xích lân thú cấp đoạt trước!" Ký Hồng nghiêm túc nói."Nơi này sinh trưởng hắc hỏa linh quả, xích lân thú khẳng định là thường xuyên đến này, hơn nữa. Xích lân thú hẳn là đến thành thục kì . Chừng hai trượng rất cao...... Đơn độc cái đích hậu thiên võ giả căn bản uy hiếp hắn không được. Chỉ có tiên thiên cường giả, hoặc là một đám hậu thiên cường giả, mới có thể đối phó nó."

......

Cứ như vậy. Đằng Thanh Sơn bọn họ thoạt nhìn vẫn là cùng thường lui tới giống nhau, chỉ là mỗi ngày. Ký Hồng, Quan Lục, Đằng Thanh Sơn ba người đều sẽ lặng lẽ . Cẩn thận lẻn vào huyệt động hai lần. Buổi sáng, buổi chiều đều một lần, dù sao, Đằng Thanh Sơn bọn họ cũng không có cách xác định. Nọ vậy hắc hỏa linh quả lúc nào hội thành thục.

Cứ như vậy. Qua ba ngày.

******

Điểu đại là một người thích xông xáo thiên hạ đích võ giả, Hỏa Diễm sơn vô số võ giả tụ tập, như vậy đích việc trọng đại hắn đương nhiên tới tham gia. Bất quá đối hắn mà nói. buổi tối mỗi ngày các loại khiêu chiến hoặc là báo thù đại loại, làm cho hắn hưng phấn. về phần ban đêm tìm kiếm hắc hỏa linh quả, đã có chút nhàm chán .

"Theo ta thực lực này, được đến hắc hỏa linh quả, cũng không giữ được.

" Điểu đại tìm kiếm trong chốc lát, liền tìm một đỉnh núi. Thích ý nằm ở dưới một gốc cây đại thụ, thổi gió núi, ngủ trưa .

"Có tiếng nói chuyện?"

Điểu đại mở mắt ra, một cái xoay người liền bò đến áp bên. Hướng phía dưới khe sâu nhìn lại, quả nhiên. Có ba người ở cùng một chỗ.

"Không phải Quy Nguyên tông đích Ký Hồng thống lĩnh. Cái kia, là Đằng Thanh Sơn...... Còn có nọ vậy nữ tử......" Điểu đại con mắt thoáng cái sáng lên. Lập tức lui đầu. Xuyên thấu qua cỏ dại lặng lẽ hướng phía dưới nhìn lại. Chỉ thấy, Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng cùng với nàng kia trước sau nhanh chóng lủi tiến vào một mặt vách đá khác địa trong huyệt động đi.

Mỗi lần ba người này đều phải nhìn quét qua chung quanh. Tựa hồ nhìn có hay không có người.

"Di! cẩn cẩn dực dực như vậy. Hơn nữa, nọ vậy địa phương bí mật như vậy! Chẳng lẽ. Nơi đó chính là......" Điểu đại mắt sáng rực lên. Trên mặt tươi cười càng thêm sáng lạng."Ta điểu đại lăn lộn nhiều năm như vậy, xem ra, cũng muốn chuyển đại vận a!"

-*-

Chương thứ sáu mươi ba tao ngộ

Hỏa Diễm sơn chân núi, doanh trướng nối thành một mảnh.

Vào lúc giữa trưa, đại đa số võ giả đều đang ăn cơm trưa, cũng có một số người ăn xong sau, tại dưới bóng cây hóng mát.

"Ân, nọ vậy Thanh Hồ đảo thiếu đảo chủ 'Cổ Thế Hữu' đi ra !" Ô trong lòng vui vẻ, hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Hồ đảo một phương chỗ doanh trướng, lập tức lặng yên nghênh đón. Giờ phút này nọ vậy Cổ Thế Hữu cầm một cây trường thương, dựa vào tại một gốc cây thấp bé đại thụ bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Này ô vừa muốn tới gần, tại Cổ Thế Hữu bên cạnh đích hai gã cao thủ lập tức mắt lạnh nhìn về phía hắn.

nhưng ô không chút nào sợ, ngược lại tiếp tục đi tới.

Hiểu ra, thiếu đảo chủ 'Cổ Thế Hữu' nghỉ ngơi đích địa phương, chung quanh hơn mười trượng bên trong cũng không dám có người khác tới gần, chỉ e rước lấy 'Thanh Hồ đảo' những cao thủ mất hứng.

"Mau cút đi." Trong đó một người cao thủ thấp giọng quát.

"Thiếu đảo chủ." Ô nhưng lại hô.

Cổ Thế Hữu mở mắt, thản nhiên nhìn thoáng qua ô, trên mặt hiện ra mỉm cười:"Ta tựa hồ không nhận ra ngươi!"

Ô hạ giọng nói:"Thiếu đảo chủ, ta đây có một đại bí mật nói cho ngươi!"

"Cái gì bí mật?" Cổ Thế Hữu trong lòng vừa động, đã đi tới.

Ô cười hắc hắc. Tại Cổ Thế Hữu trước người. Nhỏ giọng nói:"Chỗ của hắc hỏa linh quả địa bí mật!" Cổ Thế Hữu con mắt híp lại. Ánh mắt giống như đao phong lạnh buốt tập trung này ô.

Ô nhưng lại thô lỗ cười:"Thiếu đảo chủ. Ta là một tiểu nhân vật. Hiện tại. ngay cả một quyển binh khí bí tịch đều không có đấy chứ. ngay cả nội kình bí tịch đều là không phù hợp."

Cổ Thế Hữu hơi nghĩ ngợi. Liền nói:"Ngươi muốn loại binh khí bí tịch nào."

"Tốt nhất loan đao!" Ô liền nói."Nằm ở trên tay của ta loại này."

Ô đem bên hông địa loan đao cấp Cổ Thế Hữu nhìn.

"Loan đao......" Cổ Thế Hữu cười."Nếu như ngươi nói là thật sự. Ân. Của ta hộ vệ nọ vậy. Vừa vặn có một quyển nhân cấp bí tịch (cuồng phong đao). Quyển bí tịch này bên trong có nguyên bộ địa nội kình tâm pháp."

Ô trong lòng mừng như điên.

Nhân cấp bí tịch?

Hắn tại trong thiên hạ xông xáo, tập luyện đích một quyển bí tịch, là không phù hợp đích nội kình bí tịch. về phần đao pháp, càng lại nhìn lén người khác luyện, tùy ý học chút chiêu thức. Hắn thực lực như vậy...... Ở trong đám võ giả xem như thấp nhất cấp độ. Chính là có vài tay kĩ năng hoa hòe hoa sói đích tam lưu võ giả, cũng có thể uy hiếp đến hắn.

"Ngươi trước mang ta đi, nếu như thật sự có hắc hỏa linh quả, bí tịch ta cho ngươi." Cổ Thế Hữu nói.

"Kì thật có phải hay không có hắc hỏa linh quả, ta không mười thành nắm chắc." Ô còn nói thêm, cảnh cáo phải nói ở phía trước.

Cổ Thế Hữu nhất thời sắc mặt trầm xuống:"Ngươi đùa giỡn ta!"

"Không, không!" Ô liền nói,"Ta trong lúc vô ý, nhìn lén đến nọ vậy Quy Nguyên tông đích Ký Hồng thống lĩnh, Đằng Thanh Sơn đô thống, còn có một người nữ tử, bọn họ ba người lặng lẽ tiến nhập một địa phương bí ẩn. Hơn nữa bọn họ đi vào trước phi thường cẩn thận, có vẻ rất là thần bí. Ba người bọn họ, không đi tìm hắc hỏa linh quả, nhưng lại tiến vào địa phương bí ẩn như vậy. Thập có, là chỗ hắc hỏa linh quả."

Cổ Thế Hữu sắc mặt lúc này mới đẹp mắt chút.

"Quy Nguyên tông......" Cổ Thế Hữu lập tức vừa lại nhìn về phía ô,"Nọ vậy bí ẩn địa phương, ở đâu?"

"Thiếu đảo chủ, nọ vậy bí tịch......" Ô liền nói.

"Đương nhiên sẽ cho ngươi." Cổ Thế Hữu hừ một tiếng,"Một quyển bí tịch, ta còn không để vào mắt. Tới rồi nọ vậy, ta tự sẽ cho ngươi."

Ô hắc hắc cười nói:"Thiếu đảo chủ, ngươi địa vị cao, ta tựu một tiểu nhân vật, ngươi cho ta bí tịch, còn sợ ta lừa gạt ngươi?"

Cổ Thế Hữu hơi trầm ngâm:"Nọ vậy cũng tốt! Đi, trước tùy theo ta tiến vào trướng...... Chờ đến buổi chiều, cùng nhau vào núi đích lúc, ngươi dẫn chúng ta qua!"

"Dạ, dạ." Ô liên tiếp đáp.

Đáy lòng ô lại là mừng như điên:"Ha ha, ta ô cuối cùng được đến một quyển hảo nội kình tâm pháp, tốt đao pháp bí tịch ! Ta cũng có thể hàm ngư xoay người . Nọ vậy vương lão tam lần trước hạ nhục ta, con mẹ nó, chờ ta đao pháp thành, nhất định tìm hắn báo thù!" Lập tức ngoan ngoãn tiến vào Thanh Hồ đảo đích trong doanh trướng.

......

Buổi chiều, khe sâu dưới đáy tổng cộng có bốn người, trừ bỏ 'Ô' ngoại, chính là Cổ Thế Hữu, một người hơi béo đích trung niên nhân, cùng với sinh ra vốn một đôi tam giác nhãn, hói đầu đích lão. Quy Nguyên tông Hắc Giáp quân quân sĩ cũng ngày thứ nhất, ẩn núp ở trong bụi cỏ tồn thủ nọ vậy gầy gò hán tử xuất hiện. Rồi sau đó đến, vì không bại lộ, Hắc Giáp quân các quân sĩ cũng không dám luôn luôn ở này.

Một khi bị người phát hiện, Hắc Giáp quân nhân luôn luôn tại khe sâu, dễ dàng tạo ra hoài nghi.

Cho nên, vẫn là làm bộ ở bên ngoài tìm tòi đích bộ dáng.

"Nhìn, tựu nọ vậy!" Ô hướng phía trên chỉ vào.

"Bí ẩn huyệt động, tại nơi?" Nọ vậy tam giác nhãn, bạch hói đầu lão ngước đầu vừa nhìn, lập tức cả người nhảy, phảng phất một đầu lão ưng, tới rồi trên vách đá, cầm lấy đằng mạn, hơi vừa xem xét, liền phát hiện bên cạnh giấu ở đằng mạn phía sau đích đại huyệt động, hói đầu lão hướng phía dưới gật đầu.

"Ha ha, thật là có một cái bí ẩn huyệt động, bí ẩn như vậy, thật đúng là có thể là thật sự."

Nhất thời mập mạp trung niên nhân mang theo ô, tại trên vách đá điểm mấy cái, liền bay đến trong huyệt động. Cổ Thế Hữu cũng theo sát mà vào.

Ô cũng chưa từng tiến vào quá, bọn họ một chuyến bốn người chỉ có thể tiểu tâm cẩn thận không ngừng đi tới, đầu tiên là dọc theo dưới vết nứt đến trong lòng đất, theo sau xuyên thấu qua hơi nước, đi tới dòng nham thạch bên bờ. Bọn họ cũng không dám lung tung xông vào bên cạnh âm u không lường được đích đường hầm, chỉ là một đường hướng phía trước tiến vào.

Không ngừng đi tới, cho đến tới rồi hồ nham thạch kia!

"Mịch mịch" Trắng đến nhức mắt nham thạch, lấy nọ vậy khối trung ương hồ đích màu đen cự thạch vi trung tâm, như nước suối không ngừng hướng ra ngoài bốc lên. Sôi trào đích nhiệt khí, làm tại hồ nham thạch bên cạnh đích bốn người đều là một đầu mồ hôi nóng.

Mập mạp trung niên nhân ngạc nhiên vui mừng nhìn trên hòn đá màu đen đích 'Hắc hỏa linh quả' "Đại cáp, là hắc hỏa linh quả! Chính là hắc hỏa linh quả!"

Nọ vậy hói đầu trên khuôn mặt già nua cũng hiện ra một tia cười lạnh:"Hừ, nọ vậy Quy Nguyên tông đi đại vận, dĩ nhiên đoạt trước phát hiện! Bất quá, hắc hỏa linh quả này là chúng ta Thanh Hồ đảo ." Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm vang lên "Ba vị đại nhân, ta có một câu nói phải nói một tiếng." Một đạo hơi run rẩy đích thanh âm vang lên.

Ba người quay đầu nhìn lại, nói chuyện đích đúng là tiết lộ tin tức đích ô.

"Người này không cần để lại." Hói đầu lão đã chuẩn bị ra tay.

Loại này biết bí mật đích nhân, đã chết, mới là biện pháp giữ bí mật tốt nhất.

"Thanh Hồ đảo ba vị đại nhân! Trước tiểu nhân, chỉ e các đại nhân sát tiểu nhân diệt khẩu. Cho nên, tiểu nhân để lại một tay." Ô xấu hổ cười,"Nếu như tiểu nhân hôm nay buổi tối không thể còn sống trở về, nọ vậy...... Hắc hỏa linh quả này chỗ giấu đích bí mật, khẳng định sẽ bị phát hiện, truyền đi ra!"

Cổ Thế Hữu ba người sắc mặt đều thay đổi.

"Ba vị đại nhân tha mạng, là ta lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc!" Ô liền nói,"Ta một khi trở về, tin tức này tuyệt đối không truyền đi ra!"

"Hừ." Nọ vậy hói đầu lão lãnh hừ một tiếng.

ở thời này, ai cũng không phải đứa ngốc! Hói đầu lão, Cổ Thế Hữu ba người bọn họ, bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng giết chết ô. Nhưng là hiện tại, cũng không dám . Ai cũng không biết...... Ô đến cùng vụng trộm giở thủ đoạn gì. Một khi đến lúc đó thật sự tin tức truyền bá.

Bọn họ đã có thể bận bịu vô ích.

"Chúng ta Thanh Hồ đảo đích nhân, đương nhiên sẽ không thể không thủ tín." Hói đầu lão lãnh khẽ nói,"Bất quá, tại hắc hỏa linh quả thành thục trước, ngươi phải đứng ở ta Thanh Hồ đảo doanh trướng."

"Được, được." Ô gật đầu liên hồi.

"Sư bá, sư tổ!" Cổ Thế Hữu nhìn hắc hỏa linh quả kia, trong mắt có một tia nóng cháy,"Nọ vậy Quy Nguyên tông cũng biết hắc hỏa linh quả ở này. Đến lúc đó...... Quy Nguyên tông đích nhân, theo chúng ta cướp đoạt hắc hỏa linh quả này, làm sao bây giờ?"

"Bọn họ dám!" Nọ vậy bạch hói đầu lão lãnh hừ một tiếng, tam giác trong mắt lãnh quang lóe ra,"Nho nhỏ Quy Nguyên tông, cũng dám cùng ta Thanh Hồ đảo tranh? Nếu như bọn họ thật sự không biết điều, trực tiếp đối bọn họ hạ độc thủ. Cướp đoạt hắc hỏa linh quả, bọn họ chính là chết, cũng là thực lực không bằng người. Đã chết ba người, bọn họ Quy Nguyên tông, dám theo ta Thanh Hồ đảo hỏi?"

Cổ Thế Hữu cùng nọ vậy hơi béo trung niên nhân chỉ có thể gật đầu xác nhận, lần này đối ngoại tuyên bố là Cổ Thế Hữu dẫn đầu nhân mã, kì thật trong nhánh nhân mã này đệ nhất cao thủ, là Cổ Thế Hữu đích sư tổ 'Đỗ Cửu'.

......

Lúc này, Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người chính dọc theo trên một khe lớn, cầm lấy liền cùng một chỗ đích đằng mạn, nhanh chóng tụt hướng phía dưới.

Một mảnh đen kịt.

Hô!

Ba người liên tiếp rơi xuống đất, ngửi mùi lưu huỳnh kia, ba người quen thuộc đi vào trong sương trắng.

"Thanh Sơn, ta xem a, tiếp qua vài ngày, hắc hỏa linh quả kia còn kém không nhiều lắm thành thục ." Ký Hồng vừa đi , còn nói , trên mặt tràn đầy tươi cười. Hiển nhiên tâm tình tốt lắm.

"Ân, cẩn thận sống qua mấy ngày nay, hắc hỏa linh quả chúng ta sẽ có hy vọng đoạt tới tay." Đằng Thanh Sơn bọn họ không ngừng đi tới.

......

Cốt mịch

Nham thạch chậm rãi lưu động , nóng cháy đích khí lưu hướng bốn phía đánh sâu vào .

Cổ Thế Hữu lau lau rồi cái trán đích mồ hôi:"Sư tổ, sư bá, chúng ta đi về trước đi."

"Sau này mỗi ngày đến hai lần." Nọ vậy bạch hói đầu lão vừa nói cũng xoay người, ba người này liền cùng ô cùng nhau, dọc theo đường rút lui đi, nhưng mới vừa đi vài bước, tựu hiện phía trước chỗ góc quẹo, Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người bóng dáng xuất hiện ở trong tầm mắt. Thanh Hồ đảo một phương Cổ Thế Hữu ba người giật mình .

Đằng Thanh Sơn ba người bọn họ cũng ngây ngẩn cả người!

Ô nhìn một chút hai bên đích nhân, trợn tròn mắt!

"Bọn họ dĩ nhiên lúc này tiến vào! Cổ Thế Hữu không nghĩ tới, đối phương cũng lúc này tiến vào.

Thanh Hồ đảo một phương ba người mặc dù giật mình, nhưng tốt xấu trong lòng có chuẩn bị.

nhưng Đằng Thanh Sơn ba người, nhưng một điểm không có chuẩn bị tâm lý. Tại bọn họ trong mắt, đều là vật trong lòng bàn tay đích hắc hỏa linh quả, thời điểm mấu chốt, Thanh Hồ đảo đích nhân dĩ nhiên trộn lẫn hỗn tạp vào được.

"Thanh Hồ đảo đích nhân, dĩ nhiên cũng vào được!" Ký Hồng sắc mặt đại biến.

"Cái này, phiền toái ." Đằng Thanh Sơn nhíu mày lại.

"Ha ha......" Nọ vậy bạch hói đầu lão nở nụ cười,"Ký Hồng, các ngươi vận khí không tồi đi! Dĩ nhiên cũng có thể phát hiện nơi này. Bất quá...... Nơi này, ta Thanh Hồ đảo đã phát hiện nửa tháng có thừa. Này tới trước được trước, hắc hỏa linh quả này, nên cho ta Thanh Hồ đảo được đến!"

Cổ Thế Hữu, mập mạp trung niên nhân đứng ở hói đầu lão hai bên.

"Đỗ lão cửu!" Ký Hồng lại là cả giận nói,"Ngươi tại nửa tháng trước tựu vào được? Ta hỏi ngươi, ngươi như thế nào ở dưới nọ vậy chừng trăm trượng thâm đích vết nứt?"

Hói đầu lão ngẩn ra, bọn họ là theo dưới đằng mạn kia tới!

"Đỗ lão cửu, ngươi nói dối cũng không chớp mắt một cái! Ngươi nói tới trước được trước! Nọ vậy đằng mạn chính là người của chúng ta bện !" Ký Hồng thanh âm rất lớn, nhìn chằm chằm nọ vậy hói đầu lão. Ô nhìn song phương khắc khẩu, thầm nghĩ:"Này đằng mạn đều là nhân gia bện , ngươi Thanh Hồ đảo đích nhân như thế nào có thể so với Quy Nguyên tông đích nhân vẫn sớm hơn tiến vào? Nói dối, đều thoáng cái bị người chọc thủng!"

Hói đầu mặt già sắc nhất thời khó coi .

"Đằng mạn là người của chúng ta bện , đệ nhất tiến vào nơi này , đương nhiên là ta Quy Nguyên tông đích nhân." Ký Hồng lạnh lùng nói,"Ngươi mới vừa rồi nhưng là nói, tới trước được trước!"

-*-

Chương thứ sáu mươi bốn giết chết bọn họ!

Lão đầu hói cứng lại, nói không ra lời.

"Ký Hồng!" Cổ Thế Hữu cười mở miệng,"Ta sư tổ như vậy thuận miệng gạt ngươi một chút, ngươi tựu nói đi ra, nọ vậy đằng mạn là các ngươi bện ! Ân...... Xem ra, hiện giờ biết hắc hỏa linh quả này ở này , tựu ngươi Quy Nguyên tông cùng ta Thanh Hồ đảo ! Nọ vậy cái này dễ xử lý rồi, ngươi Quy Nguyên tông cũng đừng theo chúng ta cãi, chúng ta Thanh Hồ đảo, sau đó chắc chắn hậu tạ các ngươi."

Ký Hồng sắc mặt trầm xuống:"Thiếu đảo chủ, lời này nói khó nghe! Như thế nào, ta Quy Nguyên tông như thiếu bạc sao?"

Nọ vậy hói đầu mặt già sắc lạnh như băng quát:"Ký Hồng, ta với ngươi dễ bàn, ngươi đừng làm mất hết mặt mũi! Ta Đỗ Cửu, ở này nói rõ , hắc hỏa linh quả này, hắc hỏa linh căn đều là ta Thanh Hồ đảo . Ngươi Quy Nguyên tông, một mảnh lá cây đều đừng nghĩ được đến! Ngươi nếu như vẫn dây dưa......"

Lão đầu hói tam giác trong mắt hàn quang lóe ra, đồng thời 'Cheng' đích một tiếng, rút ra bên hông đích hai thanh đoản đao.

"Ký Hồng, khuyên ngươi một câu, vẫn là ngoan ngoãn xoay người trở về." Lão đầu hói tay trái phải đều cầm một thanh đoản đao.

......

Ký Hồng sắc mặt khó coi, Đằng Thanh Sơn cùng Quan Lục nhìn nhau liếc mắt một cái.

"'Sinh tử đao' Đỗ Cửu!(Địa Bảng) bài danh thứ mười bảy, Thanh Hồ đảo đảo chủ đích sư phụ!" Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng đối phương thân phận, bàn về thực lực c, Đằng Thanh Sơn chút nào không quan tâm quá cái này sinh tử đao 'Đỗ Cửu', bài danh tiền hai mươi, Đằng Thanh Sơn một cây Luân Hồi thương tuyệt đối có thể đem này đánh chết.

Chỉ là......

Đối phương là Thanh Hồ đảo đảo chủ đích sư phụ! Hiện giờ Thanh Hồ đảo đảo chủ, đây chính là tiên thiên cường giả, xưng bá Dương Châu đích kiêu hùng nhân vật.

Ai dám giết hắn sư phụ?

"Đỗ lão cửu!" Ký Hồng có chút tức giận.

"Ký Hồng. Nhìn tại chúng ta lúc tuổi còn trẻ cũng có một phen giao tình phần thượng. Ta cho ngươi đường lui. Ngươi cũng đừng tưởng rằng ta không dám xuống tay! Các ngươi trong ba người thực lực cực mạnh hẳn là nọ vậy 'Đằng Thanh Sơn' đi. Hừ. Giết chết Mạnh Điền. Thực lực là không tồi. Bất quá. Theo ta so với. Kém xa!" Lão đầu hói lạnh lùng nói."Ta đếm tới ba. Các ngươi nếu không đi. Đừng trách ta vô tình!"

Sinh tử đao Đỗ Cửu. Nọ vậy tuyệt đối là hống hách, lãnh khốc địa một nhân vật.

Trong thiên hạ ai chẳng biết?

"Thống lĩnh đại nhân." Đằng Thanh Sơn, Quan Lục đều nhìn về phía Ký Hồng.

Ký Hồng cắn răng.

Đằng Thanh Sơn đáy lòng đã có chút lo lắng:"Nếu như này Ký Hồng, thật sự đem hắc hỏa linh quả tặng cho đối phương. Nọ vậy hắc hỏa linh căn, tựu khó đoạt! Ta có nắm chắc giết nọ vậy Đỗ Cửu, nhưng là...... Ký Hồng nhưng lại không biết, ta có thực lực cỡ này!" Đúng, Ký Hồng là không rõ ràng lắm Đằng Thanh Sơn chân thật thực lực.

"Nhất!" Đỗ Cửu lạnh lùng hô.

Trước mắt tình thế, bức bách Ký Hồng cắn răng một cái, quát:"Chúng ta đi!"

"Đi?" Đằng Thanh Sơn có chút cấp bách.

"Ký Hồng, kí thống lĩnh! Như vậy cám ơn các ngươi Quy Nguyên tông . Bất quá...... Ta không muốn chúng ta vừa đi ra ngoài, chợt nghe đến chỗ hắc hỏa linh quả tin tức truyền bá loạn. Nếu như tin tức chân tiết lộ, ta chỉ năng hoài nghi các ngươi." Nọ vậy Cổ Thế Hữu thanh âm truyền đến,"Như vậy phá hư cảm tình ."

Ký Hồng đích xác ôm sau khi rời kh�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro